• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lùi lại một chút, khi Gia Lôi vừa mới rời khỏi nhà Leopold không lâu.

Tùy tiện tìm một chỗ xuống xe, Gia Lôi đuổi tài xế kia đi, đôi tay nhét vào túi quần chậm rì rì lắc lư đi trên đường lớn.

Nói cũng khá buồn cười, mỗi lần Gia Lôi tới Thủ Đô không phải đánh cướp thì chính là chạy trốn. Bản thân luôn bị cảnh sát truy đuổi ráo riết không tha. Đường phố lớn nhỏ ở Thủ Đô không nơi nào Gia Lôi không biết, so với đội tuần cảnh còn muốn quen thuộc hơn.

Nhưng đối với cảnh vật kiến trúc hai bên con đường xác thật Gia Lôi không có ấn tượng nhiều, ước chừng chỉ nhớ rõ mấy chỗ cột mốc quan trọng.

Khó có được nhàn rỗi như hôm nay không bị người truy đuổi, hoàn toàn thả lỏng để thưởng thức phong cảnh. Gia Lôi coi như là chúc mừng cuộc sống mới đi.

Nghĩ vậy bước chân càng thêm nhàn nhã, ngẫu nhiên mà dừng chân ở đầu phố, sau một lúc lâu mới chầm chậm xoay người rời đi.

Gia Lôi cũng không cảm thấy mình đi dạo một mình có cái gì không đúng, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ mình là một giống cái yếu đuối. Đúng là không thể so sánh Gia Lôi với giống cái yếu kém khác.

Chỉ thấy trên mặt Gia Lôi là nụ cười tươi rói. Đôi môi đỏ tươi đầy sắc thái quyến rũ. Mái tóc màu bạch kim bắt mắt. Vốn là giống cái xinh đẹp đã gây chú ý, cho dù buổi sáng cũng sẽ đưa tới một số ánh mắt lang sói, huống chi đây là buổi tối?

Tuy nói trị an Thủ Đô luôn luôn tốt, tuần cảnh không ngừng tuần tra. Nhưng dù trị an tốt đến đâu cũng sẽ có tội phạm, luôn có mấy kẻ tà ác muốn nhảy ra làm chuyện xấu.

Hơn nữa trang phục trên người Gia Lôi rõ ràng không phải hàng rẻ tiền, bên cạnh lại không có người đi theo. Một giống cái nho nhỏ không có khả năng tự bảo vệ mình, đem theo tài sản như một khối thịt ngon trong mắt bầy sói. Khiến cho không ít con sói đói muốn gặm cắn ngược đãi một phen.

Vì thế có một con sói gấp không chờ nổi chạy tới. Không đẹp trai mà trên mặt lại treo nụ cười giả dối, hắn đi đến trước mặt Gia Lôi. Đôi tay dơ bẩn, cũng không biết hắn đã mấy ngày không tắm, chế trụ tay Gia Lôi.

"Em trai, đã trễ thế này đi một mình rất nguy hiểm, để anh đưa em về nhà."

Nói xong hắn còn xoa xoa mu bàn tay Gia Lôi hai cái.

" Ui.... "

Tiếng kêu rên trong nháy mắt vang lên. Cũng không đợi người đang ẩn nấp ở chỗ tối ra tay bảo vệ, tên kia đã cong thành con tôm, hai chân kẹp chặt chỗ bị tấn công.

" Ô ô ô.... đau quá....đau quá...! "

Ryan đang âm thầm theo dõi lau lau mồ hôi trên trán. Bởi vì góc độ quan sát, hắn thấy rành mạch được Gia Lôi dùng chân đá nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Đừng nói tên kia là một nam tính bình thường, nếu là một giống đực như hắn, trứng cũng sẽ đau. Không biết trứng có bị vỡ nát?

Thu hồi chân, Gia Lôi cười cười, ôm cánh tay.

"Ngươi vừa mới nói cái gì? Ta không nghe được rõ, có thể lặp lại lần nữa không?"

Đừng nhìn nụ cười sáng lạn, thực chất trong lòng là lửa giận không nhỏ.

Từ khi bị biến thành giống cái, số người muốn đùa giỡn, hoặc là đã đùa giỡn qua không có gián đoạn. Đối mặt một số giống đực biến thái hùng mạnh, bản thân Gia Lôi không phải đối thủ, thì dù có tức giận cũng phải nhịn. Nhưng thu thập loại tép riu này là dư dả.

Cho nên đừng trách ta đá vào vị trí trọng điểm của ngươi!

Gia Lôi hiện tại hận nhất chính là đống thịt kia.

Bỗng nhiên nhớ tới vừa mới đây mình cùng đống thịt kia tiếp xúc quá gần gũi, nụ cười trên mặt Gia Lôi chợt phóng đại nhiều lần.

Khuôn mặt tuấn mỹ cười lên đầy mị lực khiến người nhìn lén lóa mắt, nuốt nước miếng. Tên kia quên đau đớn khom lưng đứng lên, ngơ ngác chậm rãi đi đến gần thiếu niên, sau đó....

" Ui....!! "

Tiếng kêu kinh thiên động địa, thảm thiết, làm tinh thần mấy khán giả bừng tỉnh trở lại. Mấy người đứng coi theo bản năng che lại vị trí giữa hai chân, sắc mặt trắng bệch âm thầm thề sẽ không ra tay với giống cái này.

Hu hu hu một giống cái hung tàn!

Tuy không có giống mấy nam tính mất mặt che lại bộ vị, nhưng biểu tình trên mặt Ryan lại không khác biệt lắm, hết xanh lại trắng, hết trắng lại xanh....

Dùng mũi chân dẫm lên nơi đó, đè xuống nghiền nghiền. Giống cái này có thật là người cậu chủ yêu? Ôi không! Cậu chủ khẩu vị quá nặng. Còn nữa, ông bà chủ quá anh minh, giống cái hung dữ như vậy mà ở cùng cậu chủ, tất cả mọi người sẽ phải lo lắng cho cuộc sống sau này của cậu chủ. Tuyệt đối không được!

Cảm thấy đã đủ, có thể chỗ bị giẫm không còn có giá trị, Gia Lôi rốt cuộc thu hồi chân, nụ cười trên mặt không đổi chút nào vẫn loá mắt và đầy mị lực....

Nhưng càng như vậy càng khiến người ta run sợ trong lòng.

Đây thật là giống cái sao? Bọn họ đột nhiên nghi ngờ những giống cái đã gặp trước kia có đúng là thiên sứ?

Không liếc mắt nhìn người đã bị đau đến ngất xỉu một cái, Gia Lôi quét mắt nhìn bốn phía, tiện đà xoay người từ từ nhàn nhã lắc lư đi.

Bị ánh mắt nhàn nhạt đảo qua.....

Hắn đã bị lộ!

Trong lòng Ryan hơi rùng mình, bị dọa ra một thân mồ hôi. Hắn đang ẩn thân ở chỗ cao, nếu không phải cố tình muốn xem cho rõ, căn bản sẽ không lọt vào tầm mắt thiếu niên.

Nói như vậy hắn đã bị phát hiện?

Kết luận này có chút là tự hỏi, rồi lại thấy đương nhiên.

Im lặng một hồi lâu, hắn lại đột nhiên dùng nắm tay gõ đầu chính mình.

Phát ngốc cái gì? Người đâu rồi!

Vội vàng từ chỗ cao nhảy xuống, Ryan vội vàng chạy đuổi theo phương hướng Karen đã biến mất. Chạy tới đầu đường cũng không thấy Karen, hắn lại trợn tròn mắt.

Người đâu?

Đi tìm. Trở lại con đường đã đi qua tìm kiếm. Mỗi ngóc ngách, mỗi cửa hàng, chỉ cần có thể giấu người hắn đều không buông tha.

Quả nhiên phương pháp ngốc cũng có chỗ tốt, không bao lâu Ryan đã thấy được thân ảnh Karen.

Trong một nhà hàng cao cấp, thiếu niên đang cười tươi dùng ngón tay nâng cằm một thiếu nữ xinh đẹp. Hai người ngồi rất gần. Gương mặt thiếu nữ ửng hồng, đôi tay nắm cổ tay Karen. Hình ảnh thật đẹp làm người ta tán thưởng.

Đương nhiên, Ryan không tán thưởng nỗi. Giống cái mà cậu chủ thích cùng vị tiểu thư yêu cậu chủ say đắm đang bên nhau.

Với hiểu biết của Ryan về Ái Nhi tiểu thư, người này không giết chết Karen thiếu gia đã là tốt lắm rồi, sao lại động tâm với Karen thiếu gia?

Là Karen thiếu gia đang trêu ghẹo tiểu thư Ái Nhi Onassis sao?

Vì quá xa, hắn nghe không rõ ràng hai người đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy Karen thiếu gia cười cực kỳ ôn nhu, mà mặt tiểu thư Ái Nhi cũng càng lúc càng đỏ hơn.

Không biết làm sao, Ryan quyết định cầm lấy điện thoại bấm số của ông chủ.

Đem tình huống nói xong, đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm trầm, nghe thực gợi cảm cũng thực nguy hiểm.

"Trêu ghẹo? Ha ha...... giỏi lắm!"

Ryan còn chưa hiểu vì sao không phải ông chủ trả lời, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Bảo vệ Karen cho tốt, ta đến đón hắn về nhà."

Cậu chủ đã tỉnh? Thật tốt quá.

"Gửi tọa độ, ngươi canh giữ ở chỗ đó đừng để người đi đâu."

Giọng cuối cùng là của ông chủ đại nhân. Ông chủ cùng cậu chủ thống nhất ý kiến, đều muốn hắn canh giữ Karen thiếu gia, chờ cậu chủ đến đem Karen thiếu gia trở về.

Từ từ, cậu chủ muốn dẫn Karen thiếu gia về nhà?!

Ngơ ngác tắt máy, lại ngơ ngác đem ánh mắt hướng về thiếu niên nhỏ tuổi đang trêu ghẹo tiểu thư Ái Nhi. Người này thoạt nhìn thực sáng sủa đáng yêu kỳ thực là một giống cái hung tàn. Yên lặng suy tư.

Có giống cái nào không có việc gì lớn lại thích giẫm lên "súng ống" của người khác chơi. Đúng là chịu không nổi mà.

Ngồi trong nhà hàng, Gia Lôi căn bản không biết mình đang là đối tượng sắp bị Jia Paer Garfield đến bắt gian. Gia Lôi cười ha hả di động ngón tay trên cằm Ái Nhi không ngừng.<HunhHn786>

"Ai nha nha, giận rồi. Ngươi vừa thấy mặt ta là mắng là đánh, ta cũng chưa nổi nóng, ngươi giận cái gì? Xinh đẹp như vậy nhăn nhó rất khó coi."

Ỷ vào thân phận giống cái, Gia Lôi chẳng sợ động tay động chân với Ái Nhi sẽ bị giống đực xông lên đánh. Trừ phi Ái Nhi yêu cầu, bằng không giống đực ái mộ đều ngoan ngoãn đứng ở một bên giương mắt nhìn. Ái Nhi sớm bị tức điên rồi, đâu còn nhớ tìm viện trợ chứ?

"Ta mắng ngươi cũng là ngươi đáng bị mắng. Ai kêu ngươi câu dẫn Seleigh Leopold? Toàn bộ Hệ Ngân Hà đều biết Seleigh Leopold cùng Ái Nhi Onassis là một đôi. Cái dạng giống cái hạ đẳng như ngươi tính là thứ gì? Anh ấy vì ngươi mà mắng ta? Tại sao?!"

" À.... "

Những tiếng thở thật dài từ đáy lòng.

Thì ra là tình địch. Khó trách tiểu thư xinh đẹp đối đãi với giống cái này không chút thiện ý. Đối phó tình địch chưa bao giờ nương tay. Mà vị giống cái này xem như có thực lực, ít nhất không có bị tiểu thư xinh đẹp đánh bại ở hiệp thứ nhất.

Mà nghe được câu chuyện của Ái Nhi, mấy giống đực càng không dám ra tay, sờ sờ cái mũi lui ra cùng mọi người vãnh tai nghe bát quái.

Gia Lôi không lời gì để nói. Hoá ra bản thân bị tai bay vạ gió.

Ta bị Leopold liên lụy? Nhưng sao tiểu thư này cho rằng ta cùng Leopold có quan hệ? Chẳng lẽ khi ta "ngủ" đã phát sinh hiểu lầm gì?

Không thú vị buông tay. Người đẹp mà tính tình thô tục, Gia Lôi cũng không có hứng thú nhiều. Huống chi cô gái này là người yêu thích Seleigh Leopold. Nếu sớm biết rằng cô ấy có liên hệ với Seleigh Leopold thì Gia Lôi đã không có ý định trêu đùa.

Xui xẻo, phải nhanh tìm một chỗ rửa tay!

"Ngươi đi đâu?"

Không chịu buông tình địch ra, Ái Nhi hướng về phía trước níu kéo Gia Lôi.

"Như thế nào? Bị ta vạch trần thân phận nên ngượng ngùng? Loại người như ngươi luôn thích đi nơi nơi câu dẫn người, ngươi chính là loại hạ đẳng. Ngươi từ trong ra ngoài đều dơ bẩn, còn biết ngượng ngùng sao? Giống cái như ngươi xứng có được yêu thương sao?"

Được lắm, một câu mà đắc tội toàn bộ giống cái khắp thiên hạ.

Thì ra nam cùng nam ở bên nhau chính là người hạ đẳng sao?

Ở đây không ít người đến ăn cơm. Trong đó là cha mẹ cùng con cái, hoặc là anh chị em, những người bạn, cũng có các cặp tình nhân hay bạn đời. Bọn họ đều có ít nhất một người quen là giống cái. Đúng là nữ tính ít ỏi, có giống đực muốn cưới cũng cưới không được nữ tính, đừng nói đến nam tính. Mà những nữ tính thông thường không phải do giống cái sinh ra sao?

Bởi vậy, không ít người ở đây có sắc mặt không tốt.

Dù trong lòng đối với nữ tính luôn tồn tại ý niệm tốt đẹp, nhưng Gia Lôi vẫn bị Ái Nhi nổi cơn điên chọc cho tức giận. Trên đời này bị không ít người mắng qua, nhưng bị chỉ vào mũi mắng là loại hạ đẳng chỉ có người trước mắt này.

Nheo mắt nắm bàn tay xinh đẹp đem người kéo ra một chút, Gia Lôi thực hối hận cùng Ái Nhi tiếp xúc gần như vậy. Người này có mùi vị làm Gia Lôi buồn nôn.

"Ta rất hiếu kì, mẹ cô là ai sinh ra? Ông cô thật vĩ đại? Còn nữa khi mẹ cô mang theo cô về nhà ngoại thăm thân nhân, có phải cô cũng gọi ông ngoại mình là hạ đẳng? Tất cả giống cái đều là vì người đàn ông mình thích mới biến tính thành giống cái. Nói theo cách của cô giống cái đều cùng một dạng, vậy ông ngoại kia trong mắt của cô cũng là tiện nhân?"

Từng câu từng chữ, Gia Lôi nói rõ ràng, nhấn rõ từng chữ, làm người ta muốn nghe không rõ cũng khó.

"Vấn đề cuối cùng...."

Làm lơ biểu tình của Ái Nhi, Gia Lôi đẩy Ái Nhi ra, lui về sau. Biểu tình thực ghét bỏ như chạm vào đồ vật dơ bẩn.

"Tiểu thư Ái Nhi Onassis cao quý không hạ tiện kia, cô cuồng cắn không bỏ là bởi vì ai?"

Đúng vậy, bởi vì ai? Còn không phải vì một người đàn ông.

Mọi người hoặc trào phúng hoặc mỉa mai nhìn Ái Nhi. Toàn bộ xã hội thượng lưu ai không biết chuyện Ái Nhi Onassis cùng Seleigh Leopold ầm ĩ không dứt?

Mọi người kém cô cái gì, còn không phải là cô sinh ra ở gia đình quý tộc sao? Còn không phải là khả năng sinh dục của cô cao hơn người khác sao? Có bản lĩnh thì cùng giống cái quý hiếm so sánh, có khả năng thì thử sinh mười đứa tám đứa đi.

Nói đến cùng cũng chỉ là "khả năng" mà thôi, mà cô có khả năng sinh ra song sinh không? Quỷ mới biết về sau sẽ như thế nào, đắc ý cái rắm. Xứng đáng bị Leopold đuổi đi, chỉ giỏi làm ra vẻ!

"Ngươi!"

Bị bốn phía nhìn bằng ánh mắt khinh thường hốc mắt Ái Nhi đỏ lên, tức giận dùng ngón tay chỉ vào mặt Gia Lôi.

"Ta muốn giết ngươi!!"

Ái Nhi rút súng laser bên hông ra. Mỗi một vị nữ tính đều được quyền hợp pháp có được vũ khí. Đôi tay nắm súng, họng súng nhắm thẳng tắp ngay đầu Gia Lôi, Ái Nhi hung tợn nói.

Ryan thấy không tốt, liều mạng chạy đến, nhưng hắn quá xa, căn bản không kịp ngăn cản.

Những người ở gần lại chưa bao giờ nghĩ tới Ái Nhi định giết giống cái kia ở nơi công cộng này, họ mở to hai mắt sững sờ nhìn.

Ánh sáng màu lam chết chóc lao ra từ họng súng. Chớp mắt trước khi ánh sáng rời họng súng tới mục tiêu, cánh tay cầm súng đã bị đánh, khiến góc độ bị lệch.

"Pằng chíu"

Tia laser tạo thành vệt cháy đen ở mặt tường. Vật trang trí treo trên trần bị vỡ vụn, liên tiếp rơi xuống dưới những mảnh vụn.

Không có ai dám động đậy. Không phải bọn họ không muốn động, mà là quá kinh sợ đến động cũng không động được.

Trên trán Ryan đầy mồ hôi lạnh.

Vị giống đực vừa mới xuất hiện này diện mạo anh tuấn lại lạnh lùng giống núi băng. Cho dù chỉ đơn giản đứng ở nơi đó cũng làm cho người xung quanh sinh ảo giác chết chóc. Người này so với ông chủ còn muốn đáng sợ hơn ba phần. Hắn rốt cuộc là ai?

Thật im lặng, trừ âm thanh những mảnh vụn đang rơi xuống không có tiếng động khác.

Đôi mắt màu xanh bích nhàn nhạt nhìn về phía Ái Nhi, từ khi nổ súng đã biến thành người ngu si. Những ngón tay thon dài hữu lực nắm chặt họng súng, tiện đà trừng mắt nhìn mọi người đang run rẩy xung quanh.

" Phụt "

Phun một ngụm máu ra ngoài, Ái Nhi ngã trên mặt đất, hoàn toàn không còn ý thức. Nếu không phải ngực còn có chút phập phồng, mọi người sẽ cho rằng cô đã chết.

"Nói cho Adolf Onassis biết, món nợ hắn còn thiếu chưa trả xong đâu. Về sau con gái hắn còn tìm Karen gây phiền toái, ta sẽ cho cả nhà Onassis diệt vong."

Giọng bình đạm, biểu tình bình thản, giống như hắn không phải tiêu diệt một gia tộc hiển hách, mà là giết một con chó hoang ở đầu đường.

Nói xong không để ý tới ánh mắt người khác, hắn chậm rãi xoay người, yên lặng nhìn Gia Lôi không nói lời nào. Tuy rằng vẫn biểu tình kia, vẫn là ánh mắt kia, nhưng làm người ta cảm thấy có chút ủy khuất.

Gia Lôi cười gượng, nâng móng vuốt nhỏ vẫy vẫy.

"Đã lâu... không gặp... Anson"

Trong lòng lệ rơi.

Vừa mới tự do một lát, tên này đã từ đâu chui ra? Không biết hiện tại chạy trốn còn kịp không đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK