Beta: Feiyang
Hôm sau Bình Nhi khóc không ra nước mắt, một tay ôm bảo bối hỏa thằn lằn phờ phạc ỉu xìu đang nằm bên trong hộp không ngừng hộc thuốc ra, đáng thương nhìn Lục Ngưng Nhiên.
“Bình Nhi, chẳng lẽ hôm qua các nương nương không chiêu đãi tốt chúng nó?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, nhìn về phía Bình Nhi đang đau lòng không thôi, bĩu môi, nhịn ý cười xuống. Việc hôm qua nàng cũng đã sớm biết, lại cúi đầu nhìn phía hỏa thằn lằn đang trưng cái bụng phệ ra, yên lặng thương tiếc: Ông bạn già, các ngươi vất vả rồi!
Chỉ thấy hỏa thằn lằn giống như hiểu được ánh mắt của Lục Ngưng Nhiên, chúng nó xem thường nhìn Lục Ngưng Nhiên, hờ hững quay người bò về phía Bình Nhi giống như muốn chứng minh Bình Nhi đối xử tốt với chúng nó nhất.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, cũng do chiêu đãi quá tốt cho nên mới biến thành như vậy.” Bình Nhi nức nở, đứt quãng trả lời, “Các nương nương đem thuốc bổ tốt nhất đút hết cho chúng nó vì thế cho nên hôm nay chúng nó đều phình bụng.”
“Bây giờ cũng không muộn. Được rồi, ngươi thả chúng nó xuống để cho chúng nó vận động, bò quanh Cảnh Nghi cung đi mười vòng đi.” Lục Ngưng Nhiên nâng chén trà lên, nói.
“Hoàng hậu nương nương…” Bình Nhi ánh mắt trong suốt. Mười vòng? Bình thường chúng nó đều lười vận động thế mà bây giờ cư nhiên phải đi xa như vậy, chúng nó sao chịu nổi chứ!
“Như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên đề cao thanh âm, trầm mặt hỏi.
“Nô tì tuân lệnh!” Bình Nhi tất nhiên là biết lời Hoàng hậu nương nương nói nhất định không thể thay đổi, chỉ có thể chịu đựng đau lòng mà ôm chúng nó lui ra ngoài.
Mà đám hỏa thằn lằn lại thò đầu ra ngoài, nổi giận đùng đùng nhìn Lục Ngưng Nhiên, nhìn nàng hướng chúng nó xua tay, lưỡi chúng phun ‘phì phì’ ra ngoài tỏ vẻ cực độ bất mãn.
Từ sau ngày hôm đó, các nương nương tất cả đều hiểu được dụng ý của Hoàng hậu nương nương: Nếu không có việc gì thì tốt nhất an phận thủ thường, bằng không lần sau sẽ không chỉ đi lại dò hỏi đơn giản như thế! Hỏa thằn lằn lợi hại ra sao ai cũng biết, sao dám tùy ý lỗ mãng chứ!
Hoa ma ma từ lúc Mặc Trúc đi dần trở nên ít lời. Mai Phi nương nương vừa là chủ tử của nàng vừa là thân nhân của nàng, hiện giờ thi cốt mặc dù đã tìm được, coi như là giải quyết xong tâm nguyện trong lòng nàng, nhưng Mặc Trúc rời đi lại làm nàng thực tại lo lắng không thôi. Mặc Trúc từ nhỏ được nàng chăm sóc đến lớn, nàng sao không biết tình hình thân thể của Mặc Trúc. Hắn ra ngoài như thế sao nàng có thể yên tâm? Lòng không lo lắng, không nóng ruột nóng gan chứ?
Việc càng làm cho nàng lo lắng hơn nữa là: Hai ngày sau là ngày giỗ của Mai Phi nương nương, bệnh của Hoàng thượng có tái phát không? Hoàng thượng cũng do nàng nhìn lớn lên, nhìn ôn nhuận như ngọc nhưng nội tâm lại đè nén nhiều thống khổ, hắn đã trải qua cực khổ vô cùng nên điều này làm cho nàng lại một lần nữa lâm vào ưu sầu.
Lục Ngưng Nhiên nhìn Hoa ma ma mấy ngày nay không yên lòng, trong lòng cũng đoán được mười phần, gọi Hoa ma ma, đi tới bên cạnh nàng, “Hoa ma ma, bản cung nhìn ngươi gần đây tâm sự trùng trùng, là vì Hoàng thượng cùng Mặc Trúc mà lo lắng sao?”
“Không dối gạt Hoàng hậu nương nương, đúng vậy!” Hoa ma ma không chút nào giấu diếm trả lời. Chắc là do tuổi tác lớn nên tâm sự càng lúc càng nhiều. Bây giờ bên người cũng chỉ có Lục Ngưng Nhiên biết được nguyên do cho nên nàng sẽ thổ lộ, bằng không nàng thực sợ bản thân có tâm bệnh.
“Mặc Trúc bên kia có ám vệ bảo hộ, không có gì nguy hiểm, mà bệnh tình của hắn, nếu ra cung có lẽ sẽ tốt hơn. Về phần Hoàng thượng, lúc Mặc Trúc sắp đi có nói cho ta, có phải hai ngày nữa sẽ tới ngày giỗ của Mai Phi nương nương không?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía khuôn mặt u sầu của Hoa ma ma, trong lòng tất nhiên biết bản thân đoán chính xác, mà nàng cũng đã phái người đi tra xét ngày giỗ của Mai Phi nương nương cho nên xác nhận một phen.
“Lão nô lo lắng Hoàng thượng sẽ lại làm ra những việc không nên.” Tâm sự bị Lục Ngưng Nhiên đoán trúng, mà nàng quả thật lo lắng không thôi. Nghĩ lại thì có lẽ Hoàng hậu nương nương sẽ hỗ trợ?
“Ngày ấy ta sẽ ở cạnh hắn, ta nhất định không để hắn tổn thương bản thân.” Lục Ngưng Nhiên an ủi nói, long tự hỏi không biết hắn sẽ làm chuyện gì đây?
“Lão nô tạ Hoàng hậu nương nương.” Hoa ma ma vui mừng quá đỗi, trong lòng cũng an tâm không ít, vội vàng tạ ơn.
Hai ngày sau, Lục Ngưng Nhiên lệnh cho Hoa ma ma truyền lời nhắn cùng Quân Mặc Hàn, ước hẹn lúc chạng vạng sẽ gặp ở Mai viên.
Lục Ngưng Nhiên mặc một thân màu xanh nhạt sa y, trên vai khoác lụa mỏng màu trắng, khi gió thổi qua sẽ làm cho người ta có cảm giác như một tiên tử hạ phàm. Tóc đen khẽ bay ở hai bờ vai lộ vẻ ôn nhu, không trang điểm yên lặng ngồi dưới bầu trời đêm. Trên bàn đá bày biện đàn cổ, ngón tay tinh tế trắng nõn khẽ vuốt lên dây đàn, nhẹ nhàng xẹt qua, âm điệu thanh thúy vang lên.
“Hôm nay có chuyện vui sao? Hoàng hậu sao lại có nhã hứng này thế?” Quân Mặc Hàn mặc một thân màu đen, che mặt, tay cầm trường kiếm lập tức đi tới ngồi đối diện Lục Ngưng Nhiên, ý cười nồng đậm nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên.
“Tối nay ngươi là Ảnh hay là Hoàng thượng?” Lục Ngưng Nhiên ẩn ẩn chuyển mắt, nhìn vào lãnh ý trong đáy mắt hắn, nhàn nhạt hỏi.
“Trong Mai viên này, chỉ có Ảnh mà không có Hoàng thượng.” Quân Mặc Hàn đem trường kiếm đặt lên bàn đá, nâng tay lên xoa cầm huyền, “Ngươi biết đánh đàn?”
” Không, đây là chuẩn bị cho ngươi.” Lục Ngưng Nhiên gảy nhẹ dây đàn, cười yếu ớt nhìn Quân Mặc Hàn bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Ngươi biết đánh đàn sao?”
“Biết.” Quân Mặc Hàn thanh âm mang theo khàn khàn, “Lúc nhỏ, ta theo mẫu phi đến mai viên thăm Mặc Trúc, mẫu phi ngồi dưới cây mai, đánh đàn cho ta cùng Mặc Trúc nghe.”
“Tối nay có thể vì ta mà đàn một khúc không?” Lục Ngưng Nhiên nhẹ nhàng đẩy đàn về phía hắn, “Ngươi đánh đàn, ta múa kiếm như thế nào?”
“Được.” Quân Mặc Hàn Hân Nhiên đáp. Khi nhìn vào mắt của Lục Ngưng Nhiên thì lo lắng trong lòng hắn nháy mắt trở nên yên tĩnh không ít, khẽ vuốt đàn, tiếng đàn du dương vang lên.
Lục Ngưng Nhiên nhún người, kiếm đã ở trong tay nàng. Nàng tao nhã xoay người, trường kiếm hướng về phía không trung, kiếm ra khỏi vỏ, điểm kiếm dựng lên, thân nhẹ như yến, thân ảnh màu lam giống như chim yến bay nhẹ nhàng cùng với tiếng đàn, nhẹ nhàng xoay tròn, thanh kiếm cũng giống như tia chớp, cấp tốc chớp động, thân kiếm lóng lánh, hòa hợp cùng với thân ảnh màu lam của nữ tử dưới trăng.
Tiếng đàn dần dần yếu ớt, Lục Ngưng Nhiên theo nhịp điệu của tiếng đàn chầm chậm mà múa, “Băng tuyền lãnh chát huyền ngưng tuyệt, ngưng tuyệt không thông thanh tiệm nghỉ. Có khác u sầu thầm hận sinh, lúc này không tiếng động thắng có thanh.”
Đột nhiên, tiếng đàn nhanh hơn, mà Lục Ngưng Nhiên theo tiếng đàn càng tăng tốc độ múa kiếm, “Oành!” Dây đứt âm gãy, Lục Ngưng Nhiên nhanh nhẹn xoay tròn, bước nhanh tới bên cạnh Quân Mặc Hàn.
Hắn sớm rơi lệ đầy mặt, mà ngón tay không biết khi nào đã bị cắt qua, chảy máu. Nàng ẩn ẩn thở dài tiến lên một bước nắm tay của hắn, nhẹ giọng hỏi, “Đau không?“
Quân Mặc Hàn nhìn vào đôi mắt của nàng, hắn dùng lực kéo nàng vào trong lòng gắt gao ôm, cầu xin, “Đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta!”