Quản gia Diệu phụ trách chăm sóc và chuẩn bị bữa ăn cho Dung Tiêu Hoan. Khi bà bước vào nhìn thấy cô vật vã nằm trên giường, cả người đều để lại những vết đỏ tím không khỏi xót xa.
“Con dậy ăn chút đồ đi. Nhịn đói nhiều không tốt cho sức khỏe nhất là trong tình trạng thế này.”
Dung Tiêu Hoan vẫn nằm đó, một chút sức lực cũng không có để ngồi dậy. Quản gia Diệu thấy thế liền đến bên cô, đỡ cô ngồi dậy, tiếng xích sắt leng keng nghe mà đau lòng.
Bà múc một ít cháo rồi thổi nguội, đưa đến miệng cô. Dung Tiêu Hoan cũng không có ý định tránh né, cô tiếp nhận thìa cháo rồi nuốt xuống. Chỉ khác trong cuống họng cô đắng ngắt, đến cả bị cháo ngon như thế nào cũng trở nên khó ăn. Cô ăn được nửa bát thì lắc đầu không ăn nữa.
Quản gia Diệu lau miệng cho cô, đang đang dở thì đột nhiên cô cất lời:
“Quản gia, người có thể giúp con thoát khỏi đây được không?”
Trong lời nói khô khốc có chút nghẹn ngào.
“Được, ta sẽ nói giúp cho con.”
Dù gì cũng là người theo chân thiếu gia từ nhỏ, có thể anh sẽ niệm tính mà nghe bà khuyên một lần.
Bên kia, Phương Tiểu Dao đang gặp khó khăn trong việc liên lạc với Dung Tiêu Hoan. Cô ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tiêu Hoan nhưng gọi điện cô không nghe máy, tìm đến biệt thự nơi cô ở thì bị đuổi về. Cô ấy đành tìm đến nhà họ Dung. Nhưng kì lạ thay, nhà họ Dung chỉ còn vài người làm ở nhà, hỏi ra mới biết ông Dung gặp chuyện đang ở trong bệnh viện.
Cũng là bạn thân nhiều năm, giữa Phương Tiểu Dao và Dung Tiêu Hoan đã xem nhà của hai bên như nhà của mình. Cô ấy liền không nghĩ ngợi mà tìm đến bệnh viện.
“Dì Quách, chú sao rồi ạ?”
Bà Quách thẫn thờ nhìn vào cửa phòng cấp cứu:
“Vẫn ở bên trong.”
“Dì ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không thể liên lạc được với Tiêu Hoan, bây giờ chú lại còn…”
Dung Tuyền cắt ngang:
“Chị Tiểu Dao, mẹ em bây giờ không còn tâm trạng để nói gì nữa đâu. Chị ra đây với em một lúc.”
Khi nào cũng vậy, nhà họ Dung xảy ra chuyện, chỉ có cô gái cứng đầu Dung Tuyền là người bình tĩnh nhất.
“Nói chị nghe đã xảy ra chuyện gì?”
Lần đầu tiên trước mặt người thân quen Dung Tuyền lấy một điếu thuốc ra châm rồi đưa lên miệng rít một hơi dài. Sau khi phả ra làn khói trắng ngà ngà cay cay, Dung Tuyền mới chầm chậm kể lại chuyện vừa xảy ra vài ngày hôm nay. Cô kể hết chuyện liên quan tới chị mình, sự việc nhìn thấy ở bệnh viện và cả chuyện của ba.
“Sau khi chị bị anh rể mang đi, ba em lại lên cơn đau tim. Đến hôm nay là lần thứ ba ba phải vào cấp cứu. Bác sĩ nói, e rằng ba sẽ không qua khỏi sau chuyện này. Mà chị biết không, đến bây giờ, Hoan Hoan vẫn không biết ba bị như vậy, cả nhà em định giấu chị ấy nhưng em lại thấy điều đó hoàn toàn sai lầm.”
Phương Tiểu Dao nghe xong nước mắt cũng tự động rơi lã chã. Cô không ngờ chỉ trong vòng mấy tháng mà nhà họ Dung lại trải qua biết bao nhiêu biến cố. Là bạn thân lâu năm với Dung Tiêu Hoan, cô cũng thấy có lỗi. Cô đi lên phía trước giật điếu thuốc từ miệng Dung Tuyền:
“Đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vậy chị nói em phải làm gì?”
Phương Tiểu Dao cũng chỉ biết im lặng.
Trong khoảnh khắc, Phương Tiểu Dao nhớ ra một chuyện cần phải làm, cô nói ra với Dung Tuyền chuyện cô vừa điều tra. Đứa bé trong bụng của Dung Tiêu Hoan thế mà lại là con của Cố Viễn Tranh.
Nhưng nghe xong, biểu cảm trên mặt Dung Tuyền cũng không khá khẩm hơn:
“Tốt nhất lúc này chị đừng nói với mẹ em, bà không còn sức để nghĩ ngợi thêm đâu.”
Phương Tiểu Dao cũng hứa với Dung Tuyền, đợi mọi chuyện ổn thỏa sẽ nói ra. Nhưng điều cô cần làm bây giờ là liên lạc với Dung Tiêu Hoan để cho cô ấy biết chuyện này.
Qua một phút suy nghĩ, Phương Tiểu Dao lớn mật quyết định đến Cố Thị tìm gặp Cố Viễn Tranh.
Biết Phương Tiểu Dao là bạn của Dung Tiêu Hoan, Cố Viễn Tranh đã cho cô vào phòng tiếp khách nói chuyện.
“Anh Cố, phiền anh suy nghĩ lại, bây giờ điều anh nên làm là thả Tiêu Hoan ra nếu không sau này sẽ không còn cơ hội để hối hận nữa đâu!”
“Cô đến đây là để lên mặt với tôi?”
“Anh Cố…”
Cố Viễn Tranh phất tay, anh đứng dậy đi ra ngoài trước:
“Tôi biết việc mình nên làm. Nếu không còn việc gì thì mời cô đi cho.”
Phương Tiểu Dao tức giận rời khỏi Cố Thị. Bây giờ chưa phải là lúc cho Cố Viễn Tranh biết danh tính đứa bé, có lẽ Dung Tiêu Hoan cũng giấu nhẹm chuyện này. Đợi đến khi cô cho Dung Tiêu Hoan biết, hai người sẽ sắp xếp lại để nói chuyện này với anh.
Vào buổi tối ở California hôm đó, Dung Tiêu Hoan đã bỏ quên một ngôi sao sáng chói nữa. Hôm đó có đến hai ngôi sao tỏa sáng bất thường trên bầu trời chứ không phải một ngôi như cô thấy. Từ nhỏ cô đã được nghe về chuyện người mất sẽ hoá thành ngôi sao sáng trên bầu trời. Càng sáng chứng tỏ người đó càng gần chúng ta.
Đó là một điềm báo hiệu!