Khi đó, Lệ Hữu Tuấn như đang nhìn anh ta bằng ánh mắt này, giống như đang nhìn một con kiến trên mặt đất.
Lê Chí Sơn nhún vai thờ ơ: “Nghe nói anh đã bị Tập đoàn Lệ Thiên đuổi ra ngoài rồi đúng không? Thật đáng tiếc, mất đi một đối thủ.”
Lệ Hữu Tuấn cũng không quan tâm lắm, anh dửng dưng quay lại: “Không có gì to tát.
Dù sao tôi ở trong tập đoàn Lệ Thiên cũng bị trói buộc, có thể anh không mất đi một đối thủ, mà là có thêm một ngọn núi không lật đổ được thì sao?”
Lệ Hữu Tuấn bình tĩnh bỏ những lời này, rồi quay người rời đi.
Lục Anh Khoa đi theo phía sau anh, lập tức tiến lên giúp anh mở cửa xe.
Bây giờ chỉ còn lại có Lê Chí Sơn đứng tại chỗ, cho đến khi xe của Lệ Hữu Tuấn dân dần biến mất khỏi tầm mắt của anh, vòng cung vẫn đang treo ở khóe miệng Lê Chí Sơn đột nhiên chìm xuống.
Hai tay anh ta đút túi quần, vẻ mặt ảm đạm đến mức gần như nghẹt thở.
“Phóng viên không theo kịp chứ?”
Ngồi ở trong xe, Mộ Vãn An bất an quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Asius cảm thấy hơi lạ “Mộ Vãn An, em vốn là ở khoa diễn xuất, sau này nhất định sẽ tiến vào giới giải trí.
Sao em lại cảm thấy chán ghét mấy tay săn ảnh kia?”
Đúng vậy, anh ta thấy Mộ Vãn An vô cùng không thích paparazzi, có vẻ khác với người thường.
Dù thế nào đi nữa, Asius cũng được coi là một ngôi sao trong các bộ phim Hollywood, khi nhìn thấy tay săn ảnh, phản ứng của anh ta thậm chí không bằng 1/10 so với Mộ Vãn An.
Trông cô ta như đang ở trong một tình huống tầm cỡ quốc tế, cô ta hoảng sợ khi nhìn thấy các tay săn ảnh, và đôi khi còn tức giận Khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan thay đổi vài lần, cô ta hẳng giọng một cách bất thường: “Đó… đó là bởi vì tôi chưa ra mắt, vì vậy tôi không thể để lại bất kỳ tài liệu video nào bất lợi, tránh sau này bị lợi dụng trở thành tài liệu đen”
Asius liếc nhìn cô ta, không nói thêm gì khác.
Còn Lê Chí Sơn, người đã không nói chuyện kể từ khi lên xe, đột nhiên hỏi: “Cô gái vừa ra tay với cô tên là gì?”
Khuôn mặt của Mộ Vãn An chìm xuống, trông cô ta rất khó chịu và giọng điệu của cô ta không được tốt cho lắm: “Anh hỏi để làm gì?”
Nhưng Asius ở bên nhanh chóng trả lời: “Cô ta tên là Lâm Thúy Vân, năm nay cô ta đã tốt nghiệp Đại học Lan Ly.
Cô ta và Tô Kim Thư là bạn thân của nhau, là những kẻ độc ác thực sự”
Mộ Vấn An không thể không quay sang nhìn Asius, nói với một giọng kỳ lạ: “Anh biết rõ ràng nhỉ!”
Asius lúng túng sờ mũi và ho hai lần Anh ta sẽ không nói ra chuyện bị hai người họ khiến cho mất hết mặt mũi tại cuộc gặp gỡ giao lưu, cho nên biết rõ bọn họ như vậy, “Lâm Thúy Vân?”
Lê Chí Sơn lặp lại những lời đó một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, ánh mắt kiêu ngạo và độc đoán của Lâm Thúy Vân ở cửa lối đi VỊP vừa hiện lên trong đầu anh ta, cũng như ánh mắt của cô khi tát vào mặt khi Mộ Vấn An.
Thật thú vị!
“Lúc trước mấy người nói Lâm Thúy Vân là người phụ nữ của ai?”
Sắc mặt Mộ Vãn An rõ ràng thay đổi, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, rất khó chịu nhìn Lê Chí Sơn: “Anh có thể ngừng nói về cô ta không?”
Lê Chí Sơn cười mỉa mai: “Sao? Ăn ba phát tát, tính tình cũng trở nên nóng nảy vậy sao?”
Dường như biết được sự không hài lòng của Lê Chí Sơn, và trái tìm của Mộ Vãn An chùng xuống.
Cô ta dường như đã quên thân phận của mình, cô ta không đủ tư cách để mắng nhiếc bất cứ ai trong nhà họ Lê, càng không nói là Lê Chí Sơn!
“Tôi không có ý đó”
Giọng của Mộ Vãn An ngay lập tức trở nên trầm lăng hơn.
Asius nói từ bên cạnh: “Nghe nói Lâm Thúy Vân bản lĩnh không hề nhỏ, đã quyến rũ được cậu cả Lục của nhà họ Lục ở thủ đô”
“Lục Mặc Thâm?”
“Đúng!”
Asius gật đầu, và nói hết những điều anh ta biết khi nói chuyện với Smith ra: “Lâm Thúy Vân rất có bản lĩnh.
Cô ta không quyến rũ Lục Mặc Thâm mà còn khiến anh ta vô cùng quyến luyến.
Anh Lê, chắc anh biết rõ ràng! Lý do anh ta từ hôn với em gái Lê Duyệt Tư của anh dường như là vì chuyện người phụ nữ này!”
Nghe vậy, Lê Chí Sơn thậm chí còn bình tĩnh liếc nhìn Mộ Vấn An..