• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thứ này....Làm ơn giao cho....vị công tử văn nhã, có chút trắng......" Tiểu tư giao túi tiền dặn dò.

Thị vệ tiếp nhận món đồ, không hề đáp lời, "Phanh" một tiếng đem cửa đóng lại.

Tiêu Mặc Hàm đang ngồi dựa ở trên giường đọc sách, Túc Lăng Uyên thì ngồi ở mép giường, lột vỏ quýt, hướng đối phương đút từng miếng từng miếng.

"Vương gia, đồ đã được đem đến." Thị vệ phụng mệnh Túc Lăng Uyên đem túi tiền giao lên.

Túc Lăng Uyên nhận lấy: "Đi xuống đi." Tiêu Mặc Hàm cũng buông sách, tò mò nhìn qua. Trông thấy thị vệ kia vẫn đứng đó không đi, Túc Lăng Uyên hỏi: "Còn chuyện?"

Thị vệ khó xử gật đầu, châm chước nói: "Người nọ.....Còn nói.....Phải giao cho....Phu nhân...."

"Hửm? Giao cho Hàm nhi?" Túc Lăng Uyên nhướng mày, ngay lập tức trong lòng xông lên một bình giấm chua, xụ mặt: "Vậy bổn vương càng phải kiểm tra cho thật kỹ lưỡng."

Tiêu Mặc Hàm thấy biểu cảm của Túc Lăng Uyên thì bị chọc cười, bảo thị vệ lui xuống, cố ý hỏi: "Là gì vậy a?"

"Muốn biết như vậy?" Túc Lăng Uyên không chịu giao ra, cười xấu xa: "Gọi ta một tiếng tướng công, ta liền cho ngươi xem...."

"Ngươi....." Tiêu Mặc Hàm bị trêu đến đỏ mặt, quay đầu: "Không cho thì thôi, dù sao ta cũng không để ý."

Túc Lăng Uyên ngồi ở mép giường, đôi tay phủng đầu Tiêu Mặc Hàm, nhẹ nhàng xoay đầu đối phương qua nhìn mình, nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi để ý cái gì?"

"Ngươi....Biết rõ còn hỏi." Tiêu Mặc Hàm nhìn vào mắt đối phương, dẩu miệng đáp.

Lúc này, Túc Lăng Uyên mới vui vẻ, hung hăng ở trên môi y hôn một ngụm: "Này mới đúng, ngươi chỉ có thể quan tâm ta...."

Tiêu Mặc Hàm đỏ mặt, gật đầu.

Túc Lăng Uyên buông tha cho Tiêu Mặc Hàm, mở túi tiền, lấy ra tờ giấy.

Viên Nguyệt?! Đây là? Túc Lăng Uyên gọi Cung Cửu đến.

"Vị tiểu thư hôm nay chúng ta bắt gặp, đã điều tra rõ là người phương nào chưa?" Vị tiểu thư kia vẫn luôn theo đuôi ở phía sau đến tận Huyện Nhạc, Túc Lăng Uyên thấy vậy thì liền phân phó Cung Cửu đi điều tra rõ ràng lai lịch của nàng ta.

"Hồi vương gia, nàng họ Viên, tên một chữ Nguyệt, là con gái một của tri phủ Việt Châu - Viên Sâm."

Quả thật là vậy....Bảo Cung Cửu lui xuống, Túc Lăng Uyên giao tờ giấy cho Tiêu Mặc Hàm nói: "Viên tiểu thư....Hẹn ngươi đêm mai gặp mặt."

"Không nghĩ đến nàng lại là con gái của Viên Sâm...." Tiêu Mặc Hàm xem qua nội dung, như suy tư chuyện gì đó nói.

Từ Đông Nam giao lương cho Tây Bắc thì nhất định phải đi đến Huyện Nhạc, nếu trường kỳ đều có rất nhiều lương thảo như vậy vận chuyển qua, khẳng định Viên Sâm sẽ biết, mà hắn lại không bẩm báo chuyện này lên triều đình, điều này chứng minh, hắn đã bị Túc Lăng Tiềm thu mua. Nếu muốn từ chỗ Viên Sâm lấy được chứng cứ vận chuyển lương thảo, thì phải lợi dụng vị Viên Nguyệt tiểu thư này.

Tiêu Mặc Hàm không biết Túc Lăng Uyên có đồng ý hay không, bèn thương lượng: "Ngày mai....Có muốn đi gặp nàng không?"

Túc Lăng Uyên cũng có cùng ý nghĩ với y, hiểu rõ tác dụng của Viên Nguyệt, cũng biết Tiêu Mặc Hàm nghĩ muốn giúp hắn tra án, bèn nắm lấy tay y: "Ân, thế nhưng ta sẽ đi cùng ngươi."

Tiêu Mặc Hàm gật đầu, cười nói: "Được, ngươi còn phải cùng ta điễn một tuồng kịch."

"Hàm nhi lại có chủ ý gì?" Điểm điểm mũi nhỏ.

Tiêu Mặc Hàm ở bên tai Túc Lăng Uyên nhất nhất nói ra.

Ngày thứ hai, Viên đại nhân lại mời Túc Lăng Uyên đi dự tiệc, thì bị Túc Lăng Uyên lấy cớ ra ngoài du lãm phong cảnh Huyện Nhạc mà từ chối, Viên đại nhân liền hậm hực mà quay về, trong lòng lại càng thêm chắc chắn việc Túc Lăng Uyên là người bất cần, cùng với đồn đãi trước đây quả là chênh lệch lớn, chuyến này đi thật là vì say mê sơn thủy, ngoại trừ, tượng trưng phụng mệnh điều tra chuyện long mạch, thì không có mục đích gì khác.

Bởi vì đêm qua nghỉ ngơi tốt, Túc Lăng Uyên cũng thật sự mang theo Tiêu Mặc Hàm ra ngoài, ngồi trên ngựa dạo quanh những vùng phụ cận ở Huyện Nhạc, để hiểu thêm về phong thổ tình người. Đến chiều, hai người cùng ăn tối ở bên ngoài, thấy canh giờ không sai biệt lắm, mới đi về tiểu đình ở thành nam.

Cả ngày hôm nay, Viên Nguyệt điều có chút khẩn trương cùng mong chờ, thất thần cùng Viên phu nhân dùng xong bữa tối, liền lấy cớ mà trở về phòng, bắt đầu trang điểm chải chuốt. Trang điểm xong, thừa dịp bóng đêm, nàng trộm mang theo nha hoàn chạy ra khỏi phủ. Đi đến thành nam, xa xa thấy có người đang ở trong tiểu đình, liền vui vẻ bước nhanh đến, phát hiện chính là vị công tử mà mình thưởng thức, nhưng mà, cũng có mặt của vị công tử còn lại, hơn nữa tựa hồ hai người đang tranh chấp chuyện gì đó.

Viên Nguyệt làm nha hoàn của mình không cần lên tiếng, chậm rãi đến gần, tránh ở phía sau thân cây bên cạnh tiểu đình, nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.

"Hừ....Đừng quên mục đích bổn vương mang ngươi đến đây....." Vị công tử cao lớn có chút phẫn nộ.

"Vương....Vương gia, thuộc hạ sẽ không phụ kỳ vọng của Vương gia, tậm tâm sáng tác du ký...." Công tử trắng nõn vội vàng muốn giải thích.

"Tận tâm? Vậy vì sao lại không nghe phân phó của bổn vương, trực tiếp đi tìm Viên đại nhân?" Công tử cao lớn, vỗ vào cây cột trong tiểu đình hỏi.

"Viên đại nhân hắn.....Sợ là việc này không dễ...." Công tử trắng nõn có chút khó xử.

"Bổn vương mặc kệ, không tìm Viên đại nhân cũng được, bổn vương sẽ ở tại Huyện Nhạc 5 ngày, nếu trong vòng 5 ngày này ngươi vẫn còn chưa thể đem tình huống Huyện Nhạc miêu tả rõ ràng, về sau, ngươi không cần phải đi theo bổn vương nữa....Hừ...." Công tử cao lớn nói xong thì phất tay áo rời đi.

Công tử trắng nõn có chút thở dài ảo não, đứng đưa lưng về phía Viên Nguyệt.

Thấy người nọ đã rời đi, Viên Nguyệt đợi một lát, lệnh nha hoàn chờ ở ngoài đình, chính mình thì chậm rãi bước vào tiểu đình.

"Công tử....Ngươi đã đến rồi...." Viên Nguyệt làm bộ chưa nghe thấy sự tình lúc nãy, hướng Tiêu Mặc Hàm hành lễ.

Tiêu Mặc Hàm xoay người, áo choàng che khuất thân mình, nương theo ánh trăng, cũng không thể nhìn ra cái bụng đã hơn bốn tháng.

"Viên tiểu thư....Tại hạ thi lễ....." Chắp tay thi lễ.

Hai người ở trong đình ngồi xuống, khách sáo một phen, Viên tiểu thư phải truy vấn mấy phen mới biết được, vị công tử trước mắt nàng chính là vị "Mặc Viên tài tử" mà nàng sớm đã nghe danh, cũng là đệ đệ của Thành vương phi, bởi vì được Vương phi giới thiệu, mà đi theo bên người Thành vương "làm việc".

Trong lòng càng thêm vừa lòng Tiêu Mặc Hàm, Viên Nguyệt hai má ửng đỏ: "Ngày ấy được công tử giúp đỡ, Viên Nguyệt cảm kích vô cùng." Cúi đầu rũ mắt, một bộ nữ nhi thẹn thùng.

"Chuyện nhỏ không tốn sức....Viên cô nương không cần quá để tâm." Tiêu Mặc Hàm không bị sắc đẹp làm dao động.

"Ngày mai....Viên Nguyệt còn muốn gặp lại công tử....Không biết Tiêu công tử....." Tiếp tục theo đuổi không bỏ.

"Viên cô nương không cần khách khí.....Tâm ý của cô nương, Tiêu mỗ xin nhận....Ngày mai không cần....." Tiếp tục cự tuyệt.

Thấy Tiêu Mặc Hàm lần nữa từ chối, không thể kìm lòng được, nàng liền nói hết những lời ngưỡng mộ của mình: "Từ sau khi gặp được Tiêu công tử....Tiểu nữ vẫn luôn.....Không thể quên được công tử.....Đối với công tử ngưỡng mộ không thôi...."

Tiêu Mặc Hàm chắp tay thi lễ, cau mày: "Đa tạ Viên cô nương hậu ái, Tiêu mỗ thật sự không dám nhận....."

Viên Nguyệt nghe thấy Tiêu Mặc Hàm dịu dàng từ chối, không cam lòng, sốt ruột đáp: "Công.... Công tử chính là đang băn khoăn điều chi?"

"Nam nhi không lập nghiệp sẽ không thành gia, Tiêu mỗ thật sự....Ai......" Một bộ chí lớn chưa thành, biểu tình nhìn qua vô cùng đau đớn.

Hay là? Vì chuyện lúc nãy? Có quan hệ với phụ thân? Trong lòng Viên Nguyệt nôn nóng, hi vọng chính mình có thể giúp đỡ Tiêu Mặc Hàm.

"Tiêu công tử.....Là gặp phải chuyện khó xử gì? Viên Nguyệt nguyện giúp Tiêu công tử ra một phần lực." Vội vàng.

"Này...." Do dự.

"Gia phụ là tri phủ Việt Châu, chỉ cần có thể giúp đỡ Tiêu công tử, Viên Nguyệt nguyện thử một lần."

"Thật không dám giấu diếm...." Nhìn thoáng qua Viên Nguyệt, nói ra lý do thoái thác: "Tiêu mỗ đang thay Vương gia biên soạn một quyển du ký miêu tả các nơi phong thổ ở Túc quốc, lần này Vương gia nam hạ, vừa lúc có thể miêu tả phong cảnh ở phía nam, chỉ là bây giờ..... Con đường giao thông vận chuyển quan trọng nhất ở Huyện Nhạc còn có chỗ chưa rõ, mà quyển ký lục này có thể sẽ đề cập đến vài chuyện tri phủ không dám tiết lộ.....Cho nên Tiêu mỗ vô cùng khó xử...."

"Vậy....Ta sẽ đi nói với phụ thân...." Viên Nguyệt có chút không chắc chắn.

"Không thể.....Việc này không thể để tri phủ biết được....."

"Nhưng mà....." Viên Nguyệt có chút khó xử.

"Nếu cô nương khó xử, Tiêu mỗ cũng không dám miễn cưỡng...." Tiêu Mặc Hàm giả vờ thất vọng.

"Không....Viên Nguyệt đáp ứng hỗ trợ, nhất định sẽ làm được....." Hơi mỉm cười: "Tiêu công tử, chờ tin tốt của ta đi."

"Vậy đa tạ Viên cô nương!" Tiêu Mặc Hàm đối với Viên Nguyệt làm cái vái chào.

Hai người bái biệt, Viên Nguyệt đi rồi, Tiêu Mặc Hàm thở phào một hơi.

Túc Lăng Uyên đã sớm âm thầm quay lại nghe đối thoại của hai người, thấy người rời đi, mới từ nơi tối hiện thân trở lại trong đình.

Túc Lăng Uyên đem Tiêu Mặc Hàm ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cái bụng hơi nhô lên: "Mệt rồi?"

"Ừm....Có chút mệt....." Tiêu Mặc Hàm dựa đầu vào trong ngực Túc Lăng Uyên, rầu rĩ nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy Viên cô nương không phải là người xấu, lừa nàng như vậy..... Ta có chút không đành lòng....."

Hàm nhi của hắn quá mức lương thiện, Túc Lăng Uyên không đành lòng nhìn Tiêu Mặc Hàm tự trách, vội an ủi: "Hàm nhi không cần tự trách chính mình, có đôi khi.....Vì đạt được mục đích mà cần phải dùng một chút thủ đoạn là việc không thể tránh....Hơn nửa, chúng ta không có thương tổn người vô tội, cũng không hề mưu hại một ai...." Thấy Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu nghiêm túc nhìn mình, Túc Lăng Uyên xoa xoa đỉnh đầu y tiếp tục nói: "Nếu có thể tra rõ việc nhóm người Túc Lăng Tiềm tham ô lương thực cứu tế Đông Nam, có chứng cứ buôn bán lương thực với Hải Sơn, không chỉ có thể đánh một kích lên thế lực của Đại hoàng tử, quan trọng hơn là còn có thể đem lương thực đưa lại cho các nạn dân, cho các chiến sĩ vì nước bán mạng đánh giặc, hơn nữa, về sau sẽ không còn ai dám động vào lương thực của con dân Túc quốc chúng ta, đây mới là quan trọng".

Tiêu Mặc Hàm nghĩ nghĩ, gật đầu.

Sợ trong lòng Tiêu Mặc Hàm vẫn còn bất an, Túc Lăng Uyên nói tiếp: "Nếu như Hàm nhi cảm thấy không ổn, thì chờ sau khi nắm được ký lục vận chuyển đường bộ của Huyện Nhạc, ta sẽ tự mình hướng Viên cô nương xin lỗi cùng giải thích, thỉnh nàng thông cảm."

Cuối cùng Tiêu Mặc Hàm cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, nắm chặt tay Túc Lăng Uyên: "Không....Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi xin lỗi...."

"Được, điều nghe Hàm nhi." Đem người ôm chặt, hôn lên đỉnh đầu.

Ở trong đình ngồi một lát, Túc Lăng Uyên thấy Tiêu Mặc Hàm đã mơ màng sắp ngủ, liền trực tiếp đem người bế lên xe ngựa: "Ngủ đi, ta bảo vệ ngươi."

Tiêu Mặc Hàm an tâm ở trong lòng ngực Túc Lăng Uyên nhắm mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK