→→→→→→→→→→→→
" Làm gì hai ngươi cũng tâm phục khẩu phục?" Mạc Ngân nhẹ đáp xuống đất. Phách trong tay cũng thả lỏng vài phần, nhưng vẫn chế trụ hai nữ quỷ không buông.
" Đúng, tu vi của ngài bọn tôi nhìn ra được rất cao thâm. Đi theo ngài chúng tôi cũng dễ tồn tại hơn là phiêu bạc nơi xa lạ thế này." Nữ quỷ bị hủy dung vội lên tiếng. Nó nói điều là sự thật, tuy nếu đi theo người này có thể nó sẽ không còn được hút dương khí để tu luyện nữa, nhưng nơi này khắp nơi điều là âm khí cùng oán khí, không khác gì nơi nó ngụ trước kia. Vẫn có thể tu luyện a.
" Vậy hai ngươi nói cho tôi biết, tại sao lại xuất hiện ở nhân gian." Mạc Ngân sắc mặt dịu xuống, lấy một cái ghế ngồi xuống.
" Nguyên nhân thì chúng tôi không rõ. Chỉ là hơn mười ngày trước, cánh cổng ra vào của địa ngục vô gián bị nứt ra một khe hở. Làm rất nhiều oán linh và âm khí thoát ra ngoài. Chúng tôi lúc đó cũng bị hút theo. Sau đó là xuất hiện ở đây." Nữ quỷ bị hủy dung nhớ lại nói, đến bây giờ chính nó còn mơ hồ mà.
" Những người nơi đây cũng bị những âm khí cùng oán linh thôn phệ hết cả. Biến thành hoạt tử thi." Nữ quỷ thây khô lên tiếng, sợ Mạc Ngân quên mất mình.
" Ta biết, mười ngày trước nơi này có một dị vật rơi xuống, nó lại mang theo âm khí và mùi chết chóc rất nặng nề." Trong lòng Mạc Ngân có một loại ý nghỉ rằng chuyện mạt thế này và địa ngục vô gián có liên quan rất lớn. Còn chân tướng thì phải tìm hiểu từ từ thôi. Đáng tiếc cái hệ thống Mạc Tinh chỉ biết cơ bản, không hiểu biết rõ tình huống và nguyên nhân bên trong. Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối, đến cả địa ngục cũng dính lên. Kêu cậu cứu vớt cái thế giới này làm sao. Mạc Ngân trong lòng than thở, mặt lại không hề biến hóa.
" Tôi không rõ, khi bị hút đến đây đã gặp được *thiên huyết rồi. Oán khí của nó đem lại nhiều chỗ tốt cho chúng tôi." Nữ quỷ bị hủy dung lắc đầu nói.
(*) Trời máu đó mà.
" Ừ tôi đã biết. Vậy giờ nói tên của hai ngươi đi. Trở về hình dáng con người luôn. Chứ tạo hình hiện tại của hai ngươi quá dọa người." Mạc Ngân vẻ mặt ghét bỏ không chút nể mặt nói.
" Tôi là Quỷ Diễm, xin ra mắt chủ nhân." Nữ quỷ bị hủy dung "xoạt" một cái biến lại nữ nhân kiều mị, phong tình với chiếc xường xám màu đen xẻ tà cao đến đùi. Bao trọn thân hình lồi lỏm trước sau, vô cùng nóng bỏng.
" Tôi là Dạ Xoa, xin ra mắt chủ nhân." Nữ quỷ thây khô cũng xoay một cái, biến thành nữ nhân quyến rũ, ma mị với chiếc xường xám màu đỏ qua gối.
" Vậy cứ dùng hai cái tên này đi, vừa lạ vừa hay. Trước mặt người ngoài kêu tôi là thiếu gia được rồi. Còn ở riêng muốn gọi sao tùy hai cô." Mạc Ngân thu Phách lại, tùy ý nói.
" Dạ, thiếu gia." Hai cô gái nhẹ nhún người.
" Cầm, đây là Dương Khí Đan. Ăn một viên bằng việc hai cô hút dương khí của năm người. Sau này mỗi tháng tôi sẽ luyện cho hai cô, với điều kiện không có lệnh của tôi, không được đi hút dương khí hại người." Mạc Ngân bắn hai viên đan màu xanh lam nhạt to như quả nho vào tay nữ quỷ, không quên dặn dò.
" Chúng thuộc hạ tạ ân điển của thiếu gia." Hai nữ quỷ liền quỳ một gối tạ ơn. Bọn họ không ngờ thiếu gia lại có thể luyện ra loại đan dược đã thất truyền ngàn năm. Phải biết rằng khi có Dương Khí Đan này rồi, bọn họ không cần đi hút dương khí người phàm làm gì. Vì đan dược còn bổ hơn gấp mấy chục lần. Lần này là hai con quỷ họ nhặt được tiện nghi lớn...à không nói lại là ôm được đùi bự mới đúng.
Hai con quỷ liếc nhìn nhau sau đó khẽ gật đầu, Quỷ Diễm hướng về phía Mạc Ngân nhỏ giọng nói.
" Thiếu gia, thật ra bên người hai chị em tôi còn bốn con quỷ khác nữa. Họ là quỷ ảnh, giỏi ẩn thân và ngụy trang. Chuyên đi ăn ác mộng và nổi sợ hãi của con người. Thiếu gia có thể thu họ luôn hay không?"
___________ ta là đường cắt cảnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người thức dậy cảm thấy thật kinh ngạc vì giấc ngủ sâu tối hôm qua. Nhưng ai cũng điều cho rằng bởi vì chiến đấu mệt mõi, thần kinh căng thẳng quá mức nên khó có dịp nghỉ ngơi như vậy. Ba người bị thương "nặng" ngày hôm qua, ngủ một đêm không mộng cũng đã sinh long hoạt hổ trở lại.
" Mạc lão đại, sao không thấy hai chị em kia?" Dật Nam ăn một muỗng cháo thịt, nhìn thanh niên đang ngồi thiền ở trêи sô-pha hỏi.
" Đi lấy thêm xe. Đón người." Mạc Ngân ngồi thiền nhưng không nhập định. Chỉ ngồi hít thở, bổ sung linh khí, mở miệng trả lời.
" Lấy xe? Đón thêm người? Cậu cứ vậy tin hai người họ?" Sở Lăng đang thu xếp một ít vật tư vào balô, chuẩn bị cho chuyến đi. Kinh ngạc dừng động tác.
" Dùng người thì không nghi người. Nghi người thì không dùng người." Mạc Ngân ngẫm nghỉ, bốn quỷ ảnh đã chịu đi theo cậu, với lại họ là quỷ đáng tin cậy hơn con người nhiều.
" Ngân ca ca, anh thu hai người họ rồi. Khi nào vậy?" Lưu Kim Nguyệt đang chuẩn bị cơm để ăn dọc đường cho cả đội cũng kinh ngạc hỏi.
" Tối hôm qua." Mạc Ngân đứng dậy nhìn đồng hồ trêи máy tính. Nghĩ chắc bọn họ sắp trở lại liền hướng cửa mà đi.
" Tối hôm qua " ba chữ này vào tai của một đám đại nam nhân liền hiện ra vài cảnh loạn thất bát tao trong đầu họ. Bắt đầu thanh niên tươi khỏe một nhà mở công năng "bổ não đại pháp"
Vu Tư Tuyệt mặt than lại càng đen như đích nồi. Trong lòng không hiểu vì sao tức giận. Anh chỉ có thể rối rấm ngồi cứng một chỗ, liếc nhìn bóng lưng Mạc Ngân ngoài sân.
Khoảng chừng 5 phút, một chiếc Paramount Marauder quân sự được trang bị đầy đủ có khả năng chóng mìn oanh tạc cùng khả năng tải đồ lớn lên tới 6 tấn, oanh động xuất hiện.
" Oa trời. Mắt mình bị nhiễm virut tang thi rồi đúng không? Thế nào lại thấy "quái vật Nam Châu Phi" chạy dô sân nhà này vậy" Sở Lăng khoa trương dụi mắt, trong miệng kinh hô không ngừng.
" Mắt cậu rất tốt. Cả đám điều thấy." Dật Nam "tốt bụng" vỗ vai Sở Lăng nói.
" Thiếu gia." Quỷ Diễm cùng Dạ Xoa tư thế quyến rũ xuống xe. Đến trước mặt Mạc Ngân gật đầu cung kính. Đi theo sau hai cô là bốn thân ảnh của...trẻ con
" Thiếu gia." Bốn nam hài điều chừng hơn 6,7 tuổi. Vẫn còn một hình dáng tiểu bánh bao, trắng trẻo mềm mại và đáng yêu.
Mạc Ngân lần đầu gặp bốn đứa quỷ này cũng bị vẻ ngoài của chúng manh đến rối tinh rối mù một trận. Nhưng khi biết bốn đứa này là "Tứ ảnh" tồn tại hơn ngàn năm rồi, Mạc Ngân khóe miệng co rút một cái. Nhưng vẫn cảm thấy chúng lớn tuổi, lớn năm nhưng tu vi cùng trí tuệ cũng không khác đứa trẻ bao nhiêu. Chỉ là thông minh hơn, giảo hoạt hơn và phúc hắc âm hiểm, có chút tàn nhẫn hơn mấy đứa trẻ con bình thường "một chút".
Mạc Ngân ôm mặt, cảm thấy con đường cứu vớt này, càng đi càng sai sai là sao. Chưa gì cậu đã thu sáu con quỷ bên mình rồi, Mạc Ngân cũng từng hỏi Mạc Tinh tiểu hệ thống về việc này. Nó chỉ nãi thanh nãi khí nói một câu.
" Tùy tâm ký chủ đi. Cậu không cần hỏi bổn hệ thống."
Sau đó liền im lặng không nói, làm Mạc Ngân lại cảm thấy tương lai của cậu đầy một màu...đen xám đang chờ đợi.
Mạc Ngân cũng thật tâm yêu thích bốn cái tiểu bánh bao trắng mềm này, liền lấy chữ Ảnh làm họ, đặt bốn cái tên cậu cho là khí phách nhất. Lại đưa cho chúng bốn viên đan dược, tuy không thể ngăn cảng chúng đi ăn này kia nhưng đan dược này cũng trợ giúp chúng nhanh tiêu hóa và đề thăng tu vi.
Ảnh Hồn, Ảnh Si, Ảnh Lượng, Ảnh Vọng.
Bốn đứa nhỏ tuy khuôn mặt giống nhau đến 7 phần, điều đáng yêu vô cùng nhưng vẫn có vài chỗ khác biệt có thể nhận ra. Ảnh Hồn khuôn mặt bánh bao, mặt than ngàn năm không biểu cảm, chuyên ăn nỗi sợ hãi của vạn vật. Ảnh Si khuôn mặt bánh bao có chút thon dài, mái tóc màu trắng như tuyết ngang vai, chuyên ăn ác mộng của con người. Ảnh Lượng khuôn mặt bánh bao luôn mỉm cười thân thiện nhưng lại chuyên ăn tâm ma và tội ác. Ảnh Vọng khuôn mặt tròn trịa trắng nõn, hai mắt to tròn long lanh chớp chớp liên tục. Một bộ dáng trẻ em ngây thơ vô số tội chọc người yêu thương, lại là đứa lợi hại nhất chuyên về ăn linh hồn chứa đầy tội lỗi.
Nhìn bốn bánh bao nho nhỏ đứng khom lưng nghiêm trang chào cậu, Mạc Ngân liền cảm nhận được vô số ánh mắt lên án và không chấp nhận bắn thẳng về phía mình. Mạc Ngân trong lòng ôm mặt thở dài, trêи mặt lại không biến hóa. Liếc nhìn bốn đứa nhỏ, cảm thấy sau này nên để tụi nó không cần cung kính như vậy với cậu nữa.
Sau khi có đủ xe và sức khỏe cả đội điều vào trạng thái tốt nhất. Đám người Mạc Ngân trực tiếp xuất phát.
________
Đôi lời nữa đây: Việc là vầy, cái máy ta viết truyện không biết lý do vì sao đã nứt màn hình. Nên ta đem ra cửa hàng bảo hành lại, cho nên sẽ chậm trễ ra chương sau nha. Thông cảm cho bà già ta. Thân!