- Con...
- Mạc đổng, tôi nhớ không nhầm thì năm đó trên báo ông cũng đã nói rất rõ ràng. Kể từ giây phút đó, ông đã không còn đứa con trai nào tên Mạc Hoàng Bảo. Vậy tôi hỏi ông, bây giờ... Ông lấy thân phận gì dạy dỗ tôi?
Chưa để Mạc Tấn Du lên tiếng thì bên cạnh có âm thanh chói tai vang lên. Cũng là một tiếng *CHÁT* đầy đau đớn, nhưng người bị đánh chính là Mạc Thư. Và hiển nhiên, người ra tay chính là Mạc Hinh... Mạc Thư hung hăng trừng mắt, còn Hạ An Nghiêm thì bị dọa đến giật mình. Không chỉ vậy, đôi cẩu nam nữ này gây buồn nôn còn che chở nhau, Hạ An Nghiêm nhìn Mạc Hinh giận dữ nói
- Mạc Hinh, cô bị điên à?
- Nợ cha con trả. Huống hồ, chẳng phải vợ ngoan của em rể luôn hênh hoang bên ngoài là cô ta chính là đại tiểu thư của Mạc gia sao? Hử?
- Mạc Hinh, cô nổi điên cái gì chứ? Cho dù Mạc Thư nói như vậy thì có gì sai? Đứa con gái như cô... Rời khỏi nhà không phải cũng chỉ vì một tên nam nhân khác sao?
Hạ An Nghiêm khinh thường nhìn Mạc Hinh, tuy nhiên... Cô không hề nổi giận, ngay cả Sở Khắc Uy cũng không có một chút nổi giận gì. Vì anh biết, với cái chuyện cỏn con như vậy không cần Sở Khắc Uy ra tay. Và đương nhiên, không cần nói cũng biết... Hạ An Nghiêm cứ nghĩ Mạc Hinh sợ sệt nên không dám lên tiếng, anh còn định châm chọc thêm vài câu liền nghe một tiếng *ĐOÀNG* vang lên, viên đanh ghim thẳng vào bả vai trái của anh, Hạ An Nghiêm hét lên một tiếng rồi nhăn mặt lấy tay ngăn dòng máu đang túa ra kia.
Mọi người nhìn ra thì họ thấy, người nổ súng chính là Sở Khắc Huy. Từ khi bước vào bữa tiệc, Sở Khắc Huy không hề thốt lên một lời nào. Vậy lí do vì sao mà Sở Khắc Huy lại ra tay bắn Hạ An Nghiêm cơ chứ?
- Này, cái tên tàn phế kia! Anh bị thần kinh à... A!
Mạc Thư đương nhiên cũng không quá may mắn đâu, Sở Khắc Uy nguy hiểm một thì Sở Khắc Huy nguy hiểm hai, chỗ anh ta bắn không phải là chỗ trí mạng của Mạc Thư... Mà là bụng của cô ta! Mạc Thư đang mang thai, bị bắn như vậy. Hừ! Có thần tiên cũng không tài nào cứu được đứa bé!
- Hạ An Nghiên, cậu thật quá nhiều lời. Tôi ghét nhất là kẻ nhiều lời! Còn Mạc tiểu tam... Xin lỗi nhé, lúc nảy lau súng... Nên trượt tay!
Nói xong, Sở Khắc Huy liền điều khiển xe lăn trở về xe đang đỗ ở bên ngoài. Còn Mạc Thư thì chỉ biết ôm bụng khóc lóc, đứa bé này chính là công cụ duy nhất của cô ta để được gả vào Hạ gia, nếu như không giữ được đứa bé... Thì...
Cuối cùng, hôn lễ không chỉ là làm nhiều người hoang mang mà còn lấy được nhiều giấy mực của các nhà báo. Tuy nhiên, Sở Khắc Huy không bao giờ báo thù đơn giản như vậy. Cho dù anh ta không thể có được Mạc Hinh, thì bất cứ ai dám làm tổn hại dù là thể xác hay tinh thần! Anh ta tuyệt đối không bao giờ bỏ qua!
Khi Mạc Thư làm phẫu thuật lấy đầu đạn và phá thai... Sở Khắc Huy còn nhàn nhạt ra lệnh nói với bác sĩ... Cắt luôn tử cung của cô ta, để cô ta mãi mãi không thể nào có con!
Bác sĩ tiến hành phẫu thuật nghe anh nói mà rét run cả người. Người con trai này, tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy? Thiên chức cao quý của phụ nữ là làm mẹ. Bây giờ, haizzzz... Xem ra cô gái này đắc tội lớn với nam nhan này rồi.
[.....................]
Sở Khắc Uy theo thỏa hiệp của Hồ Chân Chân và Sở lão gia liền trở về Hạ gia ở tạm ngày hôm nay. Nhưng anh vẫn mang theo Mạc Hinh, không dừng lại ở đó, Sở Khắc Uy còn không để Hạ Quân và Sơ Mộc đến bệnh viện cùng con trai và con dâu. Đứa em trai yêu quý của anh đã giúp anh như vậy, thế thì tại sao anh lại không hỗ trợ hết mình chứ?
Hạ Quân và Sơ Mộc lo lắng cho con trai nhưng vẫn không dám hó hé gì. Trên đường về nhà chính của Hạ gia, Sở Khắc Uy còn bàn cùng cha mẹ và ông nội về việc đính hôn với Mạc Hinh. Ngay cả người ít nói nhất nhà họ Sở - Sở Chính Quốc cũng bắt đầu hào hứng với câu chuyện kết hôn của Sở Khắc Uy. Còn sắc mặt của Hạ Quân và Sơ Mộc thì rất là khó coi.
Sở Khắc Uy sau khi nghe trợ lý ẩn của mình báo cáo về tình hình của hai người kia liền mỉm cười gian xảo, rồi nói
- Hạ An Nghiêm không sao rồi, cũng chỉ là vết thương nhỏ. Còn Mạc Thư, cái thai bị hỏng... Ngay cả tử cung cũng không giữ được. E là sau này sẽ không thể nào có con nữa!