Beta: Feiyang
“Nếu nghĩ lại thì ta cảm thấy Thủy Nguyệt mới là Mai Tần thật.” Lục Ngưng Nhiên không chớp mắt, lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên.
“Sao có thể như thế?” Phù tần một lần nữa đánh giá Mai Tần bên cạnh, bộ dáng không thể tin.
“Ngay cả khi ngươi có thuật dịch dung cao siêu, có thể bắt chước Mai Tần, nhưng ngươi lại quên đi một điểm, đó là ánh mắt, nó sẽ không thể gạt được người khác.” Lục Ngưng Nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa sự phẫn hận của Mai Tần, không chút để ý tiến lên một bước, “Vô luận ngươi che giấu ra sao, ánh mắt âm ngoan của ngươi không thoát khỏi đôi mắt của bản cung.”
Ngũ tần lại liên tiếp lắc đầu, này rất khó tin, các nàng đều cùng tiến cung, sớm chiều ở chung, sao lại không thể phân biệt được thật giả?
Nghi Phi hứng thú nhìn biểu cảm của mọi người rồi nhìn đôi mắt vừa ngoan độc vừa kinh ngạc của Mai Tần, lại chuyển mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Tỷ tỷ, sao ngươi biết được?”
“Mai Tần được ban thưởng một chữ ‘Mai’ là vì nàng trời sinh lạnh nhạt cao ngạo, băng thanh ngọc khiết, thiên phú dị bẩm, lại ít có người biết trên đùi nàng có một vết bớt hình hoa mai.” Lục Ngưng Nhiên tùy ý cầm lên một cây tiêu, thưởng thức, “Là thật hay giả, kiểm tra liền biết.” Trên môi lộ ra nụ cười tà mị, may mắn khi nàng giải phẫu thi thể phát hiện ra manh mối quan trọng, cho nên trong đầu mới suy nghĩ thêm nhiều khía cạnh khác. Trong lòng ai thán, Lục Ngưng Nhiên a Lục Ngưng Nhiên, lúc trước có bao nhiêu tánh mạng bị chết oan dưới tay ngươi chứ? Ngươi vừa chết, lại để cho ta thu thập cục diện rối rắm của ngươi a.
“Ha ha, không cần, hoàng hậu nương nương đã biết được chân tướng, ta cần gì phải phủ nhận?” Mai Tần đột nhiên cười lớn một tiếng, khi mọi người còn chưa phản ứng lại, cổ tay áo xuất ra chủy thủ, xông đến Lục Ngưng Nhiên.
“Tỷ tỷ!” Nghi Phi bên cạnh cuống quít kêu lên, thân thể hướng về phía trước, theo quán tính, muốn đem Lục Ngưng Nhiên đẩy ra.
Hoa ma ma cũng bước nhanh tới, “Mai Tần, ngươi thật to gan, dám đả thương hoàng hậu nương nương!” Lớn tiếng quát to.
Mà Lục Ngưng Nhiên lại đứng yên tại chỗ, nhíu mày, không chút để ý tới Mai Tần, lúc chủy thủ gần đến cổ họng của nàng. Lục Ngưng Nhiên lộ ra một tia cười nhạo, cây tiêu trong tay đưa lên chắn ngay cổ, đầu đao đụng chạm đến ngọc tiêu, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe nhưng lại làm mọi người trong lòng run sợ.
Lục Ngưng Nhiên khẽ nâng ngọc tiêu, tao nhã xoay tròn, phi chân, đem Mai Tần đá bay, tiếp tục thưởng thức ngọc tiêu trong tay, “Muốn đả thương ta, ngươi còn phải tu luyện thêm vài năm.”
Hoa ma ma ôm trái tim kinh hoàng, nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa, nghĩ mà sợ không thôi, nhìn nữ tử trước mặt vẫn lạnh nhạt tự nhiên, lại vui mừng nói không nên lời.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Nghi Phi chạy tới, quan tâm hỏi.
“Không sao, làm muội muội lo lắng.” Lục Ngưng Nhiên cười yếu ớt, chuyển mắt, nhìn về phía Mai Tần bị đá ngã xuống đất, giờ phút này, nàng ta đang chật vật nằm trên mặt đất. Một cước kia không nhẹ, khóe môi nhếch lên vết máu, chủy thủ đã rơi xuống ở một bên, nàng ôm ngực, nhưng trong mắt vẫn mang theo hận ý ngập trời.
“Người đâu, đem Mai Tần bắt lại!” Hoa ma ma tức khắc ra lệnh cho ngự lâm quân đang chờ ngoài cửa, quyết không thể để chuyện lúc nãy phát sinh lần nữa.
“Tuân lệnh.” Ngự lâm quân vọt vào, nâng Mai Tần lên, áp nàng quỳ trên mặt đất.
“Nếu như ta không sai thì ngươi chính là muội muội của Mai Tần?” Lục Ngưng Nhiên ngồi vào ghế chủ thượng, mở miệng.
“Hôm nay giết ngươi không được, dù hóa thành quỷ, ta cũng tới đòi mạng ngươi.” Mai tần quỳ trên mặt đất quật cường trả lời, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, Lục Ngưng Nhiên thu hết vào đáy mắt.
“Mấy ngày trước bản cung bị hại, xem ra chủ mưu chính là ngươi a.” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi.
“Đúng thì thế nào, ta chỉ hận không thể đưa ngươi xuống địa ngục.” Mai Tần hừ lạnh một tiếng, oán độc nói.
“Mai Tần vốn là Mai Phi, phụ thân ngươi là Hình bộ thị lang, lại trông coi tự đạo, thu nhận hối lộ, tổn hại mạng người, sự việc bại lộ, rơi vào hiểm cảnh, gia quyến đều bị lưu đày biên cương. Hoàng thượng niệm tình Mai Phi phẩm hạnh đoan chính, cho nên chỉ hạ một bậc làm Mai Tần.” Lục Ngưng Nhiên chậm rãi nói ra, “Mai Tần từ đó ru rú trong nhà, an phận thủ thường, cho đến hai năm trước…”
“Hừ, như nếu không phải do ngươi, tỷ tỷ ta sao lại ốm đau, suốt ngày bị ác mộng quấn thân, cuộc sống hàng ngày khó mà an ổn?”
Mai Tần phẫn hận quát, “Nếu không phải ngươi ghen tị tài mạo của tỷ tỷ, ngầm hãm hại, chúng ta như thế nào rơi vào cảnh cửa nát nhà tan, thê ly tử tán?”
“Ngươi nghĩ phụ thân ngươi trong sạch sao?” Lục Ngưng Nhiên khinh thường hỏi, “Ngươi nghĩ tỷ tỷ ngươi là do ta làm hại?”
“Sự ác độc của ngươi ai cũng biết, chuyện hai năm trước là ta tận mắt nhìn thấy, ta đã tra ra năm đó người hãm hại cha ta, có tên của cha ngươi, nếu không phải ngươi gợi ý thì là ai?” Mai Tần hỏi, oán giận vô cùng.
“Lục Ngưng Nhiên ta làm việc không thẹn với trời, nếu như là việc ta làm, sao ta không dám nhận chứ?” Khoanh tay trước ngực, đi đến trước mặt Mai Tần, nhìn xuống nàng, “Chuyện của phụ thân ngươi không liên quan tới ta, mà chuyện của hai năm trước cũng là bản cung gây nên.”
“Ngươi vốn ghen tị tỷ tỷ ta tài tình mĩ mạo, cho nên nhân cơ hội làm khó dễ, tỷ tỷ nàng vốn nhiều bệnh trong người, ngươi lại phạt nàng quỳ thẳng dưới nắng hè chói chang vẻn vẹn một ngày, gió thổi ngày phơi cũng không sao, buổi tối mưa rền gió dữ, tỷ tỷ nàng bị nóng lạnh dày vò, bệnh căn không dứt. Ngươi là độc phụ, nếu như ta không trừ ngươi, ngày sau ngươi không chừng sẽ hại chết bao nhiêu người nữa?” Mai Tần bi phẫn không thôi, từng có gia đình hạnh phúc hòa thuận, trước mắt lại hiện ra thần sắc thống khổ của phụ thân, nàng có thể nào không hận?
“Bản cung tất nhiên có sai, ngươi vì tỷ tỷ báo thù, thiết kế khiến bản cung gặp chuyện suýt nữa chết, đây cũng coi như thay tỷ tỷ ngươi báo thù, nhưng có điều tánh mạng của cung nữ cùng thái giám là vô tội, ngươi vẫn cố ý hại họ, so với bản cung năm đó không lẽ ngươi không ngoan độc?” Lục Ngưng Nhiên quát lạnh, Lục Ngưng Nhiên thật đã chết, tất cả đã tan thành mây khói, hiện tại Lục Ngưng Nhiên là vì chính đạo mà sống, nàng quyết không thể để uổng mạng thêm lần nữa.
“Các nàng là vì ngươi mà tử, chỉ trách mạng bọn họ đã như vậy, nếu như muốn trách tội, thì phải trách Hoàng Hậu đã khiến cho bọn họ làm kẻ chết thay.” Mai Tần hoàn toàn không biết hối cải, trong mắt nàng, những người đó chỉ là công cụ mà thôi, là công cụ tốt nhất để giết Lục Ngưng Nhiên, chết không luyến tiếc.
“Ngươi đã bị thù hận làm mờ tâm trí, bản cung nói cái gì cũng là uổng công, tám mươi oan hồn bị ngươi hạ cổ, còn có vong hồn đã chết trong trận chiến đó, không thể hy sinh vô ích như thế, ngươi nên vì việc làm của mình mà trả giá đại giới.” Lục Ngưng Nhiên ánh mắt lạnh thấu xương, “Ngươi biết tỷ tỷ ngươi vì sao tự sát không?” Đột nhiên chuyển hoán đề tài, nhàn nhạt hỏi.