• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiệu của Úc Thụy dừng lại trước cửa, kiệu phu hạ kiệu, Thời Việt đẩy xe lăn đến, dìu hắn ngồi lên, bọn hạ nhân trông cửa chào hỏi Úc Thụy, Úc Thụy cũng không thấy có gì kỳ quái, đại khái vẫn giống như mọi khi.

Sau khi Úc Thụy vào cửa, chợt nghe thấy cách đó không xa có thanh âm nữ nhân, vừa nghe liền nhận ra là tiếng kêu to của Trần Xu, lúc đầu còn tưởng là đang dạy dỗ nha đầu hoặc là tiểu tư nào, chờ hắn đi đến, phát hiện nào có tí xíu bóng dáng của Trần Xu, chỉ có Đường Kính đứng ở nơi đó.

Úc Thụy nghĩ, chẳng lẽ Trần Xu ngay trước mặt chống đối Đường Kính?

Đường Kính đứng tại chỗ không hề động đậy, chỉ quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó lập tức đi vào bên trong, biến thành Úc Thụy mạc danh kỳ diệu, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Đường Kính cũng không nói gì với Úc Thụy, chỉ đi vào thiên thính, Dương ma ma đang ở chỗ này, thấy đại nãi nãi không về, ngược lại là lão gia đến, hơn nữa sắc mặt còn âm trầm hơn trước kia rất nhiều, đành phải khúm núm vấn an Đường Kính.

Úc Thụy trở về Úc Hề viên, Chỉ Hi đang đi qua đi lại trong phòng, thấy Úc Thụy thì nhanh chóng chạy ra nghênh đón, nói: “Thiếu gia, ngài đã trở lại!”

Bởi vì mọi khi Chỉ Hi cũng thường nói to, Úc Thụy không nghĩ là xảy ra chuyện gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu làm sao vậy.

Chỉ Hi vội la lên: “Thiếu gia, trời đã sắp sụp rồi, ngài còn trấn định như vậy! Nô tỳ cũng chỉ nghe trộm được, không biết đại nãi nãi ở chỗ nào tìm được rất nhiều người, đều nói là đồng hương của ngài a, mấy người này ồn ào nói thiếu gia căn bản không phải là nhi tử của lão gia, lời này thật muốn khó nghe bao nhiêu liền có bấy nhiêu a! Ngài cũng biết, trong nhà này nào có cái gì gọi là bí mật, một ngọn gió nhỏ thổi qua đã tưởng là cuồng phong, qua một thời gian nữa, chẳng phải trong nhà từ trên xuống dưới sẽ lưu hành lời nói láo sao!”

Úc Thụy vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên hắn thấy hoảng hốt, dù sao hắn căn bản không phải là chủ nhân của khối thân thể này, không hề biết chuyện trước kia của thân thể này, hắn thậm chí còn không biết chủ nhân của thân thể này tên là gì, hắn chỉ nhớ được chuyện đời trước của mình.

Bây giờ chuyện này tới quá đột ngột, cho dù Úc Thụy vẫn luôn vân đạm phong khinh, lúc này cũng hốt hoảng, thứ nhất hắn không biết đồng hương này nọ rốt cuộc có phải thật hay không, không thể nào cãi lại được, thứ hai hắn không biết phản ứng của Đường Kính như thế nào, dù sao giữa hai người bọn họ, cũng chỉ có một tầng quan hệ huyết mạch này thôi.

Chỉ Hi thấy thiếu gia cũng ngây ngẩn cả người, gấp gáp vô cùng, lại không dám lên tiếng làm phiền thiếu gia.

Úc Thụy đứng hình hơn nửa ngày, cuối cùng chỉ mở miệng nói: “Thời Việt đi hỏi thái độ của lão gia.”

Hắn vừa nói ra lời này, Thời Việt cũng ngây ngẩn cả người, Thời Việt là một người thông minh, người khác có lẽ sẽ không nghe ra ý tứ trong lời này, nhưng Thời Việt hiểu được, thiếu gia nói như vậy, hiển nhiên cảm thấy mấy lời của đồng hương kia có vài phần chân thật.

Thời Việt cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu lên tiếng trả lời, lập tức ra khỏi Úc Hề viên.

Hiện tại điều Úc Thụy thấy may mắn cũng chỉ có lão phu nhân đã đi ra ngoài nghỉ hè, nếu lão phu nhân còn ở nhà, cho dù hắn có ngoan ngoãn như thế nào đi chăng nữa, cũng không còn đường sống để mà cứu vãn.

Úc Thụy không muốn nói chuyện, một mình ngồi bên cửa sổ, cứ chăm chú nhìn ra ngoài như thế, trong lòng hắn đúng là có chút lo lắng, hắn không biết thái độ của Đường Kính là gì, nhưng vừa nghĩ tới mới rồi lúc hắn vào cửa, Đường Kính chỉ liếc hắn một cái, lại lập tức quay đầu bước đi, tim Úc Thụy không hiểu sao nặng nề trầm xuống, giống như là bị người hung hăng đánh cho một quyền.

Thời Việt nhanh chóng trở lại, nói: “Bẩm thiếu gia, lão gia đang ở thiên thính, những người bịa đặt hình như đã bị đưa đến đại sảnh.”

Úc Thụy gật gật đầu, vừa nghe liền hiểu được, hẳn là lúc này Đường Kính đang hỏi thăm sự tình, xem có phải đúng là những người đó nói như vậy không.

Úc Thụy trăm triệu lần không ngờ được, thân thể này của mình lại không phải là nhi tử Đường Kính, cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, hắn không biết một tí gì, chỉ có thể yên lặng chờ đợi Đường Kính lên tiếng.

Đường Kính ở lại thiên thính một lúc, sau đó trở về thư phòng, chuyện đúng như Trần Xu đã nói, Úc Thụy không phải nhi tử của y, hơn nữa lúc hắn ở quê cũng không gọi bằng tên này, Đường Kính chẳng biết tại sao hắn lại đổi tên, có lẽ vì tránh cho có ngày bị người ta tìm tới cửa, nói hắn không phải là nhi tử Đường gia?

Đường Kính ngồi trong thư phòng, Thành Thứ đứng bên cạnh, cũng không nói chuyện.

Đường Kính chỉ yên lặng ngồi, kỳ thật chỉ cần y nhận định là trưởng tử, thì sẽ là trưởng tử, Đường Kính đạt được tới địa vị ngày hôm nay, lời nói tất nhiên có trọng lượng, huống hồ hôm nay lão phu nhân đi biệt trang nghỉ hè, chuyện này không phải càng dễ giải quyết sao.

Y chỉ đang chờ Úc Thụy đích thân lại đây, ở trong mắt y là chuyện cỏn con, nhưng đối với Úc Thụy thì tuyệt đối không phải là việc nhỏ, dù sao chuyện này cũng liên quan đến vị trí trưởng tử của hắn.

Nói thật ra, lúc Đường Kính biết được Úc Thụy không phải là con mình, trong lòng bỗng thở ra một hơi, cảm giác giống như đã trút được gánh nặng, dù sao y là lần đầu tiên quyết định chân chân chính chính đặt một người ở trong lòng, cho dù Đường Kính khinh thường lễ giáo, nhưng việc này cứ hiện ra trước mắt cũng không thoải mái gì, bây giờ Trần Xu lại mang đến cho y một tin tức tốt.

Đường Kính quay đầu nhìn thoáng qua Thành Thứ, nói: “Ngươi đi điều tra chuyện này cho ta.”

“Dạ, lão gia.”

Thành Thứ lên tiếng, tiến lên hai bước nghe Đường Kính phân phó, chuyện Đường Kính sai hắn làm cũng không khó, đương nhiên chính là chuyện năm đó, y muốn biết rốt cuộc có phải Trần Xu thuê người bịa ra không, tuy y cũng nghĩ đầu Trần Xu không thông minh được như vậy, chẳng qua hết thảy vẫn nên cẩn thận thì hơn, đó cũng là bản tình của Đường Kính.

Thành Thứ nghe xong phân phó, ra khỏi thư phòng.

Rất nhanh đã đến giờ dùng ngọ thiện, hôm nay lão phu nhân không ở trong nhà, cũng chỉ còn lại Đường Kính cùng Úc Thụy, truyền cơm đương nhiên là từ chỗ lão gia, nếu cũng gọi Úc Thụy, như vậy Úc Thụy sẽ đến chủ trạch ăn, nếu không gọi Úc Thụy, thì Úc Thụy sẽ ăn trong Úc Hề viên.

Từ khi hai người xảy ra quan hệ, Đường Kính cùng Úc Thụy gần như lần nào cũng cùng ăn cơm, chỉ cần lão thái thái không gọi Đường Kính sang, lão gia tất nhiên sẽ tìm thiếu gia, đây là chuyện mà bọn hạ nhân đều biết.

Chẳng qua hôm nay đã đến giờ rồi, Đường Kính lại chậm chạp không mở miệng không lên tiếng, kỳ thật Đường Kính đang chờ Úc Thụy, Đường Kính muốn Úc Thụy đích thân đến giải thích, cho dù có chuyện gì xảy ra, y cũng muốn Úc Thụy tự động lại đây.

Chẳng qua Úc Thụy là cái người trầm tính, cho dù trong lòng khó chịu, trong đầu kích động, hắn vẫn cứ treo lên nét mặt vân đạm phong khinh, làm như chuyện này không hề quan trọng, làm như hắn không hề lo lắng gì hết.

Quả thật như thế, nếu thân thể này thật sự không phải giọt máu của Đường gia, Úc Thụy không khỏi hít một hơi, như vậy cũng chẳng sao, ông trời đã để hắn sống lại, cho dù là một giấc mộng hoàng lương cũng chỉ có thể nhận, Úc Thụy cũng không phải lo lắng việc này.

Điều hắn lo lắng là phản ứng của Đường Kính…

Chỉ mỗi điều này. Úc Thụy không an tâm, hắn nghĩ nếu không có huyết thống ràng buộc, vậy thì giữa bọn họ cũng chẳng còn gì cả, khi đó nên làm thế nào. Trước kia Úc Thụy cho rằng, có lẽ lần đầu tiên hắn thân cận cùng Đường Kính là do bị bức bách, lần thứ hai là vì cái mặt nạ ngoan ngoãn kia, thế cho nên dần dần thành thói quen, có điều bây giờ nhìn lại, tất cả đều là lấy cớ, là Úc Thụy tự bao vây mình trong ngụy biện, trong lòng hắn đều là Đường Kính, để ý đến mức chính hắn cũng không thể ngờ.

Lúc Chỉ Hi tiến vào Úc Thụy vẫn đang nhìn cửa sổ, đành phải nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, chính ngọ rồi, có truyền cơm không?”

Úc Thụy nghiêng đầu nhìn nàng một cái, Chỉ Hi dường như đã quen thuộc với câu hỏi kế tiếp của thiếu gia, “Lão gia truyền cơm chưa?”

Nếu lão gia truyền, Chỉ Hi Thời Việt sẽ đẩy hắn đến chủ trạch, nếu hôm nào lão gia bị thái phu nhân gọi đi, vậy hắn ở lại Úc Hề viên dùng cơm.

Chỉ Hi dừng một lát, mới nói: “Bên kia lão gia còn chưa có động tĩnh gì, sợ là hôm nay sẽ không gọi thiếu gia qua.”

Úc Thụy gật gật đầu, đáp: “Lát nữa rồi tính, bây giờ chưa đói.”

Chỉ Hi khó khăn ứng tiếng, lui ra ngoài.

Đường Kính đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy Úc Thụy có động tĩnh gì, gọi Kiều Tương đến hỏi, Kiều Tương chỉ nói là, từ khi thiếu gia vào Úc Hề viên vẫn chưa đi ra, cũng không biết đang làm gì.

Đường Kính cũng là một người trầm tính, y đã ở trên sa trường bao năm, sau đó lăn lộn trong quan trường, lại có thể bứt ra khỏi quan trường, tất cả đều nhờ sự trầm tĩnh của y, nhưng mà hiện tại Đường Kính thậm chí đã cảm thấy nôn nóng, dần dần đứng ngồi không yên.

Đường Kính đứng dậy, đi đi lại lại hai vòng ở trong phòng, đang định mở cửa ra ngoài, chợt nghe Kiều Tương tiến vào nói: “Lão gia, thiếu gia đến.”

Đường Kính lập tức ngừng bước, quay đầu nhìn về phía Kiều Tương, dường như đang tự hỏi, một lúc sau mới nói: “Bảo hắn đến thư phòng.”

“Dạ, nô tỳ đi truyền lời.”

Kiều Tương ra ngoài không bao lâu, chợt nghe có tiếng xe lăn, cửa rất nhanh được mở ra, bên người Úc Thụy không hề có một hạ nhân nào đi theo, được Kiều Tương đẩy lại đây, bởi vì có bậc cửa, cho nên không thể tiến vào.

Lúc đầu Đường Kính chỉ đứng ở một nơi không xa không gần mà nhìn, Úc Thụy cũng không ngẩng đầu lên đối diện với y, dường như đang cùng Kiều Tương chuyên chú chơi đùa cái xe lăn, Đường Kính có thể nhìn thấy vầng trán lấm tấm mồ hôi của Úc Thụy, dưới sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhạt màu gắt gao mím chặt.

Đường Kính chỉ nhìn được một lát, liền bước qua, một tay ôm lấy Úc Thụy đang ngồi trên xe lăn, nói với Kiều Tương: “Đẩy xe lăn đi, lát nữa truyền cơm sẽ gọi ngươi.”

Kiều Tương lên tiếng trả lời, gật gật đầu, xoay xe lăn qua, đóng cửa lại, lúc này mới đẩy xe lăn đi.

Úc Thụy bị y ôm vào trong ngực, không nói một chữ, cũng không ngẩng đầu lên nhìn y.

Đường Kính đi vài bước vào trong, tiện tay đặt Úc Thụy lên trên cái bàn tròn, Úc Thụy hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thành thật ngồi.

Đôi mắt Đường Kính dõi theo hắn, từ trên xuống dưới đánh giá hắn nhiều lần, mới mở miệng hỏi: “Tại sao không nói gì? Bình thường không phải vẫn khéo ăn nói lắm sao.”

Úc Thụy rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt cũng dõi theo Đường Kính, lại không hề hé miệng.

Đường Kính lên tiếng: “Ta muốn nghe ngươi nói.”

Úc Thụy lại lắc đầu: “Từ đầu đến cuối ta đều không biết gì về chuyện này, ta chỉ có thể nói như vậy, lời của ta đều là sự thật.”

Đường Kính cũng không ngoài ý muốn, gật gật đầu, những người đồng hương kia cũng nói, năm đó hài tử còn nhỏ, e là Úc Thụy căn bản còn không nhớ, có lẽ thật sự cái gì cũng không biết.

Đường Kính thấy hắn lại cúi đầu, ngón tay lộ ra khỏi tay áo, vò vò góc áo, hình như đây là động tác trước kia Úc Thụy hay làm lúc giả vờ ngoan ngoãn, không thể phủ nhận, bộ dáng này của Úc Thụy phi thường an tĩnh nhu thuận, khiến người ta không nhịn được dâng lên thương tiếc.

Nắm hắn cằm, buộc Úc Thụy ngẩng đầu lên, Úc Thụy không phòng bị, run rẩy giật mình, cổ họng trong phát ra một tiếng “Ân”.

Lúc này Đường Kính mới nói tiếp: “Vì sao ngươi phải đổi tên? Ngươi không gọi là Úc Thụy.”

Úc Thụy bị bắt ngẩng đầu, đối mắt với Đường Kính, vừa nghe y hỏi như vậy, trong lòng hoảng hốt, ánh mắt cũng không khỏi lay động một chút, điều này làm sao có thể tránh khỏi đôi mắt Đường Kính.

Chẳng qua Úc Thụy cũng không biết phải nói như thế nào, hắn không biết nếu mình nói ra Đường Kính sẽ nghĩ gì.

Đường Kính thấy hắn né tránh ánh mắt của mình, vẫn không buông tay, nâng cằm hắn, tiếp tục nói: “Có cái gì không thể nói? Sao không thể nói?”

Úc Thụy nhìn y một lát, đáp: “Chuyện này chỉ là râu ria, nếu ta không phải con của ngươi, một cái tên thì có gì quan trọng.”

Hắn nói như vậy, Đường Kính lại đột nhiên cười một tiếng, khiến Úc Thụy có chút mạc danh kỳ diệu, Đường Kính nói: “Ta nhớ rõ đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi muốn làm trưởng tử Đường gia ta, thì ngươi chính là trưởng tử Đường gia, người khác nói chỉ là tốn hơi thừa lời, có thể thay đổi được cái gì sao?”

Úc Thụy giật mình, không ngờ Đường Kính sẽ nói như vậy, nhưng nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, Đường Kính là hạng người gì nào, việc này y sao có thể để ý, lúc ấy y đem hắn về đều chỉ để đối phó với Thánh Thượng, phải hay không phải nhi tử của y thì có gì quan trọng.

Đường Kính thấy hắn không lên tiếng, nhẹ nhàng kéo cằm Úc Thụy về phía trước, Úc Thụy bất đắc dĩ phải nghiêng cả người ra, không muốn cũng phải vươn tay chống lên ngực Đường Kính, hai người lúc này đã dán vào một chỗ.

Đường Kính đột nhiên đè thấp thanh âm, khẽ cười nói: “Chẳng qua, có thể trở thành trưởng tử Đường gia hay không, còn cần phải xem thái độ của ngươi. Nếu ngươi nói trong lòng ta đã có quyết định, vậy thì làm lão gia ta cao hứng đi, có lẽ cái gì cũng có thể.”

Khoảng cách của hai người rất gần, Đường Kính vừa mở miệng nói, môi y gần như chạm vào môi Úc Thụy, Úc Thụy có thể cảm giác được hơi thở của Đường Kính rất rõ ràng, nóng nóng ấm ấm phất qua mũi hắn, ngứa.

Úc Thụy hiểu được ý tứ của y, đương nhiên cũng biết phải nói cái gì, trước kia hai người có sợi dây huyết thống ràng buộc, mặc dù đã có những hành động thân mật, nhưng trong tiềm thức lại không ai muốn nói toạc ra, hiện giờ sợi dây này đột nhiên biến mất, Úc Thụy biết, Đường Kính cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Chẳng qua Úc Thụy da mặt mỏng, huống hồ đều là thân nam tử, làm sau hắn có thể nói ra khỏi miệng, là do Đường Kính cứ đùa giỡn vô lại.

Úc Thụy nhấp môi, môi hai người cứ như vậy chạm vào nhau, Đường Kính đột nhiên vươn một bàn tay túm chặt lấy thắt lưng của hắn, tay kia thì đỡ gáy Úc Thụy, miễn cho hắn ngã xuống bàn.

Úc Thụy cảm thấy trên môi mình một mảnh nóng rực, hơi thở của Đường Kính thực nóng thực nóng, ngấu nghiến đôi môi hắn, đầu lưỡi vươn ra miêu tả viền môi Úc Thụy, làm hô hấp của Úc Thụy cũng dồn dập hụt hơi, lại thủy chung không chịu đưa đầu lưỡi tiến vào.

Khóe môi Úc Thụy phát ra tiếng thở dốc nặng nề, bàn tay đặt trước ngược Đường Kính ngoan ngoãn khoát lên vai y, bởi vì Úc Thụy đang ngồi ở trên bàn, cho nên độ cao này vô cùng vừa vặn, gần như đã cao bằng Đường Kính.

Úc Thụy ôm lấy cổ y, đầu lưỡi chủ động tìm tòi, nhẹ nhàng đáp lại Đường Kính, cái loại cảm giác sợ hãi này, khiến vòng tay Đường Kính quấn quanh thắt lưng hắn tăng thêm vài phần lực đạo, thân thể của hai người dính chặt vào nhau.

Nụ hôn của Đường Kính vẫn luôn bá đạo, lúc này đây thậm chí nảy sinh chút ác độc, Úc Thụy bị y nắm chặt, chỉ là một nụ hôn thôi, đã khiến toàn thân hắn như nhũn ra, nếu không phải Đường Kính đỡ hắn, thì hắn gần như đã không thể ngồi vững.

Một sợi tơ bạc không kịp nuốt buông xuống cùng tiếng rên rỉ ẩn nhẫn thoát ra khỏi đôi môi.

Đường Kính buông môi Úc Thụy ra, lại lần nữa nắm cằm Úc Thụy, nương theo cổ hắn nhẹ nhàng hôn cắn, lại dần dần trượt lên trên, đầu lưỡi vươn ra, nuốt trọn sợi tơ bạc vừa buông xuống.

Cần cổ Úc Thụy ngay cả trong mùa hè cũng hơi lạnh lẽo, được Đường Kính thân nhiệt cao hôn lên phi thường thoải mái, Úc Thụy chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng bỏng của Đường Kính, từng chút từng chút mơn man trên cổ mình, bủn rủn tê dại nhất thời chạy dọc sống lưng, trên làn da tinh tế cũng nhiễm một tầng hồng nhạt, nhịn không được hé miệng nhẹ nhàng nhu thuận “Ân ——” một tiếng.

Đường Kính hôn đủ rồi, ngẩng đầu lên tiếng: “Nói.”

Úc Thụy cho rằng y đã quên chuyện vừa rồi, không ngờ lại vừa hôn xong đã bắt đầu tỏ thái độ.

Úc Thụy bật cười, nói: “Người nào chơi xấu là em bé.”

Đường Kính tà tà đáp: “Ở trong quân doanh mà bắt được tù binh, luôn luôn có biện pháp khiến bọn họ mở miệng.”

“Ngươi! A… Ân ngô!”

Úc Thụy nghe y nói như vậy, đương nhiên biết Đường Kính muốn quấy rối, ngay sau đó ngón trỏ Đường Kính đột ngột chạm vào điểm nho nhỏ nhô ra trước ngực hắn, cách lớp quần áo mùa hè mỏng manh, không nặng không nhẹ xoa nắn, nhưng dường như thấy thế này còn chưa đủ, chơi xấu dùng đầu ngón tay cách lớp quần áo kẹp một bên lên nhu ấn.

Trước ngực Úc Thụy bị vải vóc ma xát, lại được Đường Kính tỉ mỉ chăm sóc như vậy, tê dại vừa mới lặn xuống lại lập tức lủi lên, đại não Úc Thụy nhất thời trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được nữa, chỉ có thể hơi hơi ưỡn ngực. Thân thể Úc Thụy đã quen được Đường Kính yêu thương, đối với mỗi một động tác của Đường Kính, tựa hồ theo bản năng hưởng ứng.

Úc Thụy nghe tiếng rên rỉ của chính mình, nhất thời vươn tay che miệng lại, Đường Kính cầm lấy tay hắn, nói: “Thư phòng là trọng địa, cho dù ngươi có kêu gào lớn tiếng như thế nào, bên ngoài cũng không nghe thấy đâu.”

Úc Thụy nghe y nói như vậy, không nhịn được trừng y một cái, nhưng ngay sau đó hắn biết được ngàn vạn lần không nên trừng Đường Kính, bởi vì y đã cúi đầu xuống, vừa trêu chọc nho nhỏ bên trái của hắn, vừa dùng đầu lưỡi đảo vòng quanh liếm hôn bên còn lại.

Loại cảm giác này dường như muốn bức Úc Thụy phát điên, hắn không biết tại sao khối thân thể này của mình lại luôn mẫn cảm như vậy, chỉ cần là Đường Kính, sẽ từ đáy lòng dâng lên xúc cảm khô nóng không thể nói thành lời, chỉ là đơn thuần động chạm điểm nhô ra trước ngực thôi, Úc Thụy cũng cảm giác được phía dưới của mình ngẩng đầu rồi.

Úc Thụy khẩn cấp muốn khép chân lại, bộ dạng dọa người này không thể để Đường Kính phát hiện ra, nhưng mà Đường Kính đã nhìn thấy mất rồi, buông ra vạt áo bị y làm ẩm ướt, cười một tiếng, bàn tay từ bên hông Úc Thụy len lỏi đi vào, trực tiếp cầm lấy hạ thân Úc Thụy.

“Ân… Ân…”

Úc Thụy cực lực khắc chế tiếng rên rỉ của mình, tuy nói rằng bên ngoài không nghe được, nhưng bởi vì trước mặt là Đường Kính, hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt dọa người, động tác của Đường Kính làm hắn không biết phải thế nào bây giờ, Đường Kính cũng không cho hắn thống khoái tiết ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay ngẫu nhiên quét qua đỉnh.

Thân thể Úc Thụy nương theo bàn tay Đường Kính mà run rẩy, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.

Tay hắn đặt trên đầu vai Đường Kính không nhịn được túm chặt, cổ hơi hơi ngẩng lên, ngực dồn dập phập phồng, Đường Kính nhìn thấy hình ảnh này, đột nhiên rút tay ra khỏi quần hắn.

Úc Thụy mở to mắt, Đường Kính nói: “Cởi quần áo.”

Thở hổn hển hai cái, Úc Thụy hé miệng, hung hăng trừng y, Đường Kính lại nói: “Ngươi không khó chịu sao, cởi quần áo đi.”

Úc Thụy không chịu: “Nơi này là thư phòng.”

Đường Kính gật gật đầu, thực lơ đãng thốt ra: “Ta muốn đặt ngươi nằm trên bàn…”

Lời kế tiếp còn chưa nói xong, nhưng Úc Thụy vừa nghe đã hiểu, trên mặt giống như nổ tung, đỏ hồng từ cổ đến tai.

Úc Thụy càng mở to mắt trừng y, nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng bại trận, nghĩ thầm nếu đã đến nước này rồi, bản thân mình cũng có phản ứng, còn ra sức khước từ nữa sẽ thành làm kiêu, dù sao hắn cũng là nam nhân, sao phải sợ Đường Kính.

Úc Thụy nghĩ như vậy, vươn tay ra dứt khoát giựt tung đai lưng của mình, thẳng tay kéo ra, lúc này Đường Kính lại đột nhiên nắm chặt tay Úc Thụy, bao trùm bàn tay hắn chậm rãi rút đai lưng ra, ném sang một bên.

Chỉ là động tác đơn giản như vậy thôi, Úc Thụy lại cảm thấy bụng dưới càng thêm căng thẳng, Đường Kính lại vươn tay mở toang ngoại bào cùng nội y của Úc Thụy, nhưng lại không cởi ra, vẫn khoác ở trên người hắn.

Kế tiếp là lột quần Úc Thụy, bởi vì Úc Thụy đàng ngồi trên bàn, quần vừa tuột ra liền rơi trên mặt đất, Úc Thụy muốn khép chặt chân, lại bị Đường Kính cầm hai đùi tách ra.

Úc Thụy cảm thấy hắn nửa người trên mặc xiêm y, ngược lại so với không mặc còn dọa người hơn, mà hạ thân trơn tuột không một mảnh vài, hai chân còn rộng mở, bộ dáng để mặc người tới thưởng thức.

“A! Ngươi… Ngươi làm cái ân —— “

Hắn không thể ngờ Đường Kính lại đột nhiên cúi đầu, hai tay đặt trên đùi hắn, vùi đầu vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng hôn liếm đùi trong của hắn.

Vùng da ở đùi trong vô cùng mẫn cảm, bị Đường Kính như có như không khiêu khích, lại chỉ trêu trọc vòng quanh vật kia của Úc Thụy, mỗi một lần đều sắp đụng tới thì đột nhiên ngừng lại, mấy lần đều như vậy, Đường Kính cũng cảm giác được hai đùi Úc Thụy đang run lên.

Đường Kính không chạm vào vật kia của hắn, Úc Thụy không thể thư giải được, hai tay phải chống xuống bàn, để tránh lưng mình nhũn ra ngã xuống, nhưng như vậy lại càng khiến Úc Thụy cả người khô nóng, khoái cảm ập đến dồn dập.

Lúc này Đường Kính đứng thẳng dậy, hôn hôn cằm Úc Thụy, rồi đến môi, quần áo trên người y vẫn chỉnh tề, cọ xát lên bờ ngực trần của Úc Thụy, khiến Úc Thụy đã cố gắng ngả về phía sau rồi mà vẫn không thoát.

Úc Thụy bị y hôn đến thất điên bát đảo, chợt cảm giác ngón tay Đường Kính từ từ trượt ra sau, vẫn không chịu cho hắn thư giải, chỉ sờ soạng mặt sau, tại chỗ nọ nhu nhu ấn ấn.

Yết hầu Úc Thụy cấp tốc lăn lộn hai cái, muốn mở miệng nói mình chịu không nổi nữa rồi, nhưng lại cảm thấy rất dọa người, Đường Kính tựa hồ nhìn ra hắn khó chịu, nói: “Nếu là tù binh, đương nhiên không thể thoải mái, hôm nay chỉ cho phép ngươi dùng mặt sau.”

“Ngươi… Đường Kính, ân! Ân… Ha… Nhẹ thôi…”

Úc Thụy nói còn chưa nói xong, ngón tay Đường Kính bỗng nhiên đâm vào trong, chỗ nào đó khô khốc, chưa được bôi trơn, ngón tay Đường Kính căn bản không vào được, chỉ có một ngón tay đã vô cùng chặt chội.

Úc Thụy vội vàng lắc đầu, một bàn tay chống trên bàn bắt lấy cánh tay Đường Kính, sợ y sẽ thật sự cứ như vậy đi vào.

Đường Kính đương nhiên biết hắn đau, cũng không phải thật sự muốn chen vào, lần đầu tiên không có gì bôi trơn, hôm sau Úc Thụy liền sinh bệnh, hôn mê thật lâu mới tỉnh lại, hiện giờ Đường Kính đã hiểu được tâm ý của mình, sao có thể nhẫn tâm để Úc Thụy chịu khổ nữa, y chỉ giả vờ mà thôi.

Úc Thụy thở dốc, ngón tay của Đường Kính không ngừng trêu chọc chỗ kia, chỉ có thể phối hợp với động tác của y, để tránh cho mình bị thương.

Đường Kính không ngờ là thật sự không cần bôi trơn, ngón tay y chỉ cần hơi nhích vào trong một chút, phía dưới Úc Thụy sẽ tự động co rút lại, dường như muốn nuốt trọn ngón tay của y vào.

Ánh mắt Đường Kính càng tối sầm, động tác cũng thô lỗ hơn không ít, Úc Thụy có chút đau đớn, nhưng lại không thể khống chế nỗi khoái cảm tê dại kia, hơn nữa hắn đã từng trải qua vui thích, khô nóng trong lòng ngược lại càng thêm dày đặc.

Tay Úc Thụy túm chặt cánh tay Đường Kính, ngón tay y từng chút từng chút chậm rãi rút ra, lại đâm vào, bởi vì không có thuốc bôi trơn cho nên xoay tròn bên trong có chút lao lực, Đường Kính sợ hắn bị thương, đành cứ giữ yên như thế trong thân thể Úc Thụy.

Khoái cảm dồn dập làm eo Úc Thụy như nhũn ra, lại theo bản năng rướn người lên, cơ hồ không thể ngồi yên.

Khóe miệng Úc Thụy tràn ra rên rỉ đứt quãng, liếm môi dưới, thanh âm mềm mềm, có chút đáng thương, mở miệng nói: “Lên giường di… Đừng… Đừng ở chỗ này, ta khó chịu… Ân a!”

Đường Kính nghe hắn cầu xin, ngữ khí mềm nhũn, trong lòng y lại càng dâng lên khô nóng, cổ họng căng thẳng, bụng dưới không thể nhẫn được nữa, y không muốn tổn thương Úc Thụy, nhưng ngón tay chôn trong thân thể hắn vẫn không thể khắc chế động hai cái.

Đường Kính rất rõ ràng nơi mẫn cảm của Úc Thụy, hai cái kia vừa vặn chạm đúng chỗ, Úc Thụy nhất thời mở to hai mắt, trong mắt một mảnh ướt át, tựa hồ không thể chịu nổi khoái cảm thình lình ập tới, có chút thất thần, thân thể run rẩy hai cái, thanh âm rên rỉ cũng cất cao.

Ngón tay Đường Kính chậm rãi rút ra, Úc Thụy bị cảm giác mơn man dịu dàng này tập kích, trong đầu trống rỗng, cánh tay không có khí lực run lên, suýt nữa ngã xuống bàn, Đường Kính vươn tay đỡ lấy, ôm hắn lên, hai ba bước đi vào nội gian.

Trong thư phòng cũng có một cái giường, Đường Kính đặt hắn trên đó, vơ cái chăn kê dưới thắt lưng hắn.

Lúc này Úc Thụy mới chậm rãi hồi thần, phát hiện Đường Kính kéo mở ngăn tủ đầu giường, lấy từ bên trong ra một hộp cao bôi trơn, nhịn không được đỏ mặt, thật không biết tại sao y có thể đặt ở chỗ này.

Đường Kính quệt một ít cao, tách hai đùi Úc Thụy ra, dưới eo Úc Thụy bị lót cao lên, mặt sau nhìn thấy được rất rõ ràng, hình như hơi đỏ, nhưng không bị sưng, vừa rồi một ngón tay thật sự là rất bé nhỏ không đáng kể, cho nên không có bởi vì ngón tay mà không thể khép lại, vẫn cứ gắt gao khít chặt như cũ, lại không hề khô khốc giống như mới vừa rồi, ẩn ẩn có chút nước trong suốt, chỗ nọ còn đang từng đợt từng đợt hé ra hợp lại, dường như hồi tưởng khoái cảm mãnh liệt mới vừa rồi.

Đường Kính gắt gao nhìn chăm chú, nơi đó mỗi một lần khép mở, đều mang theo tia nước, khiến bụng dưới Đường Kính càng nóng như lửa đốt, muốn lập tức hung hăng tiến vào đối phương, làm hắn phải đong đưa thắt lưng, làm hắn phải lớn tiếng rên rỉ. (///o/// suy nghĩ của anh cmn thật vặn vẹo a)

Đường Kính áp chế xao động trong lòng, bôi loạn cao lạnh lên Úc Thụy, chỗ nọ được phủ kín một tầng chất lỏng trong suốt, ngón tay Đường Kính bỗng nhiên “phốc” một tiếng trượt vào trong.

Úc Thụy ngẩng cổ, dồn dập hít thở hai cái, thắt lưng hắn bị lót lên cao, không thể nhìn thấy được động tác của Đường Kính, chỉ có thể nắm chặt sàng đan dưới thân.

Ngón tay Đường Kính đi vào, trêu chọc vỗ về để Úc Thụy dần dần thích ứng, sau đó chậm rãi tiến thêm ba ngón, đưa đẩy, xoay tròn, trên điểm mẫn cảm của Úc Thụy hung hăng nhu ấn, tựa hồ đang bắt chước động tác vui thích của hai lần đó.

“Ân… Ân… A! A…”

Thân thể Úc Thụy nương theo ra vào của Đường Kính mà từng chút từng chút bị đẩy lên, thắt lưng cũng dần nâng cao, thậm chí có thể thấy lồng ngực đơn bạc trắng nõn đang run rẩy, hai điểm nho nhỏ trước ngực bị y trêu chọc đến sưng đỏ nhô ra đã hoàn toàn vì khoái cảm mà đứng thẳng lên.

Úc Thụy cũng muốn cướp về vị trí chủ động, chẳng qua hắn căn bản chẳng thể làm được cái gì, chỉ ba ngón tay mà thôi, ánh mắt Úc Thụy đã bắt đầu tan rã, vì bị khoái cảm miên man tra tấn lại không được phát tiết mà không có tiêu cự.

Đường Kính nhìn Úc Thụy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhanh chóng cởi sạch y phục của mình, nửa nằm nửa tựa lên giường, ôm Úc Thụy lên, Úc Thụy bị di chuyển, nhất thời hồi thần, lần trước vui thích cũng là như thế này, Đường Kính đột nhiên ôm hắn ngồi trên người y, tư thế này vốn nên do Úc Thụy chủ động, chẳng qua chân Úc Thụy bất động, không thể dùng lực, ngược lại trở nên càng thêm bị động, mỗi một lần đều tiến vào thật sâu thật sâu, Úc Thụy chỉ nhìn vật kia của Đường Kính, thân thể đã không nhịn được bắt đầu run rẩy. (>,,< em thật đáng thương)

Đường Kính ôm hắn dậy, hai tay nâng eo Úc Thụy, để chỗ nọ của hắn kề sát với vật kia của mình, nhẹ nhàng cọ cọ, khi thì hơi dùng sức, vật kia liền đâm vào một chút, lại đột nhiên rút ra ngoài, cười nói: “Hiện tại có muốn nói gì hay không.”

Úc Thụy mím chặt môi, chỉ nâng hai tay cố sức ôm lấy cổ Đường Kính, bởi vì trên người Đường Kính hiện tại cũng không còn một mảnh vải, làn da hai người cọ xát lên nhau, Úc Thụy phát ra một tiếng than nhẹ, chôn mặt vào hõm vai Đường Kính, rầu rĩ gắt: “Nhanh, nhanh lên… Ân ——! Ngươi…”

Đường Kính vẫn đang cố gắng nhẫn nại, chỉ sợ làm Úc Thụy bị thương, thế mà bất chợt nghe được đối phương bảo mình nhanh lên, Đường Kính chỉ cảm thấy trái tim nổ tung, cổ họng khô khốc đến không thể nuốt xuống được, rốt cuộc không thể băn khoăn cái gì được nữa, nắm thắt lưng Úc Thụy, mạnh mẽ đẩy vào một cái.

Mặc dù Úc Thụy nói thế, nhưng nào ngờ được Đường Kính lại lập tức đi cả vào trong như vậy, trải qua bôi trơn đầy đủ, không đau lắm, chẳng qua lúc dị vật đột ngột tiến vào vẫn cảm giác căng căng khó chịu, hắn cũng không biết muốn Đường Kính ra ngoài, hay là muốn y đưa đẩy.

Úc Thụy căng thẳng thắt lưng, hai tay hung hăng bấu vào đầu vai Đường Kính, bởi vì có dị vật xâm lấn, cho nên phản xạ co rút hé ra hợp lại, giống như đang phun ra nuốt vào, gắt gao bao bọc vật nóng bỏng kia của Đường Kính.

Đường Kính than nhẹ một hơi, lập tức nâng thắt lưng Úc Thụy lên, bắt đầu đưa đưa đẩy đẩy ra ra vào vào, động tác không hề nhanh, nhưng mỗi một lần đều tiến vào sâu vô cùng, lại hoàn toàn rút ra ngoài, Úc Thụy thậm chí có thể nghe thấy tiếng nước dính nị “phốc phốc”, chỉ là hiện tại hắn đã hoàn toàn không thể để ý đến dọa người hay không dọa người nữa rồi, đôi mắt hắc bạch phân minh mở to, theo từng đợt ra vào của Đường Kính, thân thể run rẩy, lồng ngực dồn dập phập phồng, đôi môi hơi hé mở, yếu hầu cấp tốc lăn lộn, vốn nên phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào lại nghẹn trong cổ họng, nức nở không ra tiếng.

Đường Kính bỗng nhiên cảm giác người trước mắt này, bề ngoài rất đơn bạc, rất suy nhược làm người ta bị lỗi giác, nhất là thời điểm này, tựa như người chết đuối, bám chặt y cầu xin cứu trợ, mà người khiến hắn trở nên như vậy chỉ có thể là y.

“A! Ân…”

Đường Kính thở hổn hển, ôm chặt lấy hắn, đẩy hắn ngã ra giường, lập tức đè lên, cánh tay Úc Thụy rốt cuộc kiệt lực, không bắt được Đường Kính, vô lực rớt xuống giường.

Úc Thụy thất thần, thắt lưng bị kê cao, Đường Kính hung hăng đâm vào, thân thể hắn giống như đang trôi trong nước, khoái cảm dồn dập như thủy triều, hai chân đều đã phát run, mồ hôi trượt xuống trán, lọn tóc dán trên khuôn mặt, thắt lưng mềm nhũn, chỉ có thể vô lực lắc đầu.

Đường Kính cúi đầu ngậm lấy đôi môi Úc Thụy, hắn liền thuận theo hơi hé ra, để đầu lưỡi Đường Kính dễ dàng tiến vào, nụ hôn ngăn lại toàn bộ tiếng thở dốc của Úc Thụy, lại không thể nuốt lấy tiếng rên rỉ ngọt ngào thoát ra khỏi khóe môi hắn, âm thanh nức nở ẩn nhẫn ấy khiến Đường Kính càng thêm hưng phấn.

Úc Thụy theo động tác đưa đẩy của Đường Kính mà phun ra nuốt vào, Đường Kính có thể rõ ràng nhìn thấy vật kia của mình, từng chút từng chút ra vào tiểu huyệt hồng nộn ấy, thậm chí còn có mang theo ánh nước trong suốt.

Thân thể Úc Thụy dường như đã bị khoái cảm ngập đầu nhấn chìm, nhưng Đường Kính không hề chạm vào phía trước của hắn dù chỉ một chút, đằng trước không chiếm được chăm sóc, đằng sau lại sắp không chịu nổi nữa, nhưng phát tiết không được, hắn không biết Đường Kính còn bao nhiêu thể lực, vừa mở miệng đã mang theo tiếng khóc nức nở mềm nhũn.

Lúc này Úc Thụy cũng không thể để ý cái gì thanh âm quá lớn dọa người linh tinh, chỉ có thể phóng túng mà lớn tiếng thở hổn hển, tựa hồ có như vậy mới giảm bớt khó chịu khi không được phát tiết trong cơ thể.

“Ân! A… A… Đường, Đường Kính…”

Đường Kính cúi người xuống, đôi mắt Úc Thụy đã một mảnh mơ hồ, nước mắt cùng mồ hôi từ trượt dài trên khuôn mặt, Đường Kính cúi đầu hôn hôn má hắn, ở bên tai Úc Thụy nhẹ giọng cười nói: “Gọi phụ thân.” Nói xong thật mạnh đâm vào.

“Ân ngô!”

Úc Thụy không chịu được, ngửa đầu lên, cố sức thở hổn hển hai cái, Đường Kính nhìn hắn thất thần, tiếp tục thì thầm vào tai hắn: “Ngoan, gọi phụ thân đi.”

Úc Thụy bị y đâm đến muốn ngất, trong đầu cũng trống rỗng, môi run rẩy hai cái, bất giác mở miệng, thanh âm phi thường nhỏ, có chút mỏng manh, nức nở hỗn loạn không thành tiếng, “Cha… Phụ thân… Ân!”

Đường Kính vừa lòng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Úc Thụy, lại đột nhiên ngừng động tác, Úc Thụy thất thần xụi lơ ở trên giường, hắn không được phát tiết, Đường Kính cũng chưa phát tiết, vật kia còn nóng bỏng vùi sâu trong thân thể hắn, Úc Thụy hít sâu vài hơi, mới dần dần kéo hồn mình về, thắt lưng lại không tự chủ đung đưa, bản năng tìm kiếm vật mang lại khoái cảm để hắn có thể mau phát tiết.

Đường Kính nắm cằm hắn, bắt Úc Thụy đang chậm rãi hồi thần phải nhìn thẳng vào mắt y, Đường Kính ở trong thân thể hắn động động một cái thực nhẹ, nhưng lại làm cho Úc Thụy đột nhiên bị tạm dừng càng thêm khát vọng Đường Kính, càng thêm dồn dập thở dốc.

Đường Kính chuyên chú nhìn hắn: “Nói.”

Úc Thụy cắn môi dưới, từ từ siết chặt lại, Đường Kính nặng nề hừ một tiếng, thanh âm khàn đặc, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chăm chú: “Nói.”

Úc Thụy bị y tra tấn đến ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng, nhìn chằm chằm Đường Kính, cho dù muốn nói cũng phải có chút khí thế mới được, nhưng lúc này hắn lại quá mức suy yếu, nói cái gì cũng mềm nhũn thì còn kể gì đến khí thế ở đây.

Úc Thụy lắc lắc eo, thở hổn hển nói: “Ta, ta thích ngươi… Đường Kính… Ngươi ân ngô… Cái người vô liêm sỉ này! Ta không nói đùa đâu, cho ngươi biết, nếu có một ngày ngươi đổi ý, ta định sẽ cho ngươi gà chó không yên! A! Chậm… A… A…”

Đáp lại là Đường Kính bật cười, y chính là thích Úc Thụy như thế, tuy bề ngoài suy nhược yếu ớt, đôi khi sẽ giả vờ ngoan ngoãn, đôi khi rất nhu thuận, nhưng trong tâm lại mang theo gai góc, tách ra từng lớp từng lớp vỏ bọc vân đạm phong khinh vô dục vô cầu, mới là Úc Thụy chân chính.

Úc Thụy thấy y bật cười, vật chôn trong thân thể hắn độ nhiên chuyển động rất nhanh, khiến hắn không thể phòng bị, khóe môi nhất thời phát ra tiếng nức nở khó có thể khắc chế, Đường Kính hình như rất thích thanh âm này, chỉ có tiếng rên rỉ nhỏ vụn ngọt ngào này mới có thể khiến y trầm luân.

Úc Thụy lập tức cảm thấy hối hận vì mình nhất thời nhanh miệng, hắn chỉ chiếm được tiện nghi ngoài miệng thôi, sự thật chứng minh rằng muốn mắng Đường Kính thì phải trả giá đại giới, Đường Kính không đụng vào hạ thân hắn, Úc Thụy không thể phát tiết, điều này quá đúng ý Đường Kính.

Đường Kính hung ác nắm eo Úc Thụy, nhìn đối phương mở rộng đôi chân, không có bất kỳ phòng bị nào, yếu ớt ở ngay dưới thân y, theo kích thích ra vào không ngừng của y mà nức nở run rẩy, Đường Kính đã cảm thấy xao động trong đáy lòng khó có thể bình lặng, chỉ càng xâm nhập vào thật sâu.

Úc Thụy lung tung lắc đầu, nước mắt muốn ngừng mà không thể ngừng chảy xuống, ý thức của hắn đã bị Đường Kính rút sạch, chỉ còn lại khoái cảm tê dại cường đại ào ạt ập đến, Úc Thụy bỗng nhiên hừ một tiếng, trong tình trạng phía trước không hề được chăm sóc, bắn ra.

Úc Thụy bị khoái cảm đột ngột nhấn chìm, theo bản năng gắt gao kẹp chặt lại, bàn tay Đường Kính nắm eo Úc Thụy không kìm được dùng sức, ở trên thắt lưng tinh tế trắng nõn của hắn ấn ra một vệt hồng ngân, Úc Thụy chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt nóng bỏng dồn dập tràn vào trong thân thể. Cảm thụ khoái cảm sau khi phát tiết đã làm hắn suýt nữa ngất xỉu, lúc này lại bị tầng tầng kích thích như vậy, phát ra vài tiếng nức nở suy yếu, sau đó cái gì cũng không nghĩ được nữa, chỉ có thể gắt gao nuốt trọn vật kia của Đường Kính, để vật kia chôn sâu trong thân thể mình, hoàn toàn bùng nổ.

Úc Thụy chỉ nhớ được đến khi Đường Kính phát tiết, sau đó thì không biết gì hết, kỳ thật cũng không mê man được bao lâu đã tỉnh lại, lúc này Đường Kính đang ôm hắn ngồi trong nước, tắm rửa cho hắn, ngón tay đang nhúc nhích trong Úc Thụy lấy thứ nọ ra.

“Ân… Ân —— “

Hắn mới tỉnh lại, còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ nhận thấy một tia khoái cảm xen lẫn đau đớn hỗn loạn, bất giác dùng sức kẹp chặt lấy ngón tay Đường Kính, không cho y động nữa, đầu nhỏ đặt trên ngực Đường Kính, nhẹ giọng nức nở: “Phụ thân… Đừng… Đừng đến nữa… Ta không được.”

Đường Kính vốn chỉ muốn rửa sạch cho hắn, miễn lại sinh bệnh, không ngờ Úc Thụy mơ màng chưa tỉnh ngủ không hề phòng bị, thanh âm cũng mềm nhũn, y chỉ có thể chịu đựng xao động dưới hạ thân, dỗ dành: “Ngoan, ngủ đi.”

Úc Thụy đúng là đang mơ hồ, nghe được tiếng Đường Kính, thật sự lại nhắm mắt, tiếp tục tựa vào trong ngực Đường Kính mê man ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK