・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Đám người hầu bên ngoài đều chứng kiến cảnh Thừa tướng ôm Thế tử An Định hầu vào gian phòng phía Nam.
Mọi người không hẹn cùng nín thở, chỉ biết giữ im lặng chờ lệnh. Tuy không dám nói gì, nhưng họ đều cảm thấy, nửa đêm gọi nước nóng chắc chắn không phải chuyện đơn giản.
Nào ngờ nước nóng và quần áo đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng Thừa tướng chỉ ở trong đó khoảng một khắc* rồi bước ra.
*Khoảng 15 phút
Các tỳ nữ hầu hạ thấy vạt áo và ống tay áo của hắn ướt sũng, sắc mặt không vui cũng chẳng giận, họ không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu cung kính: "Đại nhân có cần thay y phục không ạ?"
"Ừm." Dứt lời, Du Hàn Châu ngồi xuống bên bàn, cầm tách trà uống cạn.
Những món ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước vẫn còn nguyên trên bàn, không ai dám động đũa khi chưa có lệnh của hắn.
Một tỳ nữ cúi người nói: "Để nô tỳ đi đến sương phòng phía Đông lấy y phục ạ."
Sau một ngày bận rộn, tổng quản Đường Thanh Phong của phủ Thừa tướng được phái đi lo việc tại An Hòa đường ngoài thành cũng vừa trở về.
Thấy Du Hàn Châu ngồi xuống, Đường Thanh Phong bước tới châm rượu, sau khi rót một chén thì lùi lại một bước, ra hiệu cho các tỳ nữ lui ra, sau đó mới cúi mình bẩm báo: "Đại nhân, tình hình ở An Hòa đường ngoài kinh thành đã ổn thỏa. Lưu dân đều được sắp xếp chu toàn và dần tìm được kế sinh nhai, có lẽ không bao lâu nữa họ có thể tự lập mà không cần cứu tế."
"Trẻ nhỏ đã được đưa đến trường học chưa?" Du Hàn Châu nhàn nhạt hỏi.
"Đều đã vào học rồi. Thậm chí bọn họ còn muốn lập bia trường thọ cho ngài. Nhưng thuộc hạ nhớ rõ ngài từng căn dặn mọi việc cần phải hành sự khiêm tốn, nên đã ngăn lại."
Đường Thanh Phong cười nói: "Công lao của đại nhân, không cần bia trường thọ cũng sẽ được ghi vào sử sách."
Du Hàn Châu uống một ngụm rượu, không nói lời nào.
Biết hắn không thích nghe lời tán dương, Đường Thanh Phong nghiêm túc bẩm tiếp: "Đoàn xe tiếp ứng lưu dân ở sông Hoài mà ngài phái đi từ mười ngày trước đã tới nơi. Hôm qua, việc tái thiết sau thiên tai cũng bắt đầu, trước mắt không gặp khó khăn gì lớn. Nhưng người mà bệ hạ phái tới dường như gặp chút vấn đề, Ngôn Sơ Nam còn cho người gửi thư về."
Nói rồi, Đường Thanh Phong trình lên một phong thư mật.
Du Hàn Châu mở thư đọc lướt qua nội dung, bên trong toàn là lời lẽ chân thành, từng câu từng chữ đều là xin lỗi. Cuối thư mới khéo léo chuyển sang vấn đề chính.
Hắn không biểu lộ gì, chỉ xem hết rồi dùng lửa đốt thư, ném vào lò than.
Đường Thanh Phong không đoán được ý hắn, đành cúi đầu nói: "Sau khi sông Hoài gặp lũ, bệ hạ nhiều lần hạ chỉ cứu tế, lương thực sớm đã đến nơi, nhưng bạc thì mãi chẳng thấy đâu. Lúc đó Ngôn thị lang mới hiểu ra chuyện tình phức tạp, nên vội vàng cầu viện ngài."
Du Hàn Châu nghe thế khẽ cười nhạt, nói: "Có thời gian than vãn với bổn tướng thiếu kinh phí, nhưng không có thời gian làm việc gì có ích. Bảo bọn họ tự tìm bạc thì lại sợ đầu sợ đuôi."
"Kẻ đứng đầu vùng sông Hoài sao có thể không tham ô lợi lộc? Nếu gã ta thực sự muốn làm việc tốt thì đã sớm làm từ lâu rồi. Không bị ép đến tận cùng, người ta sẽ không biết đời khó khăn thế nào."
Đường Thanh Phong nghe thế, chỉ im lặng không dám tiếp lời.
Quan lại cấu kết, tham ô của công đã là chuyện thường thấy ở Bắc Triều suốt hàng trăm năm qua.
Các thế lực đan xen, móc nối phức tạp, muốn diệt trừ tận gốc đâu phải chuyện dễ.
Hoàng đế ra lệnh cho Hộ bộ xuất quỹ cứu trợ thiên tai, nhưng từ kinh thành đến vùng ngoại ô, ngân quỹ đã bị cắt xén bốn phần. Trên đường vận chuyển qua mỗi thành trấn lại bị giảm thêm, cuối cùng đến tay dân thì còn lại mấy đồng?
Ngay từ khi Tiên hoàng lên ngôi, tình trạng này đã diễn ra không ít.
Năm đó Hoàng đế khai quốc từng sử dụng chiến lược "dùng tham trị quốc," trọng dụng quan tham để họ tận trung với mình, vơ vét của dân để củng cố quyền lực. Tuy rằng nhờ vậy mà giang sơn Lý thị vững chắc không suy, nhưng đã để lại oán hận sâu sắc trong lòng dân chúng.
Sau đó, Tiên Hoàng vì muốn an ủi lòng dân nên đã xử tử một số quan tham bị dân oán ghét. Điều đáng nói là số tiền thu được từ việc xử tử quan tham lại bị đưa vào quốc khố, xây dựng cung điện, hoàn toàn không đoái hoài đến đời sống của nhân dân.
Đến khi Đương kim Hoàng đế kế vị, đất nước đã trở nên hoang tàn, dân chúng lầm than, không còn đường cứu vãn.
Lão Hoàng đế bất tài vô dụng, chẳng những không giữ nổi cơ đồ, mà còn không có biện pháp khắc phục sự hủ bại suy đồi chốn quan trường.
Lúc bấy giờ, quan viên đi cứu trợ thiên tai thường không nhận đủ ngân quỹ.
Thiếu tiền, tất nhiên không thể cứu trợ dân chúng.
Nhưng từ khi Du Hàn Châu được bổ nhiệm làm Thừa tướng, vấn đề cứu trợ thiên tai dường như được giải quyết triệt để.
Dù trên đường ngân quỹ có bị cắt xén đến đâu, lương thực và vàng bạc đến vùng thiên tai vẫn luôn đủ đầy không thiếu. Nhờ vậy mà cuộc sống của bách tính mới dần cải thiện.
Người ngoài không biết Du Hàn Châu làm cách nào để thực hiện được điều đó. Nhưng các thân tín như Đường Thanh Phong và Cao Trị của Tĩnh An vệ, chúng Lễ bộ, Công bộ, Hộ bộ Thượng thư cùng với các Đại học sĩ đều hiểu rõ.
Du Hàn Châu từ hai bàn tay trắng mà tạo ra tiền cứu trợ thiên tai ư? Dĩ nhiên là không.
Nhưng hắn có khả năng khiến quan tham phải cúi đầu quy phục, không dám hành động bừa bãi, thậm chí họ còn phải xem hắn như đồng bọn, đem phần lớn tài sản dơ bẩn mà mình vơ vét được giao lại cho hắn.
Số tiền đó lập tức trở thành ngân quỹ cứu trợ, chẳng mấy chốc được dùng vào việc tái thiết mở trường tư thục, xây dựng thủy lợi và chuẩn bị binh lực.
Vì thế, Quốc cữu đã nhiều lần âm thầm điều tra, thậm chí còn cài nội gián vào phủ Thừa tướng để tìm bằng chứng.
Thử nghĩ xem, thu gom tiền tham nhũng để giúp dân, dân chỉ có thể trung thành với hắn, chứ không mang về lợi ích gì cả. Việc này chẳng ai muốn làm, vậy mà Du Hàn Châu lại đặt hết tâm huyết vào đây. Nói không có dã tâm mưu phản e là chẳng ai tin.
Nếu Quốc cữu thu thập đủ bằng chứng, vậy thì Du Hàn Châu sẽ gánh tội giấu giếm lão Hoàng đế để lôi kéo lòng dân, rắp tâm mưu phản, từ đó trở thành cái gai trong mắt ông ta.
Nói trắng ra, đây đúng là một việc lao tâm khổ tứ mà chẳng được ai thấu hiểu. Nhưng Thừa tướng đương triều lại cứ làm theo ý mình, làm một vị "quan tham" thuận buồm xuôi gió.
Cứu dân thoát khỏi biển lửa mà chẳng được tiếng thơm, đối với một người hành sự cực đoan như Du Hàn Châu, dĩ nhiên khó tránh khỏi bị triều thần chỉ trích.
Chẳng hạn tháng trước, Công bộ có một viên ngoại lang tên là Ngôn Sơ Nam, rất có năng lực trong việc cứu trợ, lại kinh nghiệm phong phú, là nhân tài đáng để đề bạt.
Du Hàn Châu khảo sát xong bèn dâng tấu lên Hoàng đế, bổ nhiệm Ngôn Sơ Nam làm Công bộ Thị lang, chịu trách nhiệm cứu trợ thiên tai ở vùng sông Hoài.
Ngôn Sơ Nam một lòng vì dân, là một quan thanh liêm chính trực, nghe vậy đã lập tức nhận lệnh.
Nhưng trước khi xuất phát, Thừa tướng đương triều Du Hàn Châu lại triệu kiến Ngôn Sơ Nam để bàn bạc thêm việc cứu trợ.
Sau đó, một thân tín khác của Du Hàn Châu là Công bộ Thượng thư lại ngỏ ý mời Ngôn Sơ Nam gia nhập trướng mình.
Nào ngờ Ngôn Sơ Nam một mực khẳng định Du Hàn Châu cấu kết với quan tham, nhất quyết không đồng ý.
Thấy vậy, Công bộ Thượng thư đành thất vọng quay về, báo lại với Du Hàn Châu, nói Ngôn Sơ Nam là kẻ hồ đồ cứng nhắc, không đáng trọng dụng.
Còn Ngôn Sơ Nam tự xưng thanh chính, mang theo người lên đường tới sông Hoài với tốc độ nhanh nhất có thể. Nhưng đến nơi, hắn lại phát hiện lương thực cứu trợ đã đến, còn vàng bạc thì chẳng thấy đâu.
Tình trạng thiếu bạc cứu trợ vốn được Du Hàn Châu giải quyết triệt để nay lại tái diễn.
Đối với một quan viên vừa nhậm chức xưa nay không giao du với quyền quý như Ngôn Sơ Nam, rõ ràng là bó tay hết cách.
Bức thư mới rồi chính là kết quả sau mười ngày "cùng đường tuyệt lộ" rồi cuối cùng cũng "nghĩ thông" của Ngôn Sơ Nam.
Đường Thanh Phong thấy vẻ mặt Du Hàn Châu không vui không giận, đánh bạo nói: "Đại nhân, lúc trước Ngôn Sơ Nam nói năng ngông cuồng, bản thân còn chưa làm được gì cho bách tính, lại dám công kích ngài. Phải biết, nếu không nhờ ngài ra tay, đám người kia làm sao chịu nhả bạc ra cho dân?"
Công bộ Thượng thư và những người khác đều cho rằng, kẻ như vậy quả thật không có mắt nhìn, cũng không rõ tình thế, nếu thu nhận hắn, e là sẽ bất lợi cho kế hoạch của đại nhân.
"Vậy sao?" Du Hàn Châu gõ nhẹ lên bàn, nhìn Đường Thanh Phong hỏi: "Bọn họ nghĩ như vậy, thế còn ngươi nghĩ thế nào?"
"Thuộc hạ..." Đường Thanh Phong chần chừ một chút, rồi hổ thẹn cúi đầu.
Khi xưa hắn cũng cố chấp như vậy, một lòng cho rằng Du Hàn Châu là kẻ phản nghịch, nên chỉ khinh thường đi theo chứ trong lòng không phục. Nhưng sau này, thời điểm sắp nước mất nhà tan, chứng kiến Du Hàn Châu bình định loạn thế, từng bước từng bước cứu vãn triều đình mục nát, lúc đó hắn mới cảm nhận sâu sắc sự vô năng và ngu muội của mình.
Thời điểm Ngôn Sơ Nam và Đường Thanh Phong còn trẻ, có thể nói bọn họ rất giống nhau.
Đường Thanh Phong giằng co một hồi, cuối cùng cũng áy náy đáp: "Thuộc hạ cho rằng, Ngôn Sơ Nam chắc chắn đã nhận ra mình hiểu lầm ngài, nên mới tới nhờ giúp đỡ. Hắn vẫn chưa đến mức vô phương cứu chữa."
"Ồ?" Dường như Du Hàn Châu cảm thấy thú vị, hắn cười một tiếng: "Bổn tướng thì không nghĩ Công bộ Thị lang hiểu lầm mình. Ta vốn là một quan tham, bọn họ không thèm làm việc cùng ta cũng là điều dễ đoán."
Nghe vậy, Đường Thanh Phong chỉ muốn tự khâu miệng mình lại, xấu hổ nói: "Khi xưa thuộc hạ cũng..."
"Thôi." Du Hàn Châu bỗng thu lại nụ cười, ngón tay gõ lên bàn, nói: "Bảo Công bộ Thượng thư làm việc với Ngôn Sơ Nam, bạc lấy từ phủ Thừa tướng. Muốn theo ta làm việc thì theo, không muốn thì cứ làm thanh quan đi. Bổn tướng chỉ cứu người thông minh."
Ngôn Sơ Nam rất có năng lực, gần đây mới bắt đầu nổi lên, khiến nhiều người muốn lôi kéo hắn về phe mình. Nhưng một khi lôi kéo không thành, tương lai phía trước của Ngôn Sơ Nam chỉ có hai con đường: một là chết, hai là bị vu cho tội cứu trợ thất bại, từ đó chịu cảnh cô lập, trở thành một kẻ không có thực quyền, cả đời khó có cơ hội thực hiện hoài bão.
Dưới tay Du Hàn Châu không thiếu người tài. Trước đây hắn đã cho Ngôn Sơ Nam cơ hội thể hiện tài năng và nhắc nhở đủ điều, cũng chỉ vì yêu quý nhân tài, nhưng cũng chỉ duy nhất một lần đó.
Dù thành hay bại, cũng không còn là chuyện Du Hàn Châu bận tâm.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu*.
*Nguyên văn 道不同不相为谋: Trích từ "Luận ngữ" của Khổng Tử, ý nói lý tưởng hoặc mục tiêu khác biệt thì khó có thể hợp tác.
Đường Thanh Phong hiểu ý của Du Hàn Châu, một lát sau hắn lại vén tà áo, quỳ xuống dập đầu trước mặt Thừa tướng.
Đường Thanh Phong không nói vì sao mình làm thế, có lẽ là vì chính hắn từng phạm sai lầm nhưng được tha thứ, hoặc cũng có thể là vì Du Hàn Châu - người mà đến nay vẫn bị thế nhân chỉ trích. Dù thế nào đi nữa, cú dập đầu ấy cũng hết mực chân thành.
Du Hàn Châu không hỏi, chỉ liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục uống rượu.
Đường Thanh Phong dập đầu xong thì đứng dậy, cười nói: "Đại nhân, dù du thuyền này xa hoa đến đâu, cũng không bằng sự tĩnh lặng của phủ Thừa tướng. Giờ Thế tử cần phải dưỡng bệnh, chi bằng đón về nhé?"
"Ừm." Du Hàn Châu uống cạn rượu trong ly, chậm rãi nói: "Cho người dọn dẹp lại biệt viện Tiêu Tương."
Đường Thanh Phong thoáng ngạc nhiên, hắn lén nhìn Du Hàn Châu, rồi cúi người đáp vâng.
...
Khi ra khỏi cửa, Đường Thanh Phong vẫn nghĩ mãi trong lòng. Biệt viện Tiêu Tương có phong cảnh tươi đẹp, chẳng khác nào tiên cảnh, từ khi xây dựng đến nay vẫn chưa có ai xứng đáng ở đó. Để một người có dung mạo xuất chúng như Thế tử An Định hầu vào ở quả là hợp lý.
Nhưng dù sao biệt viện Tiêu Tương cũng không nằm trong phủ Thừa tướng. Nếu làm vậy, sợ là lời đồn "cất giấu mỹ nhân" sẽ thành sự thật.
Không biết Thế tử An Định hầu có đồng ý hay không.
Đang lúc trầm tư, Đường Thanh Phong bỗng thấy Thanh Vụ mặc đồ thị nữ, đứng ở cuối hành lang, trông như đang đợi hắn.
Thanh Vụ là một trong những thủ lĩnh của Tĩnh An vệ, từng là nữ hiệp có võ công cao cường nổi danh trong giang hồ. Thường ngày nàng chủ yếu làm nhiệm vụ bên ngoài, chỉ có lần cứu Phức Tranh, nàng mới được điều về hỗ trợ, sau đó thì không thấy nữa.
Đường Thanh Phong hơi khó hiểu, bước tới hỏi: "Thanh Vụ, sao ngươi ở đây? Còn mặc đồ thị nữ làm gì?"
"Đại nhân bảo ta đến làm thị nữ cho Thế tử An Định hầu." Thanh Vụ nói rồi chỉ về hướng gian phòng phía Nam, còn cung kính làm động tác hành lễ.
Đường Thanh Phong thấy nàng làm dáng đúng chuẩn, không khỏi đánh giá vài lần, cười nói: "Kỳ lạ thật, một nữ hiệp như ngươi... Đại nhân sai làm gì không sai, lại bảo ngươi đến làm thị nữ cho Thế tử An Định hầu? Ngươi có hầu hạ được không đấy?"
Nghe vậy, Thanh Vụ không vui, lớn tiếng đáp: "Tại sao không? Thế tử An Định hầu bằng tuổi em trai ta. Em trai ta từ nhỏ do một tay ta nuôi nấng, giờ đã thành hôn rồi. Ta giỏi mấy chuyện chăm sóc người khác lắm đấy."
"Cũng có lý." Đường Thanh Phong bật cười, rồi bỗng nhớ ra một chuyện, vội hỏi: "Chẳng phải Thế tử đã có một thị nữ rồi sao? Hay là người đó hầu hạ không tận tâm?"
Nghe vậy, Thanh Vụ quay đầu chỉ về phía nhà bếp nhỏ, hạ giọng nói: "Thị nữ của Thế tử An Định hầu, ả Xuân Hỷ kia, lần này e là khó thoát. Cô ta phạm vào điều tối kỵ của đại nhân, có thể được toàn thây hay không còn chưa biết."
"Chuyện là thế nào?" Đường Thanh Phong hỏi.
Thanh Vụ bèn kể tường tận những chuyện xảy ra mấy ngày qua, sau đó nói: "Ngươi nghĩ xem, Thế tử vốn ngây thơ thuần khiết, làm sao có thể đối nghịch với đại nhân? Dẫu có giận hờn thật, thân làm nô tỳ phải biết khuyên giải mới đúng, đâu thể cứ đứng về phía Thế tử được."
"Ta đã hỏi qua Tĩnh An vệ, ả Xuân Hỷ đó thường ngày không để Thế tử làm cái này cái kia, nhúng tay vào mọi việc. Sao đến lúc mấu chốt lại chịu thuận theo ý Thế tử?"
"Theo ta thấy, rõ ràng con tiện tỳ đó lợi dụng sự ngây thơ của Thế tử, có mưu đồ đen tối, muốn nhân cơ hội khiến Thế tử rời xa đại nhân, rồi ở cùng với cô ta."
"May mà hôm nay đại nhân không vì tức giận mà rời đi. Nếu không, Thế tử phát bệnh không ai cứu, không biết sẽ ra sao. Chắc đến lúc Thế tử bị hại chết, con tiện tỳ đó mới hối hận."
Tính cách Thanh Vụ vốn ôn hòa, rất ít khi nói xấu ai.
Đến nàng còn không nhịn được tức giận thay cho Phức Tranh, chắc chắn sự việc không hề đơn giản.
"Ta hiểu rồi. Nếu vậy, lát nữa ngươi cùng ta đi gặp Xuân Hỷ, xem đại nhân muốn tự mình xét hỏi hay để người khác làm."
"Được." Thanh Vụ gật đầu, vừa đi theo Đường Thanh Phong vừa nói: "Xuân Hỷ vẫn đang quỳ ngoài đó, chắc lại nghĩ Thế tử sẽ cứu cô ta. Có lẽ cô ta chưa biết, lần này đại nhân điều ta quay lại chính là để tra xét thuyền hoa. Ta đoán, hôm nay mà tra ra được chuyện gì, chắc chắn Xuân Hỷ không giữ được mạng."
"Ý ngươi là cô ta muốn hại Thế tử?" Đường Thanh Phong lập tức cau mày.
"Không sai." Thanh Vụ gật đầu, nói: "Đại nhân chưa bao giờ làm việc vô ích. Lại còn điều người giỏi giải độc như ta đến tra xét, sao có thể không có vấn đề?"
Nghe xong vẻ mặt Đường Thanh Phong bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
...
Nửa nén hương trôi qua, sau khi điều tra xong việc ở thuyền hoa, Đường Thanh Phong và Thanh Vụ trở về trình báo tình hình cho Du Hàn Châu.
Lúc này, Du Hàn Châu đã đổi sang bộ y phục dạ hành màu mực, đang đứng sau bàn viết chữ.
Đường Thanh Phong bẩm báo toàn bộ tình hình do Tĩnh An vệ cung cấp, sau đó nói: "Đại nhân, dựa trên kết quả điều tra của ta và Thanh Vụ ở thuyền hoa, cộng thêm quan sát của Tĩnh An vệ, mấy ngày nay quả thật Xuân Hỷ đang có ý đồ xấu. Đây là vật mà Thanh Vụ tìm thấy trong phòng cô ta."
Đường Thanh Phong đưa đến một lọ thuốc nhỏ.
"Là thứ gì?" Du Hàn Châu nghe xong cũng không ngẩng đầu, không đưa tay ra nhận, trên mặt không hiện chút bất ngờ gì, dường như đã đoán trước được.
Đường Thanh Phong đặt lọ thuốc xuống, đáp: "Là bí dược trong cung, tên là Mê Tình Tán. Thường được dùng để tăng hứng thú chuyện phòng the. Thuốc này gây hại lớn cho cơ thể nam nhân, còn nữ nhân dùng thì dễ mang thai."
"Còn gì khác không?" Du Hàn Châu cười khinh miệt một tiếng.
"Không còn thuốc khác. Nhưng Thanh Vụ đã tìm thấy nhiều vật dụng cá nhân của Thế tử trong phòng Xuân Hỷ, phần lớn là quần áo và đồ trang trí nhỏ. Thuộc hạ đã tự thiêu hủy."
"Chỉ đốt đồ của Thế tử?" Du Hàn Châu nhếch môi cười nhẹ, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Đường Thanh Phong bị ánh nhìn ấy làm cho lạnh sống lưng, vội giải thích: "Toàn bộ đồ đạc của Xuân Hỷ cũng bị thiêu hủy, phòng tạm thời đã được phong tỏa. Thuộc hạ dự định ngày mai sẽ phá bỏ căn phòng, xây dựng lại hoàn toàn, không để lại dấu vết gì."
"Tốt." Du Hàn Châu đặt bút xuống, đôi mắt hạ thấp nhìn lướt qua những chữ viết trên giấy.
Phức Tranh.
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng nét bút mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, lực đạo xuyên thấu tờ giấy. Kiểu chữ này chưa từng xuất hiện, bởi lẽ nó do chính Du Hàn Châu sáng tạo ra.
Hắn nhìn chăm chú một lúc, mới lên tiếng: "Trước đây đã cho cô ta dùng thuốc bao lâu?"
"Bẩm đại nhân, một năm rưỡi. Nhiều nhất là một năm bảy tháng, chắc chắn Xuân Hỷ không qua khỏi." Đường Thanh Phong tính toán, rồi lại ngập ngừng nói: "Đại nhân, Phức thế tử vốn luôn khoan dung, thương xót kẻ dưới, hẳn là không biết chuyện này. Nếu Xuân Hỷ chết, liệu Thế tử có..."
"Kẻ hạ độc cũng đáng được thương xót?" Du Hàn Châu thờ ơ liếc nhìn Đường Thanh Phong, ánh mắt khiến đối phương lập tức im bặt.
"Ra lệnh cho Tĩnh An vệ áp giải người đến Thận Hình Ti, tra xét rõ ràng, lấy khẩu cung rồi trình lên. Trước đó, không được làm kinh động đến Thế tử An Định hầu."
Đường Thanh Phong cúi mình, nghiêm nghị đáp: "Rõ, đại nhân."
Sau đó, quản gia phủ Thừa tướng và một đội Tĩnh An vệ cùng nhau đi về phía phòng bếp.
...
Đêm khuya gió lớn, sương rơi lạnh buốt, khung cảnh vắng vẻ đìu hiu.
Đường Thanh Phong lạnh đến mức phải xoa xoa tay, từ xa nhìn về phía Xuân Hỷ đang quỳ khóc thút thít gần nhà bếp nhỏ, không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm: Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Suy cho cùng, đám người trong cung Hoàng hậu lòng tham không đáy, không phân biệt được đúng sai nặng nhẹ.
"Ban đầu, Xuân Hỷ được phái đi hãm hại Phức Tranh, chỉ riêng lập trường đó cũng đủ khiến ả chết trăm ngàn lần."
Kết quả, khi gặp được Phức Tranh, bị sắc đẹp của cậu mê hoặc, cô ta lại tỉnh ngộ lương tâm, không hạ độc nữa.
Thật ra, đáng lẽ quyết định này có thể cứu mạng Xuân Hỷ, nhưng tiếc thay cô ta quá hồ đồ ngu muội. Không những đầu quân cho Thái tử, giúp Thái tử tẩy não Phức Tranh, khiến Phức Tranh chịu nhiều áp lực, thậm chí từng tuyệt vọng mà tìm đến cái chết, cô ta còn đổi thuốc độc thành loại thuốc làm suy yếu sức khỏe.
Trong tất cả những chuyện trên, không một chuyện nào có thể tha thứ được.
Sau đó, Du Hàn Châu ra tay cứu Phức Tranh, Xuân Hỷ ngay lập tức hối cải, tỏ ý muốn chăm sóc Thế tử thật tốt.
Khi ấy, Du Hàn Châu cân nhắc việc Hoàng hậu vẫn chưa biết Phức Tranh đã được cứu, một số kế hoạch vẫn cần phải che mắt mọi người, nên đã cho Xuân Hỷ uống thuốc độc, tạm thời giữ mạng cô ta lại để sử dụng khi cần.
Theo lý mà nói, sau này có Phức Tranh nhiều lần âm thầm cảm hóa, đáng lẽ phải khiến Xuân Hỷ hoàn toàn cải tà quy chính.
Nhưng ai ngờ được Phức Tranh chẳng hiểu chút gì về chuyện tình cảm. Xuân Hỷ đã nhiều lần dòm ngó cậu, vậy mà cậu chẳng mảy may nhận ra.
Kể từ đó, dã tâm của Xuân Hỷ ngày càng lớn, bắt đầu vượt qua quyền hạn của Tĩnh An vệ, tự ý quyết định thay Phức Tranh. Bề ngoài trông như vì bảo vệ Phức Tranh mà quyết định mọi chuyện, nhưng thật ra cô ta chưa từng thực sự hỏi ý kiến cậu. Thậm chí, những việc Du Hàn Châu làm vì Phức Tranh, Xuân Hỷ cũng giấu nhẹm đi.
Đỉnh điểm là hôm nay, cô ta còn thay mặt Phức Tranh trả lại tín vật cho Du Hàn Châu, rồi nói dối rằng Phức Tranh còn nhỏ, không rõ sự tình, mới trả lại tín vật...
Từng chuyện từng việc Xuân Hỷ làm hiện rõ trong đầu Đường Thanh Phong, khiến hắn không khỏi cảm thấy bất bình thay Phức Tranh.
Phức Tranh muốn đoạn tuyệt quan hệ với Du Hàn Châu, vậy mà Xuân Hỷ chẳng những không khuyên nhủ, còn giả vờ ngây ngô giúp cậu che giấu.
Nếu hôm nay Du Hàn Châu không nhận ra điều bất thường, vì tin lời Xuân Hỷ mà bỏ đi trong tức giận, thì Phức Tranh sẽ ra sao?
Đường Thanh Phong không biết cụ thể bệnh tình của Phức Tranh, nhưng cũng nghe Cao Trị nói qua rằng mạng của cậu hoàn toàn nhờ vào Du Hàn Châu níu giữ. Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, chắc chắn Thừa tướng sẽ hối hận cả đời...
Mà nói đi nói lại, tất cả chỉ vì chút tình riêng của Xuân Hỷ...
Đường Thanh Phong nắm chặt tay, thấy Thanh Vụ đứng đợi gần gian bếp nhỏ, hắn và Thanh Vụ cùng đi tới trước mặt Xuân Hỷ.
Xuân Hỷ như cảm nhận được điều gì, cứng đờ ngẩng đầu nhìn người đến, nhưng không thấy Phức Tranh.
Nàng lẩm bẩm: "Sao Thế tử không đến gặp ta? Ngài ấy đã biết rồi sao?"
Đường Thanh Phong lắc đầu, ngồi xổm xuống nhìn cô ta, nói: "Phức thế tử là người mềm lòng, ngài ấy làm sao biết được? Xuân Hỷ, đến nước này rồi, cô còn giả ngây ngô gì nữa? Có những chuyện đã làm là đã làm, cô có tự lừa mình cũng không qua được mắt đại nhân."
"Đường tổng quản, ngươi khuyên cô ta làm gì?" Thanh Vụ lộ vẻ khinh miệt, nói: "Tĩnh An vệ đều nói, ngày ngày cô ta tự ám thị mình rằng mọi việc cô ta làm đều vì Thế tử. Một người tự lừa dối mình quá lâu, chẳng phải cuối cùng cũng sẽ tin theo hay sao? Há có thể nghe lọt lời khuyên của ngươi?"
"Nói thẳng ra, cô ta chính là đồ ngu. Từ nhỏ Phức thế tử đã học thuật chiêm tinh từ lão Quốc sư, trở thành một bậc chiêm tinh nổi danh khắp thiên hạ. Còn ngu muội cho rằng ngài ấy hoàn toàn không biết gì."
Nghe vậy, Xuân Hỷ như bị sét đánh, thân thể vốn đang quỳ thẳng bỗng mềm nhũn, tựa hồ rất sợ hãi, nàng ngây người nói: "Không thể nào... không thể nào, Thế tử còn nhỏ, ngài ấy không hiểu đâu... Hơn nữa, ngài ấy đã tha thứ cho ta rồi, ngài ấy tha thứ cho ta rồi, các người không biết sao? Hôm đó ta quỳ xuống nhận tội, ngài ấy còn thương xót ta mà..."
Thanh Vụ nghe vậy thì lộ rõ vẻ chán ghét, nói: "Ngươi dừng lại đi. Thế tử tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi có lương tâm mà tha cho ngài ấy không? Trên đời này vẫn còn đạo lý, không phải ngươi tự cho rằng mình làm tốt là tốt thật. Ngươi lừa được ai? Chẳng lẽ Thế tử không biết nếu làm như vậy mình sẽ rơi vào tình cảnh nào sao? Nhưng ngài ấy vẫn hết lần này đến lần khác chọn bảo vệ ngươi. Ngươi còn muốn ngài ấy làm gì nữa? Chết vì ngươi sao?"
Xuân Hỷ lập tức sụp đổ, nàng ta khóc lớn, oán hận nói: "Ta có sai sao? Ta sai ở chỗ nào? Ai mà không có tư tâm? Ta muốn ngài ấy ở bên cạnh ta, thế là sai sao?"
"Ngươi không nên hại ngài ấy." Đường Thanh Phong lạnh lùng nói. "Đại nhân cũng rất quan tâm Thế tử, nhưng ngươi nhìn xem, điều đại nhân làm nhiều nhất chính là bảo vệ Thế tử. Còn ngươi đã làm gì?"
Nàng đã làm gì?
Xuân Hỷ sững sờ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Đúng vậy, nàng đã làm rất nhiều.
Nàng che giấu việc Du Hàn Châu giúp Thế tử, không để Thế tử bận lòng về Du Hàn Châu, vừa tự thuyết phục mình rằng mọi thứ đều vì tốt cho Thế tử, vừa hưởng thụ cảm giác được chăm sóc Thế tử.
Nhưng cuối cùng Phức Tranh vẫn tự đoán ra, còn vì thế mà ngưỡng mộ Du Hàn Châu.
Nàng cố ý nói với Thế tử rằng không có đầy tớ hầu hạ, nghĩ rằng Thế tử ốm yếu, không có ai để dựa dẫm, tất nhiên sẽ gần gũi hơn với nàng. Chắc chắn Thế tử sẽ chịu trách nhiệm với nàng, dù chỉ nạp làm thiếp.
Nhưng Phức Tranh thà tự chăm sóc mình còn hơn để nàng đến gần.
Mỗi ngày nàng càng thêm suy sụp oán hận, cầu mà không được.
Cho đến hôm nay, nàng nhìn thấy hai chiếc gối đó.
Du Hàn Châu muốn Thế tử, nàng không thể nào ngăn cản được.
Thời điểm Phức Tranh quyết định đoạn tuyệt với Du Hàn Châu, thực ra nàng rất vui, nhưng nàng không dám thể hiện, giả vờ muốn nói lại thôi, nhưng một câu khuyên nhủ cũng không nói ra.
Trong lòng có một con quỷ nói với nàng rằng, chỉ cần lần này Du Hàn Châu đi, Phức Tranh và Du Hàn Châu sẽ không còn liên quan. Sau đó, nàng lại bỏ thuốc, chỉ cần Phức Tranh và nàng xảy ra chuyện giường chiếu, thì cậu sẽ thuộc về nàng.
Phức Tranh bệnh như vậy, làm sao có thể chống cự được nàng chứ?
Còn việc không có Du Hàn Châu, Phức Tranh có chết hay không... Dù sao thì hai năm sau khi độc phát cậu cũng sẽ chết. Bọn họ đều giống nhau, vậy tại sao không hoàn thành mong muốn của nàng?
Vì vậy, dẫu sợ hãi Du Hàn Châu nhưng nàng vẫn nói dối.
Song, Du Hàn Châu vẫn nhìn thấu tất cả.
Thậm chí, Du Hàn Châu còn không buồn tự mình xử lý nàng. Những gì nàng làm, chỉ có một người chưa trải sự đời như Phức Tranh mới không hiểu được ham muốn ích kỷ và bẩn thỉu đó.
Xuân Hỷ đột nhiên bóp cổ mình, ngẩng đầu cười lớn, cười đến nước mắt chảy tràn.
Đường Thanh Phong đứng dậy, nói: "Hiện giờ, đại nhân và Thế tử đều rất tốt, chẳng mấy chốc sẽ vào phủ Thừa tướng ở. Ngươi yên tâm chưa?"
Xuân Hỷ nghe xong, mắt mở to, bò từ dưới đất dậy lao về phía đó, miệng hét lớn gọi tên "Phức Tranh".
Thanh Vụ thấy vậy lập tức tiến lên, một cước đá ngã Xuân Hỷ, lại ra lệnh cho Tĩnh An vệ trói tay chân Xuân Hỷ.
Thấy Xuân Hỷ vẫn còn điên cuồng, nàng vung tay tát mạnh một cái, giận dữ quát: "Ngươi còn mặt mũi mà gọi Thế tử? Hôm nay ta đi kiểm tra thuyền hoa, ngươi đoán xem ta tìm được gì?"
"Cái gì?" Xuân Hỷ thở hổn hển nhìn Thanh Vụ.
"Mê Tình Tán." Thanh Vụ lấy ra một gói thuốc từ trong ngực áo, tỏ vẻ ghê tởm nói: "Với cơ thể của Thế tử An Định hầu, loại thuốc này, chỉ cần sơ suất sẽ khiến người ta chết tại chỗ. Sao ngươi dám? Ngươi còn tự nhận mình yêu Thế tử? Đúng là lòng dạ rắn rết!"
Xuân Hỷ nghe vậy thì ngây người, rồi bật cười thật lớn, nói: "Đúng, ta ác độc. Ta từng dùng với Thế tử, nhưng không hiệu quả... Đêm đó Thế tử cũng bị người của Hoàng hậu hạ độc, nếu không ta đã thành công rồi."
Thanh Vụ nghe vậy kinh hãi, suýt chút nữa bóp chết Xuân Hỷ tại chỗ, mắng: "Vậy là độc của Hoàng hậu đã hóa giải thuốc của ngươi? Thảo nào... thảo nào hôm đó rõ ràng Phức thế tử đã thoát chết, nhưng sắc mặt lại đỏ bừng, không giống người bệnh lâu ngày. Ta đã thấy không đúng, hóa ra là chuyện tốt của con tiện tỳ ngươi làm ra!"
"Ngươi muốn mạng của Thế tử thì nói thẳng, cần gì phải diễn vở kịch tình cảm này?"
Thanh Vụ giơ tay tát mạnh vào mặt Xuân Hỷ, lực tay ngày càng siết chặt, dường như muốn bóp chết cô ta ngay tại chỗ.
Đường Thanh Phong thấy Xuân Hỷ đã lật trắng mắt, vội vàng giữ chặt tay Thanh Vụ.
"Thanh Vụ, bình tĩnh lại đi. Người đâu, đưa cô ta đi ngay!"
"Cô ta cần được giao cho Thận Hình Ti để xét xử, chúng ta không thể tùy tiện sử dụng tư hình ở đây."
"Ừm, cũng phải nhỉ." Thanh Vụ vẫn còn chút lý trí, liền buông tay nhìn về phía Xuân Hỷ: "Thủ đoạn của Thận Hình Ti cao tay lắm. Lần này đi, chỉ e là ngay cả một thân xác nguyên vẹn ngươi cũng không còn đâu."
Xuân Hỷ nghe vậy, hoảng sợ đến mức quên cả ho, vội bám lấy chân của Đường Thanh Phong, hét lên: "Để Thế tử gặp ta! Để Phức Tranh đến gặp ta! Ta biết lỗi rồi, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc ngài ấy thật tốt! Ưm ưm ưm..."
Còn chưa kịp nói xong, Tĩnh An vệ đã nhét vải vào miệng nàng ta, không cho nàng la hét thêm nữa.
Đường Thanh Phong phất tay, ra lệnh: "Mau đưa đi! Thế tử vẫn chưa ngủ, đừng làm kinh động đến ngài ấy."
Xuân Hỷ càng giãy giụa dữ dội.
Sau khi bỏ lỡ vô số cơ hội mà Phức Tranh trao cho, nàng ta đã không còn cơ hội nào nữa.
Tĩnh An vệ lập tức đánh ngất Xuân Hỷ, ném lên thuyền rồi nhanh chóng đưa đi.
Thanh Vụ nhìn theo, khẽ lắc đầu nói: "Lúc trước đại nhân cố ý phái một đội Tĩnh An vệ đến bảo vệ Thế tử, ta còn chưa hiểu vì sao. Giờ nghĩ lại, có một người như cô ta bên cạnh Phức thế tử, không thể không trông chừng từng giây từng phút. May mắn là Thế tử không biết chuyện."
"Ừm, ngày mai ta sẽ triệu tập đám người hầu lại để cảnh báo một trận, tránh việc lại có người gây chuyện." Đường Thanh Phong thân là tổng quản phủ Thừa tướng, xử lý việc lớn việc nhỏ đều rất thành thạo.
Thanh Vụ vừa đi theo vừa nói: "Tốt nhất là để lại những người đã lập gia thất, chẳng hạn như ta, hoặc đổi sang đám đầy tớ... Không, vẫn nên để mấy vú nuôi thì hơn. Thế tử An Định hầu xinh đẹp như vậy, đến cả Tĩnh An vệ còn chưa chắc có thể không động lòng, đám đầy tớ làm sao mà kìm nén được?"
Đường Thanh Phong nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Phức Tranh cùng với Du Hàn Châu, hắn cũng ngẩn cả người, bèn gật đầu đồng ý.
"Chủ tử kiêu ngạo khó hầu hạ không đáng sợ, đáng sợ là chủ tử khuynh quốc khuynh thành mà không biết, chẳng lẽ cứ để ngài ấy sống ẩn dật mãi mà không gặp người sao?"
Nhưng hễ gặp người, lại khó tránh khỏi xảy ra chuyện.
Chẳng phải ngay cả đại nhân của bọn họ cũng chẳng thể dứt ra được đấy sao?
...
Phức Tranh không hề hay biết mình đã trở thành "hồng nhan họa thủy" trong mắt người khác.
Thân thể cậu vốn yếu ớt, lại đang ốm nên không thể ngâm nước nóng quá lâu. Sau khi tắm xong, cậu quấn chặt áo choàng tắm, từ từ bước đến mép giường nằm nghỉ.
Phòng tắm rất ấm, dù rời khỏi nước nóng cũng không thấy lạnh. Cậu lười biếng cầm khăn lau tóc, nhưng lau một lát đã thấy mỏi. Thiếu niên bực mình vứt khăn sang một bên, rồi tiện tay rung chiếc chuông nhỏ gần đó.
Âm thanh leng keng vang lên, rất trong trẻo và dễ nghe.
Cậu dứt khoát buông tóc ra, cả khăn cũng ném sang một bên, chỉ nghịch ngợm kéo chiếc chuông, đôi mắt nhìn về phía rèm châu với vẻ mong đợi.
Chưa đầy hai lần kéo, bóng dáng màu đen quen thuộc từ sau bình phong nhanh chóng bước vào, khiến rèm châu khẽ vang lên tiếng lách cách.
Phức Tranh giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Du Hàn Châu, cậu vội vàng giấu tay vào trong áo choàng, mở to mắt nhìn hắn, ngập ngừng nói: "Em không làm gì cả."
Du Hàn Châu - người đang tưởng rằng mỹ nhân nhà mình gặp chuyện nên vội vã bước vào: "..."
Nhóc nghịch ngợm này...
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Du Hàn Châu xáp lại gần Phức Tranh, cúi xuống xoa nhẹ vào mu bàn tay của cậu, sau đó áp mặt vào, cảm giác vô cùng ấm áp.
Người nọ lo lắng nhìn Phức Tranh, nói: "Gọi ta làm gì? Tay đừng giấu nữa, đưa ra đây."
Phức Tranh thấy hắn không có vẻ gì là giận, cậu ngoan ngoãn đưa tay ra, nói: "Em lau tóc lâu rồi, mỏi tay quá. Muốn anh giúp em."
Du Hàn Châu nghe xong khẽ cười, ngồi xuống một bên, đặt tay của Phức Tranh lên đầu gối, bắt mạch.
"Trước tiên phải kiểm tra xem cơ thể em thế nào rồi, lúc nãy em ngâm lâu quá."
"Đâu có lâu đâu..." Phức Tranh phản bác lại, rồi tò mò nhìn người đàn ông, khẽ hỏi: "Anh còn có thể chữa bệnh cho người khác sao?"
"Ừm, chuẩn bị bắt mạch, em thư giãn đi. Ngoan một chút, đừng nói gì." Du Hàn Châu vỗ về cậu.
Phức Tranh gật đầu, nhưng rồi đột nhiên muốn nghịch ngợm, cậu thả lỏng, nắm lấy tay áo Du Hàn Châu rồi vươn người ngáp một cái, đôi mắt mơ màng nói: "Mệt quá."
Tư thế này giống như hoàn toàn không để tâm đến lời của Du Hàn Châu.
Thậm chí, dáng vẻ vươn người của cậu cũng khác hẳn với người khác, người bình thường khi giơ tay duỗi người sẽ có chút sức lực, nhưng cậu lại mềm nhũn, như thể có thể ngã xuống ngay lập tức.
Du Hàn Châu híp mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên, như có chút không hài lòng.
Phức Tranh bị hắn nhìn chằm chằm, cậu hơi sợ hãi, ngơ ngác hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
"Xem thử em có thể không nghe lời đến mức nào, bắt mạch mà cũng nghịch." Du Hàn Châu thấy cậu vẫn còn lắc lư, bèn vươn tay ôm cậu, để cậu tựa vào vai mình, vừa ôm vừa bắt mạch cho Phức Tranh.
Phức Tranh chưa bao giờ bị một người đàn ông trưởng thành ôm như thế, có chút không quen, cậu hơi co lại, nhưng vì đang bắt mạch không thể đẩy ra, thiếu niên chỉ đành nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Du Hàn Châu buông tay Phức Tranh ra, thấy cậu vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, không nhịn được nhéo nhẹ cằm cậu.
Phức Tranh giật mình rồi ngẩng đầu lên nhìn, đụng phải ánh mắt sâu thẳm khó tả của Du Hàn Châu.
Cậu nhíu mày, nói: "Sao anh lại nóng tính hơn em thế, anh thế này, làm sao để em sai bảo đây..."
Du Hàn Châu nghe xong suýt bật cười vì tức, hắn cúi xuống nhìn cậu, thấp giọng nói: "Ai là người không nghe lời trước?"
Phức Tranh tức giận, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Em nghịch một chút thôi, là vì em mệt. Anh không kiên nhẫn nổi, tính tình cũng không tốt, anh mà ở với em chắc chắn sẽ thường xuyên tức giận, như vậy không hợp đâu."
"Ta..." Du Hàn Châu vốn hơi không vui, nhưng nghe xong câu này lập tức cứng họng, chỉ biết im lặng.
Phức Tranh thấy hắn không nói gì, cậu chậm rãi ngồi dậy từ vòng tay đối phương, rồi tùy tiện chải tóc ướt, cầm chiếc khăn lau qua loa.
Sau đó, cậu lại cảm thấy phiền phức, thiếu niên buông tay ra, quay lại nhìn Du Hàn Châu, đưa khăn cho hắn, bĩu môi nói: "Anh lau giúp em đi. Tóc ướt em sẽ bị cảm."
Du Hàn Châu hít một hơi, hồi lâu không biết vì sao lại mỉm cười, hắn đưa tay nhận lấy khăn, nhẹ nhàng quấn quanh một nắm tóc đen dài của cậu, từ trên xuống dưới lau thật khô.
Phức Tranh thấy hắn như thể đã hết giận, động tác lại dịu dàng, bèn mềm mại áp sát thêm một chút, hỏi: "Vừa rồi... sao anh giận em?"
Chỉ là đùa một chút thôi, Du Hàn Châu chắc chắn sẽ không giận, Phức Tranh rất tự tin, dù trước kia cậu còn nghịch ngợm hơn nữa.
Vậy thì chắc chắn có điều gì đó liên quan đến cậu, làm Du Hàn Châu không yên.
Nghe thấy câu hỏi, Du Hàn Châu dừng lại động tác, ánh mắt mờ mịt, nhưng không trả lời ngay, qua một lúc mới nói: "Tỳ nữ kia của em, em không lo lắng xem cô ấy đi đâu sao?"
Phức Tranh nghe vậy nhún vai, nói: "Xuân Hỷ đi đâu thì thường không nói với em. Nàng tự có suy nghĩ riêng."
"Vậy nên em không quan tâm sao?" Du Hàn Châu đột nhiên dừng lại động tác, đưa tay vòng ra sau cổ Phức Tranh, xoay mặt cậu lại.
Cử chỉ này có chút cưỡng ép, nhưng Phức Tranh cũng không phản kháng, chỉ lười biếng gật đầu.
"Ban đầu em còn coi Xuân Hỷ là người thân, nhưng sau đó, thuật chiêm tinh không còn tác dụng với nàng nữa. Nàng giấu em nhiều chuyện. Không giống như anh, em không nhìn thấu anh, ở chỗ em, anh là một quẻ tượng rất phức tạp, Xuân Hỷ thì như một đám sương mù đục ngầu, nàng ta sẽ làm hại em."
"Vậy nếu như ta nói thật, Xuân Hỷ đã bị ta đưa đi, em cũng không buồn sao?" Du Hàn Châu hỏi.
"Không. Người không hợp, tất nhiên sẽ không ở bên em mãi." Phức Tranh thẳng thắn trả lời.
Cậu nghi hoặc nhìn Du Hàn Châu, nói: "Chắc là vì chuyện này mà anh bồn chồn không yên, phải không?"
Du Hàn Châu tiếp tục lau tóc cho cậu, không nói gì.
Phức Tranh im lặng suy nghĩ một lát, cảm thấy Du Hàn Châu không đến nỗi thế, chắc là vì chuyện liên quan đến Ngôn Sơ Nam trong quẻ chiêm tinh rồi.
Dù sao lúc đó cậu cũng không có mặt, về lý thì không biết chuyện, cũng không thể nói gì để an ủi Du Hàn Châu.
Thậm chí Du Hàn Châu cũng không cần an ủi, người đàn ông này luôn rõ mình muốn gì.
Nhưng những người làm được việc lớn, công lao hay lỗi lầm đều do hậu nhân phán xét, ở vị trí càng cao thì không tránh khỏi cô độc.
Phức Tranh nghĩ một lúc lâu, đợi đến khi Du Hàn Châu dùng nội lực làm khô tóc cậu, cậu mới miễn cưỡng nghĩ ra một cách không quá kỳ quặc.
Cậu quay đầu nhìn Du Hàn Châu, đối diện với ánh mắt mang theo chút cảm xúc của người nọ, thiếu niên nhẹ nhàng đưa ngón tay, khẽ chạm vào lòng bàn tay hắn.
Ai ngờ, người đàn ông vốn ít nói lạnh lùng bỗng nở nụ cười, rồi nắm lấy tay cậu đưa lên môi, vừa nhìn cậu, vừa nhẹ nhàng hôn lên ngón giáp út của cậu.
Phức Tranh không ngờ hắn lại làm ra hành động này, cậu vội giãy giụa, tức giận nói: "Anh lừa em!"
Du Hàn Châu cười khẽ, nói: "Bổn tướng đã nói gì đâu, sao lại lừa em?"
"Anh... Anh dùng chiêu khổ nhục kế." Phức Tranh buộc tội.
"Từ nãy đến giờ bổn tướng vẫn ngồi yên một chỗ, ta có làm gì em đâu?" Du Hàn Châu ung dung, hắn nắm tay cậu, hôn lên từng ngón tay, lại còn mút "chụt" một cái, thật sự hống hách vô cùng.
Phức Tranh không rút tay lại được, tức giận đến mặt đỏ bừng, tố cáo: "Anh lại học theo em! Vô cớ làm loạn."
"Học theo em cái gì?" Du Hàn Châu nhướng mày cười.
Mặt Phức Tranh hơi đỏ, nhịn hồi lâu mới nói: "Anh bắt chước em, giả vờ đáng thương."
Du Hàn Châu ngẩn người, động tác hôn cũng dừng lại.
Một lúc sau, người đàn ông buông tay cậu ra, hai tay ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve gò má thiếu niên, nghiêm túc nói: "Ở cạnh ta không cần phải giờ vờ đáng thương, nhớ chưa?"
"Vậy anh nói xem, không phải giả vờ đáng thương thì là gì?" Phức Tranh không hiểu hỏi.
"Là..." Du Hàn Châu giãn mày, tiến lại gần hôn lên trán Phức Tranh, ánh mắt hai người giao nhau, hắn nghiêm túc nói: "Là ta có suy nghĩ không đứng đắn với em, là ta cầu mà không được."
Dù hoa trong gương có gần đến đâu, dù trăng dưới nước có tròn đến mấy, nó cũng không thể vì động lòng phàm mà rơi xuống trần ai. Đó vốn dĩ là thứ mà hắn không thể với tới, cũng chẳng thể chạm vào.