• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm ngày thứ hai, quả nhiên có một người tự xưng là thủ hạ của Phiêu Kị đại tướng quân, đến đây đưa một phong thư. Sau khi Túc Lăng Uyên nhận được bức thư, cũng không vội vàng hồi âm. Mà tiếp tục chỉ huy cánh quân Tây Bắc cách vài ngày lại đi đến doanh trại của Du quân đánh lén, có hôm còn thành công đốt cháy mấy xe lương thảo, khiến cho tình cảnh của Du quân càng thêm nước sôi lửa bỏng.

Xạ Kỵ tướng quân đợi vài ngày nhưng vẫn không thấy Túc Lăng Uyên hồi đáp, không thể nhẫn nại thêm nữa, bữa tối đêm nay, lại tìm đến doanh trướng của Phiêu Kị tướng quân.

“Tướng quân, bên kia vẫn chưa có tin tức gì sao?” Đi vào trong trướng Xạ Kỵ tướng quân lo lắng sốt ruột hỏi.

“Vẫn chưa...” Phiêu Kị tướng quân lắc đầu, nhíu mày: “Chẳng lẽ, Tứ hoàng tử không muốn tiếp nhận quy hàng của chúng ta? Nhất định phải đem chúng ta đuổi cùng giết tận?” Dựa theo tình hình hiện tại, Du quân đừng nói đến việc bắc thượng đi đến kinh thành, ngay cả trong khoảng thời gian ngắn này còn không biết có thể chiếm được Huyện Nhạc hay không, đến lúc đó vấn đề cung ứng lương thảo còn chưa được giải quyết, thì kế tiếp chỉ còn là con đường chết.

“Không được!” Xạ Kỵ tướng quân nghe thấy thì tưởng tượng đến kết cục lúc đó của mình, không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, cần thiết làm ra chuyện gì đó: “Có phải tứ hoàng tử cảm thấy... Chúng ta không đủ thành ý không?”

Thành ý? Phiêu Kị tướng quân nghe vậy thì nghĩ nghĩ, quả thật trong thư mình chỉ nói Xạ Kỵ tướng quân cùng mình nguyện ý mang theo thuộc hạ quy hàng, thỉnh cầu tứ hoàng tử có thể tha mạng hai người và thuộc hạ của bọn họ. Có phải, ý của tứ hoàng tử là, nếu như chính mình có thể mang theo thật nhiều binh lính quy hàng, thậm chí...trực tiếp thuyết phục Tiêu Du quy hàng, thì mới có thể bỏ qua cho mình? Nghĩ như vậy: “Có khả năng giống như lời ngươi nói... Chúng ta có thể thuyết phục Tiêu Du dừng bắc thượng lại không?”

Xạ Kỵ tướng quân lắc đầu: “Người như Tiêu Du nếu đã làm ra quyết định gì đó thì sẽ không bao giờ có khả năng quay đầu, huống chi, bây giờ Tiêu quý phi cùng Đại hoàng tử đều bị giam lỏng, cho dù hiện tại Tiêu Du có đầu hàng, thì hoàng thượng cũng không có khả năng bỏ qua cho hắn. Tiêu thị cũng không còn hi vọng quật dậy...”

Phiêu Kị tướng quân thở dài, đúng vậy. Căn bản con đường này không thể thực hiện được.

Vào lúc Phiêu Kị tướng quân đang nản lòng, thì lại nghe Xạ Kỵ tướng quân nói: “Nhưng mà, nếu như chúng ta có thể thuyết phục được Vệ tướng quân, thì toàn bộ quân đội Du quân cũng chỉ còn không đến một phần hai nhân mã. Phần thành ý này, tứ hoàng tử không có khả năng không động tâm....”

Đúng rồi! Còn có Lưu Khả, Phiêu Kị tướng quân có chút khó xử: “Chỉ là, Lưu Khả đối với Tiêu Du vô cùng trung thành. Muốn thuyết phục được hắn sợ là không dễ...”

“Không thể thuyết phục, thì trực tiếp trói lại! Hai người chúng ta còn không thể chế phục được hắn sao!” Xạ Kỵ tướng quân nắm chặt nắm tay, hung hăng nói.

Quả thật không còn biện pháp nào tốt hơn: “Được...” Trầm tư một lát, cuối cùng Phiêu Kị tướng quân cũng đồng ý.

Mấy ngày nay Lưu Khả đều phải mang binh ứng phó đội quân đánh lén của Tây Bắc, ngoài ra còn phải tìm cách giải quyết vấn đề lương thảo, không nói đến việc lực bất tòng tâm, mà trong lòng còn nghẹn một đống lửa. Đã nhiều ngày trôi qua Phiêu Kị tướng quân cùng Xạ Kỵ tướng quân cáo bệnh không ra ngoài trướng, cũng tham gia vào hội nghị tác chiến, nhưng mà đối với các quyết định của Tiêu Du càng là phản đối ngăn cản, chiến đấu cũng không có tích cực. Công thành ngày ấy, vốn dĩ đã nói Xạ Kỵ tướng quân mang binh chi viện, thế nhưng lại đến chậm hơn nửa canh giờ. Lưu Khả đối với Tiêu Du vô cùng trung thành, vì vậy mà cũng đối với hai vị tướng quân kia vô cùng bất mãn. Đêm nay, bởi vì hai vị tướng quân kia không chịu xuất hiện, sau khi rời khỏi doanh trướng của Tiêu Du, Lưu Khả đã nhanh chóng đi đến doanh trướng của Phiêu Kị tướng quân, muốn hỏi hắn cuối cùng là có ý gì.

Quẹo một khúc cua thì sẽ đến nơi, vừa định tiến lên, thì đã nhìn thấy Xạ Kỵ tướng quân, cùng với Phiêu Kị tướng quân cùng nhau ra ngoài doanh trướng. Lưu Khả dừng bước, thân ảnh chợt lóe, tránh ở phía sau doanh trướng, chỉ nghe thấy nơi xa xa truyền đến thanh âm của hai người bọn họ.

“Vậy cứ quyết định như vậy đi, giờ Dậu ngày mai đi tìm hắn nói chuyện.”

“Được.”

Một người rời đi, một người quay trở lại vào trướng. Thân ảnh của Lưu Khả mới từ nơi ẩn trốn xuất hiện, chỉ là trực tiếp trở về doanh trướng của mình. Giờ Dậu, ngày mai, tìm ai nói chuyện? Chẳng lẽ là...mình? Hai người bọn họ khẳng định là có âm mưu bí mật. Trước tiên án binh bất động, xem xem bọn họ cuối cùng là muốn nói cái gì.

Buổi tối ngày thứ hai, Lưu Khả cố ý không đi ra ngoài, mà là ở trong trướng lật xem binh thư. Chỉ là thường thường nhìn về ngoài trướng, tựa như đang chờ ai đó đến đây.

Giờ Dậu, quả nhiên ở ngoài trướng có thị vệ thông báo, hai vị tướng quân đến gặp. Lưu Khả diện vô biểu tình cho người vào trướng, đứng lên, chủ động làm lễ: “Đã trễ như vậy không biết hai vị tướng quân đến doanh trướng của ta... Làm gì?”

Ba người ngồi xuống, Xạ Kỵ tướng quân trực tiếp đi vào vấn đề: “Không sai, chúng ta đến đây là muốn hỏi ngươi, thật sự vẫn luôn tính toán đi theo Tiêu Du sao? Cho dù cả nhà đều bị chém đầu sao?”

“Lời này của tướng quân là có ý gì? Chẳng lẽ...Xạ Kỵ tướng quân chắc chắn chúng ta sẽ thua sao?” Ít nhiều cũng đã đoán được ý đồ của hai người bọn họ, trong lòng Lưu Khả có chút so đo, không chút biểu tình hỏi.

“Vệ tướng quân cũng là người ở trong quân đội nhiều năm, tình huống bây giờ, cuối cùng thì chúng ta có bao nhiêu phần thắng, chỉ cần tỉ mỉ phân tích một chút, không khó tìm ra kết quả.” Xạ Kỵ tướng quân không có kiên nhẫn cùng với Lưu Khả đánh thái cực, trực tiếp làm rõ.

“Hai người muốn quy hàng?” Lông mày Lưu Khả khẽ nhướng, hỏi trực tiếp.

“Không sai, tới đây tìm ngươi là vì không muốn ngươi cùng chết với Tiêu Du, dù sao thì tất cả chúng ta đều là huynh đệ vào sinh ra tử...” Trong lời nói của Xạ Kỵ tướng quân lộ ra một chút sầu bi nhàn nhạt cùng với thân bất do kỷ.

Các ngươi còn nhớ rõ chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, vậy mà trong chớp mắt lại có thể phản bội đại tướng quân như vậy sao? Tuy rằng trong lòng tức giận cảm thấy bất bình, nhưng mà trên mặt Lưu Khả cũng chỉ lộ ra vẻ đau thương: “Đại tướng quân, tâm ý đã quyết, làm ra quyết định này cũng là thân bất do kỷ.... Nếu không phản kháng thì chỉ còn một con đường chết, nhưng nếu phản kháng thì nói không chừng còn có đường sống....”

“Cùng với đại hoàng tử cấu kết tạo phản là hắn. Không có lý nào lại muốn toàn bộ Du quân chết chung với hắn.” Phiêu Kị tướng quân vẫn luôn không nói lời nào cuối cùng cũng đã mở miệng: “Chỉ cần chúng ta quy hàng tứ hoàng tử, thỉnh cầu tứ hoàng tử ở trước mặt hoàng thượng cầu tình, nói không chừng còn có thể thoát chết....”

“Việc này...” Lưu Khả lộ ra vẻ mặt có chút do dự.

“Chỉ cần chúng ta đem thuộc hạ rời đi, dư lại cũng chỉ có hơn 10 vạn người, thì sẽ không còn khả năng ứng chiến với 40 vạn quân Tây Bắc....” Xạ Kỵ tướng quân thừa thắng xông lên: “Nói không chừng còn có thể bức đại tướng quân thu tay.”

Lát sau: “Được rồi...” Cuối cùng Lưu Khả cũng thỏa hiệp: “Các ngươi tính...khi nào rời đi?”

Phiêu Kị tướng quân cùng với Xạ Kỵ tướng quân liếc nhau, nhẹ nhàng thở phào: “Ba ngày sau sẽ xuất phát.”

Giờ Mẹo, ba ngày sau Túc Lăng Uyên đứng ở trên thành lâu Huyện Nhạc, đón nhận tia nắng ban mai, nhìn về phía nam, có hai mươi vạn quân mã vô cùng đồ sộ, nội tâm có chút kích động. Không như những người không biết chân tướng mà vô cùng hoảng hốt, thân hình Túc Lăng Uyên thẳng tắp, hơi nhếch khóe môi, hắn biết, ngày hắn có thể hồi kinh không còn bao xa.

Đại quân cách cửa thành một dặm thì dừng lại, ba người dẫn đầu xoay người xuống ngựa, đi bộ đến cửa thành. Song song quỳ xuống một gối, trăm miệng một lời nói: “Mạt tướng Phiêu Kị tướng quân, Xạ Kỵ tướng quân, Vệ tướng quân suất binh bắc thượng cũng là vì vạn bất đắc dĩ, nghĩ không muốn cùng với Tiêu Du thông đồng làm bậy, hiện tại đem theo thuộc hạ đến đây quy hàng, cầu tứ hoàng tử khai ân miễn cho tội chết.”

Không nghe thấy Túc Lăng Uyên đáp lời, trong lòng ba người bọn họ có chút bồn chồn, không dám ngẩng đầu, đành phải chờ đợi trong thấp thỏm.

Hồi lâu, mới nghe thấy Túc Lăng Uyên trả lời: “Nếu như các ngươi không có ý định tạo phản, cũng đã có tâm tỉnh ngộ, thì mọi người đều là huynh đệ Túc quân, tự nhiên bổn vương cũng sẽ thay mặt các ngươi đứng ở trước mặt phụ hoàng cầu tình.” Thanh âm to lớn vang dội tràn đầy kiên định.

“Tạ vương gia...” Cuối cùng thì ba người cũng đã thở phào nhẹ nhỏm, dập đầu tạ ơn.

Tiếp theo, Túc Lăng Uyên lệnh cho Tả Hữu tướng họp nhất với quân đội Du quân, trước an bài sắp xếp đi đến quân doanh Tây Bắc, còn ba vị tướng quân còn lại thì được mời vào trong thành.

Buổi tối, Túc Lăng Uyên còn mở tiệc cho ba vị tướng quân kia, thể hiện sự tín nhiệm. Hôm nay, ba người mang theo lo sợ trong lòng, lúc này mới dám tin tưởng Túc Lăng Uyên thật sự tiếp nhận chính mình quy hàng, còn sẽ thay mình đứng ở trước mặt phụ hoàng cầu tình, cuối cùng cũng yên lòng.

Về phòng, Túc Lăng Uyên lấy giấy cùng mực ra, một bên tưởng tượng đến bộ dáng của Tiêu Mặc Hàm, một bên viết thư nhà tràn đầy mong nhớ. Hắn ở trong thư nói cho Hàm Nhi biết, mọi chuyện ở đây đều vô cùng thuận lợi, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể bắt được Tiêu Du, chính mình cũng rất nhanh là sẽ được về nhà. Ngoài ra còn dặn dò Tiêu Mặc Hàm chú ý đến thân thể của mình, mặc nhiều quần áo một chút, ăn nhiều thêm một ít.

"Đứa nhỏ cũng đã hơn sáu tháng rồi. Hẳn là Tiểu Mặc Nhi cũng đã trưởng thành không ít..." Nghĩ đến dáng vẻ lớn bụng của Tiêu Mặc Hàm, bộ dáng cẩn thận làm việc vô cùng đáng yêu, lại nhớ đến khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn của Tiểu Mặc Nhi, khóe miệng của Túc Lăng Uyên bất giác cong lên, rất nhanh. Rất nhanh là sẽ gặp lại...

“Vương gia.” Bên ngoài có thanh âm truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Túc Lăng Uyên.

Đem phong thư chưa có viết xong cất vào cẩn thận, lúc này Túc Lăng Uyên mới nói: “Vào đi.”

Thì ra là Cung Cửu mới từ Du quân trở về: “Hiện tại Du quân đã đại thương nguyên khí, vận số đã hết, thuộc hạ không có cô phụ kỳ vọng của vương gia, trở về phục mệnh.”

“Làm tốt lắm.” Túc Lăng Uyên hiếm khi khích lệ Cung Cửu: “Đem toàn bộ ảnh vệ rút về, Tiêu Du bên kia cũng không thể giãy giụa thêm mấy ngày nữa.” Túc Lăng Uyên tính toán ngày mai sẽ tự mình ngự giá thân chinh, bao vây tiêu trừ Du quân, đích thân lấy đầu của Tiêu Du xuống.

“Vâng.” Cung Cửu lĩnh mệnh: “Còn có một việc, Tôn tiên sinh truyền tin đến, y đã được hơn trăm vị thị vệ hộ tống trở về Tây Bắc an toàn, thỉnh vương gia yên tâm.” Hơn một trăm người "tị nạn" từ khi Du quân bắc thượng thì đã biến mất vô tung.

“Vậy tốt rồi. Thay ta hồi âm, cảm ơn Trường Phong tiên sinh và Hoặc tướng quân đã ra tay tương trợ.”

“Vâng.”

Sau khi ba vị tướng quân dẫn binh rời khỏi doanh trại, thì lúc này Tiêu Du mới nhận được tin tức. Nhìn lá thư Lưu Khả để lại trên bàn của hắn trước khi rời đi, trong lòng Tiêu Du tràn đầy cảm khái cùng thê lương. Chính mình cả đời chinh chiến, mang theo huynh đệ Du quân kháng chiến chống man di Tây Nam, trấn thủ biên cương phía nam Túc Quốc, cùng với huynh đệ Tây Nam ăn gió nằm sương, vốn nghĩ tất cả đã cùng nhau giao ra chân tình, sẽ cùng sống chết có nhau. Nhưng mà không nghĩ đến, vẽ người vẽ da không vẽ được xương, đến cuối cùng bên cạnh hắn chỉ còn lại một Vệ tướng quân chức vị nhỏ nhất, trẻ tuổi nhất, thời gian đi theo mình cũng là ngắn nhất, vậy mà so với hai người kia càng thêm trung thành, thế nhưng...nguyện ý vì hắn một mạng đổi một mạng.

Đối với ân tình của vị Vệ tướng quân này, sợ là kiếp sau mới có thể báo đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK