Hàn Tư Hành vừa nhận điện thoại của Kiều Trăn. Trong lúc nói chuyện cô vô ý nói đến việc cuối kỳ mình có một kỳ thi chạy 800 m, từ hôm nay trở đi cô phải rèn luyện chạy bộ.
Vì muốn luyện tập cùng cô, Hàn Tư Hành đành phải tham gia hạng mục chạy tự do nam 1500 m. Cho nên, sau mỗi giờ tự học buổi tối, cậu để balo ở phòng, trực tiếp đi đến sân vận động khu Bắc.
Đi gần đến nơi, cậu đã nhìn thấy Kiều Trăn mặc bộ quần áo thể thao màu trắng đứng nói chuyện cùng một nữ sinh.
Hành Tư Hành bước nhanh về phía bọn họ. Cậu nhận ra nữ sinh này chính là thành viên mới trong câu lạc bộ báo chí S, lần trước cô ta cũng là người phỏng vấn cậu.
Nữ sinh nhìn thấy Hàn Tư Hành, vui vẻ chào hỏi cậu, " Xin chào."
Kiều Trăn xoay người lại, nhìn cậu cười cười, " Em đến rồi à."
" Ồ, các người có hẹn với nhau sao?" Trần Mạt Mạt nhìn bọn họ kinh ngạc hỏi.
" Đúng vậy, hẹn nhau cùng tập chạy bộ." Kiều Trăn trả lời.
" Vậy à, em về trước nha học tỷ!" Trần Mạt Mạt nhìn Hàn Tư Hành cười cười, " Hẹn gặp lại."
Hàn Tư Hành gật đầu.
Nhìn thấy Trần Mạt Mạt đi khá xa, Kiều Trăn lại nhìn đến Hàn Tư Hành.
Cậu mặc bộ đồ thể thao màu đen trên áo có dòng chữ nhỏ, tay bỏ vào trong túi quần, biểu tình nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa cũng không thèm nhìn đến cô bé Trần Mạt Mạt xinh đẹp kia.
" Lên đại học, có thể giao lưu với rất nhiều bạn nữ." Kiều Trăn nhịn không được liền đề nghị.
Thái độ của cậu đối với nữ sinh vẫn luôn lãnh đạm như vậy, sau này làm sao có thể quen bạn gái? Dựa theo cốt truyện như trong tiểu thuyết, sẽ có một cô gái giống như mặt trời nhỏ theo đuổi cậu. Sau đó sẽ làm cho toà băng sơn này tan chảy, hai người tâm đầu ý hợp ở bên nhau.
Kiều Trăn cảm thấy, Trần Mạt Mạt cũng không tồi. Vừa xinh đẹp lại đáng yêu, tính cách cũng hoạt bát. Hơn nữa, dường như cô ấy rất có hảo cảm với Hàn Tư Hành.
Có dịp hôm nay bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau, Kiều Trăn nhìn không ra một chút dấu hiệu tiến triển nào như trong tiểu thuyết đã miêu tả.
" Cái gì?" Đôi tay đặt trong túi quần của Hàn Tư Hành nắm chặt lại, cau may có chút không tin hỏi: " Ý của chị là gì?"
" Chị chê em làm phiền chị, muốn đá em đi phải không?"
Cậu nghĩ đến khả năng Kiều Trăn cảm thấy mình phiền phức, trái tim lại đập nhanh kịch liệt, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Trong giọng nói cậu mang theo vài phần chất vấn làm Kiều Trăn ngạc nhiên, cô giải thích: " Không phải."
" Không phải sao? Tối hôm qua em đã nói như vậy, khẳng định chị cảm thấy em nhiều chuyện, muốn em tránh xa chị một chút, không muốn em quan tâm đến chuyện của chị nữa." Hàn Tư Hành suy đoán nói, cậu rũ mắt, thanh âm cũng thấp xuống.
Quả thực, tối hôm qua nhất thời trong lúc xúc động mới nói như vậy, nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn Kiều Trăn và cái tên Chương Dù kia càng ngày càng thân thiết với nhau. Cậu không biết phải làm gì, đành dùng những lời trong nhật lý của cô ra ngăn cản.
Kiều Trăn nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu lại cảm thấy có chút mất mát, nội tâm khẽ rung động.
Hàn Tư Hành không có nhiều bạn bè, từ nhỏ đã thích dính lấy cô. Nếu sau này cô có bạn trai, tất nhiên sẽ không còn nhiều thời gian quan tâm đến cậu.
Cậu không vui cũng là chuyện bình thường. Hôm qua khi cậu nói những lời nói đó, kỳ thật Kiều Trăn cũng có chút bất mãn.
Bản thân mình đã học đại học năm hai, có bạn trai cũng là điều hết sức bình thường. Huống hồ cô không biết Hàn Tư Hành vì điều gì mà chắc chắn Chương Du vì vẻ ngoài mà tiếp cận cô.
Nhưng buổi tối trước khi đi ngủ, cô cẩn thận suy nghĩ, từ phương diện nào đó cũng có thể lý giải tâm tư của Hàn Tư Hành. Cô quen biết cậu từ nhỏ đến lớn, nhân phẩm cậu thế nào cô cũng hiểu rõ.
Kiều Trăn có thói quen giúp người khác tìm lý do. Cô nghĩ, Hàn Tư Hành đối với mình, đại khái giống như một đứa trẻ không muốn chia sẻ " Món đồ chơi" yêu thích của mình cho người khác. Chờ sau khi cậu kết giao nhiều bạn bè, lại có bạn gái, tự nhiên sẽ không chú ý đến cô nữa.
Nghĩ như vậy, Kiều Trăn tốt tính dịu dàng an ủi cậu: " Không phải như thế. Chị hy vọng em ở đại học có thể kết giao thêm nhiều bạn bè. Nếu thích cô gái nào thì cứ việc theo đuổi."
" Chị cảm thấy em có thể theo đuổi sao?" Hàn Tư Hành đột nhiên giương mắt lên, vui sướng nói.
Kiều Trăn nhìn thấy ánh mắt cậu sáng chói như một ngôi sao, nháy mắt cô liền hồi thần. Diện mạo cậu thật đẹp.
" Đương, đương nhiên là có thể." Cô gật đầu.
" Vâng, em biết rồi." Vẻ mặt Hàn Tư Hành sung sướng, " Chúng ta bắt đầu thôi."
" Hả??"
" Em nói là chạy bộ." Hàn Tư Hành cười rộ lên, nụ cười sạch sẽ lại thuần khiết.
"......."
*
Buổi tối, trở về phòng ký túc xá Kiều Trăn nhận được tin nhắn Wechat của Trần Mạt Mạt.
[ Học tỷ, chị mau vào bảng tin Wechat nhìn xem. Số lượt xem của chúng ta sắp bùng nổ!]
Kiều Trăn bị tin nhắn này làm cho bật cười, mở bảng tin [ Tin tức S] lên.
Thời điểm xế chiều hôm nay bảng tin tức sẽ đăng bài mới, đưa bài viết về bốn nhân vật được phỏng vấn và giới thiệu các câu lạc bộ.
Tất nhiên bài phỏng vấn của Hàn Tư Hành cũng sẽ được Trần Mạt Mạt đăng lên.
Bảng tin [ Tin tức S] tuy rằng cũng được xem là bảng tin chính của nhà trường, nhưng rất nhiều sinh viên không cảm thấy hứng thú về nó nên thường không chú ý đến, cho dù chú ý cũng không nhất định mở lên xem.
Chỉ cần một ngày số lượng xem ở nằm ở mức 2000 là được. Vượt qua 3000 thì thành tích cũng không tồi. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi số lượng xem đã đột phá đến 5000, hơn nữa dường như không ngừng tăng lên.
Tình huống gì đây?
Nghi vấn của Kiều Trăn thực mau đã được trung tâm bát quái Ninh Ngữ Mông giải đáp.
" Trăn Trăn, mau lên diễn đàn!" Ninh Ngữ Mông vừa nói vừa không nhịn được cười, " Hàn Tư Hành nhà cậu lại nổi tiếng. Ha ha ha, tớ mắc cười muốn chết."
" Buồn cười lắm sao?"
" Buồn cười chứ! Bài đăng lần trước cậu không cho tớ trả lời. Lần này chính các cậu lại tự mình đưa cậu ta nổi tiếng nha! Ha ha ha."
Kiều Trăn lười mở máy tính, trực tiếp xem trên máy tính của Ninh Ngữ Mông.
Tiêu đề bài đăng nổi bật đang đứng ở đầu trang [ a a a a a a! Cậu tân sinh viên này quá đẹp trai đi!!!!!]
Vừa mở bài lên, mọi người đều yêu cầu đưa thông tin của người đó.
" Mọi người có xem bảng tin hôm nay của [ Tin tức s] chưa? Ta mệnh lệnh các cậu phải mau đi xem!!! Cậu tân sinh viên này hoàn toàn giống với miêu tả của nam chính trong truyện nha!!!"
Bên dưới một bộ phân công chúng bình luận vào nội dung này, sau đó còn đăng ảnh Hàn Tư Hành lên.
Có hai tấm ảnh, một tấm là ảnh trong giấy chứng nhận, do cậu cung cấp. Tấm còn lại chính là lần phỏng vấn vừa rồi đám người Trần Mạt Mạt chụp, lúc ấy Hàn Tư Hành đang nói chuyện với Kiều Trăn, bọn họ đã lén chụp sườn mặt cậu. Dưới hoàn cảnh ánh sáng không được tốt, những tấm ảnh vẫn hiện rõ sườn mặt với đường cong thật đẹp khiến người khác động tâm.
L1: A a a, đẹp trai! Mắt lấp lánh.
L2: Hình trên giấy chứng nhận cũng thực quá đẹp trai! Khá giống với Trình Nam nhà tớ!
Trình Nam là một tiểu thịt tươi vừa mới nổi tiếng trong giới giải trí, còn nhỏ tuổi đã diễn không ít vai, khoảng thời gian trước khắp nơi đều là tin tức cậu ta thi đậu vào Học viện kịch ký.
L3: Chẳng phải thành tích của cậu ta còn giỏi hơn Trình Nam sao?
L4: Mình cũng cảm thấy Hàn Tư Hành đẹp trai hơn, lại còn là học bá toàn năng.
......
L32: Loại người như vậy không phải mỗi năm trường ta đều có sao? Thế nào mà năm nay lại giỏi như vậy!
L33: Mỗi năm đều có! Mời cậu tìm ra một ngươi xem, cảm ơn!
L34: Tuy rằng bề ngoài không đẹp trai cho lắm, nhưng trường học vẫn luôn không thiếu những học bá giỏi sao?
L 35: Lầu trên đối với nữ sinh có hiểu lầm gì không? Các cô ấy chính là thích trai đẹp nha!
......
Kiều Trăn tắt bài đăng, không muốn xem nữa. Trách không được lại có nhiều lượt người xem như vậy, nguyên nhân là vì bài đăng trên diễn đàn.
Không chỉ có Trần Mạt Mạt vui vẻ, ngay cả ban biên tập cũng đăng tin lên Wechat, tán thưởng việc các cô trong kỳ báo này đã tìm ra một nhân vật xuất sắc, về phía hậu kỳ cũng nhắn tin báo bài đăng hôm nay đã lập nên kỷ lục lịch sử.
Kiều Trăn cười khổ, thực sự là quá khen. Người được phỏng vấn lần này cũng do chính giáo sư chỉ định.
Lúc này đại khái Hàn Tư Hành cũng đã biết chuyện này, cậu nhắn một tin nhắn.
[ Tư Hành: Em có thể đem bài viết trên diễn đàn xoá đi không?]
[ Trăn Trăn: Em là quản trị viên sao?]
[ Tư Hành: Không phải.]
[ Trăn Trăn: Em có thể xoá bài đăng này sao?]
[ Tư Hành: Vâng.]
Kiều Trăn nhớ đến bài đăng lần trước, chẳng lẽ cũng là cậu làm?
Trong thời gian cô ngẩn ngơ suy nghĩ, cậu lại nhắn một tin nhắn nữa.
[ Tư Hành: Nếu chị muốn giữ lại, em sẽ không xoá.]
Cô giữ lại làm gì? Vì muốn tăng số lượt xem của bài báo vừa rồi sao?
Kiều Trăn lập tức nhắn lại, bảo mình không sao cả, cậu muốn xoá thì xoá đi.
Hàn Tư Hành nhắn lại một chữ " Được" không nói thêm gì nữa.
Chờ Kiều Trăn tắm rửa xong lên giường, trên diễn đàn đã không còn nhìn thấy bài đăng đó nữa.
Kiều Trăn không khỏi tò mò, lại nhắn tin Wechat cho Hàn Tư Hành.
[ Trăn Trăn: Em xoá rồi sao?]
[ Tư Hành: Vâng.]
[ Trăn Trăn: Người ta nói cái diễn này là của đại thần khoa công nghệ thông tin làm, sẽ không dễ bị hack, không lộ IP sao?]
[ Tư Hành: Cũng có chút khó khăn, nhưng không phải là không làm được.]
Kiều Trăn cố lý giải lời nói này của cậu, đây chẳng phải là gián tiếp tự khen bản thân mình sao?
[ Trăn Trăn: Vậy nếu em muốn biết người đăng bài là ai, cũng có thể tìm ra sao?]
Cô đối với chuyện này tò mò rất lâu, thực sự trường học không biết trong diễn dàn có những ai sao?
[ Tư Hành: Diễn này đã làm mã hoá xử lý, không phải chỉ có một cá nhân, muốn giải mã cần thời gian rất dài.]
À, thì ra là vậy. Xem ra nhà trường bình thường cũng không muốn tốn thời gian quản mọi người. Chỉ cần mọi người không đăng những bình luận có tính công kích, thì bọn họ vẫn có thể bình yên.
[ Tư Hành: Chị muốn biết người đăng là ai sao? Em có thể tra giúp chị.]
[ Trăn Trăn: Vừa rồi không phải em nói sẽ tốn thời gian rất lâu sao? ]
[ Tư Hành: Vâng. Nhưng nếu chị muốn, em sẽ làm.]
Ngón tay đánh chữ của Kiều Trăn chợt ngừng lại, rồi nhắn tiếp.
[ Trăn Trăn: Không có, chị không muốn biết.]
[ Tư Hành: Vâng.]
Thế nào là loại cảm giác mất mát không thể diễn tả bằng lời?
Kiều Trăn lắc đầu, nhất định là bản thân suy nghĩ quá nhiều.
*
Buổi tối hôm sau chính là cuộc họp định kỳ của câu lạc bộ báo chí. Hội trưởng đặc biệt vui vẻ, còn không ngừng khen ngợi các thành viên.
Thực vất vả lắm cuộc họp mới kết thúc, Kiều Trăn vội vã chạy đến sân thể dục gặp Hàn Tư Hành.
Sau khi chạy mấy vòng trong sân thể dục, Kiều Trăn thở hồng hộc, trên người cũng toát một tầng mồ hôi mỏng.
Ngược lại Hàn Tư Hành vẫn mang một dáng vẻ thoải mái, hô hấp vững vàng giống như bình thường.
" Trăn Trăn, cho chị." Không biết từ đâu Hàn Tư Hành lấy ra một chai nước khoáng, mỉm cười đưa cho Kiều Trăn.
" Cảm ơn." Kiều Trăn nhận lấy, đột nhiên nghe cậu gọi nhũ danh của mình, cô có chút không quen.
" Em hẳn phải gọi chị là chị Trăn Trăn hoặc là học tỷ." Kiều Trăn cau mày nói.
Khi còn nhỏ cậu vẫn luôn đi theo phía sau mình gọi " Chị ơi" " Chị à", cũng không biết từ bao giờ, cậu không còn gọi nữa. Mà sẽ gọi thẳng tên cô, hoặc gọi là " Trăn Trăn"
" Không gọi." Hàn Tư Hành nhấp môi, lập tức cự tuyệt.
" Em gọi đi! Đã lâu rồi em không gọi chị là chị Trăn Trăn nữa." Trong ánh mắt Kiều Trăn mang theo vài phần tinh nghịch và ý cười, hiển nhiên là đang nói đùa.
" Không gọi không gọi." Hàn Tư Hành cau mày càng chặt, chính là không muốn mở miệng gọi.
Kiều Trăn nhìn thân ảnh cáu kỉnh cao lớn bước đi phía trước, nổi lên tâm tư trêu đùa, cố ý ở phía sau nhỏ giọng nói, " Em nha, vẫn là khi còn bé đang yêu hơn. Trước kia em luôn gọi như vậy, hiện giờ trưởng thành bướng bỉnh lại không gọi chị là chị Trăn Trăn nữa...."
Đột nhiên cậu dừng bước xoay người lại, cô không chú ý liền va vào. Lồng ngực thiếu niên cứng rắn, đầu cô va vào có chút đau.
Mắt thấy cô bị đụng theo quán tính lui về sau, bước chân lảo đảo. Hàn Tư Hành vội ôm lấy eo cô, một lần nữa cô lại rơi vào lồng ngực cậu.
Tức khắc quanh quẩn nơi chóp mũi Kiều Trăn là mùi mồ hôi của thiếu niên trẻ tuổi. Không hôi, ngược lại còn mang theo hương vị hormone nam tính.
Hàn Tư Hành vẫn còn ôm eo cô, cô xấu hổ đến đỏ mặt.
" Em, em buông ra."
Kiều Trăn quay người lại, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay đang đặt trên eo mình. Nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua lớp quần áo bao bọc cả người, càng làm sắc mặt cô đỏ bừng.
" Không buông. Trừ phi chị không bắt em gọi chị là chị Trăn Trăn nữa."
" Được, không gọi thì không gọi. Em mau buông ra." Kiều Trăn khó xử, trước nay chưa từng cùng phái nam tiếp xúc gần gũi như vậy, giờ phút này chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hàn Tư Hành cúi đầu, hơi thở ấm áp kề vào tai cô, " Muốn em gọi cũng có thể, nhưng sẽ gọi lúc...."
Trên giường.
Cậu chỉ nói khẩu hình miệng, không phát ra âm thanh.
" Cái gì?" Kiều Trăn nghe không rõ, hơi thở và giọng nói của cậu khiến tai cô tê dại.
" Không có gì." Hàn Tư Hành buông tay mình ra, " Về sau chị sẽ biết."
—————————-//—-/—————————
* Tác giả có lời muốn nói: Sau này.
Hành Hành: Còn muốn nghe anh gọi chị nữa không?
Trăn Trăn: Không muốn. QAQ
- Cảm ơn "Mộng tưởng đệ nhất" địa lôi (づ ̄ 3 ̄)づ
* Editor: chắc tui chết với Hành Hành!!!
.