• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cẩu Tử

“Chu đại ca, ngươi đã về rồi! Cùng Lưu thúc nói chuyện thế nào?”

Lâm Ngọc nhìn thấy Chu Trạch cùng Lâm Bảo hỗ động, chỉ cảm thấy rất tốt, đã lâu y không thấy đệ đệ có dáng vẻ hoạt bát như vậy. Từ khi phụ mẫu qua đời, đệ đệ trở nên ít cười, cả khuôn mặt toàn là lạnh lùng, toàn thân như mọc gai, đối với người khác luôn tràn ngập địch ý. Y biết đó chỉ là phương thức tự bảo vệ của đệ đệ. Thế nhưng Lâm Ngọc lại hy vọng đệ đệ nhà mình có thể giống như những đứa trẻ khác trong thôn, hoạt bát, nghịch ngợm một chút thì tốt biết bao.

“Ngươi xem cái này, đây là Lưu thúc cho ta, hắn nói ta trước hết luyện tập một chút, vài ngày nữa rảnh rỗi thì sẽ vào núi.” Chu Trạch nhặt cây cung từ trên mặt đất đưa lên cho Lâm Ngọc xem.

Lâm Ngọc nhìn cung tên trong tay Chu Trạch, lại nhớ đến cha, nhớ đến trước đây cha y cũng có một cây cung tiễn tốt, chỉ là thời gian đó cha bệnh nặng, mẹ phải bán cây cung đó đi, lấy tiền mua thuốc cho cha.

“A Ngọc, ngươi làm sao vậy?” Chu Trạch thấy sắc mặt Lâm Ngọc không tốt, quan tâm hỏi.

Tiếng hỏi làm Lâm Ngọc tỉnh lại từ trong hồi ức, y lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta chỉ là nhớ tới cha ta.”

Chu Trạch nhìn thấy Lâm Ngọc như vậy, có chút đau lòng. Hắn tiến đến, nghĩ muốn sờ đầu y như sờ đầu Lâm Bảo, bàn tay còn chưa có đưa đến, đã bị một tiếng quát ngăn lại.

“Này, ngươi làm gì đấy, không cho chạm vào ca ca ta!” Lâm Bảo tức giận quát, che trước người Lâm Ngọc, bày ra dáng vẻ gà mẹ bảo vệ con, chỉ là chả có tý tính uy hiếp gì cả.

Chu Trạch ngượng ngùng thu tay về, không rõ vì sao, mỗi lần hắn đến gần Lâm Ngọc, Lâm Bảo liền bày ra bộ dạng này, hắn lại cũng không làm cái gì xấu xa.

“Tiểu Bảo, ngươi đừng như vậy, Chu đại ca lại không làm cái gì.” Lâm Ngọc kéo Lâm Bảo đang đứng chắn trước người mình, bị nó nháo trò như vậy, thương tâm vừa dâng lên cũng tiêu tán mất tiêu.

“Vừa nãy hắn muốn chạm vào ngươi? Ngươi còn không biết?” Lâm Bảo bất mãn nói, trừng mắt nhìn Chu Trạch.

Vẻ mặt Lâm Ngọc lúng túng: “Không được nói bậy, hai chúng ta không có làm cái gì.” Dứt lời liền quay người, đi nấu cơm.

Nhìn Lâm Ngọc đã rời đi, lại nhìn Lâm Bảo đang trợn mắt trứng mình, Chu Trạch gãi đầu, luôn cảm thấy có hiểu lầm gì vừa phát sinh mà hắn không biết. Chỉ là chẳng bao lâu nữa hắn sẽ biết là đã xảy ra hiểu lầm gì.

Bữa trưa là bánh bột ngô nướng, thức ăn kèm là cà chưng, dưa chuột trộn, ăn chung với bánh bột ngô nướng, ăn vào miệng quả thật thơm ngon vô cùng.

Ăn cơm trưa xong, mặt trời cũng lên tới đỉnh, là lúc nóng nhất trong ngày. Đại đa số mọi người đều ở trong nhà nghỉ ngơi, rất ít người đi ra ngoài. Huynh đệ Lâm Ngọc cũng về phòng ngủ trưa, Chu Trạch không có thói quen ngủ trưa, nhàn rỗi không có việc gì làm, lấy ra một bó rơm, cầm cái ghế đến, ngồi đó biên mũ rơm. Hắn còn nhớ buổi sáng Lâm Ngọc cùng Lâm Bảo bị phơi nắng đến đỏ mặt, liền nhớ đến tài vặt này của mình. Đây là lúc bé hắn học từ cha, lúc này thành ra lại có tác dụng.

Đun một nồi nước nóng, Chu Trạch đem rơm nhúng qua nước nóng, nhúng rơm vào nước nóng như vậy, lúc biên mũ rơm sẽ không còn quá giòn, có độ bền tốt hơn.

Chu Trạch đem từng cọng rơm đều nhúng qua, chọn những cọng đều đều nhau, bắt đầu đan rơm. Chỉ là lúc đầu do khá lâu rồi chưa làm, Chu Trạch luống cuống một lúc mới quen tay lại. Hai tay nhanh nhẹn bắt đầu đan.

Trong lúc Lâm Ngọc và Lâm Bảo ngủ, Chu Trạch đã đan được chín cái bím rơm ( kiểu như bím tóc ấy).

“Chu đại ca, ngươi đây là đang biên mũ rơm?” Lâm Ngọc nhìn thấy bím rơm bên cạnh Chu Trạch, hỏi.

“Đúng, làm cho các ngươi mỗi người một cái.” Chu Trạch nói.

“Ngươi còn có thể biên cái này?” Lúc này Lâm Bảo cầm lấy hai cái bím rơm, nhìn đến bàn tay nhanh nhẹn của Chu Trạch, ngón tay linh hoạt, làm cho nó nhìn thôi cũng muốn hoa cả mắt.

Thật là lợi hại a! Lâm Bảo nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Trạch, cái tên này thực sự là không đơn giản.

Mũ đan bằng cỏ này thật ra không đáng mấy đồng tiền, lại không phải ai cũng biết làm. Trong thôn chỉ có mấy người biết làm, lúc nào rảnh rỗi, bọn họ cũng sẽ biên mũ rơm, đem lên trên chợ bán, một cái mũ rơm bán hai đồng tiền, cũng coi như có thêm thu nhập.

Nghĩ đến có thể bán lấy tiền, mắt Lâm Bảo sáng rực lên, thuận miệng nói: “Ta muốn học, ngươi có thể dạy cho ta không?”

“Trước tiên gọi một tiếng đại ca nghe chút.” Chu Trạch trêu ghẹo.

“Hừ, không muốn dạy thì thôi, ta cũng không cần.” Lâm Bảo không thỏa hiệp.

Chu Trạch cười hì hì, giả bộ không để ý đến nó, quay người sang dạy Lâm Ngọc: “A Ngọc đến đây, ta dạy cho ngươi, cái này rất đơn giản, ngươi xem như vậy, lại như vậy.”

“Chu đại ca, ngươi xem có phải làm như vậy hay không?” Lâm Ngọc khéo tay, học rất nhanh, y còn có thể nhanh tay hơn, nhưng sợ làm sai cho nên chậm lại một chút.

“A Ngọc thật thông minh, vừa học liền biết, cứ làm như vậy, không cần vội, cứ từ từ mà làm.” Chu Trạch chỉ y một chút, lại tiếp tục động tác trên tay.

Lâm Bảo nhìn hai ngươi biên rất thú vị, trong lòng ngứa ngáy, cũng muốn cùng làm, nhưng đáng tiếc tay chân nó lóng ngóng, cũng trộm học, chỉ là kiến thức nửa vời, biên không ra cái hình thù gì, cả người khó chịu vô cùng.

Chu Trạch nhìn nó như thế, cũng không tiếp tục trêu ghẹo, lòng nói không gọi đại ca thì thôi, sau này chắc chắn nó sẽ gọi. Lập tức lại gần hướng dẫn cho nó.

Lần này Lâm Bảo ngược lại không có làm giá, bé ngoan nghe dạy, rất nhanh cũng đã học được.

Một buổi trưa ba người bện được một đống bím rơm, sau đó Chu Trạch kêu Lâm Ngọc mang kim chỉ ra, đem bím rơm cẩn thận kết thành mũ.

Lúc nhìn thấy hắn cầm kim may, Lâm Ngọc và Lâm Bảo nhịn không được giật mình, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đại nam nhân cầm kim may, xem tay nghề kia, cư nhiên còn rất thành thạo.

Lâm Bảo cảm thán một tiếng: “Dùng kim may mà ngươi cũng biết, ngươi còn biết những gì nữa?”

Chu Trạch nở nụ cười, “Thứ ta biết còn nhiều lắm, ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta đều đem những gì ta biết dạy cho ngươi, thế nào?”

“Hừ, ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách.” Lâm Bảo nhỏ giọng lầm bầm một tiếng. Không chớp mắt nhìn động tác trên tay Chu Trạch.

Bận rộn đến gần tối, Chu Trạch mới làm xong mũ rơm, giống như mũ rơm người khác làm, tuy rằng không quá tinh xảo. Nhưng do đã lâu không làm, có thể làm được như vậy đã là rất không tệ. Ngồi lâu, cả người đều mỏi, Chu Trạch đứng lên duỗi người, vặn thắt lưng, hoạt động tay chân. Lúc này hai huynh đệ Lâm Ngọc đều không có ở bên cạnh hắn, hai người họ đã đi nấu cơm.

Chu Trạch cầm mũ rơm đi vài bên trong bếp, hai huynh đệ Lâm Ngọc đang ở trong bếp nấu cơm. Cơm tối rất đơn giản, chỉ có cháo cùng ít rau. Chu Trạch đi tới trước mặt hai người, đem mũ rơm đội lên đầu Lâm Ngọc. Cười nói: “A Ngọc, thử xem cái mũ này thế nào?”

“Chu đại ca, nhanh như vậy đã may xong mũ rơm rồi?” Mặt Lâm Ngọc ửng đỏ, cúi đầu không dám nhìn Chu Trạch, dùng tay sờ sờ mũ rơm trên đầu. Trong lòng rất vui, y không nghĩ tới Chu Trạch lại đem mũ rơm cho y, đây là lần đầu tiên có người tặng đồ vật cho y.

“Không được động tay động chân với ca ca ta.” Lâm Bảo tạc mao.

Nhà Lâm Ngọc còn hai mẫu ruộng, không được tốt lắm. Phân nửa trồng lúa, còn lại trồng cao lương, đậu, vài thứ linh tinh khác.

Hai mẫu đất này là thứ cuối cùng cha mẹ lưu lại cho hai huynh đệ bọn họ. Vốn dĩ lúc cha mẹ còn sống, nhà bọn họ có tới bảy mẫu đất, sau đó phát sinh biết cố, bán đi hơn phân nửa. Dạo trước Lâm Bảo bị bệnh, lại phải bán thêm một mẫu, cuối cùng chỉ còn lại hai mẫu. Lâm Ngọc không dám tiếp tục bán, cho dù có lúc thiếu thốn, cơm không đủ ăn, cũng không dám bán đi, chỗ đất còn lại chính là mệnh của hai huynh đệ bọn họ, bán đi liền xong đời.

Vì trời nóng, người trong thôn đều ra ruộng lúc sáng sớm hoặc xế chiều. Lâm Ngọc thích đi lúc sáng sớm. Trời vừa tờ mờ sáng, y cõng trên lưng cái sọt trúc, cầm cuốc trong tay đi ra ruộng làm cỏ.

Năm nay trời hạn, hoa màu trong ruộng trưởng thành không quá tốt. Chu Trạch cùng Lâm Ngọc ra ruộng, nhìn hoa màu ủ rũ trong ruộng, so với lương thực lúc thất mùa thời hiện đại mà hắn từng thấy qua còn kém hơn. Cỏ trong ruộng không có quá nhiều, chắc là do Lâm Ngọc thường xuyên nhổ. Không có đủ nước, lại không có phân bón, lá cây lúa héo vàng ủ rũ, mong thu hoạch được tốt là không có khả năng.

Chu Trạch lại một lần nữa ý thức được rõ ràng, cuộc sống của mọi người ở đây so với tưởng tượng của hắn còn khó khăn hơn, làm nông không dễ.

Mấy ngày nay ngoại trừ những lúc theo huynh đệ Lâm Ngọc ra ruộng, thời gian còn lại Chu Trạch đều ở nhà luyện bắn cung. Không có bia ngắm, Chu Trạch liền dùng cây hòe ở góc tường xem như bia. Từng mũi tên, không ngại phiền mà luyện tập. Hắn đã có kinh nghiệm bắn súng từ trước, học liền hiểu. Mới đầu còn bắn bị lệch, lâu dần có thể bắn trúng vị trí hắn muốn, tài bắn cung của hắn không ngừng tăng lên.

“Phập” Một mũi tên bắn vào trên cây, Hai huynh đệ Lâm Ngọc vẫn đang xem chăm chú phút chốc sáng người hai mắt. Lâm Bảo còn phải cố nhịn không khen ra miệng một tiếng “hay”.

Chu Trạch quay đầu lại nhìn hai huynh đệ đang đan bím rơm, nở nụ cười, nói: “A Ngọc, Tiểu Bảo, các người có muốn thử một chút không?”

“Ca, đi, chúng ta cũng thử bắn tên đi.” Lâm Bảo nóng lòng muốn thử, Lâm Ngọc cũng hiếu kì vô cùng, cùng đi tới.

Trước tiên Chu Trạch dạy Lâm Ngọc cách giương cung. Lâm Ngọc đứng ở phía trước, hắn đứng ngay đằng sau, hai cánh tay vòng ra phía trước Lâm Ngọc, cầm lấy tay Lâm Ngọc, giương cung. Một tay kéo day cung, một tay cầm chuôi cung, thân thể hai người dựa vào rất gần, Lâm Ngọc còn có thể nghe được tiếng hít thở của Chu Trạch. Ý thức được tư thế hiện tại của hai người, y có chút hối hận vì đã đi qua học bắn tên.

“Cứ như vậy, đem cung mở ra, sau đó bắn.” Chu Trạch vừa nói vừa hướng dẫn Lâm Ngọc cách dùng.

Chỉ nghe “Phập!” một tiếng, mũi tên vững vàng cắm vào trên thân cây.

“Bắn trúng, ca, ngươi bắn trúng!” Lâm Bảo nhảy nhót hoan hô một tiếng, vốn dĩ nó chỉ chú ý đến mũi tên vừa bắn trúng, đột nhiên phát hiện ra tư thế của Chu Trạch cùng ca ca nó, sắc mắt bỗng chốc sa sầm: “Này, tại sao ngươi lại táy máy tay chân với ca ta.”

Nghe vậy, Chu Trạch mới phát hiện lúc này hắn và Lâm Ngọc cách nhau rất gần, hắn vừa hạ mắt liền nhìn thấy gò má ửng đỏ của Lâm Ngọc. Không biết vì sao, mặt của hắn cũng đỏ lên, cảm thấy cả người có chút khó chịu. Theo bản năng buông lỏng tay đang cầm lấy bàn tay Lâm Ngọc, luu về sau một bước, sờ gáy, ngượng ngùng cười.

Lâm Ngọc vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui khi bắn trúng, vui sướng quay đầu nhìn hắn vui vẻ cười: “Ta bắn trúng rồi!”

Chu Trạch không biết tại sao, chỉ cảm thấy lúc này Lâm Ngọc rất dễ nhìn, trong lòng cũng ấm áp. Cái ý niệm này vừa nhảy ra, dọa hắn giật nảy mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK