Sau buổi trị liệu phục hồi đầu tiên, dù chưa nhìn ra kết quả gì song Quý Tĩnh Duyên lại rất có lòng tin.
Chắc là do ánh mắt của Cảnh Hoài.
Lúc thiếu niên nhìn hắn, đôi mắt ấy sáng long lanh: “Anh chắc chắn sẽ khỏe lên Quý Tĩnh Duyên à, không khỏe thì kiếp sau em lại làm ông xã bé bỏng của anh”
Khó được dịp hắn bị chọc cười: “Vậy thì kiếp sau cậu làm sao yêu đương được?”
Cảnh Hoài âu sầu gật đầu: “Thế chỉ có thể để anh làm ông xã bé bỏng của em thôi”
Của hời ở cả hai kiếp sẽ đều bị anh chiếm lấy.
Thời điểm điện thoại đổ chuông, Quý Tĩnh Duyên mới phát hiện hắn lại đang ngẩn người.
Khi con ngươi dịch chuyển đến cái tên hiển thị trên màn hình, tâm tình tốt đẹp của hắn lập tức rút đi.
Hắn nhận điện, đánh tiếng a lô.
Rất lâu sau đầu dây kia mới nói chuyện, nếu không phải còn có tiếng hít thở truyền tới thì chắc sẽ có người tưởng bên kia gọi nhầm số.
Nhưng Quý Tĩnh Duyên biết đối phương sẽ không bao giờ phạm vào sai lầm hạ đẳng như vậy.
Giọng nam mang theo sự thăng trầm của tuổi già vang lên: “Đến cả tiếng cậu cháu cũng không muốn gọi à?”
Quý Tĩnh Duyên: “Có chuyện gì?”
Người đàn ông cũng không định lằng nhằng với hắn: “Cậu nghe nói cháu đã kết hôn, chuyện quan trọng như thế mà cháu không định báo cho cậu biết?”
Hắn liếc nhìn màn hình điện thoại, cái tên “Dịch Chí Đồng” đã lâu không thấy đập vào mắt.
Hắn hời hợt trả lời: “Không cần thiết”
“Đúng là cháu trưởng thành rồi, cánh cứng hơn bao nhiêu” Ông trầm giọng: “Cậu muốn về nước”
“Được” Quý Tĩnh Duyên hỏi: “Có chỗ ở chưa?”
“Chưa, cháu thu xếp cho cậu?”
“Được”
Dịch Chí Đồng nói với vẻ đùa giỡn: “Những chỗ khác cậu đều coi khinh, hay cháu để Vân Tích lại cho cậu đi?”
Quý Tĩnh Duyên lạnh lùng cự tuyệt: “Không bao giờ”
Đối phương không mảy may tức giận: “Cũng được, dù sao lần này cháu chẳng thể đuổi cậu ra khỏi Vân Tích dễ dàng như xưa”
Hắn từ chối cho ý kiến: “Còn việc gì không?”
Dịch Chí Đồng biết sự kiên nhẫn của hắn đã chạm giới hạn.
Ông hiểu rõ đứa cháu này hơn bất kì ai.
Đối với người hắn để ý thì hắn sẵn lòng bày ra sự lịch thiệp và dịu dàng hết mực, lòng bao dung của hắn không bao giờ vơi cạn.
Còn đối với người hắn căm ghét, nói được hai câu đã là quá mức lắm rồi.
Quý Tĩnh Duyên không ghét được bao người, vừa hay ông lại là một trong số đó.
Ông còn có tâm tình cười cợt: “Cậu về thăm thú cuộc sống hôn nhân của cháu mà cháu không định giới thiệu vị họ Cảnh kia cho cậu à?”
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của hắn ngưng đọng lại: “Ông điều tra cậu ấy?”
“Không đến mức điều tra, chả qua cậu có người bạn là người quen của họ Cảnh nên cậu biết được chút ít thôi” Dịch Chí Đồng nhẹ giọng: “Làm sao, cậu cháu đâu có ăn thịt người, chả lẽ cháu còn sợ cậu làm cậu Cảnh bốc hơi à?”
Băng giá trên mặt Quý Tĩnh Duyên còn chưa kịp tan đã lại hiện thêm vẻ u ám hiếm thấy: “Cách xa cậu ấy ra”
“Cậu không cách thì sao nào?”
Hắn đều giọng đáp lại trong khi gương mặt đã phủ đầy giông tố: “Vậy thì ông đi theo bầu bạn với mẹ tôi đi”
Không để đối phương nói gì thêm, hắn dứt khoát cúp máy.
Hắn điều khiển xe lăn đi đến bên cửa sổ sát trần, quan sát dòng ngựa xe như nước, người nhiều như nêm bên dưới.
Thời gian như quay ngược lại nhiều năm về trước, mẹ hắn chìm trong vũng máu, thi thể cha nằm ngay bên cạnh, bàn tay hai người đan vào nhau, đến chết không buông.
Gã tài xế say rượu đã đền tội, sự việc chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.
Khi ấy hắn còn chưa tốt nghiệp đại học, chưa đủ sức để gánh vác Vân Tích.
Lần cuối gặp mặt hai người, cha hắn nói: “Đừng tin tưởng cậu của con…”
Mà mẹ hắn lại nói: “Bỏ qua cho cậu của con…”
Đấy là di ngôn duy nhất của họ.
Không ai nói rõ nguyên do, nhưng hắn luôn khắc ghi trong lòng.
Thu hồi quyền lực nào phải chuyện dễ dàng.
Hắn chưa kịp đứng vững đã vướng vào tảng đá Dịch Chí Đồng, chả khác nào châu chấu đá xe.
Nhưng hắn biết, lúc Vân Tích rối loạn nhất cũng là lúc hắn có cơ hội tốt nhất để hạ bệ ông ta, nếu không thể đạp ngã Dịch Chí Đồng thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
May mà Quý Tĩnh Duyên thuở ấy thành công.
Nhưng vì di ngôn của mẹ mà hắn thả cho Dịch Chí Đồng một con đường sống.
Về sau ông ta chạy trốn ra nước ngoài, chưa một lần bước chân về quê nhà.
Nhiều năm trôi qua tự nhiên lại đòi về, hiển nhiên trong lòng ông ta đã có tính toán.
Quý Tĩnh Duyên tuổi trẻ không sợ, Quý Tĩnh Duyên trưởng thành càng không sợ.
Hắn thở ra một hơi, gọi Từ Vấn: “Tăng gấp đôi lượng vệ sĩ bên cạnh Cảnh Hoài, phương tiện di chuyển kiểm tra cho kĩ, có gì khác thường phải báo ngay cho tôi”
Người kia chỉ sửng sốt một giây trước khi nghiêm cẩn đáp lại: “Tôi sẽ sắp xếp ngay lập tức.
Có chuyện gì xảy ra vậy chủ tịch?”
Quý Tĩnh Duyên lạnh lùng bảo: “Không có việc gì, chỉ là con kiến không đáng nhắc tới thôi”
Từ Vấn theo hắn nhiều năm như vậy đã sớm quen thuộc tính tình hắn.
Hắn mà nói không có việc gì với ngữ khí này thì càng chứng tỏ là có vấn đề.
Nhưng ông chủ không nói, y không thể làm gì hơn ngoài tuân theo: “Vâng”
–
Mà bên kia, Cảnh Hoài ở nhà không đợi được nhóm vệ sĩ mới mà lại phải đón chào một người đàn ông quyến rũ ăn mặc hợp mốt.
Người đàn ông rất trẻ, trên khuỷu tay móc chiếc túi xách nữ phiên bản giới hạn vừa ra mắt không lâu.
Giữa hè mà anh ta mặc quần culotte với cardigan dài thòng, bước đi trên hành lang của căn hộ năm trăm mét vuông mà cứ như siêu mẫu nện bước trên sàn diễn.
Cảnh Hoài nhìn người đàn ông mang kính râm, trên đỉnh đầu nhảy ra dấu chấm hỏi.
Anh lục soát một vòng trong trí nhớ, xác định không hề quen biết người này.
Vậy chỉ có thể là đến tìm Quý Tĩnh Duyên?
Anh ta tháo cái kính râm che nửa mặt ra, để lộ đôi mắt siêu to và hàng lông mi siêu dài, làn da đẹp tới nỗi một thằng đực rựa như Cảnh Hoài cũng muốn hô lên á đù.
Anh nhìn đối phương chằm chằm, đồng thời đối phương cũng nhìn anh chăm chăm.
Họ cứ đứng nhìn nhau không nói gì, bầu không khí quái dị bao bọc lấy cả hai.
Cảnh Hoài không nhịn được, há miệng——
“Cậu chính là bé hư đốn Quý Tĩnh Duyên cưới về à?”
Đáng tiếc bị người đoạt trước.
Cảnh Hoài:???
Anh mới hư đốn, cả nhà anh là đồ hư đốn!
Đối phương không có ý tốt nên Cảnh Tiểu Bích-chì không định tỏ ra lịch sự làm gì.
“Đàn ông mà hổng hư, sao Tĩnh Duyên mê mệt; bé hư xứng với chàng, ngày tháng qua như Tết; chân tình đâu thể giữ, chỉ đểu giả nên duyên.
Em đây là chính em, hoa lửa nở khác màu, khiến anh bé cười chê, nạ~”
Giải thích
Cuối câu còn mang theo cuộn sóng uốn éo quen thuộc.
Người ta bảo tui hư làm sao đây?
Tui hư cho anh ta xem!
Người đàn ông bật cười: “Anh bạn nhỏ hư quá đi thôi~”
Sao chép y hệt cuộn sóng uốn éo của anh.
Cảnh Tiểu Bích-chì khiêm tốn: “Đâu mừ, bé còn kém xa anh nha~”
Đối phương hừ một tiếng: “Tôi tìm Quý Tĩnh Duyên”
Cảnh Hoài giữ cửa ngăn anh ta ở ngoài, thấy anh ta bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mà vẫn chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Anh gì ơi, bây giờ chồng em không có ở nhà đâu.
Anh có muốn em gọi cho ảnh giúp anh không?”
Ông hoàng giả đò, chúa tể thảo mai.
Châm ngôn của anh chỉ có một, bất kể là địch hay bạn, nhắm vào ông xã của anh á hả, trước dí chết mi rồi có gì nói sau.
Đối phương đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới rồi cười bảo: “À ha, có cá tính lắm, chế ưng rồi nha, rất xứng đôi với Quý Tĩnh Duyên”
Cảnh Hoài: “Vẫn luôn rất xứng đôi”
Cao thủ so chiêu, chiêu chiêu chết người.
Không phải người chết, là ta mất mạng.
Ngon nhào vô, diễn cái gì mà diễn!
Cảnh Hoài rất có tự tin rằng anh vừa làm một bàn thắng đậm.
Nhưng rồi anh thấy đối phương chầm chậm giơ điện thoại lên để màn hình hướng thẳng vào anh, để anh nhìn rõ ràng giao diện đang trong cuộc gọi, để anh thấy được dòng chữ—— “Bạn thân mến”
Chưa hết, anh ta ấn mở loa ngoài.
“Cưng ơi nghe gì chưa? Bé hư đốn hỏi tôi có muốn bé giúp gọi điện không nè”
“...Đằng Lỗi, không được gọi cậu ấy như vậy”
Chân thật, chính xác, rõ ràng, đấy là giọng của Quý Tĩnh Duyên.
Cảnh Hoài khiếp sợ trừng mắt nhìn người đàn ông.
Tình huống gì đây? Đừng nói là anh bị cắm sừng nhé?
Không thể nào, không đời nào.
Chồng anh là xì trây nguyên chất, cho dù cong cũng phải cong với anh đầu tiên chứ!
Trong lúc anh còn rối rắm giữa việc có mọc sừng hay không thì người đàn ông lạ mặt rú lên: “Quý Tĩnh Duyên, má nó, ai cho ông gọi tên thật của tôi! Chả lẽ Nicolas • Mộng Ảo Vô Lệ • Ngũ Sắc Băng Tâm • Pha Lê Lưu Ly • Tennie không thể nói thành lời à?”
Một đoạn tên đệm hầm bà lằng phía trước Cảnh Hoài nghe không vào, anh chỉ chú ý đến cái tên tiếng Anh ở cuối.
Tennie, nghe quen quen.
Anh lẩm nhẩm hai lần, bất chợt một tia sét đánh cái rầm vào não anh, anh nhớ ra rồi.
Ngày kết hôn Quý Tĩnh Duyên đã dẫn anh đến cửa hàng chuyên thiết kế trang phục cao cấp của bạn hắn, hắn còn nói muốn giới thiệu anh với người kia, đáng tiếc người bạn đó vắng mặt.
Người bạn đó tên là Tennie.
Trùng hợp ghê, tên giống hệt người đàn ông trước mặt.
Ha ha ha...!Trùng hợp cái đít.
Cảnh Hoài há hốc mỏ.
Vừa gặp đã battle sống mái với người bạn duy nhất của ông xã, fine.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc điện thoại, Cảnh Hoài nhìn sang.
Anh nghe thấy Tennie nói rằng: “Hư đốn lớn tìm hư đốn bé”
“Anh à” Vẻ ngượng ngùng trên mặt anh được nâng lên thành lúng túng plus, Cảnh Hoài hạ thấp âm thanh: “Em xin lỗi, em không biết bạn anh đến chơi nên đã nhốt người ta ngoài cửa”
“Ừ” Hình như Quý Tĩnh Duyên đang cười: “Cứ nhốt tiếp đi, tôi chưa về thì cậu không cần mở cửa đâu”
Tennie:???
“Cái đôi gian phu dâm phu vô ơn này? Tôi vừa đi chiếu laser trẻ hóa da mặt xong đấy, lương tâm của mấy người đâu, bị Hao Thiên Khuyển táp hết rồi hả?”
Hao Thiên Khuyển
Cảnh Hoài chớp chớp mắt, giả ngây giả ngô: “Làm thế không hay lắm đâu anh?”
Quý Tĩnh Duyên: “Mắng tôi đã là khó chấp nhận rồi, mắng cậu càng không chấp nhận được”
Cảnh Hoài còn làm được gì đây?
Tất nhiên phải nghe lời anh iu rồi!
Lương tâm? Không tồn tại.
Dù sao bọn họ cũng là trai hư mà.
Mãi đến lúc Quý Tĩnh Duyên về nhà, Tennie mới được bước qua cửa.
Anh ta tu ừng ực hết sạch cốc nước, bất chấp việc có thể bị lột da mà chỉ thẳng vào mặt Quý Tĩnh Duyên: “Ông kết hôn mà không báo cho tôi! Không báo cho tôi! Làm tôi phải nghe ngóng từ em gái lễ tân mới biết tin.
Tôi đi công tác một chuyến mà thằng bạn tôi đã giẫm lên lời thề sắt son trọn đời bên nhau để lén lút kết hôn!!”
Người bị sỉ vả tỏa ra khí lạnh: “Ăn nói cẩn thận”
Rồi quay sang giải thích với Cảnh Hoài: “Tôi chưa bao giờ nói thế”
Cảnh Hoài hiểu ý hắn nên thỏ thẻ rằng: “Anh muốn trọn đời bên em”
Quý Tĩnh Duyên: “Ừ”
Hai người bận chim chuột, một người bị đả kích.
“A a a tại sao tôi không có cái số đấy.
Quý Tĩnh Duyên lập gia đình mịa nó rồi mà người xuất sắc như tôi đây vẫn cứ phải lênh đênh lận đận, đi khắp chốn mò 0, đi khắp nơi tìm 1 là sao!”
Nói xong lại rót đầy một cốc nước, cứ như nước vào bụng không phải nước lọc mà là những giọt rượu chứa ba ngàn nỗi buồn phiền của nhân gian.
Cảnh Hoài:...
Quý Tĩnh Duyên: “Đừng có nói lung tung trước mặt cậu ấy”
Tennie liếc xéo hắn, hừ hừ vắt chân ngồi trên ghế sa lông, giận dữ hỏi: “Hôn lễ tổ chức ở đâu?”
Anh ta chỉ vào Cảnh Hoài: “Tôi phải nghe Tiểu Hoài phát biểu”
Cảnh Hoài: “...Không tổ chức hôn lễ”
Đối phương không thể tin nổi trợn to hai mắt: “Thế nhẫn đâu? Bao nhiêu carat? Dưới ba mươi thì đá thằng chả đi”
Cảnh Hoài: “...Không có nhẫn”
Tennie thở không ra hơi.
Sau đó, anh ta bùng nổ.
Anh ta bật dậy, chân giậm thùng thùng còn tay chỉ vào Quý Tĩnh Duyên: “Quý Tĩnh Duyên ông có phải đàn ông hay không? Không có nhẫn, không có hôn lễ, cứ thế để con cái nhà người ta tủi hổ đi theo ông?”
Rồi quay sang chỉ vào Cảnh Hoài: “Cậu bị ngốc hả, có cái mỏ vàng đồ sộ trước mặt mà không tranh thủ đào đi.
Nhà ở nè, xe hơi nè, ít nhất cũng phải đòi mấy thứ đồ trang sức ngọc ngà chứ.
Chả hiểu sao lại ngu ngơ kết hôn luôn, người trẻ tuổi đúng là không có đầu óc!”
Như cô con gái ngốc nghếch bị nhà mẹ đẻ lải nhải mắng vốn vì tội vô dụng, Cảnh Hoài yếu ớt biện giải: “Em có một tỉ tiền lễ mà”
“...Bao nhiêu?”
Cảnh Hoài: “Một tỉ ạ”
Sau đó anh thấy Tennie tự bấm một cái lên huyệt nhân trung rồi thả lỏng thân thể ngồi xuống ghế.
Trong mắt anh ta toát lên sự vui vẻ và yên tâm: “Chặt chém được đấy! Tiền đâu rồi?”
Cảnh Hoài: “...Ủy thác cho người khác quản lí rồi ạ”
Mấy giây sau, Tennie xỉu dọc.
Cảnh Hoài nhìn ra được mấy chữ to đùng trên khuôn mặt muốn chết không nổi muốn sống không xong của anh ta——
Hận sắt chẳng thể nên thép!
Hết chương 28.
Danh Sách Chương: