• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối mạt thế kéo dài lâu hơn ban ngày rất nhiều. Mọi người điều ngồi quanh cái bàn gỗ lớn duy nhất trong nhà, mà dùng bữa tối được hai chị em kia nấu. Sau bữa ăn, Mạc Ngân từ trong phòng lấy ra một rổ trái cây.

" Vu ca, anh biết ai làm không?" Ngô Dương ngồi mân mê điếu thuốc, nhưng không châm lửa. Hắn hỏi tất nhiên là chuyện Vu Tư Tuyệt trêи người bị thương, xém mất mạng ở siêu thị XX.

" Lâm Hằng ". Vu Tư Tuyệt vắt chéo chân phải lên đùi trái, lưng tựa ra sau. Một bộ dáng lười biếng, tuấn mỹ. Trêи tay còn có một chùm nho, đen to mộng nước.

" Hừ, cái tên độc nhãn đó. Đáng lẽ ngày trước tôi phải lấy thêm một cánh tay của gã ta. Một con mắt quả nhiên là quá nhẹ." Dật Nam luôn giữ hình tượng ôn nhuận lúc này tức giận cắn trái táo một miếng lớn, đập bàn.

Sở Lăng ánh mắt bốc lửa, tức giận cũng không kém Dật Nam là bao. Lúc trước vì Vu ca niệm tình xưa mà không giết gã, nên mới để cho hôm nay gã hạ sát chiêu với Vu ca.

" Sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ đem lưu sa nhấn chết tên độc nhãn long đó." Ngô Dương gật đầu, phụ họa cơn giận của mọi người.

" Lưu sa? có quá nhẹ không. Phải lấy đao cắt vài miếng thịt trêи người gã xuống. Sau đó trét thêm vài trái ớt, rồi đưa đến trước mặt tang thi huynh đệ. Bảo đảm tụi nó rất thích món ăn hương vị đầy đủ." Lưu Kim Nguyệt đang gặm một quả táo của Mạc Ngân đưa. Cô nàng này không biết từ khi nào trở nên hắc hóa rồi. Nói ra một điều kinh tởm như vậy mà còn vô tư ăn cho được.

" Thêm vài hạt tiêu nữa thì tốt." Người chị dáng ngồi quyến rũ, miệng cũng đang ăn một trái quýt.

" Em thấy nên cắt thêm vài khối thịt của gã ta, rồi ướp muối để dành. Sau này dùng để uy tang thi, dụ chúng đi cũng là một cách hay đó." Người em ma mị cười, còn khẽ ɭϊếʍ khóe môi một cái.

Làm một đám nam nhân cảm thấy da đầu điều run lên. Mồ hôi không tự chủ được tuôn ra. Dùng ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn ba cô gái xinh đẹp như vô hại, mà nói ra toàn thứ tàn nhẫn này.

" Cách này không tồi. Có đầu óc." Mạc Ngân như sợ không đủ kϊƈɦ thích, bồi thêm một câu khen ngợi. Cằm một quả táo mà cắn. Vẻ mặt vô cùng bình thản, khiến cả đám đại nam nhân nhìn cậu với cặp mắt: Thì ra là vậy. Có người anh trai như thế, cô em gái cũng không phải hàng tầm thường ha.

Mọi người đồng loạt quay đầu. Ai có thể nói cho bọn họ, mấy người này là như thế nào lớn lên hay không. Sao có thể theo kịp tần số của họ đây. Ba người che mặt ưu thương, trong lòng lại thầm thề không bao giờ đắc tội anh em nhà này. Họ cũng không muốn nhìn thấy thịt của chính mình được tẩm muối ngon lành, để đúc cho mấy anh em ngoài kia ăn đâu. Cũng vì cái tên Lâm Hằng mà rơi vài giọt lệ cá sấu, dành một giây để mặc niệm cho gã sau này về nơi an nghỉ.

Vu Tư Tuyệt dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mạc Ngân, khóe môi khẽ cong. Trong mắt có chứa một tia cưng chiều. Ngay cả anh cũng không hay biết.

Dật Nam ngồi đối diện, đưa tay vuốt mái tóc hơi dài của mình. Trong mắt lóe lóe, hứng thú suy nghĩ.

Nhà cũ này hiện tại có thể xem như an toàn. Mạc Ngân tạo một kết giới bao quanh căn nhà, lại âm thầm truyền thêm lôi điện vào trong. Bất cứ vật gì đến gần trong phạm vi nữa mét điều bị giật cho tê liệt. Tang thi thì trực tiếp giật cho cháy đen.

Buổi tối của tận thế âm u, không khí nặng nề, khiến người hít thở không thông. Bầu trời đen tím đầy âm khí, là thời gian ưa thích của những vật âm tà. Là khoảng thời gian tang thi hoạt động nhanh nhẹn và tiến hóa. Vì không cần phân tổ đi gác đêm nên mười người Mạc Ngân điều chia phòng mà nghỉ ngơi. Nhà cũ tuy không lớn nhưng được cái có được 3 phòng ngủ và một phòng khách. Vì có thêm hai nữ nhân nên Mạc Ngân để cho hai người chung phòng với Lưu Kim Nguyệt.

Đường Ngạo, Lý Dũng vì chỉ có hai người nên ngủ phòng khách. Sở Lăng, Ngô Dương, Dật Nam chen chúc một phòng. Phòng còn lại tất nhiên là để dành cho lão đại bọn họ rồi. Mạc Ngân cũng không ý kiến gì, ngủ chung thì ngủ chung. Cậu không phải nữ nhân mà thẹn thùng này nọ. Vu Tư Tuyệt không quen cùng phòng với người khác, huống chi là ngủ chung. Nhưng nếu người đó là Mạc Ngân, anh không thấy phản cảm, mà ngược lại còn tương đối hài lòng.

Đồng hồ vừa điểm 00:00, bên trong căn phòng của ba nữ nhân. Một ánh sáng đỏ ma mị bao trùm, Lưu Kim Nguyệt trêи giường vốn ngủ không sâu, liền buôn thỏng tay chìm vào giất ngủ. Nếu giờ trời có sập hay tang thi tấn công cô cũng không hề hay biết.

Hai nữ nhân nằm ngủ bên cạnh bỗng mở mắt, một đôi con ngươi màu đỏ yêu dị mà màu xanh lục u tối. Hai người như không trọng lượng, bay lơ lửng trêи mặt đất. Khuôn mặt của người chị xinh đẹp, quyến rũ ban ngày đã được một thay thế bởi một hình dáng già nua, nhăn nheo. Hai hốc mắt lỏm sâu, hai má lồi cả xương, nửa bên mặt phải đang bị thối rửa. Người em ma mị, phong tình cũng biến thành một bộ dáng như xương khô, những dòng lệ máu chảy ra từ hốc mắt. Nhìn hai người bây giờ bộ dáng thật khủng bố. Và sự thật hai "người" họ không phải con người, mà là hai con quỷ, hai âm hồn thoát ra từ địa ngục. Hai chị em quỷ nhìn nhau nở nụ cười nham nhở. Bóng dáng bay thẳng ra ngoài, hướng phòng bên cạnh mà đến.

Trong phòng Dật Nam, Ngô Dương, Sở Lăng cũng bị một màu đỏ ma mị bao trùm. Hai chị em bay xuyên qua cửa, đến trước mặt ba người đàn ông đang ngủ như chết kia, cái lưỡi dài cả tất ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi đen xám. Hai người cúi xuống, để miệng đang tỏa ra âm khí vào sát mặt của ba người, chuẩn bị hút lấy dương khí.

" Chậc...hai con quỷ các ngươi hành động thật là chậm. Làm ta chờ thật lâu." Một sợi roi phát ra ánh sáng màu tím xinh đẹp, lặng yên không tiếng động quắn quanh hai cái cổ trơ xương của hai chị em quỷ. Mạc Ngân tay cầm Phách, đạp không mà đứng. Lạnh lùng nhìn xuống hai nữ quỷ, trong giọng nói không che dấu thất vọng với hành động được cho là "quá chậm" của nữ quỷ.

" Ngươi đang chờ chúng ta." Nữ quỷ khuôn mặt bị hủy, xoay ngược đầu lại, cứng ngắt ngước nhìn Mạc Ngân với ánh mắt sợ hãi. Nó muốn tránh khỏi sợi roi màu tím này, nhưng nó chỉ chạm nhẹ vào liền đau đớn tận linh hồn. Nơi cổ của nó bốc lên từng đợt khói đen. Nó tin, nếu Mạc Ngân dùng lực một chút nữa, nó liền tan thành mây khói. Ngay cả hồn phách cũng không còn.

" Đúng vậy." Mạc Ngân gật đầu, hai con quỷ này tưởng che dấu dưới lớp da con người là qua mắt được cậu. Một con người bình thường sẽ mang sinh khí chứ không phải cái loại tử khí dày dặc như hai bọn chúng. Chỉ có ma quỷ và người chết mới có được tử khí. Tuy cậu không nhìn ra chúng ta quỷ gì, nhưng tử khí trêи người chúng cậu vẫn thấy được. Nên Mạc Ngân ẩn thân ở đây mà chờ bọn chúng.

" Ngươi muốn gì. Tụi tôi chưa làm gì bọn họ cả" Nữ quỷ thây khô lên tiếng, nó cũng nhìn ra được sự lợi hại của Phách và thanh niên đạp không mà đứng kia. Phải biết ở thời đại linh khí cạn khô này muốn tu luyện đến mức ngự không mà đứng như vậy tuyệt không đơn giản. Khó khăn lắm nó mới tu luyện được hình dáng con người như ban ngày, nó cũng không muốn vì vài cái "đồ ăn" mà hồn phi phách tán.

" Tại có ta nên hai ngươi chưa hút được dương khí của bọn họ thôi. Nếu ta không phát hiện, vậy bạn của ta sáng mai sẽ thành thây khô hoặc ngốc tử cả rồi." Ánh mắt Mạc Ngân chợt lóe, cậu ghét nhất ai dám đụng đến người bên cạnh cậu.

" Á...A. Tha mạng, cầu xin ngươi tha cho hai tiểu quỷ chúng ta một mạng. Muốn ta làm gì cũng được, cầu xin ngươi. A...đau..đau quá." Phách trong tay Mạc Ngân lại siết vào cổ hai nữ quỷ thêm một chút. Khiến bọn chúng đau đớn mà thét lên. Khói đen tỏa ra càng nhiều, da xám trắng như một tờ giấy đang bị thiêu đốt, rớt xuống từng mảng liền hóa thành tro.

————————

Đôi lời của bà già ta nữa đây: Tác giả già như ta không giỏi viết về tình cảm, cho nên mấy đứa đừng mong chờ quá sẽ có một chuyện tình yêu lẫm lẫm liệt liệt. Còn về chuyện phòng the thì hiện tại còn chưa có đâu, muốn H cũng gần kết. Hoặc xem diễn biến truyện thích hợp sẽ có. Cho nên cầu không cần mong đợi ing~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK