Tản bộ xong, Iallophil bắt đầu thể hiện tài nghệ của mình – đánh đàn hạc, truyền vào đấy tất cả tình yêu của hắn dành cho Fei, chỉ tiếc rằng Fei là một người không hiểu phong tình là gì, cũng hoàn toàn không bết cách cảm nhận âm nhạc. Với Fei, ngoại trừ những người sử dụng nhạc khí để tấn công phải đi học đàn ra thì người bình thường sẽ không ai làm thế, huống chi so với thể loại tình ca du dương êm ái, Fei lại càng thích những tiết tấu nhanh, mãnh liệt và sôi trào.
Vì thế cho nên, kế hoạch bày tỏ tình yêu của Iallophil hiển nhiên thất bại. Fei cắt ngang màn trình diễn âm nhạc của Iallophil, còn bắt đầu thảo luận với Iallophil về kỹ năng công kích bằng âm thanh, một chút lãng mạn cũng không có.
Iallophil sẽ vì lần thất bại này mà bỏ cuộc hay sao? Đương nhiên là không. Thừa dịp Fei vào phòng tắm để tẩy sạch những bụi bặm trong ngày, Iallophil chạy đến phòng Fei.
Fei cũng không phải là không hề biết, chẳng qua bởi đó là Iallophil nên hắn mới không có hành động gì mà thôi. Khi Fei mở cửa phòng tắm bước ra, nhìn thấy Iallophil đang nằm trên giường mình thì cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh trèo lên giường, kéo chăn, nằm vào, chuẩn bị ngủ.
“Fei.” Ngữ điệu làm nũng, giả vờ đáng thương của Iallophil mà Fei đã rất quen thuộc cất lên.
Không chờ Fei đáp lại, Iallophil đã tự động kéo một bàn tay của Fei đặt lên vị trí kia, xúc cảm cương cứng nơi đó khiến Fei biết ý đồ của Iallophil là gì.
“Fei.” Lúc này Iallophil đã tiến lại gần sát bên tai Fei, phả hơi thở ấm áp của mình lên tai hắn. Nơi mềm mại, mẫn cảm phải chịu một kích như vậy, làm cho Fei không khống chế được mà run rẩy. Hắn cũng chỉ là một người bình thường, không thể thờ ơ đối với mọi kích thích được.
Ngay lúc Fei nhất thời thất thần, Iallophil nhanh chóng đưa tay vào bộ vị trọng yếu của Fei, sử dụng thủ pháp cao siêu với độ mạnh yếu vừa phải đánh vào từng điểm mẫn cảm làm cho Fei có phản ứng chỉ trong một thời gian ngắn.
Mặc dù ở phương diện này, Fei đạm mạc hơn người bình thường một chút, nhưng không có nghĩa là chưa từng có, vốn là phản ứng sinh lý tự nhiên lâu lâu mới sinh ra, lại luôn bị kỹ thuật của Iallophil khơi mào lên, cũng vào thời điểm ấy Fei mới ý thức được bản thân hắn hoàn toàn không chịu được khiêu khích, thì ra không phải dục vọng của hắn quá đạm mạc, mà là cần có người khơi mào.
Ở phương diện này, Fei cũng sẽ không miễn cướng chính mình, chỉ cần không phải đang trong thời điểm chiến đầu thì hoàn toàn không cần phải miễn cưỡng. Con người ở mạt thế phải chiến đấu để sinh tồn, vì sống sót mà cố gắng, phải trả giá cả mồ hôi và máu, nhìn qua thực gian khổ, nhưng thật mâu thuẫn là, người ở mạt thế toàn bộ đều là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, chỉ cần hoàn cảnh an toàn, người mạt thế sẽ không cự tuyệt bất kỳ hình thức hưởng lạc nào. Dù sao ai cũng không biết ngày mai họ có còn sống hay không. Cuộc sống gian khổ cũng không làm cho con người mất đi bản tính thích hưởng thụ của mình.
Fei đáp lại hành động của Iallophil, nhưng đêm nay không giống với những lần giúp đỡ nhau trước, hôm nay, khi Iallophil hôn Fei, hắn không ngừng nói ra những lời yêu thương.
“Ta yêu ngươi, Fei, ta yêu ngươi.” Câu nói ấy lặp lại không ngừng, tựa như những lời chú ngữ, cứ mãi rì rầm bên tai Fei.
Một lần lại một lần, Iallophil dường như muốn cả linh hồn Fei đều phải khắc ghi những lời này.
Fei lại không có cách nào suy nghĩ về những điều này, hắn theo bản năng hưởng thụ lấy, đồng thời cũng dùng ba phần cảnh giác để đề phòng chung quanh mình, không chia một phần tinh lực nào để nghĩ về cảm tình và chấp nhất của Iallophil.
Cuối cùng, hai người cũng đạt đến cao trào, hỗn hợp dịch thể của cả hai vương đầy trên bụng. Đêm nay như vậy là xong, Fei nghĩ thế, nhưng lúc này, tay Iallophil lại hướng dần xuống địa phương bí ẩn của hắn, ngón tay dính dịch thể bắt đầu dò xét nơi u mật phía sau.
Ba~. Fei một cước đá bay Iallophil xuống giường.
Một loạt âm thanh nối nhau vang lên ngay sau đó, là tiếng Iallophil đụng phải những thứ bài trí trong phòng Fei, tiếp đấy là tiếng những thứ phía trên đua nhau rơi xuống sàn nhà sau khi va chạm.
“Đau quá.” Iallophil ôm lấy ót, ủy khuất nhìn Fei.
“Ngươi đang làm cái gì?” Fei híp mắt hỏi. Iallophil làm quá mức rồi, cái chỗ kia có thể tùy ý đụng chạm đấy sao? Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này.
“Ta muốn ngươi chứ sao.” Xem đi, Iallophil nói một cách vô cùng quang minh chính đại, đúng lý hợp tình.
Fei nhìn chằm chằm Iallophil. Iallophil không hề né tránh, nhìn vào Fei.
“Chờ đến ngày ngươi có thể thắng ta rồi tính sau.” Sửa sang lại quần áo rồi xoay người ngủ. Đối với chuyện này, Fei vốn cũng không để ý mấy, trong nhận thức của hắn, nam giới nằm dưới biểu thị cho việc không đủ mạnh, mà hắn không hề yếu hơn Iallophil. Nếu một ngày Iallophil mạnh hơn hắn, mà hắn cũng thừa nhận Iallophil thì Iallophil có làm như vậy hắn cũng sẽ không bài xích. Nói cách khác, Fei cho rằng hiện tại Iallophil không có đủ tư cách làm chuyện này với hắn.
Đương nhiên Iallophil cũng không biết được suy nghĩ của Fei, dù sao bọn họ cũng là hai người khác nhau. Nhưng sau này, khi biết được, hắn cảm thấy vô cùng hối hận. Hắn đáng lẽ phải nói cho Fei hiểu loại chuyện này không liên quan đến việc mạnh hay yếu, hoặc là lúc đó hắn nằm dưới cũng được a. Bất quá, đó cũng là chuyện diễn ra trong tương lai rất lâu nữa.
Hiện tại, Iallophil đáp lại Fei bằng một câu rất tự tin, “Ta đã biết.” Vì có thể ôm Fei, hắn sẽ cố gắng đuổi theo Fei, sẽ mạnh hơn Fei.
Iallophil đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình, rồi lại leo lên giường Fei, chỉ là lần này hắn quy củ nằm bên người Fei, kéo chăn đắp cho cả hai.
“Fei, ta yêu ngươi, ngủ ngon.” Nhắm mắt, chìm vào ngủ.
Cả đêm, Fei ngủ say sưa, không mộng mị, mà Iallophil lại có một giấc mơ cực kỳ phong phú, dù sao hắn cũng không làm được trong hiện thực, vậy cứ thực hiện tất cả trong mơ đi. Cứ như vậy, lúc tỉnh dậy, khác với vẻ nhẹ nhàng khoan khoái của Fei, quần của Iallophil lại ướt đẫm.
Thế nên, khi Fei vén chăn lên thì lập tức chú ý đến cái lều trại của Iallophil.
Người này là dã thú, không, dã thú còn có thời kỳ phát dục, người này căn bản là cái máy móc không ngừng hoạt động suốt cả năm. Sau khi nhìn xong, Fei chỉ có thể nghĩ như vậy.
Con người vẫn luôn có những ý nghĩ giảo hoạt, Fei cũng vậy, nhìn thấy tình huống của Iallophil, Fei coi như không thấy, đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Iallophil nghe thấy tiếng đóng cửa mới mở mắt ra. Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, tình huống của bản than, hắn làm sao không biết cho được, trong lòng kỳ vọng Fei sẽ giúp một chút, vậy mà kết quả đâu? Bất quá, không sao cả, hắn ngồi dậy nhìn về phía phòng tắm, cười đầy sủng nịch.
Hắn rất muốn chạy vào phòng tắm, nhưng hắn không dám. Không phải là hắn sợ Fei, mà là khi phải đối mặt với thân hình Fei hắn chắc chắn sẽ có phản ứng, hắn sợ mình sẽ xúc động mà phá hủy hết thảy, có thể Fei sẽ không để ý, quan hệ giữa hai người cũng sẽ không vì như vậy mà mất đi, nhưng cái gì cũng phải có dự phòng vạn nhất. Tâm tư Fei rất khó đoán a.
Sau khi ở bờ biển chán rồi, bọn họ lại khởi hành. Fei nói muốn đi cực bắc xem Tuyết sơn, một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng. Fei cảm thấy hắn cần phải nhanh chân đến đó nhìn xem.
Đi đến cực bắc cần phải băng ngang qua Tinh Linh vương quốc, Iallophil chợt nhớ tới mình có huyết thống Tinh Linh, lại chưa từng đi đến Tinh Linh vương quốc bao giờ, gia gia cùng nãi nãi đều ở đó, vừa vặn đến đó thăm hỏi luôn.
Iallophil đã nói vậy, Fei cũng không phản đối, đoàn người liền xuất phát, hướng đến Tinh Linh vương quốc.
Chủng tộc Tinh Linh có được vẻ ngoài xinh đẹp và sinh mệnh lâu dài, nếu như không có thực lực sẽ bị con người tham lam thèm muốn, thế nhưng các Tinh Linh lại có thực lực bất phàm, mỗi Tinh Linh đều biết sử dụng ma pháp, có nhãn lực rất lợi hại, là những cung thủ giỏi nhất. Đây là chủng tộc nhận rất nhiều thiên vị của tạo hóa.
Bởi vì Tinh Linh sống rất lâu, bọn họ không cổ vũ cũng như không ủng hộ tình yêu khác chủng tộc. Kỳ thật, Tinh Linh và con người rất giống nhau. Bọn họ đạm mạc và cao ngạo, chung tình nhưng không chuyên tình, dù bạn lữ của mình đã chết, bọn họ tuy thương tâm, nhưng vẫn có thể tìm kiếm tình cảm mới. Tuy nhiên, Tinh Linh bình thường rất đạm mạc, một khi đã động tâm thì sẽ bi thương rất lâu, cho nên Tinh Linh bình thường sẽ không dễ dàng động tâm, một khi động tâm sẽ rất trân trọng người yêu của mình, cũng bởi vì Tinh Linh khó động tâm, cùng bi thương suốt một quãng thời gian rất dài nên trên đại lục, Tinh Linh được xây dựng hình tượng là một chủng tộc chuyên tình, kỳ thật cũng không phải vậy.
Trong lịch sử lâu dài của Tinh Linh, tình yêu khác tộc có không ít, tạo ra Bán Tinh Linh, bị xếp hạng dưới những Tinh Linh thuần chủng.
Tinh Linh vương quốc chủ yếu gồm có Tinh Linh thuần huyết, Bán Tinh Linh, và một số chủng tộc khác sống tại Tinh Linh vương quốc. Chỉ là, những chủng tộc khác ở đây rất ít, nguyên nhân chủ yếu là vì phong tục tập quán khác nhau.
Các Tinh Linh cũng không phải chỉ ăn đồ chay, nhưng trong bữa ăn lấy đồ chay làm chính. Bọn họ cũng không thích thịt, mà trên đời này có bao nhiêu chủng tộc chỉ thích ăn chay? Nếu như mở quán cơm ở đây, chỉ có thể bán đồ ăn chay mới có thể kiếm tiền? Các Tinh Linh sẽ không ăn thịt, cho nên thương nhân sẽ không mở quán cơm ở nơi này. Tại Tinh Linh vương quốc chỉ có các Tinh Linh tự mình mở quán mà thôi.
Mỗi lần vừa rời khỏi Tinh Linh vương quốc, chuyện thứ nhất mà các thương nhân làm là đi đến quán cơm ăn một bữa. Các Tinh Linh không chỉ có không thích ăn thịt mà khẩu vị còn rất rất nhạt. Ở lâu chắc chắn sẽ có cảm giác không thể ăn nổi nữa.
Những điều này sẽ không bao giờ có trong sách vở, đây đều là những gì Iallophil nói cho Fei trên đường đi, đó là điều gia gia hắn đã nói với hắn. Bây giờ nghĩ lại, gia gia thực sự rất giỏi, có thể ở Tinh Linh vương quốc chịu lâu như vậy, khó trách mỗi lần trở lại công tước gia, gia gia ăn cái gì, trong mắt đều tràn đầy xúc động.
Fei tuy rằng không kén thức ăn, nhưng không thể ăn thịt thì hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Iallophil biết được liền đảm bảo sẽ chuẩn bị thức ăn cho Fei khi đến Tinh Linh vương quốc.
Bọn người Donald đã từng tới Tinh Linh vương quốc, đối với những gì đã trải qua đều cảm thấy rất thống khổ, bọn họ khi đi du lịch, thời gian dừng lại ở Tinh Linh vương quốc là ngắn nhất. Nguyên nhân cũng chỉ bởi vì không thể chịu nổi thức ăn ở Tinh Linh vương quốc được nữa mà thôi.
Nghe thấy lời cam đoan của Iallophil với Fei, bọn họ lập tức nghĩ cách làm sao để có thể ăn chực. Dù có bị vị Iallophil lòng dạ hẹp hòi kia trả thù, cũng tốt hơn là ăn thức ăn ở Tinh Linh vương quốc a.
Cho nên, câu nói “dân dĩ thực vi thiên” (người dân xem chuyện ăn là việc quan trọng hàng đầu) thật sự rất có đạo lý.