Chỉ thấy, con chó đạp lên ghế nhỏ, chân trước lấy đà, chân sau nhảy lên, vững vàng rơi xuống lưng dê, chờ sau khi chó nhỏ đứng vững, đến lượt con khỉ leo lên ghế, từ ghế nhảy đến trên lưng dê, sau đó nhanh nhẹn trèo lên lưng con chó.
Từ cao xuống thấp, ba con vật xếp theo thứ tự như người, đứng trên lưng nhau, mấu chốt chính là ấy vậy mà chúng vẫn có thể đứng vững vàng.
Quái nhất vẫn là con khỉ kia, nó đứng trên lưng chó, thẳng người, hai tay chụm lại, mô phỏng đúng tư thế chấp tay của người. Nó cúi đầu lạy đoàn ngoài ba cái, sau đó lộn nhào liên tiếp mấy vòng, còn làm mặt quỷ với đám đông.
Chọc cho mọi người vui vẻ không thôi, vỗ tay không ngừng, luôn miệng khen hay, bầu không khí náo nhiệt đến đỉnh điểm.
Lúc bầu không khí đang sôi động, lão gia tử đi đến trước mặt con khỉ, không biết là đút cho nó cái gì, sau khi con khỉ ăn xong, thuận theo cái tay bò lên vai ông, thò tay lấy mũ của ông, nhảy xuống, đi đến trước đám đông, giơ mũ ra, ý muốn đòi tiền thưởng.
Lúc này lão gia tử cũng mở miệng: “Lão đây kiếm sống không dễ, đến nơi này bán nghệ, đại gia có tiền thì rộng lượng cho ít, không cod tiền thì đến tăng thêm náo nhiệt, lão đây cảm kích vô cùng…”
Lão gia tử nói xong cúi đầu bái một cái. Con khỉ cầm mũ chậm rãi đi vòng tròn quanh mọi người. Có ai thảy tiền đồng vào mũ, nó sẽ đứng lại lạy người đó, nhìn qua vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Mỗi lần thu được tiền đồng khen thưởng, không chỉ có hầu tử cúi đầu, ông lão cũng sẽ chắp tay, nói cảm tạ.
Trong đám người có người phóng khoáng thưởng tiền, có người cho một văn, có người cho hai văn. Cũng có hài tử thích trò ném tiền vào mũ, đòi người lớn cho nó tiền, chờ con khỉ cầm mũ đến sẽ ném tiền vào, còn tranh thủ sờ nó một cái.
Mắt thấy khỉ con sắp đến gần, Lâm Ngọc lấy từ trong ngực ra hai văn tiền, muốn cho khỉ con. Y cảm thấy nó rất lanh lợi đáng yêu, y rất thích.
“A Ngọc, có phải ngươi muốn thưởng cho nó?” Chu Trạch hỏi.
“Đúng thế, nhưng xa quá ta với không tới.” Chu trạch đứng vòng ngoài, khoảng cách có chút xa.
“Đừng gấp, chúng ta chen vào bên trong.” Nói xong, Chu Trạch ôm Lâm Ngọc chậm rãi chen vào bên trong.
Bởi vì lúc này ông lão bắt đầu xin tiền thưởng, có vài người xem đã mắt, lại không muốn bỏ tiền ra, cho nên quay người rời đi, có vài người không cho tiền còn tiếp tục ở lại xem. Còn một số thì rất phóng khoáng cho tiền, người bán nghệ kiếm sống đầu đường toàn nhờ vào phần tiền này, song cho dù ngươi có cho tiền hay không, họ vẫn sẽ tươi cười. Không tâng bốc người cho tiền, cũng không hạ thấp người không cho, điều này sẽ khiến nhiều người vây xem hơn, con đường làm ăn rộng rãi hơn, cho nên bọn họ đối với ai cũng sẽ tươi cười.
Chu Trạch nhìn thấy một đám người rời đi, người thưa bớt, ôm Lâm Ngọc tiến đến, Lâm Ngọc bị ôm xấu hổ.
“Chu đại ca, thả ta xuống đây đi, bây giờ ta có thể nhìn thấy rồi.”
Chu Trạch không khăng khăng ôm Lâm Ngọc, nhẹ nhàng thả y xuống đất, che sau người y, phòng khi có người va phải y.
Lâm Ngọc được thả xuống, vừa lúc khỉ con đi tới trước mặt hai người, Lâm Ngọc thả tiền đồng vào trong mũ của nó.
Khỉ con dường như biết đếm tiền, thấy Lâm Ngọc thả vào hai văn, biết được cho nhiều, vui vẻ kêu, cúi đầu lạy hai người một cái, còn nhe răng cười với hai người.
Lâm Ngọc nở nụ cười, đưa tay sờ đầu khỉ con, con khỉ cũng không né tránh, trái lại đưa đầu đến, chủ động dụi vào tay y.
Hành động này làm Lâm Ngọc rất vui, Lâm Ngọc liếc nhìn Chu Trạch.
Chu Trạch cười nói: “Không sao, ngươi thích thì cứ sờ nó.”
Vì thế Lâm Ngọc lại sờ đầu khỉ con lần nữa, cảm giác dưới tay mềm mại bông xù, khá giống với lúc sờ đầu Hoàng Mao.
“Chu đại ca, nó thật đáng yêu, sờ lên cũng mềm mại.” Lâm Ngọc vui vẻ nói.
Ông lão và khỉ con đi xin tiền thưởng xong, tiếp tục cùng ba con vật trình diễn. Rất nhanh Lâm Ngọc phát hiện, ba con vật này làm lại loạt động tác khi trước, biểu tình cũng giống y đúc, không có gì mới, Lâm Ngọc khó nén được vẻ thất vọng.
Lúc này y đã hiểu vì sao mọi người xem xong sẽ rời đi, bởi vì màn trình diễn này giồng y như lúc đầu.
“Đi thôi, A Ngọc, chúng ta đến chỗ khác xem, bên kia có rất nhiều chỗ chơi vui, ăn ngon.” Chu Trạch đúng lúc đưa ra ý.
“Được, chúng ta qua bên kia xem.” Lâm Ngọc liếc mắt nhìn khỉ con lần nữa, chọn rời đi.
Tương tự, có mấy người thấy không có gì mới cũng chọn rời đi, lại có người đến sau chưa được xem thì bị hấp dẫn, nói chung là thu nhập hôm nay của ông lão bán nghệ tương đối khá.
Chu Trạch dẫn Lâm Ngọc đi dạo tiếp, hai bên ven hồ đủ loại sạp hàng, cái gì cũng có, rất đa dạng, tiếng rao hàng vang lên không dứt.
Một đường đi, một đường xem, Lâm Ngọc đi đến trước một giá gỗ, bên trên giá gỗ treo đủ loại túi hương, hầu bao hình Cẩm Lý, nổi bật nhất là một cái hầu bao Cẩm Lý màu đỏ thẫm, vảy cá được thêu bằng tơ đen, rất sống động, bên cạnh là hầu bao giống thế, nhưng được thêu bằng tơ vàng, cực kỳ tinh xảo.
Lâm Ngọc liếc mắt đã chọn trúng, hai cái thành đôi, vừa vặn hai người có thể mang.
Ngớ đến vừa nãy y và Chu Trạch mới ước nguyện cả đời, y rất muốn tặng lễ vật cho Chu Trạch, để biểu hiện tâm ý.
“Hầu bao này bán thế nào?” Lâm Ngọc hỏi.
“Vị tiểu ca này ánh mắt thật tốt, hầu bao này là loại tốt nhất, ngươi xem, hầu bao được làm bằng vải thượng hạng, chỉ thêu cũng là loại tốt nhất, phải mất một tháng mới thêu xong, hầu bao này đều đã nhận được chúc phúc của Cẩm Lý đại tiên, tặng người hay tự mình dùng đều được, vừa có thể kết nhân duyên, vừa có thể cầu may, chỉ bán với giá hai lượng bạc…”
Lão bản sạp hàng hiển nhiên là người biết làm ăn, thấy khách tới, miệng lưỡi lập tức lưu loát thổi phồng, nửa câu không rời chủ đề đồ vật hắn bán là loại tốt nhất.
“Bất quá chỉ là hai cái hầu bao thôi, ngươi lại bán đắt như vậy.” Lâm Ngọc nghiêm mặt, định trả giá, y đã có kinh nghiệm buôn bán cửa tiệm gần nửa năm, đã gặp qua đủ loại người, tự nhiên biết được phải trả giá như thế nào.
“Như vậy đi, ta trả ngươi tám trăm văn cho hầu bao này.” Lâm Ngọc nghiêm mặt nói, không cảm thấy mình trả giá tàn nhẫn đến mức nào.
Ông chủ sạp hàng: “…”
Nụ cười trên mặt chủ sạp xém chút không giữ được, trả giá thế này cũng quá ác rồi, tuy rằng hắn quả thật có nói thách quá, nhưng cũng không bằng người này trả giá, nếu như bán giá này, chẳng những hắn không có lời, mà còn lỗ vốn, buôn bán mà lỗ vốn thì còn làm ăn làm gì?
Vẻ mặt tươi cười của chủ sạp thoáng cứng đờ, sau đó khôi phục như lúc đầu, cười ha ha nói: “Vị tiểu ca này thật vui tính, nguyên liệu để làm ra hầu bao này còn hơn tám trăm văn, ngươi lại muốn mua với giá này là đang xem thường ta, nhưng ta xem ngươi muốn mua, ta cũng cho cái giá cuối cùng, một lượng hai trăm văn, đây chính là giá cuối rồi.”
Nghe chủ sạp nói, trong lòng Lâm Ngọc hiểu rõ, chắc chăn còn có thể trả giá, vì vậy tiếp tục trả giá với chủ sạp, ngươi tới ta đi, hai bên cứ như vậy tới lui một hồi.
Chu Trạch đứng bên cạnh vô cùng hứng thú nhìn xem, tiểu phu lang nhà hắn trả giá, chủ sạp đã muốn đổ mồ hôi, hiển nhiên là chịu không nổi, thỉnh thoảng còn lia ánh mắt đến trên người hắn.
Thế nhưng Chu Trạch không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Lâm Ngọc trả giá khiến ông chủ muốn khóc ròng, cuối cùng dùng một lượng ba mươi văn mua được.
Không chỉ như vậy, Lâm Ngọc tinh mắt nhìn thấy một đôi hầu bao Cẩm Lý khác, nguyên liệu làm giống đôi hầu bao y vừa mua, nhớ đến đệ đệ, nó cũng đã đính hôn, có phu lang, cho nên y quyết định mua thêm đôi hầu bao này, cho đệ đệ tặng Nguyên Đông.
Nếu mua hai cặp, đương nhiên phải trả giá tiếp, đến cuối, Lâm Ngọc trả hai lượng năm mươi văn cho hai cặp hầu bao này.
Chủ sạp cầm bạc trong tay, xém chút rơi nước mắt, thật sự hắn không lời được bao nhiêu, hắn hối hận vì đã xem nhẹ vị tiểu ca nhi này, nhìn sai đối phương, không ngờ miệng lưỡi y lại tốt như vậy, không kém hơn so với mình, hôm nay hắn gặp phải đối thủ rồi.
Chủ sạp cầm bạc, chả còn lòng dạ nào hẹn Lâm Ngọc lần sau lại tới, hắn càng hy vọng lần sau y đừng ghé đến sạp của mình.
Lâm Ngọc cầm hai cặp hầu bao vừa “khổ cực” mua được, có thể dùng ít tiền hơn để mua được thứ mình thích, là chuyện rất vui vẻ.
Lâm Ngọc đưa cho Chu Trạch một cái hầu bao màu đỏ, đỏ mặt nói: “Chu đại ca, hàu bao này cho ngươi, ngươi một cái, ta một cái.”
Đáy lòng Chu Trạch khẽ động, nhận lấy hầu bao, nãy giờ hắn không nghĩ Lâm Ngọc mua hầu bao để tặng mình, hắn còn tưởng Lâm Ngọc mua hầu bao về tặng Lưu Vân.
“A Ngọc, đây là cho ta?”
Lâm Ngọc nói: “Đúng, Chu đại ca, đây là tâm ý của ta, ta chưa tặng ngươi thứ gì, toàn là ngươi cho ta, cho nên ta muốn mua hầu bao này tặng ngươi.”
“Được, ta nhận!” Chu Trạch sảng khoái treo hầu bao lên thắt lưng.
Thấy vậy, Lâm Ngọc cầm hầu bao đỏ còn lại, cũng treo lên thắt lưng mình. Xong, vừa ngẩng đầu lên, đã bị Chu Trạch hôn lên má, bên tai vang lên giọng nói của Chu Trạch: “A Ngọc, thật sự là càng lúc ta càng thích ngươi!”