Nghe thấy động tĩnh, người bên ngoài liền xốc mành đi vào.
Tiêu Mặc Hàm vui sướng nhìn ra cửa, thì ra là người Hải Sơn an bài bên cạnh y, nói là hầu hạ không bằng nói là đến giám sát y, quang mang trong mắt Tiêu Mặc Hàm dần trở nên ảm đạm: "Ngươi không cần vào đây, chút nữa ta sẽ ra ngoài."
Người nọ không đáp lời, đem Tiêu Mặc Hàm ấn lại trên giường, còn chính mình thì chui vào chăn.
"Ngươi làm gì! Đi xuống!" Tiêu Mặc Hàm không nghĩ người này lại có thể vô lễ như vậy, ký ức bị cưỡng bách đêm qua thoáng hiện về, toàn thân không khỏi run rẩy kháng cự.
"Hàm nhi....Là ta.... Đừng sợ....Sắc trời còn sớm, ngủ tiếp đi." Nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Tiêu Mặc Hàm, ôn nhu dịch hảo góc chăn.
Tiêu Mặc Hàm nghe vậy thì nghi hoặc nhìn người đang nằm bên cạnh mình: "Ngươi là....Lăng Uyên?"
"Tiểu ngốc tử, ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra, người giám thị ngươi đã bị ta trừ khử, ta dịch dung thành hắn đi theo ngươi, có ta đây, không cần sợ." Túc Lăng Uyên nói, đem người ôm vào ngực: "Mấy ngày nay có chịu khổ không? Có người khi dễ ngươi không?"
Cái ôm quen thuộc, cùng lời nói khiến Tiêu Mặc Hàm yên lòng, thì ra chuyện xảy ra đêm qua đều là thật, Túc Lăng Uyên thật sự đã đến rồi, an tâm nép vào lòng ngực hắn, trả lời: "Mấy ngày nay, Hải Sơn đối đãi ta như khách, hắn.....Muốn ta giúp hắn.....Nghĩ cách thuyết phục ngươi, hợp tác cùng hắn."
"Cùng hắn hợp tác?"
Tiêu Mặc Hàm gật đầu, tiếp theo đem những chuyện y đã trải qua cùng giao dịch với Hải Sơn, nhất nhất nói cho Tiêu Mặc Hàm.
"Thì ra....Là như vậy....." Thì ra Túc Lăng Tiềm sớm đã cùng Hung Nô ước định, chỉ là tên Hải Sơn này thật vô cùng gian xảo, sẽ không nguyện ý được ăn cả ngã về không.
"Đúng rồi, ngươi làm sao tìm thấy ta?"
Túc Lăng Uyên mang theo ảnh vệ một đường theo sau Trát Na, mãi cho đến khi đi đến thượng du sông Cổ Nạp, bọn họ cũng không biết đấy là nơi ở của Hải Nhật Cổ, là một nhánh nhỏ của quân Hung Nô, vốn nghĩ rằng sẽ tìm được Tiêu Mặc Hàm ở đây, nhưng ai ngờ, thẳng đến khi Trát Na đem Ảnh Bát lưu lại, bản thân thì rời đi, nhóm người Túc Lăng Uyên vẫn không tìm được thân ảnh của Tiêu Mặc Hàm. Túc Lăng Uyên phát giác sự tình có chút không đúng, liền lưu lại năm ảnh vệ ở bộ lạc của Hải Nhật Cổ, chính mình mang theo mười ảnh vệ đuổi theo Trát Na đến chủ doanh Hung Nô, thẳng đến đêm qua, mới tìm được Tiêu Mặc Hàm.
"Cho nên ngươi để mọi người lưu lại, là muốn thăm dò tra xét tình hình cụ thể của quân Hung Nô?" Bằng không đêm qua hắn sẽ mang theo mọi người rời đi.
"Không sai, Hải Sơn đã thả ra tin tức, dẫn Túc quân đi đến thượng du sông Cổ Nạp, có khả năng hắn sẽ để ngươi đi, lại tìm thời cơ đem ngươi trả về bên cạnh ta. Ta muốn tương kế tựu kế, xem hắn cuối cùng là muốn làm gì." Nếu như đêm qua hắn mang Tiêu Mặc Hàm rời đi, chỉ sợ Hải Sơn sẽ nghi ngờ Tiêu Mặc Hàm, làm y rơi vào nguy hiểm, cho nên Túc Lăng Uyên liền cùng Tiêu Mặc Hàm cùng nhau lưu lại doanh trại Hung Nô, xem xem hành động tiếp theo của Hải Sơn: "Bắt ngươi cùng ta đi vào nguy hiểm, là ta không tốt."
"Có ngươi cạnh bên, ta cái gì cũng không sợ." Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu hôn lên khóe môi Túc Lăng Uyên, lời nói kiên định.
"Tiểu ngốc tử, ngủ tiếp đi....Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Tiêu Mặc Hàm đem đầu chôn vào ngực Túc Lăng Uyên, an tâm ở trong ngực hắn ngủ tiếp.
Sau một canh giờ, Túc Lăng Uyên sửa sang lại dung mạo, canh giữ ngoài trướng Tiêu Mặc Hàm. Quả nhiên một lát sau, Hải Sơn liền phái người đến, bảo Tiêu Mặc Hàm cùng đi với Lạp Khắc Thân đến bộ lạc Hải Nhật Cổ, cũng nói với Tiêu Mặc Hàm, sẽ có Túc quân đến đấy cứu viện.
Tiêu Mặc Hàm ngồi trên xe, nhưng so với trước tâm tình lại khác một trời một vực, bởi vì hiện tại y không còn phải một mình đối mặt nữa, Lăng Uyên đang ở cạnh y.
Túc Lăng Uyên cũng ngồi trong xe, nương cổ tay áo che lấp mà nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm, tay hai người mười ngón đan xen, cả hai cùng nhau đối mặt đi đến con đường phía trước.
Lạp Khắc Thân mang theo vài người dùng thời gian một ngày chạy đến thượng du sông Cổ Nạp, thuyết phục Hải Nhật Cổ cố ngốc thêm hai ngày tại đây, vào ngày thứ hai Tiêu Mặc Hàm cuối cùng cũng đã đi đến doanh địa.
"Hắn là ai?" Hải Nhật Cổ so với Hải Sơn nhỏ hơn năm tuổi, bộ dáng hai người có bảy tám phần tương tự, nhưng mà dáng người của Hải Nhật Cổ lại cường tráng hơn, thoạt nhìn càng thêm oai hùng.
"Y là khách quý của Đại Hãn, không thể chậm trễ." Lạp Khắc Thân đáp.
"Ngày mốt, mặc kệ Hải Sơn có đến hay không, ta đều sẽ đi." Ở một chỗ ngây người năm ngày rất dễ bị Túc quân tra ra tung tích.
Lạp Khắc Thân không nói gì, nhìn bóng lưng Hải Nhật Cổ, nắm chặt loan đao trong tay.
Thừa dịp đêm khuya, ảnh vệ lưu tại doanh địa tụ tập lại trong doanh trướng của Tiêu Mặc Hàm.
"Vương gia, đã cứu được Ảnh Bát, mê dược trên người cũng đã giải, nghĩ ngơi hai ngày sẽ không còn trở ngại."
"Tốt. Người của chúng ta khi nào đến? Có tin tức gì không?"
"Chạng vạng ngày mai sẽ đến đây."
Túc Lăng Uyên nghĩ nghĩ, an bài phân công để ngày thứ hai, năm ảnh vệ giám sát Hải Nhật Cổ, còn lại bảo hộ Tiêu Mặc Hàm cùng chính mình.
Ban đêm ngày thứ hai, trừ bỏ binh lính tuần tra, toàn bộ quân doanh điều yên lặng không một tiếng động. Đột nhiên, từ phía nam truyền đến từng trận vó ngựa, nghe qua không dưới vạn người.
Hải Nhật Cổ ngay lập tức bừng tỉnh, rút đao ở mép giường, không rãnh phủ thêm áo ngoài, liền hướng bên ngoài trướng chạy đi. Còn chưa đến cửa, bên tai đã truyền đến thanh âm vũ khí sắc bén đánh tới, Hải Nhật Cổ xoay người né tránh, đại đao một nhát chém lên mặt đất trước mặt hắn ta.
Hải Nhật Cổ quay đầu liền trông thấy: "Lạp Khắc Thân!? Ngươi có ý gì?"
"Hừ, ta phụng mệnh Đại Hãn đến lấy mạng của ngươi." Vừa nói, Lạp Khắc Thân vừa không ngừng xuống tay, đại đao quét ngang, bức Hải Nhật Cổ liên tục lùi về phía sau: "Ngươi đối với Đại Hãn bất kính, ta sớm đã không vừa mắt ngươi."
"Liền ngay hôm nay đoạt mạng của ngươi." Lạp Khắc Thân hướng Hải Nhật Cổ phóng đến.
"Hừ, không dễ như vậy." Hải Nhật Cổ ổn định thân mình cũng không tiếp tục làm chuyện vô nghĩa, múa đao nghênh chiến.
Thực lực hai người không phân cao thấp, không biết trôi qua bao lâu, trong doanh trướng đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Bên ngoài doanh trướng chém giết rung trời, binh lính ngủ say giật mình tỉnh giấc, không ít lều trại bị bốc cháy. Hai quân đối chọi, tất có thương vong.
Túc Lăng Uyên che chở Tiêu Mặc Hàm tránh trong doanh trướng, ảnh vệ vây quanh bảo hộ hai người, Hung Nô vọt vào trong trướng đều sẽ bị chém chết, mà khi Túc quân đi vào trông thấy Túc Lăng Uyên, liền gia nhập vào vòng bảo hộ hai người.
Lại nói đến bên trong trướng của Hải Nhật Cổ. Trước ngực Lạp Khắc Thân ăn một đao, máu nhiễm hồng một nửa quần áo. Hải Nhật Cổ cũng không tốt hơn là bao, tay trái của hắn bị thương, dựa vào cánh tay còn lại, dần dần rơi vào thế hạ phong. Mắt thấy phải nghênh diện đại đao hạ xuống, đột nhiên có người nắm lại đại đao, lại có một người đem Hải Nhật Cổ túm về phía sau, khó khăn tránh thoát sát chiêu của Lạp Khắc Thân.
Hải Nhật Cổ nhìn người trước mắt bị trường kiếm xuyên ngực mà chết, nửa ngày vẫn không phục hồi tinh thần. Vừa rồi chính hắn đã thua, thiếu chút nữa là chết dưới tay của Lạp Khắc Thân, ai cứu hắn? Còn giết chết Lạp Khắc Thân?
Không chờ Hải Nhật Cổ đặt câu hỏi, ảnh vệ đã đoạt lấy đao của hắn, đem người áp giải đến doanh trướng của Tiêu Mặc Hàm.
"Ai?"
"Vương gia, đã đưa Hải Nhật Cổ đến."
"Cho bọn họ tiến vào."
Hải Nhật Cổ bị áp tiến vào liều trại, Túc Lăng Uyên đem Tiêu Mặc Hàm che chở ở phía sau, phân phó ảnh vệ thả lỏng giam cầm cho Hải Nhật Cổ.
"Ngươi là ai? Vì sao cứu ta?" Hải Nhật Cổ nghi hoặc nhìn người trước mắt.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có nguyện ý giết chết Hải Sơn thay thế hắn không?" Túc Lăng Uyên đã nghe Tiêu Mặc Hàm nói qua, Hải Nhật Cổ tuy rằng là thân đệ đệ của Hải Sơn, nhưng từ trước đến nay luôn bất mãn đối với Hải Sơn, sớm đã muốn thay thế hắn.
Hải Nhật Cổ cũng không che đậy: "Ha hả, cầu còn không được. Ngươi có cách?"
Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe môi: "Hợp tác với ta."
"Ta vì sao phải tin ngươi?"
"Ngươi không có lựa chọn. Hải Sơn đã nổi lên sát tâm đối với ngươi, nếu không có ta, ngươi chỉ còn một con đường chết." Hơn nữa, sợ là Hải Sơn đã sớm lên kế hoạch giết chết Hải Nhật Cổ đổ tội cho Túc quân, quả là một mũi tên hạ hai con chim.
Hải Nhật Cổ trầm tư rồi nói: "Điều kiện."
"Sau khi ta giúp ngươi lên làm Đại Hãn, ngươi phải lập tức lui binh, hơn nữa phải bảo đảm vĩnh viễn không xâm lấn Túc quốc, sau này hai nước sẽ hỗ trợ lẫn nhau."
Hải Nhật Cổ nghe vậy đôi mắt nheo lại, nhìn Túc Lăng Uyên: "Ngươi là....Túc Lăng Uyên?"
Tiêu Mặc Hàm nhìn biểu tình không tốt của Hải Nhật Cổ, trong lòng căng thẳng, duỗi tay nắm lấy cổ tay áo Túc Lăng Uyên, Túc Lăng Uyên đem tay đặt vào lòng bàn tay y, nhẹ nhàng trấn an: "Không sai."
"Vì sao muốn cùng ta hợp tác, mà không trực tiếp tìm ca ca của ta?" Giao dịch lớn như vậy là có ý gì?
"Hải Sơn làm người hai mặt, nếu hắn đã lựa chọn hợp tác với Túc Lăng Tiềm, ta sẽ không có khả năng cùng hắn hợp tác." Hải Sơn cùng Túc Lăng Tiềm có ước định còn nghĩ muốn hợp tác với hắn, ai có thể đảm bảo, tương lai sau này hắn sẽ không tìm người khác hợp tác.
Hải Nhật Cổ cũng nghe nói Hải Sơn cùng Túc quốc Đại hoàng tử có giao ước, cũng đoán được sự tình trước mắt giữa Tứ hoàng tử cùng Đại hoàng tử, cân nhắc lợi hại, phát hiện chính hắn không còn sự lựa chọn nào khác, nếu hợp tác còn có một đường sinh cơ, cuối cùng hạ quyết tâm: "Được....Ta đáp ứng ngươi."
Dứt lời, Tiêu Mặc Hàm chấp bút, viết ra một bản hiệp nghị, Túc Lăng Uyên cùng Hải Nhật Cổ ký tên làm chứng. Hiệp nghị thành, Túc Lăng Uyên đồng ý từ Tả Hữu tướng quân suất ra ba mươi vạn quân, trợ giúp Hải Nhật Cổ giết chết Hải Sơn, bước lên vị trí Đại Hãn. Hải Nhật Cổ không nghĩ tới, Túc Lăng Uyên nói là làm, lại còn có thành ý như vậy, quỳ một gối xuống tỏ vẻ cảm tạ.
Lúc này, Hữu tướng quân đi vào lều trại: "Vương gia, ngài quả thật là ở đây, thuộc hạ đến chậm, thỉnh Vương gia thứ tội."
"Không sao, mau bảo các huynh đệ dừng tay, nghe theo an bài của bổn vương."
"Lĩnh mệnh."
Sau khi Hữu tướng quân rời đi, Hải Nhật Cổ cũng ra khỏi doanh trướng hạ lệnh cho binh lính dừng tay, chỉ trong chốc lát âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài dần dần bình ổn xuống.
Hai quân ở trên thượng du sông Cổ Nạp chỉnh đốn nghỉ ngơi một đêm, sau khi Hải Nhật Cổ dọn sạch thủ hạ của Lạp Khắc Thân, liền mang theo Hữu tướng quân cùng nhau xuất phát đến chủ doanh của Hải Sơn, biết tin Tả tướng quân cũng đồng thời từ Túc quân xuất phát, tiến thẳng đến doanh trại Hung Nô.
Túc Lăng Uyên không đành lòng để Tiêu Mặc Hàm bước vào nguy hiểm, liền mang theo Tiêu Mặc Hàm quay về quân doanh Túc quốc.
Dọc theo đường đi, ban ngày hai người cùng nhau cưỡi một con ngựa, đi đi dừng dừng, thưởng thức cảnh đẹp của thảo nguyên, mùa hạ, độ ấm thích hợp, ban đêm màn trời chiếu đất, xem sao nói chuyện tình yêu. Ảnh vệ ở phía xa xa đi theo phía sau hai người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói một lời.