• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ôn Thi Kỳ là nghệ sĩ chuyển hình từ thần tượng thị trường, cô được coi như là lớp nghệ sĩ – thần tượng thị trường đầu tiên trong giới.

Khi ấy nhóm thần tượng ăn khách vất vả hơn bây giờ nhiều, ngoài độ nổi tiếng và lượng fan ra thì không được để thực lực thụt lùi.

Vì lẽ đó nên cô chuyển hình tượng rất thuận lợi, nhưng dù có thế thì cũng không thể bảo đảm cho cô được thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí.
Thần tượng thị trường/Thần tượng ăn kháchGốc là lưu lượng, thật sự thì đây là một danh từ có rất nhiều cách định nghĩa của Trung.

Ai cũng có thể là lưu lượng nếu người đó nổi tiếng, có đông fan, fan có sức mua hàng lớn, vân vân.

Nhưng không phải cứ là thần tượng/idol thì có thể là lưu lượng vì không phải một thần tượng/idol nào cũng có độ “ăn khách ăn fan ăn tiền” như lưu lượng.

Đến nay thì mình vẫn chưa thấy một từ nào trong tiếng Việt sát nghĩa nhất với lưu lượng nên mình sẽ dịch thoát nhé.
Không xuất thân từ trường lớp đào tạo chính qui là một khuyết điểm của cô, kĩ thuật diễn cô phải dùng hai năm rèn luyện mới thành.

Mảng ca hát thì nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình; còn vũ đạo thì không ổn lắm.

Để ổn định địa vị hiện thời, hằng năm cô đều phải lăn lộn bò lết duy trì mạng lưới quan hệ trong giới.
Nhưng mấy năm gần đây việc thần tượng thị trường mọc lên như nấm gây tác động mạnh tới giới giải trí.

Những thần tượng đó nổi nhanh mà chìm cũng nhanh, nhưng fan của họ càng ngày càng đoàn kết, chịu chi tiền mua danh đại diện thương hiệu cho thần tượng.
Giới giải trí vốn là mật ít ruồi nhiều.

Các nghệ sĩ kém nổi thường sẽ bị trả giá thấp, một khi nhận được danh đại diện thì người hâm mộ phải hợp thành tổ chức có kỉ luật để mua sắm, chi tiền.

Phải để nhãn hàng ăn của ngon của ngọt một thời gian, sau đó các danh hiệu đại diện khác mới suy xét đến thần tượng của họ, đồng thời cũng làm đẹp cho bảng biểu tài chính của công ti chủ quản.
Ban đầu cô còn không thèm để ý, thẳng đến khi mấy danh đại diện trong tay bị nhóm thần tượng thị trường mới lên cướp đi mới chịu chú ý.

Bấy giờ cô phát hiện ra giới giải trí đã thay đổi rồi.

Quảng cáo, phim ảnh, danh hiệu đại diện thương hiệu, các loại tài nguyên bắt đầu nghiêng về thị trường.

So với cô năm đó, những người này càng dễ dàng đứng vững trong giới giải trí hơn.
Cô bắt đầu lo âu.
Bất kể người đại diện khuyên bảo rằng: “Em là chị lớn trong giới, tài nguyên của em mấy nghệ sĩ cỏn con đó lót chân cũng không với tới.

Việc gì phải tự hạ thấp giá trị bản thân để so đo với họ?”
Nhưng Ôn Thi Kỳ rõ ràng, chính cô cũng xuất thân từ thần tượng thị trường, bất kì ai trong họ chuyển hình thành công đều là kẻ thù của cô.

Hơn nữa người hâm mộ của cô hiện giờ không bằng đám fan cuồng, bỏ đi những ngọn cỏ gió thổi chiều nào ngả theo chiều ấy thì cô chẳng còn gì cả.
Vì thế cô bắt đầu thay đổi sách lược, đi theo hình tượng nghệ sĩ có thực lực trong khi một chân thò vào vòng thần tượng thị trường.

Cô lặng lẽ chấn chỉnh fanclub, tự tay nắm giữ hướng đi của người hâm mộ.

Dù sao cũng soạn lại nghề cũ, cô làm đến xuôi chèo mát mái.
Như ý nguyện, người hâm mộ ngày càng ỷ lại cô, xem lời cô nói như thánh chỉ.
Thần tượng thị trường quan trọng nhất là nhiệt độ.

Video cô nhục mạ người thường vừa xuất hiện, cô lập tức nghĩ ra kế hoạch ứng đối, thành công biến đổi cái nhìn của người qua đường với cô.
Quý Tĩnh Duyên không lên mạng, chỉ cần thiếu niên kia không nhảy ra thì cô chính là chính nghĩa.

Nhiệt độ, ca ngợi, hình ảnh, cái gì cũng có.
Vả lại, không phải thứ lố lăng gì cũng có thể mó vào hắn, cô chỉ tiện tay diệt trừ rác rưởi thôi.
Quý Tĩnh Duyên nhìn lên sân khấu, giọng nói không mang độ ấm: “Mời cô Ôn trả lời”
Nhưng cuộc đời lại oái oăm, bạn càng không muốn nó xảy ra thì nó càng cố xuất hiện.
Buồn cười nhất là, thiếu niên kia vẫn đứng cạnh Quý Tĩnh Duyên, dựa vào cái gì?
“Tôi không rõ lắm ý của anh” Ôn Thi Kỳ nhíu mày, nghi hoặc vô cùng: “Tôi chỉ làm việc tôi nên làm thôi”
Ánh mắt hắn như một thanh kiếm sắc: “Cô chắc chứ?”
Cô ngậm miệng không đáp, mắt mày mềm dịu hướng về phía khán giả, miệng treo lên nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa chua xót.
Phó đạo diễn lập tức đứng dậy: “Đây là nơi《Ngàn sát》tuyên truyền, mong ngài chớ nên đề cập tới đề tài không liên quan!”
Quý Tĩnh Duyên làm lơ gã, tiếp tục nhìn Ôn Thi Kỳ: “Cô nói không nên lời là do cô tự biên tự diễn chuyện hăng hái làm việc thiện.

Cô biết người tàn tật ấy không bị quấy rối, thiếu niên chả qua chỉ gián đoạn câu chuyện của cô với người ta làm cô sinh lòng bất mãn thôi”
Phòng chiếu xôn xao lên, các phóng viên rục rịch muốn tiến lên liền bị bảo an ngăn lại.
Nụ cười trên mặt Ôn Thi Kỳ chậm rãi biến mất.

Đúng là cô nói không nên lời, đương sự ở ngay trước mặt, sao cô dám diễn?
Phó đạo diễn thấy nghệ sĩ nhà mình không thốt nổi một câu, cho rằng cô bị dọa sợ nên gã nhận lấy vai sứ giả hộ hoa, quát lên: “Mong anh dừng việc bịa đặt tin đồn thất thiệt cho nghệ sĩ bên tôi.

Loại người như anh tôi đã thấy nhiều rồi, muốn gây chuyện để lừa tiền chứ gì! Bảo an đâu, sao lại để người không liên quan trà trộn vào đây? Còn không mau lôi ra ngoài!”
Sứ giả hộ hoa.

truyện đam mỹ
Quý Tĩnh Duyên: “Tôi là đương sự”
Phó đạo diễn:???
Khán giả:??!

Phóng viên:!!!
Đến cả bảo an cũng ngớ người.
Kịch bản ngôn tình máu chó gì thế này?
Biểu tình của Ôn Thi Kỳ đã đóng băng rồi, người trên sân khấu và những người ngồi gần đều thấy rõ.
Phó đạo diễn cười lạnh: “Mặc kệ anh là đương sự thật hay đương sự giả, nơi này là sân khấu của đoàn phim, không phải chỗ cho anh la lối khóc lóc.

Thật thì lấy chứng cứ ra, không có thì do anh dựng chuyện!”
Sau đó nói với bảo an: “Ngơ ngác cái gì, đưa cái nhân viên không liên quan ra ngoài!”
Quý Tĩnh Duyên: “Tôi là nhà đầu tư”
Phó đạo diễn:???
Khán giả:??!
Phóng viên:!!!
Ôn Thi Kỳ chả còn biểu cảm gì nữa, mặt cô ta đen thùi lùi.
Phó đạo diễn ngu người, bật thốt theo bản năng: “Đầu tư cái gì cơ?”
Quý Tĩnh Duyên nhìn về phía đạo diễn chính trên sân khấu, nói một câu: “Hẳn là đạo diễn Trần sẽ biết?”
Đạo diễn Trần dâng lên dự cảm không ổn, ông tiến lên mấy bước, thấy rõ diện mạo người đàn ông rồi liền hít mấy hơi liên tiếp.
Tuy Vân Tích có giao thiệp với giới giải trí, nhưng xưa giờ chủ tịch luôn giao việc cho cấp dưới xử lí, đa số người trong giới chỉ biết mặt Từ Vấn chứ ít ai được diện kiến vị chủ tịch bí ẩn.
Đạo diễn Trần là một trong số rất ít ấy.

Ông ngồi ở vị trí này bao lâu, có nhân vật nào ông chưa thấy qua.

Bộ điện ảnh đầu tiên Quý Tĩnh Duyên đầu tư do ông quay, lúc ấy hai người đã lại mặt một lần.

Về sau dù có hợp tác thêm cũng chẳng được mấy lần thấy mặt hắn.
Vị chủ tịch ngồi trong phòng chiếu như một người bình thường, nếu không có cái xe lăn thì có lẽ ông chả kịp nhận ra.
Quý Tĩnh Duyên như dòng nước trong giữa nhóm nhà đầu tư.

Không xã giao, không chơi qui tắc ngầm với nghệ sĩ, không can thiệp vào việc phân vai và tuyển người của đoàn phim.

Chỉ cần phim của ông có thể mang lại lợi nhuận và không mang vết nhơ thì ông làm gì cũng được.

Hơn nữa hắn ra tay hào phóng, không biết bao nhiêu đoàn phim vò đầu thắp hương bái Phật, khẩn cầu vị Thần Tài này rủ lòng thương xót.
Nhưng một khi đã chọc đến hắn thì nói rút vốn là rút luôn.

Chuyện này từng xảy ra trong đoàn phim kế bên đoàn của ông.

Lúc ấy có một diễn viên trẻ không biết trời cao đất dày, thầm cười nhạo hai chân Quý Tĩnh Duyên không được rồi bị người ta nghe thấy, mách cho nhà đầu tư.

Ngay hôm đó vốn quay bị rút hết sạch, các nhà đầu tư khác thấy Vân Tích rút vốn cũng hối hả làm theo dù không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bộ phim quay được một nửa cứ thế thất bại, đoàn phim chịu tổn thất nặng nề.
Trong lòng ông cực kì loạn, không nói đến phó đạo diễn, tại sao chuyện Ôn Thi Kỳ hăng hái làm việc nghĩa lại dính dáng đến cái vị Diêm Vương sống này? Sự tình đã treo trên hotsearch một thời gian dài nên《Ngàn sát》cũng chọn những từ ngữ có liên quan đến sự việc để tuyên truyền lăng xê.
Não ông Trần tê liệt, ông hối hận rồi, hối hận lắm rồi, tại sao lại thế này!
Đạo diễn cắn răng đi lên ý bảo người chủ trì xuống đài rồi cầm micro cười nói: “Ra là chủ tịch Quý, sao ngài lại yên lặng đi đến nơi đây xem phim thế này? Ngài muốn làm tôi ngạc nhiên hay làm tôi kinh hoàng đấy?”
Đạo diễn vừa mở lời, quần chúng lại phát ra âm thanh hóng hớt.
Tâm tư của các phóng viên đã chuyển từ điện ảnh sang người Quý Tĩnh Duyên, đèn flash tách tách không ngừng.

Nhưng hai vệ sĩ mặc thường phục đã che kín mặt mũi người đàn ông và thiếu niên.

Họ không thấy gì, chỉ đành gào lên.
——“Ôn Thi Kỳ đã nói dối ư? Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
——“Tại sao ngài lại chọn nói ra vào lúc này, bên trong ẩn chứa điều gì khó nói chăng?”
——“Ngài có quen biết Ôn Thi Kỳ không, cô ấy là người như nào?”
Nếu không phải có nhiều bảo an thì sợ là nhóm người này đã vọt thẳng tới trước mặt hắn.
Một lần giao lưu mà hít được chiếc biến xoay tới xoay lui.
Nhìn mà xem, đương sự là nhà đầu tư.

Đoàn phim《Ngàn sát》không chọn ngày lành tháng tốt trước khi quay à?
Phó đạo diễn ngu người toàn tập, đưa mắt dò hỏi đạo diễn chính: Trò đùa gì đây? Rốt cuộc là trò đùa gì đây?? Hắn là nhà đầu tư thật???
Suy cho cùng đạo diễn Trần là đạo diễn lớn, không hề hoảng hốt, ông nói với ý thỉnh cầu: “Tôi đã quen biết Thi Kỳ nhiều năm, cô ấy là một cô gái tốt, nhất định đã có hiểu lầm gì đó ở đây.

Dầu gì ngài cũng là nhà đầu tư của phim, có chuyện gì thì chờ xong việc hãy nói?”
May mắn duy nhất của ông lúc này là màn giao lưu tuyên truyền không được phát sóng trực tiếp.
Quý Tĩnh Duyên gật đầu với ông thay cho lời chào hỏi, không để ý tới câu hỏi của phóng viên mà quay sang nhìn Cảnh Hoài: “Có được không?”
Sự tôn trọng tận tình làm Cảnh Hoài rất chi là hưởng thụ, anh gật đầu: “Được ạ”
Không phải anh suy nghĩ cho tình địch, anh chỉ không muốn Quý Tĩnh Duyên bị truyền thông chụp ảnh, đồng thời cũng là cho đạo diễn Trần mặt mũi để tránh lưu hậu họa cho hắn.
Cần kiệm việc nhà, tiết kiệm tiền nong.

Anh quả là một người nội trợ hiền huệ.
Đây là phim Vân Tích đầu tư mà, không thể gây khó dễ cho nguồn tiền của nhà mình.
Mọi người nhìn anh đẹp trai được đỡ lên xe lăn, cả hai đi ra ngoài cùng vệ sĩ.
Chủ tịch Quý, xe lăn…
Có mấy nhà đài biết chuyện trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ có một suy nghĩ to gan, nhưng bọn họ không dám nói.
Người qua đường hưng phấn, phóng viên hưng phấn, chỉ có Ôn Thi Kỳ và fan của cô không có miếng hưng phấn nào.


Nhóm người hâm mộ cầm banner mà không biết nên làm gì.
Người trong phòng chiếu suy nghĩ ra sao hai người không rảnh xen vào, họ được nhân viên công tác của đoàn phim đưa vào phòng nghỉ của nghệ sĩ.

Không lâu sau cửa mở ra, đạo diễn Trần cùng phó đạo diễn, Ôn Thi Kỳ lục tục đi vào.
Lúc trước còn cố nặn ra nụ cười song giờ đây mặt Ôn Thi Kỳ đã đen sì, vừa vào phòng liền chất vấn: “Quý Tĩnh Duyên, anh có ý gì?”
Đạo diễn Trần với phó đạo diễn chưa kịp cười làm lành đã bị cô ta làm cho hết hồn.
“Thi Kỳ không có ác ý đâu chủ tịch…”
“Câu này phải để tôi hỏi cô mới phải” Sắc mặt hắn nặng nề, đầu ngón tay hướng vào Cảnh Hoài: “Tại sao phải tung tin bịa đặt ra chuyện cậu ấy quấy rối tình dục?”
Gương mặt xinh của cô ả vặn vẹo: “Chuyện nhỏ như thế anh cũng muốn xét nét với tôi? Tôi không có chỗ đứng nào trong lòng anh ư? Anh làm khó tôi chỉ vì một thằng mọi rợ?”
Cảnh Hoài không nhịn được bèn cười: “Tôi, thằng mọi rợ?”
Nụ cười rạng rỡ quá mức chói mắt khiến Ôn Thi Kỳ chỉ muốn ném một cái bạt tai qua, cô ả cười nhạt: “Loại người sẵn sàng bò lên người đàn ông vì chút tiền còn chả bằng thằng mọi rợ đâu”
Thiếu niên ấm ức, bắt đầu nhập vai ả đào bích chì: “Chồng ơi, cô ấy mắng em làm em buồn lắm”
Hương vị thảo mai giả tạo lần nữa đập vào mặt, hun cho Ôn Thi Kỳ suýt thì ho ra máu, cô kêu lên: “Chồng? Mày cũng xứng?”
Rồi cô ta thấy Cảnh Hoài gật đầu không chút ngại ngùng: “Xứng mà, chồng chồng hợp pháp được quốc gia đóng dấu, pháp luật làm chứng”
Thiếu niên giơ ngón cái: “Một cặp trời sinh!”
Ôn Thi Kỳ không thể tin nổi: “Cái gì?”
Cô nhìn sang Quý Tĩnh Duyên, trông chờ hắn lên tiếng phủ định.
Quý Tĩnh Duyên: “Tôi đã kết hôn”
Ôn Thi Kỳ đứng như trời trồng, không tài nào tiếp thu được.
Có ba điều sung sướng nhất trần đời: Thăng chức, phát tài, ông xã giới thiệu bản thân cho bạn gái cũ làm bạn gái cũ tức sôi máu.
Cảnh Hoài nhe hàm răng trắng tinh: “Ngại quá à chị bé, làm chị thất vọng mất rồi, em không phải thằng mọi rợ mà là người nhà nha”
Anh còn sợ cô ta chưa đủ giận, đánh một cái vỗ tay: “Cảm ơn những năm chị đã quan tâm anh ấy thay em nè, cũng cảm ơn chị đã rời xa anh em, nếu không em làm gì có cơ hội chứ?”
Đạo diễn Trần và phó đạo diễn núp trong góc run bần bật, biến lớn quá, họ không thể gặm hết trong một miếng.
Tự nhiên họ cảm thấy việc phải đối mặt với các câu hỏi của phóng viên và sự bất mãn của fan trên sân khấu chả đáng kể chút nào.
Tại sao hai người lại muốn trốn vào đây.
Quý Tĩnh Duyên nói: “Tôi không can thiệp và cũng không có hứng thú với chuyện cô lăng xê, nhưng cô không thể đụng vào cậu ấy, cô phải xin lỗi Cảnh Hoài”
Ôn Thi Kỳ: “Xin lỗi?”
Hắn tiếp tục: “Trước nửa đêm hôm nay, tôi muốn thấy cô xin lỗi và làm sáng tỏ mọi chuyện trên tất cả các ứng dụng mạng xã hội của cô”
Cô nàng à một tiếng, vặn ngược lại: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Quý Tĩnh Duyên đáp: “Vậy tôi đây cũng không ngại dùng tất cả các trang mạng, tài khoản Weibo và các phần mềm chính thức của Vân Tích đăng biên bản thuật lại đầu đuôi sự việc”
Không chỉ Ôn Thi Kỳ mà đạo diễn Trần, phó đạo diễn đều rất kinh ngạc.
Cảnh Hoài yên lặng dành tặng lời khen ngợi cho hắn, cách xử lí vô cùng mãn nhãn.
Dưới danh tập đoàn Vân Tích có kinh doanh bất động sản, khách sạn và du lịch, phim truyền hình và điện ảnh, chuỗi cửa hàng bách hóa, thậm chí còn tài trợ cho các hoạt động thi đấu thể thao.

Một khi biên bản được đăng lên, từ cụ già tám mươi đến đứa trẻ ba tuổi, e rằng không ai không biết.
Đột nhiên Ôn Thi Kỳ cảm thấy đôi phần bi ai.
Đúng vậy, cô nên biết kết cục của mình từ khi cô đưa Quý Tĩnh Duyên lên chiếc xe có vấn đề.
Thật ra nếu suy ngẫm lại, năm đó cô mặt dày mày dạn quấn lấy Quý Tĩnh Duyên, mặc dù hắn không nói gì nhưng cũng không có đuổi cô đi.

Khi ấy có phải hắn cũng đã từng quan tâm đối đãi với cô như bây giờ không?
Cô không nhớ lắm.
Thời ấy cô ra mắt chưa lâu nên rất khổ, có lòng trèo cao khó tránh việc tiếp xúc với những thứ đen tối.

Cô vừa sợ vừa muốn liều mình, trong một buổi tiệc rượu nọ, cô đã được một lãnh đạo nhìn trúng và đưa thẻ phòng cho.

Cô mang lòng sợ hãi, khóc lóc đi đến khách sạn.
Sau đó cô gặp Quý Tĩnh Duyên.
Khi đó hắn chưa vang danh cả nước, vẫn còn đôi chân khỏe mạnh, gương mặt tuy cao ngạo lạnh lùng nhưng hãy còn mang vẻ non nớt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi quần tây chỉn chu đứng trong thang máy, quay đầu lại hỏi cô: “Có cần trợ giúp không?”
Sau đó cô thoát ra khỏi hố đen.
Cô không nhịn được mà mang theo mục đích ích kỉ khi biết hắn là người thừa kế tương lai của nhà họ Quý.

Giờ nghĩ lại, nào có chuyện Quý Tĩnh Duyên không phát hiện ra, nhưng hắn vẫn đối xử với cô tốt như cũ, cho cô tài nguyên, giúp cô liên hệ với đoàn phim, giới thiệu các mối giao thiệp cho cô.
Cô luôn nói mình là bạn gái của Quý Tĩnh Duyên, dẫu hắn không bao giờ đáp ứng nhưng nếu nhìn kĩ sẽ có thể phát hiện vành tai đỏ bừng của thiếu niên.
Ôn Thi Kỳ cười khổ, rất nhiều chi tiết ngày xưa không chú ý chợt nhảy ra từ miền kí ức xa xôi, hóa thành sự đắng cay nơi đầu lưỡi.
Thật ra cô biết rõ Quý Tĩnh Duyên có hảo cảm với cô, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
Cô không thỏa mãn, thường xuyên cáu kỉnh với những việc nhỏ nhặt, từng bước dò xét ranh giới cuối cùng của đối phương.

Cô phát hiện sự bao dung của hắn đối với cô đã vượt quá sức tưởng tượng.
Sau đó nhà họ Quý gặp nạn, cha mẹ hắn đột ngột tử vong trong một vụ tai nạn, lại từ đâu vọt ra các loại yêu ma quỉ quái họ Quý.

Đoạn thời gian nội bộ Vân Tích loạn cào cào, Quý gia cũng chao đảo không kém.
Cô biết nhà họ Quý không thể che chở cho cô nữa, những ngọt ngào khi xưa nay đã trở thành gánh nặng.

Cô chỉ vừa mới có thành tích trong giới, nếu đi theo Quý Tĩnh Duyên sẽ không thể tiến lên bước nữa.

Chỗ dựa của cô sụp đổ rồi.
Cô do dự, cuối cùng giữa Quý Tĩnh Duyên và sự nghiệp, cô chọn sự nghiệp.
Hắn nói không sai, cô là người từ bỏ trước.
Vừa hay cô phải đi ra nước ngoài quay chụp tạp chí, cô liền nhân cơ hội này tính toán trốn ở nước ngoài một thời gian, cứ thế tình cảm đôi bên sẽ dần phai nhạt.

Quý Tĩnh Duyên thông minh như thế sao không biết cô muốn làm gì.

Có lẽ hắn cảm thấy nên chia tay trong yên bình—— hoặc đây chỉ là suy nghĩ của cô.
Hắn nói để hắn tiễn cô ra sân bay.

Rồi bọn họ lên chiếc xe có vấn đề kia.
Ôn Thi Kỳ thừa nhận lòng dạ cô độc ác, nhưng cô muốn có chỗ dựa mới thì phải giúp người ta làm chút chuyện.
Chỉ cần Quý Tĩnh Duyên không chết là được.
Mà quả thật hắn không phát hiện, vẫn cứ cho rằng đấy là tai nạn ngoài ý muốn.
Cô cười khổ: “Anh vẫn hận em thế sao? Lúc đấy em không còn cách nào khác, rất khó để sinh tồn trong giới giải trí.

Em định kiếm thêm chút tiền để trở về trợ giúp anh, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, sau này anh cũng chả quan tâm em nữa…”
Hắn không trả lời.
Mà đồng thời Cảnh Hoài chợt nhớ tới nguyên tác《 Trói buộc bạn trai 》, đoạn cuối Ôn Thi Kỳ lẻn vào phòng làm việc ăn trộm tài liệu có viết một đoạn hồi ức.

Nhưng lúc đấy anh bận quan tâm nam phụ nên chỉ nhìn lướt qua cho xong.
Hình như ả ta đưa Quý Tĩnh Duyên vào trong cái xe đó vì chỗ dựa mới? Việc trộm tài liệu cũng vì chỗ dựa mới?
Không sai! Là chỗ dựa mới và cái bài văn mèo khóc chuột của ả!
Cảnh Hoài giận đến bốc khói, tí thì mọc cánh thành tiên.
Đờ mẹ mi chứ sự cố ngoài ý muốn, nếu không phải ta đã đọc qua nguyên tác, biết rõ nhân phẩm nhà mi thì ta cũng suýt tin đấy!
Đạo diễn Trần nghe Quý Tĩnh Duyên nói xong, sắc mặt thay đổi tức thì.《Ngàn sát》còn chưa chính thức ra rạp mà nữ chính đã xảy ra chuyện thì còn chiếu gì nữa? Chưa kể rạp chiếu của Vân Tích trải rộng khắp cả nước, hắn không cần làm gì hết, chỉ cần các rạp phim nhà hắn không chiếu,《Ngàn sát》đừng mơ đến lượng tiêu thụ vé.
Quý Tĩnh Duyên có thể chịu được tổn thất, nhưng ông thì không!
“Chủ tịch Quý, có gì từ từ nói chuyện!” Đạo diễn Trần không biết nói sao cho phải, chỉ có thể khuyên Ôn Thi Kỳ: “Thi Kỳ à, đã là hiểu lầm thì xin lỗi đi, dĩ hòa vi quý, tôi tin ông chủ nhỏ cũng không phải người hẹp hòi”
Cảnh Hoài đâu định bỏ qua cho cô ta dễ dàng như thế: “Xin lỗi nhé, con người tôi siêu cấp hẹp hòi, siêu cấp thù dai, siêu cấp nhỏ mọn”
Đạo diễn Trần: “…”
Đạo diễn Trần: “Ông chủ nhỏ muốn…”
Anh nhướn mày nhìn Ôn Thi Kỳ, rất có dáng vẻ ỷ thế hiếp người: “Cô Ôn nè, đã xin lỗi nhất định phải biểu đạt thành ý đúng không.

Biên bản sáng tỏ chả có ý nghĩa gì cả, chi bằng quay một cái video nói rõ ràng rành mạch sự tình đi?”
Đạo diễn Trần và phó đạo diễn trợn trừng hai mắt, chiêu này gây quá nhiều tổn hại!
Ôn Thi Kỳ là nghệ sĩ đang nổi, quan trọng nhất là cái gì? Là mặt mũi.

Để cô quay video làm sáng tỏ đâu chỉ khiến cô đánh mất chỗ đứng, cái này phải gọi là đưa mặt ra cho cư dân mạng đánh mới đúng?
Tất nhiên Ôn Thi Kỳ hiểu ý đồ của anh, cô ta hét ầm lên: “Không thể nào!”
Cảnh Hoài ngay lập tức quay đầu đi, giơ khuôn mặt đau khổ cho Quý Tĩnh Duyên xem: “Chồng ơi, anh muốn đăng biên bản lên các trang mạng chủ chốt đúng không, để em viết cho nhé?”
Quý Tĩnh Duyên: “Được”
Ôn Thi Kỳ: “…”
Cho nó viết, có quỷ mới biết nó định viết gì.
Ôn Thi Kỳ nhớ lại lần đầu tiên họ gặp mặt, thiếu niên cũng có thái độ khiến người ta hận nghiến răng y chang bây giờ.

Cô hít mấy hơi thật sâu trước khi lên tiếng: “Được”
Cảnh Hoài tươi cười rạng rỡ: “Tối nay về nhà phải để em thấy video của chị nha, bà chị già”
Đến bước đường này anh vẫn không quên chọc giận cô.
Thật sự khinh người quá đáng!
Cô nhìn vệ sĩ bên người anh, nhẫn nhịn lắm mới không quăng cái bạt tai sang, hàm răng cắn chặt đến run rẩy.
Sự tình đã được giải quyết nên hai người không định nán lại thêm.
Trước khi ra cửa, Cảnh Hoài lướt qua người cô ta, nói nhỏ rằng: “Cảnh cáo cô, cách xa Quý Tĩnh Duyên ra”
Ôn Thi Kỳ cười ha hả: “Chỉ bằng mày?”
Cảnh Hoài nói: “Tôi biết xe của Quý Tĩnh Duyên đã bị cô động tay động chân”
Sắc mặt cô ta tức thì thay đổi, ánh mắt mang theo sự hoảng sợ.
Sao nó biết!!!
Cô quay ngoắt sang thiếu niên, định nói gì nhưng người đã đi xa rồi.
Đạo diễn Trần đích thân tiễn cả hai ra đến cửa, lúc đang đợi thang máy thì Quý Tĩnh Duyên gọi ông: “Đạo diễn Trần”
“Tôi đây chủ tịch” Ông không cẩn thận biết được chuyện cũ của hắn, sợ hắn muốn giết người diệt khẩu nên ông ân cần lắm, chỉ mong mở ra một con đường sống.
Ông khó khăn quá mà.
Cũng may đối phương chỉ bảo: “Về sau tôi sẽ không đầu tư cho bất kì bộ phim nào của Ôn Thi Kỳ, hi vọng đạo diễn có thể tìm được một nghệ sĩ thích hợp hơn”
Ông kinh ngạc, ngay lập tức hiểu ý hắn.
Quý Tĩnh Duyên đang tạo chướng ngại vật cho Ôn Thi Kỳ.

Sản nghiệp của tập đoàn Vân Tích trải khắp các ngành sản xuất, chưa kể đến hàng trăm triệu mối quan hệ liên quan.

Hắn vừa ra tay, cuộc sống của Ôn Thi Kỳ trong giới giải trí sẽ không còn dễ dàng như trước.
Nhưng sẽ không triệt đường sự nghiệp của cô ta, đây chỉ là lời cảnh cáo thôi.
Đạo diễn Trần cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh, ông trộm liếc khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt sáng trong của thiếu niên bên cạnh hắn, chợt có cảm giác.
Cuối cùng Quý Tĩnh Duyên cũng hạ phàm.
Hai người đi lên xe rồi ngồi xuống cạnh nhau, Quý Tĩnh Duyên nắm lấy ngón tay đứa nhỏ.
Cảnh Hoài nhìn hắn: “Làm sao thế?”
Đối phương đáp: “Cậu không vui”
Hai mắt anh tỏa sáng lấp lánh: “Chồng yêu muốn dỗ em vui ạ?”
Thái độ Quý Tĩnh Duyên khác thường, không thuận theo anh nữa: “Cậu rất căm ghét Ôn Thi Kỳ”
“Em ghen”
“Không phải nguyên nhân này”
Đây là câu khẳng định.
Anh thu hồi vẻ đùa cợt, không nói gì hết.
Quý Tĩnh Duyên truy hỏi: “Tại sao?”
Cảnh Hoài: …
Hôm nay chủ tịch Quý không đáng yêu chút nào, hùng hổ dọa bé.
“Tại sao?”
Bị hắn ép đến phiền lòng, anh cắn môi nói rằng: “Em bảo cô ta sẽ hại anh, anh có tin không?”
Quý Tĩnh Duyên nhìn anh, ánh mắt sáng quắc.
Hắn không tiếp lời nên trong khoang xe rất an tĩnh.
Cảnh Hoài rất muốn nói mọi chuyện cho hắn, nhưng anh phải nói gì đây?
Chào anh, em là Cảnh Hoài bị xuyên vào quyển truyện này.

Anh là một nhân vật nam phụ tốt thí trong truyện, mà bạn gái cũ của anh đã góp phần lớn để hại chết anh.

Nếu anh muốn sống tốt thì cách ả xa một chút, xin cảm ơn.

“…” Như thằng ngu ấy.
Anh thở dài, hạ mềm giọng nói: “Em nói bừa thôi, anh…”
“Tôi tin cậu”
Một lúc sau Cảnh Hoài mới kịp phản ứng lại, anh quay đầu thật chậm, cứ ngỡ bản thân đang gặp ảo giác.
“…Dạ?”
Đối phương hỏi: “Thế tôi nên làm gì?”
Cảnh Hoài vẫn còn lơ tơ mơ lắm, anh không có lòng muốn hại người nên chỉ bảo: “Làm cô ta túng quẫn”

Buổi tối, trong khi các giang cư mận đang lướt mạng thì hotserach Weibo xuất hiện một cái hashtag.
#Ôn Thi Kỳ xin lỗi#
Không tốn nhiều thời gian để cái nhãn này bay thẳng lên như tên lửa, phía sau còn treo dấu hiệu “HOT” đỏ chót.

Bảo không mua hotsearch hả, ai mà tin.
Cư dân mạng ôm tâm lí có thị thì hít, ấn vào đọc, ít lâu sau ai cũng phải bật thốt lên “cái đệt”.
Hotsearch đầu tiên là đoạn video quay Ôn Thi Kỳ.

Cô không trang điểm, hai mắt đo đỏ, nghẹn ngào kể lại ngọn nguồn sự kiện “hăng hái làm việc nghĩa”
“…Hai người ấy là bạn đời hợp pháp, ngày đó tôi đang trò chuyện với một người trong số họ nhưng bị người yêu ảnh cắt đứt nên tôi sinh lòng bất mãn.

Trong cơn nóng giận tôi đã không khống chế được ngôn luận, tôi đã nhận thức được sai lầm của mình…  Đồng thời tôi đã khiến hai người phải chịu nhiều lời bàn tán không tốt và nhận nhiều tổn thương, tôi vô cùng hối hận và áy náy.

Một lần nữa xin lỗi hai người!”
Dứt lời liền cúi gập người với máy quay.
Cư dân mạng: …
Nói sao đây, tự nhiên không biết nên phỉ nhổ giới giải trí không có tình cảm chân thành hay nên phỉ nhổ Ôn Thi Kỳ tự quăng bản thân vào hố lửa.
Nhưng dù thế nào thì xem xong video các giang cư mận đều thấy họ đã bị lừa gạt.
Đù.
Trong khu vực bình luận chia thành hai phe.

Một phe là người hâm mộ đang kiểm soát bình luận.
——“Không gì tốt hơn việc biết sửa lại sai lầm, em đại diện chính mình tha thứ cho chị”
——“Thay mặt chị xin lỗi mọi người vì những lời nói và hành vi không thích đáng”
——“Chị là người đẹp thiện tâm, không chịu được sự áy náy trong lòng nên nói ra chân tướng bất kể ánh mắt khác thường của người khác.

Chị là tuyệt nhất!”
Một phe là người qua đường.
——“Cô bịa đặt nói láo chứ gì? Lợi dụng chuyện mọi người ghét cay ghét đắng hành vi quấy rối tình dục để lăng xê hình tượng bản thân.

Độc ác không chịu được!”
——“Fan trở thành anti, sau này thề không xem phim điện ảnh hay phim truyền hình của loại nghệ sĩ tệ hại.

Vé xem《Ngàn sát》đây mua coi như là để ủng hộ diễn viên khác!”
——“Chú cảnh sát mặc kệ mấy chuyện này ư? Không tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian này hai anh bé đã bị cư dân mạng hành như nào! Fan đừng có tẩy trắng nữa, chúng tôi không có mù!”
Dưới các tài khoản marketing, người hâm mộ và người qua đường đánh nhau to.
Người hâm mộ: “Chị cũng biết lỗi rồi có gan nhận sai và trả giá, mấy người làm được thế không?”
Cư dân mạng: “Chị nhà mấy người tung tin vịt!”
Người hâm mộ: “Ai mà chả phạm sai lầm, mọi người không thể khoan dung một chút à?”
Cư dân mạng: “Chị mấy người tung tin giật gân! Chị mấy người giả vở chính nghĩa! Chị mấy người mất hợp đồng đại diện thương hiệu!”
Sau hai tiếng hotsearch treo cao, đã có nhãn hiệu Ôn Thi Kỳ làm người đại diện phát thông cáo ngừng hợp tác bởi hành động của cô ta không phù hợp với lí tưởng mà sản phẩm hướng đến.

Có phát súng đầu tiên, các thương hiệu khác cũng lần lượt phát thông cáo.

Có hóng-thị-er thống kê ra cả lớn cả nhỏ có hơn ba chục hãng, trong đó có không ít nhãn hiệu xa hoa.
Giang cư mận tổng hợp tất cả thông cáo ngừng hợp tác thành một bản, nhìn chuỗi con dấu đỏ chót, đừng nói là đương sự hay fan, đến người qua đường còn thấy đau giùm.
Trong mắt họ, hành động này của Ôn Thi Kỳ chưa đến mức tự hủy nhưng chắc chắn tài nguyên trong tay sẽ có tổn thất lớn, cô ta sẽ không thể trở lại nếu không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Chỉ có người trong nghề mới biết một khi hợp đồng bị ngừng hẳn, từ nay về sau nghệ sĩ sẽ không nhận được tài nguyên nào nữa.
Chưa hết chuyện, có tài khoản marketing đăng video hiện trường tuyên truyền của đoàn phim《Ngàn sát》, tiêu đề viết: Đầu đuôi sự kiện Ôn Thi Kỳ tự hủy, mong làm người cho đến nơi đến chốn, nếu không biết đâu sau này bị người lật xe.
Trong video là cảnh Quý Tĩnh Duyên chất vấn Ôn Thi Kỳ.

Chất lượng không tốt lắm, chắc là do khán giả quay lại rồi gửi cho tài khoản marketing.
Xem đến đoạn “Tôi là đương sự”, làn sóng bình luận thống nhất chạy từ “Lật xe”
Xem đến đoạn “Tôi là nhà đầu tư”, làn sóng bình luận thống nhất chạy từ “Cái đù”
Làn sóng bình luận
——Cười sảng, Ôn giả tạo mi cũng có ngày hôm nay! Đã!
——Bạn sẽ không bao giờ biết được người bạn đắc tội là ai.
——Không đúng, dù sao Ôn Thi Kỳ cũng là chị lớn trong giới, không thiếu các daddy đại gia nâng cô ta, sao họ có thể để cô ta xin lỗi?
——Tui nhớ anh bé hình như là người tàn tật, trong video còn có người gọi ảnh là chủ tịch Quý.

Mà vị chủ tịch nào đó trong lời đồn hình như cũng là người tàn tật, nên tui hoài nghi…
——Không việc gì phải sợ, mị cược năm đồng, to gan gọi tên Quý Tĩnh Duyên!
——??? Trên đời có nhiều người tàn tật như vậy, chả lẽ cứ họ Quý là Quý Tĩnh Duyên? Thế tôi sẽ là vợ của Quý Tĩnh Duyên!
——Thôi đi,《Ngàn sát》có Vân Tích đầu tư, qua đợt này khẳng định lượng vé bán sẽ bị ảnh hưởng, Vân Tích ăn no rửng mỡ nên tự hủy à?
——Biết đâu người ta ăn no thật… Trong mắt hắn, sự trong sạch của anh bé còn quan trọng hơn lượng vé bán ra thì sao?
——Có khả năng không? Tư bản vô tình anh em à.
——Tui cũng thấy không phải Quý Tĩnh Duyên, bạn tui làm trong Vân Tích chưa từng nghe nói hắn kết hôn.
Trên mạng sôi nổi thảo luận, rất nhiều quần chúng hóng hớt mò sang tài khoản chính thức của Vân Tích, âm thầm quan sát hòng ngóng chờ thị nóng.
Sau đó bọn họ được ăn thật.
Một tiếng sau, @Tập đoàn Vân Tích official chia sẻ cái Weibo này.
Đầu tiên các giang cư mận kiểu:?
Sau đó là:??
Cuối cùng là:???!!
Á đù, thừa nhận rồi!
Đúng thật là Vân Tích!
Hết chương 22Dịch giả có lời muốn nói: Nhìn raw trên jj hơn 7000w cứ tưởng dài lắm, ai ngờ dịch xong có hơn 5000w (ᗒᗣᗕ) Đến đây là tạm xong vả mặt trà xanh lần 1
Cá nhân mình chọn truyện vì truyện giải quyết các loại não tàn rất nhanh gọn, nhưng thi thoảng lại thấy nhanh gọn quá thì không đã =))) Chỉ muốn anh lớn và em bé mọc thêm sáu chục cái tay nữa để vả mặt não tàn, chứ như này chưa đủ
À còn, mấy chương sau đều là ngọt ngào hường huệ uwu Cùng đón xem chủ tịch Quý bị con quỷ tình iu quạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK