Liễu Thường Thu nói xong, đứng lên, chuẩn bị ra ngoại đình, vừa đi, bỗng nhiên quay đầu, cười nói: “Đôi khi, ta thật sự rất hâm mộ sự may mắn của Đường công tử, ở trên thiên đường cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.”
Hắn không nói rõ ràng, đã bước ra khỏi đình, làm Chỉ Hi đứng một bên chậc lưỡi: “Không biết Liễu lão bản này muốn nói cái gì, ngữ khí thực quái gở.”
Úc Thụy lại cười rộ lên, bỗng nhiên hiểu được vì sao Liễu Thường Thu lại luôn nhằm vào mình, chờ hắn ra khỏi đình, lúc bước lên cầu, Úc Thụy đột nhiên từ xa cất cao giọng nói: “Liễu công tử dừng bước.”
Liễu Thường Thu không nghĩ Đường gia thiếu gia sẽ gọi mình lại, đứng lại nhìn qua.
Úc Thụy cười nói: “Liễu lão bản không phải hâm mộ ta, mà chỉ đang hạ thấp chính mình thôi.”
“Đường công tử không phải ta, làm sao biết ý nghĩ trong lòng ta, ngươi xem nhẹ, đơn giản vì ngươi chẳng cần hy vọng xa vời thứ gì… Người phú quý có cuộc sống của người phú quý, người hèn hạ cũng có cuộc sống của người hèn hạ.”
Hắn nói xong cũng không đợi Úc Thụy đáp trả, quay đầu tiếp tục bước đi, nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại: “Ta chỉ là không phục cuộc sống hiện tại mà thôi…”
Úc Thụy nhìn Liễu Thường Thu đi xa, chỉ cười lạnh một tiếng, nói thế nghĩa là hắn hâm mộ mình một bước lên trời, từ trong vũng bùn bỗng nhiên lên tới chín tầng mây, trong một đêm muốn tiền bạc có tiền bạc, muốn thanh danh có danh thanh, biến thành trưởng tử con nhà giàu.
Chẳng qua Liễu Thường Thu không biết, kỳ thật Úc Thụy không phải là đại thiếu gia vô lo vô nghĩ trong mắt người ta, đời trước hắn cũng bị mọi người xa lánh, cho dù bây giờ cái gì cũng có, nhưng không thể đứng lên, vẫn bị mọi người xa lánh như cũ.
Chỉ Hi nói: “Liễu lão bản này quá mức kiêu ngạo, thiếu gia, người nên giáo huấn hắn mới phải.”
Úc Thụy lắc đầu, Chỉ Hi lại nói hắn quá tốt bụng, nhất định sẽ bị người khác khi dễ.
Úc Thụy ngược lại cảm thấy điều này không cần thiết, giáo huấn Liễu Thường Thu đến cùng cũng chỉ là giáo huấn một đào kép, trên miệng sảng khoái, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Liễu Thường Thu cho rằng trong nhà này thái phu nhân lớn tuổi nhất, Đường Kính lại hiếu thuận, nịnh bợ thái phu nhân thì sẽ bình yên vô sự, kỳ thật không phải như vậy.
Đường Kính ngay trước mặt hoàng đế còn có thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, một nhân vật lợi hại như vậy, làm sao có thể bởi vì hiếu thuận mà cái gì cũng mặc kệ cho qua, nói thật ra, ở trong Đường gia, lấy lòng bất kỳ ai khác cũng chẳng được cái gì, chỉ có nịnh bợ Đường Kính mới là tốt nhất.
Ở trước mặt người bá đạo như Đường Kính, Úc Thụy chỉ cần giả vờ làm nhi tử nhu thuận, mọi việc liền trở nên dễ dàng, thật an phận, thế là đủ.
Thời điểm Úc Thụy trở lại viện, vừa lúc thấy Kiều Tương, Chỉ Hi đã lâu không nhìn thấy nàng cũng trở nên vui vẻ: “Kiều Tương tỷ, gần đây không gặp được ngươi.”
Kiều Tương cười nói: “Vừa mới xong xuôi yến hội của thiếu gia, cần phải xem xét lễ vật từng nhà đưa tới, rồi mới sắp xếp lại đồ vật tân khách tặng, để ngay phòng bên cạnh, thiếu gia có muốn đi xem không?”
Úc Thụy: “Có Kiều Tương ngươi sắp xếp, ta không cần phải nhìn.”
Chỉ Hi nhanh mồm nhanh miệng: “Kiều Tương tỷ mới vừa rồi ngươi không ở đó, chứ nếu ngươi có ở a…”
Nàng còn chưa nói xong đã bị Úc Thụy đánh gãy, ngữ khí Úc Thụy thực lơ đãng: “Nói xấu sau lưng người ta, không sợ cắn phải lưỡi sao.”
Chỉ Hi nheo nheo cái mũi không nói thêm gì nữa, Kiều Tương buồn bực nhìn thoáng qua Chỉ Hi.
Kiều Tương là đại nha hoàn bên người Đường Kính, chuyện này là điều hiển nhiên, cho dù hiện tại Kiều Tương bị phân đến Úc Hề viên, đôi khi vẫn còn làm việc ở chủ trạch. Đường Kính để Kiều Tương tới đây cũng có mục đích, một nửa là thăm dò, Úc Thụy đánh gãy lời Chỉ Hi, không phải không muốn Chỉ Hi nói ra, Kiều Tương là người hiểu biết, tự nhiên biết Chỉ Hi có chuyện quan trọng muốn nói mà Úc Thụy lại không muốn nhắc tới.
Chỉ Hi chỉ nhắc đi nhắc lại, “Thiếu gia, tâm địa người quá tốt, thật là…”
Sau đó Úc Thụy cố ý đi thư phòng luyện chữ, lúc luyện chữ đương nhiên không cần nha hoàn đi theo, chỉ có thư đồng đứng bên cạnh mài mực trải giấy.
Chỉ Hi liền lôi kéo Kiều Tương ra gian ngoài, nhỏ giọng nói: “Kiều Tương tỷ ta nói cho ngươi nghe, mới vừa rồi thiếu gia ngồi ở trong đình, Liễu lão bản hát hí khúc kia đi tới, thái độ đúng là không thể chấp nhận được nha. Ta làm hạ nhân, đúng là cái số bị sai sử, nhưng làm việc cho chủ tử cũng là cam tâm tình nguyện, Liễu Thường Thu kia là mặt hàng gì lại muốn sai sử người khác?”
Kiều Tương cau mày hỏi: “Còn có chuyện như vậy sao?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Chỉ Hi lại nói: “Còn nữa a, sau đó thái phu nhân cũng tới, ngươi nói xem, lão phu nhân thiếu gia nói chuyện với nhau, người bên cạnh nào ai dám xen mồm. Nhưng Liễu Thường Thu này cố tình mồm năm miệng mười, lại đánh đàn cho thái phu nhân nghe, nói cái gì huyệt đạo thư giãn, nhìn thái phu nhân hiền lành nên luôn miệng nịnh nọt. Kiều Tương tỷ ngươi ở trước mặt lão gia cũng có tiếng nói. Cho dù thiếu gia chúng ta tốt tính, nhưng cũng không để như vậy, về sau còn thành thế nào, ngươi tìm cơ hội nói với lão gia đi.”
“Điều ngươi nói là sự thực? Không thêm mắm thêm muối chứ?”
“Kiều Tương tỷ xinh đẹp, ta nào dám, bình thường vui đùa không đứng đắn thì được chứ làm sao dám đem việc này ra đùa giỡn, nếu không chẳng phải tự tìm đường chết sao!”
Kiều Tương thấy ngữ khí nàng nghiêm túc, cười cười cốc đầu nàng, trêu đùa: “Nha đầu này, ngươi cũng tự biết bình thường không đứng đắn a.”
Chỉ Hi vội vàng nhận sai: “Ta không dám nữa.”
Kiều Tương nói: “Được rồi, ngươi ở lại nơi này hầu hạ thiếu gia, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Chỉ Hi đương nhiên biết nàng muốn đi đâu, thúc giục nàng đi nhanh, nói nơi này có mình rồi.
Kiều Tương ra khỏi thư phòng, cũng không đến chủ trạch ngay, mà đi sang phòng thái phu nhân, thái phu nhân đang ở phòng trong.
Kiều Tương chỉ vén rèm lên nhìn thoáng qua, cũng không đi vào, nhanh chóng buông mành đi ra gian ngoài.
Đại nha hoàn bên người thái phu nhân cũng coi như quen thân với Kiều Tương, cười hỏi: “Kiều Tương tỷ, ngươi là kẻ trộm ư? Sao không đi vào, lão gia phân phó ngươi tới sao?”
Kiều Tương nói: “Ta không vào quấy rầy thái phu nhân, không phải lão gia bảo ta tới mà là đến đưa lễ yến hội hôm qua, ta đều xem rồi, có nhiều vật tặng thái phu nhân, ta chuẩn bị xong rồi đưa cho ngươi. Ta thấy bên người thái phu nhân thiếu thứ gì, phỏng chừng cũng không để ý, ngươi lựa lúc đưa lên để thái phu nhân xem, có vài vật ở trong kho, ta cũng đưa đến luôn.”
Nha hoàn kia cười nói: “Kiều Tương tỷ chuẩn bị đồ vật, đương nhiên không thể ít, ngươi yên tâm đi, cứ để ở nơi này, hôm nay thái phu nhân mệt mỏi, để hôm khác xem.”
Kiều Tương lại làm bộ như không có việc gì, lôi kéo nha hoàn kia ngồi ở gian ngoài tán gẫu. Bọn nha hoàn bên người lão phu nhân, thái phu nhân thích yên tĩnh nên không thể nói chuyện trong phòng, hiện giờ có người đến đây trò chuyện, tất nhiên rất vui vẻ.
Hai người tán gẫu, Kiều Tương hữu ý vô ý nhắc đến Liễu Thường Thu, nha hoàn kia nhất thời tức giận, nói: “Tỷ đừng nói nữa, thật sự làm người ta bực mình.”
Kiều Tương nói giỡn: “Làm sao vậy, ngươi là đại nha hoàn bên người thái phu nhân, đừng nói trong Đường gia, cho dù ra ngoài đường cũng luôn thẳng lưng, làm sao lúc nhắc tới một đào kép mặt ngươi lại trắng bệch như vậy, nói ra cũng chẳng ai tin nha.”
“Đúng là không thể tin.” Kia nha hoàn nói: “Vừa rồi ta ở bên cạnh nhìn mà đến giờ vẫn còn tức giận, Liễu Thường Thu này đúng là người xấu, miệng giống như bôi mật, tỷ không nhìn thấy vừa rồi hắn dỗ dành lão phu nhân đến u mê. Còn nữa a, thái phu nhân quay đầu bảo ta đi lấy cầm cho đào kép kia khảy, ngươi nói có tin được không.”
Kiều Tương an ủi vài câu, hỏi thăm sự tình, quả nhiên giống hệt lời Chỉ Hi, không phải tin đồn vô căn cứ, trong lòng đã có tính toán.
Kiều Tương ra khỏi phòng thái phu nhân, quay đầu đi đến phòng Đường Kính.
Đường Kính đang đọc sách trong trà thất, bên cạnh không có ai, xem chừng đều cho lui xuống.
Kiều Tương vừa đến, Đường Kính đã phát hiện, nhưng ánh mắt vẫn không rời quyển sách, chỉ hỏi: “Có việc gì không.”
Kiều Tương nói: “Nô tỳ quấy rầy lão gia, là chuyện bên Úc Hề viên.”
Đường Kính gật gật đầu, lúc này mới buống sách trên tay.
Kiều Tương bị phái đến Úc Hề viên, kỳ thật là do nàng làm việc đã lâu năm, để nàng hầu hạ thiếu gia, mặt khác cũng để thăm dò. Đường Kính nghĩ Úc Thụy từ nông thôn lên, không biết có hiểu quy củ hay không, nếu có cái gì không ổn thì để Kiều Tương bẩm báo lại, Úc Thụy chính là trưởng tử của Đường Kính, Đường Kính đường nhiên phải biết rõ ràng một chút.
Kiều Tương thấy Đường Kính không nói gì, tiếp lời: “Mới vừa rồi thiếu gia ở trong đình ngoài hoa viên gặp Liễu lão bản.”
Kiều Tương kể lại mọi chuyện, đương nhiên không giống lời tự thuật của Chỉ Hi câu nào cũng thấy oán giận, mà là rành rọt khách quan, không mang theo bất luận cảm xúc gì, nhưng qua lời tự thuật như vậy, việc làm của Liễu Thường Thu lại càng thêm rõ ràng.
Đường Kính lại chỉ cười khẽ một tiếng, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, tựa hồ tiếng cười vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đường Kính hỏi: “Thiếu gia có phản ứng gì”
Kiều Tương đáp: “Mới vừa rồi nô tỳ ở trong khố phòng, không biết lúc đó thiếu có phản ứng gì, nhưng lúc Chỉ Hi nói với nô tỳ, thiếu gia giữ lại không cho nói, bảo nói xấu sau lưng người ta không tốt. Sau đó thiếu gia vào thư phòng luyện chữ, là nô tỳ trộm nghe Chỉ Hi kể, lại đi qua phòng thái phu nhân, hỏi bọn nha hoàn, quả thật như thế nô tỳ mới tới bẩm lại lão gia.”
Đường Kính sau khi nghe xong, lại cười một tiếng, làm Kiều Tương không hiểu gì, thế nhưng lại cảm thấy hai tiếng cười này vô cùng khác nhau, nhưng bảo nàng nói khác như thế nào, thật đúng là không thể nói rõ được.
Kỳ thật hai tiếng cười của Đường Kính đúng là không giống nhau, lần đầu tiên là cười lạnh, cảm thấy Liễu Thường Thu không biết tự lượng sức, y cũng chẳng thấy có người tranh đấu vì mình có gì không tốt, nhưng tranh thế nào lại để cho người khác oán hận như thế thì còn phải bàn đến vấn đề thực lực.
Lần thứ hai, là vì Đường Kính cảm thấy thú vị. Đường Kính nhìn ra Úc Thụy ngăn cản Chỉ Hi không phải vì lý do không cho nói xấu, giả chính là thực, che che dấu dấu kỳ thật càng làm chuyện xấu truyền đi nhanh hơn.
Úc Thụy là một người thông minh, đừng nhìn hắn trông có vẻ ôn nhuận hiền lành, kỳ thực bên trong chính là một người hiếu thắng.
Úc Thụy luyện chữ rất lâu, đến lúc cổ tay tê mỏi, đành buông bút xoa bóp cánh tay, không khỏi cảm thấy thân thể này quá suy yếu, phải cố gắng ăn uống tẩm bộ, còn phải rèn luyện một chút, nhưng chân cẳng thế này, cũng không biết phải rèn luyện như thế nào.
Chỉ Hi tiến vào, thử hỏi: “Thiếu gia, ngài muốn dùng thiện chưa?”
Úc Thụy gật gật đầu, nói: “Vừa lúc viết xong, truyền thiện đi.”
Úc Hề viên tuy nhỏ nhưng lại đặc biệt tinh xảo, tiểu viện có đầy đủ năm gian, bên cạnh chủ trạch có một thiện phòng chuyên dùng để ăn cơm.
Chỉ Hi đẩy Úc Thụy đi qua, vừa vào, đã thấy Triệu ma ma ở đây, Chỉ Hi không khỏi kinh ngạc, bình thường Triệu ma ma vẫn nhàn hạ chẳng thấy người, hiện giờ lại đến hầu hạ dùng cơm, thật là chuyện lạ.
Triệu ma ma sợ Chỉ Hi lớn tiếng, nháy mắt ra dấu với nàng, đè thấp thanh âm nói với Úc Thụy: “Lão gia đã ở bên trong!”
— Hết chương 22 —