Đến khi phái đoàn đàm phán kể xong, toàn bộ hội trường im phăng phắc. Trong lòng mọi người đều đang rất hỗn loạn, khi lý trí bắt đầu quay trở lại cũng nghĩ đến hành vi Iallophil và Fei chọn sa mạc tử vong làm lãnh địa tư nhân, tuyệt đối không hề ngu xuẩn, bởi vì hai người bọn họ có năng lực để cải tạo nó.
Thực rõ ràng, ngu xuẩn chính là bọn hắn, không công đem một mảnh đất lớn như vậy cho người ta, thế nhưng, bọn hắn có thể ngăn cản sao? Ngẫm lại mà xem, chỉ cần có Đại Dự Ngôn Thuật và Tứ Dư, một khi hai người kia nổi giận, tìm đến quốc gia của bọn hắn, một cái quyết định tước đoạt lực lượng, một cái ban cho bọn hắn cái chết, không thể phản kháng, nghĩ đến loại tình huống như vậy, bọn hắn còn dám làm gì nữa đây?
Bên này, mọi người thảo luận về Fei và Iallophil, bên kia, Iallophil rót trà cho Fei, sau đó tiếp nhận văn kiện thuộc hạ mang đến, lướt qua vài lần.
Trên văn kiện là nội dung đàm phán giữa hắn và Hoàng tộc Ma tộc. Đối với hắn, thay đổi lãnh địa cũng không có gì là thiệt thòi, giao ra phần đất đã được cải tạo sẽ khiến các thế lực của Ma tộc thay nhau tranh đoạt, nội bộ Ma tộc cũng vì vậy mà sẽ rối loạn một chút. Nói thật, hắn không phải vì Uy Á đại lục mà gây ra mâu thuẫn nội bộ trong Ma tộc, mà là vì hắn muốn nối thông hai đại lục.
Chờ cho đến khi hắn và Fei có đủ thực lực, bọn họ có thể mở ra một cánh cửa phía trên kết giới để nối liền hai đại lục. Hắn không phải là chưa từng nghĩ tới tham vọng hùng tài đại lược (có sức mạnh, tài cao, mưu lược kiệt xuất, trong câu này có ý là tham vọng kiểu như xưng vương), bất quá nguyên nhân chủ yếu khi mở ra cánh cửa này là vì hắn muốn thỏa mãn sở thích ăn uống của Fei. Tuy điều kiện ở Hắc Ám đại lục có khó khăn, nhưng phương diện thực phẩm cũng có đặc sắc riêng, lại không thiếu các nguyên vật liệu làm được món ăn ngon.
Iallophil sẽ không phản đối cùng Fei đi săn, nhưng hắn cũng không muốn phải hy sinh thời gian ở chung với Fei để chạy một chuyến đến Hắc ám đại lục, tiến vào rừng sâu núi thẳm chỉ để săn mấy con thú quý hiếm về nấu ăn, cho nên, tác dụng của thuộc hạ là ở đây. Mà, để bọn thuộc hạ đem nguyên liệu nấu ăn đến chỗ hắn và Fei, thì cánh cửa là không thể thiếu.
Nguyên nhân đổi lãnh địa lại càng đơn giản hơn nữa, đó là vì thuận tiện, giảm bớt một số phiền phức.
Vùng lãnh địa mới mà Iallophil muốn chính là nơi tiếp giáp với sa mạc tử vong ở Uy Á đại lục, vị trí của nó, hắn cũng đã phái thuộc hạ đi tìm từ lâu.
Như vậy sẽ giảm được rất nhiều phiền toái, như vấn đề vận chuyển và bảo quản nguyên liệu, cũng hạn chế sự xâm nhập của các thế lực khác.
Trên đời này, kẻ ngu xuẩn không biết sợ là gì, kẻ tham lam không có đầu óc, kẻ có dã tâm tự cho mình là đúng không hề ít.
“Cứ như vậy mà làm.” Iallophil nhìn qua loa phần văn kiện mà thuộc hạ đưa lên, chỉ cần không ra vấn đề gì lớn là được, chứ nếu chuyện gì cũng cần hắn quản thì hắn có thuộc hạ để làm gì.
Thuộc hạ tồn tại chính là để khi có chuyện thì thuộc hạ sẽ đi làm, còn hắn được thanh nhàn, không bị những chuyện nhỏ nhặt quấn thân, như vậy hắn mới có thời gian thân thiết với Fei a.
Thuộc hạ lĩnh mệnh đi ra, căn phòng chỉ còn lại hai người là Fei và Iallophil.
Đối với những chuyện phiền toái như thế này, Fei không thèm để tâm, chỉ chăm chú nhìn những bản nháp chồng chất trên bàn, đó đều là sơ đồ phác thảo do Iallophil vẽ ra.
Đột nhiên Fei linh quang chợt lóe, nhớ ra trong trí não có không ít hình ảnh những công trình kiến trúc kinh điển, vậy thử vẽ ra xem sao.
Nghĩ làm liền làm, chỉ là với khả năng hội họa bằng không của Fei, bức vẽ vẽ ra nhìn chẳng ra cái gì, tệ đến nỗi ngay cả Iallophil cũng không dám cho lời khen tặng. Nếu nhà của bọn họ mà được xây thành như vậy thì cũng không cần có người tới ở nữa.
Fei cũng không bởi vậy mà bị đả kích, một lần vẽ không được thì vẽ vài lần. Thế nhưng a, hắn thực sự không có chút năng khiếu gì về phương diện này, nét vẽ tuy rõ ràng, chỉ là tỉ lệ có hơi vặn vẹo.
Iallophil thật không nhìn được nữa, chủ động đến làm. Hắn để cho Fei miêu tả, tả không rõ thì lại nhìn bản vẽ cong cong vẹo vẹo kia, dưới sự giải thích của Fei, đem tất cả tu chỉnh lại một lần.
Cho đến khi mấy người tham gia hội nghị trở về, Iallophil cũng hoàn thành bản vẽ.
Lúc bản phác thảo hoàn thành, Iallophil không ngờ, ngoài thành lũy ra, Fei còn có những ý tưởng nghệ thuật tuyệt vời. Nhìn những tấm phác thảo này mà xem, tuyệt đối có thể trở thành một trong những công trình kiến trúc kinh điển của đại lục.
Mấy ngày sau, Iallophil và Fei không ngừng tái hiện lại các công trình kiến trúc kinh điển ở thế giới trong kiếp trước của Fei, bản thân Iallophil cũng dần dần chết lặng. Hắn vẫn chưa lựa chọn được cái nào sẽ làm gia viên của bọn họ, bởi vì mỗi một cái đều có nét đặc sắc riêng của nó, nếu có thể tổ hợp lại mới là hoàn mỹ.
Trở lại cái ngày mà Fei bắt đầu vẽ những công trình kiến trúc này, những người tham dự hội nghị trở về đều đồng thời nhìn Iallophil và Fei với ánh mắt phi thường quái dị. Đó là ánh mắt cảm thấy xa lạ với hai người kia. Bọn hắn không thể nào tin được, người mà bọn hắn nghe được cùng người bọn hắn quen biết lại là một người.
Iallophil không có thời gian chú ý điều đó, bởi vì phải vẽ bản phác thảo nên hắn đã quên mất cơm chiều, thẳng đến khi thấy những người tham gia hội nghị trở về, hắn mới nhận ra đã trễ như vậy rồi.
Iallophil âm thầm tự trách, dù có vội thế nào cũng không thể để cho Fei đói bụng được. Hắn nhanh chóng lấy ra một ít điểm tâm cho Fei lót dạ, sau đó vội vàng lấy đồ làm bếp và nguyên liệu nấu ăn từ trong trữ vật không gian ra, bắt đầu làm cơm chiều.
Thế nhưng, mấy người Theoromon công tước cũng có mặt, nên hắn không thể không làm cho tất cả. Cuối cùng, mọi người cùng nhau ăn bữa tối
Lúc ăn cơm, những người khác vẫn luôn lơ đãng quét tầm mắt về phía hai người, muốn tìm xem điểm đặc biệt của bọn họ, nhưng dù có nhìn thế nào vẫn thấy bọn họ cũng chỉ bình thường như mình mà thôi. Lúc này, bọn hắn không còn để ý đến thái độ ân cần của Iallophil đối với Fei, mà Đại Dự ngôn Thuật và Tứ Dư mới là mối quan tâm hàng đầu.
Khi đã ăn uống no nê, mỗi người cầm một chén trà xanh uống để tiêu thực.
Garvin là người thiếu kiên nhẫn nhất, cho nên hắn nhịn không được mở miệng hỏi, “Iallophil, ngươi thật sự có được năng lực bất khả tư nghị như vậy sao?”
“Có a.” Iallophil trả lời một cách lạnh nhạt. Chuyện của hắn và Fei, chỉ cần đi qua Hắc Ám đại lục là sẽ biết, và sau khi phái đoàn đàm phán trở về, mọi người đều sẽ biết cả thôi. Điểm ấy, Iallophil rất rõ ràng.
“Chúng ta trước kia sao không biết là ngươi có?” Brent thay mọi người hỏi ra nghi hoặc.
“Ta cũng không biết thì làm sao các ngươi biết được.” Trước khi bị cuốn vào Hắc Ám đại lục cùng với Fei, hắn cũng không biết có loại lực lượng này tồn tại. Có thể nói, trước đây, toàn thế giới cũng chỉ có một mình Fei, người duy nhất có được nó, biết mà thôi.
Đôi khi, Iallophil lại nghĩ, đó có phải hay không là một kiểu bồi thường. Fei mất đi khả năng luyện tập ma pháp cùng đấu khí, cho nên được bù đắp bằng một loại năng lực khác, dù không có cách nào sử dụng được ma pháp và đấu khí, chỉ cần dựa vào Đại Dự Ngôn Thuật cũng đã đủ để tung hoành thiên hạ. Chỉ là, Fei của hắn quá cao ngạo, không muốn dựa vào thứ lực lượng mạc danh kỳ diệu này, mà muốn dựa vào chính sức mình để đứng trên đỉnh cao.
“Vậy tại sao ngươi lại có được loại lực lượng này?” Theoromon công tước hỏi.
Đồng thời, cặp mắt của những người khác cũng tỏa sáng, nếu loại lực lượng này có thể tu luyện, bọn hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả để có được nó.
“Không biết.” Iallophil nói dối.
Đối với việc Iallophil nói dối, Fei cũng không vạch trần. Lực lượng đó, hắn chỉ là người đề điểm, người chân chính khám phá ra nó vẫn là Iallophil, vì thế, nếu Iallophil muốn đem lực lượng ấy cho người khác, hắn cũng sẽ không ngăn cản. Hắn và Iallophil là minh hữu, sau khi vượt qua khảo nghiệm thì trở thành người hợp tác có thể tín nhiệm, nhưng ngoài Iallophil ra, hắn đến nay vẫn không tin bất kỳ ai khác, càng không nguyện ý giao ra lực lượng có lực uy hiếp như vậy.
“Không biết?” Tất cả đồng loạt la lên.
“Vì lực lượng này là mạc danh kỳ diệu mà có được.” Iallophil làm ra vẻ mặt thực phức tạp, mà đáp án này cũng là đáp án Fei đã trả lời Iallophil lúc trước.
Mạc danh kỳ diệu mà có được? Tại sao chúng ta lại không mạc danh kỳ diệu mà có một cái a.
“Loại lực lượng này quả thật rất có lợi.” Quả thật là thế, Iallophil cũng không phải đang khoe khoang, “Bất quá cũng không thể ỷ lại, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, vẫn phải dựa vào cố gắng của mình, mà không phải là loại lực lượng mạc danh kỳ diệu mà có này.”
Nghe thấy Iallophil nói vậy, Fei liếc Iallophil một cái. Iallophil nhìn thấy được ý tứ [Ngươi là người không có tư cách nói như vậy nhất, số lần ngươi dùng năng lực của ngươi hơi bị nhiều a.]
Đối với điều này, Iallophil chỉ nhẹ nhàng cười. Dù sao trong lúc chiến đấu, hắn cũng không có dùng a.
“Iallophil, không cần phải gạt chúng ta.” Lần đầu tiên Theoromon công tước dùng khẩu khí nghiêm khắc như vậy nói với Iallophil.
“Ta nói thật.” Một nửa, năng lực của Fei đúng là mạc danh kỳ diệu mà có được, đó là sự thật, mà của hắn thì không phải.
Mọi người lâm vào trầm mặc, trong lòng đều nghĩ, đúng vậy a, nếu như loại năng lực này lại có thể tu luyện, vậy thế giới này sẽ biến thành cái gì? Có lẽ, thật sự chỉ có mạc danh kỳ diệu, mới có thể có được loại lực lượng này. Trước những chuyện vượt qua lẽ thường, lại không có được lời giải thích hợp lý, con người sẽ luôn từ chối suy nghĩ, coi nó là điều tất nhiên không thể lý giải, cho dù thế giới này không có tín ngưỡng, thần thánh, bọn họ cũng sẽ nghĩ nó là vận mệnh và chấp nhận nó.
“Iallophil, cho chúng ta nhìn lực lượng của ngươi một chút đi.” Sau một lúc, Donald mang theo hứng thú ngập tràn nói với Iallophil. Nghe kể là một chuyện, không tận mắt nhìn thấy, sẽ luôn tồn tại hoài nghi, mà Donald cũng không phải đang có âm mưu gì, hắn đơn thuần chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
“Đã trễ thế này, các ngươi còn muốn xem sao? Ngày mai đi.” Iallophil không cự tuyệt, mà lựa chọn một thời điểm khác.
Hắn muốn không chỉ có những người này nhìn thấy, mà cả những vương giả tham gia đại lục hội nghị kia cũng phải nhìn cho rõ ràng, lực lượng của hắn không phải chỉ là hư cấu.