Những đệ tử Thiên Linh tông này sở dĩ bây giờ còn chưa chết, khẳng định là đã bị Cô Phi Viêm cho phục dụng loại thuốc nào đó, mà bây giờ Cô Phi Viêm đã chết rồi, vì vậy đã không có cách nào có thể tiếp tục kéo dài mạng sống cho bọn họ nữa.
Diệp Thần đi ra ngoài đại điện, đầu tiên hắn gặp phải chính là một tu sĩ có cảnh giới, cho nên tất chính là đệ tử của Tử Vận tông.
Đối với Tử Vận tông bây giờ, Diệp Thần có thể nói là đã hận thấu xương rồi, tuy rằng đã giết một Cô Phi Viêm, thế nhưng chuyện này căn bản vẫn không thể nào tiêu tan mối hận trong lòng Diệp Thần.
Bởi vì nếu như không phải là bởi vì Tử Vận tông, Thiên Linh tông cũng sẽ không giải tán như vậy, trên thực tế nếu như không phải là Tử Vận tông sai khiến, Cô Phi Viêm cũng sẽ không dám trắng trợn không kiêng dè hành hạ đệ tử Thiên Linh tông đến chết như thế.
Ở trong đáy lòng lúc này, Diệp Thần đã lập xuống một lời thề, chính là trong tương lai nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ Tử Vận tông bọn họ!
Giờ khắc này, Diệp Thần gặp phải đệ tử Tử Vận tông có tu vị thông thần trung kỳ kia. Hắn liền lập tức khai đao với hắn đầu tiên.
Hai đạo hắc quang bắn thẳng vào bên trong mắt của vị đệ tử kia, khiến hắn lập tức mê man tại chỗ, dường như là nửa tỉnh nửa mơ.
Diệp Thần trực tiếp mở miệng hỏi: "Chung quanh đây, nơi nào có Linh Bảo các?"
Đệ tử kia liền mơ mơ màng màng đáp lại rằng: "Từ nơi này đi về phía nam, Đăng Tâm thành bên ngoài mười dặm. Có một cái Linh Bảo các."
Linh Bảo các, đây là địa phương Diệp Thần đầu tiên nghĩ đến nắm giữ Thoát Thai Hoán Cốt đan.
Sau khi biết được tin tức mình cần, Diệp Thần liền lạnh lùng liếc mắt nhìn đệ tử Tử Vận tông này, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, xòe bàn tay ra chấn đối phương thành bột phấn.
"Đây là lợi tức!" Tử Vận tông đối xử với đệ tử Thiên Linh tông như vậy, Diệp Thần tự nhiên cũng sẽ không đối với đệ tử Tử Vận tông có lòng dạ mềm yếu. Hắn trước đó cũng đã thề sẽ tiêu diệt toàn bộ người của Tử Vận tông.
Rời đi khỏi sơn trang, Diệp Thần liền ngự không mà đi, một mạch đi về phía nam. Hai canh giờ sau, Diệp Thần liền tới đến Đăng Tâm thành.
Mà ở trong Đăng Tâm thành, Diệp Thần xác thực phát hiện được một phân bộ Linh Bảo các.
Ấn tượng của Diệp Thần đối với Linh Bảo các, vẫn chỉ dừng lại ở Nguyệt Thai thành, chính là ở lần đầu tiên mình bán trấn tông chi bảo của Thiên Linh tông. Sau đó liền đi sáng tạo ra Tây Môn Xuy Tuyết.
Nghĩ tới đây, Diệp Thần liền vỗ một cái trán, chính mình làm sao lại quên ở Nguyệt Thai thành cũng có một cái Linh Bảo các? Trực tiếp đi tới Nguyệt Thai thành không phải là được sao?
Bất quá nghĩ đến lời nói vừa rồi của tên đệ tử Tử Vận tông kia. Diệp Thần phỏng chừng đoán được nơi này so với Nguyệt Thai thành còn gần hơn, vì lẽ đó hắn cũng không có xoắn xuýt nữa, mà thẳng vào bên trong Linh Bảo các.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có nhu cầu gì sao?" Vừa vào bên trong Linh Bảo các, một thị nữ liền quay về phía Diệp Thần hỏi.
Diệp Thần trực tiếp nói: "Ta muốn mua Thoát Thai Hoán Cốt đan!"
Thoát Thai Hoán Cốt đan, đối với phàm nhân cùng hạ phẩm tông môn tới mà nói vẫn tính là đan dược tương đối quý giá, thế nhưng đối với những tu sĩ cao cấp, thì nó đã không còn được tính là cái gì rồi. Bởi vì nó cũng chỉ là huyền cấp đan dược mà thôi.
Có điều Thoát Thai Hoán Cốt đan này, xác thực là có hiệu quả thoát thai cốt. Coi như là cánh tay có bị chém đi, cũng có thể khôi phục lại như cũ.
Trên thực tế đối với tu sĩ tới mà nói, cánh tay có bị chém đi, chỉ cần không chết liền không tính là vết thương trí mệnh gì. Chỉ cần mỗi ngày đều lấy chân khí thai nghén, phối hợp với một chút thuốc bồ bổ thân thể, sớm muộn gì thì cánh tay cụt đều có thể hồi phục lại như cũ.
Nếu như là tu sĩ thông linh cảnh giới bị chém xuống cánh tay. Như vậy chỉ cần dùng linh lực kích thích vị trí xương gãy, xương sẽ chậm rãi mọc lại, sau đó toàn bộ cánh tay cũng sẽ mọc lại.
Bất quá đối với mấy cái đệ tử Thiên Linh tông kia tới mà nói, tứ chi đều đã bị chém đứt, muốn dựa vào chân khí khôi phục lại thai nghén ra tứ chi. Liền khó khăn rất nhiều, bởi vì tứ chi bị chém, cả người kinh mạch đều đã bị thiếu hụt hơn một nửa, đặc biệt là một ít kinh mạch trọng yếu cũng đã không còn trọn vẹn, rất khó có thể tu luyện ra chân khí nữa.
Vào lúc này, chỉ có Thoát Thai Hoán Cốt đan mới có thể giúp đỡ được.
"Thoát thai hoán cốt đan, Linh Bảo các chúng ta có hàng, chắc giá, năm mươi viên trung phẩm linh thạch một hạt!" Thị nữ này liền nói.
Năm mươi viên trung phẩm linh thạch một hạt đan dược, chẳng khác nào là một viên thượng phẩm linh thạch mới được hai hạt, với cái giá này, đã tiếp cận giá một cái hạ phẩm linh khí rồi.
Chỉ nói riêng về giá trị, cái đan dược này kỳ thực cũng khá là quý giá, thế nhưng giá trị của một hạt Thoát Thai Hoán Cốt đan, căn bản là kém rất rất xa một cái hạ phẩm linh khí.
Thế nhưng người mua loại đan dược này, thường thường đều là người có việc gấp, vì lẽ đó Linh Bảo các mới sẽ định giá nó cao như vậy. Trên thực tế Linh Bảo các sở dĩ kiếm tiền, cũng là bởi vì lời lãi kếch sù trong này.
Nếu như là Diệp Thần lúc trước ở Nguyệt Thai thành, khẳng định sẽ không nỡ lòng nào bỏ ra nhiều linh thạch như vậy để mua đan dược, thế nhưng bây giờ Diệp Thần đã là phú nhị đại giàu nứt đố đổ vách rồi, cho nên mấy viên trung phẩm linh thạch, cũng chỉ là mấy viên thượng phẩm linh thạch, hắn còn không để vào mắt.
Phải biết, linh thạch trong tay Diệp Thần bây giờ, đã vượt xa con số này.
"Cho ta hai mươi viên Thoát Thai Hoán Cốt đan!" Diệp Thần trực tiếp nói.
Nữ phục vụ kia lập tức ngây người, có chút run rẩy hỏi lại: "Ngài nói, bao nhiêu viên Thoát Thai Hoán Cốt đan?"
"Hai mươi viên!"
Một hạt Thoát Thai Hoán Cốt đan giá trị đã là năm mươi viên trung phẩm linh thạch, hai hạt chính là một viên thượng phẩm linh thạch.
Hai mươi hạt, chính là ròng rã mười viên thượng phẩm linh thạch!
Mười viên thượng phẩm linh thạch, đây đã là giá của một kiện trung phẩm linh khí. Phải biết Linh Bảo các của bọn họ chính là đang ở nơi có thể coi là thâm sơn cùng cốc, một tháng đều không nhất định có thể bán ra được một kiện trung phẩm linh khí a.
Đại buôn bán a!
Đây chính là đại buôn bán! ! !
Nữ phục kia lập tức hưng phấn suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh, sau đó liền quay về phía Diệp Thần cung kính nói: "Xin ngài chờ ta một chút, ta lập tức sẽ đi lấy đan dược."
Nói xong, nàng liền vội vội vàng vàng nhằm về phía hạ viện tức tốc đi tới, chỉ lo là chậm trễ sẽ khiến cho Diệp Thần biến mất.
Thế nhưng, nếu tính cả tên đệ tử Thiên Linh tông đã chết kia, thì tổng cộng cũng chỉ có chín người, vậy tại sao lại phải mua hai mươi viên Thoát Thai Hoán Cốt đan?
Diệp Thần không chút biến sắc mà sờ soạng một hồi giới chỉ của mình, trong tay hắn lúc này linh thạch có thể nói là nhiều đếm không thế, cho nên nói có tiền đương nhiên là muốn tùy hứng rồi. Lại nói, sau đó nếu như vạn nhất gặp lại tình huống như thế này, nói không chắc sẽ còn cần phải phục dụng Thoát Thai Hoán Cốt đan.
Vẻn vẹn chỉ vài phút sau, cái nữ phục vụ kia lại đi ra. Trong tay nàng còn nâng theo năm cái bình ngọc, sau đó liền quay về phía Diệp Thần nói rằng "Trong mỗi cái bình ngọc này đều có bốn khỏa Thoát Thai Hoán Cốt đan, xin mời kiểm tra lại một chút."
Diệp Thần cầm bình ngọc trong tay, sau đó liền mở nắp ra kiểm tra một hồi. Trước đây, Thiên Linh tông cũng từng có một mai Thoát Thai Hoán Cốt đan, hơn nữa Diệp Thần còn đối với nó nghiên cứu qua mấy ngày, cho nên vào lúc này đương nhiên sẽ không nhận sai.
Cái nữ phục kia cũng là an tâm ở một bên quan sát. Nàng cũng không sợ Diệp Thần sẽ đem số đan dược này cướp đi, bởi vì còn không có mấy người có thực lực có thể từ trong tay Linh Bảo các cướp đồ. Mà người càng không có thực lực, đương nhiên sẽ không dám làm!
Diệp Thần không biết mình có hay không thực lực đó, thế nhưng ngược lại hắn cũng không dám cướp.
Lấy ra mười viên thượng phẩm linh thạch giao cho nữ phục vụ kia, sau đó Diệp Thần liền rời đi khỏi Linh Bảo các.
Được Thoát Thai Hoán Cốt đan, Diệp Thần liền không ngừng nghỉ chạy trở về, khi đến hắn đã cố ý nhớ kỹ lộ tuyến, cho nên rất nhanh liền có thể trở lại sơn trang của Cô Phi Viêm.
Mà ở trong sơn trang của Cô Phi Viêm lúc này. Nhưng lại phát sinh một sự việc lớn.
Tử Vận tông phát hiện được mệnh bài của Cô Phi Viêm bị bể nát, liền phái ra một tên trưởng lão Nguyên Thần cảnh giới đi tới nơi này, điều tra tình huống.
"Triệu trưởng lão, chúng ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, trước đó Cô trưởng lão còn ở bên trong cung điện kia, sau đó liền biến mất không còn tăm hơi nữa." Tên tu sĩ Hóa Thần trung kỳ trước đó đã đem Diệp Thần trói lại lúc này đang vô cùng khổ sở nói.
Triệu trưởng lão này, tên là Triệu Minh, chính là tu sĩ Nguyên Thần cảnh giới. Tuy rằng chỉ là Nguyên Thần tiền kỳ, thế nhưng so với Cô Phi Viêm thì mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vì lẽ đó những người này đối mặt càng căng thẳng hơn khi đối mặt với Cô Phi Viêm, chỉ lo trêu đến Triệu Minh sẽ không vui gì.
Triệu Minh sắc mặt vô cùng khó coi, hắn chỉ vào đống máu thịt xương cốt vương vãi đầy đất mà quát lớn nói: "Cái này mà gọi là biến mất không còn tăm hơi sao? Các ngươi nhìn đống bầy hầy đầy đất này xem, đây chính là thi thể của Cô Phi Viêm đấy! !"
Nghe được lời nói của Triệu Minh, tất cả mọi người đều kinh hãi một hồi. Đống máu thịt đầy đất này bọn họ đã sớm nhìn thấy, trước còn hiếu kỳ bàn luận xem đây là máu thịt của người nào. Lúc này không nghĩ tới lại chính là Cô Phi Viêm. Vì lẽ đó bọn họ đều là không tự chủ được mà cẩn thận kiểm tra lại một hồi trên mặt đất, phát hiện ra quả nhiên có rất nhiều thịt nát cùng xương cốt đúng là của Cô Phi Viêm, việc này liền biểu thị cho Cô trưởng lão là bị người ta đánh giết thành cặn bã.
Nghĩ tới đây, mọi người bên trong sơn trang này liền không khỏi càng thêm kinh hãi cực kỳ. Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, Cô Phi Viêm đã là một người vô cùng độc ác rồi, ai có thể càng thêm độc ác đem Cô Phi Viêm đánh giết thành trăm mảnh như thế này?
Dưới suy nghĩ của bọn họ, giết người cũng không phải là sự tình tàn khốc gì, thế nhưng chân chính đem người khác đánh tan xác như thế này, việc này thật là có chút tàn nhẫn, triệt để khiến cho đối phương chết không toàn thây, ngay cả một mẩu thịt khúc xương cũng đều không có toàn vẹn.
Có điều bọn họ ngược lại vừa nghĩ đến sự dằn vặt của Cô Phi Viêm gây ra đối với những đệ tử Thiên Linh tông kia, bọn họ liền cảm thấy đánh giết thành tro cũng không tính là cái gì, bởi vì thủ đoạn của Cô Phi Viêm, mới thực sự là tàn nhẫn! !
Những người này trong đầu có tâm tư vạn ngàn, bọn họ cũng không biết được tại sao lại bốc lên nhiều ý nghĩ như vậy.
Thậm chí có người còn đột nhiên bốc lên một ý nghĩ, cảm giác Cô Phi Viêm này đúng là chết chưa hết tội. Mặc dù là đều là đồng môn, thế có rất nhiều người đều không ưa Cô Phi Viêm, bởi vì hắn quá lộ liễu ương ngạnh, máu tanh tàn nhẫn.
Trưởng lão Triệu Minh kia, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, liền lần nữa lạnh lùng hỏi: "Ngày hôm nay bên trong cái sơn trang này, có người lạ mặt nào từng xuất hiện hay không? Còn có ngươi vừa nói cái đại điện gì, mang ta đi nhìn một chút?"
Trên thực tế tên Triệu Minh này cũng đang nghi ngờ, toàn bộ Tử Vân cương vực này, có ai dám cùng Tử Vận tông đối nghịch? Đồng thời Cô Phi Viêm cũng chính là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, ngoại trừ tu sĩ Nguyên Thần cảnh giới ra, thì ai có thể đem đối phương đánh giết tan xác như thế này?
Triệu trưởng lão này, hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới, Cô Phi Viêm chính là là bị người bức đến mức phải tự bạo.
Có điều, điều này cũng không thể trách đượcTriệu Minh không nghĩ tới, mà là bởi vì tự bạo cũng không phải là chuyện mà mỗi tu sĩ đều có thể làm được, chỉ có tu luyện loại công pháp tự bạo nào đó, thì mới có thể tự bạo.
Sau đó ở dưới sự dẫn dắt của mọi người, Triệu Minh liền tiến vào bên trong cung điện nơi có chín đệ tử Thiên Linh tông đang bị giam giữ.
thời điểm Triệu Minh nhìn thấy chín cái lu lớn kia, trên mặt liền không khỏi lộ ra vẻ không thích, chán ghét nói: "Nơi này thả những người côn này làm gì, mau mau dọn dẹp xử lý hết cho ta! "