• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng lẽ việc này cùng hắn có liên quan?” Quân Mặc Hàn nghi hoặc hỏi, ngoái đầu nhìn thoáng qua Lục Ngưng Nhiên, thấy nàng chăm chú nghe, cũng không nói nữa.

“Lão nô có một thói quen, trước khi đi ngủ, đều tuần tra xung quanh tổ trạch một lần, để an tâm, ngày qua ngày.” Vương Ân tiện đà nói, “Vương tiểu thư dung mạo có thể nói là độc nhất vô nhị trong trấn, cộng thêm việc nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, học phú ngũ xa, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, càng được nhiều thanh niên tài tuấn ưu ái, mà nàng từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn, mọi người đều biết. Vương tiểu thư đại hôn cũng làm bao nhiêu nam tử thương tâm a! Trước khi nàng xuất giá, nàng đến Phượng Hoàng am tạ ơn thần linh, ngày ấy ở sau núi, sương khói tràn ngập, cả ngày mưa to, mà nàng lại mất tích trong núi, hạ nhân đi theo nàng lại bị phát hiện chết trên đường đến Phượng Hoàng am.”

“Là ai phát hiện thi thể?” Lục Ngưng Nhiên mở miệng hỏi.

“Vương Viên ngoại thấy mưa to nên lo lắng an nguy của Vương tiểu thư, mà Vương tiểu thư lúc chạng vạng cũng không trở về. Cho nên Vương viên ngoại liền phái người đi tìm nhưng không thấy, sau đó báo quan. Quan phủ phái người đi tìm, rốt cục ở sau núi Phượng Hoàng phát hiện thi thể, lại không thấy Vương tiểu thư. Vương viên ngoại biết được tin này, càng sốt ruột vạn phần, Lý Lộc _ Lý tri huyện lập tức phái người lên núi đi tìm, nhưng cũng không thu hoạch được gì.”

“Sau này như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục hỏi.

“Sau này, mọi người tìm người không có kết quả, đều cho rằng xác Vương tiểu thư đã rớt xuống núi, bị sói hoang ăn. Vương Viên ngoại chỉ có một đứa con gái, chưa từ bỏ ý định, nói rằng ‘sống phải thấy người chết phải thấy xác’. Không có biện pháp, Lý tri huyện liền tiếp tục phái người đi tìm. Mấy ngày sau, trong Phượng Hoàng am, lại phát hiện Vương tiểu thư treo cổ bên trong, mặc một thân giá y.” Vương Ân trả lời, “Lão nô cảm thấy kỳ quái, vì sao xác Vương tiểu thư lại xuất hiện ở Phượng Hoàng am? Cho nên nghĩ tới đêm Vương tiểu thư đi Phượng Hoàng am, Lý tri huyện đêm khuya đến thăm Vương trạch, đi vào từ cửa sau. Lúc đó, lão nô cũng thấy kỳ quái, đường đường tri huyện đại nhân vì sao không theo cửa chính tiến vào, mà đi từ cửa sau? Nhưng lại vào lúc khuya? Ngay sau đó trụ trì của Phượng Hoàng am cũng ly kỳ tử vong, từ đó Phượng Hoàng am liên tiếp có người chết.”

“Thi thể của trụ trì được chôn ở đâu?” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục hỏi.

“Người theo Phật, đều chú ý cái duyên, cho nên trụ trì cùng ni cô đều hoả táng, hiện tại đang chôn tro cốt ở sau núi Phượng Hoàng.” Vương Ân cúi đầu trả lời, “Huyện nha tuy rằng đều tận lực tìm kiếm manh mối, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Hơn nữa núi Phượng Hoàng vốn chính là nơi linh thiên, hiện thời lại liên tiếp phát sinh án mạng, làm nhân tâm hoảng sợ. Sau đó, nữ tử khuê các đến dâng hương đều lần lượt mất tích càng làm mọi người sợ hãi.”

“Ngày đó ai nhận án này?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Vương Ân, suy tư nói.

“Đây là chuyện kỳ quái, sau khi Bộ đầu nhận án này lại liên tiếp xuất hiện ngoài ý muốn, hiện tại đều đã chết.” Vương Ân nhíu mày, “Lý tri huyện không còn cách nào khác, chỉ có thể đem việc này gác lại. Nhưng, lão nô lại chú ý hắn, nguyên nhân là từ khi Vương tiểu thư mất, nửa đêm Lý tri huyện luôn vào Vương trạch, tới rạng sáng mới đi ra. Ngay sau đó, Vương trạch liền phát sinh án mạng, Vương Viên ngoại đột nhiên đầu đổ máu mà chết, mà một nửa người trong Vương trạch đều thần không biết quỷ không hay mà mất tích.”

“Sau đó lão bá có phát hiện gì?” Lục Ngưng Nhiên đối với Lý tri huyện có điều hoài nghi, hiện tại Vương Ân nói xong, có kết luận.

“Sau đó, Vương trạch hàng đêm xuất hiện chuyện ma quái, mà Vương phu nhân cũng bởi vì tang phu tang nữ đau lòng mà qua đời. Quản gia liền đem tài sản thu về, phân phát cho mọi người, mang theo người nhà chuyển ra ngoài. Hôm sau, liền phát hiện chết ở trên ống dẫn nước. Việc này tuy ồn ào huyên náo nhưng cũng không thể nào kiểm chứng, không giải quyết được gì.”

Vương Ân lắc đầu thở dài, “Từ đó, Lý tri huyện liền không còn thường xuyên ra vào Vương trạch, nhưng cũng đi theo thời gian cố định, đó là mỗi đầu tháng và cuối tháng đi một lần. Lão nô nghi hoặc, Vương trạch hiện tại hoang vu, vì sao hắn còn đi? Hơn nữa, đều là từ khuya đến sáng?”

“Vương lão, nói như thế, Lý tri huyện mỗi đầu tháng và cuối tháng đều đi, chưa bao giờ gián đoạn?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà nhìn về phía Vương Ân, hỏi.

“Đúng vậy.” Vương Ân khẳng định đáp.

“Vậy chuyện của Phượng Hoàng am, Vương lão bá biết bao nhiêu?” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục hỏi. Xem ra chính mình đoán không sai, chuyển mắt nhìn thoáng qua Quân Mặc Hàn, hai người tất nhiên là hiểu được: Lúc trước tưởng Lý tri huyện bị bọn họ khống chế, hiện tại nghe Vương Ân nói như thế, nhất định là bọn hắn đã sớm có âm mưu, Lý tri huyện nhất định là người của bọn hắn.

“Phượng Hoàng am hiện tại chỉ có hai lão ni cô lớn tuổi trông coi, mà các nàng một là kẻ điếc, một là người mù, đường lên núi Phượng Hoàng cũng bị phong tỏa, hiện tại không người dám đến gần.” Vương Ân trả lời.

“Gần đây chuyện nữ tử nửa đêm mất tích, ngươi cũng biết?” Lục Ngưng Nhiên tiếp tục hỏi.

“Không tìm ra manh mối, hơn nữa đều là nửa đêm bỗng nhiên mất tích, ở hiện trường không có lưu lại dấu vết.” Vương Ân lắc đầu trả lời, “Bất quá, thi thể nữ tử ở ngoại ô bây giờ còn ở nghĩa trang huyện nha.”

“Được rồi, Vương lão bá vất vả, bây giờ không còn sớm nữa, ngươi vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi. Nếu có gì cần hỏi lại, bản cung lại gọi ngươi.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, tiện đà nhìn về phía Vương Ân đã qua tuổi năm mươi, lại cùng bọn họ thức đêm, không đành lòng.

“Vâng, lão nô cáo lui.” Vương Ân quỳ xuống đất tạ ơn, liền lui ra ngoài.

Lâm Tiêu cùng Bình Nhi đã ở ngoài chờ, “Lâm thống lĩnh.” Lục Ngưng Nhiên tiện đà kêu.

“Có ty chức.” Lâm Tiêu vội vàng bước vào trong phòng ngủ, hành lễ.

“Lâm thống lĩnh, ngươi phái người trông coi nghĩa trang, sau đó tra xem ngày ấy thi thể nữ tử kia ở ngoại ô bày biện ở nơi nào. Ngày mai bản cung muốn đến nghĩa trang.” Lục Ngưng Nhiên phân phó.

“Tuân lệnh, ty chức tức khắc đi làm, nương nương còn có phân phó gì không?” Lâm Tiêu lĩnh mệnh nói.

“Ngươi hãy trông coi tổ trạch, nếu có phát hiện gì thì cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có vấn đề thì chờ bản cung cùng Hoàng thượng trở về, sẽ giải quyết.” Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt, nói thêm.

“Dạ, ty chức cáo lui.” Lâm Tiêu hành lễ, lui ra ngoài.

“Chúng ta cũng chuẩn bị một chút, không biết đêm khuya cảnh sắc của Phượng Hoàng am có gì khác biệt không?” Quân Mặc Hàn thấy Lâm Tiêu ra ngoài, tất nhiên đã biết Lục Ngưng Nhiên muốn đi Phượng Hoàng am, chậm rãi đứng dậy, đi chuẩn bị.

Lục Ngưng Nhiên nhìn thoáng qua Quân Mặc Hàn, liền đi ra phòng ngủ. Bình Nhi yên tĩnh chờ đợi ở bên ngoài, “Bình Nhi, an nguy nơi này liền giao cho ngươi cùng bảo bối.”

“Vâng, nương nương xin yên tâm.” Bình Nhi vỗ bộ ngực, cười hì hì trả lời. Thấy đôi mắt ôn nhu của Lục Ngưng Nhiên liền cảm thấy hân hoan, nương nương nở nụ cười với ta a~.

Lục Ngưng Nhiên lấy một cây nỏ ngắn, bên hông đeo một thanh chủy thủ, sau đó thấy Quân Mặc Hàn tay cầm một thanh trường kiếm, tự tin tràn đầy tươi cười, “Chúng ta xuất phát đi.”

Hai người đi tới cửa hậu viện, Lâm Tiêu sớm chuẩn bị ngựa, hai người lên ngựa, đi về phía núi Phượng Hoàng. Ước chừng nửa canh giờ liền đến núi Phượng Hoàng.

Hai người xuống ngựa, liền có ám vệ quỳ gối trước mặt. Quân Mặc Hàn nhìn quanh bốn phía, bóng đêm thâm trầm, tối nay không có một ngọn gió nào.

“Có gì khả nghi không?” Quân Mặc Hàn tiện đà hỏi.

“Dạ không có.” Ám vệ thấp giọng trả lời.

“Được rồi, tiếp tục âm thầm xem xét.” Quân Mặc Hàn trầm giọng ra lệnh, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Chúng ta đi lên đi.”

“Ừ.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt gật đầu, đi thẳng về phía trước, chuyển mâu, lại hỏi, “Những người phái đi đã trở về chưa?”

“Đến nay không hề có tin tức.” Ám vệ trả lời.

“Chúng ta trước đến Phượng Hoàng am, điều tra hư thực, sau đó lại tìm kiếm manh mối.” Lục Ngưng Nhiên đi thẳng, Quân Mặc Hàn theo sau.

“Theo ý ngươi.” Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên một thân màu đen ăn mặc gọn gàng, phụ trợ ra dáng người xinh đẹp, lại có vẻ giỏi giang mười phần, tóc đen cao cao buộc lên, hai tròng mắt sáng ngời, như tinh quang lộng lẫy, môi anh đào lộ ra sắc màu mê người, lay động lòng Quân Mặc Hàn. Hắn yên lặng theo sau nàng, bóng đêm như nước, bình tĩnh không gió, đường nhỏ yên tĩnh, bốn phía hoa cỏ cây cối hơi hơi động tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Lục Ngưng Nhiên đi qua rất nhiều sơn đạo, cho nên nàng có năng lực phân biệt phương huớng. Nhìn về phía đỉnh núi, Phượng Hoàng am cao ngất, nhìn lại địa hình của núi Phương Hoàng, liền tìm được một đường nhỏ để đi, bất quá có chút trơn trượt.

Lục Ngưng Nhiên điểm chân linh hoạt về phía trước, Quân Mặc Hàn canh giữ ở sau để ngừa nàng dưới chân hơi vô ý, bị trượt xuống.

Trong nháy mắt, hai người đã đi tới một nửa. Quân Mặc Hàn đột nhiên tiến lên, đem Lục Ngưng Nhiên ôm vào lòng, điểm chân, xuyên qua rừng cây bên trong. Lục Ngưng Nhiên hiểu hắn muốn dùng khinh công, nhưng thương thế hắn còn chưa khỏi hẳn, vừa mới lại cùng Vương Nguyệt Như đánh nhau một phen, sao có thể chịu nổi. Bọn họ hiện tại phải bảo trì thể lực mới được, “Để ta xuống dưới, ta đi được, ngươi không thể quá mệt nhọc.”

“Không ngại, đợi ta điều tức là được.” Quân Mặc Hàn biết Lục Ngưng Nhiên quan tâm hắn, trong lòng nhất thời ấm áp, bước chân nhanh hơn, hướng Phượng Hoàng am bay đi.

Hoàng cung dưới lòng đất

“Bệ hạ, là Nguyệt Như làm việc không thành, xin bệ hạ trách phạt.” Vương Nguyệt Như quỳ trên mặt đất, cảm thấy tràn đầy ấm áp, bởi vì nàng biết được trong lòng hắn có nàng. Chiếm được đáp án, nàng không hề sợ hãi, vì hắn, nàng có thể làm bất cứ chuyện gì.

“Không nghĩ tới nàng lại thông minh như thế, có thể trong khoảng thời gian ngắn nhận ra được ý đồ của trẫm, còn có thể bày ra cục diện, chờ ngươi chui đầu vô lưới. Xem ra trẫm đã xem nhẹ nàng. Thú vị, thật thú vị!” Nam tử mang mặt nạ màu vàng tán thưởng.

“Bệ hạ, kế tiếp nên làm thế nào?” Vương Nguyệt Như mặc dù nhìn không thấy biểu cảm của hắn, theo lời nói của hắn, cũng hiểu được một chuyện, hắn gọi là “Nàng”, mà không là “Hắn”.

Hắn đang suy nghĩ, ngoài điện có người báo lại, “Bệ hạ, có một cặp nam nữ khả nghi vào núi Phượng Hoàng, hơn nữa, dưới chân núi có người trông coi.”

“Quân Mặc Hàn, là trời muốn diệt ngươi, xem ra núi Phượng Hoàng là nơi táng thân của ngươi.” Nam tử cất tiếng cười to, tựa hồ chờ đợi ngày này đã lâu, “Phái người bao vây núi Phượng Hoàng, nam giết, nữ mang về.”

“Vâng.” Người nọ lĩnh mệnh, liền lui ra ngoài.

“Bệ hạ, xin để Nguyệt Như đi.” Vương Nguyệt Như nghe hắn nói, trong lòng đầy đau xót, chỉ hận không thể đem Lục Ngưng Nhiên bầm thây vạn đoạn. Nàng ta sao có thể được hắn để ý như thế? Vậy Vương Nguyệt Như nàng là cái gì?

“Ngươi bị trọng thương, trở về nghỉ ngơi đi, ta tự mình đi.” Mặt nạ nam tử chuyển mắt, nhìn Vương Nguyệt Như liếc mắt một cái, liền thấy được ánh mắt đang tính kế của nàng, lập tức rời đi.

Vương Nguyệt Như sững sờ tại chỗ, hắn muốn đích thân đi, là vì “Nàng”, hay là vì “Hắn”?

Đột nhiên đứng dậy, không, vô luận như thế nào, Lục Ngưng Nhiên cũng không thể sống trên đời, nàng vì sao có thể được hắn để ý? Không, tuyệt đối không thể, hừ, mang nàng trở về sao? Đừng vọng tưởng, âm thầm nghĩ, liền bước nhanh đi ra cung điện, phi thân rời đi.

“Ngươi muốn đi đâu?” Đột nhiên, trước mắt nàng xuất hiện một người, lạnh lùng nhìn nàng.

“Nguyệt Như lo lắng cho người.” Vương Nguyệt Như trong lòng cả kinh, lập tức khôi phục sắc mặt bình thường, rơi xuống đất, trả lời.

“Không cần, ngươi vẫn nên trở về dưỡng thương đi.” Hắn lạnh lùng nói, “Người đâu, còn không đưa Như cung chủ trở về nghỉ ngơi!”

Vương Nguyệt Như bất đắc dĩ, xoay người không cam lòng về phía tẩm cung.

Bên này, hắn nhìn bóng lưng Vương Nguyệt Như rời đi, trong tay có một khối ngọc bội tinh mỹ, khóe miệng tà mị cười, “Ta chờ ngươi nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục phải về bên cạnh ta rồi.”

Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn tới Phượng Hoàng am, phóng mắt nhìn, liền nhìn thấy trước am là rừng trúc. Hai người nhìn nhau, “Nghe nói tro cốt của trụ trì ở phía sau Phượng Hoàng am, chúng ta vào trước xem xét Phượng Hoàng am, sau đó, lại đến hậu sơn xem sao.”

Quân Mặc Hàn gật đầu, hai người liền phi thân lên thành tường, rơi xuống sân trong am ni cô. Hương sương tràn ngập, đại chuông treo cao hơi hơi lay động, không có một bóng người. Lục Ngưng Nhiên tiến lên một bước, liền đi đến trong điện, lại phát hiện nơi này chỉ có mấy trụ cao thơm ngát mà thôi, lại về phía sau viện, phòng ốc đều trống không, chỉ có một chỗ có ánh sáng yếu ớt. Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, trong lòng thầm nói, hai người này nghe nói một người là điếc, một thì câm, nàng định thăm dò các nàng một phen.

Quân Mặc Hàn ném một viên đá về phía cửa sổ, “Oành” một tiếng, phòng trong như cũ không có động tĩnh, Lục Ngưng Nhiên biết vậy nên nghi hoặc, lập tức đẩy cửa vào, tìm kết quả, vừa bước vào cửa, chỉ thấy một phen kiếm hướng bản thân đâm tới. Lục Ngưng Nhiên tức khắc lui về sau, Quân Mặc Hàn phi thân tiến lên, chắn trước mặt nàng, nâng tay phải, hai ngón tay mang theo mũi kiếm, nhẹ nhàng bẻ lại, kiếm liền gẫy. Quân Mặc Hàn hừ lạnh, đá một cước vào ni cô, ni cô kia mất mạng.

Quân Mặc Hàn quay đầu, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, vội vàng hỏi, “Có bị thương không?”

“Cẩn thận!” Lục Ngưng Nhiên nhìn thấy sau lưng Quân Mặc Hàn lại xuất hiện một vị ni cô, tay cầm kiếm đâm thẳng tới. Lục Ngưng Nhiên đẩy Quân Mặc Hàn ra, nỏ trong tay nhắm vào ni cô, bắn tới giữa trán ni cô kia, trường kiếm trong tay chỉ cách mấy hào nữa là trúng ngực Lục Ngưng Nhiên.

“Nhiên Nhi, nàng không sao chứ?” Quân Mặc Hàn thật không ngờ Lục Ngưng Nhiên vào lúc nguy hiểm đẩy hắn ra, trong lòng cả kinh. Nhìn ni cô ngã xuống đất, còn có khoảng cách lúc đó, lại sợ vô cùng, “Về sau không bao giờ được làm như thế nữa, biết không?”

“Tình huống nguy cấp, không thể không như thế, ta không có việc gì.” Lục Ngưng Nhiên nhìn đôi mắt quan tâm có tia trách cứ của Quân Mặc Hàn, đột nhiên cảm thấy có người quan tâm thật tốt.

Quân Mặc Hàn biết vậy nên thấy bốn phía hơi thở ngưng trọng. Lục Ngưng Nhiên cũng cảm giác được một loại cảm giác áp bách. Hai người ngước mắt, liền nhìn thấy toàn bộ am ni cô đã bị bao vây, nam nữ thân quần áo màu đỏ, trong tay nắm trường kiếm, đứng ở bốn phía, phóng mắt nhìn, Lục Ngưng Nhiên liền thấy mặt nạ màu vàng sáng chói kia, không mặc long bào mà là cẩm bào màu vàng.

Quân Mặc Hàn liếc mắt một cái đã thấy hắn, không khỏi nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên có chút lạnh lẽo, an ủi nàng, “Có ta ở đây, nàng sẽ không có việc gì.”

“Quân Mặc Hàn, lâu ngày không gặp a, ta ở trong này đợi ngươi đã lâu.” Nam tử mang mặt nạ cất giọng nói, lãnh liệt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm lấy nhau, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Thì sao?” Quân Mặc Hàn không cho là đúng, cười lạnh nói.

“Như thế nào? Nợ máu trả bằng máu, tối nay nơi này là nơi táng thân của ngươi.” Mặt nạ nam tử sẳng giọng mở miệng, lập tức vung tay lên, mọi người nghe lệnh, liền theo mái hiên phi thân xuống, hướng Quân Mặc Hàn đánh.

“Ha ha, vậy phải xem ngươi có bản sự này hay không.” Quân Mặc Hàn vô vị nói, nắm chặt tay Lục Ngưng Nhiên, “Nhiên Nhi, đợi thời cơ liền rời đi, biết không?”

“Lục Ngưng Nhiên ta cho tới bây giờ đều không làm đào binh, mặc dù chết ở chỗ này, ta đây không lùi bước.” Lục Ngưng Nhiên có khí chất của quân nhân, lâm trận đào thoát, là chuyện nàng rất khinh thường, cho nên vô luận như thế nào nàng đều sẽ không bỏ lại Quân Mặc Hàn, rời đi.

“Nhiên Nhi, nghe lời, ta không muốn nàng có việc.” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, nhìn ánh mắt lạnh lùng và kiên định, cảm thấy vô luận như thế nào, cũng không thể để nàng bị tổn hại.

“Không ai có thể ra lệnh cho ta, cũng không ai có thể điều khiển ta.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng nói, ngay sau đó, rút chủy thủ bên hông, chuẩn bị tùy thời công kích.

Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ, đem Lục Ngưng Nhiên che ở phía sau, lại bị Lục Ngưng Nhiên đánh cánh tay hắn, “Tuy rằng võ công của ngươi cao hơn ta, nhưng, cũng đừng xem thường ta, nếu không chúng ta so thử một chút, như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên hiểu, Quân Mặc Hàn lo lắng cho nàng, nhưng hiện tại loại tình huống này, hai người hợp tác, so với một người chống đỡ tốt hơn nhiều.

“So cái gì?” Quân Mặc Hàn ngầm hiểu, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, hỏi.

“Xem ai giết chết người nhiều hơn.” Lục Ngưng Nhiên nói xong, liền đem một gã hồng y nam tử đâm chết, lại nhìn hướng Quân Mặc Hàn, “Ta đã giết chết một người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK