Mục lục
Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ Tô Kim Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Kim Thư thậm chí còn có thể nhìn thấy một loại cảm xúc vô cùng khó tả hiện lên trong đôi mắt của cô gái đó.



Cảm xúc ấy cực kỳ phức tạp, như thể cùng lúc chứa đựng cả mặn ngọt đắng chua cay, đầy hỗn độn.



Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Kim Thư, lại trông thấy cô nhè nhẹ gật đầu về phía mình.



Ý của Tô Kim Thư là cô gái này đúng là người phụ nữ bí ẩn đó ở trong thang máy lúc trước.
Truyện Ngôn Tình



"Xin chào mọi người, tôi tên là Mộ Vãn An."



Điệu bộ của Mộ Vãn An thoải mái, tự nhiên chào hỏi tất cả mọi người.



Hiện tại, mẹ Lâm cũng rất sửng sốt, dường như đang cảm thấy việc này có hơi đột ngột.



Dù sao thì cho tới bây giờ, bà ấy vẫn chưa từng nghe Lâm An Nguyên nhắc tới chuyện cậu ta đã qua lại với một cô bạn gái lần nào.



Vậy mà hôm nay, lại bất ngờ dẫn theo người quay về nhà như thế này.



Tình cảnh trở nên hơi khó xử và lúng túng một hồi nhưng rồi Lâm An Nguyên đã lên tiếng trước:



"Cô ấy là bạn gái của con."



Sau khi nói xong câu đó, cậu ta dứt khoát nắm lấy tay của Mộ Vãn An rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn.



Mẹ Lâm là một người rất chung chung và không suy nghĩ phức tạp gì. Bà ấy cảm thấy rằng nếu Lâm An Nguyên đã đưa bạn gái về, hai người cũng đã ngồi vào chỗ rồi thì trên khuôn mặt lập tức nở ra một nụ cười, bà ấy vội vàng bắt chuyện:



"Vãn An đúng không? Trông cháu thật là xinh đẹp, đến đây nào, ăn nhiều thức ăn một chút, cứ xem như chỗ này chính là nhà của mình, đừng khách sáo với chúng ta làm gì."



Mộ Vãn An mỉm cười, nụ cười của cô ta rất lịch sự và thùy mị nết na.



Tô Kim Thư gật đầu, cũng chẳng mở miệng nói lời nào.



Có thể là do trước đó trong lòng cô nảy lên chút ít nghi ngờ, cho nên Tô Kim Thư mới đặc biệt để ý tới cô gái Mộ Vãn An này.



Cô phát hiện ra rằng Mộ Vãn An thoạt nhìn thì trông thật sự rất xinh đẹp, thế nhưng biểu cảm của cô ta lại hết sức cứng ngắc, đặc biệt là khi cười, các cơ trên gương mặt tựa như là bị co kéo vào nhau, nom có hơi mất tự nhiên.



Mẹ Lâm thấy Tô Kim Thư không ăn nhiều đồ ăn, không khỏi nhíu mày:



"Tại sao Kim Thư lại không ăn cơm vậy? Có phải là cháu cảm thấy không được ngon miệng không? Vẫn là chê món ăn dì nấu không ngon lành gì cả à?"



"Sao lại vậy được ạ, món của dì làm là hợp khẩu vị của cháu nhất đấy!"Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!"Nếu đã hợp khẩu vị rồi thì vì sao dì lại không thấy cháu ăn thêm nhiều chứ? Dì quan sát rồi, cả tối hôm nay từ khi cháu đến đây là đã mang dáng vẻ lo lắng không yên."



Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn sang Tô Kim Thư, anh cũng đã nhận ra được kể từ lúc Mộ Vãn An bước vào cửa là tâm trạng của Tô Kim Thư lập tức trở nên không ổn lắm.



Ánh mắt của cô cứ luôn như có như không lướt trên người Mộ Vãn An mà đánh giá.



Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng, có điều anh vươn tay bưng bát của Tô Kim Thư lên và múc một bát canh gà cho cô.



Sau đó, anh giải thích với mẹ Lâm:



"Dì, Kim Thư đang mang thai, thế nên dạo gần đây vẫn luôn cảm giác hơi buồn nôn trong người. Chứ không phải là cô ấy không thích món ăn của dì nấu đâu ạ."



Khi mẹ Lâm vừa nghe thấy câu này, trong nháy mắt bà ấy ngay lập tức nở nụ cười thật tươi, tới nỗi lộ răng mà như chẳng còn mắt:



"Ôi chao, thật là tốt quá rồi, hóa ra Kim Thư đang mang thai à!"



‘Ầm!’



Vào đúng lúc này, phía bên đối diện của bàn ăn chợt vang lên một âm thanh giòn giã.



Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn sang, phát hiện Mộ Vãn An vốn dĩ đang ăn canh ngon lành, hai tay lại chợt giống như vô thức run rẩy khiến cái thìa trực tiếp đập vào trong bát.



Nước canh gà béo ngậy cũng theo đó bắn lên tung tóe, làm ướt một khoảng trên ngực cô ta.



Cô ta ngước lên nhìn, nhận ra mọi người đều đang dán mắt lên bản thân, có hơi xấu hổ và lúng túng nên vội vã đứng dậy:



"Thành thật xin lỗi ạ, tại tay cháu hơi bị trơn trượt, mọi người cứ ăn cơm trước đi, cháu vào nhà vệ sinh sửa sang một chút ạ."



Thấy cô ta mang bộ dạng vội vội vàng vàng rời đi, Lâm An Nguyên cũng đứng lên chạy theo sau, có phần lo lắng:



"Con qua đó xem xem."



Đợi đến lúc hai người Lâm An Nguyên rời đi hết, Lâm Thúy Vân bèn cất lời dò hỏi ý kiến trước tiên:



"Kim Thư, cô gái mà cậu đã nhắc đến trước đây chắc sẽ không phải chính là cô ta đấy chứ?"



Tô Kim Thư gật đầu:



"Mặc dù ngày hôm đó, mình không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó trông như thế nào nhưng nếu xét về thân hình mà nói thì hẳn là cô ta đó."



Lệ Hữu Tuấn hơi kinh ngạc mà nhìn Tô Kim Thư:



"Hai người quen biết nhau sao?"



Tô Kim Thư lắc đầu:



"Em không biết cô ta. Anh có còn nhớ có một lần lúc em đến văn phòng để tìm gặp anh không? Dọc đường đi, em bỗng dưng có biểu hiện hơi bị hạ đường huyết, vì vậy em đã xuống xe rồi đi vào siêu thị để mua một ít nước và sô cô la. Sau đó, em tình cờ đụng phải An Nguyên bên trong trung tâm mua sắm. Khi ấy, em đã nhìn ra được là hai người họ có quen biết lẫn nhau."



Nhưng mà, Tô Kim Thư cũng không kể lại cảnh tượng hai người họ gặp gỡ nhau lần đầu tiên.



Cô lo lắng rằng cha Lâm và mẹ Lâm sẽ không chấp nhận được chuyện đó.



Lâm Thúy Vân là người thẳng thắn, cô ấy nhìn Tô Kim Thư:



"Kim Thư, cậu có để ý thấy lúc mỉm cười, gương mặt của cái cô Mộ Vãn An đó trông có vẻ hơi cứng đờ không?"



Không biết đó có phải là do trực giác của phụ nữ hay không, Tô Kim Thư cũng chẳng hề ngạc nhiên với việc Lâm Thúy Vân và cô vậy mà lại có chung suy nghĩ:



"Ý của cậu là…"



Đầu ngón tay của Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng móc móc trên bàn ăn:



"Mình nghi ngờ là cái cô Mộ Vãn An này hoặc đã phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt của bản thân hoặc là tiêm axit hyaluronic để trẻ hóa da, chứ nếu không, sao gương mặt của cô ta lại cứng đờ như vậy được?"



Vừa nói, cô ấy vừa khẽ đảo mắt, hình như nghĩ ra điều gì đó, cô ấy quay đầu lại nhìn mẹ Lâm:



"Mẹ, con cá cược với mẹ, mẹ có tin là Mộ Vãn An đó chắc chắn lớn hơn thằng nhóc khốn nạn nhà mẹ hay không! Còn về phần lớn hơn bao nhiêu tuổi... Con suy xét rồi, nhất định cũng phải hơn ba tuổi trở lên. Thật sự không ngờ được rằng thằng Lâm An Nguyên lại vẫn có bản lĩnh này, mẹ nói thử xem rốt cuộc là ai đã dạy nó có khả năng làm được chuyện đấy nhỉ?"



Mẹ Lâm nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức cũng thay đổi theo. Không phải do bà ấy không thể chấp nhận được việc Lâm An Nguyên tìm một người lớn tuổi hơn cậu ta.



Mà là bởi vì vừa nãy nghe được mấy câu đó của Lâm Thúy Vân, trong lòng tức thì cảm thấy hơi khó chịu và chán ghét.



Suy cho cùng, bà ấy vẫn không muốn con trai mình tìm người yêu có một bộ mặt giả tạo.



Trong chốc lát, bầu không khí trên bàn ăn cũng nguội lạnh dần.



Có một loạt tiếng bước chân từ phòng tắm truyền đến, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.



Vốn dĩ còn tưởng rằng Mộ Vãn An đã xử lý xong những vết bẩn ở trên người, nên chuẩn bị quay lại bàn ăn.



Nhưng ai biết được rằng, cô ta vậy mà lại trực tiếp cúi đầu đi về phía cánh cửa ra vào.



Lâm An Nguyên đi theo sau cô ta, hết sức khó xử báo với họ:



"Cha mẹ, ừm... Chuyện là, Vãn An cảm thấy cơ thể không được thoải mái cho lắm, cho nên phải về trước rồi, giờ con ra tiễn cô ấy."



Mẹ Lâm vội vàng đứng dậy:



"Này…"



Thế nhưng. Lâm An Nguyên đã xoay người bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, mẹ Lâm tức giận đến mức trực tiếp nện gãy đôi đũa:



"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế trời?"



Kết quả là, bữa ăn này cứ như vậy qua loa kết thúc.



Mẹ Lâm hậm hực ăn cơm cho xong rồi đi thu dọn đồ đạc, suốt cả buổi tối hôm nay sắc mặt của bà ấy chẳng hề dễ chịu được giây phút nào.



Trái lại Lâm Thúy Vân cứ ngâm nga một đoạn giai điệu và bày mấy món ăn nhẹ mà Lệ Hữu Tuấn mang đến cho cô ấy ra ngoài.



Dưới ánh đèn điện chiếu rọi màn đêm bao phủ khoảng sân phía trước biệt thự, bốn người họ dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xuống trò chuyện với nhau.



Lục Mặc Thâm híp mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Thúy Vân đang bận rộn không hề ngơi nghỉ, từ tốn cất lời:



"Sao đấy, có phải là làm ra cái chuyện chia rẽ hai người yêu nhau thế này nên em cảm giác cực kỳ sảng khoái không?"



Thấy mưu kế vặt vãnh của bản thân bị chọc thủng, Lâm Thúy Vân cũng chẳng buồn giấu giếm mà thẳng thắn.



Cô ấy cầm một chiếc bánh kem nhỏ lên rồi nhét thẳng vào trong miệng mình:



"Hai người họ không thích hợp làm một cặp đôi đâu!"



Lục Mặc Thâm cười khẩy, nói với Lâm Thúy Vân:



"Nếu như anh nhớ không lầm thì lúc đầu em thậm chí còn coi anh như kẻ thù sống chết không đội trời chung mà!"



Khi anh ta nói đến đây, còn cố ý nhích lại gần Lâm Thúy Vân một chút. Nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Vân lập tức bừng lên sắc đỏ thẹn thùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK