Trên mặt đường rộng thênh thang, chiếc siêu xe nào đó bỗng trượt bánh.
Tài xế mắt nhìn thẳng như chưa nghe được điều gì, nhưng trên kính chiếu hậu đã phản chiếu trọn vẹn vẻ mặt đầy kinh hoàng của bác.
Đồng thời bác còn cảm nhận được ánh nhìn sắc như dao hướng về bản thân, khiến lưng nhoi nhói như kim chích.
Sáng sớm tiết trời mát mẻ mà trên trán tài xế đã vương một tầng mồ hôi.
Quý Tĩnh Duyên chậm rãi thu hồi ánh mắt, sắc mặt như thường, thái độ có lễ: “Còn sống chung chăn, khi chết chung mộ”
Nói thế mà hắn cũng hiểu!
Cảnh Hoài dịu giọng: “Đúng vậy, giờ anh không nguyện ý cũng không sao, em có thể chờ”
Quý Tĩnh Duyên đáp: “Cậu và tôi là chồng chồng hợp pháp, việc đấy là lẽ đương nhiên”
Vẻ mặt hắn khi nói câu trên chả có gì khác so với “Hôm nay thời tiết không tệ”, nhưng trong nháy mắt ấy, đáy lòng Cảnh Hoài như có muôn vàn pháo hoa nở rộ.
——Chồng chồng hợp pháp, là lẽ đương nhiên.
Nghe sao mà giống âm thanh của tự nhiên thế chứ!
Cảnh Hoài cầm lòng không đặng nhấc tay ôm ngực.
Cười người hôm trước hôm sau người cười, các cụ nói cấm có sai!
Trái tim anh điên cuồng nhảy lên, tự nhiên Cảnh Hoài không biết nên nói gì.
Lúc anh nghĩ ra thì Quý Tĩnh Duyên đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong xe không bật đèn, tia sáng nhạt nhòa điểm lên đường viền khuôn mặt sắc bén của hắn, lại được bầu không khí tĩnh lặng biến hóa khiến cho đường cong trở nên mềm mại hơn.
Quý Tĩnh Duyên ngồi ngay cạnh anh, khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét.
Sau mỗi cái nhìn, anh càng muốn tiếp cận người này thêm nhiều chút.
Cảnh Hoài lặng ngắm đối phương, trong mắt ánh lên sự dịu dàng, anh giữ vững trạng thái an tĩnh.
Hai người tổ chức đám cưới điệu thấp, không hề thông báo cho giới truyền thông hay bạn bè thân thích, không có tiệc rượu yến hội, trừ người nhà họ Cảnh ra, không một ai biết hai người họ đã kết hôn.
Xét địa vị của Quý Tĩnh Duyên, thật sự không quá lời khi gọi đám cưới này là cưới chui.
Đoàn xe đón dâu dạo một vòng quanh thành phố Tĩnh Giang rồi hội họp với xe dẫn đường đi đầu, hướng về nhà riêng của Quý Tĩnh Duyên.
Tuy Cảnh gia đã sa cơ, song đời đời thế hệ nhà họ đều cắm rễ ở Tĩnh Giang nên nhà chính vẫn tọa lạc tại khu phố sang quý không quá xa cũng không quá gần với nơi ở của Quý Tĩnh Duyên.
Tại thành Tĩnh Giang rộng lớn, đoạn đường này đi mất hơn hai tiếng.
Suy xét đến thân thể của Quý Tĩnh Duyên, đoàn xe đi được nửa hành trình liền tạm dừng chân để nghỉ ngơi tại khách sạn.
Lúc này trời đã sáng, đoàn xe đỗ ngay ngắn trong bãi để xe ngoài trời của khách sạn.
Tộc người làm công ăn lương đi ngang qua không nén được cơn tò mò, dừng chân ngắm nghía hàng xe, sau đó hoặc hâm mộ hoặc tiếc nuối bỏ đi.
Thôi quên đi, cả đời họ không ăn không uống cũng chả mua nổi một chiếc bất kì trong đống siêu xe này.
Khách sạn là sản nghiệp của tập đoàn Vân Tích.
Được thông báo từ trước, giám đốc khách sạn đã đợi sẵn trước cửa, chờ người từ chiếc xe đầu tiên bước xuống liền niềm nở đi lên đón chào: “Chủ tịch”
Người này họ Khúc, từ lúc khách sạn khai trương đến nay đã có mười năm kinh nghiệm công tác, tác phong cẩn trọng, bảng biểu ông ta giao nộp lên mỗi năm đều rất đẹp mắt.
Quý Tĩnh Duyên sắc mặt tái nhợt ngồi trong xe, hắn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Giám đốc Khúc đã vất vả rồi”
Giám đốc Khúc không dám nhìn loạn, dưới tấm chăn mỏng đáng ra phải là đôi chân thon dài, cớ sao lại chẳng thể đứng dậy.
Năm xưa, chuyện Quý Tĩnh Duyên biến thành người tàn tật vì níu kéo bạn gái cũ tuy không làm lớn nhưng cũng chả phải bí mật gì cho cam.
Sau khi sự việc đó xảy ra, hắn không còn xuất hiện trước giới truyền thông thêm một lần nào nữa.
Có người nói hắn tự ti, có người nói hắn ngã từ đỉnh cao xuống vũng bùn, những người cười nhạo chờ xem kịch vui nhiều không đếm xuể.
Khoảng thời gian tập đoàn Vân Tích chao đảo ấy, có cả đống người chờ mong người thừa kế trẻ tuổi ngã gục.
Nhưng kết cục không thỏa lòng ai.
Có người đồng tình, lại càng nhiều người chế nhạo.
Các loại tin đồn khó phân thật giả trở thành đề tài chuyện phiếm ưa thích của tầng lớp thượng lưu.
Giám đốc Khúc là nhân viên trực thuộc tập đoàn, không tránh được những mặt tồn tại trong vòng xã giao.
Ông trông Quý Tĩnh Duyên đằng trước là sói đói, sau lưng có hổ dữ, không có một ai cùng hắn sánh bước đồng hành, hắn giống như gốc cây trơ trọi giữa vách đá cheo leo, dựng thẳng một thân lẻ loi quật cường.
Lúc ấy ông chỉ là một chủ quản thấp cổ bé họng, lòng gấp đến mấy cũng không giúp được gì cho hắn, chỉ đành cùng lão giám đốc cũ cố thủ khách sạn, ít nhất có thể ngăn cản đối thủ lén lút động tay động chân.
Sau đó Quý Tĩnh Duyên giành chiến thắng, ông và lão giám đốc được đề bạt thăng chức tăng lương, những người đi theo chủ tịch tân nhiệm đều được hưởng trái ngọt.
Giữa tiếng hoan hô vui mừng, người lãnh đạo trẻ tuổi ấy ngồi yên trên xe lăn, tựa hồ bầu không khí phấn khởi xung quanh chẳng hề đáng để hắn chú ý, trông hắn cô độc đến lạ.
Giám đốc Khúc đã giật mình hồi lâu khi hay tin chủ tịch Quý sắp kết hôn, mà đối tượng còn là đàn ông.
Song ông vẫn hiểu đạo lí ăn không ăn bậy nói không nói bừa.
Dù loáng thoáng trông được vạt áo đỏ rực nhưng ông nào dám nhìn kĩ, tầm mắt thành thật hướng xuống đất.
Trong suy nghĩ của ông, nam hay nữ đều như nhau, chỉ cần có người bầu bạn với chủ tịch Quý, khiến hắn nhiễm lên màu sắc của cuộc sống nhân gian là được.
Đám người cùng nhau vào trong bằng lối đi riêng cho nhân viên, cuối con đường có khu vườn hoa hồng nho nhỏ, các du khách rất thích tận hưởng bữa sáng tại đây.
Hôm nay không có nhiều người lắm, chỉ có hai người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ đang ngồi nói chuyện phiếm.
Một người tóc dài, người kia tóc ngắn.
Đoàn người chưa kịp đi ra đã nghe đâu đó ba tiếng “Quý Tĩnh Duyên”, mọi ánh mắt đổ dồn vào vị chủ tịch trên xe lăn.
Không ai dám tiến lên một bước, sự im lặng bao trùm khiến tiếng nói ngoài vườn hoa vang lên rõ ràng rành mạch.
Người tóc dài cười một tiếng: “Chân đã tàn như thế, không biết cái bộ phận đàn ông kia có hoạt động tốt không?”
“Chắc chắn là hỏng rồi, bao năm nay không hay tin tình ái nào của hắn, chị còn nghĩ nơi ấy bình thường hả?” Người tóc ngắn ngồi đối diện hạ giọng: “Tôi nói cho chị biết bí mật này, Quý Tĩnh Duyên đã kết hôn rồi”
Ả kia trợn trắng mắt: “Con gái nhà ai lại muốn gả cho hắn, định làm góa phụ hay sao?”
Tóc ngắn cười khì: “Người ấy là nam”
Tóc dài làm bộ bừng tỉnh, trào phúng cười hùa: “Đúng là đàn ông càng phù hợp với hắn hơn, phía trước không dùng được thì dùng mặt sau ha”
“Chị này hiểu biết quá!”
Sau đó cả hai bật cười sang sảng, không chút để ý đây là nơi công cộng.
Trong lối đi riêng vẫn là một mảnh tĩnh lặng.
Cảnh Hoài nhớ trong nguyên tác, người ngoài chẳng một ai quan tâm đến vị chủ tịch trẻ tuổi.
Sự sống chết của Quý Tĩnh Duyên không hề ảnh hưởng đến bọn họ, quần chúng chỉ để tâm tới những gièm pha của thế gia trâm anh.
Đối với cặp đôi chính trong truyện, những câu chuyện giữa lúc giường chiếu của họ hồi Quý Tĩnh Duyên còn sống thì còn tạm chấp nhận là có chừng mực, đến khi hắn qua đời thì lời khó nghe nào họ cũng nói ra được.
Dù sao hắn cũng chỉ là nhân vật tốt thí “không-thể-lên-giường”.
Ban đầu còn có vài ba người thương hại hắn, về sau cả đám đổ xô đi xem công thụ chơi nhau.
Anh liếc mắt quan sát Quý Tĩnh Duyên, biểu cảm của hắn lãnh đạm tựa như đã nghe quen lời chói tai.
Giám đốc Khúc đứng bên cạnh mặt hết xanh lại trắng, sự xấu hổ đan xen thấp thỏm khiến ông mướt mải mồ hôi.
Ông ngừa trên cản dưới nhưng nào tính đến chuyện trong chính khách sạn của ông lại có người ăn nói không lựa lời khinh thường người khác.
Giờ đây ông đã không còn mặt mũi nào để quan sát sắc mặt của Quý Tĩnh Duyên và Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài ngồi xổm xuống phía trước Quý Tĩnh Duyên.
Hắn nhìn anh, đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm.
Anh vốn định tươi cười an ủi hắn, nhưng anh không cười nổi, những lời nói tàn nhẫn đảo loạn tâm trí anh, câu chữ như đao kiếm hung hăng đâm thẳng vào lòng anh.
Mười giây sau.
Cảnh Hoài chịu không nổi, mặt mũi đen sì, anh gằn giọng: “Đệch mợ!”
Không hiểu sao Quý Tĩnh Duyên thấy có hơi buồn cười.
Nhưng hắn vẫn chỉ giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ vô cảm.
Hai người phụ nữ hãy còn đang tám phét.
“Vừa nãy tôi đứng ngoài cửa trông thấy người kia, là đứa nhỏ mạnh khỏe đẹp trai, chả hiểu tại sao lại gả cho thằng què?”
“Khẳng định không phải cậu ta tự nguyện, tám phần là đối phương đập cho nhiều tiền.
Có tiền mua tiên cũng được, nói gì đến đối tượng kết hôn!”
“Gả cho Quý Tĩnh Duyên cũng chả thiệt mấy, hắn vẫy một ngón tay đã đủ nuôi cả nhà hai ta.
Hắn không làm mình sướng được thì ra ngoài bao lấy một người.
Chị là người từng trải, nghe nói bữa trước chị mới nuôi một ngôi sao nho nhỏ, cảm giác thế nào?”
“Ai da, dù sao cũng ngon lành hơn cái người kéo dài ba giây ở nhà tôi”
Sau đó câu chuyện phát triển theo chiều hướng kì quái, hai người nói đến là hứng khởi, hoàn toàn không phát hiện có một thiếu niên đứng sau lưng họ từ thuở nào.
Anh cầm điện thoại, ghi âm lời nói của hai người họ không sót một chữ.
Chờ đến khi tóc ngắn nói mỏi miệng, bưng trà lên thanh họng mới trông thấy thiếu niên mặc Hán phục.
Ả hoảng sợ, nhăn mày quát lên: “Cậu đang làm cái gì đây? Ai cho phép cậu chụp ảnh?”
Cảnh Hoài đã cởi áo ngoài, để lộ vạt áo ngoài đỏ thắm và lớp áo trong thuần trắng.
Ả ta còn chưa nhận ra anh là ai, chỉ cảm thấy ngoại hình anh rất quen mắt.
Cảnh Hoài nghiêng đầu, bày ra khuôn mặt đáng thương vô tội: “Cháu đang ghi âm mà bác gái”
Bác.
Gái.
Tóc ngắn sờ mặt theo bản năng, sờ được một nếp nhăn nhỏ mà lòng đau như cắt.
Lửa giận nháy mắt bùng cháy, ả đứng phắt dậy, móng tay tô vẽ đẹp đẽ chĩa thẳng vào mặt Cảnh Hoài, ả hét lên: “Mày gọi ai là bác gái? Thằng mất dạy!”
Anh không đáp trả, đẩy tay ả ra rồi lắc lắc điện thoại: “Cái bác này, thay vì thảo luận xem cháu có được dạy bảo không, chi bằng chúng ta bàn chuyện vừa nãy hai bác cười nhạo làm nhục ông xã của cháu?”
Người tóc dài cau mày, dự cảm có sự chẳng lành: “Ông xã của cậu?”
Ả ngó phía sau anh.
Cách đấy không xa, một đám người đứng trong lối đi của nhân viên khách sạn, vì góc độ ánh sáng cùng khoảng cách không tiện nên ả chỉ thấy người ở đầu đang ngồi.
Ngồi xe lăn.
Tóc dài thay đổi sắc mặt, trang sức sặc sỡ cũng không thể tô điểm cho gương mặt trắng bệch của ả, ả kinh hãi: “Ông xã của cậu là Quý Tĩnh Duyên?!”
Tóc ngắn ngơ ngác, vẻ kiêu căng tức khắc biến mất: “Quý… Quý Tĩnh Duyên?”
Cảnh Hoài cười lạnh, gằn từng tiếng để giảng đạo lí cho hai ả: “Thứ nhất, tuy ông xã của tôi có tật ở chân nhưng công năng cần có vẫn vô cùng đầy đủ.
Thứ hai, tôi với ông xã thật lòng thương nhau, một lòng hòa hợp.
Dẫu hiện giờ mới có mình tôi thương anh ấy, anh ấy còn chưa có thương tôi, nhưng chả mấy mà chúng tôi nên duyên, không có cái chuyện mua bán hôn nhân như hai bác nói.
Thứ ba——”
“Mong hai người cho ông xã tôi lời xin lỗi, ngay bây giờ.
Nếu không, tôi tin rằng bác trai không ngại nhận một phần video vừa rồi, truyền thông chắc cũng tò mò không biết ngôi sao nào nhiều hơn ba giây”
Nói xong anh còn hừ một tiếng, hàm răng trắng sáng lộ ra giữa nắng hè làm người ta sởn gai ốc: “Giới truyền thông đào bới giỏi hơn tôi nhiều, lỡ như đào ra cái gì không hay thì vui lắm cho coi”
Hai ả cảm thấy cõi lòng lạnh buốt.
Dưa thị của Quý Tĩnh Duyên không phải lần đầu bị bàn tán, họ ở trong cái vòng này nơi nơi đều nghe được tin đồn xoay quanh Quý Tĩnh Duyên.
Hai người không tin hắn không nghe được, chỉ là hắn ta không thèm truy cứu thôi.
Bởi vì hắn không quản nên họ mới càng không kiêng nể điều gì, chỉ là không ai ngờ tới lần này hai ả đen đủi đụng vào họng súng.
Cả hai đeo sắc mặt khó coi nhìn dáng điệu hùng hổ của thiếu niên, muốn mắng lại không dám, xin lỗi thì không phục.
Cảnh Hoài mất kiên nhẫn, bắt đầu đếm ngược: “5, 4, 3…”
Người tóc dài cắt lời: “Này, cậu em…”
Anh nhăn mày: “Ai là anh em với bác?”
Ả cười gượng: “Quý… Ông chủ nhỏ?”
Không biết phải xưng hô thế nào, ả đành gọi thử.
Thấy anh không phản đối mới nói tiếp: “Chúng tôi chỉ nói đùa thôi…”
Lời chưa dứt, Cảnh Hoài nhịn không nổi bèn nhả lời vàng ý ngọc——
“Có phải chồng của bác nhiễm trùng niệu đạo không, tại sao miệng mồm bác bẩn đến vậy?”
“Bác ngồi đây dùng bữa sáng rồi chốc có dám nhận điện thoại của chồng để mà mở miệng xinh hỏi xem người ta muốn ăn thử miếng không?”
“Hôm nay tiết trời tốt lành, để tôi hát bài《 Ngày tốt lành 》 siêu độ cho chồng bác nha?”
Ngày tốt lành của Tống Tổ AnhXem video gốc ấn vào đây
Đạn bắn một hồi, không chỉ hai người phụ nữ, giám đốc Khúc đứng sau cũng ngu người luôn, mà mặt dàn bảo tiêu đeo kính râm cũng đầy khiếp sợ.
Lông mày Quý Tĩnh Duyên nhẹ nhíu.
Cảnh Hoài cười hì hì: “Ui cháu cũng nói đùa tí thôi, hai bác đừng tưởng thật nhé”
Miệng cười nhưng giọng nói không giấu sự chán ghét, anh không chừa đường lui cho các ả: “Thế hai bác đã muốn xin lỗi ông xã của cháu chưa nào?”
Quý Tĩnh Duyên ngồi trên xe lăn, dõi theo thiếu niên đứng ngược sáng.
Hắn nhớ tới bức tranh hắn từng xem: Giữa bối cảnh tối tăm họa một dáng người, tay cầm trường kiếm, vạt áo tung bay, chân đạp mây hồng.
Kí ức sinh hoạt nhỏ nhoi nằm tận cùng trong góc kín nên bị lãng quên từ đời nào, không hiểu sao tự nhiên lại nhảy ra.
Quý Tĩnh Duyên có chút nghi hoặc.
Trong tay Cảnh Hoài không có trường kiếm, chỉ có hai người phụ nữ đi theo sau lưng.
Rõ ràng anh là người chiến thắng nhưng trên mặt chả thấy tí niềm vui nào mà phảng phất mang theo sự buồn bực.
Tất nhiên là anh không vui, ngôn ngữ là con dao giết người không thấy máu.
Người còn chưa đến gần đã bị bảo tiêu cản lại, hai ả đứng yên không biết nên làm gì.
Cảnh Hoài tới trước mặt Quý Tĩnh Duyên, rút điện thoại ra: “Đây là… chứng cứ ngoại tình của ả, anh muốn giải quyết thế nào?”
Đối phương không trả lời câu hỏi, hắn lạnh mặt nhìn anh: “Nói lời thô tục không tệ”
Cảnh Hoài: “…”
Vẻ nghiêm trang của hắn làm anh có cảm giác như đang bị người giáo huấn.
“Không phải đâu, em học trên mạng đấy” Thấy thần sắc Quý Tĩnh Duyên không chút thay đổi, anh vội chêm lời: “Chỉ có lần này thôi, không phải do… Tuyệt đối không có lần sau ạ!”
Nói miệng thì nói như thế, nhưng lòng vẫn giận lắm: “Nói khiến người ta vui mới gọi là đùa chứ, bọn họ nói vậy em chả thấy vui”
Quý Tĩnh Duyên không rõ: “Tại sao?”
Đâu phải hắn chưa từng thấy lời nói khó nghe hơn, hắn chẳng có bao nhiêu tức giận hay buồn tủi.
Chỉ là đám người rảnh rỗi sinh nông nổi, không đáng để quan tâm.
Cảnh Hoài thở phì phò, nói: “Anh là ông xã của em, mắng anh chính là mắng em.
Anh yên tâm, em biết ở địa vị của anh thì không thể bỏ mặt mũi để mắng người, sau này cứ giao hết cho em đi, chồng em tốt như vậy, em nhất định phải che chở!”
Quý Tĩnh Duyên không lường được thái độ của anh, hắn chưa từng trải qua cảm giác được người bảo hộ.
Ma xui quỷ khiến, hắn hỏi: “Tốt thế nào?”
Cảnh Hoài nhướn mày, nổ liên thanh: “Chồng em đầu đội trời, chân đạp đất, tay nắm giang sơn, tay bận nuôi vợ, vừa đẹp trai vừa có tiền, là người đàn ông bọn họ vĩnh viễn không có được!”
Cuối cùng còn khoe thêm một câu: “Nhưng đã bị em chiếm lấy rồi”
Tràng nịnh hót nổ đến là rõ ràng vang dội, làm đám người phía sau Quý Tĩnh Duyên lại hoảng sợ không thôi.
…Lá gan của ông chủ nhỏ thật lớn, dám đùa kiểu này với ông chủ lớn.
Khiến cả đám mở mang tầm mắt, Quý Tĩnh Duyên thế mà lại đáp lời: “Tốt đến vậy thì phải có nhiều người muốn chiếm lấy mới phải”
Cảnh Hoài liếm đôi môi khô cằn: “Cái này thì, sếp Quý ơi, anh cho em một cơ hội nha?”
Ngón tay Quý Tĩnh Duyên run lên.
Không có lí do gì, chỉ là tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.
–
Đoàn siêu xe lăn bánh trở về biệt thự cao cấp của Quý Tĩnh Duyên ở ngoại thành trong khi xe hoa cùng hai chiếc xe nhỏ khác đi đến tiểu khu xa hoa nơi Quý Tĩnh Duyên thường ở.
Về hai người phụ nữ vừa rồi, Quý Tĩnh Duyên không chấp nhận lời xin lỗi, hắn lạnh lùng bảo hai ả trở về chờ thư khởi kiện của luật sư khiến cả hai tái mặt, thất thểu rời đi.
Muốn biết hắn ra tay đáng sợ cỡ nào, cứ nhìn xem kết cục của đám cao tầng tranh đoạt tập đoàn Vân Tích ngày xưa khắc biết, đến cuối cùng có được mấy mống an lành?
Hắn vốn khinh thường không thèm quản mấy việc này, nhưng lần này thì khác.
Trong bãi đỗ xe, tài xế mang găng tay trắng kéo mở cửa xe.
Cảnh Hoài xuống trước, dải áo Hán phục theo động tác vung tay vẽ nên đường cong phóng khoáng, nom cứ như cậu ấm thế gia đi nhầm thời đại.
Anh đứng ngoài cửa xe, nhìn nhóm bảo tiêu lần lượt ra khỏi hai chiếc xe còn lại.
Một bảo tiêu đỡ tay Quý Tĩnh Duyên chậm rãi dịch dần ra cửa, trong khi một người khác tiến lên đỡ eo hắn.
Hai người hợp lực, cẩn thận giúp hắn di chuyển từ ô tô sang xe lăn.
Lúc hắn ngả người, áo khoác cùng gile bị xê dịch, vạt áo sơ mi cắm trong lưng quần lộ ra, phác họa vòng eo đầy đặn và cân xứng.
Cảnh Hoài không khỏi thả não bay xa, hình như trong nguyên tác từng nhắc tới chuyện Quý Tĩnh Duyên có sáu múi cơ bụng đẹp đẽ.
Xin đừng ai thắc mắc tại sao một người tàn tật hai chân nhiều năm lại có cơ bụng, anh không biết tác giả nghĩ gì đâu.
Nhưng không thể không thừa nhận, Cảnh Hoài nhìn mà chua loét cả lòng.
Ghen tị nhóm bảo tiêu, ghen tị cơ bụng.
Nếu cẳng tay cẳng chân gầy gò của thụ trong nguyên tác đô bằng một phần mấy người này thì cái công việc ôm đỡ này làm gì đến phiên người ngoài.
Ài da, càng nghĩ càng tiếc!
Cảnh Hoài nắn nắn cánh tay, âm thầm đưa tập thể hình vào danh sách những việc cần làm.
Một người đàn ông đeo kính, mặc tây trang giày da đi tới, đôi mắt y ánh lên sự cơ trí lão luyện.
Sau lưng y còn có một cô gái khoảng chừng đôi mươi.
“Chủ tịch Quý” Y đánh tiếng chào hỏi Quý Tĩnh Duyên trước rồi cười với Cảnh Hoài: “Chào cậu Cảnh, tôi là Từ Vấn, trợ lí của chủ tịch Quý”
Cảnh Hoài biết y, dù sao trong nguyên tác người này cũng có tên tuổi với suất diễn.
Bên cạnh mỗi vị giám đốc đều có một đàn em vạn năng trung thành.
Trong《 Trói buộc bạn trai 》, Từ Vấn là kiểu trợ lí mà sếp nói một câu là y sẵn sàng lên trời xuống biển, không gì không làm được.
Khi thụ nguyên tác bị công nguyên tác cưỡng ép chơi trò giam cầm, Quý Tĩnh Duyên đã giao cho y nhiệm vụ giải cứu thụ.
Tất nhiên trợ lí của vai phụ không bằng trợ lí vai chính, nếu không làm gì có chuyện Quý Tĩnh Duyên nhảy từ tầng một trăm xuống.
Cảnh Hoài cười đáp lại: “Chào anh”
Từ Vấn chỉ cô gái bên cạnh: “Đây là trợ lí sinh hoạt mới của chủ tịch, cậu cứ gọi cô ấy là Hiểu Chanh”
Sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, Quý Tĩnh Duyên hướng về hai người: “Vất vả rồi”
“Không vất vả” Y chưa kịp mở miệng, Hiểu Chanh đã tươi cười tiếp lời, cô nàng đi đến đứng sau Quý Tĩnh Duyên, ân cần nói: “Đây là bổn phận công việc thôi mà, được phục vụ cho chủ tịch Quý là vinh hạnh của em”
Từ Vấn nhíu mày, coi thường diễn xuất của cô nàng.
Song y đành nhẫn nhịn, không muốn nói điều không hay trong ngày lành.
Hiểu Chanh thấy không ai nói gì, lòng thầm mừng.
Cô mới tốt nghiệp, dựa vào thân thích làm cao nên được làm việc trong tập đoàn Vân Tích.
Không ngờ vừa nhậm chức liền gặp may, lãnh đạo trực tiếp của cô phải ra nước ngoài công tác, rồi thì trong tập đoàn lan truyền tin chủ tịch đã có đối tượng kết hôn.
Cô đã tìm mọi cách để nhận được cơ hội làm việc bên cạnh chủ tịch.
Lần đầu tiên trông thấy Quý Tĩnh Duyên, Hiểu Chanh không thể không thừa nhận, cho dù người này có ngồi xe lăn thì khí chất trên người cùng đôi mắt bình thản của hắn vẫn dư sức làm người khác đỏ mặt nhũn chân.
Sau đó cô bắt đầu hỏi thăm phu nhân chủ tịch tương lai, đáng tiếc tin tức bị ém quá kĩ, cô vận dụng hết các mối quan hệ cũng không thể dò ra điều gì.
Cuối cùng có vị thân thích nọ lặng lẽ bật mí cho cô.
——Phu nhân chủ tịch tương lai là nam, trong khi chủ tịch Quý thích con gái.
Ngay khắc ấy, cô biết cơ hội đã đến.
Hiểu Chanh đảo mắt quan sát người đứng trước ô tô.
Nhan sắc của thiếu niên vô cùng đẹp là điều khỏi phải nói, trên người khoác bộ Hán phục đỏ thẫm hoàn toàn khác biệt biệt với dân công chức tây trang giày da.
Anh đứng mà lọt thỏm giữa đám bảo tiêu và nhân viên công tác.
Như là cảm nhận được ánh mắt của cô, thiếu niên nhìn sang, đôi mắt sáng trong ngập nước dễ dàng khơi gợi lòng hảo cảm của người khác.
May mắn người này là nam, là nữ thì cô tranh không nổi.
Hiểu Chanh rời mắt đi, vòng sang đứng cạnh Quý Tĩnh Duyên, vừa thân mật kéo tấm chăn trên đùi hắn lên cao vừa dịu dàng gọi: “Chủ tịch Quý”
Cô lén nhìn, xác định thiếu niên cũng nghe thấy lời mình nói bởi đối phương vừa biến sắc, nửa trông như nghi hoặc, nửa trông giống đang nhịn cười.
Lực chú ý của cô đặt hết lên Cảnh Hoài, hoàn toàn không để ý vị chủ tịch nào đó đã thu hết động tác của cô vào mắt.
“Từ Vấn” Quý Tĩnh Duyên nhăn mày gọi, hắn kéo chăn xuống làm ống quần tây teo tóp hiển lộ.
Nếu phía dưới ấy vẫn còn đôi chân khỏe mạnh rắn chắc thì chắc chắn cái ống quần này sẽ bị các tạp chí đua nhau đăng lên, nhưng hiện tại phía dưới chỉ có cơ bắp co rút khiến lòng người thổn thức.
Quý Tĩnh Duyên lạnh giọng: “Mang chăn mới đến đây”
“Vâng”
Hiểu Chanh hoảng sợ đứng thẳng, không biết phải làm sao: “Chủ tịch Quý…”
Giọng điệu đáng thương hết cỡ, đôi mắt cô lập tức hoe đỏ.
Quý Tĩnh Duyên không buồn để ý, ngoảnh mặt đi rồi gọi: “Cảnh Hoài”
Đám người phía sau đứng yên bất động, nhất trí đình chỉ mọi động tác.
Từ Vấn vừa cầm chăn mới đi ra, nghe vậy cũng dừng lại.
Cảnh Hoài lại gần y: “Để tôi mang sang cho”
Từ Vấn sửng sốt, gật đầu: “Ừ”
Y nhìn thiếu niên cất bước.
Thế mà ông chủ chưa bao giờ cho phép người xa lạ động chạm lại nhờ thiếu niên mang chăn đến giúp.
Trực giác y mách bảo giữa hai người bọn họ chắc chắn đã xảy ra cái gì rồi.
Cảnh Hoài đi thẳng, vạt áo dài chạm gót nhẹ đung đưa, bước chân mạnh mẽ có lực, dáng người thẳng tắp như tùng, biểu tình bình tĩnh, mái tóc tuy không cố ý vấn thành kiểu tóc cổ đại nhưng gương mặt ưa nhìn vẫn khiến người ta nghĩ đến câu thơ cổ miêu tả công tử như ngọc.
Câu thơ cổ như sauHán Việt: Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song.
Hán: 陌上人如玉,公子世无双
Dịch thơ: Quân tử trên đời không có hai, trên đường đi người như ngọc
Dịch nghĩa: Quân tử trên đời này chẳng có người thứ hai, bước đi trên đường người đẹp như ngọc
Link chi tiết hơn ấn vào đây
Anh đến bên Quý Tĩnh Duyên, nghe hắn nói: “Cậu đẩy xe cho tôi”
Giọng nói lạnh lẽo khiến những người xung quanh lùi xa mấy bước, bên cạnh Quý Tĩnh Duyên lập tức trống không.
Khóe môi Cảnh Hoài nhấc lên: “Vâng”
Đi đến cửa thang máy, ngay lúc Hiểu Chanh chuẩn bị ấn nút thì hắn lạnh lùng lên tiếng: “Cô không cần đi theo nữa”
Cô gái sững người.
Từ Vấn liếc cô một cái, lại nhìn sang Cảnh Hoài, cuối cùng nói: “Vậy tôi cùng ngài Cảnh đưa chủ tịch lên”
Quý Tĩnh Duyên phất tay: “Không cần”
Hắn hỏi: “La Thiến vẫn chưa về à?”
Từ Vấn đáp: “Cô ấy chưa về, người vẫn đang trên phi cơ”
Hắn ừ một tiếng: “Tìm trợ lí sinh hoạt mới cho khoảng thời gian này đi”
Mặt Hiểu Chanh hết trắng lại hồng, đôi mắt đã thật sự đỏ bừng.
Cảnh Hoài buông tiếng thở dài.
Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi chưa trải sự đời, tưởng cửa sau của chồng anh dễ qua thế ư? Gây rối đúng ngày kết hôn của sếp lớn, chết không oan.
Trong khi đợi thang máy xuống, Cảnh Hoài cảm nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và cảnh giác của đám người phía sau.
Anh nghĩ ngợi, đây là… sợ anh ôm mưu đồ với Quý Tĩnh Duyên hả?
Cũng đúng.
Tất cả mọi người đều biết thụ trong nguyên tác không tình nguyện kết hôn với Quý Tĩnh Duyên.
Già yếu bệnh tật, Quý Tĩnh Duyên dính đúng chữ tật, quả thật không dễ gì ăn ở với hắn.
Thời điểm thang máy đến nơi, Từ Vấn không nhịn được lên tiếng: “Cậu Cảnh, chủ tịch Quý cậy nhờ cậu quan tâm, nếu trong nhà có thiếu thốn gì xin hãy liên hệ với tôi, cả đám người chúng tôi luôn canh giữ bên ngoài”
Cảnh Hoài bắt được trọng điểm.
——Cả đám người chúng tôi, canh giữa bên ngoài.
Đang cảnh cáo anh đây mà.
Anh cũng không để ý, đứng thẳng lưng an ủi đối phương: “Anh cứ yên tâm, tự tôi lo được, mọi người quay về hết đi”
Ý đuổi người không chút do dự, nụ cười khéo léo của Từ Vấn thoáng chốc cứng đờ.
Hết chương 3Dịch giả có lời muốn nói: Thời gian vừa rồi mình kín lịch học cải thiện online nên không đăng thêm chương được ( ╥ω╥) Từ giờ sẽ cố đăng chương đều đặn, cách hai ngày sẽ đăng chương mới nha
Giải thích xíu xiu nếu có ai không hiểu đoạn Cảnh cục cưng mắng người, ẻm mắng bậy với thâm lắm chứ đùa
“Có phải chồng của bác nhiễm trùng niệu đạo không, tại sao miệng mồm bác bẩn đến vậy?” → Niệu đạo là một bộ phận của hệ tiết niệu, nó là một ống dài nối từ bàng quang ra lỗ sáo (lỗ tiểu) để đưa nước tiểu ra ngoài.
Ý ẻm là chồng bác gái này có nhiễm trùng niệu đạo hay sao nên bác gái làm chuyện giường chiếu ấy ấy xong mới mở miệng nói được những câu “bẩn” đến vậy.
“Bác ngồi đây dùng bữa sáng rồi chốc có dám nhận điện thoại của chồng để mà mở miệng xinh hỏi xem người ta muốn ăn thử miếng không?” → Mình hiểu câu này là miệng đã nói lời ô uế nhưng ngoại tình bao nuôi người khác rồi có dám gọi điện nói chuyện với chồng hợp pháp hay không
“Hôm nay tiết trời tốt lành, để tôi hát bài《 Ngày tốt lành 》 siêu độ cho chồng bác nha?” → Mình chưa hiểu lắm câu này, có thể Cảnh cục cưng chỉ nói vậy cho vui thôi.
Vì cái lời bài hát quanh đi quẩn lại chỉ là hôm nay tốt đẹp ngày mai tốt đẹp.
Đoạn điệp khúc thì như này: Hôm nay là một ngày tốt đẹp/Những điều mong muốn đều thành sự thật/Ngày mai là một ngày tốt đẹp/Mở cánh cửa ra ta nghênh đón gió xuân.
Danh Sách Chương: