• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ta đều nói đại nạn không chết tất có phúc lớn, Gia Lôi chỉ muốn nói thúi như rắm.

Ta đã đại nạn không chết vài lần, sao cho tới bây giờ vẫn còn sống khổ sở vậy?

Không nói trước kia, chỉ nói lúc này đây, tỉnh lại liền thành nô lệ chuyên đào trứng Trùng, sống hôm nay không biết ngày mai. Chỗ nào có quan hệ cùng phúc khí?

Biết đào thế nào không? Trứng trùng càng tốt càng cao cấp càng gần Trùng chúa, đồng thời cũng đại biểu cho chết nhanh hơn.

Gia Lôi chỉ nghe nói qua từng có rất nhiều người da đen bị bắt cóc làm nô lệ, lại chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày chính mình cũng sẽ trở thành như bọn họ.

Cầm lương khô cướp được trong tay, Gia Lôi xoay người đi vào trong góc. Nơi đó Sullivan đang nằm thẳng trên cỏ dại cười cười. Khuôn mặt dơ bẩn thế nhưng cười lên lại lộ ra vài phần phong thái.

"Cười cái gì mà cười? Cũng sắp chết đói rồi ngươi còn có thể cười được à?"

Đem miếng bánh bột ngô cứng như đá bẻ ra, một nửa đưa cho Sullivan, một nửa bỏ vào miệng mình. Hàm răng dùng sức nghiền nát, thực cố sức nhai nuốt.

Bánh bột ngô này đã trải qua xử lý, dễ mang theo không dễ hư, là đồ ăn chuyên môn dành cho nô lệ. Không có ai để ý mấy nô lệ phải làm lượng công việc nặng nhọc có thể tiêu hóa được món này hay không. Dù sao cách một khoảng thời gian sẽ có nhóm người mới tới bổ sung vào chỗ trống, không lo không có người đào trứng Trùng cho bọn họ bán lấy tiền.

"Ngươi sẽ bỏ đói cho ta chết sao?"

Cánh môi mỏng xinh đẹp đã bị khô khốc đến nứt ra, giọng nói thật nhỏ. Sullivan cắn từng chút bánh bột ngô, gian nan nuốt xuống.

Không mưa bọn họ căn bản không nước uống. Đồ ăn nuốt xuống yết hầu giống dao nhỏ cắt yết hầu gây đau đớn, nhưng Sullivan lại ăn có vẻ ngon lành, như là cắn không phải bánh bột ngô mà là món ăn mỹ vị.

"Không chừng là như vậy. Con người của ta vốn dĩ không có lòng trắc ẩn nhiều lắm. Hiện thực trước mặt bảo vệ mạng sống mới là quan trọng. Điều này ngươi phải biết rõ hơn so với ta, đúng không?"

Dịch dịch mông ngồi vào bên cạnh Sullivan, Gia Lôi cũng cố sức cắn bánh bột ngô khô cứng có thể nghẹn chết người.

Con mẹ nó, đây là vũ khí giết người phải không? Đập vào đầu người cũng có thể làm sưng vù hay chảy máu.

"Đồng bọn?"

Sullivan khẽ cười nói.

"Ngươi là thương hại ta sao? Xác định không phải là đồng bọn?"

"Ai là đồng bọn cùng ngươi?"

Gia Lôi trừng mắt.

"Ta đã nói rồi gọi là thương hại vì ngươi đáng thương, hiểu không?"

Lắc đầu, Sullivan thực không cho mặt mũi phản bác Gia Lôi chết sống không thừa nhận kia.

"Đã không có bỏ rơi ta khi phát hiện ta hoàn toàn không thể cử động, đó không phải là thương hại. Không có để ta tự sinh tự diệt, ngược lại đã nghĩ cách giúp ta giấu diếm thân phận, càng không có khả năng là thương hại. Gia Lôi, trước khi phi thuyền nổ tung, chúng ta cũng đã từ người qua đường chuyển biến thành đồng bọn đồng sinh cộng tử rồi. Cho nên ngươi mới thà rằng để ta liên lụy ngươi cũng không vứt bỏ ta lại một mình chạy trốn. Đối với người mà ngươi quan tâm, trước nay ngươi đều mềm lòng. Điểm này có thể nhìn thấy qua cách đối xử với Vũ Khan và Ertan."

Trứng Trùng quá mỏng manh, bất luận dùng thiết bị điện tử nào cũng đều sẽ tạo ra biến dị hoặc là tử vong. Cho nên mặc kệ là nhóm đào trứng hay nhóm trông giữ đều tận lực sử dụng công cụ nguyên thủy. Nếu thừa dịp bọn họ không chú ý, với thân thủ của Gia Lôi muốn chạy trốn cũng không khó.

Những người trông coi sẽ không để ý tới một giống cái nhỏ yếu bỏ trốn. Ở hành tinh này đầy Trùng, giống cái một mình chạy ra chỉ có một kết cục. Đừng nói giống cái, nam tính cường tráng cũng không có thể tồn tại lâu. Đây cũng là nguyên nhân vì sao chưa từng có nô lệ nào bỏ trốn. Ở lại cũng chết, trốn cũng chết, nhưng thà mệt chết còn hơn bị ăn sống, như vậy càng đáng sợ hơn.

Cho nên nói Gia Lôi ở lại là vì hắn. Chỉ là vì Gia Lôi không cách nào dẫn hắn rời khỏi mà cam đoan hắn an toàn, mới có thể lựa chọn ở lại làm nô lệ, không kể ngày đêm đào trứng Trùng đổi lấy đồ ăn nuôi sống hắn.

Nhìn thiếu niên có sắc mặt không tốt lắm, Sullivan lại lần nữa khẽ cười.

Gia Lôi, ngươi có biết ngươi đang trêu chọc một người biến thái thích gây phiền toái không? Tùy tiện làm người biến thái cảm động chính là chuyện tương đối nguy hiểm đó!

Bị Sullivan cười trong lòng ngứa ngáy, Gia Lôi quyết đoán cùng đối phương kéo rộng khoảng cách. Lười cùng Sullivan cãi cọ, Gia Lôi biết chính mình nghĩ như thế nào là được.

Xác thật, Gia Lôi đã đem Sullivan bôi cho đen thui thật sự là vì giấu giếm thân phận của hắn. Mỗi ngày làm việc cực nhọc để đổi lương khô cũng có một nửa là vì để cho hắn sống sót. Nhưng nói không đàng lòng vứt bỏ, có quá khoa trương không?

Ta thật sự không có cao thượng đến mức hy sinh chính mình để cứu người khác. Thật sự chưa bao giờ xem Sullivan là đồng bọn. Đồng bọn của ta chỉ có một mình Vũ Khan ngốc thôi. Mà Vũ Khan lại đang ở trong tay Sullivan, không biết sống chết!

Không rời đi càng dễ giải thích.

Bên ngoài Trùng nhiều như vậy, ở nơi không biết rõ hoàn cảnh, liều lĩnh xông ra, không thấy tốt được chỗ nào.

Bị nói làm việc cực nhọc nuôi sống Sullivan, Gia Lôi căm giận cúi đầu cắn bánh bột ngô, dùng sức nghiền nát.

Sullivan ở trong lòng Anson có địa vị cao hơn hết thảy. Nếu bản thân mình có năng lực bảo hộ Sullivan mà mặc kệ, thật sự thấy xấu hổ với hắn!

Đều do Anson thật sự quá tốt, sẽ thật ngượng ngùng nếu có lỗi với Anson. Còn không phải chỉ là làm việc nặng nhọc một chút thôi sao? Không đáng kể.

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là phát hiện chính mình có khả năng dịch chuyển trong không gian. Tựa như lần trước đột nhiên xuất hiện tại hành tinh hoang dã vậy, do phát huy năng lực này mà thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng sao bản thân không thể sử dụng năng lực bất cứ lúc nào, hình như cũng không có quy luật gì.

Vì an toàn bản thân, cũng vì năng lực không thể phát huy, ta mới lựa chọn ở lại. Điều này không có chút quan hệ gì với Sullivan biến thái nhà ngươi!

Hoàn toàn không thèm để ý Gia Lôi có hành động tránh né, Sullivan nửa híp mắt mắt ngẩn ngơ xuất thần.

Từ khi rời khỏi gia tộc Elvis, dấn thân vào thế giới hắc ám, tự nhuộm đen chính mình từ trong ra ngoài. Hắn không còn có hy vọng xa vời sẽ có người thật lòng tốt với hắn.

Ai sẽ yêu quý một tên biến thái? Ai lại tự nguyện quan tâm sát nhân cuồng ma? Không có, vĩnh viễn sẽ không có. Vì thế ở trong tuyệt vọng rất nhiều năm, hắn đơn giản dùng tâm tư du hí nhân gian, phóng đãng sống mỗi ngày.

Quả thật, cũng có người nguyện trung thành với hắn. Nhóm thủ hạ đều nhiệt tình thực lòng. Nhưng Anson cùng Lâm Ân là bởi vì hắn đã cứu bọn họ, những người còn lại là cố ý hay vô tình rơi vào bẫy mới đem hắn trở thành thủ lĩnh kính yêu.

Chỉ có Gia Lôi là khác. Hắn không có cứu Gia Lôi, cũng không có dùng thủ đoạn thuần phục, thậm chí trong vài lần gặp mặt thiếu chút nữa hắn đã định bóp chết đối phương. Hắn từng đứng ở một bên xem náo nhiệt, thái độ ác liệt khiến bản thân cũng chán ghét.

Nhưng Gia Lôi hết lần này đến lần khác vươn tay ra với hắn. Trong tình huống gian nan nhất, chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ rơi hắn. Hắn mặc kệ Gia Lôi có lý do gì, nếu đã làm cho hắn cảm động, cũng đừng hòng bứt ra khỏi hắn.<HunhHn786>

Thật vất vả ăn sạch bánh bột ngô trong tay, Gia Lôi nằm trên cỏ, tính toán ngủ một chút.

Đào trứng Trùng là buổi tối mới bắt đầu. Ban ngày trừ việc thu gom trứng đóng gói, đại đa số nô lệ đều đi ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Gia Lôi cảnh giác ngồi dậy. Hai người trông coi đang đi về phía này. Một người nô lệ bên cạnh đang run rẩy.

"Ta đã nói rồi ngày hôm qua không có hoa mắt, hắn rất xinh đẹp, để mệt chết rất đáng tiếc."

Ngồi xổm xuống nắm cằm người kia, một người trông coi hướng về người trông coi khác cười quỷ dị. Dứt lời hắn còn dùng tay sờ soạng bộ vị, dọa người kia thiếu chút nữa khóc lên.

Gia Lôi chậm rãi lui sâu vào trong, thầm khen chính mình đã hóa trang quá xuất sắc. Nếu không phải có gương mặt bình thường, cũng không có khả năng an ổn sống nhiều ngày như vậy.

Lại nói tiếp, cũng may là khi tỉnh lại đúng dịp có một đám nô lệ mới đến. Bởi vì có thật nhiều gương mặt mới, nên nhóm người trông coi cũng không nhìn kỹ. Cho nên đến hôm nay bọn họ cũng không biết đã có một giống đực bị liệt trà trộn vào. Người bị thương sẽ bị bỏ đói chờ chết, sau khi tắt thở sẽ bị kéo ra ngoài vứt đi.

Trước mắt Sullivan chính là người chờ chết trong mắt nhóm trông coi.

"Buông ta ra, các ngươi buông ta ra."

Người kia thét chói tai, lại không tránh được bàn tay của người trông coi. Thấy hắn giãy giụa quá, người trông coi không uy hiếp.

"Lại lộn xộn chúng ta liền ở chỗ này hiếp ngươi để mọi người xem."

Một câu đã làm người kia hoàn toàn ngoan ngoãn. Hắn đẫm nước mắt nhìn về phía mọi người, lại không có một người để ý tới hắn. Tất cả mọi người đều cúi đầu. Dần dần trở nên tuyệt vọng, người kia thu hồi ánh mắt. Cũng không biết có tính là quá xui xẻo hay không, vừa vặn ánh mắt người kia quét qua Gia Lôi.

Đột nhiên, hắn giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng ngời, ngón tay chỉ Gia Lạp hô to.

"Hắn là giống cái, hắn so với ta chơi sẽ vui hơn, các ngươi tìm hắn đi."

Nháy mắt, mọi người đem ánh mắt tập trung tới Gia Lạp. Nhóm nô lệ lần đầu tiên mới phát hiện bên cạnh thật sự có giống cái.

Cũng không trách bọn họ phát hiện không được. Mỗi ngày làm việc vất vả mệt gần chết, uy hiếp luôn bao phủ lên đỉnh đầu, ai có rảnh rỗi đi đánh giá người khác có phải giống cái hay không?

Tựa như những người bị thương chịu đói chờ chết, Sullivan nằm chung bọn họ mấy ngày, có ai phát hiện hắn là giống đực?

"Giống cái? Thật sự là giống cái!"

Giọng người trông coi hưng phấn đến phát run. Giống cái nơi đó đặc biệt mềm mại, mỗi lần tiến vào đều thoải mái phát điên.

Bọn họ ở hành tinh này trông coi nhóm nô lệ không có gì giải trí. Cấp trên không cho bọn họ mỹ nhân, bọn họ cũng chỉ có thể tìm mấy nô lệ sạch sẽ, diện mạo tốt chơi cho đã ghiền. Đời này không thể rời khỏi hành tinh này, vĩnh viễn đừng nghĩ có con cái.

Ném người vừa rồi còn cảm thấy xinh đẹp, người trông coi xoa xoa đôi tay đi đến trước mặt Gia Lôi. Tên khác cũng hai mắt tỏa sáng, từ từ đi tới.

"Giống cái, ngươi......"

" Bịch "

Tay chưa sờ đến mặt Gia Lôi, người kia liền ngã ra hôn mê, nằm ở trên mặt đất.

Gia Lôi yên lặng nhìn cái ót máu chảy đầm đìa trước mặt, lại yên lặng nhìn nửa khối lương khô dính máu bên cạnh.

Hây da, đã sớm nói qua bánh bột ngô này có thể đả thương người mà, không phải đã chọc một cái lỗ thủng rồi sao?

Đang cảm thán, lại một âm thanh nữa vang lên, thêm một tên khác cũng hôn mê nằm ở trên mặt đất. Hắn so với tên trước còn thảm hơn. Hắn không phải bị đập bởi bánh bột ngô mà là thứ cứng hơn, cục đá.

"Biến thái chết tiệt, ngươi có ý gì?"

Gia Lôi hướng tới Sullivan chất vấn. Nơi đây đốc công trông giữ nô lệ hơn hai mươi người, thủ hạ trông coi gần ba trăm người. Đánh chết hai người trông coi sẽ đưa tới hậu quả gì Sullivan không thể không rõ.

Nếu không phải cố kỵ người quá nhiều bản thân không thể giải quyết sạch sẽ. Hành tinh này lại không có phi thuyền chở bọn họ rời khỏi, Gia Lôi đã sớm tiêu diệt bọn rệp nơi này, ai cần Sullivan ra tay?

"Không có gì, nhất thời muốn hoạt động tay mà thôi."

Sullivan trả lời bình thản, một chút cũng không giống hung thủ hung hãn đập hôn mê hai người kia.

Gia Lôi nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Đã biết cùng biến thái không thể nói chuyện.

"Ngươi nói cho ta biết nên làm như thế nào? Sẽ có người đến bất cứ lúc nào."

"Gia Lôi."

Từ khi tỉnh lại sau vụ nổ phi thuyền, Sullivan không còn gọi Gia Lôi là Karen.

"Ngươi có nghĩ tới vì sao chúng ta đến hành tinh này hay không?"

"Có ý gì?"

Ấn đường Gia Lôi giật giật. Trực giác nói cho Gia Lôi biết kế tiếp Sullivan sẽ nói chuyện tuyệt đối không dễ nghe.

"Ta đã nghiên cứu qua nguyên nhân ngươi xuất hiện ở hành tinh hoang dã kia, cũng phân tích qua lý do vì sao chúng ta đột nhiên xuất hiện ở hành tinh này. Cuối cùng cho ra kết luận là chỉ có tới thời khắc sống chết trước mắt ngươi mới có thể phát huy năng lực đặc biệt."

Ấn đường giật mạnh hơn, lại một trận kinh hoàng.

"Thì sao?"

Gia Lôi hỏi thực chần chờ.

"Chúng ta lại đánh cuộc một lần đi."

Biến thái này điên rồi!

Gia Lôi chạy nhanh qua định ngăn cản Sullivan biến thân. Hắn là Long Tộc, hình thú rất lớn, biến thân ở chỗ này sao được?

Nhưng dù có mau cũng không có kịp. Nửa thân dưới căn bản không động đậy, nhưng uy lực móng vuốt vẫn kinh thiên động địa.

" Ầm ầm"

Vách tường trong chớp mắt biến thành phế tích. Đám nô lệ trong phòng khóc la chạy ra bên ngoài. Có nhiều người bị thân hình to lớn của rồng trực tiếp đè chết. Cũng không biết Sullivan có phải cố ý hay không, hai người trông coi cùng người chỉ ra Gia Lôi là giống cái cũng đều bị chết thê thảm dưới móng vuốt của hắn.

Máu tươi giàn giụa cũng không che lấp được đường cong hoa mỹ của rồng. Những chiếc vẩy màu tím như đá quý sáng lấp lánh mê hoặc lòng người.

Gia Lôi đứng bất động. Vách tường đã thành một đống đổ nát, trừ xác chết thì chỉ có một con rồng biến thái màu tím.

Những khẩu súng laser đang nhắm ngay kẻ địch, thật lâu không nói gì.

Bình thường những người trông coi không dùng vũ khí công nghệ cao không có nghĩa họ không có thứ này.

Tuyệt đối là tìm đường chết hiểu không? hiểu không?? hiểu không???

Chợt có tiếng xé gió. Ánh sáng tử vong hướng về con rồng bay tới. Gia Lôi hung hăng cất cao giọng hô to.

"Sullivan, ông đây muốn rút gân ngươi!!!"

" Đùng "

Một dòng khí quỷ dị từ trên người Gia Lôi phát ra. Laser và dòng khí va chạm tạo thành tiếng nổ lớn. Gia Lôi cùng Sullivan không tự chủ được chìm vào một cửa động tối đen.

Chớp mắt một cái không gian lại lần nữa khôi phục bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK