- Ôi trời ơi! Tổ tông mười tám đời nhà họ Sở ngó xuống mà xem này! Ôi mẹ nó tiểu thái tử đang ở đây... Mà cái tên Hoàng đế kia không biết... Huhu, ba năm sau... À không, ba ngày sau... Nếu mà anh họ biết là anh ấy giết tớ đấy!!! Hinh Hinh à! Chị dâu à! Chị quay về Trác Thành đi!!! Cầu xin chị!!!
Nhưng Mạc Hinh chỉ mỉm cười không nói gì, cô muốn đến khi bản thân sánh bước với Sở Khắc Uy trên lễ đường, cô không phải là một Mạc đại tiểu thư. Mà là một người hoàn toàn xứng đáng để gả cho anh. Cô muốn lúc đó, khoảng cách giữa anh và cô cũng không quá lớn.
Khi đến nước D, Sở Quyên thật sự sợ một ngày nào đó Sở Khắc Uy đột ngột qua bên này, thì đừng nói là vị Sở Tổng nào đó nổi điên lên mà phong sát Sở Quyên, thì cũng là Sở Chính Quốc hùng hổ chém Sở Quyên chết! Huhu! Số tui khổ quá mà.
- Cậu yên tâm, tớ đã có giao ước với anh ấy. Ba năm nay anh ấy sẽ không đến đây tìm tớ đâu mà lo.
- Cậu nghĩ anh họ sẽ nghe lời chắc?
Mạc Hinh vẫn cười không nói gì. Thật ra cô muốn gặp anh lắm chứ, nhưng với tình hình này nếu cô gặp anh thì sẽ bị lộ việc cô mang thai, hơn hết... Nếu anh cứ thường xuyên đến đây cho dù không muốn có thai thì cũng khó. Cho nên, nhất quyết rằng ba năm anh sẽ không được sang đây! Cho dù có sang cô cũng không thèm gặp.
[..................]
Khi Mạc Hinh và Sở Quyên đáp máy bay thì cũng đã chín giờ sáng, về đến nhà riêng của Sở Quyên xong sắp xếp hết quần áo thì cũng đã gần mười giờ. Sau đó, Sở Quyên đưa Mạc Hinh đến một nơi mà cô thích nhất để dùng bữa. Chủ tiệm này có thể xem là học trưởng nơi Sở Quyên đang theo học, là người của Quý Thành, sau đó sang đây du học và đang định cư tại đây.
- Anh Từ, em về rồi đây!
- Quyên Quyên về rồi đấy à?
Người nam nhân nho nhã với chiếc sơmi trắng kia là Từ Quân Hạo, cũng chính là vị học bá mà nhiều sinh viên hâm mộ. Trong đó có Sở Quyên, tuy nhiên, Sở Quyên cũng chỉ xem Từ Quân Hạo là anh trai mà thôi.
Khi Sở Quyên đưa Mạc Hinh đi vào, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh của Từ Quân Hạo đột nhiên có vài tia gợn sóng. Người con gái đi bên cạnh Sở Quyên thực sự rất xinh đẹp, cô ấy đẹp như một nàng công chúa. Dáng vóc tao nhã, ngũ quan tinh xảo, nụ cười ngọt ngào. Đây chính là mẫu bạn gái lý tưởng của Từ Quân Hạo đây.
- Kia là...?
- À, đây là bạn thân của em. Cậu ấy là Mạc Hinh.
Từ Quân Hạo tháo tạp dề ra, cũng không quên lau tay rồi chìa tay ra, thân thiện nói
- Chào em, anh là Từ Quân Hạo, có thể gọi anh là Quân Hạo hoặc anh Từ giống Quyên Quyên.
- Anh Từ, chào anh. Em tên Mạc Hinh.
Sau khi dùng bữa xong thì Từ Quân Hạo hiếu khách nên đã ngỏ ý cùng cô và Sở Quyên vào trường để đăng kí. Khi chưa vào trường, Mạc Hinh vẫn đang lo sợ... Bây giờ cô đang mang thai ở tháng thứ hai, khoảng ba bốn tháng nữa bụng cô sẽ lộ to ra. Đến lúc đó... Nhưng khi cô bước vào trường thì lại thấy rất khác, dường như có rất nhiều người đang mang thai cũng đến đây học, có rất nhiều bạn bụng còn vượt mặt, nhiều người còn để chồng đi theo nữa cơ.
- Ở đây rất tôn trọng quyền làm mẹ. Phụ nữ có thai vẫn đi học bình thường, em không cần để ý.
- Vâng.
Từ Quân Hạo đứng phía sau Mạc Hinh và Sở Quyên, quả nhiên Mạc Hinh chính là mẫu người con gái anh thích. Vừa dịu dàng, ngoan ngoãn, ngọt ngào nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch và tao nhã.
- Hinh Hinh, cậu thật sự không quay về Trác Thành sao? Nếu để anh Khắc Uy biết thì...
- Không sao, tin tớ đi mà!
Sở Quyên thở dài. Sau khi cô đăng kí xong mọi thứ thì cả ba cùng nhau rời khỏi trường, Từ Quân Hạo nhìn Mạc Hinh... Cậu ta hiện tại chính là muốn tìm hiểu cô hơn một chút, nên cậu mới cùng Sở Quyên và Mạc Hinh đi siêu thị. Khi bước vào siêu thị, Sở Quyên khoác tay Mạc Hinh đi mua nguyên liệu, vì dù sao thì hiện tại cả hai cũng mới sang đây, trong nhà vẫn chưa có gì để ăn.
- Anh Từ, chiều nay anh sang nhà em ăn cơm nhé? Xem như cảm ơn anh.
- Không cần khách khí.
- Anh không sang là em và Hinh Hinh sẽ buồn lắm đấy.
Từ Quân Hạo nhìn Mạc Hinh, cô chỉ mỉm cười nhưng không nói gì. Cô vẫn thản nhiên tiếp tục chọn rau.
- Được rồi, anh sẽ sang.