Tiêu Mặc Hàm đã tỉnh, nhưng thần sắc vẫn còn tái nhợt, môi không chút huyết sắc, nằm trên giường, tay nắm chặt chăn, nhìn qua vô cùng thống khổ.
"Hàm nhi.....Ta đã về....." Túc Lăng Uyên nhìn người trên giường, tim đau như cắt, sợ Tiêu Mặc Hàm bị thương, không dám tùy tiện tiến lên, chỉ nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm khẽ an ủi: "Không sao đâu....Ta đã về....."
Tiêu Mặc Hàm nhìn thấy Túc Lăng Uyên, tựa hồ không còn quá khó chịu, y nhẹ gật đầu: "Ta không sao.....Không quá khó chịu....Đừng lo...."
Hai người nhìn nhau đầy thâm tình, Ánh Đường tuy không đành lòng quấy rầy, nhưng vì lo cho thân thể của Tiêu Mặc Hàm, vẫn tiến lên cất lời: "Vương gia, vẫn là để thái y xem cho công tử đi.....Vừa rồi, công tử nói....Bụng có chút khó chịu....."
Lúc này Túc Lăng Uyên mới vội nói với Dương thái y ở phía sau: "Thái y mau nhìn xem, có phải y bị thương ở đâu rồi không." Vừa nói, vừa nhường chỗ cho thái y, rồi ngồi vào đầu giường, vỗ về Tiêu Mặc Hàm.
Dương thái y nghe vậy, nhanh chóng tiến lên, quỳ gối trước giường, cẩn thận nắm lấy cánh tay Tiêu Mặc Hàm, bắt mạch.
Túc Lăng Uyên chỉ thấy ngày này tựa như dài bằng một năm, tuy rằng trong lòng tràn đầy lo lắng nhưng cũng không thể thúc giục, chỉ biết gương mắt trông mong nhìn Dương thái y.
Dương thái y cuối cùng cũng thu hồi tay: "Vương gia không cần lo lắng, mạch tượng của công tử có chút dồn dập, thật là bị kinh hách.... Hơn nữa có chút dấu hiệu động thai khí, bất quá không có gì đáng ngại."
"Thai.....Thai khí?" Hai người đều hơi sửng sốt.
"Công tử đã có thai hơn một tháng. Gần đây có phải rất thích ngủ, buồn nôn, lại không muốn ăn?"
"Có....Có...." Tiêu Mặc Hàm bất tri bất giác đáp, sau khi phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến những lời nói của thái y, liền có chút ngại ngùng đỏ mặt.
"Chính là như vậy." Dương thái y gật đầu, sau đó viết một phương thuốc, đưa người đi sắc.
"Chúc mừng Vương gia, chúc mừng công tử." Ánh Đường cùng An Sinh nghe thấy thì vô cùng cao hứng, trăm miệng một lời.
Túc Lăng Uyên như đi vào cõi tiên, không hề đáp lại.
Đời trước, Hàm nhi 24 tuổi mới có, một đời này, sớm tới chín năm, đương nhiên sẽ cao hứng, đứa bé này là huyết mạch duy nhất hai đời của hắn, chỉ là, Hàm nhi hiện tại mới mười lăm, thời điểm sinh hài tử cũng chỉ mới mười sáu, có thể hay không.... Đối thân thể không tốt? Tương lai sinh sản có tốt không.....Hay vô cùng vất vả?
Đương lúc nội tâm Túc Lăng Uyên đang giao chiến, Tiêu Mặc Hàm thấy hắn chậm chạp không nói câu nào, còn cho rằng Túc Lăng Uyên không muốn đứa nhỏ này. Đôi mắt tức khắc phiếm hồng, vươn bàn tay đã có chút run rẩy, phủ lên tay của Túc Lăng Uyên, nghẹn ngào hỏi: "Lăng Uyên....Ngươi....Không nghĩ muốn đứa nhỏ này sao?"
Túc Lăng Uyên phục hồi tinh thần, thấy Tiêu Mặc Hàm hiểu lầm hắn, vội vàng trở tay nắm lấy tay y: "Tiểu ngốc tử....Nghĩ cái gì vậy, làm sao ta lại không muốn....Đây là đứa con đầu tiên của hai chúng ta, ta cao hứng còn không kịp." Cúi người hôn hôn khóe mắt Tiêu Mặc Hàm, nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Ta sợ ngươi còn nhỏ, thân thể không chịu nổi."
Lúc này Tiêu Mặc Hàm mới yên lòng, bật cười: "Nói như ngươi đã rất lớn vậy, so với ta cũng chỉ lớn hơn hai tuổi...." Nói xong liền nắm lấy tay Túc Lăng Uyên: "Người khác, bằng tuổi này đã là phụ thân của hai đứa nhỏ rồi, ta cũng có thể...."
"....Được rồi." Túc Lăng Uyên gật đầu, dùng tay điểm điểm cái mũi tinh xảo của Tiêu Mặc Hàm, hướng Dương thái y nói: "Dương thái y, vừa rồi Hàm nhi nói bản thân rất khó chịu, thật là không có gì đáng ngại?"
"Vương gia yên tâm...." Vùa nói đến đây, dược đồng liền đem dược đã sắc xong tiến vào, Dương thái y tiếp nhận chén thuốc, ngửi mùi xác nhận không có vấn đề, mới đưa cho Túc Lăng Uyên.
Túc Lăng Uyên chậm rãi đỡ Tiêu Mặc Hàm ngồi dậy, tiếp nhận chén, thổi nhẹ, tự mình hầu hạ Tiêu Mặc Hàm uống thuốc.
Dương Thái y nói tiếp: "Đây là thuốc dưỡng thai, về sau sáng tối hai cữ, lại nằm tĩnh dưỡng trên giường thêm ba ngày, sẽ không còn gì đáng ngại."
Túc Lăng Uyên gật đầu, lại nhất nhất dò hỏi những việc cần chú ý, rồi mới bảo người tiễn Dương thái y trở về, đương nhiên, trước khi đi còn ban thưởng không ít bạc.
Sau khi Tiêu Mặc Hàm uống thuốc, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mí mắt càng ngày càng nặng, cuồi cùng rơi vào giấc ngủ say.
Túc Lăng Uyên nhìn y bình yên rơi vào giấc ngủ, mới thoáng an tâm. Nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, phân phó ảnh vệ không chuẩn bất kỳ ai tiến vào, nếu y tỉnh lập tức thông tri cho hắn, lúc này mới mang theo Ánh Đường cùng An Sinh, đi về hướng Thục Lan Viện.
Trên đường trở về Túc Lăng Uyên đã nghe hạ nhân đem sự tình nói đại khái, đi đến Thục Lan viện, lại bảo Ánh Đường cùng An Sinh kể lại toàn bộ quá trình một cách tỉ mỉ.
"Lát nữa các ngươi không cần phải nói gì cả, bổn vương sẽ tự mình đòi lại công đạo cho Mặc Hàm."
"Vâng, Vương gia."
Đến Thục Lan Viện, Tiêu Doanh Doanh cùng An thị đang ở đại sảnh uống trà, thần sắc như thường, chỉ là đầu ngón tay có chút run rẩy tiết lộ tâm tình không yên của các nàng lúc này.
Túc Lăng Uyên đi vào chính sảnh, không đợi hai người hành lễ, đã hét lớn một tiếng: "Người đâu, bắt lấy An thị."
Tiêu Doanh Doanh sợ đến run người, nửa ngày vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần. Tuy trước đó đã cùng An thị bàn bạc xong, cắn chặt cái cớ sự cố ngoài ý muốn, là Ánh Đường không cẩn thận đẩy Tiêu Mặc Hàm, bởi vì nói đến cùng cũng là do Ánh Đường suýt nữa đã đẩy Tiêu Mặc Hàm rơi xuống nước. Nếu không thể lừa được Túc Lăng Uyên, Tiêu Doanh Doanh liền tính toán bỏ rơi An thị, nói việc này là do An thị tự mình làm lấy, chính mình không hề hay biết.
An thị cũng là gần đây mới đứng về phía Tiêu Doanh Doanh, Tiêu Doanh Doanh được Tiêu quý phi chỉ điểm, ý thức được bản thân muốn đấu thắng Tiêu Mặc Hàm, cần thiết phải có người trợ lực, ở trong Vương phủ nơi nơi gây thù chuốc oán chỉ là hạ sách, cần thiết phải mượn sức người khác, để họ trở thành người của mình. Hiện tại, bên trong Vương phủ, chỉ có An thị là yếu nhất, cũng là sự lựa chọn tốt nhất. Dưới tình thế vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bị Hoàng hậu ban cho Túc Lăng Uyên, mà Hoàng hậu lại cáo bệnh không hề chưởng quản hậu cung, sau An thị không còn chỗ dựa, rất dễ bò lên cây đại thụ Tiêu thị.
Chỉ là không nghĩ đến, Túc Lăng Uyên vừa đến đã trực tiếp bắt lấy An thị, không nghe giải thích. Không chờ Tiêu Doanh Doanh biện giải, Túc Lăng Uyên đã hạ lệnh, làm nàng luống cuống tay chân.
"Vương phi quản gia không nghiêm, trơ mắt nhìn thị thiếp mưu hại mạng người, còn không truy cứu, bắt đầu từ hôm nay, đem tất cả quyền hành trả lại cho Trắc phu nhân Tống thị." Túc Lăng Uyên chống tay, vẻ mặt hung ác.
"Vương.....Vương gia....Ngài không thể đem quyền quản gia của thần thiếp thu hồi....." Tiêu Doanh Doanh kinh hoảng, cao giọng biện giải: "Thần thiếp.....không hề hay biết.....vừa muốn truy cứu chuyện này.....Ngài liền đến rồi...." Nói xong liền khóc đến hoa lê đái vũ, tựa hồ như là chịu phải ủy khuất rất lớn.
"Ngươi không biết?" Túc Lăng Uyên tiến lên một bước, bóp cằm Tiêu Doanh Doanh, làm nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: "Mặc Hàm đến đình hồ, ảnh vệ của ta liền phát hiện nha hoàn bên cạnh ngươi vội vàng chạy về báo tin với ngươi, không quá một khắc, ngươi liền mang theo An thị đến." Thấy Tiêu Doanh Doanh trừng lớn hai mắt, Túc Lăng Uyên cười lạnh, tiếp tục nói ở bên tai nàng: "Ngươi cố ý ngăn cản đường đi của An Sinh, khiến hắn không thể kịp thời đỡ lấy Ánh Đường.....Ngươi....Còn muốn ta nói tiếp sao?"
Từ ngày Cung Cửu bẩm báo, thiếp thất An thị cùng Vương phi gần đây hay lui tới với nhau, giống như đang mưu đồ chuyện gì đó, Túc Lăng Uyên liền gia tăng phòng bị đối với hai người này, một bên gia tăng ảnh vệ bảo vệ Tiêu Mặc Hàm, một bên cho người giám thị nhất cử nhất động của An thị cùng Tiêu Doanh Doanh. Lần này may mắn.....
Tiêu Doanh Doanh ngay lập tức không nói được lời nào, sắc mặt trắng bệch. Túc Lăng Uyên thu hồi tay, nhìn về An thị nói: "Ngươi cố ý làm Ánh Đường ngã, khiến Ánh Đường thất thố đẩy Tiêu Mặc Hàm xuống nước, hồ nước lạnh đến thấu xương, từ nhỏ Mặc Hàm không thể chịu lạnh, nếu thật ngã vào trong hồ, chỉ sợ....." Một thi hai mệnh.....Túc Lăng Uyên quả thật không dám nghĩ đến.
An thị dường như đã nhìn thấu kết cục của chính mình, cũng không biện giải, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Thần thiếp biết tội, không còn gì để nói....." Nói xong, ngây ngẩn nhìn Túc Lăng Uyên, đôi mắt tràn đầy bi thương: "Từ lúc thần thiếp tiến phủ, Vương gia ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng cho thần thiếp, nói không quá mười câu, hiện tại vất vả lắm mới có thể cùng nhau nói chuyện, có thể nhìn thẳng vào mắt ngài, lại là vì......Ha ha.....Thần thiếp ở trong Vương phủ không người hỏi thăm, liền hạ nhân cũng dám khi dễ, còn không bằng Vương gia cho ta chết đi.....Ha ha.....Ha ha...."
Túc Lăng Uyên nhìn người trước mặt, chậm rãi hồi tưởng....Đời trước, An thị cũng là ít nói như vậy, như một bức tranh thủy mặc, bộ dạng nhỏ nhắn trầm lặng. Vì được Hoàng hậu đưa đến, cho nên trước đó nàng cũng bị vắng vẻ vài năm, nhưng vào năm Túc Lăng Uyên 22 tuổi, Hoàng hậu chấp chưởng hậu cung, An thị đạt được sự chú ý của hắn, tuy không phải là độc sủng, nhưng khẳng định so với hiện tại thì tốt hơn gấp trăm lần, thẳng đến khi, Túc Lăng Uyên gặp chuyện, nể mặt mũi của Hoàng hậu, Tiêu quý phi cũng không làm khó An thị, tùy ý nàng trốn khỏi Vương phủ, sau cùng Tiêu quý phi lật đổ Hoàng hậu, An thị cũng không rõ tung tích. Đời trước, Túc Lăng Uyên không có như vậy che chở Tiêu Mặc Hàm, Tiêu Doanh Doanh cũng không tìm đến sự giúp đỡ của hậu trạch, An thị tự nhiên vẫn là người của Hoàng hậu, mà không giúp đỡ Tiêu Doanh Doanh. Một đời này, hết thảy không như trước, An thị không thể chờ đến ngày Hoàng hậu cầm quyền, bị Tiêu Doanh Doanh dụ dỗ mà trợ giúp Tiêu Doanh Doanh, cũng không thể chờ đến ngày lành của mình, đương nhiên, một đời này, những ngày lành đó vĩnh viễn cũng sẽ không đợi được. Đây là do nàng ta gieo gió gặt bão, đừng trách bổn vương vô tình....
Túc Lăng Uyên nhìn An thị đang rơi lệ không chút đồng tình cùng thương tiếc: "Ngươi đã nhận tội, thì nhận phạt đi...."
Sau đó, An thị bị kéo ra ngoài đánh chết.
Tiêu Doanh Doanh nhìn An thị bị kéo đi, cả người sợ đến mức run bần bật, không màng dáng vẻ ngồi liệt xuống đất.
"Hiện tại bổn vương lưu cho ngươi một mạng, là vì xem thân phận ngươi là trưởng tỷ của Mặc Hàm, nếu sau này, ngươi còn không biết thu liễm, thì đừng trách bổn vương vô tình." Kỳ thật, còn một nguyên do khác, hiện tại vẫn chưa đến lúc, cho dù không có Tiêu Doanh Doanh, Túc Lăng Uyên cũng không nắm chắc mười phần có thể đưa Tiêu Mặc Hàm lên phi vị, có thể còn sẽ làm Tiêu Mặc Hàm trở thành bia ngắm, cho nên, lưu Tiêu Doanh Doanh lại vẫn còn có chỗ hữu dụng.
Túc Lăng Uyên nói xong, không hề để ý đến Tiêu Doanh Doanh vẫn còn ngồi trên mặt đất dại ra, phẩy tay áo bỏ đi.