-" Ba, có chuyện gì vậy? Sao lại gọi con về gấp như vậy?" Vừa về tới là Mạc Ngân chạy vội lên thư phòng. Quả nhiên thấy ba mình ngồi nơi đó, vẻ mặt trầm trọng.
-" Bác Âu mới gọi ta qua nhà ông ấy. Con biết ông ấy nói gì hay không?" Mạc Khánh sắc mặt nặng nề nhìn con mình. Giọng nói trầm thấp
" Ông ấy nói với ta về chuyện mạt thế. Mà những lời đó giống với con nói đến 8 phần. Có điều ông ấy không biết ngày chính xác. Mà chuyện này ông ấy mới biết hơn 1 tháng nay." Đôi mắt của Mạc Khánh suy nghĩ sâu xa, nhìn con trai mình đầy lo lắng.
-" Bác Âu biết, ai nói cho bác ấy. Ba có hỏi rõ chuyện này không?" Mạc Ngân quả thật bị kinh ngạc không nhỏ đó. Phải biết cậu là xuyên không, có hệ thống giúp đỡ nên mới biết. Còn nếu việc này có người khác biết như cậu, vậy là cái gì. Xuyên không, trọng sinh hay là xuyên sách giống mấy cuốn tiểu thuyết phổ biến dạo gần đây cậu hay đọc. Không phải nói chứ, Mạc Ngân đã tìm ra sự thật.
-" Có hỏi. Là cháu gái của ông ấy, Âu Linh, nghe nói gần hai tháng trước bị té từ tầng một ở trường học xuống, nhưng không nguy hiểm. Đến khi tỉnh lại thì khóc lóc nói năng lộn xộn và mất trí nhớ một thời gian. Đến khi khôi phục thì hoảng sợ nói là thấy trước tương lai, còn có thể nói ra những việc sẽ xảy ra trong thời gian đó. Nên cả nhà của bác Âu con điều tin tưởng. Họ cũng được Âu Linh kêu đi thu gom vật tư và xây nơi an toàn. Nên hôm nay ông ấy tìm ta đến nói."
Mạc Khánh nói đến đây thì Mạc Ngân cũng hiểu được mục đích của nhà họ Âu. Gom góp vật tư và xây căn cứ không phải nói chơi là được, mà phải có thực lực hùng mạnh về tài chính chống lưng. Nhưng nhà họ Âu mấy đời làm quân nhân cũng không phải thương nhân giàu có. Nên mới tìm đến ba cậu để cầu hợp tác, một bên bỏ tiền một bên bỏ sức. Đến mạt thế đến thì cả hai cùng thuyền. Họ nghỉ cũng thật hay nha. Ai biết mạt thế đến họ có bảo đảm nổi an toàn của gia đình cậu hay không. Thời kì đó lòng người là thứ không đáng tin nhất. Mạc Ngân trong lòng cười lạnh.
-" Vậy ba có đồng ý với họ hay không?"
-" Con cũng biết tình hình của chúng ta hiện giờ là một thỏi vàng rỗng ruột. Mấy tháng nay ba điều động tiền thu mua vật tư cùng máy bay, quân hỏa, cùng súng ống, xe cộ các loại. Còn tiền đâu mà giúp Âu Hạo." Mạc Khánh trêи mặt cũng khó xử, bạn già lâu năm với nhau nói gì đi chăng nữa cũng có tình cảm. Không giúp lại thấy ray rứt, còn muốn giúp thì không còn khả năng.
-" Nếu ba muốn giúp bác Âu thì cũng được. Dù sao vật tư cần thiết đã đầy đủ, con thấy ba cứ đem công ty cùng nhà cửa, đất đai bán ra hoặc vay ngân hàng. Lấy tiền đưa bác ấy đi." Mạc Ngân nói xong thì nghe tiếng thở dài của Mạc Khánh.
-" Ba biết. Nhưng cơ nghiệp cả đời sau này vốn là của con. Bây giờ lại tiêu tan, ba có chút không đành lòng." Ông mong tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng. Đến khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Nhưng điều này, có thể sao.
-" Ba đừng thương tâm. Điều quan trọng lúc này là phải sống. Còn sống là còn hi vọng, còn có thể tạo dựng lại được tất cả. Chỉ khi còn sống sẽ nhìn thấy được tương lai. Ba " Mạc Ngân tiến đến sau lưng, đầu tựa vào vai Mạc Khánh an ủi.
-" Ừm, ba biết. Hai người chúng ta phải cùng nhau sống sót. Tương lai rồi sẽ tốt đẹp." Nói câu này, trong lòng cả hai biết rõ chỉ để an ủi bản thân. Còn thật sự có an bình, nói đúng hơn là có tương lai hay không thì không ai biết được.
-" À con có cái này cho ba." Mạc Ngân chợt nhớ ra một việc quan trọng, cậu đưa tay vào trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn cổ, thật chất là từ không gian. Đưa cho Mạc Khánh, trước sự nghi hoặc của ông. Cậu giải thích
-" Đây là nhẫn trữ vật, nó có không gian rất rộng, có thể chứa tất cả vật tư vào trong đây. Cái này là do con có duyên gặp mặt được vị cao nhân ở ẩn trong núi tặng. Ba chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là được." Cậu tính toán đưa cái này cho ông từ sớm, để khi mạt thế đến nếu cậu không ở bên thì ông cũng có thêm một phần bảo đảm. Nhưng Mạc Ngân không ngờ, tính toán ngày hôm nay của cậu sẽ rất sớm phát sinh.
-" Trêи đời thật có vật thần kỳ như vậy. Nên để con giữ thì hơn. Dù sao chúng ta cũng ở cùng nhau." Mạc Khánh kinh ngạc nhưng lại lắc đầu không lấy.
-" Ba không nhớ con có một cái không gian rồi sao. Ba nhận lấy đi, nếu lỡ con không bên cạnh thì ba cũng có thể chăm sóc mình tốt. Ba nhớ đừng nói với bất kì ai về không gian này. Mạt thế lòng người rất đáng sợ." Mạc Ngân nói xong, cầm lấy tay ba mình đang ngẩn người cắt một nhát trêи ngón tay ông. Nhỏ máu vào trong chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn sau khi hấp thu máu thì trở nên sáng mới ôm lấy ngón tay cái của Mạc Khánh, xanh biếc như cẩm thạch. Còn ẩn hiện hai chữ Hư Không, tăng thêm một phần thần khí cho nó. Khi ánh sáng tắt đi, chiếc nhẫn trở lại giống nhẫn của người già nhà giàu bình thường hay đeo, không có khác biệt.
Trong đầu Mạc Khánh liền cảm nhận sự tồn tại của không gian. Ông kinh ngạc đến ngốc một chỗ không nhúc nhích. Nhìn quanh một mảnh chân trời rộng lớn, ông không dám tin trêи đời này lại có thứ thần kỳ như vậy. Cũng là Mạc Ngân cứu lấy ông ra ngoài từ trong kinh ngạc khiếp sợ. Cậu dạy ông về cách sử dụng của nhẫn trữ vật. Cho đến khi Mạc Khánh thu đồ và xuất ra không trở ngại, cùng trạng thái quay về bình thường, thì Mạc Ngân mới trở lại phòng mình.
-" Mạc Tinh, ngươi nghĩ sao về người tên Âu Linh này."
_Hệ thống đang tiến hành kiểm tra-Kiểm tra hoàn tất. Xác nhận là lổ hổng thời không. Người xuyên sách. Yêu cầu loại bỏ [ ngươi gặp phiền toái nha ]
-" Xuyên sách, vậy chẳng phải thế giới này chỉ là một ý tưởng điên khùng của một người nào đó viết ra sao?". Mạc Ngân trầm ngâm nói.
_Không thể nói như vậy được. Thế giới này nằm trong hàng vạn hàng ngàn thế giới song song khác. Thời không được phân chia theo từng thế giới khác nhau. Người xuyên sách này là một lổ hổng của thời đại khác, đọc một cuốn sách về thế giới ảo gần giống thế giới này đến 90% nên bị thời không hút lấy đến đây.
-" Thì ra là vậy. Nên cô ta dù biết mạt thế đến nhưng cũng không biết ngày và biết rõ được hết."
_Đúng vậy. Nhưng chuyện lổ hổng này biết điều gần đúng với chuyện sẽ phát sinh. Nên mạt thế đến cậu phải diệt trừ lổ hổng này. Nếu không quỹ đạo của thế giới sẽ thay đổi. Mọi chuyện sẽ mất kiểm soát hơn.