Kiều Trăn không ngờ Tần Miện lại trực tiếp hỏi như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cười gượng hai tiếng, “ Làm, làm sao có thể liên quan đến bạn trai của em, anh đừng nói đùa….”
Đôi mắt sau gọng kiếng của Tần Miện chợt loé lên, hùng hổ doạ người: “ Anh chỉ đoán mà thôi. Bạn trai của em để ý anh như vậy. Em vì lo lắng bạn trai không an tâm, cho nên không muốn làm việc dưới trướng của anh đúng không?”
Kiều Trăn bị ánh mắt bức bách này của anh ta chợt lui về sau một bước, “ Bạn trai của em, anh ấy….”
Dừng một chút, Kiều Trăn nhụt chí đành nói ra, “ Quả thực anh ấy có chút hiểu lầm với anh, nhưng chuyện em quyết định đi theo chị Ngải Văn không có liên quan nhiều đến anh ấy.”
“ Không liên quan nhiều? Vậy đây không phải vẫn là liên quan à?” Tần Miện nhanh chóng bắt được trọng điểm, “ Bạn trai em đã nói cái gì? Em chỉ vì lòng dạ hẹp hòi của bạn trai mình mà không được qua lại với người khác phái sao?”
“ Không phải!” Kiều Trăn nghe Tần Miện nói như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
“ Bạn trai em có chút hiểu lầm với anh….” Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Miện, tuy rằng bản thân mình cũng phát hiện một số việc, nhưng cô vẫn ngượng ngùng khi phải nói thẳng ra như vậy. Cô hít thở sâu, “ Điều này không quan trọng, cho dù không có anh ấy, em cũng sẽ lựa chọn đi theo chị Ngải Văn.”
“ Ồ?” Tần Miện cười, “ Bạn trai của em đã nói về anh như thế nào, nói anh thích em à?”
Kiều Trăn nghe Tần Miện chính miệng nói ra, hai má chợt ửng đỏ, rũ mắt trầm mặt không lên tiếng, đôi bàn tay cũng nắm chặt.
Tần Miện nhìn cô vài giây, thở dài một hơi. Chỉ là cô nhóc vừa mới tốt nghiệp, còn chưa biết cách che giấu tâm tư của mình, với dạng người ở độ tuổi này chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
“ Kiều Trăn, anh cũng không muốn phủ nhận. Quả thực anh rất có hảo cảm với em.” Tần Miện chậm rãi lên tiếng.
Cô nhóc trước mắt ngẩng đầu nhìn anh ta một chút, ánh mắt chứa đầy sự kinh hoảng, dường như không ngờ tới anh ta sẽ nói với mình như vậy.
” Em phải biết rằng, ở lại trong tổ này, đối với em vô cùng có lợi. Em ở lại đây, anh có thể che chở cho em.” Thanh âm Tần Miện ôn hoà, hướng dẫn từng bước, “ Anh không cần che giấu trước mặt em. Em có bạn trai, anh không có thể làm gì với em. Anh có hảo cảm với em, em không cần cảm thấy điều đó là gánh nặng, ngược lại điều này còn có lợi cho sự phát triển của em.”
Hảo cảm đối với Kiều Trăn, đại khái chính là do lần gặp mặt đầu tiên, anh ta đã có một ý nghĩ muốn bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình.
Kiều Trăn đỏ mặt nghe Tần Miện nói, vừa hoảng loạn lại có chút mơ hồ. Lãnh đạo có hảo cảm với mình, chẳng phải trên tránh đi sao?
“ Em hãy suy nghĩ kỹ lại đi ——”
“ —— Không cần suy nghĩ gì đâu đạo diễn Tần.” Kiều Trăn cắt ngang lời nói của anh ta, ” Có thể em còn nhỏ tuổi, không thể hiểu rõ được suy nghĩ của anh. Nhưng em đã quyết định, muốn đi theo chị Ngải Văn. Anh không cần thuyết phục em nữa…..”
Nhìn thấy sắc mặt Tần Miện có chút không tốt, Kiều Trăn vội bổ sung: “ Xin lỗi đã phụ lòng tốt của anh, em cũng cảm ơn thời gian qua anh đã chiếu cố em. Em xin phép ra ngoài trước.”
Cô cúi người chào, sau đó xoay người rời đi. Trở lại văn phòng, Đinh Đinh âm thầm đi tới hỏi cô quyết định như thế nào.
Kiều Trăn nói rõ ý định muốn đi theo Ngải Văn. Đinh Đinh thở dài, “ Ai nha, tớ còn cho rằng cậu sẽ đi theo đạo diễn Tần. Hai chúng ta đếu là người mới, nếu cậu ở lại có lẽ tớ sẽ là người đi.”
Kiều Trăn mỉm cười, “ Tớ sẽ đi cậu cứ yên tâm ở lại.”
“ Nhưng tớ lại không muốn để cậu đi.” Đinh Đinh thở dài, “ Chúng ta thân thiết như vậy….. Hay là tớ cũng đi luôn nhỉ?”
“ Được nha.” Kiều Trăn cong môi, “ Tớ rất tán thành!”
“ Mà này…..” Đinh Đinh có chút ngượng ngùng nói, “ Tối nay bạn trai cậu có đến đón cậu không?”
Kiều Trăn gật đầu, “ Có, sao vậy?”
“ Tớ có thể đi nhờ xe các cậu đi đến một nơi được không?”
“ Đương nhiên là có thể.” Kiều Trăn cúi đầu tìm tài liệu, thuận miệng đồng ý: “ Tan ca đi cùng nhau nhé.”
Trước khi tan ca, Đinh Đinh đi vào nhà vệ sinh một chuyến, sau khi trở lại, Kiều Trăn nhìn thấy dáng vẻ của Đinh Đinh lập tức mở to mắt, “ Cậu muốn đi hẹn hò hả?”
Đinh Đinh đã thay một bộ váy liền thân màu trắng, khoác bên ngoài cái áo len màu nâu, trên mặt đã được trang điểm lại, trang điểm mắt màu nâu nhạt càng làm đôi mắt Đinh Đinh thêm phần tự nhiên và có thần thái hơn, đôi môi đánh màu cam đất, rất thích hợp với màu má hồng nhạt, vừa có sức sống lại ôn nhu.
Đinh Đinh lắc ngón tay “ Hư” một tiếng, nhỏ giọng nói: “ Tớ muốn đi xem mắt!”
Xem mắt?
Kiều Trăn đã hiểu liền gật đầu, khó trách lại ăn diện lộng lẫy như vậy. Cô nhìn đồng hồ, ” Chúng ta đi thôi.”
Đinh Đinh kéo tay Kiều Trăn đi ra ngoài, “ Bạn trai của cậu tốt thật, mỗi ngày đều đưa đón cậu.” Đinh Đinh cũng biết đến Hàn Tư Hành, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “ Đúng rồi, bạn trai cậu đẹp trai như vậy, có khi nào cậu cảm thấy không an tâm không?”
Kiều Trăn lắc đầu, “ Không có.”
Đinh Đinh thở dài, “ Không biết đối tượng xem mắt của tớ có đẹp trai không. Nhìn ảnh thì cũng tạm, bất quá cậu biết đấy, hiện giờ đàn ông cũng có thể sử dụng PS, nói không chừng gương mặt còn đẹp hơn cả tớ. Ngoài trừ nhan sắc, cũng có thể trang điểm mà….”
Đinh Đinh lẩm bẩm suốt một đường, vừa ngẩng đầu mới phát hiện chiếc xe Kiều Trăn ngồi ban sáng đã xuất hiện ở ven đường.
Cô ấy lập tức sửng sốt, há miệng thở một hơi còn chưa kịp lên tiếng, cửa xe đã mở ra.
Hàn Tư Hành bước xuống xe, nhìn thấy Đinh Đinh chỉ lãnh đạm gật đầu một cái. Kiều Trăn đã nói cho cậu biết muốn cho một đồng nghiệp đi nhờ một đoạn đường, cho nên khi nhìn thấy Đinh Đinh cũng không có gì bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Đinh Đinh nhìn thấy Hàn Tư Hành ở ngoài đời, cậu bây giờ so với những video trên mạng có chút thay đổi, tóc cắt ngắn, cả người đều toát lên vẻ thành thục. Càng nhìn gần, càng thấy đẹp trai, dường như làm người ta không thể rời mắt được.
Nhìn thấy Đinh Đinh có chút bất ngờ, Kiều Trăn vội giới thiệu hai người làm quen với nhau. Sau đó lên xe, Đinh Đinh ngồi nghiêm chỉnh trên xe, mắt luôn nhìn phía trước, chân cũng không dám động đậy.
Cô ấy làm bộ ngắm phong cảnh, nhưng tai vẫn có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của Kiều Trăn: “ Ngày mai em được nghỉ, đi cùng anh đi đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ nhé.”
“ Sau đó thì sao?” Một giọng nói nam tính vang lên.
“ Anh muốn làm gì?”
“ Phải tiếp tục đến công ty lập trình trò chơi.” Giọng nói có chút không vui vẻ.
Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, ” Vậy em sẽ đi cùng anh, canh chừng anh để phòng ngừa anh liếc mắt đưa tình với cô gái khác.”
Kiều Trăn dần dần phát hiện, chỉ cần cô thể hiện sự quan tâm cùng sự chiếm hữu một chút với cậu, điều này sẽ làm cậu rất vui vẻ.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, Hàn Tư Hành lập tức mỉm cười, “ Chỉ như vậy thôi sao?”
Cậu nắm bàn tay cô đặt một nụ hôn lên đó, trong thanh âm tràn đầy sung sướng, “ Anh ước gì mỗi ngày em đều sẽ chỉ nhìn đến anh.”
Đinh Đinh ngồi ở phía trước, có chút 囧, giống như đang nghe lén những lời thân mật của người khác. Cô ấy nhìn đến vẻ mặt vô cảm của chú tài xế, một bộ dạng đã nhìn thấy đến quen rồi, xem ra hằng ngày bọn họ luôn dính nhau như vậy.
Đinh Đinh lén quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hàn Tư Hành nhắm mắt dựa vào vai Kiều Trăn, bàn tay bọn họ nắm chặt, đặt trên đùi Hàn Tư Hành, đây chính là dáng vẻ ngược đãi người khác mà.
Kiều Trăn nhìn thấy ánh mắt của Đinh Đinh, có chút ngượng ngùng mỉm cười. Đinh Đinh vội quay đầu lại, dường như tim càng đập nhanh hơn.
Có một khoảng thời gian Hàn Tư Hành rất nổi tiếng ở trên mạng, cô ấy cũng biết đến điều này, cậu không phải là dạng người lạnh lùng sao? Vì sao ở trước mặt Kiều Trăn, lại như vậy…. Ôi mẹ ơi! Quả thực giống một con chó lớn dính người, chỉ cần chủ nhân phát một chút thức ăn, cái đuôi giấu ở phía sau liền nhiệt liệt ngoắc.
*
Buổi sáng hôm sau, Kiều Trăn đi cùng Hàn Tư Hành đến bệnh viện, sau khi kiểm tra cánh tay của cậu hồi phục rất tốt.
Từ bệnh viện trở về, hai người lại đi đến một viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật, bên trong tập hợp rất công ty phần mềm. Hàn Tư Hành cùng bạn bè của mình lập ra công ty trò chơi tên là AG.
Công ty AG vừa thành lập chỉ có 10 thành viên. Đa số đều là thành viên mới ra trường. Ngày thường Hàn Tư Hành phải đi đến công ty ba Hàn học tập, chỉ có cuối tuần mới đi đến đây, nhưng ngày này lại là ngày nghỉ của người khác.
Cho nên thời điểm hai người đến đây, trong công ty không có một bóng người. Công ty nằm ở lầu hai và lầu ba của viện khoa học kỹ thuật, ngoại trừ công ty của bọn họ, còn có một công ty phần mềm khá có tiếng cũng thuê ở đây.
Đây là lần đầu tiên Kiều Trăn đi đến AG, cô có chút tò mò nhìn Hàn Tư Hành mở máy tính, sau đó một phần mềm trò chơi cô chưa nhìn thấy bao giờ xuất hiện.
“ Đây là phần mềm trò chơi đang được lập trình sao?” Kiều Trăn nhìn dãy số rậm rạp trên màn hình, choáng váng cả đầu.
Hàn Tư Hành mỉm cười “ Ừ” một tiếng, “ Để anh cho em xem thành phẩm.”
Cậu nói xong liền mở một phần mềm khác, một chú mèo màu vàng xuất hiện trong màn hình màu đen. Hàn Tư Hành di chuyển con chuột, bên cạnh chú mèo lập tức xuất hiện những con đường. Cậu thu nhỏ màn hình, một mê cung xuất hiện.
“ Chú mèo này đáng yêu quá.” Mặt chú mèo tròn tròn, mắt to miệng nhỏ, trông khá nghịch ngợm lại còn đáng yêu, “ Nó phải tìm đường thoát khỏi mê cung này sao?”
“ Nhìn kỹ xem.” Hàn Tư Hành mím môi, chỉ vào màn hình, “ Em nhìn nó có thấy quen mắt không?”
Cậu vừa dứt lời, Kiều Trăn cẩn thận quan sát, có chút nghi hoặc hỏi: “ Em từng nhìn thấy nó sao?”
Hàn Tư Hành kéo cô ngồi lên đùi mình, đầu dựa vào vai cô, than thở một tiếng, “ Một năm trước, em đã mặc bộ đồ này đến đón anh.” Nhìn có chút ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu.
Kiều Trăn hít sâu một hơi, không dám tin, “ Là lần em đến đón anh lúc anh tham gia xong trận chung kết cuộc thi chế tạo robot trở về thành phố S ấy hả?”
Hàn Tư Hành dùng hai cánh tay ôm lấy eo cô, “ Ừ” một tiếng.
Cuối cùng Kiều Trăn cũng đã nhớ ra, lần đó cô mượn bộ trang phục thú bông ở công viên trò chơi, chính là một chú mèo màu vàng.
Thế mà cậu lại đem cái này vào trong trò chơi….
Chỉ do bản thân mình nhất thời hứng chí, cậu thế mà lại ghi tạc trong lòng.
Đôi mắt Kiều Trăn có chút nóng lên, trong lòng trở nên chua xót. Cậu chính là như vậy, đôi lúc làm cho cô tức giận cũng có bản lĩnh làm cho cô đau lòng. Dần dần, cô không còn biện pháp nào chống đỡ được nữa.
“ Trăn Trăn, trong trò chơi này còn có một bí mật nữa.” Cậu đột nhiên lên tiếng.
“ Là bí mật gì?” Kiều Trăn bị lời nói này hấp dẫn, nhẹ giọng hỏi.
“ Chờ trò chơi hoàn thành, anh sẽ nói cho em biết.” Cậu cúi đầu, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“ Bí mật như vậy sao?” Kiều Trăn mỉm cười, “ Vậy được rồi, em sẽ chờ đến ngày đó.”
Thời điểm đó cô không biết rằng, muốn đợi đến ngày đó phải mất cả một năm.
*
Sau một khoảng thời gian, Hàn Tư Hành đã được cắt bột ở cánh tay, có thể sinh hoạt bình thường trở lại.
Việc đưa đón Kiều Trăn mỗi ngày do đích thân cậu phụ trách. Hôm nay, trước khi xuống xe Kiều Trăn sẽ hôn môi và ngắm nhìn gương mặt cậu như thường lệ, còn dặn dò cậu: “ Tư Hành, buổi tối bọn em phải đi liên hoan, anh nhớ kỹ đừng đến đây đón em nữa nhé.”
Công văn thăng chức đã chính thức đến tay Ngải Văn, hôm nay cả tổ muốn đi liên hoan với nhau, coi như chúc mừng cho Ngải Văn.
Hàn Tư Hành gật đầu đồng ý, lái xe của ba mình đến công ty. Vào đến nơi, người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Mạc Tiêu.
Mạc Tiêu nhìn thấy Hàn Tư Hành cũng có chút ngạc nhiên, anh ta vừa đi công tác trở về, trước đó cánh tay Hàn Tư Hành vẫn bó bột, chỉ nháy mắt đã khôi phục.
“ Gần đây sắc mặt không tồi nha.” Mạc Tiêu huýt sáo.
Hàn Tư Hành “ Ừ” một tiếng, ngồi ở bàn làm việc xem văn kiện.
Mạc Tiêu thấy cậu còn nhỏ tuổi đã có dáng vẻ ông chủ, nhịn không được lại mở miệng, “ Tôi thực sự rất tò mò, thời gian trước sắc mặt cậu như sắp chết đến nơi, vì sao hiện giờ đột nhiên lại tốt lên thế nhỉ?”
Hàn Tư Hành ở trước mặt Mạc Tiêu không cần phải ngụy trang, thở hắt một hơi, khoé môi xuất hiện một sự ôn nhu: “ Gần đây cô ấy rất ngoan.”
Mạc Tiêu trong lòng thầm trợn mắt, “ Không hiểu nổi. Với điều kiện của cậu muốn dạng bạn gái nào mà không được, cần gì phải luyến tiếc cái cô gái nhỏ Kiều gia này?”
Anh ta đã vô số lần nhìn thấy hình ảnh của Kiều Trăn trong điện thoại Hàn Tư Hành, quả thực là một cô gái nhỏ xinh đẹp đơn thuần, nhưng chẳng thấy điểm gì đặc biệt, đáng giá đến mức cậu muốn sống muốn chết để giữ cô lại bên người.
Tay cầm văn kiện của Hàn Tư Hành nắm chặt, thật lâu sau mới lên tiếng: “ Anh không cần phải hiểu, chỉ cần tôi hiểu là được rồi.”
Trên thế giới này nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng người mang lại sự ấm áp cho cậu từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình cô. Trước nay cậu đều không quên mùa hè 11 năm trước, cô mặc một bộ váy công chúa màu trắng, ngồi xổm trước mặt cậu, cố nén sự sợ hãi đưa bàn tay cho cậu. Cậu đã nắm lấy, chính là nắm cả đời.
“ Cậu không sợ cô ấy biết được việc cậu tự mình gây ra tai nạn xe sao? Cô ấy mà biết chẳng phải sẽ sợ chết khiếp à?” Vì tình yêu mà không từ bất kì thủ đoạn nào, chỉ có cậu mới làm ra được chuyện này.
Ánh mắt Hàn Tư Hành trở nên sắc bén, “ Cô ấy sẽ không biết.” Trên mặt cậu xuất hiện một sự bướng bỉnh, “ Vĩnh viễn sẽ không biết được.” Cậu hiểu tính cách của Kiều Trăn, biết cô là người dịu dàng và dễ mềm lòng, cho nên đã lợi dụng điểm này để làm cô phải thỏa hiệp. Cậu biết, trong lòng cô cũng rất khổ sở. Chỉ cần cô không rời khỏi mình, cậu sẽ không làm ra việc gì khiến cô khó chịu.
” Cạch” một tiếng, cậu đóng văn kiện lại, thanh âm đột nhiên cũng trở nên trầm thấp ôn hoà: “ Tôi đã đồng ý với cô ấy, sau này sẽ trở thành một người bình thường.” Cô nói cô yêu cậu, sẽ mãi mãi ở bên cậu. Vậy cậu sẽ tin tưởng.
Chỉ cần cô nguyện ý ở bên mình, cậu cũng nguyện ý trở thành một người bạn trai tốt nhất, là một người chồng hoàn mỹ nhất vì cô. Cậu sẽ cố gắng kìm chế sự cố chấp trong nội tâm, ý nghĩ điên cuồng, tỏ ra lương thiện giống khi còn bé. Nếu phải so sánh với hạnh phúc, bất quá điều này chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.
Mạc Tiêu nhìn dáng vẻ cúi đầu trầm tư của cậu, đành lắc đầu rời khỏi văn phòng. Anh ta chưa từng thấy qua, người thiếu niên chưa đến 20 tuổi mà đã vội vàng tự quyết định đại sự cả đời mình. Tình yêu, là thứ tình cảm kỳ diệu nhất trên thế giới này.
*
Một năm sau, Hàn Tư Hành đã ưu tú tốt nghiệp đại học S. Cùng năm đó, công ty AG cũng tung phần mềm trò chơi tra ngoài thị trường đứng đầu trong bảng xếp hạng download.
Trò chơi với tên gọi [ Mê cung kỳ bí], là một trò chơi kinh điển, người chơi sẽ hoá thân vào nhân vật chú mèo vàng. Trò chơi này khá đơn giản, tổng cộng có 15 cấp độ, mỗi cấp độ tìm đường thoát khỏi mê cung càng khó hơn, hầu như không có ai vượt qua được màn cuối.
Không lâu trước đây công ty AG vừa phát một thông cáo, người chơi nào trong vòng 15 phút có thể vượt qua màn cuối, sẽ nhận 100 vạn tiền thưởng từ công ty AG, thời hạn là một tháng.
Bất quá chỉ có 15 màn mà thôi, quả thực không thể nghi ngờ thông cáo này chính là một ổ bánh kem béo bỡ bày trước mặt mọi người, mỗi người đều có thể cắt một miếng.
Trò chơi [ Mê cung kỳ bí] đã có app riêng, đồng thời cũng phát thông cáo đó lên Wechat, nhất thời trở thành trò chơi hot nhất thị trường, ngay cả lúc đi ngang tiệm ăn hay tàu điện ngầm đều sẽ nhìn thấy mọi người đang chơi trò chơi này.
Vì để trong 15 phút có thể vượt qua hết tất cả các màn, người chơi điên cuồng mua sắm đạo cụ, cố gắng vượt qua màn cuối. Nhưng đã nửa tháng trôi qua, số người chơi vượt qua được màn cuối rất ít ỏi, đừng nói đến việc trong 15 phút vượt qua hết tất cả các màn.
Hiện tại, có một người chơi trên website đã vượt qua màn cuối với thời gian nhanh nhất là 20 phút 3 giây, vẫn còn kém 5 phút so với yêu cầu của công ty AG.
Sau đó, trên mạng xuất hiện bài hướng dẫn vượt qua các màn của trò chơi [ Mê cung kỳ bí]. Nhưng cho dù có dựa theo bài hướng dẫn, mua các đạo cụ cần thiết, cũng không có ai có thể vượt qua trong vòng 15 phút.
Người chơi bắt đầu trở nên nóng lòng, mọi người đều bàn tán sôi nổi công ty AG chơi mẹo, căn bản không có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Tuy biết rằng các công ty trò chơi luôn dùng thủ đoạn marketing này, nhưng mọi người vẫn có chút ý kiến nhỏ.
Chỉ còn mấy ngày nữa đã đến thời gian công ty AG quy định, công ty lại tiếp tục phát ra một thông cáo mới.
Xét thấy mọi người không tín nhiệm với thử thách này, tổng giám đốc của công ty AG sẽ đích thân thực hiện, chứng minh cho mọi người thấy việc hoàn thành thử thách để đoạt tiền thưởng không phải là không có khả năng.
Một tuần sau, tổng giám đốc sẽ tổ chức một chương trình trên đài truyền hình S, chương trình vượt qua thử thách của trò chơi này sẽ phát trực tiếp trên truyền hình, còn có để mọi người có mặt ở trường quay làm chứng.
Cái chương trình trí tuệ này, trước mắt sẽ do Kiều Trăn phụ trách.
“ Ai nha, cậu nghĩ xem tổng giám đốc công ty AG có thể vượt qua thử thách này không?” Đinh Đinh vừa chơi trò chơi [ Mê cung kỳ bí], vừa hoài nghi nói, “ Cái trò chơi này siêu cấp khó! Tớ đã thử rất nhiều lần vẫn thất bại. Nhanh nhất cũng mất đến nửa tiếng. Có thể vượt qua trong vòng 15 phút, tốc độ tay phải nhanh đến mức nào nhỉ! Cho dù anh ta có nhớ rõ bản đồ mê cũng, cũng chẳng làm được phải không? Hơn nữa lỗ hổng thời gian còn xuất hiện bất ngờ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng làm được.”
“ Công ty AG mạnh miệng tuyên bố như vậy, nếu không thể hoàn thành thử thách trên TV, sẽ xấu hổ bao nhiêu! Chẳng phải chương trình của chúng ta còn muốn phát một đoạn clip ngắn liên quan đến tổng giám đốc công ty AG sao?” Đinh Đinh suy nghĩ một lúc cảm thấy hưng phấn đến phát lạnh, thậm chí là run lập cập.
Kiều Trăn mỉm cười, “ Cậu biết anh ta là ai sao?”
“ Tổng giám đốc công ty AG hả? Không phải là sinh viên tốt nghiệp đại học S của các cậu sáng lập ra sao?” Đinh Đinh cũng có xem qua tin tức, nhưng cụ thể người đó là ai thì không biết.
Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, lộ ra vẻ mặt thần bí mỉm cười, “ Chắc chắn anh ấy sẽ thành công. Đến lúc đó cậu sẽ biết!”
*
Nháy mắt đã đến ngày chương trình diễn ra. Buổi sáng, Hàn Tư Hành rời giường rất sớm, đem quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Kiều Trăn treo lên giá áo trong phòng ngủ, sau đó đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Kiều Trăn thức giấc, nhìn thấy trên giá áo treo một cái váy trắng liền sửng sốt, đây là cái váy bọn họ đã mua cách đây không lâu, quả thực rất xinh đẹp và quý giá, mặc vào dường như có chút long trọng. Cô suy nghĩ một lúc, có lẽ khó có dịp cả hai cùng xuất hiện trong đài truyền hình, cho nên cậu muốn mình trang điểm xinh đẹp hơn.
Suy nghĩ như vậy, Kiều Trăn cũng không cảm thấy rối rắm nữa, liền thay váy áo mới.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô đi đến phòng bếp, ôm lấy eo Hàn Tư Hành, đầu tựa vào lưng cậu ngáp một cái.
“ Sao vậy?” Hàn Tư Hành thuần thục đem sữa bò rót vào ly, xoay người ôm Kiều Trăn vào trong ngực.
Kiều Trăn ngẩng đầu, ánh mắt có chút mơ hồ, “ Ừ…. Đều tại anh, đã nói sáng hôm nay phải dậy sớm để đi quay chương trình, anh còn …..” Vành tai cô ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói.
Hàn Tư Hành khẽ cười, cúi người hôn cô, thanh âm có chút mơ hồ không rõ ý tứ: “ Đều tại anh được chưa.”
Có trời mới biết vì lo lắng chuyện hôm nay, thân thể cậu không dừng được sự hưng phấn, cho nên không thể ngừng lại được. Ăn bữa sáng xong, hai người cùng nhau đi đến đài truyền hình S.
“ Để tớ nhìn xem, hôm nay cậu trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì?” Đinh Đinh vừa nhìn thấy Kiều Trăn liền ríu rít nói, “ Tớ nói này, cậu đã có bạn trai rồi, đừng có suy nghĩ linh tinh về chuyện tổng tài bá đạo yêu tôi gì đấy nhé.”
Hôm nay Kiều Trăn mặc một cái váy liền thân màu trắng, thiết kế nơi vòng eo càng tôn lên dáng người xinh đẹp của cô, trên mặt trang điểm nhẹ, còn thắt bím một bên, thực xinh đẹp như một công chúa.
“ Bạn trai yêu cầu đó, không còn cách nào khác.” Kiều Trăn chớp chớp mắt, Đinh Đinh không phụ trách chương trình này, cho nên không biết việc Hàn Tư Hành chính là cái vị “ Tổng giám đốc công ty AG.”
“ Đủ rồi.” Đinh Đinh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô một cái, xoay người rời đi, “ Tớ biết bạn trai của cậu là đẹp trai nhất là hoàn hảo nhất rồi.”
Kiều Trăn cười tươi, chuẩn bị một chút tài liệu rồi đi đến trường quay.
Chương trình bắt đầu quay hình, Hàn Tư Hành là khách mời đặc biệt tham gia chương trình. Người dẫn chương trình giới thiệu cậu xong, bên dưới sân khấu những cô gái trẻ nhiệt liệt hoan hô cùng vỗ tay.
Người dẫn chương trình thấy thế liền treo ghẹo hai câu. Kiều Trăn đứng dưới sân khấu, hoà cùng mọi người mỉm cười.
Trong một năm qua, dường như hai người đã dần dần tìm được biện pháp sống chng với nhau, rất ít phát sinh mâu thuẩn. Thỉnh thoảng vài lần, cậu cũng sẽ nổi cơn ghen. Kiều Trăn cũng đã tìm được cách ứng phó. Quả thực, cậu vẫn luôn thích được cô dỗ dành, chỉ cần cô thể hiện một chút sự yêu thương, cậu sẽ ngoan ngoãn như một động vật nhỏ.
Sau khi để những người chơi thử thách, tiếp theo sẽ là Hàn Tư Hành thử thách vượt qua trò chơi [ Mê cung kỳ bí].
Kiều Trăn khẩn trương đôi tay nắm chặt, chăm chú nhìn màn hình trên sân khấu. Trải qua sự tôi luyện ở công ty, cậu đã trở nên thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, trên gương mặt dần dần xuất hiện vẻ nam tính, đã không còn cảm giác của một cậu thiếu niên.
Bản thân cậu chính chắn hơn so với các bạn đồng trang, cuộc sống bắt cậu phải trưởng thành hơn người khác. Hiện tại cũng như vậy, có đôi khi hai người ở bên nhau, suy nghĩ của cậu ngày càng chửng chạc.
Đầu tiên người dẫn chương trình giải thích rõ tình huống, tiếp theo là giới thiệu người làm chứng. Cuối cùng, hô lên một tiếng “ Bắt đầu”, trên màn hình lớn đang phát cảnh Hàn Tư Hành điều khiển nhân vật trong trò chơi.
Toàn bộ trường quay im lặng như tờ, mọi người không còn xa lạ gì với trò chơi này, nín thở đợi kết quả trên màn hình lớn.
Kiểu Trăn không chớp mắt nhìn chăm chú nhân vật nhỏ màu vàng trên màn hình không ngừng di chuyển, góc bên phải màn hình chính là đồng hồ đang điếm ngược không ngừng lên số.
Màn thứ nhất, màn thứ hai, màn thứ ba…… Đến màn cuối cùng, đồng hồ đang nằm ở con số 10 phút 35 giây. Chỉ cần không có việc gì bất ngờ xảy ra, khẳng định sẽ đủ thời gian vượt qua.
Trên sân khấu, Hàn Tư Hành không có biểu tình gì, môi mỏng nhếch lên, những ngón tay thon dài không ngừng nhảy múa trên màn hình điện thoại. Bất giác Kiều Trăn đưa tay che kín miệng, dường như trái tim muốn nhảy đến cổ họng.
Trong trường quay đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, trên màn hình chú mèo nhỏ đã sắp chạy đến vị trí đích đến quen thuộc.
Sau đó là một tiếng nhạc quen thuộc vang lên, đồng hồ ngừng lại ở con số 12 phút 8 giây.
Thành công! Cậu chỉ cần 12 phút đã thành công vượt qua màn cuối!
Dưới sân khấu khán giả nhiệt liệt vỗ tay, đối với kết quả này tâm phục khẩu phục. Bởi vì, thời điểm Hàn Tư Hành vượt ải, không dùng bất kì trang bị nào, chỉ để nhân vật ở trạng thái căn bản.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, trên màn hình lớn đột nhiên thay đổi. Trên màn hình, bản đồ mê cung không ngừng thu nhỏ, những đường mê cung xuất hiện. Đường cong màu vàng không ngừng uốn lượn, dần dần phát họa ra hai chữ cái QZ* ở chính giữa màn hình.
(*QZ: là tên viết tắt của Kiều Trăn bên tiếng Trung.)
Kiều Trăn không dám tin mở to mắt nhìn lên màn hình lớn, đôi mắt cũng đỏ lên, mũi có chút cay cay. Trên sân khấu, người dẫn chương trình đưa micro lại cho Hàn Tư Hành đang mặc Tây trang cùng giày da.
Hàn Tư Hành nhận lấy micro, đôi mắt tĩnh lặng nhìn Kiều Trăn đang đứng dưới sân khấu, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trong trường quay: “ Vượt qua trò chơi này, chỉ với 12 phút, từ khâu lập trình đến lúc ra thành phẩm, đã dùng 1 vạn 2 ngàn giờ, còn anh đã yêu em 12 năm…..”
Kiều Trăn nghe đến đó, môi mím chặt, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi. Mọi người dưới sân khấu dường như cũng rất kinh ngạc, không ngừng lên tiếng cảm thán.
Nhưng hiện giờ Kiều Trăn không còn nghe rõ hay nhìn thấy rõ gì nữa, đôi mắt đẫm nước mắt mông lung nhìn về người đàn ông đang đứng trên sân khấu.
Hàn Tư Hành dừng một chút, theo sau lại lên tiếng, trong giọng nói không dễ phát hiện sự run rẩy: “ Anh muốn hỏi em, em có đồng ý giao cả cuộc đời về sau cùng mười hai năm đã qua cho anh được không?”
Ở dưới sân khấu, Kiều Trăn nước mắt tuôn rơi, không thể nói thành lời, chỉ không ngừng gật đầu. Hoá ra, đây là chính là bí mật mà cậu đã từng nói.
Việc cầu hôn này, cậu đã âm thầm chuẩn bị lâu như vậy…..
Nhìn theo ánh mắt của Hàn Tư Hành, cuối cùng mọi người đã phát hiện ra, người mà cậu câu hôn chính là nhân viên của tổ sản xuất! Hơn nữa tổ chức chương trình này chỉ vì mục đích cầu hôn!
Dưới sân khấu ồn ào, tiếng bàn tán cùng những tiếng hoan hô không ngừng giao hoà với nhau. Hàn Tư Hành nhấc chân, muốn đi xuống sân khấu quỳ gối lấy nhẫn ra cầu hôn.
Kiều Trăn nhìn thấy động tác của cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Động tác của cậu chợt đứng lại, nhấp môi, chẳng lẽ cảm thấy mình quá phô trương sao?
Trong lúc cậu còn hoảng hốt, Kiều Trăn đã bước nhanh lên sân khấu, tiến đến ôm lấy cậu.
Nếu nói, 99 bước lúc trước đều do anh đi về phía em, chỉ còn một bước cuối cùng này, xin hãy cho em được chạy về phía anh.
Hàn Tư Hành sửng sốt, đôi tay gắt gao ôm chặt cô vào lòng. Nháy mắt dưới sân khấu vang lên từng tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Sau khi sự bất ngờ qua đi, cậu hơi lui về sau, lấy trong túi ra một hộp nhỏ màu đỏ, quỳ một chân xuống sân khấu, đôi mắt ửng đỏ nhìn chăm chú Kiều Trăn, “ Trăn Trăn, anh thề cả đời này sẽ luôn đối xử tốt với em, em muốn anh trở thành loại người nào, anh sẽ trở thành loại người đó. Em có đồng ý gả cho anh không?”
Kiều Trăn khóc nói không thành lời, “ Em đồng ý.” Nghe thấy lời nói đó, một giọt nước mắt từ khoé mắt cậu rơi xuống, thấm vào ống quần cậu.
Cậu đứng lên, nắm tay Kiều Trăn, đem chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô. Mọi người đứng dưới sân khấu tận mắt chứng kiến, cậu ôm lấy cô hôn cô đắm đuối.
Vào mùa hè mười hai năm trước, cô đã đưa bàn tay mình về phía cậu, dẫn cậu về nhà mình, từ đó sinh mệnh của cậu đã xuất hiện ánh mặt trời.
Ngày hôm nay của mười hai năm sau, cô cũng đưa bàn tay đến trước mặt cậu. Lúc này đây, cuối cùng cậu cũng đã có thể đem cô gái mình yêu thương trở về nhà, suốt đời bên nhau.
—— Thời thanh xuân của anh chỉ dành cho em, quãng đời sau này cũng chỉ có mỗi em.
—— Anh yêu em, đó chính là tín ngưỡng thành kính nhất.
HOÀN CHÍNH VĂN