・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Đêm trên sông chẳng mấy yên tĩnh. Giữa làn sương giăng nặng nề, tiếng thủy triều cuộn trào vẳng lại từ xa, chiếc du thuyền nhẹ nhàng lay động theo từng đợt sóng.
Khung cảnh ấy khiến lòng người không khỏi trở nên trống trải, nhuốm đậm cảm giác lạnh lẽo cô tịch.
Phức Tranh vốn sợ nước, nghe thấy tiếng sóng, cậu khẽ áp tay lên ngực Du Hàn Châu, chậm rãi chui vào trong chăn.
Người đàn ông vẫn chưa ngủ say, cảm nhận được động tác của cậu thì siết chặt cậu hơn, giọng nói khàn khàn mang chút mơ hồ vang lên bên tai: "Đừng sợ, ngoan, ngủ đi."
"Du Hàn Châu... có tiếng nước." Phức Tranh lên tiếng, giọng nói run run, đôi tay níu chặt vạt áo của đối phương, trán áp lên lồng ngực ấm áp của hắn.
Du Hàn Châu hơi hé mắt, cẩn thận kéo chăn cao hơn che kín hai người. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng áp lên tai cậu, khẽ hôn xuống gò má thanh tú: "Không sao đâu, có ta ở đây. Ta giúp em che tai lại, như vậy sẽ không nghe gì nữa."
Vành tai trắng mịn của Phức Tranh được bàn tay ấm áp che kín, cảm giác sợ hãi dần dịu xuống, cơ thể cũng thả lỏng, hoàn toàn dựa vào vòng tay của người nọ.
Cả thân hình cậu mềm mại tựa nhung, ôm vào như thể sẽ tan chảy ngay lập tức. Du Hàn Châu nhẹ nhàng che tai cho Phức Tranh, đợi cậu ngủ say rồi mới ôm cậu vào lòng, giữ chặt trong vòng tay.
Phức Tranh mơ màng chìm vào giấc ngủ, trước mặt là lồng ngực rộng lớn, sau lưng là chiếc chăn ấm áp và cánh tay vững chắc của người đàn ông. Tất cả cái lạnh và nỗi sợ hãi xung quanh dần biến mất.
Cậu ngủ rất thoải mái, nhưng vì tâm sự chưa thể giải tỏa, một khi quẻ tượng thúc giục, cậu sẽ dụi mắt tỉnh dậy.
Nếu không đi theo tuyến mệnh, cậu phải rời khỏi nơi này, đầu thai sang kiếp khác. Phức Tranh không yêu Du Hàn Châu, lý ra cậu nên vui vẻ chờ ngày tuyến mệnh kết thúc mới đúng.
Nhưng thực tế, cậu chẳng hề thấy vui vẻ hay mong chờ.
Du Hàn Châu rất chiều cậu, xem cậu như bảo vật.
Những an ủi dịu dàng mà cha mẹ không thể cho cậu dù ở hiện tại hay tương lai, thì Du Hàn Châu đều bằng lòng dâng hết cho Phức Tranh.
Dĩ nhiên Phức Tranh yêu thương cha mẹ hơn, nhưng cậu đã trưởng thành, hiểu rằng chuyện sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình. Cha mẹ đã rời xa cậu nhiều năm, kiếp trước khi trở thành chăn yêu cậu đã thử tìm kiếm họ, đồng thời biết rằng họ đã chuyển kiếp, không còn khả năng gặp lại nữa.
Cậu không thể quay về bên họ, vậy nên người duy nhất có thể mang lại cảm giác an toàn, thậm chí gấp đôi sự dịu dàng ấy, chỉ có Du Hàn Châu.
Phức Tranh phải thừa nhận rằng cậu tham luyến sự bảo vệ của hắn, lưu luyến sự cưng chiều và dịu dàng của đối phương.
Nếu cậu thực sự bị đưa đi, linh hồn của nguyên chủ quay trở lại...
Phức Tranh chắc chắn rằng cậu sẽ không vui.
Cậu không muốn giả vờ mình làm vậy để Du Hàn Châu không đau lòng, hay vì muốn tốt cho hắn. Không, không phải thế. Phức Tranh không tự phụ, cũng không nghĩ mình là người cứu rỗi Du Hàn Châu.
Trước đây, khi cầu xin Du Hàn Châu giết mình, đó là vì xuất phát từ lương tâm, cậu không muốn hại chết hắn.
Nhưng sau khi hiểu được suy nghĩ của Du Hàn Châu, Phức Tranh không còn cố chấp về chuyện tuẫn táng nữa.
Cậu không phải người đa sầu đa cảm, Du Hàn Châu không hối hận, cậu cũng không nghĩ ngợi nhiều, càng không làm những điều ngu ngốc như hy sinh bản thân để cứu Du Hàn Châu.
Giống như việc chịu đau mà không nói với cha mẹ, chỉ khiến họ càng đau lòng. Nhưng khi cậu biết cách than thở, biết dựa dẫm vào cha mẹ, họ lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Thế giới này vốn dĩ không cần thứ gọi là "vì tốt cho ngươi".
Vì vậy, Phức Tranh không còn cố chấp rời đi nữa, cậu chọn cách thẳng thắn thừa nhận mình cần sự bảo vệ của Du Hàn Châu.
Cậu muốn ích kỷ, muốn tùy hứng, muốn nũng nịu vô lo vô nghĩ, và Du Hàn Châu cũng sẵn lòng bao dung cậu.
Đơn giản chỉ có vậy.
Quẻ tượng không thể đoán được suy nghĩ của Phức Tranh, nó cứ ngỡ rằng Phức Tranh đã yêu Du Hàn Châu, nên chọn cách phối hợp, đồng ý tiếp tục đi theo tuyến mệnh.
Quyến rũ Du Hàn Châu, bằng bất kỳ hình thức nào.
Phức Tranh nằm bên cạnh Du Hàn Châu, hờ hững liếc nhìn quẻ tượng lặp đi lặp lại như một cái máy phát, cậu không thèm để ý.
Thiếu niên lặng lẽ nhìn tay mình, nghĩ về kiếp trước tại sao mình lại biến thành cái chăn.
Có lẽ là vì quá mệt, không muốn gặp người, chỉ muốn ngủ một giấc...
Cậu nhắm mắt cố gắng hồi tưởng, hàng mi khẽ run, lúc mở mắt thì thấy một góc chăn quen thuộc ló ra.
Nhìn góc chăn nhỏ lóe lên ánh hồng nhạt, Phức Tranh chớp mắt vài cái, rồi vùi sâu vào lòng Du Hàn Châu, nhẹ nhàng đặt góc chăn mềm mại áp lên ngực hắn, chạm một cái...
Thế nào? Hoàn thành chưa?
Quẻ tượng nhận được câu hỏi đầy nhõng nhẽo của thiếu niên, im lặng hồi lâu rồi mới đưa ra phán đoán: Chỉ đơn thuần chạm vào không đủ để kích thích dục vọng, tiến độ quyến rũ: 1/10.
"Ơ..." Phức Tranh giật mình rút ngay góc chăn về, nhét vào chiếc bụng mềm mại của mình, bực bội nghĩ: Anh ấy đã ngủ rồi, mình phải quyến rũ thế nào đây, 1/10 lại là cái gì?
Hôm nay ôm vào lòng, tiến độ đạt 1.
Phức Tranh thấy hơi khó xử, góc chăn này đâu phải tay cậu, làm sao có thể dùng nó để chạm vào Du Hàn Châu được.
Du Hàn Châu cũng đâu phải người dễ dãi, làm sao có cảm giác với một chăn yêu?
Hơn nữa, nếu thực sự có cảm giác thì Du Hàn Châu chắc chắn đã tỉnh dậy, không thể nào còn đang ngủ.
Phản ứng của hắn trong mơ cũng thật chân thực.
"Ngươi im đi." Phức Tranh không nghe nữa, lập tức tắt chiêm tinh, không cho quẻ tượng theo dõi cậu.
Nhất thời cậu không biết làm sao để trở lại hình dạng chiếc chăn hoàn chỉnh, loay hoay suy nghĩ một lúc, cậu chợt nhớ tới những điều Du Hàn Châu từng dạy, mặt bất giác đỏ ửng.
Sau một hồi đắn đo, Phức Tranh thử áp góc chăn nhỏ vào bụng Du Hàn Châu, từ từ cọ qua cọ lại qua lớp áo, làm rối tung tà áo.
Thấy Du Hàn Châu vẫn ngủ, dường như không phát hiện ra cậu nghịch ngợm, Phức Tranh liền kéo áo hắn lên, dời góc chăn xuống dưới, dừng lại trên cơ bụng ấm áp của đối phương, gõ gõ vài cái.
Hơi thở đều đặn của người đàn ông dường như nặng nề hơn, hắn vô thức siết chặt cậu vào lòng, lẩm bẩm: "Ngoan một chút..."
Phức Tranh cảm nhận hơi ấm truyền đến, cậu ngẩng lên nhìn gương mặt hắn, nhưng Du Hàn Châu vẫn nhắm mắt, dường như đang ngủ rất say.
Phức Tranh vui vẻ, khóe môi nở nụ cười, cảm thấy thật thú vị.
Cậu lại dùng góc chăn chọc chọc, chậm rãi vẽ vài vòng tròn ở đó.
Có lẽ vì cơ thể đã thả lỏng, khi những động tác khẽ khàng của Phức Tranh lướt qua, làn da lộ ra bên ngoài của cậu bắt đầu tỏa ánh sáng nhàn nhạt, khiến mái tóc đen, đôi môi đỏ, nước da trắng ngần và đôi mắt trong veo càng thêm mê hoặc. Vẻ đẹp ngây thơ nhưng cũng đầy quyến rũ, giống như một tiểu yêu chỉ tồn tại để hút lấy tinh lực của người khác.
Du Hàn Châu càng ôm chặt hơn, cảm giác cơ thể mềm mại trong vòng tay tựa như tan chảy, hắn ép sát cậu vào lòng. Những động tác vuốt ve vừa nhẹ vừa mạnh, lúc chạm khẽ, lúc vẽ vòng tròn, thỉnh thoảng xoa nhẹ, thậm chí có lúc như cố tình trêu chọc, nghịch ngợm vô cùng.
Người luyện võ cảnh giác cỡ nào, sao có thể ngủ say không biết gì?
Ít nhất vào khoảnh khắc này, Du Hàn Châu đã bị trêu chọc đến mức tinh thần tỉnh táo hơn bất kỳ ai.
Nửa đêm chiếc chăn nhỏ không chịu ở yên mà cứ lăn qua lăn lại trong lòng, còn lén lút sờ cơ bụng hắn.
Nhìn thế nào cũng thấy "có mưu đồ bất chính," thật sự đáng yêu không chịu nổi.
Du Hàn Châu không nỡ tỉnh dậy, sợ làm hoảng sợ sự nghịch ngợm hiếm hoi của Phức Tranh.
Nhịp thở đều đặn trầm thấp không làm Phức Tranh đề phòng. Cậu chơi đùa vui vẻ, trêu chọc xong thì không để lại dấu vết, chỉ tò mò chuyển qua vuốt ve cơ bụng rắn chắc của người đàn ông.
Cơ thể Du Hàn Châu cường tráng, đương nhiên cơ bụng cũng rắn rỏi nam tính, chạm vào khô ráo nóng hổi.
Phức Tranh không dám xoa mạnh, chỉ chạm một cái rồi di chuyển, đến khi cậu phát hiện bản thân mình đang phát sáng...
Cậu cúi đầu kéo áo lên, nhìn qua làn da trắng mịn như tuyết của mình, nơi ấy đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong lúc mơ hồ, dường như cậu nhận ra điều gì đó, vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng thu mình vào lòng Du Hàn Châu, thiếu niên vùi đầu không để lộ một sợi tóc nào.
Cậu cố gắng trấn an bản thân, đến mức không hề hay biết Du Hàn Châu đã mở mắt từ khi nào, đang lặng lẽ nhìn cậu chăm chú.
Phức Tranh run rẩy đến mức không thể kiểm soát, dưới ánh nhìn không lời của Du Hàn Châu, cơ thể dần bị ánh sáng trắng mềm mại bao bọc, biến thành một chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt quen thuộc.
Góc chăn ấm áp nhè nhẹ, thoảng chút hương thơm... đang dán vào lồng ngực của người đàn ông.
Ánh mắt sâu thẳm của Du Hàn Châu trở nên mơ hồ trong giây lát, như một khoảng lặng.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt dài và hẹp như ngọn lửa bừng cháy của hắn bỗng lóe lên tình cảm mãnh liệt.
Tình yêu sâu đậm và cảm xúc dâng trào tựa sóng lớn, giống như một lữ khách lang thang trong sa mạc khô cằn lâu ngày bỗng tìm thấy ốc đảo từng gặp trước đây, mang theo cả nỗi nhớ nhung và đau lòng không thể xoa dịu.
Giữa trời đông giá rét, trong căn lều rách nát, đứa trẻ sắp chết vì bệnh tật đột nhiên cảm giác chiếc chăn nhỏ trở nên ấm áp, sáng hôm sau cậu bé ôm chăn tỉnh dậy, cơ thể khỏe mạnh như chưa từng đau ốm.
Dưới bầu trời tuyết trắng xóa, cậu bé quỳ trên tuyết đối diện với cái chết cận kề, một tiểu yêu mềm mại nhảy vào lòng nó để sưởi ấm.
Nhưng từ ngày đó tỉnh dậy, chiếc chăn của Du Hàn Châu đã không còn.
Tuy khi ấy chiếc chăn nhỏ không biết nói, không thể hóa hình, nhưng rất ngoan ngoãn, luôn ở bên hắn, mỗi sáng thức dậy đều nằm gọn trong lòng hắn.
Nhưng kể từ khi chiếc chăn nhỏ hóa hình cứu hắn xong, nó chưa bao giờ xuất hiện nữa.
Du Hàn Châu từng nghĩ rằng vì cứu hắn nên tiểu yêu đã cạn kiệt pháp lực mà chết.
Nếu không, vì sao tiểu yêu lại biến mất không dấu vết?
Hắn tìm kiếm cậu suốt bao năm.
Không biết lý do cậu xuất hiện, chẳng hay nơi chốn cậu rời đi, cũng không rõ người trong lòng liệu có một lần nữa biến mất, trở thành Phức Tranh chỉ biết si mê Thái tử.
Du Hàn Châu từ từ nhắm mắt lại, một lúc sau mới cẩn thận siết chặt tay, yêu thương ôm lấy chiếc chăn vào lòng, sau đó hắn lại nhắm mắt, giả vờ như không hay biết gì.
Phức Tranh mơ hồ cảm nhận được mình đã biến hình, cậu chậm rãi vặn vẹo, sau đó mở mắt ra lén nhìn Du Hàn Châu.
Ừm, vẫn chưa tỉnh.
Phức Tranh lại liếc nhìn mình.
Chiếc chăn này trông quá hồng hào, thật không hợp với một người như Du Hàn Châu.
Phức Tranh không hài lòng, thử giơ chân đá đá, chiếc chăn nhỏ nhẹ nhàng lay động.
Cũng được, ít nhất hình dáng của tấm chăn này khá nhỏ, dễ kiểm soát.
Phức Tranh nghĩ về mục đích của mình, cậu thử điều chỉnh lực, mềm mại dựa vào lồng ngực rộng lớn của Du Hàn Châu, chậm rãi cọ xát.
Đầu tiên là cọ vào lồng ngực, rồi cọ đến cơ bụng, chẳng phải những tiểu yêu trong phim cũng làm như thế sao?
Người đàn ông khỏe mạnh không sợ lạnh, thường ngày ra ngoài chỉ khoác một chiếc áo choàng. Ở trong nhà, hắn chỉ mặc bộ đồ thường ngày và áo trong dành cho mùa thu đông.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Du Hàn Châu cởi áo ngoài. Chiếc áo trong bị Phức Tranh cọ tới lui, tà áo đã trở nên lộn xộn, để lộ cơ bụng rắn chắc rõ ràng.
Chiếc chăn nhỏ vừa cọ vào đã cảm nhận được cảm giác mềm mại mà săn chắc.
Cậu chăm chú dán sát, cố gắng làm cho Du Hàn Châu "nóng" lên.
Nhưng không hiểu sao, lúc trước dùng góc chăn xoa cơ bụng thì Du Hàn Châu còn có chút phản ứng, mà giờ dù chăn nhỏ có cọ thế nào thì hắn vẫn rất bình tĩnh.
Phức Tranh tức tối dùng góc chăn vỗ nhẹ lên lồng ngực của Du Hàn Châu. Vỗ xong mới nhận ra, cậu vội vàng thu tay lại, cẩn thận quan sát đối phương, sợ đánh thức hắn.
Du Hàn Châu suýt bị chiếc chăn nhỏ làm cho bật cười, nhưng tình ý dịu dàng trong lòng đã át đi tất cả. Hắn vẫn điềm tĩnh, cố nhịn không "tỉnh dậy" để vạch trần Phức Tranh.
Tuy chăn bông nhỏ đáng yêu, nhưng bản chất vẫn là một chiếc chăn. Du Hàn Châu yêu thích cậu, nhưng hắn cũng là một người đàn ông bình thường, không có sở thích "yêu" đồ vật, nên dĩ nhiên không có phản ứng.
Huống chi hành động của Phức Tranh vừa chậm rãi vừa nhõng nhẽo như đang gãi ngứa. Cậu cọ mệt rồi lại dùng góc chăn vỗ lên người Du Hàn Châu.
Bên ngoài trời đông giá rét, trong phòng có lò sưởi, ấm áp như xuân. Nhưng nếu một người bị chiếc chăn nhỏ vỗ vỗ lên cơ bụng như vậy, cũng sẽ cảm thấy mát lạnh, làm sao mà nảy sinh dục vọng gì được?
Du Hàn Châu kiên nhẫn nhắm mắt, để chiếc chăn nhỏ thoải mái nghịch ngợm trong lòng mình, chỉ siết chặt lại không cho cậu trốn thoát.
Phức Tranh thấy hắn không có phản ứng gì thì xụ mặt, nằm bẹp trên người Du Hàn Châu nghỉ ngơi.
Cậu mở thuật chiêm tinh ra, thờ ơ nói: Ngươi nhìn xem, ta đã cố gắng quyến rũ, nhưng anh ấy không có hứng thú với cái chăn. Dù là đàn ông cũng không thể "si mê" một cái chăn được.
Quẻ tượng:...
Đúng là không thể phản bác.
Phức Tranh lười biếng dùng góc chăn chọc vào ngực Du Hàn Châu. Chọc vài cái thì thấy quẻ tượng không phản ứng, cậu đắc ý hừ nhẹ một tiếng.
Dạy ta cách làm việc hả? Hừ!
Một lát sau, quẻ tượng mới biến đổi.
Tuy nhiên, Phức Tranh đã đoán được nó định nói gì, cậu lập tức tắt thuật chiêm tinh, không để những lời đó hiện ra.
Chắc chắn nó lại bảo cậu biến thành người để quyến rũ. Nhưng tối nay Phức Tranh đã chơi mệt, không ai có thể cản cậu ngủ.
Chiếc chăn nhỏ trong lòng Du Hàn Châu cọ quậy vài cái, rồi lại nằm im bất động.
Du Hàn Châu đợi cậu không còn động tĩnh gì mới mở mắt ra.
Đôi mắt màu nhạt của hắn khẽ liếc qua chiếc chăn tơ óng ánh sắc hồng, chậm rãi nhìn từng tấc từng tấc, như muốn khắc ghi mọi chi tiết vào lòng.
Người đàn ông vươn tay, nắm lấy một góc chăn hơi vểnh lên, xoa nhẹ trong lòng bàn tay.
Không ngờ chiếc chăn nhỏ run lên một cái, còn phát ra tiếng rên cực khẽ: "Ưm..."
Lúc này, đôi mắt Du Hàn Châu nheo lại đầy nguy hiểm, hắn nhẹ nhàng xoa thêm lần nữa.
"A..."
Quả nhiên, tiếng kêu mềm mại ấy phát ra từ chiếc chăn trong lòng.
Nhưng chăn yêu không có miệng, tai hay mũi, làm sao có thể phát ra âm thanh?
Du Hàn Châu nhướng mày, bàn tay ấm áp vuốt dọc theo đường may của tấm chăn nhỏ, như muốn tìm ra sự khác biệt giữa Phức Tranh và một chiếc chăn thông thường.
Nhưng dù hắn có vuốt ve đến mức chiếc chăn yêu đang ngủ rên rỉ không ngừng, hắn vẫn không tìm thấy điểm gì khác biệt...
Trừ việc chiếc chăn có thể phát sáng và kích thước nhỏ hơn chăn bình thường...
Nói ra thì, ngày xưa cái chăn nhỏ vốn là đồ dành riêng cho trẻ con, chỉ trẻ từ ba, bốn tuổi mới dùng, vì lớn hơn thì không vừa.
Nếu không phải cái chăn ấy do chính tay mẹ của Du Hàn Châu may, e rằng khi Du Hàn Châu còn nhỏ và vừa lớn lên chút ít, cái chăn đã bị bỏ đi hoặc tháo ra làm lại rồi.
Đến cả biến thành chăn yêu cũng không biết biến to lên để giữ mạng, chẳng biết chút pháp thuật nào, sưởi ấm cho người ta cũng phải cố gắng hết sức mới làm được, hoàn toàn không suy nghĩ đến hậu quả.
"Vô dụng quá đi mất." Du Hàn Châu thấp giọng mắng yêu.
Nhưng trong đôi mắt hơi khép hờ ấy lại phản chiếu toàn là sắc hồng, năm chữ ngắn ngủi dường như lại mang theo tiếng thở dài chưa hết, còn có sự đau lòng và nuối tiếc không thốt nên lời.
Có lẽ vì được người đàn ông vuốt ve dễ chịu, chiếc chăn nhỏ vặn vẹo người, rồi bị ánh sáng trắng bao phủ, biến trở lại thành thiếu niên diễm lệ.
Lúc ngủ, Phức Tranh luôn nhíu mày, toát lên vẻ u sầu và ngây thơ khó tả.
Tựa như có một nỗi buồn không thể hóa giải quẩn quanh trong lòng cậu, đến cả lúc ngủ cậu cũng không yên, cần người che chở.
Cậu có dung mạo kiều diễm nhưng thần thái lại trong sáng, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ chưa từng trải đời, chờ người khác đến tô điểm sắc màu riêng cho mình. Đây gần như là điểm yếu trí mạng của những người đàn ông có tính cách mạnh mẽ từ trong xương máu.
Du Hàn Châu siết chặt người trong lòng, ngón tay thô ráp chậm rãi vuốt ve lông mày và đôi mắt của thiếu niên, cố gắng làm giãn đôi mày hơi nhíu.
Chỉ là vừa vuốt giãn ra, chẳng bao lâu lại hơi nhíu vào.
Du Hàn Châu nhìn Phức Tranh thật lâu, một lát sau hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mày nhíu chặt.
Phức Tranh bị hôn đến mức thì thầm nói mơ.
Du Hàn Châu nghiêng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy giọng nói dính dính, nhõng nhẽo của thiếu niên: "Muốn ngồi..."
"Làm?" Du Hàn Châu nhíu mày, thấp giọng dỗ: "Làm cái gì?"
*Chữ "ngồi" và "làm" trong tiếng trung phát âm giống nhau.
Phức Tranh vẫn nói mê, một lúc sau mới lẩm bẩm vài câu mơ hồ.
"Ngồi... ngồi lên bụng..."
Du Hàn Châu cúi đầu quan sát thiếu niên, đột nhiên bật cười rồi nhéo cằm cậu: "Chỉ có em mới kiêu ngạo như vậy. Nếu em chịu nói ra, sao bổn tướng có thể không để em ngồi?"
Phức Tranh cọ cọ đầu, mơ màng bị người đàn ông ôm rồi đút vài thìa canh, sau đó ngủ thiếp đi.
Đêm ấy, Du Hàn Châu vẫn không rời mắt khỏi cậu.
Lúc thì xoa bóp khớp xương, lúc thì đả thông kinh mạch cho thiếu niên, có lúc chỉ đơn giản là nhìn cậu thôi, chẳng làm gì cả.
Tựa như việc tìm lại được bảo vật này đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của hắn, nếu không nhìn sợ là sẽ mất đi lần nữa.
Song, nhìn rồi chẳng nỡ rời xa, đắm chìm một khắc, ngỡ ra một đời.
...
Phức Tranh ngủ một mạch đến tận trưa.
Nhờ có sự che chở của Du Hàn Châu, cậu không còn khó chịu trong người, đêm đến cũng không giật mình tỉnh giấc, không ho ra máu, ngủ rất an ổn.
Thậm chí, sáng sớm khi Du Hàn Châu thượng triều, hắn để lại áo ngoài cho cậu ôm ngủ cũng không làm cậu tỉnh giấc.
Du Hàn Châu lo Phức Tranh ngủ muộn không chịu dậy ăn, nên sáng sớm đã ôm cậu, dỗ cậu uống ít canh bổ, đảm bảo cậu không bị đói rồi mới ra ngoài.
Màn trướng chậm rãi buông xuống, rèm châu lay động, bóng dáng mỹ nhân bên trong đã không còn thấy rõ.
Lúc bãi triều, phố Đông kinh thành vốn tĩnh lặng lại bị chặn kín bởi những cỗ xe hoa lệ.
Tối qua, Thừa tướng không trở về phủ, cũng không ra vào nơi lầu xanh, chẳng ai biết hắn đã qua đêm ở chỗ mỹ nhân nào. Những kẻ quyền quý đều thao thức suốt đêm, lòng đầy bất mãn.
Họ nhất định phải tìm cơ hội tìm hiểu mọi chuyện.
Dường như Du Hàn Châu đã sớm đoán được, vừa từ biệt lão Hoàng đế đã ra lệnh cho người đổi đường, đi qua cổng Lưỡng Nghi, men theo lối nhỏ trở về bờ sông.
Vậy nên, Quận chúa Hoa Nghi đang định chặn đường để hỏi cho ra lẽ lại lần nữa bỏ lỡ, nàng ta tức đến mức xé nát mấy chiếc khăn tay rồi òa khóc.
Cao Trị nhận được tin lập tức bẩm báo lại cho Du Hàn Châu.
Chỉ thấy Du Hàn Châu vẫn thản nhiên, ngồi chung xe với hắn là Công bộ Thượng thư, đối phương ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Quận chúa Hoa Nghi đúng là có sức lực trời sinh. Lần trước tát người hầu một cái, làm người ta điếc luôn, lần này lại xé rách mấy chiếc khăn. Vinh Ân hầu vốn là người văn nhã, sao lại sinh ra một vị tiểu thư khỏe mạnh như vậy?"
Du Hàn Châu đặt quyển tấu chương trong tay xuống, lạnh nhạt liếc nhìn Công bộ Thượng thư.
Công bộ Thượng thư hơi gượng gạo, đưa tay xoa mũi, dò hỏi: "Thừa tướng đại nhân có biết nguyên do?"
Du Hàn Châu vốn không muốn phí sức đáp lại những câu hỏi thăm dò này, nhưng thấy đối phương một lòng trung thành, chỉ cười nhẹ nói: "Trò tráo trời đổi đất, đến kẻ ăn mày còn có thể biến thành Quận chúa, huống chi là nuôi dạy con trai như con gái, có gì đáng ngạc nhiên?"
Lão Hoàng đế từng dùng thuốc của Du Hàn Châu để kéo dài tuổi thọ, Trưởng công chúa Vinh Hoa là người thân duy nhất mà ông ta tự nhận là quan tâm, đương nhiên Hoàng đế không thể ngồi yên nhìn bà ta già đi trước mình.
Vì thế, sau khi phát hiện thuốc của Du Hàn Châu có hiệu quả, Hoàng đế đã lén cho Trưởng công chúa Vinh Hoa dùng.
Không ngờ, Trưởng công chúa Vinh Hoa lại nghĩ đến chồng mình là Vinh Ân hầu, thế là lại lén chia thuốc cho ông ta.
Lão Hoàng đế biết chuyện thì vô cùng thất vọng, nhận ra Trưởng công chúa Vinh Hoa không đáng tin cậy, bèn chừa lại đường lui cho mình, chỉ nói với bà ta đây là "thần dược tu tiên", không thể tiết lộ nguồn gốc thuốc.
Bởi vì chột dạ nên Hoàng đế đã giao chuyện này cho Du Hàn Châu xử lý, còn lập di chiếu rằng nếu Trưởng công chúa Vinh Hoa tiết lộ chuyện thần dược thì cả gia tộc bà ta và Vinh Ân hầu sẽ bị xử tử để bảo toàn bí mật.
Dù Vinh Ân hầu và Trưởng công chúa kéo dài được tuổi thọ, nhưng vẫn không có con nối dõi. Thê thiếp trong phủ cũng chẳng thể sinh con, không còn cách nào khác, họ đành nhận nuôi một đứa trẻ từ dân gian, đặt tên là Quận chúa Hoa Nghi, còn nói rằng đó là đứa con hiếm muộn mà họ có được.
Tất nhiên, lão Hoàng đế không hề hay biết chuyện Quận chúa Hoa Nghi thực chất là một nam nhân.
Công bộ Thượng thư vốn đã nghi ngờ, nhưng vì Du Hàn Châu luôn cẩn trọng khi làm việc cho Hoàng đế, chưa từng để lộ dấu vết, nên dù có nghi ngờ, người ngoài cũng không thể tìm ra bằng chứng.
Lần này, sau khi được xác nhận, Công bộ Thượng thư thở phào nhẹ nhõm, hắn cười lớn, nâng tách trà uống một ngụm, nói: "Quả nhiên vẫn là Thừa tướng đại nhân biết nhìn người, dùng người thì không nghi ngờ, không như mấy kẻ ở phủ Định Bắc hầu."
"Vinh Ân hầu sớm đã có ý mưu phản, một đứa con nuôi giả mạo thành Quận chúa chỉ là cái vỏ bọc, những chuyện dơ bẩn phía sau còn nhiều hơn." Du Hàn Châu nhàn nhạt nói.
Công bộ Thượng thư nghe vậy thì nghiêm mặt: "Trưởng công chúa được bệ hạ hết mực sủng ái, cớ gì phải làm vậy?"
"Đương nhiên là vì lợi ích." Du Hàn Châu không muốn nói thêm.
Thứ khiến Trưởng công chúa Vinh Hoa và Vinh Ân hầu rắp tâm tạo phản, tất nhiên chính là thần dược mà lão Hoàng đế cất giấu.
Bọn họ không thể sinh con, dĩ nhiên là cần sống lâu hơn. Nếu cả hai đều chết, phủ Vinh Ân hầu không có người thừa kế, sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Công bộ Thượng thư không biết chuyện này, bởi lẽ Trưởng công chúa luôn tự xưng bản thân biết giữ gìn sức khỏe, khiến hắn không hề nghi ngờ chuyện này có liên quan đến thuốc.
Suy tính một hồi, Thượng thư trẻ tuổi đứng dậy hành lễ: "Đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định sẽ điều tra rõ ràng."
Nói xong, hắn vội vã rời đi.
Du Hàn Châu chỉ định tìm chút việc cho thân tín, đồng thời giám sát Vinh Ân hầu, thấy vậy cũng không nói thêm, quay trở về thuyền.
Lúc này, Phức Tranh đã rửa mặt xong, cậu ôm chăn dựa vào đầu giường ngẩn ngơ.
Du Hàn Châu vào phòng không một tiếng động, ngay cả khi vén rèm cũng chẳng phát ra âm thanh.
Đợi đến khi Phức Tranh nhận ra bóng dáng cao lớn trước mặt, cậu vừa ngẩng đầu đã bị một tay người đàn ông ôm cả người lẫn chăn lên...
Trong chớp mắt, Phức Tranh đã ngồi trên bụng Du Hàn Châu, vừa vặn áp sát vào cơ bụng mà đêm qua cậu nghịch ngợm.
Phức Tranh siết tay đặt trước ngực, ngơ ngác nhìn người đối diện.
Du Hàn Châu lại cong môi, kéo tay cậu đặt lên bụng mình, cử chỉ mờ ám vuốt ve, nói: "Không phải em mơ thấy muốn ngồi trên cơ bụng ta sao? Theo ý em."
Phức Tranh lập tức rụt tay lại, giấu ra sau lưng, ấp úng: "Em đâu có mơ như vậy."
Cơ bụng có gì hay mà ngồi? Chắc chắn Du Hàn Châu đang bịa chuyện.