Âm mưu quỷ kế, hắn không biết, thế nhưng, khi chiến đấu ở mạt thế, mưu tính cùng sách lược, hắn rất rõ ràng. Kiểu chiến đấu trực tiếp ngu ngốc kia tuyệt đối không thể giúp hắn sống sót qua hai mươi tám năm.
“Trí não, ghi chép lại chưa?” Nhìn bốn người biến mất ngay trước mặt, Fei không có lấy một chút lo lắng, mục đích đã đạt được, hắn hỏi trí não trong biển ý thức.
“Đã ghi nhớ toàn bộ, chủ nhân.” Thanh âm vô cơ chất trả lời, chỉ trong một thoáng như vậy cũng đủ để ghi lại tất cả.
“Vậy thì tốt, tiến hành phân tích, sau đó báo cáo kết quả cho ta.” Fei tiếp tục mệnh lệnh, đi đến chỗ thanh đao của mình, cúi người, nhặt lên thanh đao trên mặt đất, thu vào vỏ.
“Vâng, chủ nhân.” Trí não cứng nhắc đáp lại.
Mục đích đã đạt thành, Fei liền ly khai, địa phương ít người lui tới lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Gió thổi qua, cây cỏ lay động hé lộ ra nhiều vết đỏ, những dấu chân hỗn độn, bùn đất hòa lẫn với cỏ cây đã tróc rễ, trên thân có vài vết chém thật sâu, chỉ những thứ ấy mới hiểu rõ nơi đây đã phát sinh chuyện gì. Nhưng chỉ cần một trận mưa lớn, những dấu vết kia sẽ biến mất vô tung, trừ bỏ người trong cuộc, sẽ không còn ai biết được sự tình đã xảy ra ở đây. Mảnh đất này, tuy nhớ rõ, lại không thể nói ra, ngay cả chứng cớ cũng sẽ biến mất không tìm được nữa.
Iallophil, sắc mặt tái nhợt, cùng ba người khác xuất hiện tại một viện nào đó thuộc Theoromon gia, bởi vì thuấn di quyển trục có công năng định vị trước, cho nên khi đưa quyển trục cho Iallophil, Pháp Thánh đại nhân đã lấy Theoromon gia làm địa điểm định vị, đây là nơi an toàn nhất. Sai số khoảng cách của quyển trục cũng chỉ khoảng trên dưới một nghìn thước, lấy diện tích đất đai cực kì rộng lớn hơn hẳn con số nghìn thước kia của Theoromon gia tộc, nhóm người Iallophil dĩ nhiên về đến nhà an toàn.
“Thiếu gia,” Đội thị vệ đang tuần tra trong viện nhìn thấy có người xuất hiện lập tức đề phòng, bất quá, liền nhận ra ngay là thiếu gia nhà mình, dung mạo như ngọc kia chỉ cần nhìn qua một lần, tuyệt đối không thể quên được. Tiếp đấy, bọn họ nhìn đến bộ dạng vô cùng chật vật của thiếu gia, trên bộ quần áo trắng tinh, máu tươi loang lổ, quần áo cũng đầy vết rách, đầu tóc rối bời, hoàn toàn không phù hợp hình tượng tao nhã chỉnh khiết (sạch sẽ, gọn gàng) xưa nay, liền phát ra tiếng thét kinh hãi, lại thấy bên cạnh thiếu gia, ba vị thiếu gia khác cũng thê thảm không kém, Brent thiếu gia của Lukes gia tộc, Garvin thiếu gia của Red Creek gia tộc, Donald vương tử điện hạ của Hoàng gia.
Mấy tên thị vệ lập tức kích động, rốt cuộc là làm sao vậy? Trước tiên khoan để ý những chuyện này, phải trị liệu thương thế của các thiếu gia đã.
Bọn thị vệ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bắt đầu tự phân công công việc, kẻ chạy đi thỉnh trị liệu sư, kẻ thông báo với chủ nhân, kẻ đỡ các thiếu gia vào phòng.
Donald, Garvin cùng Brent không cự tuyệt sự giúp đỡ của thị vệ, nhưng là Iallophil không đồng ý, “Đừng đụng vào ta.” Ngữ khí chứa đựng cả sự phẫn nộ lẫn băng lãnh khiến bọn thị vệ không dám tiến lên, không phải bệnh khiết phích của Iallophil phát tác, mà là hắn đang chịu kích thích, một kích thích quá sâu sắc.
Tại thời khắc biến mất kia, nụ cười trên khuôn mặt Fei mang hàm nghĩa gì, người vô sự tự thông, có thể theo khuôn mặt nhìn ra lời nói của Fei như Iallophil vô cùng hiểu rõ ý tứ kia, nhưng, hắn tình nguyện bản thân không hiểu được.
Nụ cười kia, là mục đích đã đạt được, kiếm quang biến mất ngay thời khắc đó, cũng đang nói, từ khi bắt đầu, Fei đã không tính toán giết bọn họ, hết thảy là do bọn họ tự cho rằng như thế, hết thảy là do sự tính toán cố ý của đối phương.
Nhớ đến thỉnh cầu của đối phương khi nhìn thấy thuấn di quyển trục lúc trước, nghĩ tới hôm nay trước lúc đi đến nơi đó, Fei đã bảo hắn mang theo thuấn gian di động quyển trục, mục đích của Fei là gì, hắn làm sao lại không biết.
Mục đích của Fei chính là khiến cho hắn phải sử dụng thuấn gian di động quyển trục, người kia chỉ vì nhìn quyển trục một chút liền đánh nát kiêu ngạo từ trước đến nay của bọn họ, làm cho bọn họ cảm nhận sâu sắc được người kia không phải là phế vật như bọn họ vẫn nghĩ, làm cho bọn họ nếm đến tư vị thảm bại, làm cho bọn họ tiếp cận tử vong gần đến vậy, lại không nghĩ đến, hết thảy đều nằm trong kế hoạch của đối phương.
Hồi tưởng lại đủ loại hành vi của Fei, loại này bị tính kế, loại này bị trêu chọc, loại này bị miệt thị, loại này… hắn cảm thấy không cam lòng, phẫn nộ, đó là sự sỉ nhục khi tự tôn bị người giẫm đạp.
Từ lúc ban đầu, khi Fei nói muốn chấm dứt trò chơi, cũng đã quấy nhiễu tinh thần của bọn họ, lại dùng thân phận của một phế vật, lợi dụng sự khinh thị trong lòng bọn họ, nói ra những lời khinh thường, tiếp đó, lấy ngữ khí cuồng ngạo đối mặt với bọn họ, đó là sự kiên định không có nửa điểm do dự, chính là lúc đó bọn họ chỉ cảm thấy hết sức buồn cười, nhưng thời điểm quay người, đối diện với sát ý kinh người kia, tinh thần của bọn họ hoàn toàn bị vây trong trạng thái khiếp sợ.
Tâm lý của họ đã bị tính kế ngay phút đầu khiến công kích thần tốc của Fei thuận lợi đắc thủ, bởi vì bọn họ căn bản không hề xem trọng Fei, cho nên đòn tấn công bất ngờ của Fei dễ dàng ngăn được ba người, làm cho cả ba mất đi sức chiến đấu, vừa lúc Brent ra tay, lại lấy máu của Brent kích thích bọn họ, làm cho Garvin toàn lực phát ra một kích, không còn dư lực tấn công, cũng giúp Fei rảnh tay đối phó hắn.
Khiến cho bọn họ phải chấn động là hành vi Fei cầm thân kiếm của Donald đâm vào chính mình, cũng khiến bọn họ nhận thức thêm một điều, ngoài cách vận dụng Quang hệ ma pháp đặc thù và thực lực mạnh đến đánh bại bốn người bọn họ ra, Fei còn là một kẻ điên cuồng. Mang tâm tình kịch chấn (chấn động mãnh liệt) cùng phẫn nộ, không cam lòng, cuối cùng khi đối mặt Fei, thực lực của hắn căn bản không thể phát huy, hơn nữa lời nói có vẻ như đề điểm của Fei, như chứa đựng khinh miệt khiến hắn mất bình tĩnh.
Kết quả là, với sát ý tàn khốc, bẫy rập bằng ngôn ngữ, cộng thêm đủ loại xảy ra lúc trước, khiến cho bọn họ xác định Fei phẫn nộ vì trò chơi kia, vì phẫn nộ mà sinh ra sát ý, vì hảo hữu, vì tính mạng của bản thân, tại thời điểm đối mặt với tử vong, hắn sử dụng thuấn gian di động quyển trục vừa trân quý, vừa hiếm có của mình.
Từ lúc bắt đầu, tiết tấu trận đấu cùng tâm lý của bọn họ đều nằm trong tính toán của đối phương, phẫn nộ cùng oán hận khi bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay khiến sắc mặt Iallophil vô cùng kém cỏi.
Nếu như hắn chưa từng xem nhẹ Fei, nếu hắn có thể cẩn thận quan sát Fei, nếu hắn có thể bình tĩnh thêm chút nữa, nếu hắn có thể mạnh hơn, nếu… có phải hay không hắn sẽ không thảm bại như vậy, sẽ không phải chịu sự sỉ nhục khi tự tôn bị giẫm đạp, nếu…, nếu…, tất cả đều chỉ là giả thiết, mặc kệ hắn cố gắng ngụy biện thế nào, hắn thua, hắn cùng ba người hảo hữu, trong trận đấu bốn chọi một đã thảm bại, đây là một chuyện thực không cách nào phủ nhận.
Bị đánh bại, chịu thua trong tay một phế vật, thua một cách triệt để, thua như vậy có thể nào cam lòng, thua đến nỗi muốn rơi lệ.
Ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía trước, không để cảm giác chua xót cùng bọt nước ngưng tụ hạ xuống hốc mắt. Hắn là ánh sáng vinh quang của Theoromon gia tộc. Hắn có niềm kiêu hãnh của chính mình.
Theoromon công tước cùng Pháp Thánh đại nhân nghe đến hài tử nhà mình bị thương, vội vàng chạy đến, liền nhìn thấy không khí bi thương bao trùm bọn hài tử.
Lấy nhãn lực của bọn hắn, tự nhiên thấy được bọt nước trong hốc mắt cùng hai nắm tay siết chặt của Iallophil, trên người Iallophil cũng không còn bao phủ bởi vẻ tự tin như lúc trước, mà là một loại sắc thái bị đả kích, tối tăm, không cam lòng, phẫn nộ, đau đớn vì tự tôn bị thương tổn, một loại bi ai vì phải bất đắc dĩ thừa nhận xuất hiện nơi hài tử mà bọn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Làm phụ thân, làm gia gia, nhìn đến bộ dạng này của hài tử nhà mình làm sao không đau lòng, làm sao không hận kẻ khiến hài tử nhà mình trở nên như thế.
Tuy trong nhà, Theoromon công tước đối Iallophil nghiêm khắc nhất, tất nhiên, loại nghiêm khắc này chỉ có tính tương đối, nhưng cũng sủng ái Iallophil không thua kém những người khác, lấy tư cách là một người phụ thân, công tước đại nhân tiến lên ôm lấy Iallophil, dùng tình thương của một người phụ thân an ủi hài tử của mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Công tước đại nhân ôn nhu hỏi. Pháp Thánh đại nhân cũng thuận tiện xem xét manh mối trên những vết thương của nhóm người Donald.
Iallophil không nói chuyện, chua xót trong mắt hắn vào thời điểm được công tước ôm lấy đã bị hắn ép buộc xóa đi, hắn là Iallophil, dù là phụ thân, hắn cũng tuyệt đối không để cho ông nhìn thấy vẻ yếu ớt này của hắn.
Công tước đại nhân chỉ tiếp tục ôm lấy Iallophil, không mạnh mẽ truy vấn hắn nữa.
Pháp Thánh quan sát vết đao trên người nhóm Donald, dù đã được Iallophil trị liệu qua, cũng nhìn ra được những vết thương này đều tránh đi chỗ yếu hại, nhưng là hung thủ dùng đao cũng cực mạnh, cực nhanh, lại khá quen thuộc với cấu tạo cơ thể, có thể là hung thủ tránh đánh vào những chỗ hiểm, có thể là do những hài tử này né tránh được, nhưng có thể đào thoát trên tay một cao thủ dùng đao như thế, những hài tử này thật sự không tệ.
Không ai sẽ đem những tổn thương trên người những vị thiên tài này liên hệ cùng một phế vật.
“Phụ thân, ta là thiên tài sao?” Iallophil đột nhiên rầu rĩ nói.
“Đương nhiên, hài tử của ta.” Công tước đại nhân khẳng định nói.
“Đúng vậy sao, phải không?” Iallophil tránh ra vòng ôm của phụ thân, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc, nếu hắn là thiên tài, làm sao sẽ bại dưới tay người kia, nếu hắn là thiên tài, vậy người kia tính cái gì, kẻ đã phá vỡ số phận của ma vũ phế nhân sao.
Hắn lại nghĩ tới lời của người kia, ngươi không phải là thiên tài, thiên tài là hư ảo, không hề tồn tại. Vốn tưởng là lời nói ghen tị, nhưng giờ khắc này hồi tưởng đến, lại mang sự khẳng định không thể phản bác được.
“Ta không phải là thiên tài, thiên tài là hư ảo, vốn không hề tồn tại.” Iallophil thì thào tự nói, công tước đại nhân cùng Pháp Thánh đều nghe được, cũng nhận ra sự tự giễu cùng bi thương trong đó, đấy là sự thất lạc khi nhận tri bị phá nát, hơn nữa những lời này, tuyệt đối là thuật lại lời của kẻ khác.
Rốt cuộc kẻ đó là ai?
————————————-
“Có một truyền thuyết kể rằng, hai vị truyền kì Fei. Red Creek miện hạ cùng Iallophil. Theoromon miện hạ vốn quan hệ vô cùng tốt đẹp, lại từng có một đoạn thời gian không mấy vui vẻ, sự thật đến tột cùng là thế nào, những người liên quan cùng thời đã sớm mất đi, không hề để lại ghi chép, chúng ta lại không thể tiếp cận hai vị truyền kì miện hạ nên cũng vô pháp biết được sự thật.”
———- Trích từ bộ sách Những điều thú vị của Uy Á đại lục [Truyền kỳ dật văn]