• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Màn Thầu

Cuối cùng đã đến ngày đi đến đài truyền hình thực tập, Kiều Trăn thức dậy từ sớm trang điểm nhẹ và buộc tóc kiểu đuôi ngựa, mặc bộ đồ công sở áo sơ mi trắng cùng chân váy chữ A màu đen, mang một đôi giày da nhỏ nhắn kiểu dáng đơn giản màu đen.

Đài truyền hình S nằm trong trung tâm thành phố, là một toà nhà cao tầng đồ sộ, nhìn bề ngoài thực quá khí thế và rộng lớn, cái logo đài truyền hình S to tướng được đặt ở trị trí cao nhất của toà nhà, đứng từ phía xa đã có thể nhìn thấy. Bên ngoài cửa toà nhà, chính là cái bảng hiệu neon lấp lánh, chạy dòng chữ quảng cáo về đài truyền hình S.

Kiều Trăn đứng bên dưới toà nhà, ngẩng đầu nhìn lên cao, ánh mặt trời chói chang chiếu thằng vào người, làm đôi mắt cô có chút hoa mắt. Đứng trước một toà nhà to lớn như vậy, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.

Trong lòng thầm cổ vũ bản thân, hít sâu vài lần, lúc này mới bước vào cửa đài truyền hình S.

Sau đó xác nhận thân phận với bảo an, Kiều Trăn được một nhân viên lễ tân chỉ dẫn. Bảo cô trước tiên hãy đi đến văn phòng ở tầng 12 gặp người hướng dẫn.

Kiều Trăn lên tiếng cảm ơn, lên tầng 12 gặp người hướng dẫn, ông ta đưa đơn cho cô điền vào, tiếp theo là dẫn cô vào một phòng họp nhỏ bảo cô chờ ở đây.

Kiều Trăn ngồi trong phòng đợi một lúc, đã có vài thực tập sinh nam và nữ trẻ tuổi lục đục bước vào.

Ước chừng nửa giờ sau, mười mấy thực tập sinh đều đã đến đông đủ. Một nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào, trên cổ cô ta còn đeo một thẻ nhân viên của đài truyền hình S, tóc đen môi đỏ, diện mạo quyến rủ.

“ Chào mọi người, lời nói đầu tiên hoan nghênh mọi người đã đến thực tập ở đài truyền S của chúng tôi. Tôi là nhân viên của đài truyền hình, sau cùng tôi xin giới thiệu sơ lượt về đài truyền hình S của chúng tôi một chút….”

Bên trong toà nhà của đài truyền hình S, ngoại trừ làm về mảng truyền hình, bên dưới còn có mấy bộ phận khác.

Sau khi giới thiệu đơn giản xong, các thực tập sinh được phân công đến những bộ phận khác nhau, mỗi người đều có một người hướng dẫn.

Kiều Trăn được phân đến bộ phận chuyên về mảng tin tức [ Tin tức nổi bật S ], người hướng dẫn của cô là một nam phóng viên trẻ tuổi, gọi là Vương Tục. Dáng vẻ anh ta chưa đến 30 tuổi, nước da ngăm đen, còn đeo kính, thoạt nhìn rất bình dị và gần gũi.

Vương Tục chỉ vào một cái bàn làm việc trống bảo Kiều Trăn ngồi ở đó, sau đó im lặng tập trung đánh chữ trên máy tính của mình.

Kiều Trăn quan sát bốn phía, trong văn phòng cũng không nhiều người lắm, có vài tiền bối đang rất bận rộn, không biết nên làm gì, đành phải ngồi lướt điện thoại.

Cô thành thật ngồi chờ trong chút lát, ăn không ngồi rồi, lại không dám chơi di động quá nhiều. Suy nghĩ một lúc liền đứng lên đi tìm người hướng dẫn.

“Thầy Vương, có việc gì cần em hỗ trợ không ạ?”

Người hướng dẫn đang tập trung vào máy tính ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Thiếu nữ da dẻ trắng nõn, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong ánh mắt ngập tràn sự mong đợi nhìn đến mình.

Anh ta nhíu mày, trước đó đã sắp xếp cho Kiều Trăn một bàn làm việc, trên bàn ngoại trừ một xấp văn kiện, còn có một cái điện thoại để bàn màu trắng.

“ Hiện giờ thì không có việc gì. Như vậy đi, trước tiên em hãy phụ trách việc nhận điện thoại nhé.”

“ Nhận điện thoại là sao ạ? Giống như nhận điện thoại đường dây nóng sao?” Thời điểm còn ở nhà Kiều Trăn cũng đã xem chương trình tin tức này ở trên TV, mỗi buổi chiều vào lúc 6 giờ sẽ phát sóng, còn nhớ rõ bọn họ có chương trình đường dây nóng này.

Vương Tục gật đầu. “ Ừ. Em phụ trách ghi nhớ những tin tức đặc biệt, tin tức có giá trị cao cho anh. Sau đó chúng ta sẽ đem vào chương trình.”

“ Vâng, thầy Vương.” Kiều Trăn gật đầu.

Vương Tục an bài mọi chuyện ổn thoả cho cô, lại vội vàng làm tiếp công việc của mình.

Hiện nay việc sử dụng mạng rất thịnh hành, cũng có vài tài khoản của các chương trình được tạo trên Weibo, rất nhiều người trẻ lựa chọn phương thức xem các chương trình online. Chương trình đường dây nóng này, đa phần là người già và người trung niên rất thích xem.

Kiều Trăn cũng không nhận được nhiều cuộc điện thoại lắm, điện thoại có tin tức giá trị lại càng hiếm.

Có một cuộc điện thoại của một người trung niên nói không rõ chữ, giọng còn mang theo vài phần khẩu âm, Kiều Trăn phải rất kiên nhẫn thật lâu mới hiểu ông ta muốn nói cái gì.

Có người gọi đến không phải báo tin tức nóng, mà chỉ nói đến những chuyện không liên quan gì đến chương trình, thậm chí có người gọi điện đến là vì chuyện sửa chữa TV cũng như hỏi thời tiết hôm nay như thế nào.

Kiều Trăn nhận được những cuộc điện thoại này quả thực có chút dở khóc dở cười, còn phải bình tĩnh giải thích rõ với người gọi. Cứ như vậy đã đến giữa trưa, Vương Tục dẫn cô đến nhà ăn của công ty dùng bữa.

Nhân viên của bộ phận phát thanh S và bộ phận truyền hình cũng tập trung đến nhà ăn ở tầng lầu này dùng bữa, nhà ăn rất lớn, bên trong có nhiều

món ăn với đủ các thể loại, đặc biệt phong phú.

Kiều Trăn đi theo Vương Tục lấy thức ăn, rồi tìm bàn ngồi xuống.

“ Tiểu Kiều, về sau anh có bận việc thì buổi trưa em hãy tự mình đến đây dùng bữa, lấp đầy bụng là được. Trên tầng trên cũng có nhà ăn, bất quá so với tầng có chút khác biệt.” Vương Tục đặt thức ăn lên bàn rồi lên tiếng dặn dò.

“ Vâng, em biết rồi thầy Vương.” Kiều Trăn gật đầu.

“ Đúng rồi, nghe nói em học ở đại học S phải không?” Đột nhiên Vương Tục nghĩ đến liền hỏi.

“ Đúng vậy, thầy Vương. Em học năm hai.”

“ Anh đây lớn hơn em rất nhiều khoá.” Vương Tục cười nói, “ Anh cũng tốt nghiệp từ đại học S.”

“ Thật sao! Trùng hợp quá!” Không ngờ người hướng dẫn của mình lại là đàn anh học cùng trường, Kiều Trăn cảm thấy vui vẻ và may mắn.

“ Sinh viên tốt nghiệp ở đại học S của chúng ta làm nhân viên ở đây cũng không ít, về sau em sẽ có dịp gặp mặt bọn họ mà thôi.”

Kiều Trăn liên tục gật đầu.

“ Đúng rồi, buổi sáng làm công việc nhận điện thoại có cảm giác như thế nào?” Vương Tục hỏi.

Kiều Trăn đem những chuyện mình đã gặp phải nói hết, nhíu mày hồi tưởng nói: “ Ngoại trừ cuộc điện thoại khiếu nại về tiểu khu bất động sản thu phí là tin nóng ra, những cuộc điện thoại còn lại không có tin tức giá trị nào cả.”

Vương Tục gật đầu, “ Việc tiểu khu bất động sản kia chính là hoa viên Minh Nguyệt sao?”

“ Đúng vậy.”

“ À, trước kia bọn họ đã từng khiếu nại về việc này rồi.” Vương Tục nói tiếp, ” Điện thoại đường dây nóng chính là như vậy, trong mười chuyện chỉ có một hai chuyện hữu dụng.”

“ Mấy ngày nay em cố gắng phục trách nhận điện thoại nhé, chờ sau khi quen với hoàn cảnh công việc, có cơ hội anh sẽ đưa em đi ra ngoài lấy tin tức, học cách viết bản thảo và sửa chửa.”

“ Vâng ạ! Cảm ơn thầy Vương!” Kiều Trăn vui vẻ mỉm cười. Vương Tục cũng mỉm cười gật đầu. Anh ta đối với cô bé thực tập sinh này cũng có ấn tượng không tệ, hy vọng cô bé với vẻ ngoài yếu đuối này có thể làm tốt công việc, có thể học tập được nhiều thứ chứ không phải chỉ vì lý tưởng.

Buổi chiều, Kiều Trăn vẫn tiếp tục công việc nhận điện thoại.

“ Ai nha, người kia là thực tập sinh à.” Một giọng nữ cao đột nhiên vang lên.

Kiều Trăn nhìn về phía âm thanh phát ra, là một người khoảng hơn 30 tuổi, tác phong của kiểu người phụ nữ thành đạt.

Thấy Kiều Trăn nhìn qua, cô ta chỉ vào Kiều Trăn, “ Là em đó. Thực tập sinh mới đến đúng không?”

Kiều Trăn vội vàng đứng lên, lễ phép mỉm cười, “ Vâng. Em tên là Kiều Trăn.”

“May quá, em lại đây giúp chị xuống tầng dưới lấy một kiện chuyển phát nhanh.” Người phụ nữ kia thúc giục nói, ” Ở trước cửa công ty, xuống cứ bảo là đồ chuyển phát nhanh của Lưu Mân Mân, nhanh lên một chút đi.”

“ Vâng, em đi ngay đây.” Tưởng là đồ vật cần dùng gấp, Kiều Trăn bước nhanh ra khỏi cửa văn phòng, đi thang máy xuống tầng trệt, lại đến trước cửa đài truyền hình lấy kiện hàng chuyển phát nhanh.

Sau khi lấy được, cô vội vàng đem lên đưa cho Lưu Mân Mân.

“ Tôi nhận rồi.” Lưu Mân Mân đang nói chuyện phiếm trên Wechat, thuận tiện nói lời cảm ơn.

“ Không có gì.” Kiều Trăn quay trở về bàn của mình, tiếp tục nhận điện thoại.

Lưu Mân Mân mở gói chuyển phát nhanh ra, lấy một cái nón vành màu lam đội lên đầu. Sau đó cầm một cái gương đặt trong túi xách ra, soi gương điều chỉnh lại góc nón của mình.

Kiều Trăn: “……”

Quả nhiên xem mình là nhân viên tạp vụ sao?

Buổi chiều vào lúc 5 giờ, là thời gian kết thúc công việc nhận điện thoại đường dây nóng.

Kiều Trăn nhìn thấy Vương Tục sắp đi, vội vàng gọi anh ta, “ Thầy Vương, còn có việc gì để em làm nữa không?”

“ Em có thể tan ca. Bất quá anh muốn đi chỉnh sửa bản thảo, em có hứng thú không?”

Kiều Trăn gật đầu, “ Tốt quá ạ, em muốn đi xem!”

“ Vậy đi thôi.”

Kiều Trăn đi theo Vương Tục vào phòng chỉnh sửa, bên trong có không ít người, tất cả đều tập trung làm việc của mình.

Vương Tục ngồi xuống một cái máy tính lớn, Kiều Trăn thấy anh ta đem tư liệu nhập vào máy tính, mở ra một phần mềm cô chưa từng nhìn thấy qua.

Vương Tục nhanh tay bấm bàn phím không ngừng, con chuột cũng di chuyển suốt.

Đại khái chỉ mất vài phút, một bảng tin tức đã được chỉnh sửa hoàn chỉnh. Vương Tục một bên chỉnh sửa một bên nói: “ Đây là phần mềm dùng để chỉnh sửa mà chúng ta thường dùng, có thời rãnh thì hãy học tập một chút.”

Kiều Trăn lập tức đồng ý, âm thầm nhớ kỹ tên phần mềm. Theo sau Vương Tục chỉnh sửa thêm một vài phần nữa, rồi tắt máy tính, nhìn đồng hồ nói: “ Không còn sớm nữa. Mau tan ca đi.”

Kiều Trăn nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng vẫn còn nhiều người bận rộn chỉnh sửa bản thảo, thậm chí còn có người trực tiếp dựa lưng vào ghế mà nghỉ ngơi.

“ Bọn họ làm về mảng chương trình, so với chúng ta mệt nhọc hơn rất nhiều.” Vương Tục nhìn theo ánh mắt của cô, nhàn nhạt giải thích.

“ Thì ra là vậy.” Kiều Trăn lẳng lặng thu hồi ánh mắt, dường như suy tư điều gì đó, sau đó theo Vương Tục rời khỏi phòng chỉnh sửa.

Trở lại văn phòng, những người khác đều đã tan ca. Chào tạm biệt với Vương Tục xong, Kiều Trăn liền ngồi tàu điện ngầm trở về nhà.

*

Ngồi trên tàu điện ngầm, nghĩ đến việc trở về nhà sẽ gặp mặt Hàn Tư Hành, Kiều Trăn đưa tay che mặt, thở dài.

Ngày đó lúc xem TV, đôi tai cô bị che lại, bên tai chỉ nghe thấy những tiếng ” ong ong ong.” Sau đó, trong khi cô hơi né gương mặt khỏi tay của Hàn Tư Hành, khoảng khắc hốt hoảng đó dường như đã nghe thấy một câu….

Đêm hôm đó, cô nằm trên giường suy nghĩ rất lâu không biết Hàn Tư Hành muốn làm gì. Cậu cố ý để cô nghe thấy, hay là lỗ tai mình quá thính cho nên vô tình nghe thấy, hay căn bản chỉ là bản thân xuất hiện ảo giác….

Đến lúc khuya khoắt mới ngủ, hậu quả chính là ngày hôm sau dậy trễ. Thời điểm cô thức dậy Hàn Tư Hành đã đi đến trường, chỉ để lại bữa sáng và một tờ giấy ghi chú cho cô.

Buổi tối, Kiều Trăn sợ phải đối mặt với cậu, chờ lúc cậu còn chưa trở về liền quay về phòng ngủ.

Buổi sáng hôm nay cũng như vậy, cậu rời khỏi nhà từ rất sớm. Theo như tính toán, đã gần hai ngày Kiều Trăn không chạm mặt với cậu.

Chiều nay, cô nhận được tin nhắn của Hàn Tư Hành bảo sẽ về nhà sớm để làm làm bữa ăn chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của cô.

Nghĩ đến chuyện phải gặp mặt cậu, trong lòng Kiều Trăn có chút khẩn trương. Bởi vì tan ca trễ, lúc Kiều Trăn bước ra tàu điện ngầm đã là 7 giờ tối, sắc trời cũng dần chuyển đen.

Cô vội vàng đi về phía tiểu khu, thời điểm đi đến trước cửa, bước chân chợt dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước có một thân ảnh đang đứng đó.

Người ấy cầm cái túi đứng trước cửa tiểu khu, dáng vẻ lạnh lùng, không phải Hàn Tư Hành thì còn là ai nữa.

Thấy Kiều Trăn dừng bước, Hàn Tư Hành nhíu mày, bước nhanh về phía cô, “ Tăng ca sao?”

“ Cũng không phải tăng ca, chỉ là đi theo người hướng dẫn học tập một chút.” Kiều Trăn hơi cúi đầu nói.

“ Người hướng dẫn sao? Là nam hay nữ?”

“ Nam, cũng tốt nghiệp từ trường của chúng ta, lớn hơn chúng ta nhiều khoá.”

Tức khắc Hàn Tư Hành không nói gì nữa, môi mím chặt. Sau một lúc, đột nhiên cậu lại lên tiếng, ngữ khí quái lạ, “ Anh ta lớn lên có đẹp trai không? Giọng nói có dễ nghe không?”

“ Cũng tạm được.” Kiều Trăn liếc mắt nhìn cậu một cái, “ Em hỏi chuyện này làm gì?”

“ Muốn biết xem chị có khả năng thích anh ta hay không thôi.” Vẻ mặt cậu vô cảm nói.

Kiều Trăn: “ ……”

“ Có không?” Cậu nhất quyết không buông tha.

“ …… Em suy nghĩ nhiều quá.”

*

Buổi tối, sau khi hai người dùng bữa xong, thái độ của Hàn Tư Hành có chút khác thường không vào phòng lập trình nữa, mà đem máy tính của Kiều Trăn ra lấy đề thi đặt lên, ý bảo Kiều Trăn ngồi xuống.

“ Trăn Trăn, bây giờ em cũng coi như là thầy giáo của chị.” Hàn Tư Hành ngồi xuống bên cạnh cô, đem đề thi trải lên bàn.

“ Được rồi, chị làm bài đi. Có gì không hiểu thì hỏi em.” Hàn Tư Hành nói xong, lập tức cầm hai cái ly đi vào phòng bếp.

Kiều Trăn: “ ……..”

Môn máy tính cấp hai chính là nỗi đau của cô, đã thi mấy học kỳ vẫn không đậu. Những câu hỏi phía trước thực ra đối với cô không có vấn đề gì, tuy điểm không cao nhưng cũng có thể đủ điểm tiêu chuẩn. Bất quá những câu hỏi về sau, cô liền ủ rũ.

Ngẫm lại đã nộp phí thi lại, Kiều Trăn nhận mệnh mà cầm bút lên nghiêm túc làm đề thi.

Hàn Từ Hành từ phòng bếp ra tới, đem ly nước đưa cho Kiều Trăn, “ Trăn Trăn uống nước đi.”

“ Cảm ơn.” Kiều Trăn nhận ly nước uống một ngụm lại đặt lên bàn, tiếp tục làm đề.

Vừa lúc gặp một câu hỏi không giải được, cô ngẩng đầu muốn hỏi Hàn Tư Hành, đột nhiên ánh mắt lại dừng lại trên cái ly trong tay cậu, đầu “ Ong” một tiếng có chút ngưng trệ….

Cái lý sư màu hồng nhạt. Đây rõ ràng là ly của cô mà!

Hàn Tư Hành lại cầm chính cái ly của cô mà uống nước, biểu tình rất tự nhiên thậm chí còn mang theo vài phần sung sướng, bờ môi của cậu vừa vặn đặt lên vị trí cô vừa uống lúc nãy….

Kiều Trăn vừa thẹn vừa bực, lập tức mặt nóng lên, lại còn nóng rát.

—— Cái này thật biến thái mà!

——————-//—//———————-

* Tác giả có lời muốn nói: Việc bịt lỗ tai tôi đã tìm đối tượng để thử nghiệm qua, thời điểm anh ấy nói ” Anh yêu em” quả thực tôi không nghe rõ lắm -_-|| lỗ tai có tiếng ong ong rất lớn -_-||

* Editor: A Hành bắt đầu ra chiêu!!! Ha ha ha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK