Hiện giờ Ngụy Thừa An đến đó không phải để làm chức quanh nhàn tản ở biên quan, hơn nữa gần đây người Khương quốc liên tiếp xâm phạm.
Bản thân Ngụy Thừa An đã nghĩ phải trở thành một tướng quân, hắn chí ở trên sa trường, rời xa gia đình trong lòng ngược lại rất an bình. Chẳng qua có một chuyện hắn không ngờ tới, đến quân doanh gần một tháng, hắn mới biết được, giám quân mà Thánh Thượng khâm điểm, là Triệu Hòa Khánh…
Biên quan có tranh chấp, tuy rằng cách kinh thành rất xa, nhưng có vài chuyện cũng chịu ảnh hưởng không ít, tỷ như việc buôn bán.
Cửa hàng của Úc Thụy có giao dịch với Khương quốc, nhưng không thường xuyên, chịu ảnh hưởng cũng không tính là quá lớn. Thường gia thì khác, Thường gia là cửa hàng lâu năm, khách quen rất nhiều, nhưng không có gì mới mẻ đa dạng, không thể so sánh với Đường gia cùng Trần gia, cho nên cũng dần dần vắng vẻ ảm đạm.
Bởi vì đất đai Khương quốc không thể trồng trọt, cũng không dệt được vải, nên phải mua từ Triệu quốc hoặc là Đại Thành, hiện tại xảy ra giao tranh, con đường thông thương bị chặt đứt, Thường gia bị liên lụy, lợi nhuận giảm mạnh, tình hình rất khẩn trương nguy cấp.
Lão gia Thường gia cao tuổi rồi, cũng chẳng quản nổi chuyện làm ăn của cửa hàng nữa, nghĩ giao cửa hàng lại cho trưởng tử, Thường gia lão nhị thân là thứ tử, định phân cho một nửa cái tổ trạch, nhưng vẫn chưa quyết định, dù sao cũng là người một nhà, hòa khí phải được đặt lên hàng đầu.
Hiện giờ chiến tranh nổ ra, kinh tế đình trệ, lão lại càng không muốn xen vào nữa, giao cửa hàng cho trưởng tử, để mình được thanh nhàn vài năm, nào ngờ, hai đứa con trai này đứa nào cũng có tính toán riêng, không đấu đến ngươi chết ta sống thì không xong.
Thường gia lão nhị còn thông minh, biết tìm người khác hỗ trợ, lúc trước cầu xin Đường Kính, sau đó lại nhờ vả Úc Thụy, chuyện chưa thành, lại suy nghĩ biện pháp khác.
Trưởng tử Thường gia mặc dù trầm tính hơn, nhưng cũng không yên lặng chịu lép vế, nháo nhào đến trong nhà gà chó không yên.
Lúc Đường Kính ôm Úc Thụy từ trong dục dũng ra, Úc Thụy quả thực một đầu ngón tay cũng không nâng nổi, thắt lưng có đau, nhưng chỗ đau nhất lại là khoeo chân, bởi vì mới vừa rồi Đường Kính mở rộng hai chân hắn rồi vắt lên thành dục dũng, Úc Thụy không thể nào tránh được, chỉ có thể cứ giữ vững tư thế ấy, thành dục dũng tuy trơn nhẵn, nhưng cũng không chịu nổi ma sát cường độ cao như vậy, chân Úc Thụy đã rách một tầng da rồi.
Đường Kính đặt hắn lên giường, nhẹ nhàng cẩn thận lau khô bọt nước: “Mệt thì ngủ đi, ta kêu người đến thu dọn.”
Trên mặt Úc Thụy còn hơi phiếm hồng, lồng ngực cấp tốc phập phồng, hơi thở còn chưa điều chỉnh xong, một chữ cũng nói không nên lời, cổ họng khó chịu muốn chết, hình như còn hơi mất tiếng.
Úc Thụy đến sức để trừng Đường Kính cũng không có, chỉ đành nhắm mắt đi ngủ.
Bàn tay Đường Kính nhẹ nhàng vuốt ve trán Úc Thụy, giống như đang dỗ hắn ngủ, chờ đến khi hô hấp Úc Thụy vững chắc, mới cúi đầu xuống, trên mi tâm của hắn ấn xuông một nụ hôn, sau đó đứng dậy bảo Thời Việt tiến vào thu dọn dục dũng.
Thời Việt nhìn thiếu gia đã ngủ, cũng không dám gây tiếng động lớn, nhẹ nhàng thu thập đồ vật này nọ. Trên mặt đất nước chảy lênh láng, giống như là vừa đánh nhau vậy, Thời Việt cũng không biết chỉ có tắm thôi làm sao lại biến thành như vậy, thế nhưng làm hạ nhân sao dám xen vào chuyện của lão gia cùng thiếu gia, cũng không thể nhiều lời, cúi đầu cẩn thận dọn dẹp.
May mà ngày hôm sau lúc rời giường, Úc Thụy cũng không cần đi đường, đến thỉnh an thái phu nhân, thái phu nhân vẫn là nét mặt lạnh lẽo. Tiếp theo vốn nên đi thỉnh an lão gia, chẳng qua Úc Thụy vừa nghĩ tới tối hôm qua, Đường Kính cười gian vẻ mặt nắm chắc phần thắng, trong lòng tức giận mà không có chỗ xả, bảo Thời Việt chuẩn bị cỗ kiệu, đến thẳng cửa hàng.
Thời Việt kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, hôm nay lão gia còn chưa xuất môn đâu, không đi thỉnh an lão gia sao?”
Úc Thụy gằn từng chữ đáp: “Không cần đi, đến thẳng cửa hàng.”
Thời Việt còn cho là thiếu gia đã nói với lão gia trước đó rồi, liền đi chuẩn bị cỗ kiệu.
Chờ Úc Thụy ra khỏi cửa, Đường Kính trái phải trước sau mãi không thấy, mới bảo Kiều Tương đi xem thiếu gia đã thức dậy chưa, Kiều Tương đáp lời: “Thiếu gia đã sớm dậy rồi, vừa thỉnh an thái phu nhân xong, sau đó xuất môn đến cửa hàng luôn.”
Đường Kính nghe xong cũng không để ý, chỉ là trong lòng có hơi tiếc một bàn điểm tâm, vốn định ăn cùng với Úc Thụy.
Úc Thụy đến cửa hàng, cố kiệu vừa hạ xuống trước cửa, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một ông già chống quải trượng. Ông già kia một thân quý khí, còn có hạ nhân vây quanh, có vẻ không phải gia đình bình thường.
Lão giả lại gần, hỏi: “Ngài là Đường thiếu gia?”
Úc Thụy không quen lão, chỉ gật đầu nói: “Chính là ta.”
Ông lão vội nói: “Lão phu họ Thường muốn mời Đường thiếu gia đến quán bên cạnh uống chén trà, chỉ nói mấy câu thôi, không biết Đường thiếu gia có thể nể mặt lão già này hay không.”
Úc Thụy vừa nghe liền biết, thì ra người này là đương gia của Thường gia, lão tìm đến mình, tất nhiên là vì chuyện của cửa hàng.
Úc Thụy cười đáp: “Thường lão gia quá khách khí rồi, tất nhiên là phải nể mặt.”
Nói xong cùng sang tửu lâu bên cạnh, bởi vì trời còn sớm, trong tửu lâu cũng không có nhiều người, Thường lão gia thuê một nhã gian, tiểu nhị liền dẫn mọi người vào phòng.
Thường lão gia tự tay rót cho Úc Thụy một chén trà, Úc Thụy vội vàng vươn tay tiếp nhận, nói: “Thường lão gia đừng khách khí, ngài là trưởng bối, ta là vãn bối, nào có đạo lý trưởng bối lại rót trà cho vãn bối?”
Thường lão gia đáp: “Đầu năm nay còn có chỗ nào phân biệt trưởng bối cùng vãn bối, ngươi có năng lực, ngươi chính là trưởng bối, không có năng lực, chỉ có thể lui sang một bên, có phải hay không.”
Úc Thụy nghe ra hàm ý khác, bất động thanh sắc gật đầu: “Đúng là có đạo lý như vậy, nhưng cũng không hẳn là thế, có nhiều chuyện, không phải ai có năng lực cũng làm được, suy đến cùng, vẫn có vật mà tiền bạc không thể mua.”
Thường lão gia lúc này mới theo cao thấp đánh giá hắn một phen, Úc Thụy còn nhỏ tuổi, nhưng hình hài đã toát ra vẻ tuấn tú lịch sự, hai câu vừa nói dường như đều đâm trúng tim của Thường gia lão gia tử, nhịn không được phải cảm khái một phen, lúc này mới nhìn thẳng vào Úc Thụy.
Thường lão gia nói: “Không dối gạt ngài, hôm nay ta đến, chắc Đường thiếu gia cũng biết là vì cái gì.”
Úc Thụy nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, đáp: “Vãn bối mạo muội đoán thử, có lẽ là vì hai vị công tử của ngài?”
Thường lão gia thở thật dài, nói: “Con cái nuôi nhiều năm như vậy, xương bị gãy vẫn còn liền với gân, vậy mà lại giống như nuôi một con sói, lột da rút gân rồi còn chê ít thịt.”
Úc Thụy không nói lời nào, có nhà nào không như vậy đâu, đều là huyết thống tình thâm, chẳng qua bởi vì không cùng một mẹ, lập tức sẽ bị phân cao thấp, tranh đến ngươi chết ta sống, cho dù là cùng một mẹ, cũng phải tranh trưởng thứ lớn nhỏ mới được, không vì cái gì khác, tất cả đều do quyền tài mang đến.
Thường lão gia tiếp lời: “Lão biết đứa con thứ không nên thân của lão tới quấy rầy Đường thiếu gia, nếu hắn nói cái gì không phải, Đường thiếu gia đại nhân không chấp tiểu nhân, cứ coi như gió thổi bên tai… Tự lão phu cho rằng đứa con thứ làm người quá mức gian xảo, tuy rằng giỏi về chuyện đàm phán buôn bán, nhưng nếu giao gia sản cho hắn, chắc toàn nhờ vào thủ đoạn bỉ ổi mà kiếm tiền, chẳng qua lão phu thật không thể ngờ tới, ngài có biết không…”
Thường gia lão gia tử tổng cộng có hai nhi tử cùng hai nữ nhi, đại nhi nữ là do thê tử kết tóc cưới hỏi đàng hoàng sở sinh, chẳng qua hồng nhan bạc mệnh, vừa mới sinh được một nữ nhi đã nhắm mắt xuôi tay, lúc này tiểu thiếp sinh hạ cho Thường lão gia một nhi tử, bởi vì khi đó tuổi của lão gia đã không còn ít nữa, lão thái thái cao hứng, liền cho phép tiểu thiếp phù chính.
Nhi tử này đương nhiên là trưởng tử Thường gia, sau đó Thường gia lão gia tử lại nạp thiếp, trước sau sinh hạ một trai một gái, chính là Thường gia lão nhị cùng Dao Thu. Trong số bốn nữ nhân, Thường lão gia cho rằng chỉ có tiểu thiếp cùng hai hài tử không nghe lời, bởi vì địa vị không bằng người khác, cho nên lúc nào cũng soi mói, lúc nào cũng tính kế.
Thường lão gia nghe nói thứ tử đi tìm Đường Úc Thụy, lúc ấy phi thường tức giận, dù sao đây cũng là việc nhà, lại để cho người ngoài biết được, hơn nữa ý của lão nhị là, nếu Đường gia đồng ý trợ giúp mình đoạt được gia sản, như vậy sẽ phân mấy phần tốt tốt để tạ lễ Đường gia.
Gia sản đều là cơ nghiệp của tổ tông, gây dựng từng chút từng chút mới truyền được tới nay, hơn nữa sản nghiệp của tổ tông Thường gia chỉ có từng ấy, hiện giờ lão nhị vì muốn đoạt gia sản, lại định phân cắt đồ vật của Thường gia, Thường lão gia làm sao có thể không tức giận.
Ngay tại khi Thường lão gia càng lúc càng chướng mắt lão nhị, lại xảy ra chuyện lớn, làm lão gia tử không chịu được đả kích, cho nên mới quyết tâm tìm đến Đường Úc Thụy.
Lão nhị liên hợp với người ngoài để đoạt gia sản, lão đại vốn có thể danh chính ngôn thuận kế thừa, lúc này lại đứng ngồi không yên, cảm thấy mình mà còn không động thủ thì sẽ chẳng được cái đinh gỉ gì hết. Thê thiếp ở hậu viện còn ra ý kiến cho hắn, nói là nếu lão gia tử chết sớm một chút, vậy hắn có thể bớt sầu lo rồi, đêm dài lắm mộng, cứ kéo dài thời gian, vạn nhất lão nhị cướp đi hết thì làm thế nào.
Lão gia tử không ngờ trưởng tử của mình lại là một người ngoan độc đến thế, để tránh cho đêm dài lắm mộng, lại đang tâm mua chuộc đại phu, bỏ thêm này nọ vào trong thuốc của mình.
Lão gia tử nhất thời tức đến chết ngất, gia sản này đó chỉ là vật chết, vậy mà hai nhi tử thân sinh lão dưỡng dục hai mươi mấy năm lại vì cái này mà muốn đưa lão vào chỗ chết.
Người nhà giàu ai không vì gia sản mà ngươi tranh ta đoạt, lúc nhìn người ngoài tranh tranh đoạt đoạt, trong lòng cảm thấy chuyện này rất bình thường, chẳng qua chân chính phát sinh trên người mình, Thường lão gia tử vẫn khiếp sợ, thiếu điều tức chết.
Úc Thụy nghe lão gia tử nói chuyện xong, lão nói một mạch, nói đến lời cuối cùng, thế nhưng còn nghẹn ngào, gần như lão lệ tung hoành.
Úc Thụy không phải không biết nỗi sầu của lão, tuy rằng hắn hiện tại đang ở trong Đường gia là đích tôn, nhưng đời trước không phải, đời trước Úc Thụy cũng là trưởng tử, bị chính huynh đệ của mình hãm hại, mùi vị này đích thật là vô cùng khổ sở.
Nhân tình ấm lạnh, còn tàn nhẫn hơn bất cứ khổ hình nào, hơn nữa người muốn hãm hại ngươi, lại là người chí thân của ngươi, cảm giác này, Úc Thụy cũng từng phải chịu.
Úc Thụy nhìn khóe mắt ẩm ướt của Thường lão gia mà không nói ra lời, cũng không lạnh nhạt như vừa rồi nữa, lại không biết an ủi lão thế nào, dù sao bản thân hắn cũng đã từng tuyệt vọng, gặp phải chuyện này đều không hề thoải mái, ngươi muốn khuyên người ta như thế nào, nói rằng con lão định hại chết lão không phải sự thực?
Úc Thụy cũng không thoải mái gì, may mà ông trời cho hắn thêm một cơ hội, ngay tại thời khắc mở mắt ra, Úc Thụy biến thành trưởng tử Đường gia, hắn sẽ không cho bất cứ người nào có cơ hội hãm hại mình nữa. Úc Thụy không muốn hại người khác, chế giễu người khác, bởi vì cảm giác thống khổ này bản thân hắn hiểu rất rõ ràng, nhưng không có nghĩa là người khác có thể chế giễu hắn, hãm hại hắn.
Úc Thụy nhìn bộ dáng của đối phương, đành phải cầm khăn nóng tiểu nhị mới chuẩn bị cho lão, Thường lão gia tử nắm trong tay, chùi chùi hai mắt một hồi lâu, mới buông khăn xuống.
Khóe mắt hồng giống như hạt táo, lại cười nói: “Thật sự là thất lễ, để Đường công tử chê cười rồi.”
Úc Thụy nói: “Vậy hôm nay lão gia tử tới gặp vãn bối, không biết muốn vãn bối phải làm gì.”
Thường lão gia tử đáp: “Đường thiếu gia cũng là người thông minh, lão phu liền không vòng vo nữa, hơn nữa lão phu đã một bó to tuổi rồi, chơi đùa không nổi nữa, chỉ cầu có thể an an ổn ổn qua mấy ngày này.”
Lão nói xong dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đại nhi nữ của lão phu đúng là đã đến tuổi lấy chồng rồi, qua từng ấy năm, cũng chỉ có nữ nhi này hiếu thuận tri kỷ…”
Lão vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Úc Thụy: “Hai nhi tử của ta muốn tính kế ta, nếu ta không biết, chỉ có thể trách mình xui xẻo. Nhưng hiện giờ ta đã biết, thì không thể dâng mình vào miệng bạch nhãn lang! Chuyện của Thường gia ta, cũng không thể làm phiền Đường thiếu, chẳng qua… Nữ nhi của ta là người ôn nhu nhàn thục, nếu Đường thiếu gia không chê, hai nhà chúng ta có thể trở thành một nhà, sản nghiệp cả đời của lão phu, cũng không uổng phí.”
Úc Thụy nghe xong cũng hơi động tâm, dù sao cũng là sản nghiệp của Thường gia, quả thực không cần tốn nhiều công sức lại có thể thu hết cửa hàng lâu năm của Thường gia, chẳng qua, ý tứ của Thường lão gia đã rất rõ ràng, chính là bảo hắn cưới Thường gia Đại tiểu thư.
Úc Thụy dừng một chút, Thường lão gia tử nửa ngày không thấy hắn nói chuyện, trong lòng không biết là cảm giác gì, một lát sau, mới nghe Úc Thụy nói: “Hôn nhân đại sự còn phải hỏi ý của gia phụ, Thường lão gia không chê ta là người què, đó là phúc của vãn bối.”
Thường lão gia thấy hắn không đáp ứng, loại kế hoãn binh này hơn phân nửa chính là thoái thác.
Lão hung hăng nói: “Lão phu cũng biết, Thường gia mặc dù có chút của cải, nhưng so ra vẫn kém Đường gia trăm triệu lần, bản thân lão phu cũng không dám trèo cao, chẳng qua trong nhà bị bạch nhãn lang bức ép, không thể trơ mắt nhìn, nếu thiếu gia vừa ý tiểu nữ, cũng… cũng không cầu được làm chính thất, chỉ cần đừng để nàng phải chịu khi dễ là được, mong ngài thông cảm cho khổ tâm của người làm cha.”
Úc Thụy đáp: “Lão gia tử ngài nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, sao vãn bối có thể ghét bỏ tiểu thư, chẳng qua hôn nhân đại sự không phải là việc có thể qua loa, hiện giờ còn phải bàn bạc kỹ hơn, dù sao lập gia đình cũng không phải nói xong là có thể ngay lập tức xong, lão gia tử cũng nên an tâm chớ nôn nóng.”
Thường lão gia tử nghe hắn nói có lý, được Úc Thụy khuyên nhủ thoáng hòa hoãn lại, Úc Thụy lại nói: “Lão gia tử trở về đi, cũng cần đề phòng hai vị công tử nhiều hơn, lòng hại người có thể không có, nhưng lòng phòng không thể không có. Không thì cứ để hai vị công tử xuất kinh vài ngày đi làm chuyện này chuyện kia, như vậy cũng có thời gian cứu vãn, có phải hay không.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Thường lão gia tử vội vàng gật đầu, nói: “Gia môn bất hạnh a gia môn bất hạnh, hai bạch nhãn lang nhà ta, nếu có thể bằng một nửa Đường thiếu gia cũng tốt, chẳng qua Đường thiếu gia là nhân vật bậc nào, sao có thể đánh đồng với khuyển tử của ta.”
Thường lão gia tử nói nửa thật nửa giả, vuốt mông ngựa, sợ Đường gia không đồng ý cho Đường Úc Thụy thú nữ nhi của mình, vậy gia sản của lão sẽ bị hủy ở trong tay hai nhi tử mất nết mất.
Úc Thụy ra khỏi tửu lâu, không lâu sau, vừa về đến cửa hàng, chưởng quầy đã ra nghênh đón: “Thiếu gia, lão gia đã tới được nửa ngày.”
Úc Thụy không ngờ Đường Kính sẽ đến, sau đó lại nghĩ, e là bởi vì hôm nay mình không đi thỉnh an y, cho nên liền theo tới.
Bảo Thời Việt đẩy mình vòng ra sân sau, vừa mới tiến vào hậu viện, liền nhìn thấy Đường Kính đang ngồi bên bàn đá uống trà đọc sách, tựa như lần trước.
Úc Thụy vừa thấy Đường Kính, lại cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, không chỗ nào không đau, có lẽ đã thành thói quen rồi, mí mắt không nhịn được giật điên cuồng.
Phất phất tay, bảo Thời Việt không cần hầu hạ, Thời Việt liền lui xuống, đi ra ngoài.
Lúc này Đường Kính mới mở miệng: “Gặp Thường lão bản?”
Úc Thụy gật gật đầu, đáp: “Vâng, lão khóc tấm tức, có thể dọa người ta chạy.”
Đường Kính hỏi: “Hắn nhờ ngươi giúp hắn, điều kiện là gì?”
Úc Thụy nghĩ đến điều kiện, trong lòng lập tức cười thầm, phỏng đoán không biết Đường Kính nghe xong sẽ có phản ứng gì, vì thế nói: “Phụ thân đoán thử xem.”
Đường Kính thấy hắn cười rộ lên, cả khuôn mặt đều nhiễm ý cười, khóe mắt càng trở nên nhu hòa cảnh đẹp ý vui, cảm giác ôn nhuận khó có thể hình dung.
Đường Kính quay đầu đi, cũng không nói chuyện. (ta đoán có thể anh nhìn con người ta cười bị choáng phải quay mặt đi nhanh không đỏ mặt thì chết hú hú)
Úc Thụy cũng biết y không có khả năng có nhã hứng chơi đoán với mình, đành phải nói tiếp: “Thường lão bản nói, nếu ta có thể cưới đại nhi nữ của lão, lão liền lấy gia sản làm của hồi môn, chắp tay dâng tặng cho Đường gia, hai nhi tử lang tâm cẩu phế kia một chút cũng đừng tưởng bở.”
Quả nhiên, Úc Thụy vừa dứt lời, Đường Kính liền quay phắt đầu qua nhìn hắn.
Đường Kính rốt cục biết vì sao Úc Thụy cười vui vẻ thế kia, có lẽ cũng chỉ có lúc Úc Thụy tính toán nhỏ nhặt ở trong lòng, mới có thể lộ ra ý cười giảo hoạt lại thông tuệ như vậy. Tuy rằng y thích nhìn thấy ý cười ấy, chẳng qua nếu là mỗi lần đều như thế này, sợ là sẽ không chịu nỗi. (*cười gian* anh bị đứng tim)
Đường Kính gằn từng chữ hỏi: “Ngươi đáp ứng rồi?”
Úc Thụy phóng nhẹ thanh âm, giả vờ rất ngoan ngoãi, cười nói: “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, người làm mối nói như vậy, Thường lão gia tử đồng ý gả nữ nhi, cũng muốn trước hết để cho nhi tử hỏi ý phụ thân một cái, không phải sao?”
Đường Kính nghe hắn nói như vậy, lại thấy mặt mày lộ ra một cỗ trêu tức thản nhiên, không cần nghĩ cũng biết, Úc Thụy nhất định là đang trêu chọc y, hơn nữa còn chọc đến vui sướng.
Đường Kính nhịn không được cười khẽ một tiếng, Úc Thụy nhướng mày hỏi: “Phụ thân cười như vậy, có phải rất vừa ý hôn sự này hay không? Nhi tử cũng thấy không tồi đâu, mặc dù chưa thấy qua Thường gia Đại tiểu thư trông như thế nào, chẳng qua Thường lão gia tử đã nói trước, không làm chính thất cũng được, tùy tiện cho cái danh phận tiểu thiếp gì đấy, sẽ không trở ngại sau này thú thê, phụ thân thấy thế nào?”
Đường Kính nghe hắn càng nói càng to gan, càng nói cười càng lớn, đôi con ngươi hắc diệu thạch cũng càng tinh lượng, nhịn không được đứng dậy, bước qua.
Úc Thụy nhìn y thẳng người đứng dậy, nhất thời khẩn trương, cũng không biết Đường Kính tới đây làm gì, chân hắn đã bất lợi thì chớ, Thời Việt lại bị hắn cho ra ngoài mất rồi, giờ mình xem như cái cọc không thể động, vạn nhất Đường Kính làm ra chuyện gì, không phải là thực thảm sao.
Đường Kính thấy hắn mím miệng, nhìn mình chằm chằm, bộ dáng sợ mình làm ra cái gì, một đôi con ngươi đen nhánh, thậm chí có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong đó, hắc bạch phân minh lại tinh lượng lóng lánh, lộ ra một cỗ linh động, khiến Đường Kính nhìn mà trong lòng ngứa ngáy.
Tựa như đêm qua, đôi con ngươi này cũng nhìn y như thế, chẳng qua khi đó trong mắt là hơi nước ướt át, cũng không biết là ủy khuất, khó chịu, hay là thoải mái.
Đường Kính cúi thắt lưng xuống, hai tay đặt lên thành xe lăn, hai mắt chuyên chú nhìn Úc Thụy, đối phương không chịu được ánh mắt của Đường Kính, nhanh chóng quay đầu đi, cổ họng cũng cao thấp trượt một cái.
Đường Kính thấy hắn nghiêng đầu, không ngờ lại để lộ toàn bộ cần cổ, làn da trắng ngần, mịn màng giống như trứng gà bóc, cho dù là mùa hè, lại không hề cho người ta cảm giác dấp dính nóng nực, một chút cũng không khoa trương, cứ nghiêng đầu như vậy trước mặt người khác, nhìn mà thật muốn cắn một cái.
Úc Thụy bỗng cảm giác ngón tay Đường Kính chạm vào cổ mình, toàn thân chấn động, bất đắc dĩ quay lại.
Đường Kính nhẹ hỏi: “Muốn kết hôn?”
Úc Thụy không nói gì.
Đường Kính lại nói: “Có gấp mười lần gia sản của Thường gia, ta cũng không thèm mở mắt liếc một cái.”
Úc Thụy ngẩng đầu trừng y, lời Đường Kính nói có vẻ rất trâng tráo kênh kiệu, nhưng cố tình người ta lại có vốn liếng để mà trâng tráo, ở trong mắt y, Thường gia thật sự không tính là cái gì. Chỉ cần Úc Thụy yêu cầu, trong tay của hắn lập tức có thêm hai cửa hàng như vậy, nhưng hắn muốn tự mình mở rộng thực lực.
Đường Kính thấy hắn trừng mình, mạc danh kỳ diệu cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Thụy nhi vẫn nên tiếp tục lấy lòng ta đi.”
Cho tới bây giờ Úc Thụy ở Đường gia đều giả vờ ngoan ngoãn, sau đó hắn ít nhiều cảm thấy, với năng lực của Đường Kính, có thể đã biết kỳ thật mình không phải thật sự nhu thuận, mà là mọi nơi mọi lúc lấy lòng y, nhưng hắn cũng không ngờ Đường Kính cứ nói toạc ra như thế.
Hơn nữa từ khi hai người bắt đầu có quan hệ thân cận, Úc Thụy luôn có thể đem lời nói hoặc là việc làm của Đường Kính nghĩ lệch đi, cũng không loại trừ khả năng Đường Kính cố ý.
Không biết có phải vì làn da Úc Thụy trời sinh trắng nõn hay không, khuôn mặt rõ ràng đã đỏ bừng, Úc Thụy không luyện thành được biểu tình bất biến “lâm nguy không sợ” của Đường Kính, hắn đang tận lực khắc chế, chỉ tội da mặt quá mỏng, bị Đường Kính hữu ý vô ý trêu chọc một câu, đã nhịn không được đỏ mặt.
Đường Kính phi thường yêu thích bộ dáng này của Úc Thụy, nói hắn ngoài mềm trong cứng là rất chính xác, bề ngoài vừa suy nhược vừa dễ bắt nạt, trong nội tâm lại mang theo gai nhọn, vừa bướng bỉnh lại vừa sắc bén.
Trong giây lát họ đều bị mất đi ngôn ngữ, bởi vì cách nhau rất gần, ngón tay Đường Kính còn đang vuốt cổ Úc Thụy, với sự ăn ý từ trước tới giờ, khiến hai người đều có chút miệng khô lưỡi đắng, Đường Kính cúi đầu.
Đúng lúc này, lại thình lình nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Đường Kính lập tức đứng thẳng dậy, quay lưng đi, tựa hồ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Thời Việt xông vào hậu viện, bẩm báo: “Lão gia, thiếu gia, trong nhà đang nháo nhào cả lên!”
Sáng sớm lúc Đường Kính ra khỏi cửa, Trần Xu đến thỉnh an y, lại một lần nữa không gặp được người. Trần Xu từ đêm tân hôn đó cùng Đường Kính uống rượu giao bôi xong, ngày hôm sau bị Đường Kính quát một tiếng, còn chưa gặp lại phu quân của mình.
Trần Xu là Đường gia đại nãi nãi, nghĩ mình là nữ chủ nhân cầm quyền, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần bị vắng vẻ, nàng lại là người tính tình kiêu căng, Dương ma ma cùng Tự Yến càng khuyên nhủ, lửa giận của Trần Xu càng không thể dập được, không biết thu liễm, cũng chẳng biết đi lấy lòng ai, vẫn cứ nghĩ người bên ngoài hẳn là nên vây quanh nàng.
Chẳng qua đời làm gì có chuyện tốt như vậy, cho dù Trần Xu là tiểu thư Trần gia, gả vào Đường gia rồi, thì là con dâu của Đường gia, phải lấy lòng phu quân, không có việc gì thì trò chuyện tán gẫu giải sầu cho lão phu nhân, việc này chính là bổn phận của nàng, nhưng Trần Xu chưa từng làm, ngay đến cả lão phu nhân cũng không muốn nghe nàng nói bất cứ chuyện gì.
Lão phu nhân ở nhà không có việc gì làm, thời tiết nóng nực, bảo bọn nha đầu chuẩn bị hai ba ngày, lại muốn đi biệt trang nghỉ hè.
Trần Xu nổi nóng, nghĩ muốn tìm người trút giận, bởi vì Đường gia trước kia không có nữ chủ nhân, quản gia Thành Thứ vẫn quán xuyến việc lớn việc nhỏ trong nhà, hiện tại Trần Xu muốn dùng thân phận đại nãi nãi đoạt về tay.
Thành Thứ là người xuất thân từ quân doanh, sẽ không tranh cãi với chủ tử, lẽ ra Trần Xu muốn, Thành Thứ đương nhiên không có chuyện không đưa, chẳng qua Trần Xu không nói lý lẽ, nàng chẳng nói chẳng rằng, lại cứ mắng mỏ quản gia xen vào việc của người khác.
Trần Xu lại bắt đầu dạy dỗ quản gia, bỗng thấy một hạ nhân trông cửa chạy vội đến, vốn là tìm quản gia Thành Thứ để bẩm báo sự tình.
Hạ nhân kia thấy Trần Xu, từ trên xuống dưới trong Đường gia đều biết đại nãi nãi là một chủ tử khó chơi, mắng người muốn bao nhiều khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe, đương nhiên không dám chậm trễ, không dám trêu chọc, quy củ vấn an Trần Xu.
Sau đó mới nói với Thành Thứ: “Bên ngoài có vài nông dân đến đây, nói là đồng hương với thiếu gia, muốn tìm thiếu gia nương tựa, quản gia mau ra xem đi, ta đuổi người đi cũng không được.”
Trần Xu vừa nghe thấy hai chữ “Thiếu gia”, nhất thời lửa giận cháy bùng lên, cười lạnh nói: “Ai yo, Đường gia chúng ta cũng không phải phát cháo từ thiện, chẳng lẽ người nào đến cũng thu lưu hết sao? Đồng hương a, thiếu gia chính là trưởng tử Đường gia chúng ta, không phải là nông dân gì đâu a, đây không phải là cố ý chà đạp thiếu gia chúng ta sao? Đuổi đi! Đuổi hết đi!”
“Này…”
Bọn hạ nhân cũng không biết làm thế nào cho phải, Trần Xu thấy bọn họ bất động, cười lạnh: “Ta biết rồi, có phải do ta mới vào cửa, nên các ngươi không định nghe lời ta, không coi ta là chủ tử có phải hay không a? Các ngươi không đuổi cũng được, chẳng sao, cùng lắm thì ta tự mình đuổi.”
Nói xong vẩy khăn, đi ra đại môn, Thành Thứ cùng bọn hạ nhân nhanh chóng ngăn đón, rồi lại không dám động vào đại nãi nãi, hiện giờ thái phu nhân vừa ra khỏi cửa, lão gia thiếu gia không ở nhà, thì đại nãi nãi là lớn nhất, làm sao có thể bất kính với chủ tử.
Trần Xu mặc kệ người nào ngăn cản, giận giữ dựng mày liễu đi ra cửa, quả nhiên ngoài đại môn có mấy nông dân, những người đó một đám mang theo bụi đất, liếc qua thấy đen đen bẩn bẩn.
Trần Xu đứng trong đại môn, cười lạnh nói: “Đây đều là ai a, thấy người sang bắt quàng làm họ chạy đến cửa Đường gia giương oai? Còn ra thể thống gì? Thiếu gia nói, không có đồng hương với ai hết, thiếu gia nhà chúng ta là người kinh thành, có ai không biết là trưởng tử của đương gia, các ngươi ở chỗ nào tới nhận quàng nhận xiên!”
Hạ nhân bên cạnh đứng nghe, thiếu gia đâu có nói mấy lời này a, nhưng đây là đại nãi nãi, mình không thể chen miệng vào được.
Trần Xu ăn nói khó nghe muốn đuổi người đi.
Những người này còn vướng bận gia đình, đúng là đồng hương với thân xác của Úc Thụy, ở nông thôn đều là tiểu trấn, đồng hương gần như chỉ có vài người, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, so với kinh thành thì đồng hương còn thân thiết hơn, bởi vì tất cả mọi người đều có hoàn cảnh khó khăn, đôi khi có nhiều thêm chút thức ăn cũng phân cho người khác.
Cho nên đồng hương cùng khổ ở nông thôn cũng có vị trí vô cùng quan trọng, hiện giờ nghe nói Úc Thụy phát đạt, quê nhà lại gặp nạn châu chấu, thật sự là không thể sống nổi nữa, chỉ có thể để lại gia đình ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành.
Bọn họ nghĩ, lúc trước khi Úc Thụy khốn khổ nghèo nàn, bọn họ cũng giúp đỡ Úc Thụy, hiện giờ hắn phát đạt, thế nào cũng nên giúp một tay mới phải.
Kết quả bị Trần Xu châm chọc khiêu khích, còn bảo là do Úc Thụy nói, những người đó đương nhiên tức giận.
Trần Xu còn chưa đuổi được bọn họ đi, có người bắt đầu phẫn nộ la to, nói Úc Thụy là cái đồ vong ân phụ nghĩa, còn có người trực tiếp hô, hắn căn bản không phải là trưởng tử của Đường gia, hắn cũng không phải là nhi tử của Đường Kính, bây giờ lên đời, chẳng qua là mạo nhận người khác, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng, bị vạch trần rồi thì đừng mong có thể sống tốt được.
Đừng nói là Trần Xu, mà ngay cả Thành Thứ cùng bọn hạ nhân đứng ở đại môn cũng nghe thấy, đều thất kinh chấn động, không biết tại sao bọn họ lại nói thế. Một đống người nhao nhao ồn ào cũng không biết đang nói cái gì, nhưng có một câu thì lại rõ ràng nhất thanh nhị sở.
Chính là, trưởng tử hiện giờ của Đường gia Đường Úc Thụy, căn bản không phải là nhi tử Đường Kính, chỉ là một đứa con hoang thôi.
Những người đó cho rằng Úc Thụy vong ân phụ nghĩa, nói muốn khó nghe bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Trần Xu nghe xong trong lòng đại hỉ, trái tim kinh hoàng không ngừng, nếu như Đường Úc Thụy thật sự không phải là nhi tử của Đường Kính, thì chẳng phải sẽ giải trừ được mối họa trong lòng? Nàng có nằm mơ cũng không ngờ được!
Trần Xu nháy mắt thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng mời những người này vào trong nhà, cũng không chê bọn họ bẩn thỉu, tự tay nâng dậy, bảo Dương ma ma cùng Tự Yến nhanh chóng chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon để khoản đãi những người này.
Trần Xu nhìn bọn họ vừa ăn, vừa bắt đầu nói lời khách sáo.
Thì ra từ rất nhiều năm trước, có một nữ tử đột nhiên chạy trốn về nông thôn, nàng vốn là một ca kỹ, bởi vì lúc ấy rất nhiều người muốn nịnh bợ Đường Kính, đều dâng tặng nữ nhân cho y, hoặc là lúc mời y uống rượu sẽ thừa dịp chuốc say rồi đẩy cho y mấy người, mấy nữ nhân kia đều nghĩ nếu may mắn có thể làm Đường Kính vừa lòng, vậy chẳng phải chính là gà chó thăng thiên.
Nữ tử này chính là một trong số đó, lúc đầu nàng nhìn thấy Đường Kính lãnh diện lãnh tâm, tuy nàng bò lên được giường của Đường Kính, nhưng vẫn không cơ hội tiến vào Đường gia, liền nhất thời hồ đồ lén trộm sổ sách của Đường gia, bán cho người khác.
Nữ tử nghĩ nếu chuyện này bị Đường Kính phát hiện, không chừng mình cũng không còn đường sống, nàng sợ hãi, liền suốt đêm chạy trốn tới miền quê xa xôi, từ đó về sau mai danh ẩn tích.
Nhưng nàng không ngờ mình lại hoài thai, là một nam hài, chẳng qua nam hài này yếu ớt bẩm sinh, chưa đầy một năm đã không nuôi nổi nữa.
Nữ nhân nghĩ nếu có một nhi tử chống lưng, vạn nhất ngày nào đó Đường Kính tìm tới, mình cũng có một cái bùa hộ mệnh, chỉ cầu giữ lại mạng. Nhưng không ngờ tới, đứa bé này thân thể cũng chẳng khỏe mạnh cường tráng, sinh ra đã bệnh nặng bệnh nhẹ, cho dù chút tiền lúc nàng bán sổ sách kiếm được, cũng không đủ để chữa bệnh cho hài tử, huống hồ đó là tiền nàng liều chết kiếm về, làm sao có thể dùng vào việc này.
Nữ nhân vứt bỏ hài tử, vừa vặn ở quê nhà có người sinh nhi tử, nhưng không đủ tiền nuôi, nữ nhân liền bế hài tử về nhà mình, tiếp tục dùng để hộ thân, chẳng qua hài tử lớn lên lại thành con ma ốm, hơn nữa chân còn có tật, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống.
Nữ tử ở nông thôn ngày ngày lo lắng hãi hùng, lại chỉ có một thân một mình, bị bệnh, là bệnh tim, vài năm sau thì chết.
Tuy rằng nàng đã chết, nhưng số người ở nông thôn biết hài tử không phải thân sinh của nữ nhân cũng không phải ít.
Bây giờ những người này cho rằng Úc Thụy lên đời, liền quên bọn họ, người đói bụng thì bất kể chuyện gì cũng nói được, huống hồ đây cũng là sự thật, trong lòng bọn họ không khỏi khó chịu bất bình, dựa vào cái gì hắn không phải dòng giống cao quý, lại có thể giàu sang sung sướng như vậy, còn mình phải ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Trần Xu nghe xong chuyện này, có thể nói là sướng như điên, sướng đến mức nàng gần như đã hôn mê bất tỉnh, Dương ma ma cùng Tự Yến nghe xong cũng cao hứng, đồng thanh ồn ào thật tốt quá thật tốt quá.
Trần Xu giữ những người này lại, cho bọn họ cái ăn, để bọn họ làm chứng.
Nàng không thể nín chuyện này lại được, nhất là chuyện có lợi cho mình như vậy, Trần Xu hận không thể lập tức loa cho toàn bộ người trong kinh thành đều biết.
Thành Thứ cũng để ý tới, tuy rằng đại nãi nãi không cho hắn xen vào chuyện này, cũng không cho hắn nghe đám người kia nói cái gì, nhưng Thành Thứ cố ý sắp đặt cơ sở ngầm, chính là mấy người mang thức ăn lên, đám người kia vừa ăn vừa nói, hạ nhân bưng thức ăn hạ nghe được, to chuyện rồi, nhanh chóng bẩm báo lại Thành Thứ.
Thành Thứ là một người cứng nhắc, có lẽ là ở trong quân doanh một thời gian dài, hắn vẫn luôn đi theo Đường Kính, đương nhiên quân lệnh như núi, lời Đường Kính nói mới là mệnh lệnh, mặc kệ sự thật là cái gì, Đường Kính nói thì mới tính.
Thành Thứ nhanh chóng sai người xuất môn, chạy đến cửa hàng tìm lão gia về, không thể làm to chuyện, Thành Thứ cũng biết, rất nhiều người đang chờ để chê cười Đường gia, không chỉ là quan to quý nhân ở trong kinh thành, thậm chí là thái hậu, Hoàng Thượng, Mộ Dung Thịnh ở Đại Thành cũng không ngoại lệ.
Thời Việt nhìn thấy có người hấp tấp chạy tới, cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, người tới cũng không biết chuyện, chỉ biết quản gia bảo hắn nói trong nhà đang nháo nhào, có chuyện lớn xảy ra a!
Thời Việt nghe xong biết là rất khẩn cấp, cho nên cũng mặc kệ cái gì quy với chả củ, nhanh chóng từ mặt tiền cửa hàng chạy ra đằng sau, vọt vào hậu viện.
Đường Kính thấy hắn vô cùng lo lắng như vậy, nhíu nhíu mày, hỏi: “Là chuyện gì?”
Thời Việt đáp: “Không biết, quản gia sai người đến, có lẽ thật sự là đại sự.”
Đường Kính gật đầu nói: “Ta đi về trước, ngươi hầu hạ thiếu gia, nếu trong cửa hàng không còn chuyện gì, để thiếu gia sớm trở về nghỉ ngơi.”
Thời Việt ứng thanh, Úc Thụy biết y bảo hắn sớm trở nghỉ ngơi, là bởi vì mới hôm qua hai người còn làm chuyện thân mật, thân mình hắn bây giờ vẫn thấy đau.
Đường Kính lại dặn dò Úc Thụy một hồi rồi cưỡi ngựa trở về, lúc này Úc Thụy mới hỏi: “Người tới có nói là chuyện gì không?”
Thời Việt lắc đầu: “Không nói, chỉ bảo là vô cùng cấp bách.”
Úc Thụy lại hỏi: “Chưa từng gặp qua chuyện gì gấp gáp như vậy, lão phu nhân lại chuẩn bị đi biệt trang nghỉ mát, trong nhà còn có thể là ai, chẳng lẽ là đại nãi nãi sao?”
“Thái phu nhân hẳn là đã khởi hành rồi, sáng nay thu dọn ở trong viện, lúc thiếu gia xuất môn cũng lên đường luôn.”
Úc Thụy thầm nhủ, có lẽ cũng chỉ còn lại Trần Xu là có thể làm Đường gia xảy ra chuyện lớn thôi.
Vừa nghĩ như vậy, liền có chút đứng ngồi không yên, nói: “Chuẩn bị kiệu đi, chúng ta cũng trở về xem.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thời Việt nhanh chóng gọi kiệu đến, đỡ Úc Thụy ngồi lên, lập tức đi về Đường gia.
Đường Kính về nhà, Trần Xu bỗng thấy Tự Yến chạy tới, hô to: “Đại nãi nãi! Lão gia về rồi!”
Trần Xu cao hứng đến nỗi muốn bay lên, khăn tay cũng gần như bị xé rách, cười nói: “Đi, đến nói cho lão gia biết, xem trưởng tử chó má kia còn có thể uy phong được bao lâu!”
Tự Yến cũng rất cao hứng, liền để lại Dương ma ma để ý mấy nông dân kia, chỉ mình Tự Yến theo sau, đi nghênh đón lão gia.
Đường Kính vừa vào cửa, đã nhìn thấy Trần Xu mặt mày tươi rói bước đến, cười nói: “Lão gia, lão gia ngài đã trở lại!”
Đường Kính không nhìn đến nàng, Trần Xu bởi vì đang cao hứng, cũng không thèm để ý Đường Kính lạnh mặt, nhăn mi sán lại gần, nói: “Lão gia, ngài đã trở lại rồi, trong nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn a, thật sự rất nguy cấp! Lão gia, ngài cũng không biết đâu, mới vừa rồi, có vài người tự xưng là đồng hương của đại thiếu gia nhà ta kéo đến cửa, thiếp thân cũng biết, thiếu gia từ nhỏ đã không ở trong Đường gia, chịu không ít khổ cực, có vài đồng hương cũng chẳng có gì lạ, còn muốn cảm tạ những người này chiếu cố Thụy nhi a, ngài nói có phải không? Chẳng qua lại sợ họ giả danh lừa bịp, đầu năm nay loại người gì chẳng có, thiếp thân phải cẩn thận hỏi han, khó tránh khỏi hỏi nhiều thêm mấy câu, kết quả a, lão gia ngài không ngờ được đâu! Những người này buột miệng ra, nói là đại thiếu gia nhà ta, hắn căn bản không phải là giọt máu của Đường gia, mà là nhặt được, thiếu gia Đường gia đã sớm chết bệnh!”
Trần Xu lúc mới bắt đầu còn cau mày, làm ra bộ dáng buồn rầu, chẳng qua về sau càng nói càng hưng phấn, càng ngày càng cao hưng, kể đến mặt mày hớn hở, lại còn múa may chiếc khăn trong tay.
Nàng nói xong, giương mắt nhìn Đường Kính, chờ Đường Kính phản ứng.
Đường Kính nghênh đón tiểu thiếu gia trở về, kết quả thiếu gia căn bản không phải ruột thịt của mình, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng mất mặt, tính tình Đường Kính vốn đã lạnh lùng sẽ càng thêm giận dữ, Đường Úc Thụy còn làm trưởng tử sao được nữa, giữ được mạng nhỏ hay không còn là một chuyện.
Chẳng qua Trần Xu nói xong, Đường Kính đột nhiên xoay đầu lại chằm chằm nhìn nàng, một đôi mắt sáng quắc góc cạnh phân minh, mang theo sương tuyết, dị thường băng lãnh đáng sợ, Trần Xu nhất thời ngừng thở, dường như cảm giác được áp bách nặng nề, nàng chỉ nghe người ta đồn Đường Kính rất đáng sợ, hiện giờ mới biết được cái gì gọi là đáng sợ, chính là chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến ngươi toàn thân rét run.
Trần Xu cho rằng Đường Kính nghe được tin tức này thì quá mức giận dữ, cho nên mới có thái độ này, nghĩ như vậy trong lòng mới có chút thoải mái.
Đường Kính lạnh như băng hỏi: “Chuyện này có ai biết.”
Trần Xu làm như hiền lành đáp: “Vừa rồi những người đó còn la hét ở ngoài đại môn a, thiếp thân cảm thấy không ổn, cho nên khuyên nhủ bọn họ trước vào phủ, vẫn còn ở trong thiên thính, hẳn là không có còn người nào biết, lão gia ngài yên tâm đi, cho dù Úc Thụy hắn là một đứa con hoang, cũng không liên quan gì đến Đường gia chúng ta.”
Bởi vì chỗ bọn họ đứng không xa đại môn, cho nên khi cỗ kiệu của Úc Thụy hạ xuống, ngoài cửa liền truyền đến tiếng hạ nhân, “Thiếu gia, ngài đã về.”
Đường Kính quay đầu nhìn thoáng qua đại môn, Úc Thụy đi đứng không thuận, không có khả năng xuống kiệu nhanh như vậy, cho nên còn chưa nhìn thấy người.
Trần Xu vừa nghe thấy Đường Úc Thụy về tới, lại bắt đầu hưng phấn điên cuồng, tưởng tượng thấy ngay lập tức được chê cười trưởng tử giả này.
Không ngờ, Đường Kính quay đầu lại, khô khan nói một câu, “Phu nhân mệt rồi, đưa phu nhân trở về phòng đi.”
— Hết chương 48 —