Chính như suy nghĩ của Kiều Cô Phong, Diệp Thần xác thực là đang đập hắn một cái bạt đau điếng a!
Vì lẽ đó Kiều Cô Phong luôn luôn cao cao tại thượng lập tức nổi giận, đối với Diệp Thần đã nổi lên sát cơ, không thể nào ức chế được.
Hắn nhìn chằm chằm Thanh Phong kiếm trong tay Diệp Thần, lạnh giọng nói: "Diệp Thần, ta ngược lại thật sự là đã coi thường ngươi rồi, có thể giết Đại trưởng lão tông môn ta ngay trước mũi ta, đúng là ngươi vẫn còn có một chút bản lĩnh nha!"
"Đáng tiếc ngươi cũng đã thành công chọc tức ta rồi, trước đây ta nguyên bản vẫn còn ý nhân từ để ngươi sống lâu thêm một chút, thế nhưng nếu ngươi đã không thích sống lâu như vậy ta liền làm người tốt thành toàn cho ngươi a."
Kiều Cô Phong bỗng nhiên bước ra một bước, mặt hắn tràn đầy sương lạnh, lạnh lẽo đến vô tình, trong con ngươi sát cơ bắn ra kinh người.
Đối diện với sự khiêu khích của Diệp Thần, hắn cảm giác đây là sỉ nhục đối với mình!
"Dù cho ngươi có đoạt được Thanh Phong kiếm của Ảnh Phong tông ta thì như thế nào? Nhiều nhất thì chỉ trong chốc lát nữa, thanh kiếm này sẽ lần thứ hai trở lại trong tay ta mà thôi."
Kiều Cô Phong một hơi nói ra rất nhiều, tựa hồ là muốn biểu lộ ra ra địa vị của chính mình, càng là che dấu sai lầm của chính mình khi kêu Vu Thành Binh lui ra, liền bị Diệp Thần chém giết lúng túng.
Đương nhiên, đây chỉ là đôi phó tạm thời mà thôi, biện pháp duy nhất có thể giải quyết triệt để sai lầm này của chính mình, chính là giết chết Diệp Thần tiểu nhi!
Diệp Thần một thân bạch y lay động trong gió, áo bào ở dưới những cơn gió nhẹ thổi lên bay bổng như những con hạc đang uốn lượn, phảng phất như là có một luồng chiến ý đang cuồn cuộn từ trong người hắn phát ra.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Diệp Thần xưa nay đều là luôn không sợ chết, kiếp trước bởi vì sinh tồn, khi hắn mười hai tuổi liền cầm dao phay một mình từ đầu đường chém tới cuối đường, hắn chém bị thương bảy người, chém chết hai người, trên người mình cũng lưu lại hơn ba mươi vết sẹo, suýt chút nữa thì chết tại chỗ.
Cũng chính là từ lúc ấy, hắn được lão đại thưởng thức, kể từ lúc đấy cuộc đời hắn liền bước sang trang mới.
Bây giờ xuyên không đến trên Huyền Tinh đại lục, trong xương cốt Diệp Thần kiệt ngạo vẫn còn, cũng không có tiêu tan đi mất!
Vì lẽ đó khi đối mặt với Kiều Cô Phong, đáy lòng Diệp Thần trái lại còn có một loại khát vọng được chiến một trận thống khoái, một núi không thể chứa hai cọp, đây chính là một trong những tiêu chí sống của hắn.
"Đệ tử Thiên Linh tông, giơ lên cánh tay phải của các ngươi, đem sức mạnh cho bản tông mượn, trợ giúp cho bản tông tiêu diệt ngoại địch!" Diệp Thần đột nhiên mở miệng, thanh như lôi đình vạn thế nổ vang, truyền khắp nơi toàn bộ Thiên Linh tông. (Biên: Đậu xanh y chang Tiên Quốc Đại Đế thế này @@)
Câu nói này mặc dù là trong miệng Diệp Thần truyền ra, thế nhưng lại là dẫn ra toàn bộ đại thế của Thiên Linh tông, vì lẽ đó bên trong Thiên Linh tông khắp nơi đều truyền vang câu nói này, chẳng khác nào là đại đạo tường minh.
"Tông chủ muốn mượn sức mạnh của chúng ta, chống đỡ ngoại địch sao? Chúng ta có nên cho mượn hay không?" Có đệ tử do dự hỏi.
"Phí lời, đương nhiên là cho mượn rồi, lẽ nào là để đám rác rưởi Ảnh Phong tông đến hủy diệt nhà của chúng ta sao?"
"Chính là, dù cho tông chủ có mượn lực lượng của chúng ta đi chăng nữa, chúng ta chỉ cần một ngày thậm chí là nửa ngày liền là sinh long hoạt hổ trở lại, ngươi sợ cái rắm gì a?"
"Tông chủ muốn sức mạnh của chúng ta, đại gia ta mau mau giơ tay phải lên!!"
...
...
Trong lúc nhất thời, mặc kệ là đệ tử trước sơn môn, hay là các đệ tử cấp thấp vẫn trốn ở trong tông kia, đều là đem tay phải của mình cao cao nhấc lên, chẳng khác nào đây là tín ngưỡng của bọn họ.
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm ~~~ "
Vào thời khắc này hải vân số mệnh của Thiên Linh tông nhất thời điên cuồng nổ vang lên bắt đầu lăn lộn, bởi vì tất cả mỗi đệ tử Thiên Linh tông, đều có một tia số mệnh, bây giờ mấy ngàn đệ tử, giơ tay phải lên, thông qua số mệnh đem sức mạnh bản thân cho Diệp Thần mượn, tự nhiên là khiến hải vân số mệnh sôi trào không ngớt.
"Ha ha, mượn toàn bộ lực lượng tông môn thì lại làm sao? Ở trong mắt bản tông, vẫn là yếu kém không đỡ nổi một đòn!" Kiều Cô Phong xem thường cười gằn nói.
Hắn cũng là một tông chủ, tự nhiên biết Diệp Thần bây giờ sử ra chính là loại thủ đoạn nào.
Nếu như bây giờ thực đang ở Ảnh Phong tông, hắn cũng có thể làm giống như Diệp Thần, dung hợp với pho tượng số mệnh của mình, sau đó mượn sức mạnh của đệ tử tông môn, để sức chiến đấu của chính mình tăng lên tới một mức độ khủng bố.
Đáng tiếc hắn bây giờ không có ở Ảnh Phong tông, vì lẽ đó những thủ đoạn này của hắn liền không thể triển khai ra được, chỉ có thể lấy lực lượng bản thân đến ứng đối.
Có điều coi như là chỉ cần dựa vào lực lượng bản thân, hắn cũng là mạnh mẽ hơn Diệp Thần gấp nhiều lần!
"Oành!" Kiều Cô Phong đạp lên một bước, cả người áo bào tung bay, một luồng khí tức cuồng bạo từ trên người hắn tỏa ra xung quanh, chấn động khiến người sợ hãi, đây chính là sức mạnh của cảnh giới luyện thần.
Luyện khí cùng luyện thần, đây cơ bản là khác nhau một trời một vực, căn bản không thể so sánh, là thuộc biến hóa về chất.
Kiều Cô Phong vừa mới bộc lộ ra một chút khí thế này, nhất thời gây nên một tràng tiếng hoan hô của đám đệ tử Ảnh Phong tông, bọn họ tin tưởng, tông chủ mình chính là tồn tại vô địch.
Từ khi bước chân lên Thiên Linh tông, không ít người đều là mặt mày ủ rũ, bởi vì đám đệ tử cùng trưởng lão này lý trí hơn rất nhiều, không thể giống như đám tiểu cô nương sùng bái Diệp Thần vô điều kiện kia.
Vào lúc này, mấy vị trưởng lão Thiên Linh tông cũng là đem tay phải nhấc lên, đem sức mạnh của mình cho Diệp Thần mượn, nếu không Diệp Thần căn bản không có cách nào đối kháng cùng Kiều Cô Phong.
Mà Diệp Thần ở giữa sân, sau khi được sức mạnh của mấy ngàn đệ tử cùng trưởng lão gia trì, khí tức cả người hắn liền phát sinh biến hóa, như là một con hùng sư vừa mới thức tỉnh, thô bạo lẫm liệt đến tận cùng.
"Ầm!!!" Một luồng khí thế cuồng bạo nổ tung, Diệp Thần cảm giác cả người mình tựa hồ đang thật sự nổ tung ra, rơi vào một trạng thái kỳ ảo đến lạ thường.
Chuyện này... đây là khí tức của cảnh giới luyện thần a.
Ở bên dưới sự mượn lực của mấy ngàn đệ tử và mấy vị trưởng lão, nguyên khí trong cơ thể Diệp Thần nguyên bản là luyện khí hậu kì đỉnh phong lần thứ hai tăng lên dữ dội, lại phá tan hàng rào cảnh giới luyện khí, đạt đến cảnh giới luyện thần.
Mặc dù như thế, Kiều Cô Phong vẫn như cũ một mặt ngạo khí, hắn lấy một loại tư thái cao cao tại thượng nhìn Diệp Thần, cười lạnh nói: "Tiểu bối chính là tiểu bối, so với phụ thân ngươi đều kém xa a!"
"Nếu là phụ thân ngươi dung hợp pho tượng số mệnh, và mượn sức mạnh của đám đệ tử cùng trưởng lão Thiên Linh tông, tuyệt độ có thể đạt đến luyện thần cảnh giới trung kỳ đỉnh phong!"
"Nhưng là ngươi bây giờ dù ngươi có giở hết thảy lá bài tẩy của mình ra, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt đến sức mạnh cảnh giới luyện thần sơ kỳ. Loại sức mạnh này, so với ta còn kém rất nhiều rất nhiêu a!"
Đang khi nói chuyện, Kiều Cô Phong phất ống tay áo, trong hư không nhất thời hiện ra một đạo cuồng phong, tàn phá rít gào mà ra.
Mà đạo cuồng phong này lại gào thét hướng về phía Diệp Thần đang đứng, một luồng cuồng phong này đủ để đem đá kim cương xé rách thành nhiều mảnh nha, khiến Diệp Thần không thể không rút lui bảy bước, mới giảm bớt được dư lực của chiêu này.
Kiều Cô Phong ở trên cao nhìn Diệp Thần phía dưới, ngạo nghễ nói: "Nhìn thấy không, đây chính là chênh lệch giữa bản tông cùng với ngươi!"
Diệp Thần trong lòng cũng là xuất hiện một tia kinh hãi, đối phương chỉ là tùy ý vung tay lên, lại liền bức được hắn lui liền bảy bộ, loại sức mạnh này thực sự là quá mức khủng bố a.
Vốn cho là khi mình tung hết tất cả lá bài tẩy ra, cũng có thể miễn cưỡng cùng Kiều Cô Phong đại chiến một trận, bây giờ xem ra là vô ích.
Kiều Cô Phong tựa hồ là rất hưởng thụ vẻ mặt kinh hãi của Diệp Thần, hắn tiếp tục nói: "Đúng rồi, ngươi hẳn phải biết là phụ thân ngươi là bị chính ta đánh cho đánh trọng thương a, mới dẫn đến cái chết của hắn nhỉ? Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, ta cùng phụ thân ngươi đấu nhau nhiều năm như vậy, tại sao hắn lại một mực ở mấy ngày trước đây mới chết a?"
"Đó là bởi vì bản tông đã đột phá tới cảnh giới luyện thần trung kỳ, vì vậy ngươi hôm nay chắc chắn sẽ phải chết!"