• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cẩu Tử

Đầu óc Lâm Ngọc rất loạn, trong lòng sợ hãi, ngơ ngác ngồi trên ghế, trên tay vẫn luôn chỉ vò một bộ quần áo, lại quên rằng bộ này đã được giặt sạch, nên giặt cái tiếp theo, Lưu Sinh rời đi lúc nào y cũng không biết.

Trong đầu y đang nghĩ, sau này khi thành thân cùng Chu Trạch, y không sinh được hài tử thì sẽ ra sao, Chu Trạch có ghét bỏ y hay không. Có thể sẽ thực sự tái giá cùng cô nương khác hay không. Chỉ cần vừa nghĩ tới Chu Trạch sẽ thú người khác, lồng ngực Lâm Ngọc đều đau.

Chu Trạch dẫn theo Lâm Bảo đến thôn bên cạnh đặt làm ngói xanh, đốt gạch cần thời gian, Chu Trạch nhận được kết quả nung gạch cần thời gian nửa tháng, nung xong không cần tự mình đi lấy, chỉ cần giao ít phí vận chuyển, họ sẽ đưa đến tận nơi. Nếu được như thế thì càng bớt việc, Chu Trạch mừng rỡ, sảng khoái giao trước phân nửa tiền cọc, hai bên lập khế.

Xong việc, Chu Trạch mang theo Lâm Bảo trở về Lạc Hà thôn. Đến đầu thôn, gặp được tiểu ca nhi Nguyên Đông đi đốn củi. Đông ca nhi tuổi tác không chênh lệnh lắm với Lâm Bảo, dáng dấp chừng mười một, mười hai. Lâm Bảo vừa thấy Đông ca nhi liền sáng mắt, nói với Chu Trạch: “Chu đại ca, ngươi về nhà trước đi, củi nhà chúng ta không còn nhiều, ta đi đốn củi cùng Đông ca nhi”.

“Đông ca nhi, hai ta cùng đi nhé.”

Nguyên Đông ca nhi hiếu kỳ quan sát Chu Trạch, không lên tiếng, gật đầu với Lâm Bảo: “Đi, cùng nhau đi”.

“Các ngươi cẩn thận một chút, đừng đi quá xa quá, nhớ về sớm chút”. Chu Trạch dặn dò xong quay ngươi đi về.

Nguyên Đông ca nhi thấy Chu Trạch đi xa, mới lôi kéo ống tay áo Lâm Bảo, nhỏ giọng hỏi: “Người kia chính là người mà các ngươi đã cứu được trong núi lớn sao? Người trong thôn đều nói hắn rất lợi hại, còn nói hắn lớn lên anh tuấn, hắn thật cao to nha, cười rộ lên còn rất ưa nhìn”.

Đông ca nhi nói xong quay đầu nhìn bóng lưng Chu Trạch vài lần.

Lâm Bảo một đầu hắc tuyến, duỗi tay nắm lấy tay Nguyên Đông, dùng sức lôi một chút: “Đừng nhìn loạn, Chu đại ca là ca phu của ta, ngươi cũng đừng có ý đồ gì”.

Nguyên Đông ngẩng đầu lườm nó một cái: “Ngươi nói nhăng gì đấy, ta chỉ nhìn thử, có thể có ý đồ gì, ngươi lôi kéo tay ta làm gì, cẩn thận người khác nhìn thấy”.

Lâm Bảo không buông tay, nắn nắn bàn tàn nhỏ trong tay nó, cảm thấy mềm mềm ấm ấm, càng không muốn buông ra.

Mặt Nguyên Đông đỏ lên, xấu hổi nói: “Lâm Bảo, ngươi làm gì thế, mau buông tay!”

Edit: Cẩu Tử

“Ta chỉ muốn nắm tay ngươi, sau này tay của ngươi cũng chỉ để ta nắm, cũng chỉ có ta mới có thể nắm”. Lâm Bảo dõng dạc nói, một bàn tay khác vươn ra, tiếp tục nắn nắn tay Nguyên Đông.

Mặt Nguyên Đông càng đỏ hơn, trái tim bình bịch nhảy loạn, dùng sức rút tay ra, mắng: “Chán ghét ngươi!” cắm đầu chạy về phía trước.

Lâm Bảo ha ha cười vui vẻ, gãi đầu, một đường chạy chậm đuổi theo, miệng nói: “Đông ca nhi, ngươi đừng nóng giận, chờ ta a, lát nữa ta giúp ngươi cõng củi về”.

Chu Trạch trở lại Lâm gia, nhìn thấy Lâm Ngọc ngồi dưới bóng cây giặt quần áo. Kỳ quái chính là y còn không phát hiện Chu Trạch đã trở về, mãi tận lúc Chu Trạch đến trước mặt y, hai chân thon dài đứng nơi đó. Lâm Ngọc đang cúi đầu, nhìn thấy đôi chân dài thình lình xuất hiện, sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn liền thấy Chu Trạch vẻ mặt mang ý cười nhìn y.

“A Ngọc, ngươi đang nghĩ gì thế, nhập thần như vậy, ta đi đến trước mặt cũng không biết”.

“Chu đại ca, ngươi trở lại, vừa nãy ta chuyên tâm giặt quần áo, không thấy ngươi đã về”. Trong Lòng Lâm Ngọc luôn suy nghĩ về Chu Trạch, lúc này thấy hắn đang đứng trước mắt. Chỉ cảm thấy lo lắng sợ hãi trong lòng không biết phải nói ra sao. Hốc mát y nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, sợ Chu Trạch nhìn thấy y không đúng, nhanh chống cúi đầu, dùng sức vò quần áo trong tay, che dấu dị thường của bản thân.

Lâm Ngọc chỉ mới ngẩng đầu trong phút chốc, Chu Trạch đã phát hiện y không đúng, sắc mặt Lâm Ngọc quá khó coi, Chu Trạch nhìn cái ghế trống bên cạnh Lâm Ngọc, bên cạnh ghế còn có bát nước đã cạn. Đoán rằng trong lúc hắn đi ra ngoài đã có người đến đây. Là ai? Tại sao người kia vừa tới tâm trạng Lâm Ngọc lại tụt dốc như vậy? Là do người đó sao? Trong lòng Chu Trạch xuất hiên nghi vấn.

“A Ngọc, đừng giặt nữa”. Chu Trạch ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Lâm Ngọc: “Lúc nãy xảy ra chuyện gì, có thể nói cho ta biết được không?”

Cảm thụ được nhiệt độ trên tay, nước mắt Lâm Ngọc không kiềm được nữa rơi xuống, y dùng sức lắc đầu: “Chu đại ca, ta, ta không có chuyện gì”.

“Ngươi đều khóc, lại nói chẳng có chuyện gì.” Chu Trạch vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Lâm Ngọc, kéo Lâm Ngọc vào trong nhà, cầm khăn ướt lau mặt cho y.

Lâm Ngọc mở to đôi mắt còn chứa lệ, nhìn Chu Trạch, cắn môi nói: “Chu đại ca, ngươi yêu thích ta sao?”

Chu Trạch ngẩn ra, nở nụ cười: “A Ngọc, ngươi khóc thương tâm như vậy là vì xoắn xuýt chuyện này?”

Lâm Ngọc gật đầu, lại lắc đầu, khuôn mặt ửng đỏ, Chu Trạch nhìn bộ dáng này của y, trong lòng bóng lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Ngọc: “Ta yêu thích ngươi, Lâm Ngọc, rất rất thích”.

Lâm Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người, trợn to mắt, khẽ nhếch miệng, trong đầu đều là Chu đại ca hôn ta, hôn ta.

Mặt Lâm Ngọc trong nháy mắt đỏ rực, y chỉ cẩm thấy trên mặt nóng bừng, trái tim bịch bịch nhảy liên hồi.

“A Ngọc, ngươi yêu thích ta sao?” Chu Trạch nhìn thấy Lâm Ngọc khẽ nhếch miệng nhỏ, đầu nóng lên, muốn cúi đầu hôn Lâm Ngọc, lại lo lắng làm y sợ hãi.

Lâm Ngọc hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn Chu Trạch, chỉ lung tung gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cũng yêu thích ngươi, Chu đại ca”.

“Ta yêu thích ngươi, ngươi cũng yêu thích ta, như vậy đủ rồi, người khác nói cái gì, không cần xem là thật, ngươi chỉ cần hiểu tâm ý của ta là tốt rồi.” Chu Trạch nói.

“Kia, vậy sau này nếu chúng ta thành thân, ta không thể hoài thai, ngươi có ghét bỏ ta hay không? Có thể cưới một cô nương khác hay không?”. Lúc hỏi ra câu hỏi này, trong lòng Lâm Ngọc rối bời, thiết tha mong chờ nhìn Chu Trạch, muốn nghe câu trả lời của hắn, rồi lại sợ hắn nói ra câu trả lời y không mong muốn.

Ánh mắt Chu Trạch khẽ chuyển, cuối cùng cũng hiểu tiểu ca nhi nhà mình là đang rối rắm chuyện gì. Hắn cũng không nhẫn nại thêm, dùng hành động biểu thị tâm ý, cúi đầu hôn lên môi Lâm Ngọc.

Một lát sau, Chu Trạch ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng: “A Ngọc, đừng quên dùng mũi hô hấp” Lâm Ngọc thẹn thùng cực kỳ, cư nhiên vừa nãy hai người thân thân. Y hoàn toàn quên mất phải hô hấp, may là Chu Trạch buông y ra, nếu không có khi y sẽ ngạt thở mà ngất đi.

Chu Trạch cúi đầu hôn y, có thể nói đều là nụ hôn đầu của hai người. Chu Trạch là kiểu” chưa từng ăn thịt heo, chỉ thấy heo chạy qua”, Lâm Ngọc còn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hai người chậm rãi tìm hiểu, cảm nhận tình cảm của nhau.

Vừa hôn xong, toàn thân Lâm Ngọc nhũn ra, cả người dựa sát vào lồng ngực Chu Trạch. Chu Trạch áp chế rung động trong lòng, hít sâu, bình phục tâm tình kích động, không tiếp tục làm ra hành động gì khác.

Lâm Ngọc chỉ cảm thấy trái tim đập điên cuồng, như kiểu muốn từ trong ngực bay phóng ra ngoài.

“A Ngọc, cảm nhận được tâm ý của ta sao?” Chu Trạch cầm lên một bàn tay Lâm Ngọc đang để trên ngực hắn: “Bất kể là bây giờ hay sau này, trong lòng ta chỉ có một người, chúng ta sẽ sông cùng nhau đến cuối đời, cho dù có thể có hài tử hay không.”

“Chu đại ca, ngươi thật tốt”. Lâm Ngọc dựa đầu vào ngực Chu Trạch, ôm lấy hắn thật chặt, tùy ý để cho nước mắt rơi thấm ướt một mảng áo trước ngực hắn.

Từ lúc cha mẹ qua đời Lâm Ngọc còn không có khóc qua như thế này. Y bị chính mình đè nén quá lâu, bởi vì y còn đệ đệ, vì đệ đệ, y phải ép chính mình biểu hiện vẻ kiên cường ra bên ngoài. Trong hai năm quá, y trải qua rất nhiều chuyện, chịu đủ ấm lạnh của nhân gian. Chu Trạch đối tốt với y, giống như ánh mặt trời chiếu sáng sau cơn mưa tầm tã, y rất sợ mất đi, cho nên mới vì mấy câu nói của Lưu Sinh mà lo được lo mất.

Chu Trạch vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Lâm Ngọc động viên: “Được rồi, đừng khóc nữa. Sau này đừng có nghe người khác nói lung tung, có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng, cứ nói ra, có ta ở đây”.

“Đông ca nhi, đưa củi cho ta đi, ta cõng giúp ngươi, khí lực của ta hiện tại rất lớn”. Lâm Bảo năn nỉ.

Nguyên Đông lườm nó một cái: “Không cần, ta tự mình cõng, ngươi tránh xa ta ra một chút”.

“Ngươi còn giận ta sao, ngươi mắng ta đi, đừng giận ta nữa, có được hay không?” Lâm Bảo tiếp tục xin tha.

“Hừ, không được”. Nguyên Đông vừa ngẩng đầu, từ xa thấy được cha mình đi ruộng về, trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Ngươi đừng nói nhảm nữa, cha ta đến, đi mau, để cho cha thấy ngươi liền không xong”.

Lời này của Nguyên Đông không nói sai, tuy rằng hiện tại hai người còn nhỏ tuổi, cũng cần thiết phải chú ý, dù sao nó cũng là ca nhi, Lâm Bảo lại là hán tử. Lúc nãy không ai thấy, bây giờ có cha nó đến, để cho cha thấy hai người như vậy, không cẩn thận Lâm Bảo còn bị đánh. Cha Nguyên Bảo là một người yêu thương con cái, dù Nguyên Đông là ca nhi ông cũng vẫn luôn yêu thương, là người cha hiếm hoi trong thôn yêu thương ca nhi, tự nhiên là không muốn nhìn thấy tiểu tử kia vây quanh xum xoe con mình.

Lâm Bảo liếc mắt nhìn về xa, thấy thật sự là cha Nguyên Đông, lập tức có chút khiếp đảm, chỉ vì lần trước nó quấn lấy Nguyên Đông chơi đùa, cha Nguyên Đông nhìn thấy còn dọa đánh nó. Nếu không phải nó thông minh, thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy, nói không chừng còn bị đánh thật.

“Đông ca nhi, ta đi trước, ngươi đừng nóng giận, ngày khác ta mang dưa hấu cho ngươi ăn”. Lâm Bảo vừa nói vừa chạy đi.

Nguyên Đông nhìn nó chạy đi, thở ra, cõng củi đi về hướng nhà mình, chẳng mấy chốc đã bị cha nó đuổi kịp, bàn tay rộng tiếp nhận bó củi trên lưng Nguyên Đông, nói: “Đông Nhi, lần sau để hai ca ca ngươi đi đốn củi, ngươi là tiểu ca nhi làm sao có thể làm việc nặng”.

“Cha, công việc này không mệt, ta xong rồi.” Kỳ thực việc đốn củi này hoàn toàn không cần Nguyên Đông động tay, thế nhưng nó lại vui vẻ làm. Bởi vì chỉ có lúc đi đốn củi, nó mới có thể gặp Lâm Bảo, còn lại thời gian nó cũng chỉ có thể ở trong nhà, không được thấy Lâm Bảo. Nghĩ đến lúc nãy Lâm Bảo kéo tay nó, mặt nó lại đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK