・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
"Công thức" của Phức Tranh chẳng mấy chốc được gửi đến tay Du Hàn Châu.
Lúc đó, Du Hàn Châu đang cùng Hộ bộ Thượng thư bàn bạc chuyện cứu trợ ở Kinh Châu.
Cao Trị nhìn thấy thị nữ đến, hắn không dám trì hoãn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trước nay những chuyện liên quan đến Phức Tranh đều phải gõ cửa ba lần. Còn những việc khác, trừ khi là công vụ khẩn cấp, nếu không Cao Trị không bao giờ dám quấy rầy.
Quả nhiên Du Hàn Châu lập tức lên tiếng: "Vào đi."
Cao Trị mang công thức bước vào, hắn không nhìn lung tung mà chỉ kính cẩn dâng lên, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Thừa tướng nói gì, nhất thời cảm thấy khó hiểu.
Xưa nay đại nhân luôn coi trọng Thế tử An Định hầu, có yêu cầu gì đều đáp ứng ngay, dù không có cũng phải tìm cách gửi qua, nay chỉ là một tờ công thức nấu ăn, theo lý phải lập tức cho người chuẩn bị mới đúng, sao lại chần chừ lâu như vậy?
Một lát sau, Du Hàn Châu mở miệng: "Công thức này là do Thế tử tự tay viết?"
"Vâng. Thị nữ báo lại rằng Thế tử bỗng dưng lấy giấy bút, viết liền mạch một hơi rồi cho người chép lại để gửi qua. Ngoài ra, đầu bếp đất Thục mà ngài tìm mấy ngày trước, hôm nay cũng đã vào phủ, Thế tử thấy nhưng không có phản ứng gì, chỉ bảo bà ấy đi học."
"Ồ?" Du Hàn Châu nhướng mày, nhìn xuống chữ viết rõ ràng là của thị nữ trên giấy, hắn hờ hững đặt sang một bên: "Đem bản do chính tay Thế tử viết đến đây."
Cao Trị do dự một chút, đáp: "Thế tử đã đưa bản chính cho đầu bếp rồi."
Nghe vậy, ánh mắt Du Hàn Châu trở nên lạnh lẽo: "Em ấy nói đưa cho đầu bếp thì các người cứ vậy mà đưa luôn? Phức Tranh còn nhỏ, không hiểu nhân tình thế thái, chẳng lẽ các ngươi cũng không hiểu? Bản do chính tay em ấy viết, đầu bếp kia lại không rõ lai lịch. Nếu bà ta cố ý xuyên tạc gây chuyện, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không?"
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ lập tức đi ngay." Cao Trị vội vàng hành lễ, thấy Du Hàn Châu không nói gì thêm, bèn nhanh chóng rời đi.
Hộ bộ Thượng thư bên cạnh chỉ mỉm cười không nói gì.
Suy cho cùng đã là người có gia thất, Du tướng thật sự lo ngại vấn đề đầu bếp, hay là không hài lòng khi di bút của Thế tử An Định hầu bị đưa cho người khác, điều này đã quá rõ ràng.
Chưa nói đến việc Thừa tướng đương triều Du Hàn Châu hành sự thận trọng như thế nào, tuyệt đối không thể để một người phụ nữ làm bếp có lai lịch không rõ vào phủ. Cho dù vị đầu bếp này thực sự là một "con cá lọt lưới", vậy chẳng lẽ đội Kim Ngô vệ giám sát nhà bếp đều là vật trang trí? Hay là nói, Thế tử An Định hầu thực chất là nam cải trang thành nữ, bút tích nữ nhi không tiện để lộ?
Hơn nữa, từ trước đến nay Du Hàn Châu luôn nói một là một. Nếu muốn tờ công thức nấu ăn mà Phức Tranh viết, thì cứ trực tiếp sai người đến lấy cũng không ai dị nghị. Thế nhưng, một Thừa tướng đại nhân luôn lười nói nhiều như hắn, lại vì một tờ công thức mà phải dùng lời lẽ chèn ép người khác.
Chẳng lẽ thật sự là đang trách thuộc hạ làm việc không chu toàn ư?
E rằng, điều đó chỉ là để nói riêng cho Thế tử An Định hầu nghe mà thôi.
Chỉ khi quá để tâm, mới có thể cẩn thận từng chút một, giải thích mọi thứ rõ ràng, sợ làm người nọ phật ý.
Hộ bộ Thượng thư liếc mắt nhìn Du Hàn Châu một cái, sau đó cúi đầu xuống, giả vờ xem tấu chương.
Gần đây, tin đồn trong kinh thành về việc Thủ phụ giấu mỹ nhân trong lầu son ngày càng rầm rộ, nhưng mọi người cũng không mấy coi trọng Thế tử An Định hầu.
Dẫu sao thì sức khỏe của Phức Tranh quá yếu, có thể sống lâu hay không vẫn là một vấn đề.
Có điều, Du Hàn Châu quyền khuynh triều dã, vốn không cần dựa vào liên hôn để củng cố địa vị, nên không ai dám bàn ra tán vào.
Bên này, Cao Trị đi lấy công thức, bên kia, quẻ tượng cũng nhận được tin tức.
Không hay rồi, Du Hàn Châu sai người đi lấy bức thư cậu viết.
Lúc này, Phức Tranh đang nhàn nhã ngồi câu cá bên hồ.
Nói là câu cá, chi bằng nói rằng cậu đang đùa cá thì đúng hơn.
Ai ngờ được một người vốn lạnh lùng, xa cách với người khác như Phức Tranh, lại có sức hút đặc biệt khiến động vật phải vây quanh như vậy?
Điều kỳ lạ là quẻ tượng không thể dò ra điều này, nó đành bất lực nhìn những con cá vốn quý giá nhút nhát cứ lao đến mồi câu của Phức Tranh, như tự tìm đường chết, tranh nhau đớp mồi của cậu. Đúng là kỳ dị!
Lạ lùng hơn nữa, Phức Tranh câu được cá nhưng lại không kéo cần lên, mà cứ vung cần câu loạn xạ, làm những con cá cắn câu bị quay mòng mòng, đến mức không chịu nổi mà trượt khỏi lưỡi câu, rơi trở lại nước.
Trước những ví dụ sống động như vậy, sau vô số lần nghi ngờ cuộc đời mình, cuối cùng quẻ tượng cũng có thể thản nhiên làm ngơ, chỉ tập trung nhắc nhở Phức Tranh.
Thư của cậu sắp bị lộ rồi, cậu để ý chút đi.
Phức Tranh coi như không nghe thấy.
Cậu rất hài lòng với khu vườn mà Du Hàn Châu cải tạo riêng cho mình, vì có nhiều nơi có thể chơi đùa, không khiến cậu cảm thấy buồn chán. Khi không học, cậu có thể dùng nó để giết thời gian.
Phức Tranh quăng mồi câu sang một bên, thấy con giun trong giỏ tre tự động quấn quanh lưỡi câu, bèn thả lại xuống nước.
Hôm nay cậu chơi rất vui, giọng điệu cũng tươi tắn hơn một chút.
"Trừ khi ngươi quỳ xuống cầu xin ta."
Quẻ tượng: ...
Nó thật sự chịu hết nổi rồi. Việc có tiến triển với Du Hàn Châu thì tốt đấy, nhưng đến mức này thì có cần phải bẻ cong hình tượng, không kiêng nể mà đối xử với nó như vậy không?
"Có chứ." Phức Tranh nghiêm túc trả lời: "Ta thích nhất là nhìn ngươi tức giận nhưng vẫn phải dỗ dành ta."
Nghe vậy, quẻ tượng giật nảy mình.
Cậu biết ta đang nghĩ gì sao?
Phức Tranh lạnh nhạt đáp: "Khi xưa ta dùng thuật đọc tâm, ngươi đâu có nói như vậy."
Lúc này quẻ tượng mới nhớ đến sự đặc biệt của cơ thể Phức Tranh.
Không còn cách nào khác, trước đây Phức Tranh luôn lười biếng đến mức gần như không bao giờ sử dụng năng lực đặc biệt này. Lâu ngày, quẻ tượng mặc định rằng cậu không còn khả năng, hoặc năng lực đó vô hiệu với nó.
Giờ cậu đột nhiên dùng lại, hơn nữa còn thực sự nghe thấy, khiến quẻ tượng không thể không cẩn trọng.
Ta không có ý nhắm vào cậu. Mau nghĩ cách đi... xin cậu đấy.
Quẻ tượng lựa chọn nhẫn nhịn chịu nhục.
Nó đã hiểu ra, tính cách của Phức Tranh không thể phán đoán theo lẽ thường.
Như việc cậu rõ ràng sở hữu năng lực đặc biệt nhưng lại không dùng, rõ ràng nghe được suy nghĩ của quẻ tượng nhưng lại giả vờ không nghe, rõ ràng trước đây cực kỳ sợ hãi chuyện rời khỏi Du Hàn Châu, giờ đây lại hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn quay lại uy hiếp quẻ tượng.
Hoặc như việc cậu biểu hiện rằng mình rất phản cảm chuyện viên phòng với Du Hàn Châu, nhưng sau khi thực sự xảy ra, cậu lại bắt đầu giữ khoảng cách với đối phương. Thế mà khi đối diện với quẻ tượng, Phức Tranh lại xem sự chăm sóc và chiếm hữu của Du Hàn Châu là chuyện thường tình, hoàn toàn không thấy bài xích chút nào.
Quẻ tượng càng nghĩ càng thấy bất an.
Có lẽ, ngay cả việc khi nào Phức Tranh đang thể hiện thật lòng, khi nào chỉ đang diễn kịch, nó cũng không thể phân biệt được.
Đây chính là hạn chế của các hệ thống cổ đại nguyên bản.
Chúng không hiểu thế nào là giả vờ yếu đuối đáng thương để lấy lòng người khác, chỉ nghĩ Phức Tranh là một con sâu lười buồn bã uể oải.
Còn về việc Du Hàn Châu có thể lấy được lá thư hay không, Phức Tranh lại không mấy lo lắng.
Dù sao thì cậu cũng không biết liệu Du Hàn Châu có bị quẻ tượng mê hoặc hay không, thậm chí có thể nhìn ra nội dung thực sự trong thư hay không.
Nhưng vào những lúc như thế này, càng không thể tỏ ra hấp tấp.
Nếu cậu vội vàng đi ngăn cản, nếu Du Hàn Châu chưa phát hiện thì không sao, nhưng nếu thực sự bị phát hiện, chẳng phải càng chứng minh là cậu có điều khuất tất trong lòng hay sao?
Một trong những tuyến mệnh của cậu là để hắn biết thân phận nằm vùng của cậu. Tại sao không ngăn cản ngay bây giờ? Thuận nước đẩy thuyền để hắn phát hiện ra đi.
Nếu bây giờ hắn biết, thì ngay cả một bức thư cậu cũng không thể gửi đi được nữa.
Không những gửi không được, mà e là Du Hàn Châu còn phải giữ cậu lại, bắt cậu viết vài trăm lá thư tình nữa.
Cậu tự tin như vậy sao?
Phức Tranh buông cần câu, chống cằm ngồi tựa vào xe lăn, yên lặng nhìn những bông hoa đang đung đưa ở xa.
"Cùng lắm thì trở lại như trước đây."
Quẻ tượng sững sờ.
"Trước đây" là thế nào?
Là dáng vẻ tiểu yêu chăn bông trước khi đến nơi này? Hay là dáng vẻ sau khi đến đây mà chưa gặp Du Hàn Châu? Hoặc là dáng vẻ không biết chắc liệu Du Hàn Châu có quan tâm đến mình không, lúc nào cũng có thể bị đem đi tuẫn táng?
Không hiểu sao, quẻ tượng đột nhiên có chút hiểu ra lý do vì sao gần đây Phức Tranh thay đổi tính tình như vậy.
Mọi sự phóng túng đều cần có chỗ dựa, mà Du Hàn Châu chính là chỗ dựa của Phức Tranh.
...
Dù Phức Tranh đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị phát hiện, nhưng thực tế là khi Cao Trị chạy đến nơi, bà bếp và bức thư đã biến mất không dấu vết, giống như cách bà ta xuất hiện một cách bí ẩn ban đầu.
Điều đáng nói là, tất cả điều này xảy ra ngay dưới mí mắt của Kim Ngô vệ.
May mà đội Kim Ngô vệ được huấn luyện bài bản và giữ được tâm lý vững vàng, nếu không có lẽ họ đã đổ lỗi cho những chuyện thần kỳ nào đó.
Sự việc này gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng không rõ Du Hàn Châu đã làm gì, mãi đến tận tối mà vẫn không có tin tức gì truyền đến tai Phức Tranh, quẻ tượng cũng không đưa ra cảnh báo nào.
Phức Tranh cũng không để tâm, nghĩ rằng dù sao thư đã được gửi đi là tốt rồi.
Chỉ là, khi Du Hàn Châu đến dùng bữa tối cùng cậu, ánh mắt hắn nhìn thiếu niên lại sâu thẳm hơn hẳn.
Phức Tranh đối diện với ánh nhìn chăm chú không rời này, cậu ngước mắt lên nhìn người đàn ông một cách vô tội, rồi...
Dường như cậu có chút lo lắng, lại cúi mắt xuống.
Hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động, môi mỏng đỏ hồng mím chặt lại, rõ ràng cậu đang có tâm sự.
Nếu là trước đây, chắc chắn Du Hàn Châu sẽ lập tức nắm lấy cằm cậu, không ngừng tra hỏi.
Nhưng hôm nay, không hiểu sao Du Hàn Châu chỉ nhìn cậu chăm chú mà không hề nói gì, ngoài việc vẫn chu đáo chăm sóc cậu từng chút và hỏi han quan tâm như thường lệ.
Phức Tranh có chút bực bội liếc nhìn đối phương.
Ta biểu hiện như vậy còn chưa đủ giả vờ sao?
Làm chuyện có lỗi mà, chính là phải tỏ ra như thế này, không sai được.
Cậu âm thầm hỏi quẻ tượng.
Nhưng nơi có mặt Du Hàn Châu, quẻ tượng không thể tồn tại lâu dài, vì vậy nó đã trốn đi từ lâu, dĩ nhiên không thể trả lời cậu.
Vốn dĩ Phức Tranh vẫn luôn nắm chắc thế chủ động trước Du Hàn Châu, giờ trái lại có chút không biết nên làm gì.
Cậu được chăm sóc dùng xong bữa tối, sau đó lại được đẩy ra ngoài đi dạo tiêu thực.
Khi trở về, lẽ ra Phức Tranh phải đi tắm, nhưng không ngờ lần này Du Hàn Châu lại đẩy xe lăn của cậu thẳng đến thư phòng.
Khi bị đẩy đến trước bàn viết, đối diện với một xấp giấy tuyên thành, cậu bị nhét một cây bút vào tay, Phức Tranh mới khó hiểu ngẩng đầu nhìn Du Hàn Châu.
"Làm gì thế?"
Người đàn ông mỉm cười, cúi xuống ôm lấy cậu, áp sát vào một bên má của thiếu niên.
"Hôm nay Tranh Tranh viết gì cho đầu bếp vậy, có thể viết lại một lần cho bổn tướng xem được không?"
Phức Tranh nhíu mày, nói: "Viết lại làm gì?"
Lời vừa dứt, ngón tay đang mơn trớn bên má cậu lập tức nắm lấy cằm, ép cậu quay lại.
Sau đó, một nụ hôn hung hãn chặn đứng lời nói của cậu.
Phức Tranh đưa tay đẩy ngực đối phương, nhưng không đẩy được.
Du Hàn Châu dùng lực rất lớn, cậu hoàn toàn không thoát ra được.
Chẳng mấy chốc, Phức Tranh đã kiệt sức, mềm nhũn tựa vào lòng người đàn ông, tay cũng buông thõng xuống.
Khi đã hôn đủ, Du Hàn Châu buông cậu ra, kiên nhẫn đặt cây bút vào lòng bàn tay thiếu niên, nắm lấy tay cậu điều chỉnh tư thế.
"Nào, Tranh Tranh, viết cho ta xem."
Đây rõ ràng là không cho phép từ chối.
Phức Tranh điều chỉnh lại nhịp thở, cậu trừng mắt nhìn người đối diện, nhưng nhất quyết không động đậy.
Du Hàn Châu nhìn cậu chăm chú.
Một lúc sau, vẻ mặt âm trầm của hắn dần dịu lại, hắn nhẹ giọng nói: "Em chưa từng viết gì dành riêng cho ta, sao có thể viết cho người khác?"
Đôi mày đang nhíu chặt Phức Tranh từ từ thả lỏng, cậu nghi hoặc hỏi: "Chỉ vậy thôi?"
"Không thì thế nào?" Du Hàn Châu tiến sát lại gần, thì thầm bên đôi môi đỏ mọng của cậu.
Phức Tranh hơi ngửa đầu ra sau, không rõ là tin hay không, nhưng cuối cùng cũng quay lại, nhấc bút lên và bắt đầu viết.
Với tính cách đa nghi cẩn trọng của Du Hàn Châu, không thể nào có chuyện hắn không phản ứng gì sau những chuyện đã xảy ra.
Nhưng Phức Tranh cũng chẳng vội, người này đã nói rằng chỉ ghen tuông, vậy thì cậu cứ viết thôi.
Chỉ là, thứ cậu viết cho Du Hàn Châu, lại là lần đầu tiên quan trọng trong mắt đối phương, tất nhiên không thể là những công thức nấu ăn tầm thường, vì Du Hàn Châu đâu phải đầu bếp.
Phức Tranh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng viết tiếp sau ba chữ "Du Hàn Châu" những dòng mực mới.