• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một năm sau, tại sân bay quốc tế của Trác Thành, hình ảnh hai cô gái với nước da trắng, mái tóc dài bước ra ngoài. Sở Quyên sau khi được Mạc Hinh phụ đạo nhiệt tình nên cũng nhanh chóng hoàn thành khóa học của mình, còn Mạc Hinh... Cô vừa phải chăm Dược Lam, vừa phải đi học, tuy nhiên... Năng lực của Mạc Hinh không phải dạng vừa, chỉ vỏn vẹn hơn hai năm là Mạc Hinh đã tốt nghiệp và lấy được bằng Thạc sĩ, không chỉ vậy... Năng khiếu hội họa còn giúp Mạc Hinh trở thành một nhà thiết kế thực thụ, có rất nhiều giáo sư muốn giữ cô lại. Tuy nhiên, Mạc Hinh đều từ chối...

Hôm nay, chính là ngày cô đặt chân về Trác Thành, cô có chút hồi hộp, cô muốn biết phản ứng của Sở Khắc Uy khi biết bản thân đã có một đứa con gái xinh xắn như thế này. Trên tay Mạc Hinh chính là con gái của cô - Sở Dược Lam, tuy là con bé có tính cách khá hoạt bát, nhưng khi đứng trước đám đông thì nó lại giống như bản sao lạnh lùng của Sở Khắc Uy. Gương mặt bầu bĩnh cố tỏ ra nghiêm nghị nhìn mọi thứ xung quanh thật khác lạ.

- Tiểu Lam, con xem... Chúng ta sắp gặp được cha con rồi.

Cô bé đang được mẹ bế liền mỉm cười ngọt ngào, trong hơn một năm nay cô vẫn kiên quyết không cho Sở Khắc Uy biết sự tồn tại của Dược Lam, cô hiểu đó là sự ích kỉ, nhưng thật tâm cô muốn anh tập trung phát triển sự nghiệp trước, mặc dù sự nghiệp Sở Thị đã sớm lớn mạnh rồi. Nhưnh Mạc Hinh không muốn vì cô mà anh gặp nhiều rắc rối.

Sau khi đến Trác Thành, Mạc Hinh không quay về nhà họ Sở mà cô đến thẳng Sở Thị. Sở Quyên thì đương nhiên phải đi xem rồi, lúc nảy Sở Quyên có liên lạc với Lục Tử Kiện, đúng lúc Lục Tử Kiện nói Sở Khắc Uy vẫn đang ở văn phòng... À còn có một An Quỳ Trứ luôn quấn lấy anh nữa cơ chứ. Lúc trước, Lục Tử Kiện rất yêu thích An Quỳ Trứ, nhưng trong hai năm Mạc Hinh đi vắng, An Quỳ Trứ cứ hết lần này đến lần khác châm dầu vào lửa, nói xấu Mạc Hinh đủ điều. Tuy là Lục Tử Kiện không tiếp xúc quá nhiều với Mạc Hinh, nhưng cậu ta có thể chắc chắn Mạc Hinh không phải loại người đó.

Khi Mạc Hinh bế Dược Lam tiến vào Sở Thị thì có rất nhiều nhân viên nhận ra cô, không chỉ vậy còn có nhiều tiếng xì xầm bàn tán. Sở Quyên định lên tiếng giải thích, nhưng vẫn bị Mạc Hinh chặn lại. Cô không làm trái lương tâm, việc gì phải sợ.

Mạc Hinh mở cửa phòng của anh ra, liền nghe thấy tiếng của An Quỳ Trứ

- Anh Khắc Uy, anh xem... Hai năm nay cô ta ở nước ngoài, đến cả cơ hội cho anh sang đó cũng không cho. Liệu có phải cô ta đã cắm sừng anh rồi không?

Sở Khắc Uy im lặng không đáp

- Anh Khắc Uy, em không cố ý nói xấu Mạc Hinh, nhưng mà... Cô ta ở đó cũng đã gần ba năm rồi, chẳng lẽ cô ta chịu được sự cô đơn sao?

- Cô nói đúng, tôi không chịu được cô đơn!

Mạc Hinh giao Dược Lam lại cho Sở Quyên bế, bản thân hiên ngang bước vào. Giọng nói của cô làm cho Sở Khắc Uy vốn dĩ không hề ngước nhìn An Quỳ Trứ liền nhìn ra phía cửa, còn An Quỳ Trứ giật mình xoay người lại.

- An tiểu thư, tôi đi hai năm thôi mà. Không ngờ, An tiểu thư thật biết quan tâm đến tình cảm giữa tôi và Uy. Cô đang giúp chúng tôi hâm nóng tình cảm đấy.

Sở Khắc Uy mỉm cười đầy cưng chiều, đây mới là vợ anh chứ. Anh liền đứng lên, bước đến gần cô, hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói

- Chào mừng em trở về, vợ sắp cưới của anh.

Mạc Hinh mỉm cười, rồi bỗng nhiên... Tầm mắt của Sở Khắc Uy, Lục Tử Kiện và An Quỳ Trứ đổ về phía cục bông trắng trẻo trên tay Sở Quyên. Cô bé có chút khó chịu liền mếu máo, đưa đôi tay ngắn củn về phía Mạc Hinh, cầu mong cô bế. Sở Khắc Uy liền nhướn mày, kéo cô vào lòng, nhăn mày nói

- Em lấy cái cục này ở đâu ra vậy?

Sở Quyên: "........." Oke, cái cục này là con gái anh đó!!!!

Mạc Hinh nhìn anh, rồi lém lĩnh nói

- Em lấy trong bụng em ra nha.

Sở Khắc Uy đứng hình, hiện tại bộ não thiên tài của anh vẫn chưa load kịp những gì cô đang nói. Lúc này, An Quỳ Trứ đứng phía sau giống như mèo mù vớ được cá rán, cô ta liền châm chọc

- Anh thấy chưa, em đã nói cô ta là hạng phụ nữ mất nết cơ mà! Chưa gì đã có dã chủng của người ta rồi kìa.

- Hinh, em nói rõ cho anh. Nó là con của ai?

Mạc Hinh liếc An Quỳ Trứ bằng cặp mắt lạnh thấu xương, cho dù Dược Lam không phải con gái của Sở Khắc Uy đi nữa, thì cô mãi là mẹ của nó, ai dám nói con của cô là dã chủng? Kẻ đó... Không đáng được tha thứ.

Có lẽ An Quỳ Trứ nhìn thấy được ánh mắt tựa như giết người của Mạc Hinh, cô ta bất giác lùi lại. Mạc Hinh bây giờ không còn biết Sở Khắc Uy vừa hỏi gì, cô đã gạt anh sang một bên, từ từ tiến về phía An Quỳ Trứ.

- Dã chủng? Cô nói ai là dã chủng của người đàn ông lạ mặt?

- Tôi nói con...

*CHÁT*

- Cô nói ai?

- Là con của c...

* CHÁT*

- Dã chủng sao? Cô có quyền gì nói con tôi như vậy? Hử?

Hai cái tát được hạ thẳng vào gương mặt của An Quỳ Trứ, bây giờ... Mạc Hinh không phải lấy danh nghĩa là Sở thiếu phu nhân hay Mạc đại tiểu thư. Bây giờ cô là một người mẹ! Cô tuyệt đối cấm ai dám sỉ nhục con gái của cô!

- Mạc Hinh, cô thẹn quá hóa giận sao? Nó không phải dã chủng thì nó là con ai?

- Con của anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK