Khi Mạc Tấn Du lái xe đưa Mạc Hinh và Dược Lam đến mộ của Cẩn Nhung thì Mạc Tấn Du có nhìn cô. Thật ra, hai năm qua ông ta chưa bao giờ đặt chân đến đây, đừng nói là đường đi, mộ của Cẩn Nhung ở đâu ông ta cũng không còn nhớ rõ. Mạc Hinh nhìn Mạc Tấn Du cứ loay hoay tìm như vậy cô khẽ nhếch môi.
- Xem ra, hai năm qua ông chưa từng đến đây thăm mẹ. Uổng công mẹ tôi hi sinh cho ông nhiều như vậy.
- Cha...
Mạc Hinh chưa để Mạc Tấn Du nói hết đã bước đi, cho dù cô có đi hai năm, ba năm hay mười năm đi nữa... Mộ của mẹ cô ở đâu, cô vẫn nhớ như in. Nhất là cái ngày giỗ của mẹ năm cô mười một tuổi, Mạc Thư lúc đó cũng mười tuổi, khi đến cúng mẹ... Mạc Thư không chỉ vô lễ mà còn ngồi chiễm chệ trên mộ mẹ cô. Lúc đó, Mạc Hoàng Bảo giận dữ kéo cô ta ra, ấy thế mà Mạc Tấn Du lại trách anh hai... Nói là cái gì cô ta còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Thật nực cười.
Đi được một nửa quãng đường thì Mạc Hinh dừng lại, lãnh đạm nói
- Ông về đi. Tôi không ép ông ở đây.
- Cha... Không...
- Mạc Tấn Du, rốt cuộc... Thanh xuân mười ba năm của mẹ tôi yêu ông nhiều như vậy, khi bà ấy hai mươi ba tuổi đã gả cho ông. Vậy tại sao? Tại sao ông không thể yêu bà ấy một chút? Chỉ một chút...
- Cha...
- Mạc Tấn Du, nếu ông sớm đã không yêu mẹ tôi. Thì lúc đầu còn lấy bà ấy làm gì? Để bà bấy sớm khuya tảo tần, làm trâu làm ngựa để ông có ngày hôm nay. Sau đó thì sao? Sau đó ngay cả mộ vợ mình ở đâu... Ông cũng không biết, Mạc Tấn Du... Ông về đi, mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy kẻ phản bội như ông.
Nói xong, Mạc Hinh bế Dược Lam bước tiếp, Mạc Tấn Du bắt đầu nghĩ đến lúc Cẩn Nhung luôn ở bên cạnh động viên mình. Năm đó, Mạc gia đâu được như ngày hôm nay, Mạc gia lúc đó cũng chỉ là một nhà thuộc tầng lớp trung lưu, Mạc thị cũng không có chút tiếng tăm gì, cũng là Cẩn Nhung luôn ở bên cạnh ủng hộ ông, giúp đỡ ông. Bà ấy cũng không ngại ngần bản thân mang thai đã tháng thứ tám thứ chín, nhưng vẫn thức khuya cùng ông hoàn thành bản kế hoạch, đến ngày Cẩn Nhung sinh con, cũng vì chế độ dinh dưỡng không cần bằng, ăn uống không điều độ nên mới nảy sinh tình trạng khó sinh rồi băng huyết mới qua đời. Nhưng mà thật sự bao nhiêu năm qua, ông ta luôn được Chu Tuyết Kiều săn sóc, nhiều khi ông cũng quên đi hình bóng của người vợ lúc ông cơ hàn nhất, khó khăn nhất. Mạc Tấn Du cười chế giễu bản thân, ông đúng là rất khốn nạn.
Còn Mạc Hinh, sau khi đến được mộ của Cẩn Nhung, Mạc Hinh đặt Dược Lam xuống dưới, cô bé dường như rất hiểu chuyện nên cũng không quấy khóc gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi dưới đất nhìn mẹ mình. Mạc Hinh sau khi đã cúng kiến xong cũng ôm Dược Lam ngồi bên cạnh mẹ mình, cô nói
- Mẹ... Con rất bất hiếu đúng không mẹ? Hai năm qua con không đến thăm mẹ...
- Mẹ.... Mẹ xem, con gái của mẹ lớn lên rất xinh, rất kiên cường, rất giống mẹ đúng không?
Mạc Hinh mỉm cười, nhưng giọt nước mắt không kìm được liền rơi xuống. Cục Bông đang ngồi ở trong lòng cô nhìn thấy mẹ khóc liền đưa tay lên, muốn lau nước mắt cho cô... Cái miệng nhỏ nhắn cứ "A... a" thôi, dường như muốn an ủi cô thì phải. Mạc Hinh hôn nhẹ lên trán con gái mình, rồi nói tiếp
- Mẹ, mẹ xem... Đây là cháu ngoại của mẹ đấy. Con bé rất ngoan, cũng rất khả ái mẹ nhỉ? Anh hai còn nói, Cục Bông nhỏ rất giống con khi còn bé... Mẹ, mẹ có vui không? Con gái của mẹ có một gia đình nhỏ... Có một người đàn ông đáng nương tựa... Bên cạnh còn có bà nội và anh hai nữa...
Mạc Hinh bất chợt im bặt, cô không muốn nhắc đến Mạc Tấn Du, nhưng mà dù sao Cẩn Nhung cũng dùng hết thanh xuân để yêu ông ấy. Chỉ là, cô không muốn mẹ đau lòng khi biết... Mạc Tấn Du đã hoàn toàn quên bà ấy.
- Mẹ... Ông ta... Ý còn là... Cha, ông ấy chắc không đến thăm mẹ đâu nhỉ? Ông ấy đã có gia đình mới, có vợ mới, có con mới... Làm sao nhớ đến mẹ con ta nữa. Nhưng mẹ đừng lo, con và anh hai sẽ mang gia đình nhỏ của chúng ta... Lại sẽ hạnh phúc...
Mạc Hinh cười nhẹ, sau đó cô ngửa mặt lên trời xanh, làn gió dịu dàng khẽ thổi qua tựa như bàn tay dịu dàng của mẹ đang chạm vào gương mặt của mình. Mạc Hinh khẽ mỉm cười, rồi lại nói
- Mẹ... Tuy con chưa bao giờ gặp mẹ, nhưng mà... Con... Con... Con rất nhớ mẹ...