Beta: Feiyang
Mặc dù cách xa ngàn dặm, nhưng chuyện của Hoàng hậu xưa nay cũng rất nổi tiếng, trong quân không ai không biết, không ai không hiểu.
Lần này biên quan báo nguy, không từng nghĩ tới Hoàng Thượng lại ngự giá thân chinh, Hoàng hậu cũng đi theo! Điều này làm cho tướng sĩ ai cũng kinh hỉ hoảng loạn, vui là có thể trước khi chết được thấy mặt thiên tử, vậy có chết cũng không tiếc, hoảng loạn là Hoàng hậu độc ác kia cũng tới. Nghe thấy thủ đoạn của Hoàng hậu, phi tần trong cung có ai tránh né được bàn tay của nàng? Bạch tướng quân chiến công hiển hách như thế mà muội muội lại phải chịu khổ, chết oan chết uổng? Lần này Hoàng hậu đến không biết có mục đích gì?
Ở trong lòng họ, nếu như thiên tử là thần, như vậy Bạch Phi Dương là ngọn núi mà họ cũng là những ngọn cỏ trên ngọn núi ấy, nếu như không có ngọn núi, như vậy bọn họ cũng sẽ sập.
Muội muội của Bạch tướng quân, chính là quý phi đương triều, xác thực chết trong tay Hoàng hậu. Bọn họ đương nhiên sẽ có hận ý với Hoàng hậu, đơn giản là đương kim Hoàng hậu có thanh danh quá mức độc ác.
Có điều chuyện xảy ra mấy tháng nay, cũng làm cho bọn họ đối với vị Hoàng hậu này có cái nhìn mới. Việc cải trang vi hành, bọn họ cũng sớm nghe thấy, cho nên trong lòng đối với Hoàng hậu vừa kính sợ vừa mang theo nhàn nhạt thù hận.
Đêm đã khuya, lửa trại bùng cháy. Trên đài cao, Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên cũng ngồi trên chủ vị. Quân Mặc Hàn một thân cẩm bào màu vàng, ôn nhuận như ngọc, Lục Ngưng Nhiên cũng mang cung trang màu vàng, sắc mặt lạnh nhạt, Bạch Phi Dương cùng Quý Như Phong ngồi hai bên, các đại tướng theo thứ tự ngồi xuống.
“Chúng tướng sĩ, từ khi trẫm đăng cơ tới nay, biên cảnh chiến sự không ngừng, may mà có chúng tướng sĩ chiến đấu hăng hái, cố thủ biên quan, mới bảo vệ nước ta thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, trẫm kính chúng tướng sĩ một ly!” Quân Mặc Hàn nhìn đội quân trang nghiêm dưới đài, trang trọng trầm ổn, khí thế uy vũ, trong lòng càng kích động không thôi, năm đó hắn cũng mong có thể dẫn dắt ngàn quân chinh chiến, hăng hái, bưng chén rượu lên, đứng dậy, “Trẫm cạn trước!” Nói xong, liền uống một hơi cạn sạch.
Các tướng sĩ đều kích động không thôi, sùng kính nhìn vua của bọn họ, vị thần của họ đang ở trước mặt. Nếu như không phải hắn thì chỉ sợ là bọn hắn ở đây đã bị các nước khác giết chết; nếu không là hắn thì dân chúng có thể nào sống bình an sao?
“Thần nhất định không phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng, thề sống chết thủ vệ biên quan!” Bạch Phi Dương có lẽ đã lâu không kích động như thế. Nhớ tới năm tháng hắn cùng với Quân Mặc Hàn, uống rượu dưới trăng, thoải mái chè chén, vì tình nghĩa bọn họ, hắn đến biên quan, chiến đấu hăng hái trên sa trường, mấy năm này rất vất vả bao nhiêu chỉ có hắn biết. Bây giờ nhìn Quân Mặc Hàn hăng hái như vậy, làm hắn càng thêm khẳng định lúc trước không nhìn lầm người.
Mọi người đều đứng dậy nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Lục Ngưng Nhiên ngồi yên tĩnh, trong lòng lại kích động. Đi đến thế giới này đã thật lâu, lâu đến nỗi làm nàng quên nàng cũng từng là quân nhân, quân nhân là như thế nào? Trung thành với sứ mệnh của mình, trung thành với quốc gia. Hình ảnh trước mắt làm nàng nhớ tới bản thân, khi đó nàng cũng có nhiệt huyết, không sợ nguy hiểm, hoàn thành nhiệm vụ cũng rất đáng giá.
“Thanh sơn khắp nơi chôn trung cốt, không cần đến da ngựa bọc thây!” Hai câu thơ này hình dung chân thật nhất về người lính: Họ vào sinh ra tử, đồng sinh cộng tử, đó mới là khí tiết của quân nhân! Bọn họ làm Lục Ngưng Nhiên thấy được mình, nàng bừng tỉnh đại ngộ, mình đã quên mất, quên mất bản thân từng là quân nhân. Trong lòng không khỏi âm thầm quyết định, khóe miệng nở một nụ cười chân thật, ánh vào mắt của chúng tướng sĩ, xán lạn loá mắt, thuần khiết vô cùng, không có khuyết điểm, lộng lẫy hơn so với trăng sáng trong đêm.
Mọi người không khỏi ngây ra, trong lòng nghi hoặc trùng trùng: Hoàng hậu độc ác sao lại có nụ cười xinh đẹp như thế này? Là bọn hắn nhìn nhầm sao?
Lục Ngưng Nhiên hoàn toàn không ý thức bản thân cười như thế, làm cho trong lòng mọi người gợn sóng. Nàng bưng chén rượu, chuyển mắt nhìn đôi mắt ôn nhu của Quân Mặc Hàn, cười, uống một hơi cạn sạch.
Đa số ánh mắt đều tập trung trên người nàng, nàng ngước mắt, nhìn biểu cảm kinh ngạc của họ lại có chút nghi hoặc, bọn họ vì sao lại nhìn mình như thế?
“Khụ! Khụ khụ!” Bạch Phi Dương phục hồi tinh thần lại. Hắn chỉ vô tình nhìn nhưng lòng đã khẽ rung động. Không thể không nói đây là nụ cười đẹp nhất hắn từng gặp, nhưng hắn đã kịp thu hồi ánh mắt, chuyển mắt, nhìn thấy ánh mắt ngây ra của mọi người, ho khan vài tiếng, đợi mọi người hoàn hồn, nói, “Thần kính Hoàng Thượng một ly!”
Quân Mặc Hàn trong lòng có chút không vui. Hắn hiểu Lục Ngưng Nhiên quá đẹp, nụ cười khuynh thành khi nãy, hắn chưa bao giờ thấy, trong lòng hắn cũng rung động. Không nghĩ đến, cảnh đẹp này lại cho những người kia thấy! Hắn có ý niệm muốn đem nữ nhân trước mắt giấu đi, chỉ có thể để một mình hắn thấy, bất luận kẻ nào cũng không được nhìn.
“Tốt lắm.” Quân Mặc Hàn xoay người, đối diện với Bạch Phi Dương, tri kỷ ngày xưa đã nhiều năm không gặp. Khi đó họ rất gần gũi nhưng hiện tại lại quân quân thần thần, ở mặt ngoài là xa lạ, nhưng trong lòng họ lại gần nhau như xưa. Nhưng Quân Mặc Hàn biết Lục Ngưng Nhiên chính là hình mẫu nữ tử trong lòng Bạch Phi Dương.
Quý Như Phong giơ chén rượu lên, tự mình uống. Biểu cảm của mọi người hắn đều thấy hết, trong lòng đau vô cùng, nuốt rượu vào bụng, tràn đầy chua sót. Lúc nãy Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên nhìn nhau cười, làm hắn có chút khổ sở, nhưng hắn cũng không hối hận với quyết định của mình: Đã không bỏ xuống được, như vậy phải thừa nhận, chỉ cần ở bên cạnh nàng là tốt rồi, chỉ cần hắn tận mắt thấy nàng hạnh phúc là được.
Lục Ngưng Nhiên không cho là đúng, nàng đang nghĩ tới chiến sự ngày mai, còn có đối sách đánh giặc, không có tâm tư nhìn ai cho nên xem nhẹ hắn.
Hôm sau, trong doanh trướng, Bạch Phi Dương cúi đầu bẩm báo, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đêm qua thần có ý tưởng, nhân lúc quân địch đang ở phạm vi năm mươi lí tạm dựng trại, không rõ ý đồ của địch, quân ta chỉ có thể án binh bất động, địch bất động ta bất động, khi chưa rõ ý đồ của chúng, quân ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Vậy ý của Bạch tướng quân là?” Quân Mặc Hàn hiểu đạo lý trong đó, hỏi.
“Kế sách lúc này chỉ là đề cao cảnh giác, bảo vệ nơi quan trọng, tử thủ cửa thành, sau đó phái nhất đội ngũ nhỏ đi tìm hiểu tình hình của địch, sau đó sẽ định đoạt.” Bạch Phi Dương tiện đà trả lời, đây là kế sách an toàn nhất của hắn.
“Bạch tướng quân, mặc kệ ý đồ của quân địch, có một điểm này, bọn họ công khai mang binh xâm lược, hơn nữa quốc quân lại ngự giá thân chinh, đó là một loại khiêu khích, ta không thể ngồi chờ chết, mặc cho bọn hắn tùy ý làm bậy như thế sao có thể kích phát khí thế toàn quân?” Lục Ngưng Nhiên mở miệng nói.
“Ý của Hoàng hậu là?” Quân Mặc Hàn mang ý cười hỏi.
“Thiếp thân cho rằng không thể thủ, như thế sẽ làm sĩ khí toàn quân bất ổn, nếu không biết ý đồ bọn họ, vì sao không lớn tiếng doạ người?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà nói, “Bọn họ dám đên biên quan nước ta dựng lều trại, quá mức kiêu ngạo, xưa nay Hàn Ngọc quốc lòng lang dạ sói, mọi người đều biết. Bọn họ dám khiêu khích hoàng uy, ta liền thừa cơ xuất binh, trước là phong tỏa nhuệ khí của họ, gia tăng sĩ khí tướng sĩ, sau cũng có thể biết được ý đồ của họ.”
“Vậy ý của các khanh thì sao?” Chúng tướng sĩ nhìn quanh, vẻ mặt không có lựa chọn.
Bạch Phi Dương kinh ngạc, nữ tử trước mặt lại có khí phách như vậy, dám can đảm khiêu khích. Hắn nhớ tới bản thân, dũng mãnh thiện chiến, nhưng bây giờ quốc thái dân an, mà hắn chỉ nghĩ thủ, không nghĩ công, hắn không muốn thấy nhiều tướng sĩ hy sinh.
“Vì đề cao sĩ khí toàn quân, ta nguyện tự mình mang binh xuất chinh, đánh Hàn Ngọc quốc.” Lục Ngưng Nhiên đã sớm nghĩ tới cục diện như thế. Bạch Phi Dương có chính sách bảo thủ như vậy làm nàng có chút thất vọng. Nghĩ lại thì thấy cũng không phải không có lý, cục diện lúc này đối với bọn họ là có lợi, chỉ cần tử thủsẽ không để quân địch lợi dụng, nhưng đây lại không phải là kế lâu dài.
“Không, không được.” Quân Mặc Hàn phản đối, hắn không muốn nữ nhân của mình bị thương tổn, sao lại để nàng lâm vào nguy hiểm?
Bạch Phi Dương kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới nàng lại yêu cầu tự thân lên chiến trường, điều này làm nội tâm của hắn như có ngọn lửa dần dần thiêu đốt. Đúng vậy! Hai năm nay, hắn chỉ nghĩ cách bảo vệ thái bình, lại chỉ thủ chứ không tấn công mới làm bọn chúng càng không kiêng nể gì, càng có vẻ yếu đuối vô năng.
“Hoàng Thượng, thầ thiếp nghĩ có thể dẫn binh xuất chinh, tăng trưởng sĩ khí, lại có thể cho Hàn Ngọc quốc biết, nước ta chẳng phải dễ khi dễ.” Lục Ngưng Nhiên nhanh nhẹn đứng dậy, quỳ một gối xuống, đây là lần đầu tiên nàng quỳ trước Quân Mặc Hàn, trịnh trọng như thế, đó là một loại kiên định, làm hắn không thể cự tuyệt.
“Hoàng Thượng, thần nguyện ý tự mình nắm giữ ấn soái xuất chinh, bảo hộ Hoàng hậu nương nương.” Bạch Phi Dương có chút hoảng sợ, đối với hành động kiên quyết của Lục Ngưng Nhiên, nội tâm hắn càng thêm kích động: Thân là nữ tử, nàng có thể can đảm như vậy, mà hắn là thủ lĩnh của thiên quân vạn mã, lại không có sự gan dạ sáng suốt như nàng, sao có thể không khiếp đảm?
“Nàng xác định muốn đi?” Quân Mặc Hàn nhìn thẳng Lục Ngưng Nhiên, tức giận trong lòng giờ phút này biến thành lo lắng, lại kính nể vô cùng. Đối mặt với nàng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ, còn có sủng nịch. Hắn từng thề sẽ dùng cả đời che chở nàng, bảo hộ nàng, không nghĩ tới lúc nguy nan, nàng lại hiên ngang lẫm liệt như thế! Điều này làm cho tình yêu của hắn đối với nàng càng thêm kiên định: Cả đời này hắn nhất định phải ở bên cạnh nàng!
“Xin Hoàng Thượng ân chuẩn!” Lục Ngưng Nhiên mang ánh mắt kiên định, nhìn Quân Mặc Hàn trong mắt tràn đầy sự lo lắng, trả lời thuyết phục.
“Tốt lắm, nếu đã như vậy thì trẫm ân chuẩn.” Quân Mặc Hàn không có chút không vui, ngược lại vẫn cười tươi. Đúng vậy! Chỉ cần nàng quyết định, hắn liền đáp ứng, chẳng sợ phía trước nguy hiểm trùng trùng, hắn cũng vì nàng mà không tiếc tất cả.