• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Vân lôi kéo Lâm Ngọc tán gẫu hồi lâu, hai người nói cười vui vẻ.

Mãi đến tận lúc trời sắp tối, Lưu Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời qua cửa sổ, phát hiện không còn sớm.

“Nguy rồi, trời sắp tối, ta phải nhanh chóng về nhà, muộn như vậy còn chưa về, mẹ ta sẽ mắng chết ta!” Lưu Vân vội vàng nhảy từ trên giường xuống.

“Vân ca nhi, ngươi chậm một chút, đừng gấp, ngươi ôm cái hộp này về, chắc chắn sẽ không bị mắng”. Lâm Ngọc chỉ vào hộp trang điểm nói.

“A Ngọc, ngươi thật sự muốn tặng nó cho ta sao?” Lưu Vân cho rằng vật này quá quý giá, không dám nhận.

“Đương nhiên là thật sự!” Lâm Ngọc khẳng định.

Lưu Vân kích động, tiến đến ôm lấy Lâm Ngọc, cọ mặt vào cổ y.

“A Ngọc, ngươi đối với ta thật tốt, cám ơn ngươi!”

“Chúng ta là bạn tốt, những thứ này đều là nên làm”. Lâm Ngọc vỗ lên lưng Lưu Vân an ủi.

Lưu Vân bình phục tâm tình rất nhanh, nhận lấy hộp gương, vừa thấp thỏm vừa cao hứng trở về nhà.

Trong lúc Lâm Ngọc và Lưu Vân còn đang tán gẫu, Lâm Bảo đã về đến nhà, đi vào trọng cửa tiệm tìm Chu Trạch, kể lại cuộc trò chuyện ở Lưu gia cho hắn nghe.

Lâm Bảo nói: “Mẹ Tiểu Hổ quá kiên quyết, ta ăn nói vụng về, không biết phải làm sao, chốt cùng ta bị nàng thuyết phục, nếu không phải còn nhớ đến đó để đưa bạc, phỉnh chừng ta đã cầm bạc về. Thế nhưng sau đó ta đã kín đáo đưa cho Tiểu Hổ, xem như là hoàn thành nhiệm vụ, còn những chuyện khác ta không quản”.

“Tiểu Bảo làm không tệ, chuyện như vậy làm vài lần là quen thôi. Giao tiếp với người khác chính là như thế, lui tới nhiều, rồi cũng sẽ quen thôi”. Chu Trạch nói.

Lâm Bảo lắc đầu như trống bỏi: “Chuyện như vậy sau nên vẫn là nên để ngươi làm đi, ta không muốn trải qua nữa, nói quá nhiều ta cũng cảm thấy mệt”.

Chu Trạch nở nụ cười: “Kỹ xảo nói chuyện không dựa vào số lần, mà là tinh ý, chỉ cần ngươu nói tốt, thì một câu cũng bằng mười câu nói không tốt”.

Nghe Chu Trạch nói vậy, Lâm Bảo thở ra một hơi thật dài, nó không muốn luyện thành tài ăn nói giống như mẹ Lưu Tiểu Hổ: “Sau này ta sẽ thử xem sao. Chu đại ca, ca ta đâu? Sao không ở đây?”

“Lưu Vân tới đây, A Ngọc dẫn y vào trong phòng rồi”.

“Ra là vậy, ca ta rất thân với Lưu Vân, hai người hợp tính, nói chuyện tốt lắm”.

“Chu đại ca, ngươi có biết ngày mai là ngày gì không?” Lâm Bảo bỗng nhiên hỏi.

Trong lòng Chu Trạch hiểu rõ, bật cười: “Đương nhiên là biết, mai là ngày hai mươi tháng ba, là sinh thân A Ngọc, làm sao ta quên được”.

Ánh mắt Lâm Bảo sáng lên: “Đúng thế, ngày mai là hai mươi tháng ba, là ngày sinh thần của ca ca, cũng là ngày y chính thức thành niên. Nếu cha mẹ còn tại, nhất định ngày mai sẽ tổ chức rất long trọng. Lễ thành niên của mỗi người đều được coi trọng, thường thì sẽ nấu thật nhiều thức ăn ngon, còn có mì trường thọ. Tuy rằng bây giờ cha mẹ đã mất, ta vẫn muốn để ca ca trải qua sinh thaafnh thành niên đúng nghĩa, Chu đại ca, ngươu thấy được không?”

Người trong thôn rất coi trọng lễ thành niên của hài tử, đương nhiên trong thôn không có tổ chức rầm rộ. Chỉ là vào hôm ấy, mọi người phá lệ coi trọng, một phần là vui mừng rốt cuộc hài từ cũng đã trưởng thành.

“Tiểu Bảo, ngươi nói đúng, chúng ta đương nhiên phải để A Ngọc trải qua một sinh thần hoàn hảo. Chúng ta có thể dựa theo truyền thống, trưa mai làm một bàn thức ăn ngon, còn có thể dùng trứng gà và bột mì làm cái bánh ngọt…” Chu Trạch thương lượng cùng Lâm Bảo cho quá trình ngày mai.

Mà bên này, Lâm Ngọc cũng đang suy nghĩ làm sao để cùng Chu Trạch trải qua một đêm tốt đẹp…

Sau khi Lưu Vân đi về, sắc trời dần tối, đã có nhiều nhà ăn bữa tối, dắt nhau ra ngồi dưới tàng cây nơi góc tường, cùng uống trà tán gẫu. Lưu Vân ôm hộp gương, đã cố ý chọn con đường ít người qua lại, nhưng vẫn bị nhìn thấy.

Hộp gương là màu đỏ, càng hấp dẫn ánh mắt, mọi người thấy y ôm hộp gương đẹp như vậy, đều tò mò.

Có người mở miệng gọi Lưu Vân: “Vân ca nhi, ngươi ôm trong ngực cái gì thế, thật xinh đẹp!”

“Chỉ là cái gương mà thôi.” Lưu Vân không dừng bước, y muốn nhanh chân về nhà, dù sao lúc này đã tối, nói không chừng cả nhà đã chuẩn bị ăn cơm, nếu y còn không về nhanh, mẹ y nhất định sẽ đi tìm.

Quả nhiên, suy nghĩ còn chưa dứt, đã nhìn thấy mẹ y vội vàng đi tới trước mắt, đối mặt với y, vừa nhìn thấy y đã quở trách: “Vân Nhi, ngươi biết bây giờ là lúc nào không? Trời tối rồi, còn không về nhà, không muốn ăn cơm hử?”

Lưu Vân biết mẹ mình mạnh miệng nhẹ dạ, nếu không cũng không vội vàng đi tìm y. Y nháy mắt với mẹ mình, làm nũng: “Mẹ ~ Không phải con đang đi về đây sao, không phải thấy người ở đây con cũng đã chạy về đến nhà đó ~”

“Chỉ giỏi mồm mép, còn không nhanh chân lên, cơm nước đều xong chỉ còn chờ ngươi về ăn cơm. Lớn đầu như vậy rồi, còn không nhớ giờ cơm, ăn cơm cũng cần người đi gọi”. Trong khi nói chuyện, tầm mắt Lưu mẫu rơi xuống hộp gương trong ngược Lưu Vân. Vừa rồi chỉ lo trách cứ hài tử, không để ý đến, bây giờ nhìn thấy, nàng hỏi: “Gương ngươu đang ôm là chuyện gì? Ngươi đến cửa tiệm Lâm gia mua sao?”

Người chung quanh nhất thời hiểu rõ, thì ra gương này là mua ở cửa tiệm Lâm gia, hèn gì Lưu Vân đi về từ bên đó.

Lưu Vân không muốn phô trương việc này, y đổi thành một tay ôm gương, một tay bắt lấy tay Lưu mẫu: “”Không phải, về nhà rồi nói, chúng ta về nhà ăn cơm trước đi, không phải người nói cơm chín rồi sao?”

Lưu mẫu bị Lưu Vân ôm tay kéo về, nàng nhìn hộp gương vài lần, khen: “Gương này thật đẹp! Mua thì cứ mua, mẹ không trách ngươi xài tiền phung phí. Hết bao nhiêu tiền? Về nhà mẹ cho ngươi, ngươi phải giữ lại ít tiền trong tay, không nên thấy gì mua đó, phải giữ lại phòng thân”.

Lưu mẫu hiểu lầm, cho rằng Lưu Vân lấy tiền phòng thân của y đi mua, lại lấy làm lạ nhi tử của bà khi nào thì phung phí như vậy, bất quá xem gương đẹp như vậy, nàng cũng không trách cứ. Tháng sau Lưu Vẫn phải xuất giá, vừa lúc mang theo gương này làm của hồi môn, tăng thêm vài phần thể diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK