"Vấn đề thứ nhất thực buồn cười. Có thể làm đạo tặc đều phải có năng lực giống đực. Ngươi đã gặp qua đạo tặc nào là giống cái, hay là nam tính? Vấn đề thứ hai càng buồn cười, cái vòng trên tay ta có liên quan gì đến biến hay không biến tính? Nếu ngươi đoán ta có quan hệ với Anson, thì ta đây phải dành thời gian ở cùng hắn nhiều hơn một chút. Phải hơn một trăm năm chứ, cần gì phải ngốc mới tí tuổi mà chạy đi cải tạo? Dù sao mặc kệ ta là nam tính hay là giống cái đều không thể sinh người nối dõi cho Anson đúng không?"
Khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười thực lười nhác, còn vài phần mỉa mai. Cũng không biết Gia Lôi là mỉa mai chính mình không thể giải thích vấn đề muốn hộc máu, hay là mỉa mai Leopold hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy.
"Vấn đề cuối cùng, đó là bí mật bảo vệ mạng sống, thứ lỗi ta không thể báo cáo."
Thản nhiên ngẩng đầu, thoải mái nhìn về phía đối phương.
Một vị giống đực hướng một vị khác giống đực khác bày ra tư thái như vậy là một loại biểu hiện thần phục.
Nhưng Gia Lôi không phải giống đực, ít nhất ở trong mắt Leopold là không phải. Ánh mắt cùng ngữ khí có thần phục hay không cũng không quan hệ.
Đó là khiêu khích, tựa như muốn nói "Ta không có nói láo, bởi vì ta ghét nói dối. Mà dù ta ăn ngay nói thật, ngươi cũng không có được đáp án ngươi muốn".
Leopold tự cho ra kết luận rồi cười nhẹ. Có thể bác bỏ những câu hỏi của hắn, thiếu niên này xác thật có năng lực.
Ánh mắt như có lửa phát sáng trong bóng tối. Leopold khống chế không được nâng tay lên. Ngón tay thon dài có lực nhẹ nhàng vuốt ve tóc Gia Lôi. Ở trong bóng tối mái tóc màu bạch kim như lấp lánh. Leopold bồi hồi lưu luyến tay không muốn rời khỏi.
Cảm giác mấy ngón tay kia càng lúc càng dùng sức, Gia Lôi toát mồ hôi lạnh.
Tên biến thái này sẽ thật sự bóp chết ta phải không?
Thân thể theo bản năng muốn thu nhỏ lại, nhưng ý chí mạnh mẽ lại lấn át bản năng. Không thể lui. Lui sẽ mất đi hết khí thế hiện có. Để kẻ địch khống chế quyền chủ đạo cùng chờ chết không có gì khác biệt.
Vì thế nụ cười lười nhác càng gia tăng, Gia Lôi không chỉ không có lùi bước, ngược lại đem cổ hướng tới lòng bàn tay của Leopold.
"Muốn bóp chết ta? Vậy sao ngươi không dùng nhiều sức một chút? Chưa ăn cơm no sao?"
Ngón tay dừng một chút, ngoài ý muốn Leopold nhướng mày nhìn về phía thiếu niên.
Đôi mắt lẳng lặng nhìn người đối diện. Giống ánh trăng soi xuống mặt hồ, mờ ảo sâu thẳm. Có thể nói là mê người, dụ hoặc con mồi từng bước tiến vào trầm luân.
"Ngươi thật muốn chết như vậy?"
Cười khẽ, đôi mắt cong cong làm lộ ra sắc thái mị hoặc, không giống yêu tinh mà đã thành ma quỷ.
"Không cần nói lời kích thích ta. Từ lúc bắt đầu ta đã không nghĩ tới muốn đả thương ngươi."
Âm thầm thở một hơi, Gia Lôi tin tưởng hắn sẽ không lừa mình, tiếp theo sắc mặt lại không tốt lắm.
Hoá ra hắn đang đùa với ta. Ta dễ chơi như vậy sao? Đặc biệt vui vẻ đúng không? Biến thái, ngươi đi tìm chết đi! Đậu má, không đá chết ngươi, cũng phải đá tàn ngươi!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Gia Lôi lại không dám nhấc chân đá vào bộ vị. Nếu thật sự đá hỏng bộ vị rồi sợ là gánh không nổi trách nhiệm.
Căn bản không nghĩ tới Gia Lôi sẽ cho hắn một phần lễ vật như vậy. Đột nhiên không kịp phòng bị, Leopold bị đá trúng eo, nhe răng lui về phía sau một bước.
Phải biết rằng Gia Lôi chính là giống cái quý hiếm. Tuy nói lực công kích của Gia Lôi không lớn như giống đực, nhưng sức của đôi bàn chân cũng không phải người bình thường có thể chịu được.
Cho nên Leopold xui xẻo bị đau đứng thẳng không nổi. Người luôn đạm mạc, cao quý, thanh lãnh cao ngạo như gặp quỷ. Phải một hồi lâu hắn mới chậm rãi đứng thẳng thân thể, không cần nhìn cũng biết eo sườn đã bị sưng tím một khối to.
"Karen, ngươi rốt cuộc có thân phận gì?"
Nếu là trước kia, có ai nói với hắn bị một giống cái đá thiếu chút nữa rơi nước mắt, hắn nhất định đánh đối phương chảy máu mũi.
Nhưng một cú đá của Karen hoàn toàn làm thay đổi quan niệm về giống cái ở trong lòng hắn.
Quả nhiên, Karen không phải giống cái bình thường. Một người quá nổi bật gợi lên hứng thú cho hắn.
Làm sao bây giờ? Hắn không muốn trở lại ngủ đông. Ngủ thì sẽ tách khỏi Karen. Khi gặp lại có lẽ sẽ cách xa?
"Ta chính là ta, ngươi quan tâm thân phận làm cái gì."
Gia Lôi muốn có bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo. Trước nay đều bừa bãi, cuồng dã không cố kỵ, cũng làm việc tùy hứng, cho nên khó tránh khỏi có vài phần quái đản. Thời gian gần đây liên tiếp bị trời xui đất khiến, nghẹn đến mức đầy mình oán hận không chỗ trút bỏ. Vừa đúng lúc Leopold làm ly nước đầy bị tràn, đương nhiên không có nhận được sắc mặt tốt.
Leopold không ngại lời nói lạnh nhạt. Trạng thái của hắn là lạnh nhạt đến vô cảm, đột nhiên đụng phải người khiến hắn không muốn buông tay, tự nhiên tâm bao dung vô hạn. Nhìn thấy Gia Lôi có biểu tình gì cũng thích, thấy thế nào cũng không giận.
"Ta đã tra xét tên ngươi trong kho ảnh lưu trữ của liên bang, lại không có hình ảnh hay tư liệu. Tiếp theo ta lại đi tra xét kho lưu trữ gen, nơi đó cũng không có lưu trữ gen giống cái của ngươi. Ngươi giống như là từ trên trời rơi xuống. Ta dùng thật nhiều cách cũng tra không ra quá khứ của ngươi, chỉ có thể đoán ngươi cùng Dark Clan có liên hệ. Còn nữa, Dark Clan hình như cũng đang vội vã tìm ngươi. Ngươi nói đi, ta đem tin tức của ngươi trao đổi cùng Dark Clan sẽ có lợi ích gì?"
Lại uy hiếp đúng không? Không hỏi được xuất thân liền đem ta bán cho Dark Clan? Đúng là ngươi không làm Chính phủ Liên Bang thất vọng khi trả lương cao cho ngươi?!
Bất quá, nghe hắn nói cầm gen của mình đi tra xét trong hồ sơ lưu trữ làm Gia Lôi cảm thấy ngoài ý muốn.
Bản thân ta chính là giống cái bình thường sao? Như vậy muốn làm giả thân phận cũng dễ dàng hơn nhiều.
"Lại không muốn nói chuyện?"
Lần nữa tiến đến trước mặt Gia Lôi, Leopold cười trêu chọc.
"Lại muốn bị đá?"
Gia Lạp nhướng mày, cười tà ác. Một giống đực hùng mạnh bị một giống cái đá đến thiếu chút nữa chảy nước mắt có cái gì vui mà đắc ý?
"Miệng lưỡi của ngươi so với ta còn độc ác hơn."
"Ta có những lời còn độc ác hơn, ngươi muốn nghe hay không?"
Luận về mắng chửi người, tên biến thái Leopold sao so được với Gia Lôi từ nhỏ sống lưu lạc. Các loại mắng chửi khiến người nghe hộc máu, còn có từ thô tục hơn mấy chục. Nhớ năm đó Gia Lôi cùng Vũ Khan, mỗi người một câu mắng đến đối thủ tay chân chật vật bỏ chạy, cảnh tượng kia thật khó quên.
"Thôi, xin miễn thứ cho kẻ bất tài."
Hắn sợ nghe xong sẽ nhịn không được mà thật sự bóp chết Karen, đến lúc đó người hối hận còn không phải hắn sao?
"Nếu không muốn nói, ta cũng không hỏi, dù sao......"
Leopold mím môi, đột nhiên vươn cánh tay ôm lấy Gia Lôi đè xuống.
"Ngài Thống đốc Seleigh Leopold, ta có thể tố cáo ngài quấy rối tình dục không?"
Bị một người đàn ông đè ở dưới thân, Gia Lôi khó tránh khỏi có bóng ma trong lòng. Bởi vì Gia Lôi không phải lần đầu tiên bị đè. Vừa nhớ tới chuyện cũ vẻ mặt Gia Lôi liền đỏ rực. Đó là căm tức.
Thân là một đạo tặc, trinh tiết là cái thá gì, nhưng cũng không thể cứ bị ôm như vậy chứ? Ta thích chính là mỹ nữ, những mỹ nữ ngực lớn mông to, sinh con cho ta. Không phải mấy giống đực thô cứng hiểu chưa?!
"Nếu em gả cho ta thì thoải mái đi khiếu nại ta."
Hai chân cuốn lấy đôi chân lộn xộn của Gia Lôi. Đôi tay ôm thật chặt đem người dựa vào trong lòng ngực. Leopold thoải mái nheo đôi mắt.
"Em không cần sợ, ta sẽ không đem em bán cho Dark Clan, càng không đối với em làm ra chuyện gì xấu. Chờ ngày mai tỉnh lại ta đã ngủ say, bình thường Seleigh kia không nhớ rõ ta, tất nhiên cũng sẽ không nghi ngờ em."
Không nhớ rõ? Chẳng lẽ Leopold biến thái trước mắt là nhân cách khác của Leopold bình thường? Không có khả năng đi? Giống đực hùng mạnh thường có năng lực cùng ý chí lực mạnh mẽ. Một người không hoàn thiện sao có thể trở thành giống đực hùng mạnh?
Bình thường phần lớn người đa nhân cách có tố chất tâm lý yếu kém. Bọn họ gặp chuyện không thể đối mặt hiện thực, trong tiềm thức đem mình trở thành một người khác, vì thế có một nhân cách khác xuất hiện.
Nhưng bất luận vì cái gì một chỉnh thể bị phân thành hai sẽ sinh ra nhược điểm. Hai nhân cách khác biệt sẽ có một nhân cách xấu xa, yêu thích bạo lực. Nếu là người có năng lực yếu kém thì còn đỡ, lại là người có năng lực cao như Leopold thì quả thực mọi người chịu khổ.
Có câu nói rất đúng, không sợ tai họa có sức mạnh chỉ sợ tai họa có trí tuệ. Chỉ số IQ càng cao tội phạm càng nguy hiểm. Người có vẻ ngoài thân thiện dễ gần như Seleigh Leopold có thể làm trăm triệu người nhảy hố lửa. Có thể giết một lúc vạn người thì nguy hiểm không?
Không biết mình đang bị thiếu niên trong lòng ngực tưởng tượng thành Đại Ma Vương, Seleigh Leopold dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Gia Lôi, nói tiếp:
"Nếu em muốn tách rời khỏi Dark Clan cùng Garfield thì tốt nhất đừng rời khỏi nhà ta. Ngày mai khi tỉnh lại hắn sẽ không biết thân phận của em, chỉ biết hết toàn lực bảo hộ em. Hắn xem việc bảo vệ em là trách nhiệm. Vì em mà trực tiếp hóa ma có thể thấy em ở trong lòng hắn có bao nhiêu quan trọng. Thật hâm mộ hắn có thể quang minh chính yêu thương em, mà ta......"
Thích cũng vô dụng. Nói đến cùng, ta bất quá chỉ là một ý thức mà thôi!
Gia Lôi không để ý tới cảm xúc đang trầm xuống của Leopold. Lỗ tai chỉ ghi nhận "đem hết toàn lực bảo hộ", "trách nhiệm", còn cái gì "quan trọng", "yêu thương ngươi" đều gạch bỏ.
Ở trong nhà Leopold không đi? Không phải là một ý tưởng tốt.
Đầu tiên, ở lại thì còn phải tiếp tục diễn kịch. Diễn kịch lừa một người dễ dàng, lừa một đám người là thách thức lớn. Thứ hai, Jia Paer Garfield và Seleigh Leopold là bạn tốt. Ở trong nhà Leopold thì muốn tách rời khỏi Garfield thực khó thành hiện thực.
Bên này Seleigh Leopold đang u buồn cũng không thấy Karen chú ý. Hắn nhịn không được vươn ngón tay nâng cằm, để Karen ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta vừa mới nói ngày mai ta sẽ ngủ đông, chẳng lẽ em không an ủi ta một câu sao? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng coi như là bạn tốt phải không?"
"Ai là bạn ngươi?"
Có bạn như thế này sao?
"Chúng ta cũng đã ngủ ở trên cùng một cái giường còn không tính là bạn sao?"
"Ngủ ở trên cùng một cái giường mà có thể xem như bạn sao?"
"Em nói đi, không tính là bạn thì tính là cái gì?"
Gia Lôi bị nghẹn họng, choáng váng khi suy đoán lời tiếp theo Leopold sẽ nói. Đôi mắt xoay chuyển, đột nhiên cười nói:
"Ngươi đã nói ta ngủ cũng bất an đúng không?"
Gật đầu, Leopold biết rõ Karen muốn chơi xấu, nhưng vẫn hứng thú bừng bừng bước vào cái hố. <HunhHn786>
Hắn thích nhìn thiếu niên xảo trá hay thay đổi bộ dáng này. Người này thích cùng hắn đấu trí đấu dũng, ngoài ý muốn là lại làm cho hắn thích thú. Đã bao nhiêu năm, hắn luôn bị mọi người phòng bị, bọn họ không dám tới gần hắn. Từ trong ánh mắt của họ, hắn rất dễ dàng đọc hiểu tâm tư bọn họ. Hắn cũng chán ghét bọn họ rõ ràng sợ hãi lại muốn giả bộ thân thiện, nhìn như vậy đã khiến cho hắn ghê tởm.
Chỉ có thiếu niên này khác biệt. Thiếu niên này cũng lừa hắn, lại chỉ vì tự bảo vệ bản thân. Thiếu niên này còn có thể nhìn thấu ý tưởng của hắn. Hắn hơi chút trầm xuống, thiếu niên liền ngoan ngoan ngoãn không nhúc nhích. Hắn xuất ra một chút thiện ý, thiếu niên sẽ nhảy lên cùng hắn náo động.
Vui buồn của hắn đều bị thiếu niên này khống chế ở trong tay. Cảm giác này thực mới lạ, cũng có một loại ảo giác rằng mình thành một người khác, làm tâm tình của hắn không tự khống chế được.
Hắn muốn đem thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, ôm chặt không buông ra. Bởi vì chỉ có thời điểm ôm thiếu niên này trong lòng hắn mới có thể ấm áp, không có rét lạnh, không có tĩnh mịch.
"Này, phiền ngươi có thể đừng thất thần khi nói chuyện cùng ta được không?"
Thật tức giận. Thất thần thì thôi, còn động tay động chân cái gì?
"Em nói đi."
Không quản Gia Lôi giãy giụa hay không giãy giụa, hai tay sử dụng lực đem người ép sát vào trong lòng ngực, cho đến khi không còn một khe hở, Leopold mới vừa lòng gật đầu.
Thân thể Gia Lôi bị bó buộc, sớm đã quên mình muốn nói cái gì. Vốn dĩ chán ghét bị đàn ông lôi lôi kéo kéo, hiện giờ khối thịt phía dưới ép sát vào mông, kích thích làm máu dâng lên đỉnh đầu khiến sắc mặt Gia Lôi cũng đỏ lên.
"Cách.... cách xa ta một chút."
"Làm sao vậy?"
Đôi mắt thuần lương chớp chớp.
"Ta nói... cách xa.... ta.... một chút....!"
Mẹ nó! Đừng cử động, đừng ma sát nơi đó, muốn ta phun ối sao?
"Karen rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Nghe ngữ khí Karen đặc biệt không tốt, Leopold xoay người trong lòng lại, lo lắng nhìn sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh của thiếu niên.
Sức ép quá lớn, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, lý trí vỡ thành nhiều mảnh. Đuôi cá hiện ra, nâng lên hướng phía sau lưng Leopold đánh xuống.
Đi tìm chết đi.... đi.... đi....!!
" Vù "
Nghe tiếng gió, Leopold nhanh nhẹn xoay chuyển.
Cú đánh thất bại.
Leopold lăn trên mặt đất, né tránh được uy lực của "ám khí" cực lớn.
Thân thủ quá tốt, Leopold từ trên mặt đất nhảy đến góc tường. Khi xác định hoàn toàn an toàn, hắn mới híp mắt ngẩng đầu.
Đó là...... Đuôi cá?
Đuôi cá màu bạc sáng lấp lánh uốn éo.
Hai nút cài ở vạt áo mở ra, cái rốn đáng yêu như ẩn như hiện, hô hấp của Leopold bỗng nhiên trầm xuống.
Giống đực càng cường đại càng khống chế không được bị hấp dẫn bởi giống cái quý hiếm.
Bản thân Seleigh Leopold đã thành niên từ lâu, cũng chưa gặp được đối tượng tâm đầu ý hợp. Tiểu huynh đệ của hắn bị nghẹn biết bao nhiêu năm. Hơn nữa người trước mắt hắn rất có thiện cảm, có thể nhịn xuống không lập tức lao đến cuồng hôn đã không dễ dàng.
"Khó trách kho hình ảnh không có em, khó trách kho gen lưu trữ cũng tìm không thấy gen của em. Thì ra là thế, thì ra là thế."
Khẽ cười, ánh mắt Leopold cuồng nhiệt nhìn Gia Lôi.
"Để ta đoán xem em là ai. Trước kia em là giống đực, kết hợp tính cách cùng tác phong khả năng 90% là đạo tặc. Giống cái cải tạo thành công mà Chính phủ Liên Bang đến nay cũng không biết, chỉ có thể chứng minh em xuất hiện là chuyện ngoài ý muốn. Cách đây không lâu Tân Dân Cục mới bị nổ, trùng hợp em lại đặc biệt ghét bỏ Garfield. Karen, không đúng, tên thật không phải Karen, phải là đạo tặc người Xà tộc hai mươi hai tuổi Gia Lôi."
Mụ nội ngươi, lột trần một lớp da không tính, lại lột lớp thứ hai sao?
Gia Lôi thực tức giận, lạnh lùng cười, lại hoạt động đuôi cá hướng tới trên người Leopold.
Mà Seleigh Leopold là ai chứ, hắn không tránh, tiếp nhận đòn đánh tới. Một tay ôm lấy eo, một tay để ở ót Gia Lôi, hắn điên cuồng hôn lên bờ môi của đối phương.
Hắn chỉ có một lần cơ hội thân cận người mình thích, cũng chỉ có một lần cơ hội ôm giống cái quý hiếm, bị thương một chút tính là cái gì? Dù sao ngày mai khó có thể là chính mình.
Gia Lôi bị hành động muốn sắc không muốn sống của Leopold làm cho tức đến không chịu được. Đang muốn dùng đuôi cá đánh hắn lần nữa, đầu lưỡi chui vào khoang miệng bắt đầu trượt ra, bàn tay ở ót cùng bên hông cũng chậm rãi trượt xuống.
Sau đó "phịch" một tiếng, Leopold ngã ở trên mặt đất, không còn có chút động tĩnh.
Lão tử còn chưa có đánh đủ đâu, Leopold, ngươi dậy cho ta!!