“Bây giờ không phải trước đây.”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng cắt ngang cô ấy.
Anh trực tiếp đứng lên từ ghế mây.
Mặc dù lúc này cơ thể anh hết sức yếu ớt, thế nhưng chiều cao gần một mét chín vẫn có thể dễ dàng khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác ngột ngạt cực kỳ đè nén.
Lê Duyệt Tư không chịu khuất phục đứng tại cl “Cân nhắc thân phận của mình, đừng để anh thấy em động tay động chân với người phụ nữ của anh, bằng không…”
Lệ Hữu Tuấn bước một bước, trực tiếp đi tới trước mặt cô ấy Khí thế mạnh mẽ này làm cho Lê Duyệt Tư theo bản năng lùi về phía sau một bước: “Có tin anh phong sát em không?”
Chỉ mấy chữ nhàn nhạt, không có quá nhiều tâm tình, nhưng tự nhiên làm cho người khác khiếp sợ.
Tác phong làm việc của Lệ Hữu Tuấn nói một là không có hai.
Nếu như anh đã nói ngày mai sẽ phong sát, vậy thì tuyệt đối sẽ không để đến ngày.
hôm sau “Anh nói cái gì?”
Hình như không thể nào tiếp thu được cú đả kích khổng lồ này, dưới chân Lê Duyệt Tư mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững Vì một người phụ nữ, Lệ Hữu Tuấn nói muốn phong sát cô ấy sao?
Tại sao lại như vậy?
Sao có thể có chuyện đó?
Khuôn mặt thanh tú của Lê Duyệt Tư trắng bệch như tuyết Dáng vẻ kia thật giống như hoàn toàn không thể phục hồi tinh thần từ trong cú đả kích này.
Lệ Hữu Tuấn vô cùng thiếu kiên nhãn, quét mắt nhìn Tân Tấn Tài một chút.
*Đuổi cô ấy đi ra ngoài cho tôi”
“Được được”
Tần Tấn Tài vội vã chạy tới, kéo Lê Duyệt Tư đi ra bên ngoài.
Lê Duyệt Tư còn đang giấy giụa không chịu đi “Anh thả tôi ra, Hữu Tuấn, sao anh có thể nói với em câu nói đó, anh…”
Lời của cô ấy còn chưa nói hết thì đã trực tiếp bị kéo đi.
Tân Tấn Tài cạn lời nhìn cô ấy: “Tôi nói này nữ thần Duyệt Tư, cô không thể yên phận một chút sao? Ban đầu chính cô một mực muốn đính hôn với Lục Mặc Thâm. Bây giờ cô không cam lòng như thế, lẽ nào hối hận rồi?”
Hối hận?
Như bị chạm phải cái chân đau gì đó, động tác giấy giụa của Lê Duyệt Tư đột nhiên ngừng lại Trong đầu cô ta lập tức trống rỗng, có điều rất nhanh đã hồi phục tinh thần: “Sao tôi có thể hối hận được?”
Tần Tấn Tài một mặt cạn lời: “Nếu như cô không hối hận, vậy thì nên giành nhiều thời gian và sức lực, còn cả tâm tư đặt trên người vị hôn phu của cô đi. Nếu tôi đoán không sai, cô và Lục Mặc Thâm vẫn còn đang chiến tranh lạnh đúng không? Cô không đi dỗ anh ta, ngược lại chạy tới đây đánh Tô Kim Thư. Tôi thật sự không hiểu nổi cô suy nghĩ như thế nào nữa”
“Tôi…
Lê Duyệt Thư nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải.
Khuôn mặt thanh tú của Lê Duyệt Tư nguội lại, đột nhiên cô ấy mở tay Tần Tấn Tài ra: “Thả tôi ra, tôi tự mình đi”
Nhìn thấy bóng lưng của cô ấy có chút hồn bay phách lạc, Tân Tấn Tài nhíu mày đi theo.
Lê Duyệt Tư có chút ngơ ngác đi ra ngoài, trong đầu cực kỳ hỗn loạn: Hối hận?
Sao có thể sẽ hối hận?
Người cô thích rõ ràng là Lục Mặc Thâm, hơn nữa cô ấy còn thích anh ta rất nhiều năm.
Thời điểm bọn họ đính hôn năm năm trước, cô ấy liền cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cô ấy không có hối hận, chỉ là có chút không quen mà thôi.
Rõ ràng người đàn ông vẫn luôn lặng lẽ đứng phía sau mình, cho dù lúc nào quay đầu cô ấy cũng có thể nhìn thấy, bỗng chốc không thấy đâu nữa.
Chỉ cần là người, đều sẽ có chút không quen đúng không?
Cô ấy không có đố ky, không có không cam lòng.
Chỉ là không quen mà thôi.
Cô ấy chỉ đang lo lắng cho sức khoẻ của Lệ Hữu Tuấn.
Không sai, chính là như vậy.
Sau khi tự mình tẩy não cho chính mình, cô ấy thở ra một hơi thật dài, dáng đi cũng trở nên tao nhã hơn.
“Này, cô không sao chứ?”
Tân Tấn Tài ở phía sau lên tiếng.
Lê Duyệt Tư thong thả quay đầu lại, nét mặt rõ ràng đã khôi phục sự bình tĩnh: “Tôi không sao, vừa nãy chỉ vì tôi quá lo lắng cho Hữu Tuấn mà thôi, cho nên mới nói mà không biết lựa lời, xin lỗi”
Tân Tấn Tài nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy cái cổ tê dại: Người phụ nữ này trở mặt cũng nhanh quá đi Sau khi nói xong, Lê Duyệt Tư trực tiếp leo lên xe bảo mẫu của chính mình.
Na Na nhìn thấy sắc mặt cô ấy có chút gì đó không đúng, thế nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi xe lái đi một hồi lâu, cô ta mới lấy ra một bó hoa từ ghế trước đưa đến: “Duyệt Tư, đây là hoa anh Lục tặng c‹ Lê Duyệt Tư quay đầu nhìn qua, nhìn thấy một bó hoa bách hợp.
Cô ấy nhăn mày lại, đáy mắt né qua một tia không thích.
Vốn dĩ cô ấy không thích hoa bách hợp.
Chỉ là lần đầu tiên Lục Mặc Thâm tặng, cô ấy cũng không từ chối.
Sau đó có một lần, cô ấy vô tình nói ra một câu mình thích hoa hồng.
Sau lần đó, chỉ cần là hoa Lục Mặc Thâm tặng cô ấy, đều sẽ là hoa hồng Nhưng trợ lý của anh không biết, có lúc vẫn sẽ tặng hoa bách hợp tới.
Lê Duyệt Tư đặt hoa sang một bên: Cho dù là bách hợp thì thế nào?
Cho dù là trợ lý đặt thì thế nào?
Lục Mặc Thâm mới là người yêu cô ấy nhất.
Nghĩ thông suốt điều này, cô ấy lấy điện thoại di động ra.
Sau một tuần chiến tranh lạnh, cô ấy bấm dãy số của Lục Mặc Thâm.
Sau khi điện thoại vang lên ba tiếng, đường dây được nối thông.
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh ôn hoà tao nhã của Lục Mặc Thâm vang lên: “Alo?”
Vừa nghe được giọng nói trầm thấp mà khiêu gợi này của anh ta, Lê Duyệt Tư cũng có chút không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được anh ta.
Cô ấy muốn xác định tâm ý của chính mình.
Người cô ấy yêu chỉ có Lục Mặc Thâm mà thôi.
“Mặc Thâm, anh đang ở đâu?”
“Ở công ty”
“Em tới tìm anh.”
“ừ”
“Ngày kia anh có rảnh không?”
“Làm sao?”
“Em muốn đi chọn khăn che mặt”
“ừ”
“Lát nữa gặp.”
“Được”
Sau khi cúp điện thoại, lúc này Lê Duyệt Từ mới thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên người cô ấy thích là Lục Mặc Thâm.
Chỉ có anh ta mà thôi.
Mặc kệ cô ấy ồn ào chiến tranh lạnh thế nào, chỉ cần cô ấy liên hệ với anh ta.
Anh ta sẽ cho rằng những thứ không vui trước đó, xưa nay đều chưa từng xảy ra.
Mười phút sau, xe bảo mẫu màu đen dừng trong ga ra toà nhà của tập đoàn Lục Dương.
Lê Duyệt Tư vừa mới xuống xe, lập tức nghe được âm thanh Na Na kinh ngạc lên tiếng: “Duyệt Tư, cô xem người đàn ông kia không phải là Tổng giám đốc Vương sao?
Sao ông ta lại dẫn theo một người phụ nữ tiến vào thang máy? Đó chính là thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc. Lẽ nào người phụ nữ đó chính là người phụ nữ ở trong bóng tối mà anh Lục vừa ý hay sao?”
Biệt thự núi Ngự Cảnh.
Lê Duyệt Tư chân trước vừa mới rời đi, nét mặt Tô Kim Thư lập tức thay đổi.
Hai hàng chân mày thanh tú kia của cô nhíu chặt.
Vừa nấy Lê Duyệt Tư quá hùng hổ doạ người, cho nên cô mới liều lĩnh mở miệng phản kích.
Trong những câu chữ đó, mang theo rất nhiều tư thái xem mình như bà chủ Lệ Hữu Tuấn… anh sẽ không tức giận chứ?
Dù sao Lệ Hữu Tuấn cũng nói mình là người phụ nữ của anh, đó là ý của anh.
Mà mình mở miệng nói chuyện kiểu này, thì có chút ý được cưng chiều nên kiêu ngạo rồi đó anh Lệ, vừa nãy t: Tô Kim Thư có chút ngại ngùng xoay người.
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, bắt đầu sắp xếp ngôn từ.
Chỉ có điều lời còn chưa nói hết, cô đã nghe thấy âm thanh trâm thấp của Lệ Hữu Tuấn vang lên: “Tô Kim Thư, lại đây”
Tô Kim Thư khẽ cắn môi, nhưng cô vẫn nhằm mắt đi tới Đôi tay của Lệ Hữu Tuấn chậm rãi ôm lấy vai cô “Anh Lệ, đừng động, vết thương trên tay anh…”
Lời còn chưa nói hết, Tô Kim Thư đột nhiên cảm giác trên người nặng nề.