“Ê, giống cái này đắc tội gì ngươi?”
Dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Sullivan không có khả năng chỉ là muốn nhìn việc vui của thủ hạ mà thôi. Đáy lòng Addis không khỏi dâng lên vài phần tò mò.
Tuy Sullivan là nhân vật nguy hiểm, nhưng người có khả năng để hắn cho là ‘kẻ thù’ lại không nhiều lắm.
“Ai nói hắn đắc tội ta?”
Cười đủ rồi, Sullivan đứng lên đi đến trước sô pha, ngồi xổm nhìn về phía Gia Lôi còn bất tỉnh.
“Giống cái đáng yêu như vậy, mặc dù không cẩn thận đắc tội với ta, ta cũng sẽ không giận.”
Tức giận mất phong độ không phải sao? Hắn đắc tội trở lại không phải được rồi?
Addis nhướng mày, vẻ mặt phong tình rực rỡ loá mắt. Chính là cái gọi vẻ đẹp như đào mùa xuân, giơ tay nhấc chân khí thế càng cao quý bức người. Đàn ông như vậy cũng trách không được sẽ có danh xưng người yêu hoàn mỹ.
Khụ khụ, bản nhân Addis đối với danh xưng này có thái độ phản bác mãnh liệt. Muốn cho hắn biến sắc chỉ cần nói câu này.
Tất nhiên, người có lá gan nói ra câu nói đó trước mặt hắn là không có mấy ai. Addis dáng vẻ văn nhã, nhưng bạo lực trong xương cốt, một chút văn nhã cũng không có. Hắn xuống tay tàn nhẫn, không đánh chết thì đánh cho tàn phế, tuyệt đối không bỏ qua.
Cũng bởi vì tính cách của Addis như vậy nên không có ai đem hắn đặt ngang hàng với Seleigh Leopold. Seleigh Leopold là người quân tử, còn Addis Frederic là tên côn đồ.
“Sullivan, ta mặc kệ trong lòng ngươi có quỷ kế gì, vị giống cái này là bị ta mời về, ta phải phụ trách an toàn cho hắn, thiếu một sợi tóc cũng không được, hiểu không?”
“Ngươi cho rằng ta sẽ làm cái gì giống cái này? Đánh một thiếu niên còn hôn mê bất tỉnh sao?”
Quay đầu, Sullivan nhướng cao một bên lông mày nhìn Addis đang đứng khoanh tay trước ngực.
Ở trong mắt ngươi, ta chính là hỗn đản như vậy sao? Đáng giận, sao có thể nghĩ ta như thế, thiếu hiểu biết!
Mà nói thật, hắn đúng là muốn thừa dịp giống cái còn ‘ngủ’ chơi đùa một chút. Đáng tiếc, đại khái không có cơ hội.
Căn bản không để ý tới kẻ có lời nói không giống suy nghĩ, Addis cau mày đẩy tên hỗn đản đang véo má thiếu niên sang một bên. Hắn cúi đầu nhìn mặt thiếu niên có chút sưng đỏ, thở dài.
“Còn có nửa giờ nữa là buổi tiệc bắt đầu, ngươi tính toán để phó thủ lĩnh của nhà ngươi phá tan buổi tiệc có phải hay không?”
Xuống tay mạnh như vậy, có bản lĩnh thì véo đùi đi, tốt xấu gì nơi đó nhìn không thấy.
“Dù sao Anson sẽ không giận ta đâu.”
Tên vô lại soạt chân ngồi dưới đất. Có thảm thật dày ngồi cũng không lạnh. Khuỷu tay chống đầu gối, rõ ràng muốn xem náo nhiệt thì không chê sự việc bị làm quá mức.
Nếu không phải bận tâm thân phận, Addis thật muốn đấm vào mặt Sullivan. Hắn không rõ vì sao Anson lại trung thành với Sullivan như vậy? Thủ lĩnh mà như vậy sao?
“Ngươi chừng nào thì để người ta tỉnh?”
Khi Addis không để ý, ngón tay xấu xa kia lần nữa bò lên trên thân thể Gia Lôi, với không tới mặt liền chọc vào eo. Một chút lại một chút, càng chọc càng dùng sức.
Giống cái này quá không đáng yêu, khi ta chưa chuẩn bị đã đánh ta ngất xỉu, sau đó còn muốn bỏ trốn? Dark Clan chỗ nào không tốt? Có ăn, có uống, còn có Anson cưng chiều, tệ hơn mỗi ngày không có chỗ ở cố định sao?
Nói đi cũng nói lại, giống cái này như vậy mới thật đặc biệt loá mắt. Chỉ vì mình mà sống, tiêu sái, phóng khoáng, tựa như không có gì có thể giữ được.
Hắn cũng không rõ là vì giúp Anson, hay là chỉ muốn gây phiền toái cho giống cái này. Hắn muốn nhìn thấy phản ứng của giống cái này khi bị trói buộc tay chân, là nhận thua, hay là thà chết cũng không cúi đầu?
‘Vụt ’
Gió lạnh tập kích, Sullivan cũng không ngẩng đầu, xoay người lăn sang bên cạnh. Âm thanh xét rách vang lên ở phía sau. Khi đã ổn định thân thể, quay đầu lại nhìn, hắn nhìn thấy Addis khoan thai thu hồi tay. Lại liếc mắt nhìn chỗ mình vừa mới ngồi, trên mặt đất xuất hiện một rãnh sâu.
“Ta đã nói rồi, đừng chạm vào hắn.”
Khi xụ mặt cùng cười rộ là hai người hoàn toàn khác nhau. Khi Addis cười, hắn là rượu say lòng người, có thể làm người mê đắm trầm luân. Khi Addis xụ mặt chính là ác ma, phảng phất có thể vồ lấy cắn nuốt mọi thứ.
“Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, ngươi có rảnh thì chạy nhanh đi thông báo cho phó thủ lĩnh nhà ngươi đến đón người. Ta không muốn Thủ Đô lại có thêm một mảnh phế tích đâu.”
Hôm nay trước cửa nhà hàng kia đã bị phá hủy thê thảm, đến bây giờ còn chưa có sửa chữa xong đâu.
Chuyện đó đương nhiên Garfield cũng chịu một phần trách nhiệm, bất quá cũng phải cẩn thận xử lý.
Đau đầu, Addis xoa xoa thái dương.
Garfield ngày thường rất ít khi tức giận, nhưng khi nóng giận tuyệt đối khủng bố hơn so với người khác. Người trong quân đội chính là đánh thật giết thật, trên người đầy sát khí. Từ hình ảnh hôm nay có thể thấy, thật sự là Thần cản đường giết Thần, Phật chắn bước giết Phật.
Đột nhiên Addis có chút hối hận vì đi trộm người.
Thôi thì cùng lắm là mất mặt mũi, hoặc là nghe đám người đó nói lời vô nghĩa, còn hơn mời đến hung thần phá hoại, không phải sao? Huống chi không phải một hung thần mà là hai.
Addis hoài nghi Sullivan chính là đang làm bộ để hắn nhảy hố, ý định chế giễu đây mà.
Sắc mặt càng lạnh, Addis lộ ra ánh mắt không thiện nhìn tên đang cười tủm tỉm.
“Đi thong thả không tiễn.”
Trực tiếp đuổi khách.
“Được rồi, gặp nhau ở tiệc tối.”
Sullivan cũng không muốn trở mặt vào lúc này. Dù sao đã diễn được hơn phân nửa tuồng, phần còn lại phải dựa vào Addis nghĩ thông suốt. Cũng không có cách nào ngăn cản, sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy kết quả.
Sửa sang lại vạt áo có chút hỗn độn, Sullivan xoay người… nhéo mạnh gương mặt Gia Lôi một cái, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Lần này bởi vì sắp chia tay nên lực có chút lớn, nháy mắt, gương mặt Gia Lôi liền sưng đỏ một khối to, dấu ngón tay rành rành ở trên mặt, muốn giấu cũng giấu không được.<HunhHn786>
“Sullivan Elvis!”
Addis cắn răng hét to. Giống cái không thể so với những người khác, thân thể yếu ớt, một khi sinh bệnh hoặc là bị thương đều chỉ có thể dùng liệu pháp cổ xưa chữa trị. Bữa tiệc sắp bắt đầu, chỉ còn mấy chục phút, trên tay hắn còn một đống việc chưa có xử lý xong, thời gian đâu đi tìm bác sĩ?
Nhưng để khuôn mặt giống cái như vậy đi hội trường, hắn có thể dự kiến được biểu tình của những người nhìn thấy là cái gì.
Sullivan đáng chết kia, ông đây nguyền rủa ngươi. Cả đời này ngươi chỉ có thể yêu một người mà vĩnh viễn sẽ không yêu người. Ngươi sẽ bị treo cổ, xem ngươi còn có tâm tư đi phá phách người khác không.
Khoang đã, ta đột nhiên có chủ ý tuyệt vời. U Lan không phải cũng tham gia yến tiệc sao? Ta đem giống cái này đưa đến chỗ U Lan, vừa vặn chỗ U Lan cũng có vị bác sĩ y thuật không tồi. Chờ chữa trị xong để giống cái ngồi cùng bàn với U Lan. Như vậy cũng cho giống cái này có thể diện, lại sảng khoái rảnh tay, còn có thể thuận tiện bình ổn lửa giận của hai tên kia. Đây chẳng phải là "nhất cử tam tiện" sao?
Quyết định như vậy, Addis cười hắc hắc, lấy điện thoại ra gọi cho em gái nhà mình. Hắn hưng phấn vô cùng.
Hắn cũng không biết cái gọi là "nhất cử tam tiện" không những không bình ổn được lửa giận của Anson và Garfield, ngược lại sẽ làm lòng đố kị tăng thêm, lửa giận sẽ đốt lý trí thành tro.
Gia Lôi thích mỹ nữ, nhìn thấy người đẹp liền dừng bước chân. Bên cạnh chỉ cần có mỹ nữ xinh đẹp tồn tại, thì sẽ không nhìn tới những người khác. Cho nên mới nói Đại hoàng tử điện hạ, ngài xác định mình không phải tự tạo thù hận cho chính mình và em gái mình chứ?
Mỗi năm Thú hoàng đều sẽ tổ chức yến tiệc hoàng gia. Có rất nhiều buổi tiệc, cố định có tiệc sinh nhật, tiệc chiêu đãi khách quý, như hôm nay chỉ thuần túy vì mục đích chính trị mà tổ chức tiệc giao lưu.
Bởi vì còn chưa tới giờ bắt đầu, người trong hội trường tốp năm tốp ba tụ họp thành nhóm nói chuyện. Ngẫu nhiên gặp phải ý kiến không hợp họ liền cười, nhưng không cười pha trò.
Dù sao nhìn chung không khí cũng ổn.
Sullivan bưng chén rượu dựa cửa sổ, híp mắt mỉm cười. Bên cạnh hắn một người cũng không có.
Nhân viên phục vụ tiệc ở đây không giống bên ngoài, phần lớn đều biết thân phận thực sự của Sullivan, họ vẫn giữ thái độ chuẩn đối đãi khách.
Tóm lại mặc kệ là lấy lòng hay là sợ hãi, ở thời điểm này, đến trước mặt Sullivan không phải là lựa chọn sáng suốt.
Mặc dù những người này cách đây không lâu ở trước mặt Thú hoàng mắng nhiếc Dark Clan là lũ bại hoại tà ác cần phải bị diệt trừ. Nhưng không lẽ khi nhìn thấy Sullivan lại làm bộ như không có nhìn thấy xoay đầu bỏ đi sao?
Nói trắng ra là sợ, sợ chọc giận Sullivan thì không có biện pháp gánh vác hậu quả. Đều là người có gánh nặng gia đình, ai cũng không muốn trở thành vật hi sinh dưới sự trả thù của Sullivan mà thôi.
Nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, Sullivan nhàm chán muốn ngáp, cũng vung tay thật mạnh. Hắn thoải mái hào phóng tặng một cú đánh tới một vị phu nhân, làm người kia há to miệng thân thể như hóa đá.
Vị phu nhân này nhìn hắn lại nhớ tới câu nói "Sullivan Elvis chính là kẻ ăn thịt, uống máu người, bắt được phụ nữ thì hiếp trước giết sau".
Tim đập liên hồi, nước mắt sắp tràn mi.
“Nhìn cái gì?”
Sullivan bất mãn trừng mắt nhìn bộ dạng ‘thấy quỷ’ của người kia.
Ta đứng tại chỗ này cũng chưa làm gì, sao nhìn ta với biểu tình đó?
“Ta.... ta.... ta... Ngươi... ngươi……”
“Đi.”
Phiền. Hắn không có tâm tư để ý người đang sợ đến nói năng lắp bắp, cất bước đi đến cửa.
Mới vừa đi đến trước cửa, hắn liền thấy một bóng dáng rất giống Gia Lôi ở xa xa. Hắn ôm cánh tay sờ sờ cằm.
Sao giống như nhìn thấy giống cái kia cùng một vị thiếu nữ xinh đẹp tay trong tay tản bộ vậy?
Trong lòng tò mò, còn có một chút nổi giận, Sullivan nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ có hai người đi dạo trong biển hoa màu tím đang nở rộ. Những cánh hoa theo gió bay tán loạn. Hai người trẻ tuổi đứng ở trong biển hoa chậm rãi ôm nhau.
‘ Rắc ’
Nhánh cây bị bẻ gãy. Âm thanh làm hai người kia theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Sullivan nửa híp mắt nhìn về phía bóng dáng kia. Diện mạo thiếu niên có năm sáu phần tương tự Gia Lôi. Hắn nhìn một lúc lâu, sau đó cười cười, xoay người rời đi.
“Người nọ là ai?”
Thiếu nữ tò mò hỏi. Màu tóc cùng đôi mắt tím của cô thật là đẹp, diện mạo thiếu nữ cũng đẹp hơn người con trai rất nhiều.
“Không biết, cái loại người này khẳng định cũng không có thân phận gì. Đừng để ý tới hắn.”
Hắn đố kỵ vì bạn gái nhìn Sullivan, bĩu môi lộ biểu tình khinh thường.
“Đừng nói như vậy, có thể tới tham gia yến tiệc đều không phải người bình thường, cẩn thận tránh gây hoạ.”
Trực giác nói cho cô biết, nhân vật kia rất nguy hiểm.
“Ai biết có phải hắn trà trộn vào hay không. Chúng ta đừng nói về hắn. Em cho anh hôn một cái được không? Một cái thôi?”
“Không được.”
“Thôi mà chúng ta đã có hôn ước, hôn một cái cũng không được sao?”
Burley ôm eo Khuynh Nguyệt.
“Có phải trong lòng em còn nghĩ đến anh trai đã chết của anh? Cũng phải, năm đó vì cứu em thoát chết đuối mà anh ấy mất tích trên sông, trong lòng em nhớ anh ấy cũng thực bình thường. Dù sao từ nhỏ em cũng chỉ thích đi theo phía sau anh ấy, có chọn cũng không chọn anh.”
“Anh nói cái gì đó? Khi đó mới vài tuổi? Sao hiểu được cái gì là thích? Còn nữa anh Karen là vì cứu em mới chết, em nhớ anh ấy có gì sai? Chẳng lẽ trong lòng anh, em chính là một người vong ân phụ nghĩa?”
Dùng sức giãy giụa, Khuynh Nguyệt muốn đẩy Burley ra, nhưng vài lần cũng không đẩy ra được.
“Được rồi là anh sai, đừng giận nữa Khuynh Nguyệt, anh cũng không phải cố ý. Anh chỉ là đố kỵ. Anh đố kỵ anh trai có thể được em thích. Đố kỵ anh ấy cho dù đã chết cũng có một vị trí ở trong lòng em. Đố kỵ anh không phải người đầu tiên em thích.”
Hai tay gắt gao đem Khuynh Nguyệt khóa ở trong ngực, Burley vùi đầu ở trên vai bạn gái.
“Anh còn sợ hãi, sợ em yêu người khác. Rốt cuộc chúng ta ở bên nhau là bởi vì báo ân. Bên cạnh em có nhiều giống đực ưu tú, bọn họ ai cũng hơn anh. Anh……”
Hắn chưa nói xong, Khuynh Nguyệt đã nhẹ nhàng che miệng hắn, thiếu nữ dùng ngữ khí ôn nhu nói.
“Mặc kệ ngay từ đầu là bởi vì cái gì mới ở cùng nhau, hiện tại em đã thích anh. Burley, em thực xin lỗi không có cách nào để anh trở thành người đầu tiên em thích, nhưng em có thể hứa, để anh trở thành người quan trọng nhất được không?”
“Cám ơn em, Khuynh Nguyệt, em thật tốt, anh rất yêu em.”
Kích động hôn lên môi Khuynh Nguyệt, Burley hưng phấn đến phát run. Hắn cảm tạ người anh đã chết kia. Nhờ anh ấy chết hắn mới có được người yêu.
Mang theo người yêu vào đại sảnh, khuôn mặt Burley tràn đầy sắc thái hạnh phúc. Bất quá sắc thái này thực mau đã thay đổi. Khi hắn rảo bước tiến vào đại sảnh liền bắt gặp một người lơ đãng nhìn sang.
Gia Lôi cùng U Lan âm thầm đi vào đại sảnh. U Lan không muốn kinh động quá nhiều người. Gia Lôi thì thuần túy không muốn ai phá hủy không gian tốt đẹp của mình và người đẹp. Vì thế hai người ăn ý với nhau, họ từ cửa hông tiến vào hội trường, ngồi trong một góc không người để ý.
“Muốn ăn cái gì không? Ta đi lấy cho.”
U Lan thật đẹp, lại không phải loại có mị lực mê người, mà là trong sáng đơn thuần tựa như thủy tinh. Vui buồn đều thể hiện ra ngoài. U Lan là một thiếu nữ, nói đúng hơn là một đứa trẻ.
Rốt cuộc Gia Lôi cũng biết vì sao người hoàng thất chưa bao giờ cho U Lan gặp người ngoài. Với tính tình này rất dễ bị người ta dụ dỗ, bị bán còn trả tiền cảm ơn.
Đương nhiên, những giống đực sẽ không bán U Lan, bọn họ chỉ bắt cóc U Lan, cam đoan rất dễ dàng thành công.
Cho nên, Addis yên tâm đem U Lan giao cho ta. Kỳ thật là bởi vì ‘cùng loại vô hại ’ sao? Con mẹ nó cùng loại gì, ông đây là đạo tặc nha!
“Bánh ngọt, hoa quả cùng điểm tâm, mỗi loại lấy một chút.”
Khi cười hai mắt cong cong thành hình trăng non, U Lan đáng yêu nghiêng nghiêng đầu.
“Được, ngồi ở chỗ này đừng chạy loạn, ta đi rồi trở về ngay, nếu chạy loạn ta ăn hết luôn.”
“Vâng, không chạy loạn.”
Gật đầu thật mạnh, U Lan thúc giục Gia Lôi đi nhanh về nhanh.
Gia Lôi ngẩng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho thị vệ đứng cách đó không xa, dặn dò họ ‘canh giữ cẩn thận’, rồi mới xoay người đi đến khu đặt thức ăn.
Khi đi ngang qua cửa, Gia Lôi vô tình nhìn thoáng qua.
Thiếu niên ở phía đối diện có đôi mắt màu bạc, diện mạo giống Gia Lôi trước khi cải tạo đến 80%. Người kia chấn động cùng kinh ngạc. Gia Lôi cũng không kém gì.
Hắn là…… ai?