Edit: Tiểu Màn Thầu
“ Đừng sợ, em đang vào thang máy.” Trước đó, Hàn Tư Hành cảm thấy cô có điều gì đó không ổn, chẳng màng đến những lời hỏi han của đồng đội, vội vàng rời khỏi phòng.
“ Hịt…” Kiều Trăn hít mũi, “ Sao em lại gọi điện thoại cho chị?”
Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng, cậu cảm thấy không an tâm cho nên muốn gọi điện xem cô đã ngủ chưa.
Cậu hiểu rõ tính của Kiều Trăn, lúc cô ngủ say sẽ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo. Không ngờ tới, đúng như cậu đã dự đoán.
“ Mở cửa đi, em đang đứng trước cửa phòng của chị.” Lúc hai người đang nói chuyện điện thoại, cậu đã đi thang máy xuống đây.
“ Em chờ chị một chút.” Kiều Trăn thấp giọng nói. Cô cẩn thận xốc chăn lên, từ trong chăn chui ra ngoài. Ném điện thoại sang một bên, che đôi tai lại đi về phía cửa phòng.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Kiều Trăn hít sâu vài lần, rồi buông bàn tay đang che lỗ tai bên phải xuống, vội vàng mở cửa, sau đó lại che tai lại.
Hàn Tư Hành đứng bên ngoài, nhìn thấy Kiều Trăn đang đứng bên trong phòng dùng bàn tay che kín lỗ tai của mình, vẻ mặt sợ hãi, trong mắt còn vươn vài giọt nước mắt, giống như một con thú nhỏ bị dọa sợ hãi.
Cậu không nói gì cả, bước thật nhanh vào phòng, ôm Kiều Trăn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. Trước đây cô đã từng an ủi cậu bằng cách này.
“ Đừng sợ, em đến rồi.” Cậu nói.
Tuy biết rằng cô không nghe được. Vừa rồi lúc đứng ở hàng lang, cậu đã nghe thấy âm thanh phát ra từ căn phòng bên cạnh phòng của Kiều Trăn, liền hiểu rõ nguyên nhân khiến Kiều Trăn sợ hãi.
Thực sự âm thanh TV phòng bên cạnh không phải là quá lớn, chỉ là khách sạn này cách âm quá kém mà thôi. Chưa nói đến việc, cậu sớm đã nghe đồng đội của mình lén lút bàn tán về việc buổi tối thường xuyên nghe thấy tiếng ân ái của đôi tình nhân sát bên phòng.
Hiện giờ, Kiều Trăn cũng không có ý định thoát khỏi vòng tay cậu, cứ xem như cô yếu đuối đi. Quả thực vừa rồi cô quá sợ hãi, Hàn Tư Hành cứ như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, cô không thể từ chối sự ấm áp cùng dũng khí mà cậu đem đến cho mình.
Tựa vào lồng ngực của cậu, tâm tình khẩn trương của cô dần dần bình tĩnh trở lại, trái tim đập nhanh cũng dần yên ổn.
Cô ngại ngùng nhích người về phía sau, rời khỏi vòng tay ấm áp của cậu. Sau đó, cô nhìn thấy Hàn Tư Hành lấy trong túi quần ra một máy nghe nhạc nhỏ cùng dây tai nghe, ý bảo cô đeo vào.
Kiều Trăn gật đầu, đeo chúng vào tai, lập tức nghe thấy tiếng nhạc vang lên, không còn nghe thấy âm thanh từ phòng bên cạnh truyền đến nữa.
Cô đi đến ghế sô pha ngồi xuống, buồn chán nhìn Hàn Tư Hành sắp xếp chỗ ngủ.
Cậu sẽ ngủ ở dưới đất. Kiều Trăn lại nhìn cậu, bất giác mặt liền trở nên nóng bỏng. Rõ ràng bản thân mình đã hạ quyết tâm không ngủ chung một phòng với cậu.
Nhưng hiện giờ, dường như cô lại thoáng nghe thấy âm thanh “ Bịch Bịch” tự vả vào mặt mình. Không chỉ có như thế, chỗ cậu nằm còn gần sát bên cạnh giường của cô, một chút khe hở cũng không có.
Hàn Tư Hành ngồi xổm trên mặt đất trải chăn nệm ra, rồi đứng lên đi đến trước mặt Kiều Trăn, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “ Xong rồi.”
Sau đó tháo tai nghe của cô xuống. “ Trăn Trăn, vì phòng ngừa phòng bên cạnh nửa đêm lại xem phim kinh dị, em sẽ ở lại đây cùng chị.” Lời nói của cậu rất kiên quyết, không cho phép cô từ chối.
Kiều Trăn mím môi, cuối cùng nổi sợ hãi đã lấn chiếm hết lý trí, đỏ mặt đồng ý.
“ Em ngủ dưới đất như vậy….” Cô chần chừ, “ Có ngủ được không, có ảnh hưởng đến việc thi đấu không? Hay là ——-”
Để chị ngủ dưới đất có được không?
“ —— hay là để em ngủ cùng chị trên một chiếc giường có được không?” Khoé môi Hàn Tư Hành nhếch lên, “ Chị thấy như vậy có ổn không. Nếu chị sợ thì cứ việc ôm em mà ngủ.”
“…….” Cái tên lưu manh này đang nghĩ cái gì vậy hả?
Kiều Trăn tức giận liếc nhìn cậu một cái, “ Lời chị muốn nói chính là cứ để chị ngủ ở dưới đất, em lên giường mà ngủ.” Cô chỉ vào cái giường.
“ Em chỉ muốn chúng ta ngủ cùng nhau trên một cái giường mà thôi.” Cậu nói xong liền nằm xuống đất, nhắm mắt lại.
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Kiều Trăn lại nhấp môi, đành mở cái đèn ngủ trên đầu giường, rồi cũng nằm xuống.
Hiện giờ đã là 1 giờ khuya, trong phòng lại có thêm một người nữa, Kiều Trăn cảm thấy có chút không quen.
Cô nghịch điện thoại một lúc, bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến tiếng nói của Hàn Tư Hành.
“ Nếu còn không chịu ngủ, em mặc kệ chị sợ hãi như thế nào, sẽ lên giường ngủ cùng chị đấy.”
“ Không được.” Kiều Trăn hoảng hốt hô to, sợ cậu sẽ bước lên giường.
Hàn Tư Hành nhịn cười, “ Vậy chị mau ngủ đi.”
Kiều Trăn khẽ ừ một tiếng, tắt điện thoại, nhắm mắt lại. Cuối cùng cũng không thể vượt qua đồng hồ sinh học ngày thường của cơ thể mình, chỉ trong chút lát, người nằm trên giường đã chìm vào giấc ngủ say.
Nằm chờ trong bóng tối một lúc, xác định Kiều Trăn đã ngủ say, Hàn Tư Hành đứng dậy, lặng lẽ leo lên giường.
Kiều Trăn có thói quen vào mùa hè thường đắp một tấm chăn mỏng, cô nằm nghiêng người, hơi thở đều đều, đường cong từ eo đến mông đặc biệt hiện ra rõ ràng.
Hàn Tư Hành nhìn thấy đường cong ấy, ánh mắt chợt trở nên u tối. Cậu nhẹ nhàng nằm bên cạnh Kiều Trăn, sau khi do dự một lúc, từ từ đưa tay khoát lên eo cô.
Cô ngủ rất say, không hề phát hiện ra. Hàn Tư Hành càng to gan hơn, cậu hơi dùng sức, đem cả cơ thể của cô áp sát vào trong lòng mình.
Mái tóc cô khẽ lướt qua chóp mũi cậu, có chút ngứa ngáy. Cho nên cậu vén tóc cô qua một bên, dựa đầu vào hõm cổ cô, không ngừng hôn cái ót cô….
Dù sao tương lai cô cũng sẽ thuộc về mình, bây giờ hưởng chút phúc lợi chắc cũng không sao đâu nhỉ?
*
Kiều Trăn thức dậy rất sớm. Vừa mở mắt chuyện đầu tiên cô làm là nhìn về phía dưới cái giường. Thấy Hàn Tư Hành vẫn yên ổn nằm ở đó, cô cũng an tâm hơn.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường, đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo. Nhưng có một chuyện cô không biết chính là, vừa rồi khi cô bước vào phòng vệ sinh, cái người đang nằm dưới đất đã mở mắt ra, ánh mắt lưu luyến nhìn mái tóc dài rối loạn trên người cô, đến cả đôi chân trắng nõn của cô. Vừa say đắm vừa không cảm thấy thỏa mãn.
Thời điểm Kiều Trăn bước từ phòng vệ sinh ra, đã nhìn thấy Hàn Tư Hành ngồi thu dọn lại chăn nệm.
Chưa kịp trang điểm cẩn thận, cô để mặt mộc tiến đến nói lời cảm ơn: “ Tư Hành, đêm qua rất cảm ơn em. Nếu không có em, có lẽ chị sẽ phải thức suốt đêm rồi.”
“ Chúng ta thân thiết như vậy còn phải nói lời cảm ơn sao?” Cậu vừa cười vừa nói, đột nhiên cậu chỉ vào cái dây buộc màu hồng nhạt trên đầu cô, hỏi: “ Đây là cái gì?”
“ Cái này hả?” Kiều Trăn chỉ ngón tay lên đầu, “ Đây là băng đô cài tóc, sử dụng khi rửa mặt cũng như khi trang điểm.”
( Đây là băng đô.)
Sau đó cô cởi nó ra, nhìn đến mái tóc của Hàn Tư Hành lại nổi lên tâm tư muốn trêu đùa một chút, “ Có muốn cài thử không?”
“ Được thôi.” Hàn Tư Hành không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, cậu hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào Kiều Trăn, “ Chị đeo nó vào giúp em đi.”
Cậu ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Kiều Trăn, thoáng nhìn qua hàng lông mi còn vươn hơi nước, đôi mắt to tròn sáng ngời, cái trán còn vươn chút nước, cuối cùng dừng lại lên đôi hồng nhạt. Càng lại gần, cậu còn thể ngửi được mùi kem đánh răng thoang thoảng, cùng mùi nước hoa nhàn nhạt.
Cậu rất muốn nếm thử…..Bất giác cậu lại khẽ nuốt nước bọt.
“ Xong rồi.” Tiếng cười của Kiều Trăn đánh tan suy nghĩ này của cậu, “ Đi rửa mặt đi.”
Hàn Tư Hành ngơ ngác đưa tay sờ lên đầu mình, trên đầu đã xuất hiện thêm một thứ có lông xù xì, vừa rồi trán còn bị tóc mái che khuất, bây giờ đã trở nên sáng sủa hơn.
Cậu đi vào phòng vệ sinh nhìn vào trong gương, cau mày mím môi thật lâu.
Cái vật hồng nhạt này vừa giống đai lưng, chất liệu thì lại giống khăn lông.
Ôi mẹ ơi…. Vẫn là Trăn Trăn cài nó hợp hơn.
*
Trong lúc ăn sáng, Kiều Trăn nói với Hàn Tư Hành 6 giờ tối nay cô phải bay về thành phố S, xem xong trận chung kết phải ra sân bay ngay.
Hàn Tư Hành nghe xong động tác chợt dừng lại, đem miếng bánh mì đang ăn dở dang đặt xuống đĩa, sắc mặt cũng trở nên tối tăm.
“ Không thể quay về cùng nhau sao?” Cậu nhìn Kiều Trăn, ánh mắt vô cùng nặng nề.
Công ty tài trợ cho cuộc thi lần này là một trong những công ty có tiếng nhất trong lĩnh vực này. Sau khi cuộc thi kết thúc, ngoại trừ làm lễ trao giải, bên phía công ty đó còn có ý định giữ bọn họ lại giao lưu một chút, muốn cùng nhau dùng một bữa cơm.
Cho nên, khẳng định ngày hôm nay không thể kịp quay về thành phố S được. Bọn họ đã phải đổi vé bay thành buổi sáng ngày mai.
“ Chị còn phải đi làm.”
Ngày hôm qua Kiều Trăn nhận được tin nhắn wechat của Ngải Văn, bảo rằng việc thu hình của chương trình [ Vua trinh thám] rất tốt, tổ sản xuất muốn mời một vài vị khách nổi tiếng tham gia vào tập đặc biệt, để tăng thêm phần hấp dẫn.
Vì vậy, ngày mai cô có rất nhiều việc phải làm, bắt buộc phải trở về trong tối nay. Biết không thể làm cô thay đổi ý định, Hàn Tư Hành chỉ trầm mặc, sự vui vẻ trước khi thức dậy nháy mắt đã tan biến hết. Cứ mang bộ dạng u ám này bước vào trận đấu chung kết.
Hiệp đấu thứ nhất, đại học S chủ yếu tấn công dồn dập. Về phần đại học A có ưu điểm đánh đâu thắng đó, gặp nguy không loạn, đối mặt với sự tấn công của đại học S, bọn họ chỉ dốc toàn lực phòng thủ.
Hai bên không phân cao thấp, cuối cùng chỉ với cơ hội mong manh đại học S đã giành chiến thắng. Hiệp đấu thứ hai sắp bắt đầu, đội trưởng đang đứng bên trong khán đài tiến đến vỗ vai Hàn Tư Hành, “ Có ổn không”
Cậu ta nhìn thấy cách thức thi đấu hôm nay của Hàn Tư Hành vô cùng thô bạo, cho nên mới cố ý đến đây nhắc nhở một chút.
Hàn Tư Hành mím môi, gật đầu. Bước vào hiệp thứ hai, đại học A tăng cường tấn công, đã vài lần muốn phá nát robot của đại học S.
Cuối cùng một con robot trong đội của đại S bị hư hại. Mất đi một robot đại học S lâm vào tình cảnh bị động. Thời gian sắp hết, đại học S quyết định dồn toàn bộ sức lực tân công vào căn cứ của đại học A.
Cuối cùng, robot không gian của đại học S đã không phụ lòng mong đợi một lần nữa lại lập công, chỉ trong vài phút ngắn ngủi trước khi hiệp đấu thứ hai kết thúc đã phá nát căn cứ của đại học A.
Đại học S thắng hai hiệp liên tục, nhưng sắc mặt của đội trưởng lại không mấy vui vẻ. Cậu ta nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, nói: “ Hôm nay Hàn Tư Hành có chút kỳ lạ.”
Đội viên đứng bên cạnh không để ý lắm, “ Người trẻ tuổi mà, lại là lần đầu tiên tham gia thi đấu, khó tránh khỏi sự kích động. Chỉ cần chiến thắng là được rồi.”
Đội trưởng mím môi, hiển nhiên không đồng ý với cách nói này, sự lo lắng càng thể hiện ra mặt.
Hiệp đấu thứ ba, có lẽ đại học A đã đề phòng robot không gian của đại học S, cho nên càng tăng sự phòng bị. Hơn nữa bọn họ còn bình tĩnh chiến đấu, thuận lợi thắng hiệp đấu này.
Sau khi hiệp đấu kết thúc, Hàn Tư Hành nhíu mày, nói vào microphone trên tai nghe: “ Xin lỗi nha, đã không quan sát cẩn thận.”
Cậu đặt mọi sức lực vào việc tấn công, vì vậy không chú ý đến việc quan sát robot của đội đối phương cũng là việc đương nhiên.
“ Không sao, không sao đâu.”
“ Đừng lo lắng!”
“ Chúng ta vẫn còn một hiệp nữa, chưa kết thúc đâu.”
Các đồng đội lên tiếng an ủi Hàn Tư Hành.
“ Hiệp cuối phải đoạt được khu vực buff*.” Đội trưởng đeo tay nghe vào ra sức chỉ huy.
(* Buff: thuật ngữ trong game, có nghĩa là dùng kỹ năng hỗ trợ cho đồng đội, trong trường hợp này ý chỉ khu vực tăng sức tấn công cho robot.)
Hiệp đấu thứ tư vừa bắt đầu, hai bên vẫn ngang tài ngang sức, ra sức tấn công lẫn nhau. Hiệp đấu tiến hành được một nửa, robot của đại học S nhân lúc robot của đại học A không chú ý, nhanh chóng chiếm lĩnh khu vực buff, thành công đoạt lấy nó.
Trong trận đấu, nếu có thể đoạt được khu vực buff có thể tăng khả năng tấn công lên gấp đôi. Nhưng khả năng này yêu cầu robot phải có năng lực quan sát và sức tấn công đạt mức độ cao nhất.
Khoảng thời gian trước, các thành viên của đại học S đã tập trung nghiên cứu phép toán này, cho nên khả năng quan sát của robot đã tăng lên gấp đôi.
Đại học A từng quan sát phương thức thi đấu của đại học S, vẫn luôn cho rằng bọn họ không có đủ khả năng cướp được khu vực buff, cho nên khi nhìn thấy robot của bọn họ muốn đoạt khu vực này cũng không tiến lên ngăn cản.
Nhưng lại không ngờ tới, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đại học S đã nâng cấp robot lên trình độ cao như vậy! Chỉ mất mấy giây, robot của đại học S đã thành công đoạt lấy khu vực buff. Nâng khả năng tấn công của toàn đội lên một bậc.
Đại học S không muốn lãng phí thời gian, nhân cơ hội này sử dụng khả năng của khu vực buff dốc toàn lực tấn công bắn nát căn cứ của đại học A.
Hiệp đấu kết thúc. Trong ba lần tham gia thi đấu, đây là lần đầu tiên đại học S giành ngôi vị quán quân!
Bên trên khán đài, những sinh viên của đại học S vui mừng ôm chằm lấy nhau, trên màn hình lớn chiếu đến khu vực thi đấu nơi đội viên của đại học S đang đứng, các đội viên dự bị không tham gia thi đấu cũng lập hoan hô chạy về phía những đồng đội tham gia thi đấu.
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang vọng khắp sân vận động. Kiều Trăn cũng kích động đứng lên vỗ tay, lúc này người dẫn chương trình mời đội chiến thắng lên khán đài để phỏng vấn, sau đó lại mời nhà tài trợ lên trao giải.
Kiều Trăn nhìn Hàn Tư Hành cùng những đồng đội của cậu đứng chung một chỗ, sắc mặt không chút gợn sóng, vô cùng bình tĩnh không giống như người vừa mới chiến thắng.
Cô còn phải ra sân bay, vì vậy sau khi xem xong cuộc phỏng vấn liền rời đi. Cô hoàn toàn không ngờ tới, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, mà Hàn Tư Hành đã nổi tiếng ở trên mạng.
*
Kiều Trăn vừa về đến nhà không bao lâu, liền nhận được tin nhắn Wechat của Ninh Ngữ Mông.
[ Trái chanh nhỏ: Cậu có xem trận chung kết cuộc thi chế tạo robot không???]
[ Trái chanh nhỏ: Hàn Tư Hành đẹp trai quá đi!!!]
Kiều Trăn mỉm cười nhắn tin lại.
[ Trăn Trăn: Có xem, trường của chúng ta đã giành chiến thắng [icon vui sướng]]
[ Trái chanh nhỏ: Vấn đề không nằm ở chuyện này[ icon kiêu ngạo], mà vấn đề nằm ở những tuyển thủ của trường chúng ta, Hàn Tư Hành của trường chúng ta rất đẹp trai!!!]
[ Trăn Trăn: Mê trai [ icon khinh bỉ]]
[ Trái chanh nhỏ: Không chỉ có một mình tớ mê trai đẹp [ icon xem thường], cậu không biết Hàn Tư Hành đã lên hot search sao?]
Cái gì? Kiều Trăn bất ngờ, đang muốn mở Weibo lên xem, Ninh Ngữ Mông lại nhắn đến một tin nữa.
[ Trái chanh nhỏ: Cậu và Hàn Tư Hành quen thân với nhau như thế, vậy cái tin trên Weibo nói Hàn Tư Hành đã có bạn gái rốt cuộc có phải là sự thật không?]
Bạn gái?
Kiều Trăn hoàn toàn ngẩn người.