Cố Viễn Tranh vén tay áo sơ mi, tóc rũ xuống trước trán cần mẫn cầm khăn tắm lau người cho cô.
Tình thế vốn đã xấu hổ lắm rồi nhưng khi nghe âm thanh nuốt nước bọt không kìm được mà vang lên của Cố Viễn Tranh, cô thề với lòng sẽ không ngẩng đầu lên cho đến khi tắm xong.
Trải qua vài phút, thấy anh không còn chạm vào người cô nữa, cô mới nghĩ rằng đã tắm xong, cô ngẩng đầu chỉ đủ lộ đôi mắt sáng long lanh, nhẹ giọng hỏi:
“Xong chưa anh?”
Mái tóc rực xuống che đi đôi mắt của Cố Viễn Tranh nên cô không biết ánh mắt của anh đã tràn đầy dục vọng từ lúc nào.
“Ở đằng trước tôi chưa lau.”
Nói mới nhớ từ nãy giờ Dung Tiêu Hoan toàn để anh lau lưng gáy của mình, đằng trước được cô che lại nên anh đã động tới đâu.
“Ở… ở trước em tự làm được.”
Cô rướn người với tay định lấy chiếc khăn trên tay anh thì bị mất đà, vô tình ngã vào lòng anh.
Trong lòng Dung Tiêu Hoan thầm chửi thề, cái vật đang chọc vào bụng cô là đang có ý gì?
Cố Viễn Tranh thở hắt một hơi, ôm chặt cô lại trong lúc cô định rời khỏi người anh:
“Câu dẫn thành công rồi, còn muốn trốn?”
Dung Tiêu Hoan cười khổ, thật muốn nói với anh đó chỉ là vô tình thôi, nhưng với giọng điệu của cô lúc này, nói ra chỉ sợ anh thêm hiểu lầm.
Cô càng chống cự thì vật thô cứng càng đâm chọc vào dưới bụng, vì thế cô ngoan ngoãn như mèo con nhỏ nằm trong lòng anh một lúc, anh ôm chán sẽ tự khắc buông ra.
Từ trên đỉnh đầu của cô là từng hơi thở nóng ran của Cố Viễn Tranh phả vào. Cô gái nhỏ trong lòng thật không biết điều, để anh nhịn như vậy coi mà được à.
“Hoan Hoan, tôi thật sự muốn bỏ em ra, nhưng thằng nhỏ của tôi lại không muốn. Làm sao đây, Hoan Hoan?”
Ý anh nói tất nhiên cô hiểu, cả cơ thể cô đã đỏ như con tôm luộc. Cách một lớp vải, cô cũng cảm nhận thấy vật đó căng cứng, nóng rẫy bỏng da thịt.
Nhưng thật sự cô chưa sẵn sàng, giữa hai người xảy ra biết bao nhiêu là biến cố, nếu cô đồng ý có phải là dễ dãi quá không?
“Viễn Tranh, hôm nay thật sự là không được. Em mệt lắm, anh biết em vừa trải qua chuyện gì mà.”
Trên đỉnh đầu vọng lại tiếng thở dài não nề, Cố Viễn Tranh không ép cô nữa, buông tay cho cô ngồi dậy. Anh nhìn xuống túp lều nhỏ đang căng phồng, lại không nhịn được mà kéo tay cô lại, ánh mắt sau mái tóc ra vẻ khẩn thiết, nói:
“Không làm cũng được, nhưng tôi có thể mượn tay em một lúc không?”
Mặt cô nghệt ra, tay cô thì có gì để mượn?
“Một lúc thôi, chắc chắn không lâu đâu.”
“Được.”
Điều ngu ngốc nhất trong đời chính là tin câu nói “không lâu đâu” của đàn ông.
Dung Tiêu Hoan nào có nghĩ đến việc anh dùng tay cô để tự xử cho mình.
Lúc chạm vào vật thô to nóng rực ấy, cô nhắm nghiền mắt, bàn tay nhỏ muốn tụt lại trốn chạy nụ hề bị anh kịp thời nắm lại được. Anh dùng bàn tay to lớn của mình đè lên tay cô, ép cô dùng tay ôm lấy gậy th*t căng trướng của mình.
Mới đầu tốc độ lên xuống khá chậm, Cố Viễn Tranh là muốn cô thích nghi dần dần. Khi đó cô nghĩ việc này cũng bình thường, không có gì là khó khăn.
Thế nhưng sau đó ít phút chất dịch đặc nóng bỏng từ đỉnh đầu bóng loáng tiết ra khiến gậy th*t trơn tru hơn, anh bắt đầu tăng tốc khiến cô không thể theo kịp, phó sức để tay anh điều khiển.
Cố Viễn Tranh gục đầu vào hõm vai của cô, trong miệng phát ra những âm thanh khàn đục ái muội, lúc lúc lại gọi tên cô:
“Đúng rồi, đúng rồi… Hoan Hoan, em làm tốt lắm.
Bàn tay Dung Tiêu Hoan lên xuống liên tục, cô chật vật nhưng không dám than thở, cứ nghĩ một lúc nữa sẽ xong thôi. Nào ngờ rất lâu sau đó, vật trong tay thế mà lại to lên được nữa, tay cô dần mất đi cảm giác, hai mắt cũng vì thứ mà hồng lên:
“Viễn Tranh…”
Nghe giọng nói của cô run run, anh dù đang chìm đắm trong hoan lạc cũng phải mở mắt chú ý.
“Hửm?”
Cô nói gần như sắp khóc tới nơi:
“Bao giờ thì xong? Tại… tại lâu quá, tay em nó…”
Đột nhiên anh bật cười, lần nữa nhắm mắt lại:
“Sắp rồi, cố lên, Hoan Hoan ngốc của tôi.”
Đi theo lời nói đó là tốc độ lên xuống ngày một nhanh, cô có thể cảm nhận được sự bỏng rát trong lòng bàn tay.
Lúc này cô mới chợt nhận ra, lời anh nói không đáng tin cho lắm. ''Sắp rồi'' của anh cũng phải mất rất nhiều lần lên xuống nữa.
Sau một tiếng gầm nhẹ, Cố Viễn Tranh phóng thích thứ chất lỏng trắng đục nóng ấm lên bụng cô.
Cô vẫn nhớ lúc đó tay cô gần như mất cảm giác, đến cả cử động nhỏ cũng khó làm được, hại Cố Viễn Tranh phải kìm lòng tắm lại cho cô, sau đó cuốn khăn bế cô đặt lên giường.
Tối đó anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Dung Tiêu Hoan rồi ôm cô đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy Dung Tiêu Hoan đã không thấy Cố Viễn Tranh đâu, ra ngoài hỏi quản gia mới biết anh đã đi làm từ sớm.
Tại Cố thị lúc này.
“Cố tổng, cáo buộc anh cho người đánh cắp dây chuyền saphia có phải là sự thật không? Lý do gì mà sợi dây chuyền ấy lại được phát hiện ở công ty anh?”