Trong nguyên tác, nguyên nhân Quý Tĩnh Duyên và thụ kết hôn không được miêu tả kĩ càng, chỉ có thể tổng hợp từ những chi tiết rải rác là để chữa tật chân cho Quý Tĩnh Duyên.
Còn vì sao lại muốn kết hôn mà không phải dùng tiền mời thầy thuốc thì ai biết được, độc giả không ai để ý cái ấy, chỉ cần cốt truyện đủ ngược và thịt đủ ngon thôi.
Nhưng Cảnh Hoài liếc mắt cái đã nhìn ra vấn đề.
Do tác giả lười nên tiện tay tạo ra điều kiện kích phát hiểu lầm của cặp đôi chính.
Còn một vấn đề nữa sau khi anh tới thế giới này mới thấy được.
Cô độc.
Quý Tĩnh Duyên quá cô độc.
Tóm lại, tình huống nguyên bản hẳn là Cảnh Hoài nổi cơn tam bành xé nát hợp đồng của Quý Tĩnh Duyên rồi bày tỏ tình cảm của bản thân với công nguyên tác có chết cũng không phai, mở ra con đường chết chóc cho cả hai.
Cảnh Hoài không như vậy.
Chồng anh muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, từ trên xuống dưới không một khuyết điểm, ngay cả cái chân tật cũng tật đến là gợi cảm.
Hàng xịn bày ngay trước mắt rồi, đi nhìn vò mẻ bên ngoài chi cho chướng mắt.
Anh điên khùng mới ra ngoài tìm phở.
Vì vậy anh đồng ý không chút do dự.
Nhưng hình như anh phản ứng hơi nhiệt tình quá, làm Quý Tĩnh Duyên hóa đá trong nháy mắt.
Cảnh Hoài tự nhéo nhẹ vào đùi, nhắc nhở bản thân không nên tỏ ra quá vồ vập.
Người kia nhíu mày, giọng điệu mang sự do dự hiếm thấy: “Cậu…”
Nói một tiếng lại dừng.
Cảnh Hoài: …
Anh trai à, nói chuyện đừng nói một nửa, chíu khọ lắm á.
“Không có gì đâu nè, anh cứ nói đi”
Quý Tĩnh Duyên: “Tôi biết chuyện của cậu với bạn trai cũ”
Cảnh Hoài chớp chớp mắt, hồi lâu mới phun ra một tiếng: “Hả?”
Anh biết? Anh biết cái gì? Anh chỉ biết em với bạn trai cũ thề sống thề chết, nhưng anh đâu biết em không còn là cái em đấy nữa, giờ em thích anh mà!
Anh quan sát sắc mặt Quý Tĩnh Duyên, thầm suy đoán xem hắn có ý gì.
Cậu yêu bạn trai cũ, hai người bị ép chia tay, cậu kết hôn với tôi, cậu vốn hận tôi song giờ lại ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Tự Cảnh Hoài còn cảm thấy bản thân không có ý tốt.
Nghe cứ như anh tính cưa đổ Quý Tĩnh Duyên rồi đá đít hắn để cùng bạn trai cũ chiếm đoạt tài sản của hắn vậy.
Cuối cùng Quý Tĩnh Duyên nhảy từ tầng một trăm xuống.
Nhớ tới kết cục trong nguyên tác, Cảnh Hoài nhăn mặt, trái tim như bị ai bóp chặt.
Thấy sắc mặt anh không ổn, Quý Tĩnh Duyên tưởng mình dọa anh bèn nói: “Tôi không có ý trách cứ cậu, nếu cậu nguyện ý chung sống với tôi, tôi hi vọng sau này hai ta sẽ không vì chuyện quá khứ mà quấy rầy sinh hoạt của nhau”
Cảnh Hoài trầm tư trong chốc lát, có phải hắn đang lo anh đội nón xanh cho hắn? Lo anh ăn cỏ máng cũ?
Này quả là một vấn đề nghiêm trọng.
Anh nghiêm mặt, không để đối phương kịp nói thêm: “Em không phải người lăng nhăng”
Quý Tĩnh Duyên gật đầu tỏ vẻ tôi hiểu: “Tôi biết, kết hôn với tôi không phải điều cậu muốn”
…Khồng, anh không biết.
Đối phương không thấy vẻ mặt sượng trân của anh, hắn đưa văn kiện sang: “Trong đây có danh sách bồi thường, cậu xem qua đi.
Thấy thiếu gì hay muốn thêm gì cứ nói với tôi”
Cảnh Hoài chợt nhận ra, hắn đang thấy áy náy với anh đây mà.
Chân thành xin lỗi anh, em suy đoán lung tung quá.
Chột dạ nhận lấy tập giấy, đọc xong anh hít một hơi dài.
Má ơi, con phát tài rồi.
Nhìn danh sách liệt kê một loạt các loại siêu xe bản giới hạn và giày chơi bóng, có thiếu thứ nào mà nam sinh không say mê không?
Lướt đến cuối, ngón tay anh đã run lẩy bẩy, hỏi: “Căn hộ năm trăm mét vuông… cho em thật ư?”
“Ừ”
Cảnh Hoài nuốt nước bọt: “Giống căn này của anh?”
Người kia dùng cặp mắt bình tĩnh nhìn anh: “Cậu không thích?”
“Không không không” Cảnh Hoài vội vàng phủ nhận, rất chi là mất giá: “Chắc là đắt lắm…”
“Cũng tạm” Quý Tĩnh Duyên bảo: “Tiểu khu này là tập đoàn nhà ta xây, không tốn tiền”
Cảnh Hoài nhà nghèo hai đời: “…”
Đây là thế giới của kẻ có tiền sao?
Quý Tĩnh Duyên: “Nhưng vẫn chưa quyết định biển số nhà, khi nào cậu rảnh, tôi bảo Từ Vấn dẫn cậu đi xem, thích tầng nào thì chọn tầng ấy”
Giọng hắn nhẹ bâng, cứ như lời nói ra không phải căn hộ trị giá hơn tám con số mà là vật dụng tầm thường nào ấy.
Cảnh Hoài Phật hệ: “…Dạ”
Phật hệ
Hắn nói tiếp: “Tôi hiểu cậu chưa thể chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng nếu cậu đồng ý sống cùng tôi thì trong nhà luôn có phòng riêng cho cậu.
Tôi còn có một căn bất động sản gần đây, diện tích không lớn, tầm trăm năm mươi mét vuông, nếu cậu không muốn ở đây thì có thể sang bên đấy”
Rồi bổ sung thêm: “Nhưng tôi mong cậu sớm thích ứng, dọn về đây ở”
Hắn thật sự rất nghiêm túc hoạch định hôn nhân đôi bên.
Không có tình yêu, chỉ là hai người nắm tay bầu bạn một đời.
Ôi vật nhỏ gì mà săn sóc quá vậy nè!
Anh kích động quá nên buột miệng bảo: “Sao em nỡ để anh cô đơn một mình, thế có khác gì vợ con li tán đâu!”
Nói xong cả hai cùng trầm mặc.
Cảnh Hoài chỉ muốn tự cho mình cái bạt tai để thu hồi những lời đã nói.
“À thì, không phải em trù ẻo anh đâu, sống chung không thành vấn đề, không thành vấn đề…”
Quý Tĩnh Duyên nhẹ cong môi rồi thu nụ cười lại ngay lập tức.
Độ cong khóe miệng hắn rất nông, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được.
Song Cảnh Hoài vẫn thấy rõ.
Nụ cười vừa rồi giống như nhành hoa nở giữa mùa đông, rất bắt mắt, khiến cả cơ thể anh ấm áp.
“Tôi dẫn cậu đi xem phòng”
Anh chủ động đẩy xe cho hắn, đối phương không cự tuyệt.
“Cậu nhìn xem có muốn bày thêm gì thì bày”
Cảnh Hoài tự nhiên đón nhận ý tốt của hắn: “Vâng ạ”
Căn hộ năm trăm mét vuông có hai căn bếp bài trí theo hai kiểu phương Tây và Trung Quốc.
Còn có phòng cho người giúp việc, phòng tập, phòng sách, cuối huyền quan có một phòng ngủ phụ, Quý Tĩnh Duyên nói đó là phòng cho khách.
Phòng khách rất rộng rãi, cách trang hoàng chú trọng vào sự tinh xảo và giản đơn, cơ mà đơn giản quá lại thành ra hơi trống rỗng.
Phòng khách nối liền với ban công, ngoài ban công đặt cái bàn nhỏ để ngồi thưởng trà chiều.
Thế là hết, vắng vẻ mà quạnh quẽ.
Cảnh Hoài suy nghĩ, ban công lớn như vậy có thể kê cái ghế treo, bày thêm mấy bồn hoa, tốt nhất là hoa nguyệt quý, hồng nhạt hay đỏ đều được, tỉa thành một bụi khẳng định vô cùng bắt mắt.
Đầu kia ban công thì trồng cây cảnh hoặc rau xanh.
Ghế treo
Tham quan đến phòng ngủ chính của Quý Tĩnh Duyên, Cảnh Hoài lại chua.
Trong phòng ngủ lại có thêm một phòng khách nho nhỏ, không chỉ giường hai mét hai, sâu bên trong còn có bồn tắm cỡ lớn làm Cảnh Hoài nhìn xong chỉ muốn nằm ườn vào đó.
Bên cạnh còn có hai buồng tắm đứng.
Khu còn lại là phòng để phục trang siêu rộng, cất chứa các loại quần áo, giày, vớ, trang sức.
Siêu siêu xa hoa.
Cơn ghen tị trào lên, Cảnh Hoài không ngừng răn đe bản thân, không được hận đàn giàu, không được hận đàn giàu, không được hận đàn giàu!
“Phòng của cậu ở bên này”
Quý Tĩnh Duyên thu xếp phòng anh kế bên phòng ngủ chính, ngay cạnh thư phòng.
Tuy không rộng bằng phòng chính nhưng diện tích đã lớn hơn nhiều so với huyền quan.
Từ cửa sổ thủy tinh sát đất có thể thu vào mắt toàn bộ đường rìa thành phố, khung cảnh trời đất giao hòa ấy dễ khiến lòng người dâng lên cảm xúc hào sảng.
Kệ sách trong phòng trưng bày các loại sách báo trung y dược chuyên nghiệp, Cảnh Hoài nhìn tiêu đề trên gáy sách, trong đầu tự động hiện ra bệnh trạng, cách xử lí cùng các tri thức tương ứng, chỉ cần đấy là các kiến thức anh đã học qua.
Tất cả đều là sách mới, chắc hẳn Quý Tĩnh Duyên đã phải tốn công tìm hiểu chuyên ngành học của anh mới có thể chuẩn bị đầy đủ đến vậy.
Anh chợt nhớ tới bộ bàn án để văn phòng tứ bảo nằm giữa phòng đọc hiện đại, tất thảy đồ vật đều được bố trí theo sở thích của thụ trong nguyên tác.
Văn phòng tứ bảo
Cảnh Hoài lại muốn ôm ngực rồi.
Thần tiên phương nào mà ấm áp thế không biết!
Quý Tĩnh Duyên đưa một chiếc thẻ đen cho anh: “Tôi chưa chuẩn bị quần áo cho cậu, ăn trưa xong thì cậu gọi Từ Vấn bảo y đưa cậu đi trung tâm thương mại, thích mua gì thì mua”
Thẻ đen viền nạm vàng, chói mù mắt Cảnh Hoài rồi.
Trong truyện chủ tịch không thể nào thiếu tình tiết—— Thẻ của tôi, em quẹt thoải mái!
Vào thời điểm này, muốn thể hiện bản thân không giống phường đào mỏ đê tiện thì phải ưỡn cao ngực, ngôn từ chính nghĩa: “Tự tôi có thể kiếm tiền, không cần tiêu tiền của anh.
Anh mau cất thẻ đi, không được sỉ nhục tôi như vậy!”
Quý Tĩnh Duyên thấy anh không nói gì, hơi nhíu mày: “Tôi không biết cậu thích gì nên chỉ có thể đưa cậu thứ đồ dung tục”
Cảnh Hoài vội nhận lấy thẻ, mặt không đỏ tim không loạn: “Em không thiếu gì, chỉ thiếu sự dung tục”
Tránh gì chứ tránh kiếm tiền cái chin chin ấy.
Thụ trong nguyên tác học đại học y, tổng cộng năm năm mà giờ mới học đến kì thứ tư, nhà họ Cảnh còn bán anh đi thì nằm mơ mà họ chịu chu cấp học phí cho.
Ai ai cũng nghĩ anh không thiếu tiền, chỉ có mình Quý Tĩnh Duyên không tin.
Một tỉ vừa chuyển vào tài khoản Cảnh gia hãy còn nóng hôi hổi nè.
Cảnh Hoài hỏi: “Buổi chiều anh có bận gì không?”
“Không bận”
Quý Tĩnh Duyên tự cho bản thân một ngày nghỉ.
Hắn nghĩ kĩ rồi, chiều nay hắn sẽ ở nhà hưởng thụ kì nghỉ khó có được, vừa uống cà phê vừa đọc nốt quyển sách văn học nước ngoài.
Nhưng thấy đôi mắt sáng bừng của thiếu niên, hắn bồi thêm một câu: “Có việc gì?”
Cảnh Hoài: “Chiều anh đưa em đi dạo phố nhé?”
“Tôi?”
“Vâng” Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, Cảnh Hoài tiếp tục chai mặt: “Em muốn đi cùng anh cơ”
Quý Tĩnh Duyên chăm chú nhìn anh, ánh mắt hắn sáng quắc làm Cảnh Hoài tí thì trổ bóng.
Từ khoảnh khắc bước lên xe hoa, biểu hiện của thiếu niên luôn nằm ngoài dự đoán của hắn, khác hẳn với báo cáo điều tra.
Đối phương không tự nguyện kết hôn với hắn, hắn cũng tự nhận thức được bản thân đã đến tuổi có con nên hắn thường dùng thái độ bao dung để ứng đối với Cảnh Hoài còn trong độ tuổi đi học.
Thật ra hắn đã lên kế hoạch kháng chiến trường kì để sinh hoạt hòa thuận với thiếu niên.
Nhưng hiện thực lại thuận lợi ngoài ý muốn.
Yêu cầu của anh khiến Quý Tĩnh Duyên do dự một chốc mới gật đầu đáp ứng: “Được rồi”
Hắn cảm thấy, có lẽ đứa nhỏ này gánh chịu sức nặng của một tỉ tiền lễ nên không muốn làm căng với hắn.
Tuy hắn chưa chăm sóc trẻ em bao giờ, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe được tin con cái của nhóm cao tầng trong tập đoàn đang trong thời kì phản nghịch, ra đường đánh nhau gây gổ làm nhà trường phải mời phụ huynh đến làm việc.
Hai mươi hai tuổi hãy còn nhỏ lắm, chính hắn ở lứa tuổi ấy cũng hay đối chọi với gia đình.
Quý Tĩnh Duyên mang trái tim nặng trĩu của người cha nghĩ rằng, thời kì phản nghịch của trẻ con ấy mà, thuận theo là được, sớm muộn gì cũng qua thôi.
Cảnh Hoài không biết anh đã cõng cái nồi “phản nghịch”, thấy đối phương đáp ứng liền vui vẻ cười rộ lên, xung phong đảm nhận bữa trưa.
Anh quan sát bộ Hán phục trên thân, hỏi: “Em không mang quần áo thường rồi, anh có bộ nào không?”
Quý Tĩnh Duyên điều khiển xe lăn đi vào phòng ngủ, đáp: “Tôi không có, nếu cậu không ngại thì mặc tạm đồ của tôi đi”
Cảnh Hoài ngơ người.
Cái đệch, vừa mới bắt đầu đã chơi áo sơ mi bạn trai à?
Hết chương 5Tác giả có lời muốn nói: Đăng chương trễ quá, xin lỗi nha.
Tôi mắc chứng đau nửa đầu nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì bệnh tình đỡ hơn, không biết có phải do tôi thức khuya không.
Mọi người đừng thức khuya quá! Tác phẩm này là áng văn ngọt ngào không não, tác giả hay thả não đi xa, nên mọi người thoải mái đọc và thư giãn nhé, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!
(Tác giả cảm ơn những người tặng điểm).
Danh Sách Chương: