・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Một người sở dĩ được gọi là mỹ nhân là do sở hữu vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, dáng vóc uyển chuyển tinh tế, tựa như kiệt tác hoàn mỹ mà đất trời ưu ái ban tặng.
Phức Tranh có làn da trắng nõn, dáng người thon thả quyến rũ. Dù khoác chiếc áo choàng tắm dày cộm nhưng vòng eo bị Du Hàn Châu giữ trong lòng bàn tay vẫn mềm mại vô lực. Chỉ cần hơi dùng sức, cả người cậu sẽ bị hắn ôm chặt vào lòng không chút khoảng cách, tựa như hai người sinh ra vốn để dành cho nhau. Lúc này, đôi chân nhỏ nhắn bọc trong đôi tất len mỏng cũng nhấc khỏi mặt đất.
Phức Tranh biết Du Hàn Châu đã động tình nên không dám ngồi sát hơn, trong lúc bối rối cậu dùng chân quấn lấy bắp chân hắn, tựa như dây leo quấn quýt, cố giữ thăng bằng để không trượt sâu vào lòng đối phương.
Nhưng thử hỏi có người đàn ông bình thường nào có thể thờ ơ trước cảnh mỹ nhân trong ngực cứ dùng chân cọ cọ lên bắp chân mình, khiêu khích hết lần này đến lần khác?
Huống hồ, giờ đây cơ thể mềm mại ấm áp của cậu nằm gọn trong vòng tay hắn, thỉnh thoảng lại tỏa ra mùi hương ngọt ngào đến say lòng, chạm vào cũng mềm mại như dòng nước. Điều này chỉ khiến vòng tay của Du Hàn Châu càng siết chặt hơn, như muốn hòa tan cậu vào cơ thể mình.
Du Hàn Châu đã kiềm chế cả ngày, cuối cùng không chịu nổi nữa. Hắn cúi đầu vùi vào cổ Phức Tranh, sống mũi cao thẳng chạm vào làn da trắng mịn pha chút ửng đỏ của cậu, rồi tham lam hít lấy hương thơm, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ một cái, khiến Phức Tranh run lên từng đợt.
Giọng nói của hắn khàn đặc như nghẹn lại trong cổ họng, rồi thì thầm những lời trêu chọc đầy ám muội: "Bổn tướng có từng khen em rất thơm chưa? Không dùng hương liệu nhưng sao em lại thơm đến vậy?"
"Em... em không biết." Phức Tranh bị trêu đến nỗi khóe mắt đỏ bừng, đôi chân quấn lấy hắn cũng run lên. Cậu cố gắng vùng vẫy, nói nhỏ: "Không đến mức đó đâu... anh đừng ôm chặt như vậy."
Thế nhưng càng uốn éo, chân cậu lại càng cọ vào bắp chân hắn mạnh hơn. Yết hầu của người đàn ông nhấp nhô, cuối cùng cũng không kiềm được, cúi xuống nắm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Phức Tranh.
Lần trước cậu đã trốn được, thấy vậy lại định trốn tiếp theo bản năng.
Nhưng lần này, Du Hàn Châu nhanh hơn cậu nhiều. Trước khi Phức Tranh kịp lẩn tránh, bàn chân đã bị hắn giữ lấy, sau đó hắn thẳng thừng xoa xoa lòng bàn chân thiếu niên qua lớp tất len mỏng như cánh ve, tựa như đang trừng phạt.
Phức Tranh luống cuống đạp nhẹ nhưng không thoát được, ngược lại càng bị kéo sâu hơn vào lòng hắn.
Không biết cậu đã vô tình chạm vào thứ gì, chỉ thấy người đàn ông mang theo ánh mắt âm trầm, khẽ rên một tiếng đầy kiềm chế.
Ngay tức khắc, hai chân cậu được thả ra, nhưng vòng tay kia lại mạnh mẽ siết lấy eo cậu, trực tiếp kéo cậu từ tư thế ngồi nghiêng sang dạng ngồi đối diện rồi áp sát vào ngực hắn.
Phức Tranh giật mình kêu khẽ, vì tư thế ngồi nghiêng chuyển thành quỳ trên gối, hai đầu gối cậu nhanh chóng chạm vào chiếc giường êm ái, khiến chiếc áo choàng tắm vốn đã quấn chặt lại lần nữa bung ra.
Trước đó Du Hàn Châu không chuẩn bị đồ lót cho cậu, Phức Tranh chỉ mặc áo choàng tắm rồi ra ngoài. Lúc này, da thịt ở chân áp sát vào lớp vải quần áo của Du Hàn Châu, cảm giác ma sát khiến cậu hơi nhột.
Mặc dù không cảm thấy lạnh, nhưng dường như cậu đã chạm phải thứ gì đó.
"Du Hàn Châu." Phức Tranh bám vào áo choàng của người đàn ông, nhỏ giọng cầu xin, "Em còn chưa mặc đồ lót, đừng ngồi như thế này..."
Đối phương vẫn mặc trang phục gọn gàng, vẻ ngoài tuấn tú ngời ngời, còn Phức Tranh lại để chân trần ngồi trên người hắn, trông rất kỳ cục.
Thế nhưng, Du Hàn Châu đã nhanh chóng kéo lấy chiếc áo choàng rộng lớn bị bung ra, cẩn thận phủ lên chân trần của Phức Tranh, không để gió lùa vào, rồi cúi đầu an ủi bằng cách hôn nhẹ lên mặt cậu, dịu dàng nói: "Cả ngày nay em quyến rũ bổn tướng bao nhiêu lần? Bổn tướng chỉ muốn chút thù lao thôi mà em đã không chịu nổi?"
"Em không hề quyến rũ anh..." Phức Tranh nghiêng đầu cắn môi, trán khẽ dụi vào vai đối phương, cố gắng giấu mặt mình đi.
Không biết từ lúc nào, phần mềm mại giữa hai chân cậu đã áp sát vào cơ bụng rắn chắc của người đàn ông. Trong lúc giãy dụa, cảm giác cọ xát ép chặt khiến Du Hàn Châu cũng dần mất đi bình tĩnh.
Khóe mắt đỏ rực của Phức Tranh nhắm nghiền lại, hai má nóng bừng áp vào vai Du Hàn Châu, cậu cắn môi không nói gì, như thể đã quy phục.
Nhìn thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn Châu không khỏi dịu đi vài phần. Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi mềm mại của Phức Tranh, kề sát tai dỗ dành: "Giúp ta một chút, được không?"
Phức Tranh cảm giác eo mình đã bị nhào nặn kỹ lưỡng, toàn thân cậu run lên. Thiếu niên giấu tay đi, rồi nắm chặt lại như thể điều đó sẽ giúp cậu không bị ép buộc, ngập ngừng nói: "Em thật sự không biết làm..."
"Đã lớn thế này rồi, chưa từng tự giải quyết sao?" Du Hàn Châu nhẹ nhàng dỗ dành.
Phức Tranh càng nhắm chặt mắt, cố gắng nhớ lại rồi nhỏ giọng đáp: "Đều, đều là phản ứng tự nhiên lúc ngủ, làm gì có chuyện cố ý làm thế. Cơ thể em lại không khỏe... làm thế nào được..."
Sức khỏe cậu vốn ốm yếu, lại phát triển chậm, cũng chẳng có sức lực dư thừa để làm những chuyện đó. Hơn nữa, kiếp trước Phức Tranh chưa từng yêu ai, cũng chẳng gặp được người khiến mình rung động, nên càng không có nhu cầu.
Dường như Du Hàn Châu cũng nghĩ đến tình trạng sức khỏe yếu kém của cậu. Hắn đưa tay nắm lấy tay thiếu niên, nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón tay mong manh, đợi đến khi cậu thả lỏng, mới từ từ đan các ngón tay vào nhau, thân mật nắm chặt.
Phức Tranh cảm nhận được lòng bàn tay áp sát của đối phương, định rụt tay về nhưng lại nghĩ rằng nắm tay thế này sẽ an toàn hơn. Biết đâu Du Hàn Châu mềm lòng rồi buông tha cho cậu?
Phức Tranh thở phào nhẹ nhõm, rồi thả lỏng dựa vào vai hắn, cho rằng mình đã thoát nạn.
Ai ngờ, Du Hàn Châu nắm tay cậu một lúc lâu, nhưng thứ kia vẫn không hạ xuống, ngược lại còn gồ lên hơn
Thấy cậu không còn căng thẳng nữa, người đàn ông nhẹ nhàng lật ngược tay rồi nắm lấy tay cậu, dứt khoát ép xuống bụng mình, ánh mắt hơi nheo lại.
Vừa chạm vào, Phức Tranh lập tức định rụt về, nhưng lại bị giữ chặt không thể thoát ra.
So với trước đây, hành động của Du Hàn Châu càng thêm cứng rắn. Cho dù không nói lời nào thì khí thế uy nghiêm trên người hắn cũng không cách nào che giấu.
Từ trước đến nay, chưa từng có thứ gì hắn muốn mà không sở hữu được. Phức Tranh là người đầu tiên và cũng là duy nhất.
Dù không thể đạt được mong muốn, nhưng bản năng chiếm đoạt trong xương tủy của hắn vẫn tồn tại, một khi không kìm nén thì càng không thể dừng lại.
Có lẽ vì lo lắng thiếu niên không chịu nổi, suy cho cùng giữa họ vẫn còn cách một lớp y phục, không đến mức trực tiếp chạm vào.
Dù vậy nhưng Phức Tranh vẫn cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ran, cảm giác khác thường cực kỳ rõ rệt.
Ngón tay cậu tê rần, lòng bàn tay cũng run rẩy, không dám dùng sức cũng không thể rút ra, chỉ có thể bị Du Hàn Châu dẫn dắt từ từ, động tác lặp đi lặp lại.
Hơi thở trầm đục bên tai dần trở nên nặng nề, người đàn ông cúi đầu, từng chút một hôn lên lúm đồng tiền, khóe môi và cánh môi của cậu, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy khát khao, giọng nói khàn khàn vỗ về: "Tranh Tranh..."
"Mỹ nhân ngoan ngoãn của ta..."
"Học được chưa... phải làm như thế này..."
Giọng nói khàn đục gợi cảm vang lên, khiến Phức Tranh chỉ muốn bịt chặt tai lại.
Cậu thật sự mong Du Hàn Châu đừng nói gì nữa, ít nhất cũng đừng thẳng thừng dạy cậu cách làm hài lòng một người đàn ông như vậy.
Phức Tranh bị bắt nạt sắp khóc, cậu khẽ hít mũi, lí nhí nói: "Anh đừng nói nữa, em không cần anh dạy..."
"Nhưng mỹ nhân của ta lại học rất giỏi." Du Hàn Châu hôn nhẹ lên chóp mũi đỏ hồng của thiếu niên.
Phức Tranh nghe xong chỉ muốn đào một cái hố chôn mình xuống, nhẫn nhịn hồi lâu mới nhắm chặt mắt mắng khẽ: "Anh không biết xấu hổ."
"Ừm." Du Hàn Châu cũng tự nhận, biết mình đang ép buộc người trong lòng nên không phản bác.
Phức Tranh nhíu mày, theo như lời hắn chỉ bảo mà làm, cả người mềm nhũn tựa vào lòng đối phương.
Sợ Phức Tranh bị lạnh, Du Hàn Châu ôm chặt cậu, thậm chí còn khoác thêm một chiếc áo dày.
Thiếu niên ngoan ngoãn đến lạ thường, Du Hàn Châu nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu, muốn làm gì thì làm, Phức Tranh cũng không phản kháng, nhưng đã hai lần tay cậu đều mỏi nhừ mà Du Hàn Châu vẫn chưa dừng lại, khiến cậu bực mình cào nhẹ hai cái.
Người này khỏe đến mức dường như không biết mệt.
Tiếng thở gấp vang lên bên tai, ngay sau đó là tiếng cười khàn khàn trầm thấp: "Mệt rồi?"
Phức Tranh không dám mở mắt, ngượng ngùng cầu xin: "Anh nhanh đi... em mệt lắm rồi."
"Ừm, chờ thêm một lát, nhé?" Du Hàn Châu hôn lên trán cậu dỗ dành, không còn đùa cợt nữa.
Sau khi kết thúc, Du Hàn Châu lau qua cho cả hai, rồi ôm Phức Tranh đi đến cạnh bồn tắm, nhẹ nhàng đặt tay cậu vào nước rửa sạch, sau đó lại ôm trở về.
Phức Tranh nép vào lòng hắn, vẫn không nói gì.
Cậu nghĩ Du Hàn Châu sẽ ôm mình về giường, không ngờ hắn chỉ dừng lại bên giường, nhặt chiếc áo choàng phủ lên người cậu, sau đó lại bế cậu ra ngoài.
Phức Tranh không biết sẽ đi đâu, cậu từ từ mở mắt nhìn quanh, hỏi: "Đi đâu thế?"
"Về phòng." Du Hàn Châu đáp.
Hai người bước vào một gian phòng ngủ có vẻ xa lạ.
Phức Tranh nhìn quanh, thấy căn phòng này không phải sương phòng phía Đông mà Du Hàn Châu đã ở trước đó, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Du Hàn Châu bế cậu đi một vòng trong phòng để cậu quen đường.
Phức Tranh lại không chú ý nhiều, mà ngẩng lên quan sát sắc mặt của Du Hàn Châu.
Người đàn ông phát hiện ra, cúi xuống nhìn cậu, khóe môi hắn cong lên, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng, thậm chí còn rạng rỡ tinh thần.
Phức Tranh nhìn tư thế của cả hai, hỏi: "Anh bế em lâu vậy mà không mệt sao?"
"Ta vốn là võ tướng, mười người như em ta cũng bế được." Du Hàn Châu thản nhiên đáp, sau khi dẫn cậu tham quan một vòng thì nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, chỉnh lại áo choàng cho ngay ngắn rồi cúi người nói: "Ta đi rửa qua một chút, em tự thay đồ được không?"
Phức Tranh cau mày, khẽ hừ một tiếng, đáp: "Em đâu phải con nít, trước giờ em đều tự thay đồ."
"Hửm?" Đôi mắt Du Hàn Châu lóe sáng, chăm chú nhìn cậu, hỏi: "Có thị nữ nào lại gần em chưa?"
"Chưa." Phức Tranh hơi ngại ngùng rồi quay đầu đi chỗ khác, lí nhí đáp: "Em đâu phải người tùy tiện, thị nữ toàn là con gái mà."
"Rất tốt." Du Hàn Châu hài lòng, đưa y phục cho cậu, sau đó ân cần kéo rèm che lại, rồi mới khóa cửa cẩn thận.
Phức Tranh thấy hắn quay người vào phòng tắm, cậu cũng không nhìn nữa mà chậm rãi thay đồ.
Động tác của cậu rất chậm, mãi đến khi vừa ngồi trên mép giường chỉnh xong dây lưng, Du Hàn Châu đã thay xong bộ y phục màu đen thường ngày bước ra.
Phức Tranh nhìn trang phục của hắn, lại cúi đầu ngắm mình.
Bộ y phục dài tay màu đen, điểm xuyết những đường thêu chỉ vàng, dây đai buộc chặt ở thắt lưng, vạt áo không có hoa văn, nhìn qua giống hệt của Du Hàn Châu, chỉ khác là cậu mặc cỡ nhỏ hơn.
Bộ đồ đơn giản nho nhã, sắc đen làm nổi bật vẻ đẹp tuấn tú của Du Hàn Châu, còn khi mặc trên người Phức Tranh...
Du Hàn Châu ngắm nhìn vòng eo nhỏ nhắn chỉ vừa một vòng ôm của cậu, làn da trắng như tuyết nơi cổ và những ngón tay thon dài lộ ra bên ngoài. Ánh mắt liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu chợt trở nên sâu thẳm.
Thế nhưng Phức Tranh lại chẳng hề hay biết, chỉ lười nhác tựa vào thành giường, cầm một chiếc lược ngà từ tốn chải mái tóc dài đến eo của mình.
Mái tóc đen như mực, phần đuôi hơi xoăn phủ xuống thắt lưng dày đặc như thác nước, làm nổi bật gương mặt tinh tế của Phức Tranh.
Trong ký ức của Du Hàn Châu, đứa trẻ với đôi mắt trong sáng, xinh đẹp nay đã lớn, biến thành một mỹ nhân tuyệt sắc khiến người ta mê đắm.
Không hiểu sao, ý định gọi thị nữ vào giúp cậu lại tan biến trong đầu hắn.
Du Hàn Châu bước đến, định cầm lấy chiếc lược ngà trên tay Phức Tranh, nhưng lại thấy cậu ngồi thẳng dậy, ném chiếc lược sang một bên.
"Tóc dài quá, anh gọi thị nữ vào giúp em đi." Phức Tranh ngẩng mặt, đôi tay khẽ xoắn lại, giọng có phần nũng nịu: "Tay em mỏi rồi."
Du Hàn Châu nhướng mày, ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay nắm lấy hai tay đang đan vào nhau của thiếu niên, rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Phức Tranh cảm thấy thoải mái, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, khóe môi bất giác nở một nụ cười.
Cậu tò mò nhìn động tác của Du Hàn Châu, hỏi: "Sao tay anh lại nóng thế?"
"Hửm?" Động tác của Du Hàn Châu không dừng lại, khóe môi nhếch lên: "Người luyện võ tất nhiên sẽ có nội lực, em không nhìn thấy được."
"Thật sự có nội lực sao?" Phức Tranh ngạc nhiên.
Cậu nhớ lại lần trước khi bị đau, tay của Du Hàn Châu cũng như truyền năng lượng gì đó qua cho cậu, cậu còn tưởng chỉ là an ủi về tâm lý.
Nghĩ đến đây, Phức Tranh không khỏi cảm thán: Luyện võ ở thế giới này thật tiện lợi. Khó trách lão Hoàng đế dù đã lớn tuổi mà vẫn cố cầu tiên học đạo, có lẽ là tránh bị Tĩnh An vệ ám sát.
"Có nội lực. Nhưng muốn luyện ra nội lực ít nhất phải mất mười năm. Một số võ tướng trong triều xuất thân từ giang hồ, hầu hết đều do chiêu an mà đến." Du Hàn Châu giải thích.
"Ồ, vậy võ công của anh thế nào? Tối nay anh ôm em bay ra ngoài, đó là khinh công sao?" Phức Tranh hỏi.
"Phải. Võ nghệ của ta đứng thứ ba trong giang hồ. Hai người đứng đầu trước đây đã qua đời vì tuổi cao." Du Hàn Châu trả lời nhẹ nhàng.
Phức Tranh tròn mắt kinh ngạc.
Mất mười năm để luyện nội lực, đứng đầu giang hồ, hai cao thủ trước đó đã già yếu qua đời...
Cậu nghi ngờ quan sát Du Hàn Châu.
Anh tuấn vô song, cao lớn như tùng, không hề có dáng vẻ già cả nào.
Du Hàn Châu thấy biểu cảm kỳ diệu của cậu, không nhịn được bật cười: "Sao, nghi ngờ tuổi tác của ta?"
"Một chút thôi." Phức Tranh ngập ngừng gật đầu, lại vội bổ sung: "Nhưng em không có ý nói anh già đâu."
Du Hàn Châu không so đo từ "già" của cậu, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay thiếu niên, sau đó mới lấy ra một lọ thuốc, kéo tay Phức Tranh lại.
"Anh định làm gì?" Phức Tranh nhìn lòng bàn tay mình bị mở ra, khó hiểu hỏi.
Tiếp đó, Du Hàn Châu chấm một ít thuốc mát lạnh, cẩn thận bôi lên lòng bàn tay đỏ hồng của cậu.
Phức Tranh sực nhớ ra lý do tay mình bị đỏ thì vội quay mặt đi.
Động tác của Du Hàn Châu rất chậm, bôi thuốc xong còn cúi xuống thổi nhè nhẹ, hơi ấm phả vào tay cậu như đang dỗ dành.
Phức Tranh ngập ngừng mím môi, lưỡng lự nói: "Được... được rồi."
"Hết đau chưa?" Du Hàn Châu ngẩng đầu hỏi.
Phức Tranh lắc đầu, đáp: "Chỉ hơi tê tê, lát nữa sẽ ổn thôi."
Ai mà ngờ tay cậu lại mềm yếu đến mức ngay cả làm việc đó cũng khiến da thịt gần như trầy xước.
Du Hàn Châu không tin lắm, lại kiên nhẫn thổi thêm vài cái, rồi bôi thuốc thêm lần nữa. Sau khi thấy Phức Tranh không có phản ứng khó chịu gì, hắn mới yên tâm thu tay, cầm lấy chiếc lược ngà voi.
Thấy lọn tóc dài trước ngực bị nâng lên, Phức Tranh ngạc nhiên quay đầu lại.
Thế nhưng Du Hàn Châu đã cầm lược nhẹ nhàng chải tóc cho cậu, sau đó bình thản hỏi: "Hiện giờ em chưa đủ tuổi đội mũ quan, vậy dùng dây buộc đuôi tóc phải không?"
Bình thường Phức Tranh để tóc xõa, thỉnh thoảng buộc một dải dây gần xương bả vai, trông rất tự nhiên.
Cậu không thể đội mũ quan, lại có dung mạo tinh tế, nên thả tóc càng phù hợp hơn.
Phức Tranh suy nghĩ một lát rồi gật đầu, liếc nhìn mái tóc đen nằm trong lòng bàn tay người đàn ông, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ, cậu vội quay đầu đi.
Một lúc sau, sau khi chải tóc gọn gàng, Phức Tranh cảm nhận được phần đuôi tóc đã được buộc lại. Cậu đưa tay sờ thử rồi hỏi: "Là loại dây buộc gì thế?"
"Là loại bổn tướng đã mua từ trước, đi kèm với trang phục này."
Phức Tranh nhìn chiếc áo màu đen viền chỉ vàng mà mình đang mặc. Loại trang phục này dường như vô cùng quý giá, chỉ hoàng thân quốc thích hoặc quan lại cấp cao mới có thể mặc.
"Em có thể mặc loại y phục này sao?" Phức Tranh hỏi.
Du Hàn Châu mỉm cười, dỗ dành: "Không sao cả. Lão Quốc sư là quan thượng phẩm, em vốn nên kế thừa tước vị. Mặc thế này, ngay cả Hoàng đế cũng không trách em."
Quy tắc vốn là thứ chết, người định ra quy tắc mới là cốt yếu.
Trong thiên hạ chỉ có mình Du Hàn Châu được mặc triều phục màu đen, cả Lễ bộ cũng phải thuận theo ý Thừa tướng, còn lão Hoàng đế thì chỉ mong Phức Tranh sớm tổ chức lễ cập quan, kế thừa tước vị An Định hầu và chức Quốc sư trong tương lai nhằm an ủi linh hồn vị Quốc sư cũ, để ông ta có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng. Ai dám nói gì đây?
Phức Tranh nhìn xuống bộ đồ trên người mình rồi gật đầu.
"Ngoan." Du Hàn Châu xoa đầu cậu, sau đó quay người bước ra khỏi phòng.
Bữa ăn ở phòng ngoài đã được đầu bếp hâm nóng, vẫn đậy kín nắp, phòng cũng đốt lò sưởi, ấm áp như xuân nên không cần phải nấu lại từ đầu.
Du Hàn Châu sai người bày biện thức ăn, sau đó quay vào phòng ngủ. Thấy thiếu niên đã tự đi giày và ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hắn lập tức bế bổng Phức Tranh lên.
Chỉ trong một ngày mà bị bế liên tục nhiều lần, Phức Tranh gần như đã quen với điều đó.
Cậu nắm lấy tay áo của Du Hàn Châu, đợi hắn bế cậu ra khỏi cửa, rồi nhỏ giọng thỏa thuận: "Anh đỡ em đi có được không?"
"Muốn tự đi?"
"Ừm, anh xem bên ngoài có người, anh có thể dắt em đi mà..." Phức Tranh nghĩ rằng mình cũng không đến nỗi không thể đi, chỉ là không đi xa được và cần người đỡ mà thôi.
Du Hàn Châu nhìn cậu một lúc, rồi cẩn thận đặt thiếu niên xuống đất. Khi cậu đã đứng vững, hắn định giơ tay ra đỡ thì lại bị Phức Tranh kéo lấy tay áo.
Chân Phức Tranh không có nhiều sức, cậu lảo đảo nắm chặt tay áo, nhìn Du Hàn Châu hỏi: "Sao anh không đi?"
"Đi thế nào?" Du Hàn Châu cúi đầu, ánh mắt mang theo ý cười, chỉ vào tay áo đang bị kéo: "Em muốn làm khó ta, không cho ta đỡ sao?"
Bị nói trúng tim đen, Phức Tranh lườm hắn một cái, giọng mềm yếu nói: "Anh không thể dắt tay em sao?"
Du Hàn Châu sững người, rồi nhanh chóng hiểu ra, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thiếu niên, siết chặt trong tay mình.
Quả nhiên thân thể Phức Tranh lắc lư một chút, cậu đưa tay còn lại nắm lấy tay áo của Du Hàn Châu. Nhìn từ xa, dáng vẻ ấy trông như thể cậu đang tựa vào hắn vậy.
Các tỳ nữ đã lui xuống hết, chỉ còn Cao Trị vừa quay lại và Đường Thanh Phong đang bày thức ăn trên bàn.
Hai người cúi đầu chăm chỉ làm việc, nhưng khóe mắt vẫn lén nhìn thiếu niên đang mặc bộ đồ có kiểu dáng gần như giống hệt Du Hàn Châu. Họ lập tức cảm thấy kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với nhau, rồi nhanh chóng thu lại suy nghĩ, không dám để lộ cảm xúc.
Những bộ trang phục đó đều được họ giám sát chặt chẽ trong suốt quá trình may bởi chủ tiệm Cẩm Tú Các. Có bộ đã hoàn thành từ nhiều năm trước và sớm được gửi về phủ Thừa tướng để cất giữ.
Điều kỳ lạ nhất là kích thước đặt may khi đó lại vừa khớp với vóc dáng của Thế tử An Định hầu hiện tại.
Ví dụ như bộ y phục đen mà Phức Tranh đang mặc, là do Du Hàn Châu đặt làm từ sáu năm trước. Trong phủ chỉ có hai bộ, một bộ hiện đang mặc trên người Phức Tranh, còn bộ kia đang trên người Du Hàn Châu.
Trước đây, hai người bọn họ đã từng đoán xem kích thước ấy là dành cho ai, nhưng lúc này nhìn thấy Phức Tranh thì mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Chỉ là, trước đây dường như đại nhân không hề để tâm đến Thế tử An Định hầu, thì nói gì đến việc đoán trước kích thước để chuẩn bị sẵn quần áo khi cậu lớn lên. Từ sau lần gặp gỡ đầu tiên vào sáu năm trước, hắn chưa từng để mắt tới cậu.
Sao dạo gần đây lại đột nhiên quan tâm và nâng niu đến vậy?
Cao Trị và Đường Thanh Phong không nghĩ ra được, bày xong bàn ăn thì lẳng lặng lui ra ngoài.
Du Hàn Châu dắt tay Phức Tranh ngồi xuống, nhìn món ăn phong phú bày trên bàn.
Có vẻ đều là những món cậu thích...
Du Hàn Châu lấy cho cậu một bát cháo cá, gắp thêm mấy món cậu thích vào đĩa, nhẹ nhàng nói: "Đã thêm thuốc bổ rồi, không sợ khó tiêu đâu."
Phức Tranh gật đầu, cúi đầu cắn miếng thịt, chậm rãi thử từng món.
Du Hàn Châu thấy cậu vẫn chưa ăn cháo, hắn bưng bát lên định đút cho cậu.
Phức Tranh vội quay đầu đi, nói: "Cháo này có xương, sẽ bị mắc xương trong họng."
Du Hàn Châu nhíu mày nhìn bát cháo tỏa hương thơm, đáp: "Đã gỡ xương rồi, không có đâu."
Không ngờ Phức Tranh vẫn kiên quyết lắc đầu, nói: "Trước đây em từng bị mắc xương cá."
"Vậy nên?" Du Hàn Châu có dự cảm không lành.
"Vậy nên cái này cũng có thể có xương, em không ăn cá." Phức Tranh lắc đầu, còn dịch ghế ra xa, thậm chí cầm đĩa lên định quay lưng lại với Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu suýt bị cậu làm cho bật cười, hắn đặt bát xuống bàn, vươn tay kéo cả người lẫn ghế của thiếu niên lại gần, để cậu ngồi vào lòng mình.
Phức Tranh vừa quay đầu lại đã thấy hắn cầm bát cháo ngồi phía sau, vội vàng phản đối: "Em không ăn không ăn."
Du Hàn Châu vòng tay ôm Phức Tranh vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Muốn thông minh hơn không?"
"Chuyện này thì liên quan gì đến thông minh?" Phức Tranh nghi hoặc hỏi.
"Ăn cá sẽ thông minh hơn." Du Hàn Châu cười dỗ dành.
Phức Tranh lắc đầu, đáp: "Không phải vì em không đủ thông minh..."
Thực ra là do dung lượng não bộ của chăn yêu mà thôi.
Không còn cách nào khác, người đàn ông cân nhắc một lát rồi ôm lấy cậu, nhìn bàn ăn đầy món ngon, ghé sát vào tai Phức Tranh, nhẹ nhàng nói: "Bữa ăn này là ta chuẩn bị để lấy lòng em, mỗi món đều thêm dược liệu, kết hợp lại chính là một bài thuốc hoàn chỉnh. Không ăn chẳng phải sẽ uổng phí sao? Uống thuốc riêng em không thấy đắng à?"
Nghe vậy, Phức Tranh kinh ngạc, quay đầu lại với vẻ mong đợi: "Là anh chuẩn bị sao? Ăn rồi không phải uống thuốc nữa?"
"Ăn rồi chỉ cần uống thêm vài viên thuốc, mà thuốc này không đắng." Du Hàn Châu như đang dỗ một đứa nhỏ.
Phức Tranh vui vẻ quay người, nói: "Vậy... vậy anh xem kỹ giúp em xem có xương không, rồi mới đút cho em."
"Nhát gan, sợ cả một mảnh xương nhỏ." Du Hàn Châu nhéo nhẹ cằm cậu.
"Nếu anh không xem, em sẽ không ăn." Phức Tranh nhíu mày.
"Được, bổn tướng xem cho em." Du Hàn Châu tự tin món ăn của mình không có vấn đề gì, nhưng khi thấy dáng vẻ lo sợ của Phức Tranh, hắn đành đút chậm hơn, cẩn thận nhìn kỹ từng thìa cháo, như thể thực sự lo lắng sẽ có xương khiến cậu bị thương.
Cháo cá đã như vậy, các món ăn làm từ cá khác cũng không thể tránh khỏi tình huống tương tự.
Ban nãy Phức Tranh còn khẳng định mình sẽ không để Du Hàn Châu đút ăn, nhưng giờ phút này đã quên sạch điều đó.
Thậm chí, đã lâu thiếu niên không được chăm sóc cẩn thận như vậy, giờ đây lại cảm thấy vai trò "tiểu tổ tông" này cũng thú vị không kém.
Không chỉ xương cá, mà cả những thứ không thể ăn trực tiếp khác, Du Hàn Châu đều xử lý giúp cậu.
Thật sự là "cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay."
Tiếc là suy nghĩ ấy chỉ kéo dài đến khi đêm xuống. Lúc đi ngủ, Du Hàn Châu biết cậu không muốn, nên cũng không ép cậu phải ngủ chung giường.
Tất nhiên hắn cũng cân nhắc đến việc cơ thể Phức Tranh còn yếu, bệnh chưa khỏi hẳn, chưa chịu được bất kỳ áp lực nào. Nếu miễn cưỡng ngủ chung, cuối cùng người chịu giày vò cũng là hắn.
Nhưng đối diện với một mỹ nhân như Phức Tranh, Du Hàn Châu không có nhiều sự kiên nhẫn như vậy.
Hắn đắp kín chăn cho thiếu niên, rồi cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên giữa trán, dọc theo sống mũi và chạm khẽ lên đôi môi đỏ mọng.
Lúc này Phức Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt Du Hàn Châu, sợ làm hắn động tình rồi không biết lúc nào mới kết thúc.
Cậu nhắm mắt giả vờ ngoan ngoãn, như thể đã ngủ.
Du Hàn Châu nhận ra nhưng không vạch trần, chỉ cười rồi khẽ xoa má lúm đồng tiền của cậu.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông bên giường cũng đứng dậy rời đi, khép cửa lại.
Lúc này, Phức Tranh lại bị một quẻ tượng làm tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, trong lúc mơ màng, cậu nhìn thấy quẻ tượng dần hiện lên những dòng chữ: Dụ dỗ Du Hàn Châu.
Phức Tranh vờ như không thấy, xoay người định ngủ tiếp.
Do ám ảnh từ cơn đau tim trước đó, mỗi khi ngủ cậu thường có thói quen nắm tay thành nắm đấm đặt trước ngực. Dưới ánh sáng mờ ảo, gương mặt kiều diễm càng làm cậu thêm vẻ yếu ớt mong manh.
Không ngờ quẻ tượng còn quan sát cậu rất kỹ.
Bỗng nhiên, Phức Tranh cảm giác bàn tay đặt trước ngực có điều gì đó không ổn.
Cậu bất an mở mắt, cúi đầu nhìn vào trong chăn.
Chỉ thấy nắm tay trắng nõn kia giờ đây phát ra ánh sáng nhè nhẹ, rồi từ từ biến thành... một góc chăn màu hồng ngay trước mắt cậu!
"Ơ..." Phức Tranh không dám cử động.
Giờ cầu nguyện để biến thành người bình thường liệu còn kịp không?
Cậu đã được Du Hàn Châu chăm sóc bên cạnh, giờ tự dưng biến thành góc chăn màu hồng, há chẳng phải sẽ bị coi là yêu quái rồi thiêu chết sao?