Khoé miệng của Lục Mặc Thâm co giật, đôi tay vốn dĩ đang ôm lấy eo cô ấy bỗng nhiên siết chặt lại.
Chân Lâm Thuý Vân đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng anh ta.
Cô ấy hoảng hốt lo sợ, tay cũng buông khỏi mặt: “Lục Mặc Thâm, anh làm gì vậy?”
“Lúc nãy em cũng nói rồi, em là người phụ nữ của anh. Chúng ta lúc nào cũng có thể đi làm giấy chứng nhận kết hôn. Nhà của anh chính là nhà của em. Em còn định đi đâu nữa?” Lục Mặc Thâm nói rõ ràng câu này ra khiến Lâm Thuý Vân không cách nào phản bác.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Mặc Thâm, có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta, lúc này tràn ngập sự cưng chiều.
Cô ấy thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình qua cặp đồng tử đó, dịu dàng, e thẹn và quyến rũ.
Thì ra mấy từ này vốn dĩ mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trên người cô ấy, nhưng cứ ở trước mặt của Lục Mặc Thâm, cô ấy lại nhìn thấy cái tôi chân thật nhất.
“Giáo sư Lục, anh vẫn còn giận hả?”
Lục Mặc Thâm tỏ ra vô tội: “Anh giận lúc nào?”
“Cái gì?” Lâm Thuý Vân vừa nghe câu này thì trực tiếp thấy mơ hồ.
Tên này lại nói ra câu này! Nếu anh ta không giận, sao lại muốn rời khỏi nhà mình?
Nếu anh ta không giận, tại sao mình vừa nói ra nước ngoài thì anh ta lại lạnh nhạt với mình như vậy?
“Nếu anh không giận, tại sao không qua đêm ở nhà em?”
Theo thường lệ thì Lục Mặc Thâm chắc là mặt dày đòi ở lại nhà mình mới đúng!
Một nụ cười ranh mãnh lướt qua mặt của Lục Mặc Thâm: “Ý của em là, anh không qua đêm ở nhà em thì em rất thất vọng hả?”
Lâm Thuý Vân thấy dáng vẻ mặt tươi cười hạ lưu của anh ta thì biết ngay trong đầu anh ta lại đang nghĩ ra thứ gì đó không lành mạnh.
Gương mặt nhỏ của cô ấy bỗng dưng đỏ bừng: “Nè, em cảnh cáo anh. Anh đừng nghĩ chuyện gì linh tinh. Em không hề có ý gì hết nhé!”
“Anh còn chưa nói mà em biết là anh đang nghĩ linh tinh hả? Vậy anh có phải cho rằng như vầy, nếu đầu em không suy nghĩ mấy chuyện linh tinh thì sao lại biết anh đang nghĩ mấy chuyện đó?”
“Anh…”
Lâm Thuý Vân nhận thua.
Lục Mặc Thâm người ta là giáo sư, nói năng lưu loát! Mình không có bản lĩnh đấu khẩu với anh ta, đúng là tự mình chuốc lấy sự mất mặt.
“Đáng ghét. Lời em muốn nói đã nói xong rồi. Anh thả em ra, em muốn về nhà.”
Lục Mặc Thâm mỉm cười, con cừu nhỏ dâng tận cửa, sói đầu to như anh ta sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
Anh rất nhàn nhãn lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.
Lâm Thuý Vân thấy động tác lưu loát sinh động của anh ta như vậy thì cô ấy chau mày: “Anh gọi điện cho ai vậy?”
Câu nói của Lâm Thuý Vân còn chưa dứt thì phát hiện điện thoại đã kết nối.
Lục Mặc Thâm trực tiếp ấn nút loa ngoài: “Alo, con rể!”
Nghe giọng quen thuộc này, vẻ mặt của Lâm Thuý Vân bỗng dưng tái nhợt.
Cô ấy không dám tin và trừng mắt nhìn Lục Mặc Thâm. Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này giáo sư Lục của chúng ta chắc chắn đã chết một trăm lần rồi.
Lâm Thuý Vân cắn chặt răng, dùng ánh mắt chất vấn: Lục Mặc Thâm, sao anh có thể gọi điện cho mẹ em vậy?
“Cô à, con gọi điện cho cô là vì Thuý Vân, cô ấy …”
Mẹ Lâm quả thật là người tinh ý, bà ấy vừa nghe giọng của Lục Mặc Thâm nói thì biết ngay mâu thuẫn giữa hai người đã được giải quyết. Cho nên chưa chờ Lục Mặc Thâm mở miệng nói, bà ấy đã cười ha ha đáp lời:
Vì vậy Lục Mặc Thâm còn chưa nói gì, bà ấy đã vui vẻ hỏi:
“Con rể à, Thúy Vân đang ở nhà con đúng không?”
Lâm Thúy Vân nghe mẹ mình hỏi thì cảm giác da đầu tê rần.
Cô không mở miệng, chẳng qua liên tục xua tay, dùng khẩu miệng tỏ ý anh nên nói là cô không có ở đây.
Nhưng dường như Lục Mặc Thâm không nhìn thấy, anh trả lời rất lễ phép: “Thưa cô, đúng là vậy. Hôm nay thật sự quá muộn nên Thúy Vân sẽ qua đêm ở chỗ con, con không dẫn cô ấy về nhà.”
Sau khi Lâm Thúy Vân nghe anh nói, vẻ mặt lập tức đen như gan heo.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, mẹ Lâm cười tít cả mắt: “Được, nếu không có chuyện gì nữa thì mẹ cúp máy đây, các con làm việc tiếp đi.”
Hai người nói dăm ba câu đơn giản, mẹ Lâm trực tiếp cúp máy.
Cuộc gọi điện kết thúc, Lâm Thúy Vân ngơ ngẩn.
Đó là mẹ ruột của cô ấy ư?
Sao mẹ lại nói rằng các con làm việc tiếp đi?
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, bọn họ còn làm việc gì đâu?
Chắc chắn Lâm Thúy Vân cô đã một người mẹ giả rồi.
Sau khi tắt máy, Lục Mặc Thâm nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Lần này anh không phải chở em về nhà.”
Lâm Thúy Vân tức muốn hộc máu.
“Giáo sư Lục, chẳng lẽ anh không cảm thấy mình làm vậy là quá vô sỉ hả?”
“Có sao? Vừa nãy chẳng biết là ai chạy từ nhà đến đây, còn mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền với một cô gái khác nhỉ. Bây giờ anh chở em về, chẳng phải không cho em mặt mũi à? Vậy nên để bảo vệ thể diện cho em, anh sẽ miễn cưỡng giữ em ở lại!”
Lâm Thúy Vân nghiến răng: “Giáo sư Lục, anh biết hành vi của anh là gì không?”
“Là gì?”
“Được hời còn ra vẻ đấy!”
Lục Mặc Thâm trực tiếp giang hai cánh tay ra, ôm cô ấy vào lòng: “Em nói vậy không đúng, bây giờ anh vẫn chưa chiếm được món hời nào hết.”
Lâm Thúy Vân bị ôm chặt vào lòng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cưng chiều của anh ta. Trong khoảnh khắc, cô ấy bỗng chột dạ: “Làm gì đấy, quân tử nói miệng chứ không táy máy chân tay nhé. Chúng ta có gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh không được giở trò lưu manh!”
“Em đưa đến cửa rồi, nếu anh không giở trò lưu manh thì khác nào em không quyến rũ?”
Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy, nếu bây giờ anh không bị thương thì đã ôm Lâm Thúy Vân lên tầng từ lâu rồi.
“Thưa giáo sư Lục, anh là giáo sư của nhân dân đó, anh có thể có nguyên tắc chút không?”
“Ở bên vợ tương lai, anh không cần phải giữ nguyên tắc.”
Lục Mặc Thâm dứt lời, trực tiếp duỗi bàn tay phải ra trước mặt cô.
“Anh làm gì thế?”
“Vết thương ở xương cần ít nhất một trăm ngày, hành động bất tiện nên em phải đỡ anh!”
Lâm Thúy Vân hết cách, đành phải đỡ anh đi lên phòng ngủ trên tầng hai.
Dọc đường đi, Lục Mặc Thâm cố ý tựa sát người vào cô ấy.
Mặc dù Lâm Thúy Vân cũng khỏe khoắn nhưng cô ấy bị người đàn ông như Mặc Thâm dựa dẫm, vẫn có vẻ cố hết sức.
Sau khi hai người vào phòng ngủ, trán cô ấy toát mồ hôi. Lâm Thúy Vân liếc mắt ngó nhìn phía bên kia chiếc giường: “Giáo sư Lục, anh cần đi vệ sinh không?”
Lục Mặc Thâm gật đầu, đáy mắt lóe lên vẻ gian xảo.
Khi bọn họ đến gần mép giường, anh ta bỗng nhiên nhũn chân, sức nặng cơ thể dồn hết vào người cô ấy.
“A!”
Lâm Thúy Vân kêu lên, bị anh trực tiếp nhào tới đè xuống giường.
Lục Mặc Thâm cao một mét tám sáu, vì thế cả người anh hoàn toàn bao phủ lấy cô, Lâm Thúy Vân bị anh ép đến mức không nhúc nhích được:
“Lục Mặc Thâm, anh làm sao vậy?”
Lục Mặc Thâm vùi đầu vào hõm vai cô, ngửi mùi hương trên mái tóc cô.
Rõ ràng biểu cảm rất hưởng thụ, nhưng giọng nói của anh lại xen lẫn đau đớn và kiềm nén.
“A... Chân của anh.”
Chân?
Nghe thấy từ này, vẻ mặt của Lâm Thúy Vân nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Vừa rồi cô còn đang giãy giụa muốn đứng dậy, lúc này lập tức dừng lại.
“Lục Mặc Thâm, chân của anh thế nào rồi? Có phải là va vào chỗ nào không? Có cần đi bệnh viện không?”
Lục Mặc Thâm thấy dáng vẻ hoảng hốt lo lắng của cô, bỗng nhiên cảm thấy cô nàng đanh đá này thật sự đáng yêu vô cùng.
Lúc này anh có hơi không nỡ trêu chọc cô tiếp.
Thế nhưng nếu không trêu cô thì đừng mơ tới phúc lợi của anh tối nay nữa.
Lục Mặc Thâm khẽ cau mày muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vừa mới ngồi thẳng được một chút, Lâm Thúy Vân đã vội vàng bò dậy, đỡ lấy anh.
“Động phải chỗ nào rồi? Là động phải vết thương hay là động vào khớp xương? Đau chỗ nào vậy?”
“Hình như ban nãy bị chuột rút một chút.”
“Chuột rút?”
Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, không phải là bị thương tới khớp xương là được.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^Cô vươn tay ra bắt đầu cẩn thận xoa bóp cho Lục Mặc Thâm.
“Chuột rút ở chỗ nào? Em xoa bóp cho.”
“Ở chỗ này à?”
“Ừm... Lên trên một chút.”
“Lên trên một chút hả? Chỗ này à?”
“Lên trên thêm một chút nữa.”
“Là ở đây sao?”
“Ừ, chỗ này bị chuột rút có hơi đau.”
“Được, vậy anh đừng động đậy, để em xoa cho.”
Lâm Thúy Vân tập múa từ nhỏ, với cô ấy, mấy chuyện căng cơ, chuột rút thế này quả thực là chuyện cỏn con.
Bàn tay trắng nõn xoa bóp một đường trên chân trái của Lục Mặc Thâm.
Động tác của cô ấy rất chăm chú, thỉnh thoảng vẫn hỏi Lục Mặc Thâm có tốt hơn chút nào không.
"A... Ừm..."
Càng ấn lên trên, Lâm Thúy Vân nhận thấy giọng thống khổ lúc ban đầu dường như đã thay đổi.
Đặc biệt là khi cô ấy ấn vào vùng bắp đùi, âm thanh từ sâu trong cổ họng của Lục Mặc Thâm khiến mặt cô ấy đỏ tới mang tai.
Cô ấy ngẩng đầu, phát hiện nét mặt của Lục Mặc Thâm lộ vẻ không đúng.
Khuôn mặt kia lập tức biến thành màu gan lợn, hai tay giống như bị phỏng đến nơi, nhanh chóng rút về với tốc độ ánh sáng:
"Lục Mặc Thâm anh... Anh cái tên khốn nạn này, đồ lưu manh!"
"Vừa rồi tay anh thật sự bị chuột rút, chỉ tại em ấn vào quá thoải mái, vậy thôi cũng trách anh sao?"
"Anh còn dám nói xạo!"
Lâm Thúy Vân xấu hổ và giận dữ muốn chết, làm bộ muốn đứng lên.
Lục Mặc Thâm lanh tay lẹ mắt, một phát nắm được cánh tay của cô ấy, trực tiếp ôm cô ấy ngồi lên trên đùi của mình.
Lâm Thúy Vân hô lên một tiếng, sợ đè phải miệng vết thương của anh ta, thế nhưng Lục Mặc Thâm vẫn không chịu buông tay:
"Cô nàng đanh đá chua ngoa, anh muốn đi tắm!"
"Vậy anh đi tắm đi!"
"Em giúp anh."
Lâm Thúy Vân lập tức há hốc mồm:
"Em giúp anh thế nào được?"
"Chân phải của anh không thể để dính nước được, bất tiện lắm, em giúp anh."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, anh bị thương rồi, em phải chịu trách nhiệm."
"Vậy... Vậy thì anh không được phép làm càn, đã tắm thì chỉ được ngoan ngoãn tắm rửa thôi..."
"Ừm."
Nói tới nói lui, thế nhưng cũng không lâu sau, trong phong tắm lại truyền đến những âm thanh kỳ dị.
"Lục Mặc Thâm, anh... Anh cởi hết quần áo ra làm gì hả?"
"Vậy anh hỏi em, có ai đi tắm mà lại mặc quần áo chứ?"
"Anh thắng."
"Anh không kỳ sau lưng được, em giúp anh..."
"..."
"Anh muốn lật lọng đúng không? Mà nếu anh muốn lật lọng cũng không sao, anh chỉ cần nói một câu là em sẽ làm ngay. Đến lúc miệng vết thương có dính nước thì em cũng không biết xử lý đâu nha."
"Anh không có lật lọng."
"Vậy bắt đầu thôi, hiện tại anh đang bị thương, em không nhanh chóng giúp anh tắm xong, ngộ nhỡ anh bị cảm thì phải làm sao?"
"Vậy... Vậy anh nhắm mắt lại trước đã."
"Hửm?"
"Này, tay anh để đâu vậy hả? Bỏ ra, đừng đụng vào quần áo của em!"
"Dù sao người em cũng ướt hết rồi, tắm chung với anh luôn đi."
"Em mới không thèm tắm chung với anh ấy!"
"Vừa nãy là em chăm sóc anh, bây giờ đến phiên anh chăm sóc em, ngoan ngoãn nghe lời nào."
"Anh..."
Hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thúy Vân với hai chân run run, vịn vào tường đi ra khỏi nhà vệ sinh.
"Cái tên khốn nạn này."
Đã nói rõ ràng là giúp anh ta tắm rửa, thế nào mà về sau cũng không hiểu tại sao chính mình lại bị anh ta ăn sạch sẽ.
Suốt cả hai tiếng, suýt chút nữa khiến cô ấy chết trong nhà tắm luôn rồi.
Lâm Thúy Vân mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh ta, co người rúc ở trong chăn, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình đã bị đào hết cả rồi.
Lục Mặc Thâm ăn đậu hũ xong, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Lâm Thúy Vân thấy anh ta nhẹ nhàng bước ra từ phòng tắm, tức giận tới mức trực tiếp nhảy xuống giường.
"Chân của anh..."
Vừa nãy không phải còn nói là bị chuột rút sao?
Bây giờ thì sao? Lúc nãy vận động dữ dội như thế, anh ta chẳng những không hề có bất kỳ một chút khó chịu nào, mà cái chân phải kia cũng không giống bị gãy.
"Nếu như anh nói, em đã giúp anh đả thông tư tưởng, cho nên thân thể anh mới nhẹ như yến thì sao?"
Lâm Thúy Vân cắn răng:
"Anh đoán xem?"
Lục Mặc Thâm chui vào chăn, trực tiếp ôm cô nàng đanh đá chua ngoa vào lòng...
Tối nay Lâm Thúy Vân bị giày vò cực kỳ thảm, không biết có phải do những lời thổ lộ của cô ấy hay không, khiến cho Giáo sư Lục của chúng ta vô cùng thỏa mãn, cho nên tinh lực là vô tận.
Hoặc cũng có thể là do trước đó Lâm Thúy Vân không thèm đếm xỉa tới anh ta, khiến anh ta phải chịu nhẫn nhịn, một bụng uất ức, cho nên lúc này mới nhất định phải phát tiết ra ngoài.
Dù sao bất kể là vì cái gì, lần này Lâm Thúy Vân cũng sâu sắc cảm nhận được, Giáo sư Lục của chúng ta ngang ngược và tàn bạo đến cỡ nào.
"Cậu Lục, Giáo sư Lục, cầu xin anh tha cho em đi!"
"Gọi anh một tiếng chồng đi, có lẽ anh sẽ cân nhắc tha cho em sớm hơn một chút!"
"Mơ tưởng!"
"Ồ."
Nửa tiếng sau.
"Chồng, em xin lỗi mà, buông tha cho em đi, em sai rồi..."
"Thật ngại quá, người mà quý khách gọi hiện tại không có ở khu phục vụ."
"Lục Mặc Thâm, em muốn làm thịt anh!"
Cơn triền miên vốn đang vô cùng ấm áp êm đềm, lại đột ngột khiến hai người họ tranh đấu không dứt
Tô Kim Thư đưa đồ xong, tảng đá lớn trong tim cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Sau khi cô lên xe taxi thì lập tức về nhà.
Trên đường tình cờ đi qua tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Lệ Sĩ, cách tòa nhà này không xa, là vị trí công ty mới của Lệ Hữu Tuấn.
Nhìn thấy xe taxi sắp lướt qua tòa cao ốc này, Tô Kim Thư chợt nói:
"Bác tài, dừng xe một chút, tôi muốn xuống ở đây."
Bác tài quay đầu lại nhìn cô:
"Chỗ này còn cách khu biệt thự một đoạn nữa, cô chắc chắn muốn xuống đây sao?"
"Vâng."
Sau khi Tô Kim Thư xuống xe, đứng trước cửa ra vào của tòa nhà ngơ ngác ngước nhìn, lại chậm chạp không bước tới.
Hơn mười phút sau, Trợ lý Lâm có chút do dự gõ cửa phòng làm việc của Lệ Hữu Tuấn.
Rất nhanh, âm thanh lạnh như băng của người đàn ông truyền tới:
"Vào đi."
Tuy rằng anh anhta đã ở bên cạnh Lệ Hữu Tuấn nhiều năm như vậy, nhưng mỗi khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông này, một chút cảm giác nhút nhát vẫn thoáng qua trong lòng anh ta.
Trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào phòng và đi tới phía trước bàn làm việc của Lệ Hữu Tuấn.
Không biết đã xảy ra vấn đề gì mà bắt đầu từ ngày hôm qua anh ta đã không nhìn thấy Lục Anh Khoa đâu, hơn nữa phần lớn công việc trên tay Lục Anh Khoa đều chuyển qua tay anh ta.
Mà điều quan trọng nhất chính là, không khí xung quanh ông chủ cũng thấp một cách đáng sợ.
Anh chỉ ngồi yên lặng ở đó thôi nhưng dường như lại có một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến lòng người kinh hồn bạt vía.
“Có việc gì sao?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng, anh lật xem tài liệu trong tay, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhướng lên.
Trợ lý Lâm hơi sửng sốt nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Trợ lý Lâm đi mấy bước đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn:
“Ông chủ, bên tiếp tân gọi điện thoại qua nói có một cô gái cứ đứng suốt ở dưới lầu công ty.”
Một tiếng 'bốp' vang lên giòn giã, tài liệu trong tay Lệ Hữu Tuấn đột nhiên rơi xuống mặt bàn.
Tuy rằng anh không dùng quá nhiều sức, nhưng âm thanh ném tập tài liệu xuống bàn lại vô cùng vang dội, để lộ ra tâm trạng vô cùng bực bội của anh lúc này:
“Chuyện nhỏ này cũng lên đây nói với tôi? Tôi thuê những người đó để làm gì?”
Trợ lý Lâm bị anh dọa cho hoảng sợ, vội vàng nín thở:
“Ông chủ, bên tiếp tân nói cô gái đứng ở cửa công ty kia trông rất giống cô Tô..."
Tô Kim Thư?
Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ còn đang tức giận lập tức ngây lại.
Biểu cảm trên mặt trợ lý Lâm lúc này cũng rất lúng túng, anh ta cẩn thận liếc nhìn ông chủ rồi đứng im ở đó chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
Sau khi Lệ Hữu Tuấn im lặng một hồi thì bỗng nhiên mở miệng:
“Đưa người đó lên đây.”
Trợ lý Lâm vội vàng thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu rời đi.
Anh Anhta nhanh chóng đi ra ngoài, Lệ Hữu Tuấn nhìn chằm chằm văn kiện đặt ở trước mặt nhưng không thể đọc được chữ nào vào đầu.
Anh ấy đành đứng lên, có một chút bực bội nên cởi cúc áo ở trước ngực ra, đi thẳng đến trước cửa sổ sát đất.
Anh đứng ở đây có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ cảnh vật bên ngoài, ánh mắt anh sâu thẳm khó đoán. Vào lúc này mà Tô Kim Thư lại đến đây… Khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn khẽ nhếch lên rất lạnh lùng, anh nhẹ nhàng móc điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại. Đầu dây bên kia reo lên sáu bảy tiếng chuông thì cuối cùng cũng có người nhấc máy. “A a…” Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì vang lên tiếng thở hổn hển rên rỉ cầu xin của con gái.
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn không hề có chút biến động. “Chết tiệt, không nhìn thấy ông mày đây đang nói chuyện điện thoại à, câm mồm vào, ồn ào chết được!”
Lệ Hạo Nhân bực bội nhìn người con gái trước mặt mình, vung tay đánh thẳng lên người cô ta.
Anh ta đánh không hề nương tay, trên làn da trắng trẻo ấy ngay lập tức hiện lên bốn vệt hằn đỏ.
Nhưng mà người con gái đó không những không hề khóc lóc mà ngược lại càng lộ ra vẻ kích động.
Nhưng mà lần này thì cô ta đã ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ ngồi trên người Lệ Hạo Nhân động đậy liên tục, cũng không hề phát ra tiếng nào nữa.
Lệ Hạo Nhân hài lòng gật đầu: “Anh hai, anh thật là biết chọn thời gian đấy, tại sao lại gọi điện thoại qua cho em vào cái lúc này chứ?”
Lệ Hữu Tuấn chỉ lạnh lùng mở miệng: “Em đi tìm gặp Tô Kim Thư đấy à?”
Lệ Hạo Nhân vừa rồi còn là biểu tình rất hưởng thụ, nhưng lúc này biểu cảm trong nháy mắt đã trở nên nguội lạnh, trên trán hình như đã lấm tấm có mồ hôi lạnh đổ ra: “Không… Không có!”
“Không còn muốn cái chân thứ ba của mình nữa rồi à?”
Lệ Hữu Tuấn là người thông minh đến mức nào, kể cả là có nói chuyện qua điện thoại, anh cũng có thể nắm bắt được cái khoảnh khắc mà Lệ Hạo Nhân đã do dự.
Xem ra đúng thực là cậu ta đã đi tìm Tô Kim Thư rồi, đúng là to gan lớn mật mà!
“Anh hai, anh phải tin em, em thật sự không có đi tìm cô ta, em, em đảm bảo với anh đấy!” Lúc Lệ Hạo Nhân nói dối thì trên trán cậu ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi, thậm chí cậu ta còn cảm thấy có luồng hơi lạnh đang không ngừng bốc lên sau lưng.
Lệ Hữu Tuấn bình thường thì không hề tính toán gì với cậu ta, nhưng mà một khi chuyện có liên quan đến Tô Kim Thư thì anh ấy ra tay không hề nương tình, ví dụ điển hình nhất chính là Lục Anh Khoa.
Khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn nhếch lên lạnh lùng, đang định mở miệng nói gì đó thì đúng lúc này có người gõ lên cửa kính. “Cộc cộc cộc!” Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn rất lạnh lùng, cúp thẳng điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia, Lệ Hạo Nhân vốn là đang cân nhắc Lệ Hữu Tuấn sẽ xử lý mình như thế nào.
Nhưng mà đợi nửa ngày trời, Lệ Hữu Tuấn cũng không hề nói gì, rồi lại cứ như thế mà cúp luôn điện thoại.
Cậu ta ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại đã đen xì, không biết là nên khóc hay nên cười.
Người phụ nữ trong lòng vẫn không ngừng cọ xát rồi khe khẽ rên rỉ, nhưng suốt cả buổi Lệ Hạo Nhân cũng chẳng hề phản ứng lại một chút nào. Ngay cả nơi nhạy cảm kia của cậu ta cũng cứ thế mà xìu xuống.
"Cậu Lệ, cậu bị làm sao vậy? Tại sao cậu vừa nghe một cuộc điện thoại xong đã trở nên như thế này...?"
Nói xong câu này người phụ nữ kia còn tỏ vẻ ghét bỏ mà nhìn xuống của quý của cậu ta. Cô ta không khỏi suy nghĩ, con mẹ nó tên Lệ Hạo Nhân này bị dọa đến mức tè ra quần rồi sao?
Cho dù Lệ Hữu Tuấn đã cúp máy điện thoại rồi, nhưng tâm tình Lệ Hạo Nhân vẫn bất ổn không yên, làm sao có tâm trạng để mà tiếp tục làm mấy chuyện trăng hoa như thế này nữa.
"Cậu Lệ, rốt cuộc cậu làm sao thế? Sao còn không tiếp tục đi, mau đi mà cậu..."
Người phụ nữ thấy cậu ta mãi cũng chẳng thèm phản ứng, lại tiếp tục làm nũng nói.
Nhưng không ngờ Lệ Hạo Nhân lại ngẩng đầu hung tợn nhìn cô ta, gằn giọng quát: "Mau cút đi!"
Người phụ nữ thấy Lệ Hạo Nhân đột ngột thay đổi thái độ, nhất thời không kịp phản ứng lại, cả khuôn mặt trắng bệch kinh ngạc.
Rốt cuộc cậu ta vừa gặp phải chuyện gì mà lại như thế? Không phải ban nãy vẫn còn bình thường, thậm chí còn đùa giỡn với cô ta hay sao? Ngay cả lúc cậu ta nghe điện thoại cũng chưa phút nào buông cô ta ra cả.
Vừa cúp điện thoại xuống, Lệ Hạo Nhân đã hoàn toàn biến đổi không còn chút ân cần dịu dàng nào cả.
Người phụ nữ vẫn cứ nghĩ rằng đây là tình thú mà Lệ Hạo Nhân muốn thực hiện với mình, cho nên càng lấn tới, tươi cười với cậu ta: "Cậu Lệ, cậu thật là đáng ghét mà..."
Chẳng ngờ cô ta còn chưa kịp chạm vào người Lệ Hạo Nhân thì cậu ta đã trở mặt hoàn toàn, dùng chân đạp mạnh vào bụng ả.
Người phụ nữ hét lên một tiếng thảm thiết, bổ nhào xuống mặt đất.
Lúc này sắc mặt của Lệ Hạo Nhân đã tăm tối tới cực điểm.
"Tô Bích Xuân, cô còn không biết xấu hổ sao? Dù gì đi nữa thì trước đây cô cũng là thiên kim con nhà gia giáo giàu có, bây giờ gia cảnh thay đổi, nghèo túng rồi cho nên không thể nghe hiểu được tiếng người hay sao?"
Không sai, người phụ nữ đang quỳ rạp trên mặt đất không phải ai khác mà chính là Tô Bích Xuân, chị em cùng cha khác mẹ với Tô Kim Thư.
Ngày trước gia đình ba người bọn họ đã bị Tô Kim Thư hãm hại đến mức phải vào tù, thậm chí số tiền tích góp cuối cùng còn sót lại trên người cũng bị lừa bằng hết.
Cũng may Lư Tuyết Cầm chung quy vẫn đau xót cho đứa con gái máu mủ đứt ruột đẻ ra này cho nên để cho bản thân và Tô văn Tâm nhận hết tất cả mọi tội trạng.
Cho nên Tô Bích Xuân chỉ bị giam giữ nửa tháng đã có thể được thả ra ngoài.
Trước khi gặp chuyện, Tô Bích Xuân vẫn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có, nhưng bây giờ thì sao? Tài sản riêng một đồng cô ta cũng chẳng còn, thậm chí đến nơi ở, chốn về cũng không.
Sau khi nhờ vả khắp nơi, cô ta mới gián tiếp liên lạc được với vài người chị em trước đây của mình, trang điểm cho bản thân thật lộng lẫy để giả vờ làm một cô gái nhà giàu, sau đó trà trộn vào giữa dàn nam nhân kia.
Nói trắng ra cô ta chính là dựa vào thân thể để kiếm tiền. Tô Bích Xuân khó khăn lắm mới tìm được và bám chặt vào cây đại thụ là Lệ Hạo Nhân, đã thế còn phải cố gắng bày ra tất cả kĩ năng thủ đoạn mới có thể giữ cậu ta ở bên mình lâu vài ngày. Ai cũng biết rằng Lệ Hạo Nhân này quả thực là lãng tử phong lưu, là cao thủ tình trường khiến cho biết bao cô gái mê đắm, nhưng lại không có ai đủ khả năng để khống chế được cậu ta.
Dường như tất cả những người nào từng lên giường với anh ta đều chỉ tồn tại được qua một đêm, sáng hôm sau đều bị đuổi đi khỏi. Nhưng hiện tại thời thế thay đổi, không ngờ Tô Bích Xuân lại có thể níu chân Lệ Hạo Nhân được tận bốn ngày trời.
Ban đầu cô ta còn dương dương tự đắc bản thân có thể trở thành ngoại lệ trong lòng Lệ Hạo Nhân, nhưng sau cùng mới biết bản thân chỉ là mộng tưởng trèo cao mà thôi.
Cô ta đâu thể ngờ được Lệ Hạo Nhân vừa nghe một cuộc điện thoại xong đã lật mặt hoàn toàn.
"Cậu Lệ..."
Tô Bích Xuân nơm nớp lo lắng ngồi dưới đất, đến đứng dậy cũng không dám đứng.
Tất cả lửa giận nóng nảy trong người Lệ Hạo Nhân cứ thế bộc phát, vẻ mặt không còn kiên nhẫn: "Mau cút đi... Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cô nữa!"
Tô Bích Xuân còn muốn giở trò làm nũng, nhưng đến khi nhìn thấy bộ dạng của Lệ Hạo Nhân, cô ta đã biết nếu bản thân càng ngang ngược phách lối thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn phản tác dụng.
Tô Bích Xuất tỏ vẻ yếu đuối nhu nhược đứng lên tìm quần áo mặc vào.
Trong lúc thu dọn quần áo, trong đầu Tô Bích Xuân nhanh chóng sắp xếp lại cục diện hiện tại, đồng thời đưa ra những tính toán riêng của mình.
Cô ta phục vụ Lệ Hạo Nhân bốn ngày, dùng hết mọi tuyệt kĩ làm cho cậu ta vui vẻ, cuối cùng chỉ đổi lại được duy nhất một cái túi Hermes. Chưa đưa một đồng tiền nào vào tay cô ta mà đòi đuổi cô ta đi sao?
Tuy rằng Tô Bích Xuân vô cùng phẫn uất không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà bước đi.
Khi cô ta vừa mới đặt chân ra đến cửa, không ngờ lại đụng phải đàn em của Lệ Hạo Nhân, anh ta nói: "Cô Tô, cô hãy đi cùng tôi đến chỗ tài vụ, cậu Lệ có chút đồ muốn đưa cho cô."
Tài vụ?
Tô Bích Xuân bỗng thấy phấn chấn tinh thần, hai mắt sáng lên, vội vàng đi theo: "Anh này, rốt cuộc cậu Lệ để lại cho tôi thứ gì vậy?"
Đàn em của Lệ Hạo Nhân đánh giá Tô Bích Xuân tỉ mỉ từ trên xuống dưới, thấy cô ta ăn mặc lộn xộn, trên người còn lưu lại mùi hương ám muội không rõ.
Tô Bích Xuân nhìn rõ được tâm tư người đàn ông này, vừa chạm phải ánh mắt của hắn ta đã biết được hắn có chủ ý gì. Vì thế cho nên trong lúc hai người sắp bước chân vào thang máy, chân Tô Bích Xuân bỗng nhiên khuỵu xuống, trượt ngã vào lòng người đàn ông kia, cô ta nhanh nhảu nói: "Chết rồi, xin lỗi anh, tôi không cô ý đâu..."
Tô Bích Xuân chật vật một lúc, cố gắng đứng dậy, nhưng cả người cô ta như thể mất hết sức lực nên lại lần nữa nằm trong lòng người đàn ông khe khẽ cọ mình. Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, mạnh bạo túm cô ta lôi vào trong phòng nghỉ. Chỉ trong phút chốc, trong phòng đã truyền đến những âm thanh mờ ám.
Vốn dĩ Tô Bích Xuân cũng dò la ra được một chút tin tức bí mật. Hóa ra Lệ Hạo Nhân và Lệ Hữu Tuấn là hai anh em.
Bởi vì Lục Anh Khoa có tình cảm với Tô Kim Thư, cho nên dù Tô Kim Thư muốn gì cũng sẽ cố gắng thực hiện, quả thực là cầu sao được vậy.
Lục Anh Khoa còn làm một món vũ khí gửi cho Tô Kim Thư, đồ vật này nọ cũng do Lệ Hạo Nhân đích thân mang tới.
Cậu ta còn dặn dò kĩ lưỡng tất cả đàn em của mình rằng tuyệt đối không bao giờ được phép để lộ chuyện này ra ngoài, nếu không nhất định sẽ gây ra họa lớn.
Hơn mười phút sau, Tô Bích Xuân theo sau đàn em Lệ Hạo Nhân từ hành lang bên trong đi ra.
Sau đó cô ta đến chỗ tài vụ, cầm sáu trăm triệu mà Lệ Hạo Nhân cấp cho cô ta rồi rời đi.
Bước chân ra khỏi khách sạn, cô ta đứng bên ngoài, sờ tay vào túi xách đang căng phồng, miệng nở một nụ cười đầy ngoan độc. Quả nhiên sau này nếu như muốn dựa vào đàn ông thì cô ta phải tìm một người giống như Lệ Hạo Nhân này, không chỉ có thân phận mà địa vị cũng không tồi, mỗi lần vung tay đều hào phóng xa xỉ tới ngần này.
Tô Bích Xuân vội vàng tìm một ngân hàng gần đó rồi gửi hết tiền vào trong tài khoản, trong lúc đó lại hồi tưởng những gì mình và tên đàn em của Lệ Hạo Nhân từng nói với nhau. Ánh mặt Tô Bích Xuân trong phút chốc như chất chứa muôn ngàn hận thù và lửa giận.
"Tô Kim Thư, con nhỏ đê tiện này, cô hại tôi thảm đến mức không sao kể xiết! Hôm nay tôi cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của cô rồi, để xem tôi xử lý cô như thế nào! Loại đàn bà đê tiện!"
Tô Bích Xuân nói xong, chần chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn gọi xe đến công ty của Lệ Hữu Tuấn.
Một lát sau, tại công ty của Lệ Hữu Tuấn.
"Vào đi."
Giọng nói trầm ổn của Lệ Hữu Tuấn từ phía trong cửa kính phát ra, Tô Kim Thư không khỏi giật mình hồi hộp. Trợ lý Lâm thấy sắc mặt Tô Kim Thư không tốt lắm, vội vàng tiến đến an ủi: "Cô Tô, cô đừng nóng lòng quá, có vẻ như gần đây Boss gặp phải rắc rối gì đó trong công việc cho nên mới bị áp lực, tâm trạng không vui. Nhưng dù sao đi nữa cô cũng không phải người ngoài, cứ bình tĩnh đi, cô không cần lo lắng đâu."
Trong lòng Tô Kim Thư không khỏi thở dài, thật ra cô chỉ hi vọng giá như mình là người ngoài, như vậy sẽ không cần phải đối mặt trực tiếp với Lệ Hữu Tuấn như thế này.
Tô Kim Thư thở dài một hơi nặng nề, cô lễ phép cười với trợ lý Lâm: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."
Nói xong câu này, cô cũng bước về phía cửa phòng rồi đi vào.
Lệ Hữu Tuấn đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay mặt lại với cô. Vóc dáng Lệ Hữu Tuấn rất cao gầy, bóng lưng thẳng tắp.
Ánh tà dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, đáp nhẹ trên tà áo sơ mi màu trắng của anh, càng làm tôn lên thân hình cô đơn ấy.
Tô Kim Thư cảm thấy lồng ngực mình tê rần: "Hữu Tuấn..."
Lệ Hữu Tuấn xoay người lại, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: "Sao em lại tự mình tới đây?"
Anh không hề nhắc đến chuyện của Lục Anh Khoa, cũng chẳng hề chất vấn Tô Kim Thư, nhưng càng như vậy càng khiến trong lòng Tô Kim Thư cảm thấy áy náy ăn năn.
Cô không hề muốn giấu diếm Lệ Hữu Tuấn, nhưng Âu Mỹ Lệ lại yêu cầu Tô Kim Thư không được nói cho Lệ Hữu Tuấn chuyện về khẩu súng ấy.
Sự tình liên quan đến anh trai cô, hơn nữa anh trai lại có mâu thuẫn với Lệ Hữu Tuấn, cho nên Tô Kim Thư mới dám tự mình đưa ra ý giấu diếm Lệ Hữu Tuấn.
Vốn dĩ tự cho mình là đúng, hóa ra cô chỉ làm cho mọi việc thêm rắc rối mà thôi.
"Em chỉ tiện đường qua đây thăm anh thôi."
Tô Kim Thư len lén cấu vào lòng bàn tay của mình, cố gắng ép cho bản thân phải thật bình tĩnh.
Lệ Hữu Tuấn cứ yên lặng nhìn cô như vậy, cuối cùng anh cũng xoay người tiến về phía cô đang đứng, cách Tô Kim Thư khoảng hơn nửa mét, rồi anh nói: "Chỉ là qua đây thăm anh thôi sao? Em không có bất cứ điều gì khác muốn phân trần giải thích với anh sao?"
Ngay tức khắc Tô Kim Thư ngây ngẩn cả người, cô vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn đang nhìn mình.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự không hề muốn nói dối điều này với Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư từng đồng ý với Lệ Hữu Tuấn, rằng hai người bọn họ nhất định phải thành thật với nhau, không giấu diếm bất cứ bí mật nào.
Nhưng nếu như cô nói cho anh biết, cô còn muốn biết cả tình hình của Lục Anh Khoa, cầu xin sự tha thứ cho anh ta, như vậy có được không?
Nếu như vậy có lẽ Lệ Hữu Tuấn sẽ càng tức giận thêm mà thôi.
Sáng nay lúc Lệ Hạo Nhân rời đi, tất cả những lời cậu ta nói với Tô Kim Tư Anh còn ong ong bên tai cô không dứt.
Cuối cùng Tô Kim Tư Anh phải bỏ suy nghĩ cầu tình cho Lục Anh Khoa ra khỏi đầu mình.
Lệ Hữu Nhân nhìn thấy ánh mắt không ngừng mâu thuẫn của Tô Kim Thư, trong lòng anh chợt động, cô đang thấy rối rắm đấu tranh sao?
Lệ Hữu Tuấn cũng không hề thúc giục Tô Kim Thư, anh cứ lặng yên nhìn cô, muốn biết rốt cuộc cô có chịu thẳng thắn nói chuyện với mình hay không.
Bỗng dưng Tô Kim Thư tiến lại gần, nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn: "Hữu Tuấn... nếu em nói dối anh điều gì, anh chắc chắn sẽ tức giận đúng không?"
Lệ Hữu Tuấn có phần sửng sốt, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời Tô Kim Thư: "Em biết rõ tính cách của anh mà, anh không bao giờ thích người khác nói dối cả."
Vốn dĩ Tô Kim Thư đã lấy hết dũng khí chuẩn bị nói ra, nhưng nghe những lời này của Lệ Hữu Tuấn, cô lại như lốp cao su bị xì hơi, trong nháy mắt uể oải không còn chút phấn chấn nào.
Thế nhưng Lệ Hữu Tuấn cũng chẳng bắt bẻ cô, anh vội vàng chuyển đề tài: "Như những gì em nói ban nãy, anh sẽ suy xét kĩ lại. Có phải em có gì khó nói liên quan đến chuyện này hay không?"
Người khác có lẽ không biết, nhưng đối với Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư thực sự chính là điểm mấu chốt, là người giữ vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng anh.
Nếu như yêu cầu về vị trí quan trọng trong lòng anh phải ở mức B, nhưng Tô Kim Thư chỉ làm được đến mức C, anh cũng sẵn sàng hạ thấp những yêu cầu ấy xuống mức C.
Tô Kim Thư nghe thấy những lời này của anh, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: "Thật ra... Thật ra trong buổi tiệc liên quan ở nhà ngày hôm đó, em... Em..."
Tô Kim Thư còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng cãi nhau ồn ào, thậm chí còn có người va đập vào cửa kính.
Những lời Tô Kim Thư đang nói dở dang đều bị làm ngắt quãng, hai người bọn họ cùng lúc quay ra nhìn về phía ngoài.
Cửa phòng làm việc của Lệ Hữu Tuấn có một đặc điểm đặc biệt, đó là nó là dạng cửa kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn rõ tình huống bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thấy được cảnh vật bên trong.
Tô Kim Thư liếc mắt một cái đã thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc, chính là Tô Bích Xuân.
Cô ta sao lại chạy tới tận đây?
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu là trước đây, Tô Kim Thư chỉ cần nhìn thêm một chút là sẽ cảm thấy buồn nôn. Lúc này, người phụ nữ này còn tới tận đây gây chuyện, đúng là không muốn giữ thể diện.
“Em đi ra bên ngoài xem một chút.”
Tô Kim Thư nói dứt lời, quay người đi ra cổng. Lệ Hữu Tuấn cũng đi theo ra ngoài.
Ngoài cửa, trợ lý Lâm đang dùng hết toàn lực để ngăn cản Tô Bích Xuân: “Cô Tô à, cô làm cái gì vậy? Nếu cô muốn gặp ông chủ thì đợi tôi vào báo một tiếng. Cô xông vào như vậy không hay ho gì đâu.”
Tô Bích Xuân tức điên nói: “Anh là cái thá gì mà dám cản đường tôi! Anh có biết tôi có quan hệ gì với Tô Kim Thư không? Ngay cả tôi mà cũng dám cản!”
Trợ lý Lâm biết vị trí của Tô Kim Thư ở trong lòng Lệ Hữu Tuấn như thế nào, nhưng anh ta cũng hiểu rõ tính của ông chủ mình. Người phụ nữ không ra làm sao như thế này, dù là mẹ ruột của Tô Kim Thư thì ông chủ cũng chẳng nể nang.
“Nếu không phải cô nói cô là chị gái của cô Tô, tôi vốn chẳng để cô lên trên. Phiền cô tỉnh táo lại một chút. Nếu cô còn như vậy thì tôi sẽ gọi bảo vệ mời cô ra ngoài đấy.”
Tô Bích Xuân không dám tin nói: “Cái anh này, anh... Anh lại dám đuổi tôi đi à? Nếu em gái tôi mà biết thì anh sẽ ăn đủ đấy.”
Quan hệ của Tô Bích Xuân và Tô Kim Thư vốn như nước với lửa. Nếu như có thể, cô ta vốn chẳng muốn nhắc tới tên con nhỏ khốn kiếp kia. Nếu không phải lần này, Tô Bích Xuân muốn cáo trạng trước mặt Lệ Hữu Tuấn, cô ta sẽ chẳng đẩy Tô Kim Thư ra làm bia đỡ đạn.
Vì chỉ cần nghĩ tới con nhỏ khốn kiếp kia, Tô Bích Xuân đã cảm thấy buồn nôn rồi. Khi trợ lý Lâm và cô ta vẫn còn dây dưa với nhau, cửa văn phòng tổng giám đốc vốn đóng chặt đột nhiên lại mở ra. Hai người đang giằng co với nhau bị tiếng cửa mở làm giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn sang.
“Cô Tô.”
Trợ lý Lâm thấy Tô Kim Thư bước ra thì lập tức lên tiếng chào hỏi. Tô Bích Xuân vừa rồi còn cực kỳ ngang ngược, giờ biểu cảm trên mặt cô ta trở nên cứng đờ. Tô Bích Xuân khó chịu quay đầu lại, quả nhiên liếc mắt một cái là thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tô Kim Thư ở trước cửa.
Giờ phút này, trong lòng Tô Bích Xuân như có hàng chục nghìn con ngựa đang phi nước đại. Cô ta hận không thể tìm được cái kẽ đất nào mà chui vào.
“Tô... Tô Kim Thư, cô... Sao cô lại ở đây?”
Lúc này, Tô Bích Xuân nói lắp ba lắp bắp. Khóe miệng Tô Kim Thư khẽ nhếch lên.
Cô cười khẩy nói: “Đương nhiên tôi phải ở đây rồi. Nếu tôi không ở đây, sao có thể chạm mặt với người giả mạo chị gái tôi được?”
Lời nói này vừa dứt, trợ lý Lâm cũng phải trợn tròn mắt.
“Cô Tô, cô nói người này vốn không phải chị cô? Cô ta là người giả mạo ư?”
Sau khi Tô Bích Xuân nghe thấy cô nói như vậy, suýt nữa thì tức méo cả miệng: “Tô Kim Thư, cô nói như vậy là có ý gì? Mặc dù giữa chúng ta có chút mâu thuẫn, nhưng trên người chúng ta vẫn chảy chung một dòng máu đấy. Điểm này cô vốn không có cách nào phủ nhận.”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta, ngay cả mắng cũng chẳng muốn mắng nữa. Cô cảm thấy bản thân nói thêm một câu cũng lãng phí nước bọt.
Thấy Tô Kim thư không nói gì, Tô Bích Xuân cho rằng cô đang chột dạ nên dương dương đắc ý nói: “Còn một việc nữa, hôm nay tôi tới đây không phải tìm cô mà tìm cậu Lệ. Vì thế, cô vốn không có tư cách diễu võ giương oai trước mặt tôi. Không mau cút cho tôi!”
Nói xong lời này, Tô Bích Xuân đưa tay định đẩy Tô Kim Thư ra.
“Cậu Lệ, cậu Lệ... Em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”
Tô Kim Thư không chú ý, bị cô ta đẩy một cái lùi sang bên cạnh. Tô Bích Xuân cứ thế đường hoàng đi vào trong. Vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, hai mắt cô ta lập tức phát sáng. Dù qua bao lâu, người đàn ông này vẫn đẹp trai, phóng khoáng như vậy.
Chỉ tiếc, một người đàn ông hoàn mỹ, ưu tú như vậy lại bị con nhỏ khốn kiếp Tô Kim Thư kia lừa bịp mất. Đúng là phung phí của trời.
Nghĩ tới đây, Tô Bích Xuân hận tới nghiến răng nghiến lợi. Đây cũng là mục đích mà hôm nay cô ta nhất định phải tới đây. Tô Bích Xuân muốn lật tẩy bộ mặt dối trá của Tô Kim Thư cho Lệ Hữu Tuấn biết.
Lúc này, anh đang lười biếng dựa vào bàn sách ở trước mặt, trong đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Tô Bích Xuân không hề chú ý tới sự trào phúng trong đáy mắt Lệ Hữu Tuấn, cô ta vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, em tin anh sẽ có hứng thú với chuyện này.”
Ánh mắt của anh vẫn thản nhiên, liếc nhìn Tô Kim Thư một cái rồi nói: “Nhưng dường như vợ tôi chưa hẳn đã cảm thấy hứng thú với điều cô nói.”
Tô Bích Xuân lập tức trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Cô ta vẫn không hiểu rốt cuộc lời này của Lệ Hữu Tuấn có ý gì.
“Ý của tôi là nếu vợ tôi không muốn nghe thì tôi cũng không có hứng thú gì.”
Giờ phút này, Tô Bích Xuân ngây ngẩn cả người.
Chẳng lẽ não của Lệ Hữu Tuấn bị nước vào ư? Hay là con nhỏ khốn kiếp Tô Kim Thư kia thật sự có bản lĩnh như vậy, thuần phục được người đàn ông này?
Dưới tình thế cấp bách, Tô Bích Xuân vội thốt lên: “Nếu... Nếu điều mà em muốn nói liên quan tới chuyện Tô Kim Thư phản bội thì sao? Anh cũng không quan tâm sao?”
Sắc mặt cô lập tức biến đổi: “Tô Bích Xuân, cô lại đang nói hươu nói vượn gì đấy?”
Cô ta dương dương tự đắc khoanh hai tay trước ngực đứng tại chỗ, sau đó còn nhìn Tô Kim Thư với ánh mắt khinh miệt: “Sao nào? Bị tôi lật tẩy nên thẹn quá hóa giận à?”
Tô Kim Thư thở dài nói: “Được, không phải cô muốn nói sao? Thế thì tôi sẽ rửa tai lắng nghe!”
Tô Bích Xuân quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn một chút, thấy anh thật sự im lặng sau khi nghe Tô Kim Thư nói “rửa tai lắng nghe”, hoàn toàn không có ý muốn đuổi cô ta đi. Điều này khiến Tô Bích Xuân càng tức giận hơn. Dựa vào đâu cả hai đều là con gái của Tô Văn Tâm, nhưng cuộc sống của cô ta lại bi thảm như vậy?
Vất vả lắm mấy năm nay mới được làm con nhà giàu, nhưng tất cả những điều này lại bị con nhỏ khốn kiếp Tô Kim Thư này phá hỏng. Rõ ràng người được mọi người chú ý phải là cô ta mới đúng, bây giờ Tô Bích Xuân lại rơi vào cảnh dùng thân thể để kiếm tiền sinh sống.
Con nhỏ khốn kiếp này thì sao? Tô Kim Thư hại mình thê thảm như vậy, nhưng lại có cuộc sống hạnh phúc dường này?
Con nhỏ khốn kiếp này chẳng những lấy được Lệ Hữu Tuấn mà còn được anh chiều chuộng, yêu thương như vậy. Quả là không công bằng, quá không công bằng!
Cuộc sống giàu sang phú quý, sự chiều chuộng và cả người đàn ông hoàn mỹ trước mặt này vốn nên thuộc về cô ta mới đúng.