“Vì sao?”
Chỉ Hi nói: “Bởi vì thái phu nhân muốn đi chùa dâng hương, năm nào cũng đi một lần, lại công đức một chút cho chùa. Bây giờ đến ngày, lão gia cũng đi, người là đại thiếu gia trong nhà, đương nhiên cũng sẽ đi cùng, mấy ngày nay Kiều Tương tỷ vội vội vàng vàng, là đang chuẩn bị đồ vật.”
Úc Thụy gật gật đầu, mấy việc dâng hương công đức, đã là người nhà giàu thì đều sẽ làm.
Ai lại không muốn cầu Phật tổ phù hộ, cho dù có làm việc thiếu âm đức. Đi chùa bái Phật, thứ nhất để tích tích chút đức, thứ hai cũng là khoe khoang tài lực của mình.
Dâng hương đúng là việc đốt tiền, không nói lúc đi phải thỉnh người bói trước lộ trình, còn phải chuẩn bị các loại đồ vật cùng tiền bạc bố thí dọc đường, mấy cái này tốn nhiều không đếm xuể.
Chùa miếu đều ở vùng ngoại ô, cho nên đường đi không gần, sẽ ở đó một đêm, cũng có thể nghe đại sư giảng kinh Phật.
Vừa nghe thấy có thể xuất môn, bọn nha hoàn đều thực vui sướng, Chỉ Hi lại càng vui đến nhảy nhót, dù sao bị vây trong nhà nhiều năm, nha đầu này cũng không được ra ngoài, thật vất vả có thể đi xa một chút.
Úc Thụy lại chẳng cảm thấy gì, thế nào cũng được.
Sáng sớm bọn hạ nhân bắt đầu vội vàng, trong sân Úc Hề viên cũng bắt đầu náo nhiệt, lần đầu tiên Úc Thụy cảm thấy ở đây có nhân khí. Bình thường trong Úc Hề viên cũng chỉ có hắn và Chỉ Hi, lúc ăn cơm thêm vài nha hoàn đến hầu hạ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy Kiều Tương, lúc đầu không chú ý, hóa ra có nhiều người như vậy.
Úc Thụy mơ mơ màng màng để Chỉ Hi mặc quần áo mang phục sức phù hợp, buộc tóc đội phát quan, hôm nay trang phục trịnh trọng hơn, thập phần xa hoa. Úc Thụy nhìn người trong gương, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng kết hợp với những phục sức này, bản thân có vẻ càng thêm gầy yếu, chính là dáng vẻ một công tử văn nhược.
Mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng, xe ngựa cũng đã đợi trước cửa, thái phu nhân được bọn nha hoàn vây quanh lên xe, nữ quyến thì đi xe ngựa phía sau.
Đường Kính ôm lấy Úc Thụy, lên xe ngựa phía trước.
Úc Thụy không ngờ ngồi cùng một chiếc xe với Đường Kính, đường đi không hề gần, nếu ngồi với Đường Kính, còn không làm hắn mệt chết sao.
Chẳng qua Úc Thụy không muốn cũng không được, chỉ có thể bị Đường Kính ôm lên bỏ vào trong xe, hơn nữa Đường Kính không phải là người có khả năng hầu hạ cẩn thận, bởi vì y căn bản chưa từng hầu hạ ai bao giờ, cho dù trên sa trường, cũng chỉ cần hầu hạ mỗi bản thân y mà thôi.
Cho nên y đem Úc Thụy đặt trên ghế mềm, nhưng đặt người ta xiêu xiêu vẹo vẹo cũng không chú ý.
Úc Thụy bị nghiêng đến khó chịu, chỉ có thể tự mình chống hai tay đỡ người thẳng lên, động tác này người bình thường làm thực nhẹ nhàng, nhưng đến Úc Thụy làm lại vô cùng gian nan.
Đường Kính ngồi xong, phân phó Thành Thứ có thể đi, lúc này mới buông mành xuống.
Bên ngoài Thành Thứ hô bọn hạ nhân khởi hành, roi giục ngựa rơi xuống, xe ngựa nhanh chóng lăn bánh, mà Úc Thụy còn đang phân cao thấp với cái ghế mềm, còn chưa ngồi xong cả người lại lệch xuống dưới.
Đường Kính buông mành, lại thấy người ngồi bên cạnh đột nhiên ngã mạnh một cái, nhanh chóng nghiêng người qua ôm lây.
Úc Thụy ngã vào lồng ngực của y, cái mũi bị đụng phát đau, ngũ quan dúm lại. Mũi chua xót, đôi mắt cũng bất giác cay cay, nước mắt không thể ức chế được rớt xuống.
Đường Kính thấy hắn dựa vào ngực mình khóc nhè, cũng không biết vì sao, Úc Thụy thấy vẻ mặt của y liền khẳng định đối phương cho rằng mình bị đau nên khóc, nhanh chóng vừa bịt mũi, vừa dụi mắt, thanh âm buồn bực: “Nước mắt cứ chảy, không cầm lại được.”
Lúc này Đường Kính mới hiểu ra, không ngờ lại bật cười, Úc Thụy lần đầu tiên thấy y cười tự nhiên đến vậy, chẳng qua là chê cười mình…
Đường Kính đỡ hắn lên, lần này sợ hắn lại rơi xuống, nên đặt hắn ngồi vững, để hắn tựa vào trong ngực mình, lấy ra một bố khăn từ ngắn kéo nhỏ bên phải, lau nước mắt cho hắn.
Úc Thụy thấy trên mặt y còn mang theo ý cười, nhanh chóng đón lấy bố khăn, “Ta… Ta tự lau được, không phiền phụ thân nhọc công.”
Đường Kính cũng không cưỡng cầu, đưa bố khăn cho Úc Thụy. Úc Thụy lau lau một hồi, mới cảm thấy đỡ hơn. Hắn nghĩ Đường Kính quả nhiên không chỉ mặt lạnh, ngực cũng làm bằng đá, không thì tại sao lại cứng rắn như thế, đập vào làm hắn chảy ra một đống nước mắt nước mũi.
Dọc đường đi an tường vô sự, đến khi thái dương ngả về tây, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Thành Thứ nói: “Lão gia, đến rồi.”
Chùa này bình thường hương khói cực thịnh, nhưng bởi vì Đường gia muốn tới, cho nên mấy ngày nay xin miễn khách hành hương, mở sẵn cửa chờ đoàn người Đường Kính đến.
Đại sư trụ trì đã sớm nghênh đón trước cửa, thái phu nhân được bọn nha hoàn đỡ xuống xe, trụ trì tiến lên nói chuyện với bà trong chốc lát.
Trụ trì vội vàng dẫn đoàn người vào chùa, mọi người đều dâng hương cầu phúc, Úc Thụy không quỳ được, đành phải ngồi ở xe lăn dâng hương.
Chờ dâng hương xong, thái phu nhân sai bọn hạ nhân phân phát đồ vật bố thí ra ngoài, lại cúng thêm tiền nhang đèn cho chùa.
Trụ trì dẫn mọi người đến thiền viện dùng trà, uống một chén trà nhỏ, Đường Kính nói: “Hôm nay đến còn có một chuyện muốn nhờ đại sư hỗ trợ.”
Trụ trì cùng với Đường Kính khách sáo hai câu, lúc này Đường Kính mới nói, kỳ thật muốn nhờ đại sư xem chân tật cho Úc Thụy.
Trụ trì không từ chối, mời thái phu nhân đợi một chút ở thiện phòng, sau đó tiến lên kiểm tra hai chân Úc Thụy, lại bắt mạch cho Úc Thụy, hỏi thăm bệnh trạng.
Đường Kính hỏi: “Như thế nào, đại sư thấy chân tật của khuyển tử có thể chữa không?”
Trụ trì đáp: “Chân Đường công tử có tật xem chừng đã nhiều năm, đã trở thành bệnh căn, cho dù có thể chữa, sợ là cũng khó có thể chạy nhảy giống người bình thường”
Úc Thụy nghe xong lời này, trong lòng chấn động, không phải thất vọng, mà là vui sướng. Nghe Đại hòa thượng nói, tựa hồ không phải là không có hy vọng, chân hắn thành ra như vậy, có thể đứng lên đã là mỹ mãn rồi, làm sao còn dám cầu chạy nhảy, Úc Thụy nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đường Kính cũng nghe ra, nói: “Còn thỉnh đại sư hao tâm tổn trí.”
“Hao tâm tổn trí thì không dám nhận, chỉ có thể làm hết sức thôi.”
Trụ trì nói xong, cầm bút viết phương thuốc, viết viết dừng dừng ước chừng qua thời gian uống cạn một chung trà mới xong, nói tiếp: “Nếu muốn chân của lệnh công tử khỏe lên, trừ bỏ uống thuốc và thoa ngoài da, còn phải mát xa huyệt vị trên đùi, quan trọng nhất là, lệnh công tử mỗi ngày phải thả lỏng tâm tình, khí huyết lưu thông, chân tật đương nhiên sẽ khá hơn.”
Úc Thụy nghe, cảm thấy có lý, nhưng mọi việc cứ xảy đến, cũng không phải nói không suy nghĩ là không suy nghĩ, chỉ đành cười khan một tiếng.
Trụ trì viết xong phương thuốc, để cho người cầm đi bốc thuốc, hôm nay bắt đầu uống lần đầu tiên, lại sai người cầm đến một hộp nhỏ sơn son, trong hộp chứa thuốc mỡ, nói là thuốc để Đường Úc Thụy thoa ngoài da.
Đường Kính còn hỏi phối phương của thuốc mỡ, để Thành Thứ cầm đi phối thêm, miễn cho không đủ dùng. (anh này công phu sư tử ngoạm)
Thời điểm vãn thiện, mọi người cùng dùng thức ăn chay, hôm nay nghỉ ngơi tại chùa, sớm ngày mai sẽ khởi hành trở về.
Thiện phòng không quá lớn, cũng không có phòng trong gian ngoài, đương nhiên cũng sẽ không có đồ trang trí gì, một cái giường, một cái bàn, mấy cái ghế dựa, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Úc Thụy vừa mới vào phòng, Thành Thứ đã tới, trên tay bưng bát thuốc, bốc lên mùi vị cay đắng khó ngửi. Úc Thụy chịu đựng khổ sở một mạch dốc thuốc vào miệng, vẫn còn rất nóng, Thành Thứ nhanh chóng đưa nước đến, Úc Thụy uống vài chén mới thấy đỡ hơn.
Thành Thứ rời khỏi, Úc Thụy lại thanh nhàn, bây giờ ở trong chùa, nữ quyến đều theo thái phu nhân sang sân khác, bên người Úc Thụy có tiểu tư từ nhà đi theo, nhưng không có chuyện gì muốn sai sử, để cho tiểu tư đi ra ngoài, phân phó hắn lúc đi ngủ muộn một chút hẵng trở về.
Úc Thụy không biết làm gì, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chùa xây ở giữa sườn núi phi thường thanh lương, vừa mở cửa sổ có thể thấy rừng trúc phía sau.
Đang nhàm chán, cửa đột nhiên bị đẩy ra, còn tưởng rằng tiểu tư kia trở về, quay đầu lại nhìn, là Đường Kính.
Đường Kính tiến vào, trong tay còn cầm một cái hộp nhỏ, là thuốc vừa rồi trụ trì cho hắn thoa ngoài da.
Đường Kính nói: “Nằm lên giường đi, ta bôi thuốc cho ngươi.”
Úc Thụy kinh ngạc chớp chớp đôi mắt, nghĩ thầm, phỏng chừng trong chùa chẳng có cái gì, Đường Kính cũng không có việc làm, cho nên chuẩn bị tự mua việc giết thời gian.
Đường Kính ôm hắn đặt lên trên giường, cởi giày Úc Thụy, đem quần cuốn lên, kéo đến trên đùi.
Trong lòng Úc Thụy cảm thấy hơi khó chịu, dù sao dưới đầu gồi hắn cũng không thể động đậy.
Đường Kính đánh giá một lượt hai chân Úc Thụy. Bản thân Úc Thụy so với bạn cùng lứa gầy yếu hơn, chân lại không đứng dậy được, tự nhiên càng thêm nhỏ gầy tinh tế, may mà không phải gầy quắt, mắt cá chân nhô ra phi thường tinh xảo.
Sau lưng Úc Thụy nổi lên một tầng da gà, cũng không biết là lạnh hay là do bị nhìn chằm chằm, tóm lại vô cùng mất tự nhiên.
Qua thật lâu sau, Đường Kính mới mở hòm ra, ngón tay quệt một khối thuốc mỡ. Úc Thụy nằm trên giường không thể nhìn thấy động tác của Đường Kính, hắn chỉ biết Đường Kính đang thoa thuốc cho mình, nhưng hoàn toàn không có cảm giác, tựa hồ cái chân kia căn bản không phải của hắn.
Cảm giác như vậy làm tâm Úc Thụy có chút lạnh, tuy rằng hắn vẫn luôn tâm bình khí hòa tiếp thu sự thật mình là một người què, nhưng chuyện này một khi xảy ra, người có lạnh nhạt mấy cũng khó tránh khỏi thương cảm.
Thuốc mỡ màu xám đậm, cũng không mịn lắm. Bôi trên chân Úc Thụy, cùng làn da trắng đến gần như trong suốt của hắn vô cùng tương phản với nhau.
Đường Kính không hề nói một câu, chỉ kiên nhẫn bôi thuốc mỡ lên, có vẻ đây là việc cẩn thận nhất hắn từng làm. Lúc bôi đến bụng chân, bàn tay Đường Kính nâng đầu gối Úc Thụy lên, để hắn có thể gập chân lại.
Úc Thụy đột nhiên “A” kêu nhỏ một tiếng, eo dường như giật bắn lên.
Đường Kính nghĩ rằng làm đau hắn, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”
Úc Thụy nhanh chóng lắc đầu. Kỳ thật thần kinh của hắn đang căng cứng, dưới đầu gối của hắn đúng là không hề có cảm giác, nhưng lúc Đường Kính nâng đầu gối cong lên, khó tránh khỏi đụng tới đùi Úc Thụy, cái chỗ kia thì có cảm giác.
Bỗng nhiên xuất hiện xúc cảm ấm áp, Úc Thụy hoảng sợ.
— Hết chương 24 —